Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sống lại không còn để nhà chồng hút m-á-u

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Trước kia, chỉ cần mấy câu nói của mẹ chồng là hai đứa nhỏ đã bị dắt mũi.

 

Chúng hoàn toàn quên mất những chuyện xảy ra khi còn bé.

 

Còn dám quay lại bảo tôi phải rộng lượng.

 

Giờ thì tôi muốn xem, không có tôi che chở, liệu hai đứa đó có còn thấy bà nội tốt đẹp thế không.

 

Lý Mẫn cau mày nhìn mẹ một cái:

 

“Thôi mẹ, đừng nói nữa. Vào bếp nấu cơm đi.”

 

Mẹ chồng trợn tròn mắt:

 

“Tôi nấu? Thế cô ta làm gì?”

 

Lý Mẫn bất lực:

 

“Hôm nay cô ấy không khỏe, lần này mẹ nấu đi.”

 

Tôi lạnh lùng cười nhìn mẹ chồng.

 

Thấy chưa, chỉ cần đủ cứng rắn, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển.

 

Mẹ chồng ra ngoài, Lý Mẫn cũng dắt hai đứa con đi theo.

 

Tôi gọi giật lại:

 

“Đừng quên mai đi cục dân chính lấy giấy ly hôn.”

 

Lý Mẫn quay phắt đầu lại:

 

“Được! Đi thì đi. Đến lúc đó đừng hối hận là được.”

 

Tối hôm đó, tôi chẳng buồn quan tâm chuyện gì.

 

Mẹ chồng vào bếp nấu bữa cơm, nồi niêu xoong chảo kêu leng keng cả nhà.

 

Vừa nấu bà vừa chửi, không chỉ chửi tôi mà chửi cả hai đứa nhỏ.

 

Bài tập của con tôi cũng chẳng buồn dạy nữa.

 

Lý Mẫn hết cách, đành phải tự mình kèm con học.

 

Dù ngồi trong phòng, tôi vẫn nghe thấy tiếng Lý Mẫn gào ầm lên.

 

Buồn cười thật. Trước kia tôi dạy con thì bị nói là nóng tính, dạy không ra gì.

 

Đến lúc Lý Mẫn dạy thì mẹ chồng lại im thin thít, chẳng dám mở miệng.

 

Vừa dạy xong hai đứa, lại đến lượt tắm cho chúng.

 

Chưa kịp nghỉ, ông bố chồng lại bắt đầu lấy cây gậy gõ xuống sàn nhà.

 

Đó là công cụ mẹ chồng chuẩn bị cho ông, mỗi lần có việc là lấy gậy đ-ậ-p sàn gọi tôi.

 

Nhưng tối nay, tôi tất nhiên không thèm quan tâm.

 

“Thư Vân, nhanh lên! Bố cô đi vệ sinh rồi, mau ra dọn dẹp!”

 

“Nghe thấy không hả? Muốn ch-ếc rồi à?”

 

Mẹ chồng đ-ậ-p cửa ầm ầm.

 

Tôi bước ra, lạnh lùng nói:

 

“Tôi và Lý Mẫn sắp ly hôn rồi, tôi không có nghĩa vụ chăm sóc ông ấy nữa. Lý Mẫn hiếu thảo mà, gọi anh ta đi.”

 

“Cô đúng là đồ ác độc, Lý Mẫn xui tám kiếp mới lấy phải cô!”

 

Tôi điềm tĩnh đáp lại:

 

“Hối hận rồi à? Tốt quá, nhanh ly hôn đi. Ngoài kia khối người xếp hàng đợi được làm dâu nhà bà đấy.”

 

Thật là sảng khoái!

 

Mẹ chồng không nỡ để Lý Mẫn chăm bố chồng, cuối cùng đành phải tự mình lầm bầm chửi rủa rồi đi dọn dẹp.

 

Ông ấy hết đi vệ sinh lại tè dầm, làm bà ta mệt bở hơi tai cả đêm.

 

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để thu dọn đồ đạc.

 

Nghe thấy mẹ chồng đang than thở trong bếp:

 

“Con trai à, con thật sự định ly hôn sao? Tay chân mẹ già rồi, tối qua mệt muốn ch-ếc, sau này ai làm việc nhà đây?”

 

Lý Mẫn nhỏ giọng trấn an:

 

“Mẹ yên tâm, con chỉ hù dọa cô ta thôi. Dù có ký đơn thì cũng còn thời gian suy nghĩ lại mà. Đến lúc đó cô ta nhất định sẽ hối hận. Trong thời gian này mẹ chịu khó một chút, để cô ta thấy là nhà này không có cô ta vẫn xoay được.”

 

“Đợi khi cô ta bớt làm loạn, thì mấy việc này lại để cô ta làm.”

 

Mẹ chồng cười phá lên:

 

“Con vẫn là người có đầu óc, đừng chiều cô ta quá, càng chiều càng lên mặt.”

 

Lý Mẫn đắc ý nói:

 

“Con biết chứ. Cô ta sợ nhất là con nổi giận. Chỉ cần con tỏ thái độ, cô ta lập tức ngoan như con cút. Lần này nhất định phải trị cho cô ta một trận.”

 

“Nghe lời con.”

 

Tôi cười lạnh — lại một màn diễn y hệt kiếp trước.

