Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sống lại, tôi tránh xa mối tình tay ba

Chương 3



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi ngã nhào vào một mảnh kính vỡ khiến tay chân rớm m.á.u, đúng lúc đó điện thoại reo lên.

 

Là ba gọi đến… trong điện thoại, ông ấy nghẹn ngào như một đứa trẻ lạc đường:

 

“Tiểu Hi… con gái à… phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói… bác sĩ nói…”

 

“Chúng ta sau này… cha con mình biết sống sao đây?”

 

Tôi lảo đảo đứng dậy, loạng choạng chạy ra khỏi nhà. Tối hôm đó trời bắt đầu đổ tuyết, tôi lao ra đường chỉ mong kịp gặp mẹ lần cuối.

 

Mặt đường trơn trượt, chiếc xe mất lái lao thẳng xuống dòng sông dưới chân cầu Giang. Nước lạnh c.ắ.t da bao phủ lấy cơ thể đang chìm dần xuống đáy của tôi, trong ánh sáng mờ mịt tôi dường như thấy mẹ đang đứng đó… Khuôn mặt của bà ướt đẫm nước mắt và dang tay về phía tôi.

 

“Mẹ… lạnh quá…” Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi mất đi ý thức.

 

Mẹ ôm chặt tôi vào lòng và dịu dàng vỗ về: “Đừng khóc… có mẹ ở đây rồi, không sao cả.”

 

Thật ấm áp… ấm áp đến chảy nước mắt.

 

Sau khi chec, linh hồn tôi vẫn chưa biến mất.

 

Tôi thấy ba ngồi trong phòng bệnh viện tự tát vào mặt mình đến đỏ bừng, vừa khóc vừa gào lên:

 

“Lẽ ra tôi không nên gọi điện cho con bé… đều là tôi sai cả!”

 

“Tôi là cái thứ cha gì nữa chứ, tôi đúng là đồ tồi mà!”

 

Tang lễ kết thúc, ba không do dự nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà xuống. Khuôn mặt già nua khắc khổ của ông dần chồng lên gương mặt trẻ trung đang hiện ra trước mắt tôi.

 

Cánh cửa bật mở, ba ôm hai bó hoa lớn trong tay và bước vào với nụ cười rạng rỡ: “Surprise!”

 

Hoa hồng là dành cho mẹ, còn hoa hướng dương là dành cho tôi. Niềm hạnh phúc mãnh liệt bao trùm lấy tôi, cuốn trôi hết mọi ký ức u ám về vụ tai nạn năm xưa.

 

Chính vì lớn lên trong một gia đình đầm ấm, có ba mẹ hiền lành và chân thành. Nên tôi chưa từng được dạy cách phòng bị trước cái ác.

 

Người ta nói, trọng sinh không giúp tăng chỉ số IQ.

 

Tôi thừa nhận mình không thông minh. Không có năng lực lật trời xoay đất, cũng chẳng đủ sắc sảo để đấu trí với người đời.

 

Tôi chỉ có một lòng kiên định cùng một chút dũng khí, và một trái tim yêu ba mẹ để dốc hết sức mình học tập. Cố gắng xoay chuyển bi kịch kiếp trước.

 

Dù chỉ một chút thôi… tôi cũng muốn làm lại.

 

6.

 

Khi cả nhà tôi ăn xong bước ra ngoài, cánh cửa phòng bao bên cạnh khẽ hé mở.

 

Mẹ vừa liếc vào đã vội quay đi, vừa lấy tay che mắt vừa lẩm bẩm:

 

“Trời ơi, lại là mấy đứa ranh con… đúng là chói mắt, chói tai quá thể!”

 

“Giới trẻ bây giờ yêu đương sớm dữ thần!”

 

Tôi tò mò liếc qua một cái, cả người như bị điện giật.

 

Là Hà Vân Phàm và Lý Mộ Ninh.

 

Hà Vân Phàm đang quỳ một chân trên nền đất còn trên tay ôm một bó hoa rực rỡ, đôi mắt chan chứa tình cảm.

 

“A Ninh!” Anh ta khẽ nói, giọng đầy nghiêm túc: “Anh chưa từng chính thức tỏ tình với em… Hôm nay, anh muốn nói rõ ràng… Anh yêu em.”

 

Lý Mộ Ninh lúng túng, nhất thời không biết đáp sao: “Em… em…”

 

“Anh nguyện dành cả đời để khiến em vui vẻ. Nếu một ngày nào đó anh phản bội em… em có thể giec anh.”

