Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

RỜI XA LỤC THỪA VŨ

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Anh ta chạy vạy khắp nơi tìm nguồn đầu tư, nhưng thương trường chỉ nhìn vào lợi ích.

Không ai muốn cứu một công ty sắp phá sản.

Chưa đầy nửa năm, Lục thị rơi vào bờ vực phá sản.

Nhà họ Tô không những không giúp, mà còn suốt ngày đến vòi tiền.

“Thừa Vũ à, em trai con muốn mua xe, con đưa ít tiền đi?”

“Mẹ thấy cái túi này đẹp quá, con mua tặng mẹ đi?”

Cuối cùng, một ngày nọ, Lục Thừa Vũ không kìm được nữa:

“Trong tài khoản công ty không còn đồng nào cả!”

Anh ta định bán căn nhà và đồ cổ đã tặng cho nhà họ Tô, nhưng bị mẹ Tô chỉ mặt mắng:

“Anh định làm gì? Đó là sính lễ anh tặng nhà chúng tôi! Muốn đòi lại à? Không có cửa đâu!”

“Biết sớm anh vô dụng thế này, năm xưa tôi đã không để con gái tôi theo anh!”

Lục Thừa Vũ giận quá, tát mẹ Tô một cái.

Ba Tô thấy vậy, liền cầm gậy bên cạnh đánh tới tấp:

“Anh dám đánh vợ tôi? Anh chán sống rồi à!”

Gậy đập lên người anh ta từng cú, từng cú.

 

Anh ta bị đánh đến bê bết máu, nhà họ Tô mắng chửi rồi bỏ đi.

Anh ta ngất xỉu bên đường, đến khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh chẳng có một ai.

Anh ta gọi cho Tô Mạn Vi, chỉ toàn tiếng bận máy.

Nhắn tin cũng chẳng có hồi âm.

Khi con người yếu đuối nhất, họ luôn nhớ đến những điều tốt đẹp của quá khứ.

Anh ta nhớ đến mỗi lần bị ốm, tôi luôn túc trực bên giường nấu cháo các loại.

Nhớ đến lúc buột miệng nói thèm ăn hoành thánh bên phía nam thành phố, tôi lái xe hai tiếng chỉ để mua về cho anh ta.

Nhớ đến việc anh ta sợ bóng tối, tôi luôn đợi anh ta ngủ say mới dám tắt đèn.

 

Nhưng giờ đây, bên cạnh chẳng còn gì cả.

Anh ta gắng gượng đứng dậy đi lấy nước, khi ngang qua một phòng bệnh, nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Tại anh đấy, hôm qua điên cuồng quá, hôm nay mới phải nhập viện.”

“Tối nay không được thế nữa đâu nhé.”

Lục Thừa Vũ đẩy cửa ra, thấy Tô Mạn Vi đang ôm lấy một chàng trai trẻ, cười dịu dàng vô cùng.

Cậu trai kia trông chỉ mới ngoài hai mươi, gương mặt sáng sủa, trẻ trung.

Thấy Lục Thừa Vũ, cậu ta mỉm cười nói:

“Anh là chồng của cô ấy à?”

“Lớn tuổi thế này mà trông còn nghèo nàn thảm hại? Đừng tự chuốc lấy nhục nữa.”

 

Cậu ta ôm Tô Mạn Vi chặt hơn, đầy đắc ý tuyên bố chủ quyền.

Còn Tô Mạn Vi thì chẳng buồn liếc nhìn Lục Thừa Vũ lấy một cái:

“Anh còn chuyện gì sao? Không thì đi đi, đừng làm phiền chúng tôi.”

Lục Thừa Vũ bị cô ta đẩy một cái, ngã xuống đất.

Mãi đến lúc này, anh ta mới hiểu ra.

Tô Mạn Vi chưa từng yêu anh, cô ta yêu là tiền của anh.

