Sống lại không còn để nhà chồng hút m-á-u
Chương 2
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Lại giở trò cũ.
Tôi – Thư Vân – từng là người thẳng tính, nóng nảy. Lần đầu tiên anh ta ngoại tình, tôi đã muốn ly hôn rồi.
Nhưng Lý Mẫn dường như đã tính toán trước hết mọi thứ, lần nào cũng lấy con cái ra để ép tôi.
Con cái!
Mẹ chồng định nói gì đó, nhưng bị Lý Đào kéo lại.
Họ biết con cái là điểm yếu của tôi. Chỉ cần nhắc đến con, tôi đều có thể nhẫn nhịn mọi chuyện.
Nhưng bây giờ thì tôi chẳng còn bận tâm đến chuyện con cái nữa.
Tôi cảm thấy ông trời thật tốt với tôi, ch-ếc rồi còn cho tôi sống lại một lần nữa.
Lần này, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà làm khổ bản thân mình nữa.
Tôi không nói gì, vẫn giống như trước kia.
Tôi đứng dậy, quay về phòng.
“Đấy mẹ xem, chị ta chẳng dám ly hôn đâu.”
Tôi chẳng buồn để tâm đến lời Lý Đào, chỉ cười lạnh rồi bắt đầu dọn đồ.
Thực ra, chỗ tôi ở không phải là phòng riêng, mà chỉ là cái gian nhỏ ngoài phòng của bố chồng.
Sau khi bố chồng bị tai biến, ông cần có người ở bên cạnh cả ngày. Ban đầu tôi nghĩ ban ngày mình chăm sóc, buổi tối mẹ chồng sẽ thay ca, để tôi được nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mẹ chồng lại bảo bà bị suy nhược thần kinh, không thể thức đêm, chỉ một chút tiếng động cũng khiến bà mất ngủ.
Thế là bà ép tôi chuyển sang gian nhỏ kế bên để tiện chăm ông.
Tôi cười khẩy.
Lý Mẫn thì được nằm phòng ngủ lớn, tối nào cũng ngủ ngon như vua.
Còn tôi thì phải ngủ tạm trong cái xó nhỏ.
Giờ thì tôi quyết rồi, ai muốn chăm thì tự đi mà chăm.
Mẹ chồng không phải suốt ngày đi khoe với hàng xóm rằng tôi bất hiếu sao?
Vậy thì tôi sẽ bất hiếu thật, để xem Lý Mẫn có làm được đứa con hiếu thảo không!
Tôi nhanh ch-óng thu dọn chăn màn, dọn thẳng vào phòng ngủ lớn.
Lý Mẫn thấy tôi chuyển sang phòng ngủ chính, cau mày bước vào theo.
“Cô chuyển vào đây làm gì? Buổi tối bố tôi đi vệ sinh thì sao? Muốn uống nước, trở mình thì ai lo?”
Tôi ném hết quần áo của Lý Mẫn ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Chúng ta sắp ly hôn rồi, bố anh không còn là bố tôi nữa. Ai là con thì người đó tự đi mà chăm.”
Lý Mẫn gắt lên:
“Cô điên à? Làm loạn đủ chưa?”
Tôi cười khẩy:
“Tôi thích làm loạn đấy, thì sao?”
Anh ta nói tôi làm loạn. Trước kia tôi cũng từng nghĩ mình thật sự đang làm loạn.
Cãi nhau với anh ta là làm loạn. Đ-ậ-p phá đồ đạc cũng là làm loạn. Nhịn ăn tuyệt thực càng là làm loạn.
Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi — Tự hành hạ bản thân không phải là làm loạn. Khiến họ khó chịu mới gọi là làm loạn.
Nhìn xem, chỉ mới chuyển từ gian nhỏ ra ngoài, mà Lý Mẫn đã không thể ngồi yên, lập tức chạy vào chất vấn tôi.
Phải biết rằng, trước đây ở cái nhà này, mỗi ngày anh ta nói với tôi không quá ba câu.
Thì ra, chỉ cần tôi không nhẫn nhịn nữa, họ mới thấy không yên.
Lý Mẫn sa sầm mặt, quay người bước ra ngoài.
Tôi chẳng buồn quan tâm họ nói gì bên ngoài. Tôi thay lại ga giường cho gọn gàng, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa.
Bình thường vào giờ này, tôi phải đi đón con về. Đón xong lại phải nấu cơm vội vã, lo cho cả nhà ăn uống. Ăn xong lại dọn dẹp, rửa bát đũa. Rồi đến lượt kèm con học bài.
Dạy xong thì phải tắm rửa cho con. Cuối cùng lại tiếp tục chăm sóc bố chồng — tắm rửa, cho uống thuốc.
Chờ đến khi bố chồng ngủ, tôi mới có chút thời gian cho riêng mình.
Ở cái nhà này, tôi chẳng khác gì một con trâu cày.
Tắm xong bước ra, tôi bắt đầu tính toán lại khoản tiền mình có.
Tôi chỉ tốt nghiệp cao đẳng, đi làm được vài năm thì lấy chồng.
Sau khi cưới, tiền lương của Lý Mẫn đều nộp cho mẹ chồng giữ. Tiền chợ trong nhà, tôi phải báo cáo chi tiết từng tuần.
Muốn tiêu tiền gì, tôi cũng phải xin phép mẹ chồng.
Còn Lý Mẫn thì chưa bao giờ chủ động đưa tiền cho tôi.
Nhưng mấy năm nay tôi cũng không phải hoàn toàn không có thu nhập.
Tiếng Anh của tôi rất tốt, thỉnh thoảng có nhận vài việc làm thêm bên ngoài, mỗi lần cũng được vài trăm.
Bây giờ tôi đã tiết kiệm được hơn ba ngàn.
Không nhiều, nhưng sau ly hôn, chừng đó tiền đủ để tôi cầm cự cho đến khi tìm được một công việc ổn định.
Còn về chuyện nhà cửa thì tôi cũng không cần lo lắng gì.
Căn nhà này là do bố mẹ tôi để lại, rất rộng rãi.
Đây là tài sản trước hôn nhân, Lý Mẫn không có quyền đòi chia.
Ngay khi chúng tôi vừa kết hôn, Lý Mẫn đã đưa bố mẹ anh ta về sống cùng.
Lúc chị gái anh ta chưa lấy chồng, cũng sống ở đây luôn.
Giờ tôi nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu Lý Mẫn cưới tôi là vì căn nhà này.
Cả gia đình họ vốn đã có ý định chiếm đoạt tất cả.
Lần này tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nữa.
Tôi sẽ đuổi cả nhà họ ra khỏi đây.
Lúc này, mẹ chồng đứng ngoài cửa đ-ậ-p ầm ầm:
“Thư Vân, cô trốn trong đó làm gì? Sắp tan học rồi mà còn chưa đi đón con. Nhà cửa thì không dọn, đúng là đồ lười biếng.”
Tôi mở cửa:
“Con không thích tôi đi đón, vậy để Lý Mẫn đi.”
Mẹ chồng hét lên:
“Lý Mẫn sao có thể làm việc đó!”
“Tại sao lại không? Con cũng đâu phải chỉ của riêng tôi.”
“Được thôi, không ai đón đúng không? Vậy thì để mặc luôn đi.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