 

“Anh không muốn làm kỵ sĩ của em nữa. Anh muốn trở thành người em có thể dựa vào.”

 

Đôi mắt Lý Mộ Ninh đỏ hoe vì cảm động. Bao nhiêu cay đắng thời gian qua chợt ùa về, gia đình gặp chuyện cùng bạn bè xung quanh quay lưng và người người chế giễu…

 

Chỉ có Hà Vân Phàm là vẫn luôn ở bên cạnh, không bỏ rơi cô ta.

 

Lý Mộ Ninh bật khóc mà nhào vào lòng anh ta: “Được.”

 

Hai người ôm nhau thật chặt.

 

Hà Vân Phàm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt như tan ra vì dịu dàng:

 

“Cả đời này, em chỉ được phép yêu mình anh.”

 

“Chúng ta phải tuyệt đối trung thành với nhau, không được phản bội.”

 

“Nếu có một người thất hứa… thì cùng chec đi.”

 

Mẹ vội bịt tai tôi lại, vừa kéo ra ngoài vừa lẩm bẩm:

 

“Cái gì mà yêu là chec với chả chóc, nghe rợn người!”

 

“Giang Hi! Mẹ nói con nghe. Bây giờ học hành mới là quan trọng nhất, còn yêu đương xếp sau!”

 

“Rồi rồi rồi, con biết rồi mà~” Tôi bật cười.

 

“Dù sau này có yêu ai thì cũng đừng lấy mạng sống ra đánh cược, nếu không bố mẹ sẽ buồn lắm!” Mẹ tôi vẫn không yên tâm mà tiếp tục cằn nhằn.

 

“Vâng, con yêu ba mẹ.” Tôi ôm chặt lấy mẹ từ phía sau, nũng nịu như hồi còn nhỏ.

 

Và đến lúc ấy, tôi hoàn toàn xác nhận được một điều: Hà Vân Phàm… đúng là cố tình không cảnh báo Lý Mộ Ninh.

 

Sau khi công ty nhà họ Lý phá sản, hàng loạt chủ nợ kéo đến đòi tiền. Ba của cô ta vì không chịu nổi áp lực mà nh.ả.y l.ầ.u t.ự s.á.t.

 

Mà Hà Vân Phàm khi ấy vẫn chỉ là một học sinh, không thể giúp được gì cho nhà họ Lý.

 

May thay, ba Lý Mộ Ninh có một người bạn họ Từ. Ông ấy không chỉ nhận nuôi cô, mà còn đứng ra gánh hết nợ nần cho gia đình cô ta.

 

Có nhà họ Từ chống lưng, Lý Mộ Ninh nhanh chóng lấy lại thân phận ‘tiểu thư danh giá’.

 

Sau này, cô ta ở bên con trai nhà họ Từ là Từ Khinh Viễn. Và cũng từ đó, mối quan hệ giữa cô và Hà Vân Phàm bắt đầu nhạt dần.

 

Chỉ là đời này Hà Vân Phàm đã ra tay trước mà tỏ tình sớm, cắt đứt mọi khả năng giữa Lý Mộ Ninh và Từ Khinh Viễn.

 

Anh ta còn muốn Lý Mộ Ninh lệ thuộc vào mình, từ cả tâm lý lẫn tình cảm.

 

Hà Vân Phàm… đúng như tôi nghĩ, anh ta vẫn là kẻ ích kỷ và chỉ biết yêu đương mù quáng chẳng chút lý trí.

 

7.

 

Hà Vân Phàm và Lý Mộ Ninh chính thức ở bên nhau, ‘cẩu lương’ của hai người phát ra rải đến tận trường tôi.

 

Đôi khi thấy phiền quá, tôi bèn đeo tai nghe nghe tiếng Anh cho đỡ nhiễu. Nghe lâu thành quen, tiếng Anh cũng theo đó mà trôi chảy hơn.

 

Không còn bị họ làm phiền, tôi học hành cực kỳ có động lực. Ba mẹ thì thương tôi hết mực, mỗi ngày đều đổi món và nấu cho tôi đủ thứ ngon lành.

 

Ba tôi là một nhà thiết kế nội thất, nhà có vài căn hộ từ đợt đền bù giải tỏa nên sống khá thoải mái. Thành ra ông ấy chẳng có nhiều tham vọng, chỉ muốn lo cho gia đình ấm êm.