Anh ta chẳng qua chỉ là cây rút tiền cho cả gia đình họ Tô.

9

Lục Thừa Vũ thất thểu quay về nhà, thấy trong hòm thư đặt sẵn trát hầu tòa.

Công ty phá sản, nhà bị cưỡng chế bán đấu giá, anh ta buộc phải dọn đi trong vòng ba ngày.

 

Rõ ràng còn nhớ tài khoản có vài triệu, sao lại đột nhiên phá sản?

Anh ta gọi cho kế toán, giọng bên kia thờ ơ:

“Tổng giám đốc Tô đã chuyển hết tiền đi rồi, nhà cung cấp không nhận được thanh toán, kiện công ty ra tòa.”

“Anh là người đại diện pháp lý, mọi khoản nợ đều do anh gánh.”

Lục Thừa Vũ như bị sét đánh ngang tai.

Anh ta vội vã gọi điện chất vấn Tô Mạn Vi.

Đầu dây bên kia cười nhẹ:

“Tôi không chạy, chẳng lẽ đợi anh phá sản sạch sẽ à?”

“Sao anh vô dụng thế? Quản lý một công ty cũng không xong.”

 

“Số tiền đó, xem như là anh bồi thường cho tôi đi.”

“Tôi mặc kệ, tự anh lo liệu đi.”

Lục Thừa Vũ tức đến nghiến răng:

“Chúng ta là vợ chồng! Đây là nợ chung!”

“Cho dù cô có chạy, cảnh sát cũng sẽ bắt cô bồi thường!”

Nhưng câu trả lời tiếp theo khiến anh như bị đóng băng:

“Vợ chồng? Chúng ta chưa từng đăng ký kết hôn, lấy đâu ra mà gọi là vợ chồng?”

“Cái gọi là ‘giấy đăng ký kết hôn’ đó, là giả đấy.”

“Tôi đã kết hôn và có con ở nước ngoài từ lâu rồi.”

 

“Nếu không phải mấy năm trước sống không tốt, lại tình cờ thấy anh nổi tiếng, giàu có, thì tôi chẳng thèm quay lại tìm anh.”

“Thật ra, hồi cấp ba anh thầm thích tôi ba năm, tôi đều biết cả.”

“Chỉ là tôi chê anh tầm thường, không đáng.”

“Cái gì mà thanh mai trúc mã! Gia đình anh bình thường, ngoại hình cũng chẳng có gì, làm sao xứng với tôi?”

“Trước kia đã không xứng.”

“Giờ thì anh vừa già, vừa không còn giá trị gì để tôi nhìn lại lần nữa.”

“Từ nay, đừng tìm tôi nữa.”

Cuộc gọi bị cúp ngang, gọi lại thì thuê bao không tồn tại.

Lục Thừa Vũ ngồi phịch xuống đất, cuối cùng cũng hiểu ra mình nực cười đến mức nào.

 

Sự cố chấp suốt bao năm của anh, trong mắt người khác chỉ là một trò cười.

Cái gọi là “tình yêu đích thực” của anh, từ đầu đến cuối chỉ là công cụ để người ta lợi dụng.

10

Sau đó, anh ta kiện nhà họ Tô vì tội lừa đảo và chiếm dụng công quỹ công ty.

Cảnh sát mất hai tháng truy bắt, cuối cùng cũng bắt được cả nhà Tô.

Ba mẹ Tô vì tham gia lừa đảo bị kết án mười năm.

Tô Mạn Vi, vì số tiền chiếm đoạt quá lớn, bị kết án hai mươi năm tù.

Quãng đời còn lại của họ, sẽ phải sống trong song sắt nhà tù.

Số tiền thu hồi được, vừa đủ để Lục Thừa Vũ trả hết các khoản nợ.

 

Mà số tiền đó, hầu hết đều là do tôi từng cho anh ta.

