Sống lại, tôi tránh xa mối tình tay ba
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Ba mẹ quyến luyến không rời, dặn dò từng câu một:
“Phải ăn sáng đầy đủ và nhớ uống sữa, đừng thức khuya quá.”
“Nếu thiếu tiền thì gọi về cho ba mẹ, đến kỳ nghỉ muốn về nhà thì nhớ báo trước. Ba sẽ đến đón con.”
Tôi gật đầu cũng nhắc nhỏ mấy chuyện:
“Vâng, Quốc khánh con sẽ về với ba mẹ.”
“Ba nhớ đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe nữa nhé, nhất là phần dạ dày. Còn nữa…”
“Được rồi, đi khám, ăn uống nhạt thôi.” Mẹ khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó phức tạp. Sau cùng, bà chỉ khe khẽ thở dài:
“Con bé này… mẹ cứ có cảm giác trong lòng con chất chứa rất nhiều điều. Nhưng con không nói nên mẹ và ba cũng không ép hỏi.”
“Chỉ cần con mở lời, thì dù là gì mẹ và ba cũng sẽ lắng nghe.”
Tôi nhào vào lòng mẹ, vùi mặt vào vai bà bỗng nhiên rất muốn òa khóc một trận thật to. Thì ra, lý do tôi được sống lại… Không phải để tiếp tục vướng vào một mối tình tay ba nào cả… Mà là vì ba mẹ.
May mà… tôi vẫn đủ tỉnh táo.
Tôi không ngốc, đúng không?
Chỉ là không ngờ được, dù cố tránh thế nào thì tôi vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi họ.
Chỉ khác là… lần này, có thêm một người nữa xuất hiện.
Từ Khinh Viễn.
Người mà kiếp trước là chồng của Lý Mộ Ninh.
9.
Vào kỳ nghỉ Quốc khánh, sau khi tụ họp với đám bạn cấp ba xong. Tôi tình cờ bắt gặp một cảnh tượng ‘tranh gái’ kịch tính như phim truyền hình… Một pha ăn dưa đẳng cấp sử thi.
“Lý Mộ Ninh, em phải cho anh một lời giải thích rõ ràng. Tại sao em lại đi với hắn?” Hà Vân Phàm giận đến tím tái mặt mày, tay chỉ thẳng vào Từ Khinh Viễn.
Ngồi đối diện Từ Khinh Viễn chính là Lý Mộ Ninh, so với trước đây thì trông cô ta lại càng xinh đẹp hơn. Các đường nét trên khuôn mặt càng thêm thanh tú.
Cô ta khẽ cau mày, giọng bình tĩnh: “Em đâu có đi với anh ấy. Em chỉ đang ăn cơm với bạn, là anh ấy tự dưng xuất hiện thôi.”
“Vậy sao em không đứng dậy bỏ đi?”
“Bỏ đi cái gì? Em đã trả tiền rồi, còn chưa ăn xong mà.”
Lý do đó khiến Hà Vân Phàm hoàn toàn không thể chấp nhận, anh ta hít sâu một hơi, kiềm chế cơn tức: “Em định lừa dối anh đến bao giờ nữa hả?”
“Em đã lừa anh cái gì?” Lý Mộ Ninh cảm thấy cạn lời.
“Em vẫn còn yêu hắn đúng không?” Hà Vân Phàm như mất kiểm soát, giọng cao vút lên: “Là vì anh không có tiền, nên em mới chọn hắn đúng không?!”
“Không.” Lý Mộ Ninh tròn mắt, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa khó tin: “Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Còn ‘nhân vật chính’ bị lôi ra tranh giành thì lại chậm rãi rót trà, thản nhiên mở miệng: “Chị Mộ Ninh, bạn trai chị hình như không ưa em lắm. Nếu em đã làm gì khiến anh hiểu lầm… em xin lỗi.”
Câu nói nhẹ nhàng kia như một cú ném đầy m.á.u chó, đổ ụp xuống mặt đất.
Tôi đứng ở một bên mà suýt phì cười thành tiếng.
Hà Vân Phàm, anh vẫn chưa rút được bài học sao?
