Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhường Lại Cho Chị Người Chồng Tốt

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

19.

Tối hôm đó, Phó Xuyên trở về.

Anh uống say, vừa bước vào phòng đã nhào tới, cả hai chúng tôi cùng ngã xuống đất.

“Anh say rồi, để em đi nấu canh giải rượu cho anh.”

Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh không hề nhúc nhích.

Tay anh bắt đầu cởi áo, ánh mắt đầy chiếm hữu chăm chăm nhìn tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra — anh hoàn toàn tỉnh táo.

“Phó Xuyên, anh nghĩ cho rõ ràng anh đang làm gì.

Chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác, anh không được phép chạm vào em!”

Anh đưa tay bịt miệng tôi, thì thầm bên tai:

“Dù sao em cũng là vợ anh. Anh muốn chạm.”

Tôi lập tức đẩy mạnh anh ra.

“Không được! Em định ly hôn với anh rồi — anh không được phép!”

Lời vừa dứt, cả căn phòng im phăng phắc.

Sắc mặt Phó Xuyên dần trở nên u ám.

“Nah đã biết em sẽ rời bỏ tôi.”

 

Anh nói xong thì buông tay tôi ra, trông như vừa chịu một đả kích lớn.

“Tô Niệm, em là người phụ nữ xấu xa…

Em đã quên anh từ lâu rồi, đúng không?”

“Ý anh là sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

“Em còn nhớ… Xuyên Xuyên không?”

Lời anh khiến ký ức tôi vụt quay về thời tiểu học.

Khi ấy, có một cậu bé tóc dài luôn đeo khẩu trang.

Cậu bị bạn bè chê là “ẻo lả”, bị trêu chọc, cười nhạo.

Còn tôi — đã đứng ra bảo vệ cậu và dẫn cậu lên sau núi trường học.

 

“Cậu không thể cứ yếu đuối như vậy. Phải học cách bảo vệ bản thân chứ!”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn tôi, tháo khẩu trang ra:

“Cảm ơn cậu.

Tôi chỉ muốn nuôi tóc dài để hiến tặng cho dì tôi — dì bị ung thư.”

Lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt ấy — quá đẹp trai khiến tôi rung động.

Từ đó trở đi, tôi ngày nào cũng theo cậu, bảo vệ cậu.

Cậu bé đó nói, cậu tên là Xuyên Xuyên.

Về sau, dì của cậu qua đời, còn cậu cũng chuyển trường, biến mất khỏi cuộc đời tôi.

“Suốt bao năm nay, anh luôn tìm kiếm em.

 

Cho đến một ngày — anh nghe được tiếng lòng của em, anh mới biết em chính là người anh luôn tìm.

Bởi vì anh chỉ nghe được tiếng lòng của em.”

“Anh vẫn chưa nhận em là vì muốn chờ em nhận ra anh trước.

Anh muốn biết — liệu em còn nhớ anh không.”

“Cho đến ngày anh nghe được trong lòng em nói:

Chỉ cần đủ mười triệu, em sẽ rời bỏ anh.

Từ đó, anh cố tình tránh mặt em, vì anh không muốn em rời xa anh.”

Anh vừa nói, mắt vừa đỏ hoe.

Tôi không ngờ — trên đời lại có sự trùng hợp như thế.

 

Hóa ra… anh cũng có thể nghe được tiếng lòng người khác?

“Và anh cũng phát hiện — em có thể nghe được tiếng lòng anh.

Cho nên, anh mới cố tình nói mấy câu trong lòng để xác nhận.”

Tôi nhìn anh đầy áy náy.

“Xin lỗi… Em không cố ý lợi dụng anh.

Chỉ là… em từng bị bỏ rơi, nên luôn sợ bị tổn thương lần nữa.

Em mới nghĩ — nếu đủ tiền rồi, thì rời đi cũng không sao.”

“Vậy bây giờ… em còn muốn rời xa anh không?”

Tôi lắc đầu.

Trước đây tôi muốn rời đi, là vì nghĩ anh không yêu tôi.

 

Đi theo anh chẳng có tương lai, chi bằng tự lực kiếm sống.

Nhưng giờ, tôi biết anh chính là Xuyên Xuyên.

Anh vẫn luôn chờ tôi.

Thế thì tôi sẽ không đi nữa.

Tôi cũng đột nhiên hiểu ra — kiếp trước anh vì sao lại bài xích chị tôi đến vậy.

Vì anh biết người đó không phải tôi, nên mới chẳng hề đụng vào chị ta.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy một đôi môi ấm nóng khẽ chạm lên má mình.

Anh nhẹ nhàng nói:

“Tô Niệm, hãy ở bên anh suốt đời nhé.”

Khóe mắt tôi ướt nhòa.

 

“Được. Suốt đời này không rời xa.”

Cũng may… ông trời đã cho tôi một cơ hội được sống lại, để tôi không bỏ lỡ người mình yêu.

