Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nữ Chính Phát Điên Rồi!!!

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Ngay sau đó, tôi bất chợt nghe thấy một giọng nói:

 

"Anh Hạo Thiên, em thấy chột dạ quá, em cứ cảm giác chúng ta sẽ gặp người quen."

 

"Không đâu, Hề Hề."

 

"Anh Hạo Thiên, anh biết không? Đêm qua em nằm mơ thấy anh đưa em đi mua nhẫn cưới, rồi chúng ta gặp Thẩm Gia Gia."

 

Tôi đứng một bên ngẩn ngơ, rồi bí mật mở phòng livestream.

 

Thật đúng là kịch tính, hôm nay vừa ra ngoài đã gặp ngay cặp đôi cặn bã này.

 

Thẩm Hề Hề từ nhỏ cũng lớn lên trong giàu sang, mắt cô ta có vấn đề gì mà lại thích Lãnh Hạo Thiên nhỉ?

 

Khó nói lắm.

 

Mỗi ngành mỗi khác.

 

Tôi đã "thất bại", vậy thì chúc cô ta "thành công" nhé.

 

"Em làm sao mà nhát gan thế Hề Hề, chúng ta sao lại gặp được Thẩm Gia Gia chứ?"

 

Lãnh Hạo Thiên hôn Thẩm Hề Hề một cái, cô ta ngượng ngùng nép vào lòng anh ta, tôi suýt nữa phải tự chọc mù mắt mình.

 

"Nói thật nhé, anh Hạo Thiên, cái đồ nhu nhược đó dạo này thay đổi nhiều quá, cô ta thật sự không còn thích anh nữa sao? Vậy thì chúng ta làm sao khống chế được cô ta đây?"

 

"Không đời nào, yên tâm đi Hề Hề, cô ta trước giờ cũng có lúc giận dỗi, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn van xin anh quay lại đó sao? Anh nắm cô ta trong lòng bàn tay, cứ yên tâm."

 

"Phải nói là, Thẩm Gia Gia thực sự là đứa không có não, anh chỉ yêu một mình em thôi, với cô ta chỉ là vui đùa, ai ngờ cô ta lại tin thật, mấy năm qua còn đổ không ít tiền cho anh..."

 

"Yên tâm đi Hề Hề, cô ta thích anh, thích đến chết mê chết mệt, đợi lúc nào chúng ta lấy được thêm tiền từ cô ta, anh sẽ đá cô ta rồi cưới em."

 

"Anh Hạo Thiên, anh thật tốt quá đi à~~~" Thẩm Hi Hi e thẹn nói.

 

Tôi đứng một bên suýt nữa thì buồn nôn, giơ tay thành hình chữ V trước ống kính điện thoại.

 

"Vừa rồi cảnh có hấp dẫn không mọi người? Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên tôi livestream đó, haha, mọi người thích xem là tốt rồi."

 

"Nào nào nào." Tôi giới thiệu kỹ hơn về hai người này.

 

Tôi chỉnh lại góc quay, nhắm thẳng vào Thẩm Hề Hề và Lãnh Hạo Thiên.

 

Họ chạy, tôi đuổi, họ có mọc cánh cũng khó thoát!

 

"Các bé cưng ơi, mọi người mau nhìn đi! Đây chính là gã bạn trai cặn bã trước đây của tôi. À, cô gái bên cạnh là con riêng của bố tôi, hai người họ đúng là trời sinh một cặp!"

 

"Đúng vậy, mẹ tôi cũng từng bị ông ấy phản bội! Nhưng giờ không sao, ông bố cặn bã của tôi bây giờ đã hói đầu rồi, đó chính là báo ứng!"

 

"Các bạn nghĩ là tôi đang diễn ư? Không không, mọi người tin tôi đi, thật sự không phải là diễn đâu. Hai người họ thật sự không còn chút tự trọng nào nữa..."

 

Cửa hàng trang sức này rất rộng, Thẩm Hề Hề kéo Lãnh Hạo Thiên chạy lung tung khắp nơi nhưng vẫn không tìm được lối ra, chỉ có thể quay đi quay lại trong cửa hàng.

