Đòi Danh Phận
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tài xế lái xe rất tập trung, tôi và Trần Ngôn Khải ngồi sau. Anh ấy nghĩ gì tôi không biết, còn tôi thì chỉ muốn… đào hố trốn xuống.
Trước đây chúng tôi cũng từng ngồi xe chung để đi dự tiệc, phần lớn thời gian đều yên lặng. Nhưng cái yên lặng hôm nay thật sự ngột ngạt khủng khiếp.
Tôi len lén nhìn Trần Ngôn Khải — anh ta thì vẫn điềm nhiên như không, thần thái ung dung như chưa từng có chuyện gì.
Tâm lý sếp mạnh thật đấy.
Cuối cùng cũng đến nơi. Tôi nhanh chóng chuyển về chế độ làm việc, chuyên nghiệp chắn mấy lượt rượu thay anh ta.
Còn anh ta? Đứng trò chuyện vui vẻ với một mỹ nhân cực phẩm.
Lần đầu tôi thấy người phụ nữ ấy. Trần Ngôn Khải có rất ít bạn là nữ, hiếm khi thấy anh dừng lại bắt chuyện với ai. Nhưng hôm nay lại đứng nói chuyện rất lâu.
Tôi nghe người xung quanh thì thầm:
“Hình như là Trang Xuân Hiểu? Cô ấy từ Pháp về mà? Chẳng lẽ tái hợp với Trần Ngôn Khải rồi?”
________________________________________
27
Cái tên này… tôi từng nghe anh Lý nhắc đến. Hình như cũng là bạn thanh mai trúc mã với Trần Ngôn Khải. Có khi chính là “bạn gái truyền thuyết” của anh ta.
Nhưng hai chữ “tái hợp” làm tim tôi lỡ một nhịp.
Chắn rượu riết bắt đầu thấy choáng. Từ xa nhìn hai người họ trò chuyện thân thiết, trai tài gái sắc, đúng là một đôi trời sinh.
Người đứng cạnh Trần Ngôn Khải nên là một con công lộng lẫy, chứ không phải một con chim sẻ bình thường như tôi.
Tôi thấy Trần Ngôn Khải lấy điện thoại ra đưa cho Trang Xuân Hiểu xem. Cô ấy nhìn sang phía tôi, rồi ghé sát vào tai anh thì thầm gì đó. Anh ta cười… một nụ cười rất đẹp.
Nhưng trong mắt tôi, cực kỳ chướng mắt. Nụ cười đó, anh chưa từng dành cho tôi.
Đã có bạn gái rồi còn bảo tôi yêu anh ta? Đồ… tồi!
Tôi nhìn quanh — tiệc sắp tàn, chả còn việc gì nữa, thư ký xin tan ca sớm.
Bình thường tôi đi tàu điện ngầm, nhưng nay là tăng ca, được hoàn tiền taxi, tôi mắc gì phải tiết kiệm cho gã “tổng tài tồi” này?
Tôi gọi xe, phải vài lần mới bắt được một chiếc từ tận 3km xa chạy đến. Đến cả app gọi xe cũng bắt nạt tôi.
Tôi ngồi bệt xuống bồn hoa bên đường, nhìn dòng xe qua lại, chờ xe đến.
Mới ngồi được một lát, bên cạnh tôi có người cũng ngồi xuống. Tôi nghiêng đầu — Trần tồi?!
Sao anh ta lại bỏ bạn gái trong đó chạy ra đây?!
________________________________________
28
“Ngài ra đây làm gì? Tài xế đâu rồi?”
Giữ vững lý trí. Tôi là thư ký, công việc là quan trọng.
Tình yêu màu hồng không thuộc về tôi, nhưng tiền lương màu xanh thì không thể bỏ!
“Mạnh Tưởng.”
“Vâng?”
“Câu hỏi của tôi vẫn chưa có câu trả lời.”
Ánh mắt Trần Ngôn Khải nhìn tôi, sâu hun hút, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran.
