Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đòi Danh Phận

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

16

Tên này đúng là “đá chắn đường” trong chuyện tình cảm của tôi!

Anh Lương lái xe chở tôi về nhà Trần Ngôn Khải lấy vài bộ đồ rồi đưa tôi tới bệnh viện.

Trên đường đi tôi cứ nghĩ: có khi nào anh ta nhập viện là vì bị tôi chọc tức không?

Nhưng nghĩ lại thì… tôi có là cái quái gì đâu mà đủ sức làm anh ta tức tới phát bệnh?

Huống hồ tôi từng xem qua báo cáo sức khỏe của anh ta rồi, thân thể khỏe như trâu, đặc biệt là tim mạch và não bộ, không chê vào đâu được.

Để thể hiện tấm lòng quan tâm đến sức khỏe Tổng tài, tôi từ cổng bệnh viện chạy một mạch đến phòng VIP, thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Trần Ngôn Khải.

Không thấy anh Lý đâu, chỉ thấy Trần Ngôn Khải đang nằm truyền nước, sắc mặt nhợt nhạt hơn thường ngày, đúng kiểu “mỹ nam ốm yếu”.

Tiếng mở cửa làm anh ta tỉnh dậy, liếc nhìn tôi rồi toan ngồi dậy.

Tôi vội đặt túi xuống, đỡ anh ta ngồi lên, kê hai cái gối lớn phía sau lưng để dựa cho êm.

“Trần Tổng, ngài bị sao vậy? Sao lại nhập viện gấp thế này?”

“Viêm ruột thừa cấp.”

Hồi học cấp ba, bạn ngồi cùng bàn tôi cũng từng bị viêm ruột thừa, đau tới mức lăn lộn không thôi. Vậy nên tối qua Trần Ngôn Khải chắc chắn là đau lắm rồi.

Tôi không biết phải nói gì, đành hỏi:

“Chắc ngài đói rồi phải không? Muốn ăn gì, tôi đi mua cho.”

Trần Ngôn Khải từ tốn đáp hai chữ:

“Bít tết.”

Tôi lịch sự hỏi, anh lại không khách sáo tí nào.

17

Tôi nói bác sĩ khuyên ăn thanh đạm, không được ăn thịt bò, rồi đặt ngay một phần cháo trắng từ tiệm cháo gần đó cho anh ta.

Trong lúc chờ đợi, tôi lấy iPad mang theo để điều chỉnh lại lịch trình. Dù viêm ruột thừa không phải ca phẫu thuật lớn, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi vài ngày.

Tôi dời tất cả các lịch trình có thể sang sau thứ Tư, vậy mà anh ta lại nói không cần, thứ Hai đi làm bình thường.

Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, thật sự không giống người có thể đi làm vào ngày mai, định mở miệng khuyên thì đúng lúc anh Lý đẩy cửa bước vào, nói thẳng:

“Tiểu Mạnh đừng nghe cậu ta, đẩy hết công việc đi, bắt cậu ta nằm im trên giường mấy ngày cho tôi.”

“Cô không biết đấy, tối qua mà tôi không vượt ba cái đèn đỏ liền, thì cái ruột thừa của cậu ta cũng đi đời rồi!”

Vậy ra cuộc gọi nhỡ tôi bỏ lỡ tối qua… chính là lúc anh ta bị viêm ruột thừa.

Anh Lý là bạn thân từ nhỏ kiêm đối tác của Trần Ngôn Khải, hai người vào sinh ra tử cùng nhau. Anh ấy đã ra lệnh, tôi đương nhiên ngoan ngoãn đổi hết lịch cho Trần Ngôn Khải.

Anh Lý đùa vài câu rồi rời đi, để lại tôi với Trần Ngôn Khải mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng bệnh.

Hiếm khi được nghỉ hai ngày, một ngày team building, một ngày lại tốn trong bệnh viện, đời làm công thật đáng thương.

Tôi đang cân nhắc nên mở lời xin về nhà thế nào thì nhận được hai tấm hình do đồng nghiệp bên phòng hành chính gửi đến.