Nên có lẽ cuối cùng, anh ta sẽ ngồi đó mà cảm thán — chính tôi, hết lần này đến lần khác, đã vô thức kéo anh ta lên khỏi vực sâu.

Sau khi giải quyết xong tất cả, anh ta thu dọn chút hành lý còn lại, định đến tìm tôi làm hòa.

Anh ta chờ dưới toà nhà tập đoàn Ôn thị suốt một tuần, cuối cùng cũng chặn được tôi vào lúc tôi tan làm.

Khi tôi đang trò chuyện với khách hàng, anh ta bất ngờ nhào tới.

“Tri Hạ, anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi.”

“Người anh yêu là em, xin em, tha thứ cho anh được không?”

“Cho anh một cơ hội nữa, được không?”

 

“Anh không thể sống thiếu em.”

Tôi nhìn bộ dạng tiều tụy của anh ta, khẽ cau mày, ra hiệu cho vệ sĩ kéo anh ta ra.

“Lục Thừa Vũ, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”

“Từ khoảnh khắc anh chọn lừa dối tôi, kết cục hôm nay đã được định sẵn.”

“Anh chưa bao giờ yêu tôi. Thứ anh yêu chỉ là sự tốt bụng của tôi, và những gì tôi có thể cho anh.”

“Bây giờ anh mất hết rồi, mới nhớ đến tôi? Muộn rồi.”

“Chúc anh… sống tốt. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nói xong, tôi quay người bước lên xe, không quay đầu lại.

Ngoài cửa xe, anh ta ngồi sụp xuống đất, như một đứa trẻ bị vứt bỏ.

 

Nhưng trong lòng tôi chẳng hề gợn sóng.

Có những người, đã bỏ lỡ là bỏ lỡ mãi mãi.

Có những tổn thương, một khi gây ra, sẽ không bao giờ có thể bù đắp.

Quá khứ, hãy để nó chết như ngày hôm qua.

Tương lai, bắt đầu như ngày hôm nay.

Cuộc đời thuộc về tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.

Hết

(Đã hết truyện)

Porsche Của Tôi Đáng Hai Trăm Tệ? (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Nữ Cường, Drama,

1.

Tôi tát thẳng một cái trời giáng vào mặt Lục Tây Từ.
Anh ta bị tát đến loạng choạng lùi lại nửa bước, mặt hiện rõ vẻ sững sờ.

“Chỉ vì chút chuyện cỏn con mà em cũng ra tay? Giang Hướng An, từ bao giờ em trở nên vô lý như thế hả?”

“Tôi vô lý?”

Ánh mắt tôi nhìn anh ta lạnh như băng, như đang nhìn một kẻ xa lạ.

“Mẹ tôi đang nằm phòng cấp cứu chờ ký giấy mổ, anh bắt tôi phóng xe điện đi năm chục cây số? Chờ tôi tới nơi thì mẹ tôi còn cứu được nữa à?”

Tôi không còn tâm trí đôi co, lập tức lao ra khỏi gara bắt xe.

Nhưng đúng lúc cao điểm giữa trưa, tôi đứng giữa trung tâm thành phố quét Didi mãi mà không tài xế nào nhận chuyến.

Tôi nghiến răng quay ngược lại, nắm chặt tay Lục Tây Từ kéo lại.

“Giờ ở đây bắt xe không được, anh lấy xe anh chở tôi đến bệnh viện ngay!”

Vậy mà anh ta hất tay tôi ra như thể tôi là kẻ phiền toái:

“Tôi không chiều nổi cái tính khí thất thường của em đâu. Muốn đi thì tự leo lên cái xe điện kia, không thì cứ đứng đó mà chờ.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, giận đến mức cả người run lên.

“Xem như tôi van xin anh… chở tôi đến bệnh viện trước, chuyện hôm nay tôi bỏ qua.”

Anh ta nheo mắt, đầy mất kiên nhẫn:

“Đừng lằng nhằng nữa. Không đi sớm, coi chừng không kịp nhìn mẹ em lần cuối đấy.”