Kiếp trước anh đã không đấu lại được cái tên ‘trà xanh chính hiệu’ Từ Khinh Viễn này, vậy mà kiếp này vẫn bị hắn ta đè đầu cưỡi cổ.
Thật sự là muốn cười đến chec.
Lý Mộ Ninh nhìn sang Từ Khinh Viễn, giọng dịu dàng: “Không phải lỗi của cậu, cậu không cần xin lỗi.”
“Em còn bênh hắn?” Hà Vân Phàm trừng mắt, không nói thêm lời nào đã kéo tay Lý Mộ Ninh: “Về với anh.”
“Dựa vào đâu chứ?” Cô ta cũng bực mình giật tay ra.
Hai người bắt đầu giằng co ngay giữa quán ăn.
Hà Vân Phàm gằn giọng: “Lý Mộ Ninh, anh đã nói rồi. Những khoản nợ đó anh sẽ giúp em trả, tại sao em nhất định phải nhận tiền của nhà họ Từ?”
“Em nhắc lại một lần nữa, số tiền đó không phải do em chủ động nhận!” Lý Mộ Ninh gào lên, giọng đầy mệt mỏi.
Hà Vân Phàm vẫn lạnh lùng chất vấn: “Nhưng em hoàn toàn có thể từ chối mà, đúng không?”
Từ chối? Cái đó… cô ta đâu có lựa chọn. Là người ta ép đưa cho cô ta mà.
Lý Mộ Ninh dường như đã cạn kiệt sức lực để giải thích, chỉ buông thõng: “Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Nhưng Hà Vân Phàm đâu chịu buông tha, vẫn siết chặt cổ tay cô: “Em yêu thằng đó rồi phải không?!”
“Không có! Không có! Không có! Anh muốn em nói bao nhiêu lần nữa?!” Cô ta gần như phát điên mà nói liên tục.
“Vậy tại sao em cứ qua lại với hắn? Em quên rồi à? Em đã từng hứa gì với anh?!”
Từ Khinh Viễn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Anh trai à, anh hung hăng quá rồi đấy. Bản thân chẳng có bản lĩnh gì, còn không cho người khác có năng lực theo đuổi chị à?”
Câu đó khiến Hà Vân Phàm tức đến bốc khói: “Mày câm miệng!”
“Ồ, thế là nổi điên rồi.” Từ Khinh Viễn cười nhếch miệng.
Hà Vân Phàm mặc kệ hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Mộ Ninh: “Anh cho em một cơ hội… Hôm nay, em chọn đi với ai?”
Một màn tình tay ba đậm mùi phim truyền hình sắp lên đỉnh điểm. Cả quán ăn sững người, không ai ngờ đang ăn cơm mà lại được ‘ăn dưa’ miễn phí tận nơi.
Nhưng dường như vẫn thấy chưa đủ gay cấn, Từ Khinh Viễn lại thong thả bỏ thêm một câu: “Chị à, đi với em đi! Em sẽ không khiến chị phải chịu nhục như thế này đâu.”
Hai người mỗi người giữ một tay, Lý Mộ Ninh bất lực gạt cả hai ra. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta bắt gặp hình bóng tôi đứng lặng lẽ ở phía xa.
“Em chẳng đi với ai cả! Em muốn đi với cô ấy!” Ánh mắt kiên định, cô ta dõng dạc gọi tên tôi:
“Giang Hi, lâu rồi không gặp.”
Hà Vân Phàm dường như không ngờ lại tái ngộ tôi trong hoàn cảnh thế này, ánh mắt vốn đầy tức giận dần trở nên bình lặng và kiềm nén. Kiếp trước anh ta luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt trước mặt tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta chật vật đến vậy.
Ha… đúng là yêu Lý Mộ Ninh đến điên cuồng rồi.
Tốt thôi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, ai cũng chờ đợi tôi ‘lên sàn diễn’.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, dõng dạc từ chối: “Không, tôi chỉ đến để xem trò vui thôi. Không có hứng tham gia vào màn kịch của mấy người đâu.”
10.
Tôi rời khỏi quán ăn, nói lời tạm biệt với mấy người bạn.