Tôi quyết định giả ngu.
“Câu hỏi gì cơ?”
Trần Ngôn Khải nhấn từng chữ:
“Vì sao người yêu của em… không thể là tôi?”
Không tránh được nữa rồi. Tôi cắn răng nói:
“Ngài có bạn gái rồi, người ở buổi tiệc đó chẳng phải sao?”
Trần Ngôn Khải bật cười:
“Em nói… Xuân Hiểu?”
Tôi gật đầu thật mạnh. Gọi thân mật thế, còn tôi thì lúc nào cũng “Mạnh Tưởng” trịnh trọng.
“Em nói vậy cũng… không sai.”
Thừa nhận? Trời ơi, anh ta thừa nhận dễ vậy luôn?
Tôi nhìn điện thoại. Sao xe vẫn chưa tới? Tôi không muốn ngồi gần gã tồi này chút nào.
Tôi giận dữ đứng lên, loạng choạng bước ra xa một chút. Anh ta kéo tay tôi lại. Tôi lườm anh ta.
Trần Ngôn Khải cười:
“Nhưng em chưa nghe phần giải thích kỹ càng của tôi.”
Kỹ càng cái gì? Anh tưởng đây là họp báo cáo công việc sao?
Giải thích? Lời thoại kinh điển của đàn ông tồi!
________________________________________
29
Tôi giơ điện thoại lên:
“Tài xế của tôi còn ba phút nữa tới. Anh có ba phút để nói. Nói đi, tôi nghe đây.”
Tôi ngồi lại bên bồn hoa, ra hiệu bắt đầu tiết mục biện hộ.
Trần Ngôn Khải lấy điện thoại ra, mở sáng màn hình rồi đưa cho tôi.
Ảnh nền là… tấm hình chụp tôi và anh trong buổi team building.
Tôi đang nhăn nhó xoa đầu, còn anh thì cúi người buộc chân cho cả hai.
Góc phải còn có logo tài khoản công ty — ảnh được tải từ bài đăng của phòng hành chính.
Thì ra ảnh anh ta cho Trang Xuân Hiểu xem… chính là tấm này?
Tôi chăm chú nhìn màn hình. Trần Ngôn Khải ngồi cạnh, chậm rãi nói:
“Tôi và Xuân Hiểu là bạn từ bé. Hai bên gia đình từng muốn tác hợp chúng tôi.”
“Chúng tôi từng thử… nhưng không thể tiến xa hơn tình bạn.”
“Sau đó, chúng tôi thỏa thuận làm bình phong cho nhau. Cô ấy có người trong lòng, không phải tôi.”
“Còn tôi… cũng đã có người mình thích. Là em, Mạnh Tưởng.”
Còn hai phút. Tim tôi đập như trống dồn.
“Ban đầu tôi muốn thuận theo tự nhiên. Nhưng rồi đột nhiên có một người xuất hiện — người em từng thầm thích.”
Tôi đỏ mặt, lí nhí hỏi:
“Anh làm sao biết em từng thích sư huynh?”
________________________________________
30
“Trong một năm, công ty tổ chức bao nhiêu đợt team building, em đi được mấy lần?
Lần này tự nhiên đăng ký, không cần nghĩ cũng biết em có mục đích khác. Quả nhiên bị tôi đoán trúng.”
Mấy ý định nho nhỏ của tôi, vậy mà không thoát nổi mắt anh ta?
“Không ngờ các em tiến triển nhanh thế. Tôi nuôi kỹ bao lâu, lại bị chen ngang một bước.”
Nuôi kỹ… Anh tưởng tôi là cừu non nhúng lẩu chắc?
Thôi xong. Tôi thật sự nhìn không thấu người này.
“Cô Mạnh.” — Trần Ngôn Khải xoay người tôi lại, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi như mất thính lực. Tiếng xe cộ, tiếng còi, tiếng người… biến mất.
Chỉ còn lại tiếng tim tôi đập rộn ràng.
