Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nguồn Cơn Tội Lỗi - Toà Nhà Sát Nhân 1

Chương 3



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

6

 

Trương Hằng vừa thấy tôi, lập tức sải bước tới.

 

"Dẫn mấy người quen cũ đến thăm mày đây, ai cũng nói là nhớ mày lắm."

 

Lưu Phong vừa thấy tôi đã huýt sáo một tiếng, nhìn quanh rồi cười.

 

"Sống khá đấy nhỉ, Châu Nghệ, dọn đến ở khu chung cư tốt thế này cơ à."

 

Bàn tay không yên phận của hắn định tóm lấy tôi, nhưng đã bị Giang Diễm nắm chặt lại.

 

"Đừng động vào cô ấy."

 

"Có người bảo vệ rồi cơ à? Nó có biết mày đã bị bọn tao chơi nát rồi không?"

 

Mấy tên cà lơ phất phơ vây lại, không ngừng lăng mạ tôi:

 

"Mày thật sự nghĩ có thể thoát khỏi bọn tao sao?"

 

"Có muốn tao kể cho mọi người nghe mày là loại người gì không?"

 

Giọng chúng ngày càng lớn, không ít hàng xóm đã ra xem náo nhiệt, tôi vội quát chúng.

 

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

 

Nói thêm nữa, mọi người sẽ phấn khích cả lên mất.

 

"Tôi đã rút đơn kiện rồi, tại sao các người cứ phải tìm tôi hết lần này đến lần khác?"

 

Nghe vậy, mấy tên nhìn nhau, rồi không nhịn được mà bật cười.

 

"Năm đó mỗi đứa tao đưa cho mày 200 nghìn tệ, mày tự cho mình là nạm kim cương, có thể đáng giá như vậy sao?"

 

Nói rồi chúng đột nhiên chỉ vào khu rừng nhỏ phía sau.

 

"Đã nhận tiền thì phải biết thân biết phận, tự giác một chút đi."

 

Tôi nhìn bộ mặt của những kẻ này, trong dạ dày cuộn trào lên cơn buồn nôn.

 

Nhưng đây lại rất hợp ý tôi.

 

Bao năm qua, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, không ngờ hôm nay lại tự tìm đến cửa.

 

Tôi lập tức giả vờ sợ hãi, run rẩy đi về phía khu rừng.

 

Lưu Phong cười gian xảo, lập tức ra vẻ ta đây.

 

"Tao nói không sai mà, con khốn này vừa thấy tao là phải ngoan ngoãn ngay."

 

"Chẳng qua chỉ là một con nhãi ranh, xử nó chẳng phải dễ như bỡn sao."

 

Càng nói càng ngông cuồng, chúng thậm chí còn gào thẳng vào những người hàng xóm đang hóng chuyện.

 

"Tụ tập ở đây xem cái gì? Cút hết cho ông!"

 

Nhưng vừa đi đến bìa rừng, hắn đã bị thứ gì đó vấp phải.

 

Khoảnh khắc cúi đầu xuống, cả đám đều hét lên rồi mềm nhũn ra đất.

 

"Đó là! Đó là Châu Dương?"

 

Trong đất có một cái hố bị đào lên, vừa vặn để lộ ra nửa cái đầu người.

 

Tôi vội vàng đi tới xin lỗi.

 

"Xin lỗi nhé, con ch.ó nhà ai đã đào anh bạn của các người lên rồi."

 

7

 

Tôi vội ấn cái đầu xuống, nhưng phát hiện phía sau không còn động tĩnh gì.

 

Mấy người mặt mày kinh hãi ngồi trên đất, ống quần của Lưu Phong thậm chí còn ướt sũng.

 

"Mày, mày đã g.i.ế.c Châu Dương? Mày đã g.i.ế.c em trai ruột của mình?"

 

Tôi sững người một lúc, rồi quay lại giải thích.

 

"Tôi không giết."

 

Nhưng hắn hoàn toàn không nghe, phát điên như dại mà bò dậy, túm chặt lấy áo của một người hàng xóm.

 

"Mọi người đều thấy rồi chứ?"

 

"Dưới bãi cỏ đó có chôn xác chết, mau báo cảnh sát đi, bắt con sát nhân này lại!"