(Đã hết truyện)

Gió sẽ chọn người yêu tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường,

Vì tôi, Kỳ Phong bỏ mặc thân phận đại thiếu gia,

Lao thẳng vào chốn loạn như địa ngục – Kim Sơn – làm nội gián.

Trước khi đi, anh nhìn tôi, nói:

“Đợi tôi giúp bố em giành được tuyến hàng Kim Sơn, tôi sẽ chuẩn bị lễ cưới thật linh đình để đón em về.”

Kỳ Phong chín lần chết một lần sống mới quay về,

Nhưng sau lưng lại mang theo một cô gái.

Anh nói đó là ân nhân cứu mạng, nhận về làm em nuôi.

Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt ngây thơ kia, siết bàn tay trái mất hai ngón vì tranh giành địa bàn, bật cười chua chát.

Tôi nói: “Kỳ Phong, anh đưa cô ấy về đi.”

“Về nhà họ Kỳ làm thiếu gia của anh, nơi này vốn không phải chỗ anh nên đến.”

Nhưng Kỳ Phong không chịu đi, giữa hàng chục họng súng đang chĩa vào, anh cứ thế lao về phía tôi.

“Vì sao? Chỉ vì tôi nhận Bạch Dao làm em gái?”

Tôi giương súng, trong ánh mắt không sợ hãi của anh, tôi không nhắm anh mà chĩa thẳng vào Bạch Dao, khẽ gật:

“Đúng thế.”

Người vừa rồi bị súng dí sát trán mà không chớp mắt,

Khi thấy tôi nhắm vào Bạch Dao, mặt Kỳ Phong lại biến sắc.

Anh vội chắn cô ta sau lưng, giọng đầy trách móc:

“Bạch Dao ngây thơ lương thiện, không giống em.

Bỏ súng xuống đi, đừng làm cô ấy hoảng sợ.”

Ánh mắt anh nhìn tôi toàn nghi ngờ:

“Bảo Châu, em không thể nói chuyện tử tế sao, lúc nào cũng đánh giết như kẻ điên vậy?”

Nỗi đau thoáng qua trong lòng, tôi bật cười lớn:

“Người bình thường?”

“Anh không biết từ lâu tôi chẳng phải bình thường rồi à?”

Anh chọc tôi khó chịu, tôi cũng muốn anh khó chịu.

Tôi dứt khoát bóp cò, nổ súng về phía Bạch Dao.

Kỳ Phong biến sắc, nhào tới đè tôi xuống đất, bản năng siết chặt cổ tôi.

Tôi cười đến rơi nước mắt:

“Kỳ Phong, thôi đi, đừng lấy cái cớ tình anh em ra. Thú nhận yêu người khác có khó thế sao?”

“Tôi có cấm anh đi đâu.”

Thấy tôi khóc, ánh mắt anh lóe sự hoảng loạn, lắp bắp:

“Anh và cô ấy… không có…”

Tôi chẳng muốn nghe, hung hăng cắn vào cổ anh, miệng lập tức tanh vị máu.

Bạch Dao òa khóc, quỳ gục bên cạnh liên tục dập đầu:

“Xin lỗi, xin lỗi, Kim tiểu thư, đều là lỗi của tôi. Tôi không nên đi theo anh Kỳ, cô đừng làm hại anh ấy. Có giận thì trút lên tôi đi.”

“Cô muốn bắn chết tôi cũng được.”

Nước mắt nhòe nhoẹt, Kỳ Phong buông tay khỏi cổ tôi, kéo cô ta dậy:

“Dao Dao, em không sai.”

“Sai là anh.”

Tôi – Kim Bảo Châu, ba tuổi cầm súng, tám tuổi giết người, mười ba đã dẫn đàn em tranh địa bàn.

Giang hồ gọi tôi độc phụ, tàn nhẫn thâm hiểm.

Vậy mà giờ đây, tôi lại mong anh thừa nhận một câu – rằng sai là vì mang Bạch Dao về.

Nhưng Kỳ Phong nói:

“Anh không nên đưa em đến đây, anh phải đưa em về nhà họ Kỳ.”

Một câu thôi, đã thổi tắt hết tình cảm cuối cùng tôi còn giữ cho anh.

Tôi đứng dậy, nhìn thật kỹ gương mặt anh.

Trong thoáng chốc, dường như thấy lại Kỳ Phong năm năm trước.

Lúc ấy, tôi vừa chiếm được một bến tàu, máu me khiến lòng nặng nề, liền đi dạo ngoài cổng trường đại học.

Đúng lúc đó, cánh hoa đào rơi xuống.

Ngẩng đầu lên, thấy anh ngồi vắt vẻo trên tường, lắc cành đào.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh cười rạng rỡ:

“Hoa đẹp nên tặng mỹ nhân.”

Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết chúng tôi chẳng chung đường.

Về sau mới hay, anh là thiếu gia nhà họ Kỳ, không giống hạng người tay nhuốm máu như tôi.

Nhưng Kỳ Phong lại bám riết không buông, ánh mắt anh kiên định:

“Bảo Châu, đừng sợ.



Bình luận

Loading...