“Mạnh Tưởng, bây giờ em có thể cho tôi câu trả lời chưa?”
Còn một phút.
Tôi ngập ngừng nói:
“Nhưng công ty… không cho phép có tình yêu nơi công sở…”
“Quy định nào?”
“Chương một điều bảy!” — Tôi bịa bừa.
“Chương một điều bảy là: Không được cãi nhau với lãnh đạo, phải tuyệt đối phục tùng sắp xếp của lãnh đạo.”
Ký ức gì mà tốt dữ vậy?
“Thế nên, xét theo quy định công ty… em phải nghe theo sắp xếp của tôi.”
Tôi đúng là tự đào hố chôn mình.
“Vậy thưa lãnh đạo… nếu em nghe lời, cuối năm có được bình chọn ‘nhân viên xuất sắc’ không?”
Khóe môi Trần Ngôn Khải nhếch lên:
“Xem biểu hiện.”
Tên tư bản khốn kiếp!
Một chiếc xe công nghệ dừng lại bên lề. Tài xế thò đầu ra hỏi:
“Cô gọi xe à?”
Tôi liếc nhìn Trần Ngôn Khải, rồi cười tươi nói với tài xế:
“Xin lỗi anh, tôi huỷ chuyến rồi. Bạn trai tôi đến đón rồi ạ~”
Nhẹ cả lòng. Yêu tổng tài thôi mà — ai sợ ai?
Tiền có, sắc có — thương vụ này lời to!
Tôi thích anh. Mà trùng hợp là, anh cũng thích tôi.
Đêm nay… đẹp không thể tả.
________________________________________
31
Có một hôm, tôi sực nhớ ra, liền vào đọc nội quy công ty, mở đúng chương một điều bảy. Tôi giận đùng đùng hỏi Trần Ngôn Khải:
“Đồ lừa đảo! Điều bảy chương một rõ ràng viết: ‘Gây hư hại tài sản công phải bồi thường’! Chứ đâu có vụ ‘nghe lời lãnh đạo’!”
Trần Ngôn Khải thản nhiên:
“Em đã gây tổn hại cho tôi, có muốn bồi thường không?”
(Đã hết truyện)
88 Tệ, Tiền Ăn Tối Một Tháng!? (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Trả Thù,
Gia Đình,
1
Tôi là một blogger ẩm thực. Thời gian làm việc tự do nên hàng ngày tôi đều đi đón con gái Duyệt Duyệt tan học tiểu học.
Trong một buổi họp phụ huynh ở trường, tôi quen biết mẹ của Bạch Siêu - bạn cùng lớp con gái tôi, bọn họ vừa mới chuyển đến khu chung cư này.
Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.
Trong lúc trò chuyện, cô ta nói với tôi: "Trường cho tan học quá sớm, muộn nhất là 5 rưỡi chiều phải đón. Tôi là y tá, làm việc thất thường, ca ngày thì 7-8 giờ tối mới về đến nhà. Nhà tôi không có người già giúp đỡ, mà gửi các trung tâm giữ trẻ bên ngoài thì tôi không yên tâm, biết làm sao đây!"
Tôi chỉ cười không nói gì.
Cô ta lại hỏi: "Nhà cô toàn cô đón con à? Cô không đi làm sao?"
"Ừ, tôi đón con suốt."
Tôi không trả lời câu hỏi về việc có đi làm hay không. Tôi thấy không cần thiết phải kể hết chuyện của mình cho người ngoài nghe.
Vài ngày sau, gần đến giờ đón con, hàng xóm đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng rất gấp gáp:
"Mẹ Duyệt Duyệt, lát nữa cô có đi đón Duyệt Duyệt không?"
"Có, có chuyện gì vậy?"
"À, là thế này, hôm nay tôi bị đổi ca đột xuất, không đón được Siêu Siêu, phiền cô đón giúp tôi được không? Tối tôi về sẽ qua nhà cô đón nó. Xin lỗi đã làm phiền cô."