Tôi nhào tới, giật mạnh chùm chìa khóa trong túi anh ta, đồng thời giơ tay lên — lại thêm một cú tát, dốc hết sức mà giáng xuống mặt.

“Lục Tây Từ, anh cứ chờ đó!”

Tôi mắt đỏ hoe, hét lên rồi xoay người lao về phía xe anh ta.

Tôi và Lục Tây Từ quen nhau bảy năm, yêu nhau năm năm.
Thế mà giờ đây, anh ta lại dám coi mạng sống của mẹ tôi là trò đùa.

Không biết có phải mấy năm nay bố mẹ tôi nể mặt tôi mà giúp đỡ nhà họ Lục quá nhiều, khiến Lục Tây Từ quen được nuông chiều, cuối cùng ngông cuồng đến mức chẳng biết trời cao đất dày là gì nữa.

Tôi chạy một mạch đến cửa phòng cấp cứu, y tá vừa thấy tôi liền cau mày trách:

“Nếu cô đến trễ thêm chút nữa… mẹ cô không qua khỏi đâu.”

Ký xong giấy phẫu thuật, cả người tôi như mất sạch sức lực, ngồi sụp xuống hàng ghế dài ngoài hành lang.

Điện thoại trong tay rung liên tục.
Cuộc gọi của Lục Tây Từ cứ thế hiện lên từng cuộc một, không ngừng nghỉ.

Vừa bấm nghe, giọng anh ta như sấm gào bên tai:

“Ai cho em tự tiện lấy xe tôi đi hả? Hôm nay tôi phải đến dự sinh nhật Trình Duệ! Giờ em bắt tôi lái cái gì đi?”

Tôi bật cười, giọng thờ ơ như chẳng thèm để tâm:

“Thì cái xe điện đấy. Anh thích lắm mà, đúng không?”

Anh ta nghẹn họng vài giây, rồi gằn giọng tức tối:

“Tôi mà lái cái đồ rác rưởi đó ra đường à?”

Tôi liền bắt chước giọng điệu buổi chiều của anh ta, từng chữ rành rọt:

“Xe điện thì sao? Vặn ga hết cỡ, giữa giờ cao điểm vẫn có thể chen ra được đường riêng. Biết đâu còn nhanh hơn cái xe ‘hạng sang’ của anh ấy chứ.”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên im bặt vài giây, rồi một tiếng gào giận dữ vang lên:

“Giang Hướng An, em cố tình phải không?!”

Tôi ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ chói phía cuối hành lang – nơi ghi ba chữ Phòng ICU, bật cười lạnh lẽo:

“Lục Tây Từ, chiều nay khi anh bảo tôi phóng xe điện đi năm chục cây số, anh có từng nghĩ đến mẹ tôi…”

Chưa kịp nói hết, giọng anh ta đột ngột sắc nhọn cắt ngang:

“Tiệc sinh nhật của Trình Duệ rất quan trọng! Mẹ em bệnh có chút xíu, chờ một lát thì đã sao!”

Tôi không nói thêm một lời nào, thẳng tay cúp máy.

Trước khi cuộc gọi đó vang lên, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn câu nói của y tá:

“Nếu cô đến trễ thêm chút nữa… mẹ cô e là không qua khỏi.”

Lúc này tôi mới hiểu —
Thì ra trong mắt anh ta, mạng sống của mẹ tôi… còn chẳng đáng giá bằng một buổi tiệc sinh nhật của Trình Duệ.

 

2.

Tôi ngồi lặng bên ngoài phòng bệnh của mẹ, mắt dán vào màn hình điện thoại, đầu óc trống rỗng.

Bỗng dưng âm báo nhóm công việc dồn dập vang lên liên hồi.
Một tin nhắn chói lóa hiện lên đầu tiên — là Trình Duệ.