 

Hai người vừa chạy vừa ồn ào, thu hút rất nhiều ánh mắt từ người qua đường.

 

"Các bấy bì à, mọi người mau nhìn xem, hai người này chính là đang che giấu sự xấu hổ đó! Đến bước đường này rồi mà họ vẫn còn dám tay trong tay!"

 

"Bịch!" Lãnh Hạo Thiên ngã xuống nền đất, tôi đứng bên cạnh cười không ngừng.

 

Thẩm Hề Hề lao tới phía tôi: "Chị bị điên rồi Thẩm Gia Gia, chị chỉ có mỗi cái điện thoại thôi sao? Chị đang quay cái gì vậy? Ai cho chị cái gan mà dám livestream ở đây chứ!"

 

"Thẩm Gia Gia, chị có tin không, tôi sẽ kiện chị!"

 

Tôi không nói gì, tiếp tục quay ống kính về phía họ và bình luận:

 

"Các bé cưng ơi, mọi người mau nhìn đi, họ mất bình tĩnh rồi."

 

"Các bạn hỏi đây là đâu à? Đây là phố đi bộ Gia Xuyên, cả con phố này đều là của nhà chúng tôi. Bé cưng ơi, các bạn có muốn đến chơi không? Hôm nay trước 10 giờ, mọi thứ mọi người mua sẽ được giảm giá 50%. Mọi người tới không chỉ để mua đồ yêu thích, mà còn có thể xem trò vui!"

 

"Đúng thế! Tình yêu là một tia sáng, lừa dối khiến tôi phát sáng như cột đèn giao thông báo hiệu các phương tiện được phép di chuyển! Các bạn có nhìn thấy cái mũ xanh trên đầu tôi không? Tôi đã đội nó cả tuần rồi!"

 

"Thẩm Gia Gia, chị bị đ.iên rồi! Tôi nói cho chị biết, đừng quay nữa! Có tiền thì giỏi lắm sao! Đồ đanh đá, chị không nghĩ rằng Hạo Thiên thật sự thích loại người như chị đấy chứ!"

 

"Anh ấy cả đời này cũng không bao giờ nhìn tới chị đâu, cứ ghen tị với tôi đi!" Thẩm Hề Hề tiếp tục nổi khùng.

 

Lúc này, số người xem trong phòng livestream của tôi đã vượt mốc triệu, tôi còn thấy vài tài khoản của các thương hiệu và KOL lớn cũng vào xem.

Chương 10: https://zhihutruyen.site/chuong/nu-chinh-phat-dien-roi/37/chuong-10

(Đã hết truyện)

Ba Năm Và Một Lần Dứt Tình (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Vả Mặt,

Tôi và bạn trai đã tiết kiệm suốt ba năm cho khoản tiền đặt cọc mua nhà, vậy mà chỉ sau một đêm đã mất đi một nửa.

Tôi gọi điện hỏi anh ta, anh ta thản nhiên nói: “Lộ Lộ để ý một cái túi xách, anh tạm thời cho cô ấy mượn rồi. Đều là anh em cả, không tiện từ chối.”

Ngay giây sau đó, “chị em gái” của anh ta – Trình Lộ – đã đăng lên vòng bạn bè bức ảnh chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn cùng ảnh chụp chung với anh ta, kèm dòng chữ: “Cảm ơn quà sinh nhật của anh trai ngoan, yêu anh!”

Tôi bật cười, chuyển toàn bộ 250 nghìn tệ còn lại trong tài khoản liên kết của hai đứa sang tài khoản cá nhân.

Tối hôm đó, tôi dọn ra khỏi nhà.

Phó Dự Thâm, anh đã “tình thâm như biển” với “anh em tốt” rồi, thì cuộc sống sau này, hai người cứ từ từ mà hưởng đi.

1.

“Ngụy Lai, em làm ầm ĩ đủ chưa?”

“Lần này em dọn ra ngoài rồi, đừng có như con chó chạy quay về cầu xin anh nữa đấy.”

Phó Dự Thâm tựa người vào khung cửa phòng ngủ, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống tôi khi tôi đang nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali.

Tôi không ngẩng đầu, cũng chẳng đáp lời.