Người ta đã nói vậy, tôi cũng không tiện từ chối. Nghĩ rằng chỉ là tạm thời nên tôi đã đồng ý.
2
Bạch Siêu là con trai của hàng xóm mới chuyển đến trường năm nay. Duyệt Duyệt có kể rằng trong lớp thằng bé rất nghịch ngợm , không nghe lời thầy cô. Giáo viên chủ nhiệm đã gọi phụ huynh đến mấy lần nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng đến nhà người khác chắc nó sẽ ngại ngùng, ngoan ngoãn hơn chứ?
Không ngờ, nó lại rất tự nhiên.
Hôm nay tôi đã mua nhiều thực phẩm, định quay một video nấu ăn. Bình thường giờ này, con gái tôi sẽ ngoan ngoãn làm bài tập trong phòng. Con bé biết mẹ đang bận nên không làm phiền. Nhưng hôm nay đón Bạch Siêu về, thằng bé nhìn cái gì cũng thấy lạ. Nó vào bếp quấy rầy tôi mấy lần. Còn rất hứng thú với thiết bị quay phim của tôi, cứ lấy xuống nghịch.
Bộ thiết bị này là sau khi đạt một triệu người theo dõi đầu năm nay, tôi đã chi hơn chục nghìn tệ mua mới để có được chất lượng quay tốt hơn. Nó một phát giật xuống rồi cầm chạy mất.
Tôi đuổi theo gọi mãi: "Bạch Siêu, cháu để thiết bị của dì xuống đi, cái đó không phải đồ chơi trẻ con đâu."
Có lẽ do giọng tôi to quá. Thằng bé liền òa khóc ầm lên. Cuối cùng, tôi phải dỗ dành mãi nó mới thôi. Công việc quay phim hôm nay cũng không hoàn thành được.
Tôi tự an ủi: "Thôi, so đo với một đứa trẻ làm gì, mai quay vậy."
3
Vì có thêm một đứa trẻ nên tôi làm thêm một món thịt. Bữa ăn rất thịnh soạn hương vị cũng rất ngon. Không ngờ Bạch Siêu ăn nhiều đến vậy. Một mình nó ăn còn nhiều hơn cả tôi và Duyệt Duyệt cộng lại. Đến khi chồng tôi - Đổng Huy tan làm về nhà, món ăn đã bị nó ăn hết sạch mà vẫn chưa đủ.
Nó nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng: "Dì ơi, dì nấu ăn ngon hơn mẹ cháu nhiều. Sau này cháu đến ăn cơm ở nhà dì được không ạ?"
"Cái này..." Tôi nghĩ đó chỉ là lời trẻ con nói bừa.
Chồng tôi có vẻ không vui, lẩm bẩm: "Ăn không thì không được, lần sau muốn đến thì phải bảo mẹ đưa tiền ăn cho dì Thẩm của cháu, ngay cả phần của chú cũng ăn."
Bạch Siêu chu môi: "Đưa thì đưa, mẹ cháu không phải không có tiền."
Chồng tôi nhếch mép, nói nhỏ: "Thằng nhóc này, coi đây như nhà mình thật, chẳng khách sáo gì cả."
Anh ấy miễn cưỡng đi đặt đồ ăn ngoài.
Tôi tưởng chuyện này chỉ là một sự cố nhỏ, không ngờ vài ngày sau, hàng xóm lại gọi điện. Lần này là khi tôi vừa đưa con gái đến trường. Tôi đang xem email công việc từ các đối tác.
"Mẹ Duyệt Duyệt, hôm nay tôi về muộn, cô giúp tôi đón Siêu Siêu được không?"
Nhớ đến hành động của thằng bé lần trước, trong lòng tôi không vui.
Tôi từ chối: "Mẹ Bạch Siêu à, cô không thể cứ thế này được. Giờ tan học của trường là cố định, dù sao cô cũng phải tìm cách chứ?"
"Vâng, tôi biết. Dạo này tôi cũng đang tìm lớp giữ trẻ gần trường, nhưng chưa tìm được chỗ phù hợp, thật sự phiền cô quá."