“Giang Hi, cậu không nhận ra tớ thật sao?” Lý Mộ Ninh chạy theo gọi giật tôi lại: “Tớ đã nhắn tin cho cậu, cũng gọi điện rồi nhưng cậu đều không trả lời.”
Tôi đáp lại với giọng bình thản: “Tôi đổi số rồi.”
“Vậy sao cậu không nói với tớ? Chẳng lẽ… từ đầu cậu chưa từng xem tớ là bạn?”
“Nhưng tớ luôn coi cậu là người bạn thân nhất của mình.”
Cô ta nói bằng giọng tha thiết, đến mức khiến tôi suýt quên đi cái câu “chỉ là con bé ngoan, dễ sai bảo” mà cô ta từng nói về tôi.
Tôi bật cười, nhưng không còn quan tâm mấy chuyện này nữa: “Nếu không có gì nữa, tôi đi trước.”
“Đừng đi mà.” Lý Mộ Ninh níu lấy tay tôi, bám chặt không buông.
Tôi bước lên phía trước, cô ta vẫn lẽo đẽo đi theo từng bước.
“Hà Vân Phàm nói… cậu rất khinh bọn tớ nhưng tớ không tin. Sau đó cậu không liên lạc gì nữa… nên tớ mới bắt đầu tin thật.”
“Trong mắt cậu, bọn tớ đều là học sinh hư hỏng… phải không?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta. Thật ra tôi đã từng quan tâm, cũng từng hết lòng vì cô.
Nhưng rồi… kết cục là gì?
Cuối cùng, tôi chỉ nhàn nhạt đáp: “Phải đấy, một đứa chỉ biết vùi đầu học như tôi… thì làm sao mà hiểu được cái gọi là ‘tình bạn’ cơ chứ?”
Coi như… tôi không hiểu đi.
Tôi cứ nghĩ nói vậy là đủ để Lý Mộ Ninh buông tay mà rời đi. Nhưng không, cô ta vẫn không chịu dừng lại mà còn kéo tôi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua hai lon bia:
“Giang Hi, ngồi với tớ một lúc được không?”
“Chỉ một lúc thôi, được chứ? Xem như… tớ cầu xin cậu.”
11.
Gần đó chính là cầu Giang, Lý Mộ Ninh kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ sông.
Gió từ mặt nước thổi lên se lạnh, khẽ lướt qua gò má. Nhánh liễu mềm mại vướng nhẹ trên vai, ánh đèn neon rực rỡ hắt xuống mặt hồ lấp loáng.
Khung cảnh đẹp đến nao lòng, đẹp như quãng thời gian xưa cũ khi tôi và cô ta từng thân thiết biết bao.
Lý Mộ Ninh đã ngồi ở đây khóc, tôi ở bên cạnh lau nước mắt cho cô ta. Đến lúc tôi phì cười, cô ta cũng cùng tôi cười vang.
Tình bạn giữa những cô gái, đôi lúc thật sự là điều đẹp đẽ nhất thế gian.
Lý Mộ Ninh bật nắp lon bia, ngửa đầu uống một hơi:
“Giang Hi, thật ra sau khi cậu chuyển trường, tớ buồn lắm.”
“Tớ từng lén đứng chờ cậu trên đường đi học thêm… đáng tiếc, bị người ta phục kích mất rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ say:
“Nhưng cậu bây giờ khác lắm, lạnh lùng đến mức tớ chẳng nhận ra nữa.”
“Tớ vẫn luôn tự hỏi, có phải tớ đã làm gì sai khiến cậu ghét bỏ tớ hay không?”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có đâu… cậu chẳng làm gì sai cả.”
Là phiên bản của cậu ở đời này, chưa từng làm gì sai.
Lý Mộ Ninh bật cười, khóe môi cong cong trông như thật sự đã ngà say: “Cũng đúng, tớ sao có thể sai được. Ai mà lại không thích tớ chứ?”
Cô ta bắt đầu kể về những năm gần đây, về Hà Vân Phàm. Thời cấp ba khá vui vẻ, Hà Vân Phàm ngày nào cũng dẫn cô đi chơi khắp nơi.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