Một tấm là lúc tôi đang xoa đầu, còn Trần Ngôn Khải nửa ngồi nửa quỳ buộc chân cho hai đứa.

Tấm còn lại là trên bục nhận thưởng, khoảnh khắc khi Trần Ngôn Khải đưa micro cho tôi, tay hai người chạm nhẹ vào nhau.

Đồng nghiệp còn nhắn thêm hai chữ: “Xứng đôi.”

Tôi phóng to hai tấm ảnh, xem đi xem lại mấy lần, rồi âm thầm… đồng ý.

Nhưng miệng vẫn không quên gửi lại cho đồng nghiệp một sticker “bà tám” cho có lệ.

“Cô ôm điện thoại cười cái gì thế?”

Trần Ngôn Khải không biết đã đến bên tôi từ khi nào, đột ngột lên tiếng làm tôi giật mình, tay run khiến điện thoại rơi xuống đất cái bịch.

________________________________________

18

Xui làm sao màn hình lại dừng đúng ở phần tôi phóng to bàn tay của anh ta — thon dài, cân đối, khớp xương rõ ràng, thật sự rất đẹp.

Trần Ngôn Khải từ từ cúi người nhặt điện thoại lên, nhẹ nhàng chạm một cái — thấy luôn hai tấm ảnh kia.

Chạm không phải điện thoại, mà là… trái tim bé nhỏ của tôi. Quá mất mặt rồi!

“Ờm… Trần Tổng, nghe em giải thích…”

Trần Ngôn Khải ngồi xuống sofa, khoanh tay, ngồi thảnh thơi chờ tôi giải thích.

Tôi biết giải thích cái gì bây giờ chứ? Ảnh có phải tôi chụp đâu, tôi chỉ… ngắm một tí thôi mà.

“Tiểu Lưu phụ trách chụp ảnh hoạt động lần này. Ảnh để đăng lên công chúng, nên chụp xong có gửi cho em duyệt. Dù sao Trần Tổng ngài là lãnh đạo, hình ảnh rất quan trọng.”

Trần Ngôn Khải ừ một tiếng, chẳng rõ cảm xúc.

“Là Lưu Kiệt bên phòng hành chính phải không?”

Tôi gật đầu lia lịa. Xin lỗi nhé tiểu Lưu, ai bảo cậu nhiều chuyện quá làm chi. Tối nay mà không viết xong bài đăng thì chúng ta cùng chết.

“Báo phòng tài vụ, tháng này thưởng thêm cho cô ấy.”

Cái gì?! Chụp lén mà cũng có thưởng à? Vậy công việc này tôi cũng làm được, một ngày tôi chụp được cả trăm tấm!

Nhưng vẫn phải hỏi rõ:

“Cho thưởng… lấy lý do gì ạ?”

Anh ta chỉ vào điện thoại tôi, nghiêm túc nói:

“Hoạt động tổ chức tốt, phục vụ chu đáo, ảnh rất có thể dùng. Còn cô, nhớ chia sẻ lên trang cá nhân, mô tả ít nhất 100 chữ.”

Tôi cười nghề nghiệp đáp ứng, trong lòng muốn hỏi: “Thế còn tôi thì có được thưởng không?” Tôi đâu có tội tình gì mà cũng bị lôi vào?!

________________________________________

19

Tôi đáp cực kỳ chuyên nghiệp:

“Rõ, em sẽ sắp xếp ngay.”

Vừa ra khỏi phòng bệnh liền gọi điện cho tiểu Lưu, báo tin “tinh thần chủ động tích cực” của cô ấy đã được Trần Tổng đích thân khen ngợi, yêu cầu gấp rút viết xong bài đăng cho ngày mai.

Nghe tiếng rên rỉ từ đầu dây bên kia, tôi vô cùng mãn nguyện. Ai bảo cô nhiều chuyện cơ chứ?

Quay lại phòng bệnh, chuyện mấy tấm ảnh xem như bỏ qua. Trần Ngôn Khải dặn dò vài việc rồi cho tôi về.

Hai ngày nghỉ mà tôi chẳng được nghỉ chút nào, vừa về đến nhà là ngã vật xuống giường.