“An An à, tôi biết là cô ghen tị vì tôi có xe, nên mới thường xuyên lén lấy xe tôi đi. Mấy lần trước tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Hôm nay không lấy được xe của tôi, cô lại dám lấy xe của sếp. Đừng hồ đồ nữa, nghe tôi đi, mau mang xe về trả cho A Từ.”

Nhóm lập tức nổ tung, đồng nghiệp bắt đầu buông lời xỉa xói:

“Cô ta điên rồi à? Thực tập sinh mà dám lấy xe của sếp? Muốn gây sự chú ý để sếp yêu mình hả?”

“Tôi còn tưởng cô ta là thiên kim nhà nào, ngày nào cũng đeo túi hiệu, lái xe sang. Ai ngờ… là một con ăn trộm chính hiệu!”

“Duệ Duệ tốt quá đi mất, biết người ta trộm xe mà còn không báo công an!”

Trình Duệ còn thản nhiên gửi một sticker cười che miệng, kèm dòng:

“Con gái mà, thích so đo một chút cũng bình thường thôi. Chuyện nhỏ thế này không cần đưa người ta vào đồn đâu~”

Ngay lập tức có người hưởng ứng:

“Đúng là khí chất bà chủ toát ra từng câu chữ luôn đó trời!”

“Ai đó biết điều thì mau ra đây xin lỗi đi!”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, chỉ thấy buồn cười.
Trước giờ tôi cứ nghĩ Trình Duệ chỉ là thư ký bên cạnh Lục Tây Từ. Nhưng giờ xem ra… quan hệ còn “thâm sâu” hơn thế.

Ban đầu tôi chọn vào công ty anh ta làm thực tập sinh chỉ vì muốn được ở gần anh hơn.
Vì không muốn gây chú ý, tôi chưa từng tiết lộ thân phận thật.

Tôi cười lạnh, ngón tay gõ một dòng — tag thẳng Lục Tây Từ ngay trong nhóm:

“Cô ta là bà chủ của anh à?”

Nhóm chat bỗng im lặng vài giây rồi lại nổ ra tranh cãi ầm ĩ:

“Cô lấy quyền gì mà dám chất vấn Duệ Duệ của chúng tôi?”

“Ganh tị thấy rõ còn bày đặt thắc mắc!”

Ngay sau đó, Trình Duệ lại tiếp tục lên tiếng trong nhóm chat, giọng điệu đầy vẻ vô tội:

“Ôi trời, tôi với A Từ chẳng qua chỉ là đồng nghiệp làm chung nhiều việc thôi, mọi người đừng ghép đôi tụi tôi nha~”

“Các anh chị nói vậy tôi ngại lắm đó~ (ngại quá trời.jpg)”

Tôi đang định nhắn lại thì tin nhắn của Lục Tây Từ đã nhảy lên trước:

“Giang Hướng An, tự ý sử dụng xe người khác, ghi nhận vi phạm, trừ toàn bộ hiệu suất tháng này.”

Ngay lập tức, nhóm chat dậy sóng, những icon "thích" và lời tung hô tràn ngập khắp màn hình:

【Sếp công bằng quá!】
【Đúng rồi, ăn trộm xe là phải bị phạt!】

Anh ta đích thân đóng đinh tôi vào cái mác "kẻ trộm xe", không một lời giải thích, không một chút chừa đường sống.

Đúng lúc đó, Trình Duệ đột nhiên @ tôi, quăng vào nhóm một đoạn video.

“An An à, nếu em thật sự túng thiếu đến mức không có gì ăn, cứ nói với chị một tiếng. Chị đặt cho em phần cơm. Không cần phải giành đồ ăn trong... thùng rác thế đâu, bẩn lắm~”

Trong video là cảnh tôi thò tay vào thùng rác, lấy đồ ăn lên miệng ăn ngấu nghiến.
Rõ ràng là video đã bị chỉnh sửa và phát ngược, nhìn là biết, nhưng mấy người trong nhóm thì như bị bỏ bùa:

“Trời ơi, có người lại đi... ăn rác sao?!”