 

Gần đây, ba lại có thêm một sở thích mới đó là nghiên cứu món ăn.

 

Một hôm, ba đem chiếc bánh kem tự tay làm ra hí hửng khoe với tôi:

 

“Con gái à, chờ con thi đậu đại học thì ba với mẹ sẽ đi du lịch khắp nơi.”

 

“Nhà mình có mấy căn đó, con thích thì giữ còn không thích thì bán đổi căn khác.”

 

“Ba mẹ không mong gì nhiều đâu, chỉ cần con bình an sống tốt là đủ rồi.”

 

Đấy, ba mẹ là thế đấy.

 

Tôi khẽ chớp mắt, khóe mắt hơi nóng lên nhưng vẫn nở nụ cười: “Hai người không thể chỉ chơi loanh quanh trong nước đâu nha, còn phải ra nước ngoài nữa chứ.”

 

“Chắc chắn rồi, ra nước ngoài là chuyện đương nhiên.” Ba gật đầu cái rụp.

 

Tôi giả vờ nghiêm túc dụ dỗ:

 

“Ba mẹ phải đi Maldives, Venice, Iceland, rồi cả Bắc Cực nữa…”

 

“Nhưng mà ba mẹ đã dành dụm đủ tiền chưa ạ? Con nghĩ chắc là chưa đâu ha.”

 

“Bạn con nói ba nó làm bất động sản, ngành đó dạo này phát lắm! Ba ơi, thời của nhà ta tới rồi đó!” Tôi chớp mắt tinh nghịch: “Nếu ba là sếp lớn thì tốt quá… sau này con khỏi cần đi làm, học xong về nhà kế nghiệp luôn.”

 

Ba ngẩn người, im lặng như đang suy tính thật sự.

 

Tôi bật cười hí hửng, cúi đầu cắm mặt ăn bánh.

 

Mẹ thì vô tư tiếp lời: “Thế chẳng phải mẹ sẽ thành bà chủ à? Nghe cũng được đó chứ!”

 

Tôi lại nói: “Cuối tuần này con đưa ba mẹ đi khám sức khỏe nhé, mấy đứa bạn con đều đưa bố mẹ đi rồi.”

 

Tôi không muốn một lần nữa… mất mẹ.

 

Mẹ tôi vốn có sức khỏe rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ và không có dấu hiệu gì bất ổn cả. Nhưng kiếp trước, khi phát hiện bệnh thì đã là giai đoạn cuối rồi.

 

Tôi không thể để mọi chuyện tái diễn.

 

Vài ngày sau, ba nộp đơn nghỉ việc nói muốn tự đứng ra làm riêng. Kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ cũng rất tốt, các chỉ số đều bình thường.

 

Cuối cùng, những tin tốt đẹp ấy đã xua đi hết bóng đen u ám của kiếp trước.

 

Hà Vân Phàm và Lý Mộ Ninh cũng dần dần biến mất khỏi thế giới của tôi.

 

Lên lớp 12, công việc của ba bắt đầu có khởi sắc. Nhà tôi không có đủ vốn để đầu tư bất động sản, nhưng nhờ theo sát làn sóng địa ốc nên ba chuyển sang làm mảng nội thất bắt đầu từ những công trình nhỏ.

 

Dần dần, công ty mở rộng và bắt tay hợp tác với nhiều chủ đầu tư. Mẹ vẫn là giáo viên dạy múa, sống vui vẻ từng ngày với nụ cười luôn hiện trên môi.

 

Chỉ là… mỗi năm, tôi vẫn kiên quyết dẫn mẹ đi kiểm tra sức khỏe. Cứ thế tôi thuận lợi bước qua năm cuối cấp ba để thi đại học.

 

Khác với kiếp trước, tôi không còn cùng Lý Mộ Ninh đậu vào một trường hạng hai nữa.

 

Lần này, tôi đỗ vào đại học Kinh Đô.

 

Còn người cùng Lý Mộ Ninh đậu vào trường hạng hai… chính là Hà Vân Phàm.

 

8.

 

Ngày nhập học, ba mẹ đưa tôi đến Đại học Kinh Đô. Cùng tôi làm thủ tục đăng ký, tìm phòng ký túc xá.

 

Cuối cùng, tôi tiễn họ ra đến tận cổng trường.

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...