Nhưng mới ngủ đến năm giờ chiều thì tỉnh giấc, trằn trọc mãi không ngủ lại được, thế là tôi dậy nấu cháo mang đến cho Trần Ngôn Khải.

Thư ký quan tâm lãnh đạo, hợp tình hợp lý, nhỉ?

Hôm qua tôi đặt cháo ngoài cho anh ta, anh ta ăn không được bao nhiêu. Vị đại gia này đúng là kén ăn.

Tôi mang cháo đến lúc Trần Ngôn Khải vừa tỉnh ngủ.

Tóc rối bời, mắt mơ màng — y như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, vừa điển trai vừa ngây ngô.

Tôi múc cháo ra, kiểm tra nhiệt độ vừa phải, đưa tới trước mặt với vẻ tự hào:

“Trần Tổng, ngài nếm thử xem. Cháo này em dùng hạt kê mới từ quê gửi lên nấu đấy, rất thơm. Em còn cho chút đường đỏ nữa, ngọt dịu, dễ ăn hơn.”

Tôi nhìn anh ta từng muỗng từng muỗng ăn cháo, mong được một câu khen ngợi.

Ai ngờ anh ta lại nói:

“Mạnh Tưởng, cô chắc đây không phải là món dành cho sản phụ ở cữ chứ?”

________________________________________

20

Đúng là nhiệt tình bị dội gáo nước lạnh. Tôi dậy từ tờ mờ sáng để nấu cháo, cuối cùng bị chê là đồ ăn của sản phụ?

Thế mà anh ta vẫn ăn hết sạch sẽ đấy thôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt, đáp:

“Ngài nói thế cũng đúng thôi, dù sao cũng là cần bồi bổ. Hôm nào ngài xuất viện, em sẽ nấu thêm nồi canh gà hầm, canh cá chép cho ngài tẩm bổ tiếp.”

Trần Ngôn Khải cũng biết điều, không tiếp tục bắt bẻ, ngoan ngoãn ăn hết cháo.

Tôi dọn hộp giữ nhiệt, tính giờ đi làm cho kịp.

Sếp tôi nằm viện, nhưng công việc của tôi vẫn phải chạy đều như máy xay bột.

Vừa đến công ty, đám đồng nghiệp mê buôn chuyện đã ùa đến vây lấy, miệng năm miệng mười hỏi tôi và Trần Ngôn Khải có phải đang hẹn hò không.

Nhất là tiểu Lưu, dù thức đêm làm bài đăng cũng không dập được ngọn lửa hóng hớt trong cô ấy.

Một đám người lải nhải đến nhức đầu, may mà đúng lúc có người cứu tôi:

“Đừng có nói linh tinh, Tiểu Mạnh có bạn trai rồi. Thứ Bảy vừa rồi còn cùng nhau ăn tối dưới ánh nến ở khách sạn team building đấy!”

Thế là ngọn lửa tám chuyện lập tức nguội ngắt. Mọi người chỉ biết thở dài tiếc nuối vì tôi sao lại không biết nắm chặt cái đùi vàng của Trần Ngôn Khải.

Tôi vội vàng chuồn khỏi đám đông, lúc này mới nhớ ra nên gửi tin nhắn cảm ơn anh Lương vì đã giúp đỡ hôm qua, và hẹn bữa sau sẽ mời lại anh ấy ăn một bữa.

Trao đổi qua lại thế này, chẳng phải… đã nhen nhóm tình cảm rồi sao? He he he…

________________________________________

21

Anh Lương nhắn lại rất nhanh, nói sau giờ làm sẽ đến đón tôi đi ăn. Tôi vui vẻ nhận lời.

Tâm trạng phơi phới bắt đầu ngày làm việc. Là một thư ký tận tụy, tôi chủ động nhắn hỏi Boss trưa và tối ăn gì.

Trần Boss trả lời ngắn gọn:

“Không ăn đồ cho sản phụ.”

Tôi đáp lại hai chữ:

“Biết rồi.”

Sau đó mất đúng hai phút đặt món ngoài cho anh ta. Gọn gàng, nhanh chóng.

Không có Trần Ngôn Khải quấy rối, tôi thoải mái “lướt sóng” cả ngày.

