Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Hồ Mùa Hạ

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Đi khám nha sĩ, bác sĩ lại chính là người yêu cũ.

Anh ấy giả vờ không quen biết, nghiêm túc hỏi:

"Răng sao lại mòn nghiêm trọng thế này?"

Tôi cười đùa cho qua chuyện:

"Không có anh, mấy năm nay em đều cắn răng chịu đựng."

"Ồ."

Anh thản nhiên nói.

"Vậy năm xưa sao lại là em đề nghị chia tay?"

1

Ngày thứ ba bị đau răng, tôi đến nha khoa do đồng nghiệp giới thiệu.

Bệnh viện yên tĩnh, thiết bị hiện đại, lễ tân nhiệt tình, bác sĩ lại còn đẹp trai...

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Chỉ tiếc, bác sĩ lại là người yêu cũ.

Tôi nằm trên ghế nha khoa, nhìn gương mặt kia dù đeo khẩu trang vẫn không giấu được vẻ điển trai, tim đập thình thịch.

Khám miệng, chụp X-quang, rồi đến phần tư vấn.

Cả quá trình, Cố Phương Trì chậm rãi điềm đạm, nghiêm túc như thể hoàn toàn không nhận ra tôi – cô bạn gái cũ của anh.

Anh kết luận:

"Răng khôn mọc lệch, viêm nha chu, khuyên nên nhổ."

Tôi sực tỉnh:

"Vậy thì nhổ đi."

Anh cúi đầu ghi chú gì đó, đột nhiên khựng lại, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:

"Sao răng lại bị mài mòn nghiêm trọng như vậy?"

Có lẽ đây chỉ là một câu hỏi quan tâm bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Nhưng dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt này của anh, lại gần như trùng khớp đến 90% với hình ảnh anh thời còn đi học – người mà tôi từng yêu.

Tự dưng tôi thấy muốn trêu.

Tôi cố ý nói:

"Không có anh, mấy năm qua em đều cắn răng mà sống."

"Ồ."

Anh cụp mắt thờ ơ, hàng mi cong vút khẽ rung như cánh bướm.

Một lúc sau, anh lại mở lời:

"Vậy năm xưa là ai đề nghị chia tay?"

Tôi chột dạ, im luôn.

2

Nhổ xong răng cũng đã hai tiếng sau.

Cố Phương Trì tháo khẩu trang, dịu giọng dặn dò:

"Ba tiếng sau không được ăn gì. Hai mươi bốn tiếng không súc miệng, không đánh răng. Ăn uống thanh đạm. Tuần sau đến cắt chỉ."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi thêm:

"Còn gì cần chú ý nữa không?"

"Đừng nhai bên răng mới nhổ. Đặc biệt là không được dùng lưỡi đụng vào."

Nói đến đây anh dừng lại, nhìn tôi một cái rồi nói tiếp:

"Nếu đau quá thì uống một viên ibuprofen."

Tôi gật đầu lia lịa, còn định hỏi thêm, thì thấy anh giơ tay gõ nhẹ vào bảng “Lưu ý sau khi nhổ răng” treo trên tường bên cạnh.

Tôi lập tức ngậm miệng.

Anh đút hai tay vào túi áo blouse, dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng:

"Răng bị mài mòn nghiêm trọng thế, sau này đừng cắn răng chịu đựng nữa."

"..."

Ra khỏi cửa bệnh viện, tôi vẫn thấy mơ màng.

Kể lại với bạn thân, nó cũng không tin nổi:

"Đây là Cố Phương Trì mà tớ quen à?"

Tôi gật đầu đồng cảm.

Tôi và Cố Phương Trì học cùng cấp 3, khác lớp.

Anh là nam thần của trường, còn tôi chỉ là học sinh bình thường, chẳng mấy ai chú ý.

Từ lớp 10 đến lớp 12, tôi chứng kiến biết bao nữ sinh đổ rạp dưới chân anh, thư tình chất như núi, người theo đuổi có thể xếp vòng quanh trường.