Cô ta đã nói vậy, tôi thật sự không tiện từ chối nữa. Nghĩ rằng, khi cô ta tìm được lớp giữ trẻ thì chắc sẽ không nhờ tôi giúp nữa chứ?
Thế là tôi đồng ý. Sợ thằng bé lại phá phách, hôm nay tôi quay video nấu ăn trước. Nghĩ rằng đón trẻ về chỉ cần hâm nóng đồ ăn là được. Hơn nữa, hôm nay còn cố ý làm thêm hai món.
Kết quả không ngờ, Bạch Siêu quá hiếu động. Lần này đến, ăn xong vội vàng rồi lại giật lấy thiết bị quay phim của tôi để nghịch:
"Dì ơi, cái này là gì vậy? Sao dì lại dùng nó để quay dì nấu ăn?"
Tôi vội buông đũa, đi về phía nó để lấy lại thiết bị:
"Siêu Siêu, dì đã nói với cháu rồi, cái này không phải đồ chơi trẻ con, mau trả lại cho dì."
"Không! Cháu không trả! Cháu muốn chơi."
Nó cầm thiết bị chạy khắp nhà. Duyệt Duyệt thấy vậy liền giúp tôi đuổi theo. Bạch Siêu đi dép khách của nhà tôi, đôi dép hơi to so với nó, chân không vững nên ngã. Máy quay của tôi bị văng ra ngoài, rơi xuống. Kết quả là nó lại khóc trước.
4
Tám giờ tối, hàng xóm đến đón con. Mắt Bạch Siêu vẫn còn đỏ.
Cô ta xót xa hỏi: "Sao thế này?"
Bạch Siêu liền bịa chuyện, nói tôi không cho nó chơi đồ chơi, còn đánh nó. Sau đó, nó cho mẹ xem vết đỏ trên trán do ngã.
Hàng xóm lập tức nổi giận, ôm chặt con trai, khóc theo:
"Con yêu của mẹ, là mẹ không tốt, để con chịu thiệt thòi, sau này chúng ta không đến đây nữa."
Nói xong cô ta kéo con đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.
"..."
Sau đó, có lẽ vì Bạch Siêu nhớ đồ ăn tôi nấu nên đã nói sự thật với mẹ.
Cuối tuần, hàng xóm đặc biệt dẫn Bạch Siêu đến nhà tôi xin lỗi:
"Cái máy quay của cô không sao chứ? Có cần tôi tìm người sửa cho cô không?”
May mà hãng sản xuất biết tôi là blogger có một triệu người theo dõi, muốn tôi quảng cáo cho bọn họ nên đã đổi miễn phí cho tôi cái mới. Nếu không, tôi nhất định phải bắt cô ta đền tiền.
"Không cần đâu, tôi quản không nổi con cô. Sau này đừng cho nó đến nhà tôi nữa, cô tự đi tìm trung tâm giữ trẻ đi."
Hàng xóm vội nói: "Ôi, mẹ Duyệt Duyệt à, đừng so đo với trẻ con thế. Con tôi nó bảo đồ ăn cô nấu ngon lắm. Cứ nhắc mãi. Tôi là người đi làm, không như cô. Tôi thực sự không có năng khiếu việc nhà, nấu nướng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này để cô đón Siêu Siêu nhé? Sau đó cứ để nó ăn tạm bữa tối ở nhà cô. Tôi không để nó ăn không đâu, tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi đã tính rồi, nhà tôi 30 tệ tiền đồ ăn đủ cho một ngày. Ba người chia đều thì một bữa của trẻ con cũng chỉ hơn 3 tệ. Một tháng cũng không phải ngày nào cũng đến, nhiều lắm là 20 ngày. Tính ra một tháng tiền ăn tối là 66 tệ. Tôi trả thêm cho cô, một tháng 88 tệ, nghe cũng may mắn. Cô thấy sao?"
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