 

Nhưng những người hàng xóm xung quanh đều không hề nhúc nhích, ngược lại còn nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.

 

Tôi thở dài, bước tới ấn hắn xuống.

 

"Sao anh không nghe người khác nói hết câu vậy?"

 

"Tôi đã nói là tôi không giết, là mọi người cùng nhau giết."

 

Lưu Phong lảo đảo, quỳ thẳng xuống đất, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

 

Tôi tức giận đá vào đống đất trước mặt.

 

"Là chó nhà ai không trông cẩn thận thế? Đây là lần thứ mấy rồi, cứ đào xác lên mãi."

 

Người hàng xóm mà Lưu Phong vừa cầu cứu giơ tay lên, có chút ngượng ngùng bước ra.

 

"Xin lỗi, lần trước cho con Vượng nhà tôi ăn thịt người xong, nó nhớ mùi nên cứ hay ra ngoài tìm ăn."

 

"Lần này chúng tôi lấy một ít đồ tươi, sau này nó sẽ không bới lung tung nữa."

 

Mấy người kia nghe chúng tôi đối thoại, mắt trợn trắng rồi ngất lịm đi.

 

Chỉ còn lại Lưu Phong và Trương Hằng, cũng đều thất thần nhìn chúng tôi.

 

"Cô làm vậy để trả thù tôi, phải không, tôi xin lỗi cô, tôi xin cô tha cho tôi!"

 

Những lời này tôi đột nhiên cảm thấy rất quen tai, hình như lúc tôi bị chúng lôi vào con hẻm, cũng đã nói đi nói lại rất nhiều lần.

 

Tôi ngồi xổm xuống, đột nhiên tò mò.

 

"Tại sao lại là tôi?"

 

"Lúc đó tôi mặc quần dài và áo khoác, che kín từ đầu đến chân, tại sao lại nhắm vào tôi?"

 

8

 

Trong một khoảng thời gian dài sau khi trải qua chuyện này, tôi đã rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.

 

Ngay cả trong cái nóng gần 40 độ, tôi vẫn mặc quần áo dài tay, thậm chí không dám để lộ cả cổ tay.

 

Tôi đã nghĩ rằng mình chắc chắn có lỗi.

 

Nhưng không ngờ Lưu Phong nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

 

"Đêm đó uống say quá, vừa hay nhìn thấy mày."

 

Tôi không thể tin nổi khi nghe câu trả lời này.

 

Chỉ là "vừa hay", đã hủy hoại cả cuộc đời tôi.

 

Nhưng tất cả những điều này không phải là trùng hợp, hôm đó tôi đến con hẻm đó là vì Châu Kiều nói có đồ để quên ở đó, cần tôi đi lấy.

 

Và người uống rượu cùng Lưu Phong, cũng có Trương Hằng.

 

Tôi ngồi xổm xuống nhìn hắn.

 

"Thế là anh liền nổi thú tính? Hôm đó có bao nhiêu người, chẳng lẽ ai cũng bốc đồng sao? Anh có bao giờ nghĩ tại sao không?"

 

Hắn bị tôi hỏi đến ngẩn người, nhất thời quên cả sợ hãi.

 

"Mày nói vậy là có ý gì?"

 

"Tối đó uống rượu chắc không chỉ có mấy người các anh, tại sao chỉ có các anh đến con hẻm, lại đúng lúc nổi hứng?"

 

"Chúng tôi đến là vì Trương Hằng nhắn tin nói qua đó hút thuốc, rồi mới..."

 

Nói đến nửa chừng, hắn cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn Trương Hằng.

 

Ban đầu chúng hành hạ tôi đến sáng hôm sau, Trương Hằng mới đủng đỉnh đến.

 

Tự nhận là chóng mặt nên đã về trước, sáng ra không tìm thấy ai nên mới đến đây xem thử.

 

Sau này khi hòa giải riêng, Trương Hằng còn dựa vào việc quen biết Châu Kiều, đã thương lượng giảm số tiền bồi thường từ 1 triệu xuống còn 800 nghìn.

 

Cũng vì chuyện này, Lưu Phong rất cảm kích hắn, đặc biệt sắp xếp cho hắn vào làm việc trong công ty của nhà mình.

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...