“Chỉ là hai trăm năm mươi nghìn thôi mà? Đáng gì chứ?”

“Quan hệ giữa anh và Lộ Lộ em chẳng biết à? Bọn anh là anh em, cô ấy sinh nhật, anh là anh trai thì tặng quà có sao?”

“Với lại, anh chẳng nói là cho mượn sao? Vài hôm là cô ấy trả lại thôi.”

Cuối cùng tôi cũng dừng lại, quay người lại, bình tĩnh nhìn anh ta.

Tiền đặt cọc mua nhà đã tiết kiệm suốt ba năm.

Nói là “cùng nhau”, nhưng thật ra hơn 400 nghìn trong đó là do tôi từng đồng từng hào dành dụm.

Vì cái “ngôi nhà tương lai” đó, ban ngày tôi làm thiết kế ở công ty, buổi tối nhận việc làm thêm, cuối tuần còn đi làm bán thời gian.

Bỏ luôn trà sữa và đồ ăn vặt yêu thích, lần cuối cùng tôi mua đồ mới là vào Tết năm ngoái.

Còn Phó Dự Thâm thì sao?

Tổng cộng anh ta chỉ tiết kiệm chưa tới năm vạn, lại vì cái gọi là “anh em tốt” Trình Lộ kia mà liên tục rút rồi lại gửi, gửi rồi lại rút.

Hôm nay thì nói “anh em” dọn nhà mới nên phải đi mừng, ngày mai lại nói khởi nghiệp đang kẹt vốn nên cần giúp đỡ, ngày kia lại nói chó của “anh em” chết cần tổ chức tang lễ.

Mỗi lần đều nói: “Vợ ơi, đợi anh có thưởng sẽ bù vào.”

Nhưng tiền thưởng của anh ta, tôi chưa từng thấy một đồng.

Giờ thì sao? Vì Trình Lộ mà bỏ ra hai trăm năm mươi nghìn mua túi xách, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Thậm chí, còn chẳng buồn báo trước với tôi một câu.

Nếu không phải hôm nay tôi vào kiểm tra tài khoản khi đi gửi tiền, có lẽ đợi đến lúc tài khoản trống rỗng tôi mới phát hiện ra.

Tôi mở điện thoại, đưa bài đăng vòng bạn bè của Trình Lộ cho anh ta xem.

“Cho mượn?”

“Phó Dự Thâm, anh gọi cái này là cho mượn à?”

Trong ảnh, Trình Lộ đeo chiếc túi giới hạn đó, dịu dàng tựa đầu vào vai anh ta.

Phó Dự Thâm liếc nhìn qua, chẳng những không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại còn nhíu mày.

“Chẳng lẽ em đang ghen sao?”

“Trước đây em chẳng quan tâm, sao hôm nay lại làm khó anh?”

Tôi cười, cười đến mức nước mắt cũng muốn trào ra.

Đúng vậy, trước đây tôi đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Để mặc Trình Lộ nhân danh “anh em”, để Phó Dự Thâm bỏ tôi đang sốt cao lúc ba giờ sáng để đi uống rượu với cô ta.

Để mặc Trình Lộ mặc áo sơ mi của Phó Dự Thâm, nằm trên giường của chúng tôi, còn tôi thì phải ra ghế sofa ngủ.

Để mặc Trình Lộ trước mặt tôi, thân thiết khoác vai bá cổ với Phó Dự Thâm.

Còn tôi, là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta, chỉ cần vừa mở miệng phản đối một chút, liền bị nói là “nhỏ nhen”, “vô lý gây sự”, “không hiểu chuyện”.

Ba năm qua, tôi không chỉ tích cóp số tiền đó, mà còn gom góp từng lần thất vọng.

Mỗi lần, tôi đều tự nhủ, Phó Dự Thâm chỉ là vô tâm thôi, anh ấy yêu tôi, chỉ là không biết cách từ chối.

Nhưng lần này, tôi không muốn tự lừa mình nữa rồi.

“Phó Dự Thâm, chúng ta chia tay đi.”

Lúc tôi nói ra câu này, tim dường như không còn đau như trước.

Nhiều hơn là một cảm giác… được giải thoát.



Bình luận

Loading...