 

Lần trước, họ cũng nói sẽ ly hôn.

 

Nhưng chưa đến cục dân chính thì tôi đã hoảng, sợ mất con vào tay Lý Mẫn, nên lại đổi ý giữa đường.

 

Từ đó trở đi, tôi lúc nào cũng phải cúi đầu trước Lý Mẫn.

 

Mỗi lần anh ta ngoại tình, anh ta đều dọa ly hôn, mà tôi thì đã không còn đủ can đảm để rời đi nữa.

 

Lý Mẫn bước ra, thấy tôi đang ngồi trên sofa, bực bội nói:

 

“Không phải cô đòi ly hôn sao? Đi thôi!”

 

Hai đứa nhỏ chưa đi học, nghe nói tôi sắp ly hôn liền tròn mắt nhìn.

 

“Mẹ thật sự muốn ly hôn à?”

 

Tôi gật đầu:

 

“Bố các con nói sẽ mang các con đi. Từ nay các con sẽ sống với bố. Còn bây giờ, mau đi thu dọn đồ đạc đi. Sau khi ly hôn, các con sẽ cùng bố dọn ra ngoài ở. Bố có tiền, sẽ mua nhà to cho các con.”

 

Lý Mộc Mộc phấn khởi gật đầu:

 

“Vậy con muốn chị Uyển Uyển làm mẹ! Chị ấy dịu dàng lắm, vừa dạy con học bài, vừa hay cười với con, chẳng giống mẹ chút nào, mẹ lúc nào cũng dữ.”

 

Lý Song Song cũng nói ngay:

 

“Con cũng thích chị Uyển Uyển, chị ấy đẹp lắm. Mẹ không đẹp. Sau này chị ấy làm mẹ, chắc chị ấy sẽ đến đón con tan học nhỉ?”

 

Tôi mỉm cười:

 

“Vậy các con nhớ giúp mẹ khuyên bố cưới chị Uyển Uyển về làm vợ. Rồi các con sẽ sớm được sống cuộc đời hạnh phúc.”

 

Mẹ chồng lập tức lao ra:

 

“Cái gì? Bắt tôi dọn ra ngoài ở á? Đây là nhà con trai tôi, tôi không đi đâu hết!”

 

Lý Mẫn mặt mày u ám,

 

“Thư Vân, em thật sự muốn ép anh đến mức này sao?”

 

“Tôi ép anh chỗ nào? Chúng ta ly hôn rồi, anh cưới Uyển Uyển thì cũng đâu thể tiếp tục sống trong nhà bố mẹ tôi chứ.

 

Chỗ này toàn là dấu vết cuộc sống của tôi, cô ấy thấy chắc chắn cũng không vui.

 

Anh là giáo sư mà, chẳng lẽ còn định bám lấy tài sản trước hôn nhân của vợ cũ?

 

Chuyện này mà truyền ra ngoài, anh còn mặt mũi gì nữa?”

 

Lý Mẫn mặt nặng như chì, cùng tôi đến cục dân chính.

 

Tôi cười tươi như hoa, giữa một loạt cặp đang làm thủ tục ly hôn, tôi nổi bật hẳn lên.

 

Nhân viên nhanh ch-óng đưa cho tôi bản thỏa thuận:

 

“Xem qua hợp đồng này nhé, con cái do bên nam nuôi dưỡng, bên nữ ra đi tay trắng. Không có khoản tiền chung nào, chị xem có vấn đề gì không.”

 

Tôi đáp ngay:

 

“Không vấn đề gì cả.”

 

Lý Mẫn khó khăn gật đầu.

 

Có người ở bên cạnh lẩm bẩm:

 

“Đúng là đàn ông tồi, để vợ ra đi tay trắng. Xí!”

 

Lý Mẫn quay lại trừng mắt nhìn người kia một cái sắc lẹm.

 

Tôi bước ra khỏi cục dân chính.

 

Chỉ cần vượt qua ba mươi ngày, tôi sẽ chính thức cắt đứt hoàn toàn với cái gia đình đó.

 

“Anh sớm dọn đồ ra khỏi nhà đi. Tiền chu cấp cho con, tôi sẽ chuyển đúng hạn.”

 

Lý Mẫn không nói một lời, quay người bỏ đi.

 

Tôi về đến nhà, thấy mẹ chồng đang mặt hằm hằm đút cơm cho bố chồng.

 

Vừa thấy tôi, bà đã đặt bát xuống:

 

“Cô còn biết đường về nhà à? Giờ mấy giờ rồi? Suốt ngày lười chảy thây, cơm nước cũng không nấu!”

 

“Tôi thấy bà vẫn còn tay chân lành lặn, sao không tự mà nấu?”

 

Mẹ chồng trừng mắt:

 

“Cô gọi tôi là gì?”

 

“Gọi là bà chứ còn gì. Tôi ly hôn với Lý Mẫn rồi, chẳng lẽ còn gọi mẹ?”

 

“Cô… cô thật sự dám ký đơn ly hôn?”

 

Tôi lạnh nhạt cười:

 

“Con trai bà sắp có vợ mới rồi, tôi không dọn chỗ sớm chẳng phải cản trở họ hay sao.”

 

“Cô đúng là đồ ăn nói bậy bạ!”

 

Tôi khinh khỉnh cười, không thèm đôi co, bước vào trong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Lý Mẫn.

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...