Ấy vậy mà anh không động lòng với ai.

Một chàng trai xuất sắc như vậy – thông minh, điển trai, gia thế hiển hách – tôi đương nhiên cũng rung động.

Nhưng tôi biết mình là ai, không dám mơ cao.

Cho đến khi hai đứa đỗ chung một trường đại học.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lòng tôi lại nổi chút tham vọng.

Tôi dốc sức theo đuổi anh suốt một năm.

Không biết là vì lên đại học anh bớt phòng bị, hay do tôi may mắn, cuối cùng tôi cũng thành công.

Chúng tôi yêu nhau được nửa năm, là tôi chủ động chia tay.

Chỉ vì không hợp.

Anh quá nghiêm túc.

Nghiêm túc đến mức chẳng giống đang yêu.

Từ nắm tay, ôm ấp, hôn hít – tất cả đều do tôi chủ động.

Anh cũng không giỏi thể hiện cảm xúc.

Có gì cũng giấu trong lòng.

Mới đầu còn chịu được, nhưng lâu dần mệt mỏi lắm.

Tôi chỉ muốn một mối tình nhẹ nhàng, vui vẻ.

Không muốn ngày nào cũng bị gò bó trong áp lực vô hình.

Vì thế tôi đề nghị chia tay.

Cố Phương Trì cũng không làm khó, bình tĩnh chấp nhận, không hỏi lý do, không níu kéo.

Thậm chí, còn không hề buồn.

Tôi đoán anh cũng chẳng thích tôi bao nhiêu.

Thế thì tốt.

Dù sao tôi là người chủ động theo đuổi, cũng là người buông tay trước.

Nếu anh thật sự nghiêm túc, tôi chẳng khác nào kẻ tệ bạc.

Thái độ của anh lại khiến tôi nhanh chóng thoát khỏi mối tình không mấy hoàn hảo ấy.

Từ ngày chia tay đến nay chưa từng liên lạc, cho đến hôm nay gặp lại.

Câu "Đừng cắn răng chịu đựng nữa" của anh, thật sự khiến tôi bất ngờ.

Đây có còn là vị nam thần lạnh lùng cấm dục trong ký ức tôi không?

Bạn thân hóng chuyện, hỏi tôi:

"Hạ Hạ, nếu Cố Phương Trì quay lại theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?"

"Thứ nhất, anh ấy sẽ không theo đuổi tớ."

Tôi khẳng định chắc nịch, sau đó mới mỉm cười nói tiếp:

"Thứ hai, tớ cũng sẽ không đồng ý."

"Hả?"

"Tớ thừa nhận, tớ rất thích kiểu người như anh ấy.

Hôm nay nhìn thấy gương mặt kia, tim tớ cũng loạn nhịp."

Tôi ngẫm nghĩ giây lát, vừa như nói với bạn thân, cũng như nói với chính mình:

"Nhưng thích kiểu cấm dục là để nhìn người ta vì mình mà rớt khỏi thần đàn, trở nên điên cuồng.

Chứ không phải như kiểu của Cố Phương Trì..."

Tôi đánh giá ngắn gọn:

"Anh ấy khiến tớ hoài nghi sức hút của bản thân."

"Đừng nghi ngờ. Hôm nay cậu làm ba chàng trai say nắng đấy."

Cô nàng hí hửng nói,

"Họ còn đòi xin số nữa, cho không?"

"Không cho."

"Vậy thứ Sáu này họp lớp cấp ba, tụi ở thành phố lân cận đều sẽ đến, cậu đi không?"

"Cố Phương Trì có đi không?"

"Chắc là không đâu. Anh ấy trông không giống kiểu sẽ đi họp lớp.

Hơn nữa, chắc chẳng ai biết giờ anh ấy sống ở đây."

"Cậu nói đúng."

Tôi gật đầu đồng ý.

"Đi thì đi."