“Kinh quá, dơ như vậy lỡ bị bệnh thì sao? Đừng lây cho người khác nha trời!”

“Buồn nôn thật sự, loại người thế này mà cũng được nhận vào công ty à?”

Ngay lúc ấy, Lục Tây Từ cũng lên tiếng lần nữa, từng câu từng chữ đều là mũi dao lạnh lẽo:

“Giang Hướng An, công ty có căng-tin, đừng giở mấy trò rẻ tiền như vậy để gây sự chú ý.”

Anh ta… không cần sự thật. Càng không cần tôi.
Chỉ cần một cớ để giẫm tôi xuống bùn. Và anh ta, đã tự tay làm điều đó.

 

3.

Máu nóng dồn lên não, tôi siết chặt điện thoại, trực tiếp đáp trả trong nhóm chat:

“Lục Tây Từ, anh nói tôi giả vờ đáng thương để gây chú ý? Rằng tôi giành đồ ăn trong thùng rác?
Anh nhìn kỹ video chưa? Dấu hiệu bị đảo ngược rõ rành rành như thế.”

Tin nhắn của anh ta trả lời gần như ngay lập tức, giọng điệu khinh miệt xuyên qua cả màn hình:

“Đảo ngược cái gì? Có gan làm thì có gan nhận. Đừng tưởng bày ra trò khổ sở thì sẽ được tha cái tội ăn trộm xe.”

Tôi hít một hơi thật sâu, chuyển sang tag Trình Duệ:

“Trình Duệ, tôi hỏi lần cuối: chiếc xe đó thật sự là của cô? Hay cô mới là người đã ăn cắp xe của tôi?”

Còn chưa kịp để cô ta trả lời, những người khác đã xông vào mắng hộ:

“Giang Hướng An, cô bị điên rồi à?”

“Đi xe người ta lâu quá nên tưởng là của mình luôn hả?”

“Một đứa nghèo rớt mà cũng dám đóng giả thiên kim tiểu thư? Chiếc xe đó hơn ba triệu tệ, tôi xem cả đời cô cũng chẳng đủ tiền mua đâu!”

Lời lẽ mỉa mai tràn ngập:

“Câm luôn rồi hả Giang Hướng An? Hết giả được nữa rồi đúng không?”

Cả nhóm chat như biến thành một bãi chiến trường — và tôi là cái bia tập bắn.
Từng câu từng chữ bắn thẳng vào mặt, không cho tôi cơ hội nào phản bác.

Tôi siết chặt tay, mở thư mục tài liệu, tìm ra giấy chứng nhận sở hữu xe.

Tôi định đăng lên nhóm để chặn hết miệng lưỡi thiên hạ.
Không ngờ — tôi đã bị đá ra khỏi nhóm.

Chủ nhóm không ai khác chính là Trình Duệ.

Ngay sau đó, một tin nhắn riêng từ Lục Tây Từ nhảy đến:

“Đừng lên nhóm mà nhiều lời nữa.”

Cùng lúc đó, Trình Duệ cũng nhắn riêng cho tôi một sticker mặt mếu kèm dòng chữ:

“An An à, đừng làm loạn nữa. A Từ nói rồi, chỉ cần em xin lỗi, tụi chị sẽ không truy cứu chuyện em ăn trộm xe và làm trò gây chú ý đâu~”

Giọng điệu đó — cái vẻ vừa giả bộ thương hại vừa bề trên — khiến tôi buồn nôn.

Tôi tắt điện thoại, không buồn đáp lại.
Giờ tôi chỉ có một việc duy nhất phải làm — ngồi chờ trước cửa ICU.

Tôi không còn sức để tranh cãi đúng sai.
Tôi không cần họ phải tin.

Tôi chỉ muốn… mẹ tôi sống sót.



Bình luận

Loading...