3

Sự thật chứng minh: có những lời, đừng nên nói quá sớm.

Khi Cố Phương Trì đẩy cửa bước vào phòng KTV nơi tổ chức buổi họp lớp, cả căn phòng lập tức rơi vào một khoảng lặng chết chóc.

Người đầu tiên phản ứng lại là Hà Soái – người tổ chức buổi họp – vội bước tới khoác vai anh, nói lớn:

“Vừa hay Cố thần cũng đang ở Lâm thị, tôi liền mời anh ấy tới luôn. Mọi người chào đón nào?”

“Chào mừng!”

“Chào mừng!” – Giọng mỗi người lại to hơn người trước.

Họp lớp vốn dĩ để chia sẻ tình hình hiện tại, tám chuyện linh tinh, tiện thể hát hò giải trí.

Thế nhưng khi Cố Phương Trì xuất hiện, đám bạn học liền đồng loạt chuyển hướng sang mục tiêu chính: Tám chuyện về anh.

Cố Phương Trì luôn rất kín tiếng, khiến ai cũng tò mò đến phát điên.

Có người đề xuất chơi trò chơi.

Luật chơi đơn giản: mỗi người nói một câu, nếu ai bị nói trúng thì phải uống rượu.

Ngay câu đầu tiên đã khiến bầu không khí sôi sục.

“Tôi từng theo đuổi một người có mặt trong phòng này.”

Tôi nhớ lại những ngày từng theo đuổi Cố Phương Trì như điên, liền lặng lẽ nâng ly lên.

Vừa định uống, cổ tay bỗng bị ai đó ngăn lại.

Là Cố Phương Trì.

Cả phòng tròn mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, như đang xem kịch.

Anh mở miệng:

“Cô ấy vừa mới nhổ răng, không được uống rượu.”

Anh đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng, bình thản nói:

“Tôi là bác sĩ của cô ấy, tôi có trách nhiệm. Tối nay, rượu của cô ấy, tôi uống thay.”

Nói rồi cầm lấy ly rượu trước mặt tôi, ngửa đầu uống cạn.

Căn phòng như được nới lỏng sau một hồi căng thẳng không khí.

Có người đùa:

“Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng hai người có gì cơ!”

Bạn thân tôi huých mạnh vào tay tôi liên tục, ánh mắt như muốn nói: "Chuyện này là sao hả?"

Tôi hạ giọng trả lời:

"Chắc là… đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ thôi."

Mấy vòng sau đó, tôi khéo léo tránh được toàn bộ.

Ngược lại, Cố Phương Trì thì liên tục trúng đạn – hiển nhiên là tâm điểm của mọi lời đồn đoán – uống hết ly này tới ly khác.

Lại một vòng nữa.

“Tôi từng yêu một người trong số chúng ta.”

Một cặp đôi từng yêu nhau thời cấp ba ngượng ngùng nâng ly, nhìn nhau một cái, giữa tiếng trêu chọc của mọi người, cùng nhau uống cạn.

Tôi cũng cười theo, chẳng lo lắng gì.

Tôi và Cố Phương Trì yêu nhau hồi đại học, chỉ kéo dài nửa năm, trừ bạn thân tôi thì chẳng ai biết.

Nên ly này, tôi có thể lờ đi mà không ai nghi ngờ.

Chỉ là… Cố Phương Trì lại không định lờ đi.

Ngay sau khi đôi kia uống xong, anh cũng nâng ly lên, uống sạch.

Cả phòng chết sững.

Tôi cũng ngẩn người.

Nhưng tôi tin chỉ cần tôi không uống, thì chẳng ai biết tôi là người yêu cũ của anh.

Cố Phương Trì không nhanh không chậm, tự rót thêm một ly.

Lại nâng ly, uống tiếp.

Ánh mắt của mọi người từ anh… chầm chậm chuyển sang phía tôi.

Ai cũng biết – rượu của tôi – là anh uống thay.

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...