Vừa tan làm là tôi xách túi phi như bay ra khỏi công ty, anh Lương đã đứng chờ sẵn.

Anh Lương đưa tôi đến ngôi trường cũ — ký ức chung là chất xúc tác tuyệt vời giúp kéo gần khoảng cách. Biết đâu tình bạn thời đại học có thể phát triển thành thứ gì đó hơn thế?

Anh ấy chọn một quán nướng mà chúng tôi từng ăn thời sinh viên. Cô chủ vẫn còn nhớ chúng tôi.

Vừa định hỏi anh Lương về bạn gái cũ, hỏi được nửa câu lại thôi, cười ha ha rồi quay sang nói chuyện khác.

Không khí có chút gượng gạo. Tôi đành nâng ly bia lên uống như uống trà.

Anh Lương lại chủ động nhắc đến bạn gái cũ:

“Sau khi tốt nghiệp, cô ấy ra nước ngoài. Dần dần tình cảm nhạt đi, cuối cùng chia tay trong êm đẹp. Còn Mạnh Tưởng, mấy năm nay em có từng yêu ai không?”

Tôi kể lại chuyện hồi năm tư đi thực tập thì quen một anh chàng – kiểu yêu đương công sở đầy rẫy ngoài đời.

Sau đó, tên bạn trai cũ ấy lại quen với con gái phó tổng, đến lúc hai người công khai tôi mới biết mình bị “cắm sừng”.

Thế là tôi nghỉ việc, rồi trở thành thư ký cho Trần Ngôn Khải.

Tôi kể lại một cách hời hợt. Anh Lương không nói gì, chỉ cụng ly với tôi một cái.

Không khí ngượng ngùng được xóa bỏ hoàn toàn, chúng tôi vừa ăn vừa uống, tâm trạng vô cùng dễ chịu.

Đúng lúc ấy, Trần Ngôn Khải gọi video tới. Tôi vừa bắt máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe anh ta nói:

“Bữa tối của tôi đâu?”

… Chết rồi. Tôi nhớ đặt bữa trưa, quên khuấy mất bữa tối.

22

Đầu bên kia màn hình, Trần Ngôn Khải mặt mày cau có. Tôi liếc đồng hồ, 9 giờ 50. Bảo sao anh ta nổi cáu, đói đến giờ này thì đúng là tức thiệt.

Tôi rất muốn bảo anh ta mở app màu vàng hoặc xanh ra mà đặt đồ ăn đi, nửa tiếng là có ngay. Nhưng… tôi nhát gan.

“Xin lỗi Trần Tổng, em sẽ đặt đồ ăn ngay cho ngài.”

Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng bà chủ quán:

“Hai bạn ơi, mấy xiên nướng lên đủ rồi nhé~”

Trần Ngôn Khải nhíu mày hỏi tôi:

“Cô đi ăn đồ nướng? Để sếp cô đói meo? Cô đang ở đâu đấy?”

Anh Lương ngồi đối diện nhìn tôi, tôi không thể để anh ấy thấy tôi là cái đuôi ngoan ngoãn của sếp được.

Chỉ còn cách đứng dậy, đi ra sát lề đường, tiếp tục gọi video với Trần Ngôn Khải.

“Trần Tổng, em đang ở khu Tây Tứ Hoàn, mang đồ ăn đến cho ngài bây giờ thì không khả thi đâu ạ.”

“Đi từ Đông Nhị sang Tây Tứ, giờ này không kẹt xe, một tiếng là tới. Tôi cũng muốn biết đồ nướng gì khiến ‘hai bạn’ đi cả nửa thành phố để ăn thì ngon cỡ nào.”

“Ngài… cố tình làm khó người khác sao? Chuyện nửa tiếng là xong, bắt em chạy cả tiếng đồng hồ, có gì thú vị à? Với lại, giờ em mang đồ ăn đến thì được tính là làm ngoài giờ đấy nhé.”

Lần này tôi mạnh miệng rồi. Mềm mãi cũng không được, đôi khi cũng phải rắn.

Nhưng nói xong lại thấy hối hận, liền chữa cháy:

“Hơn nữa, cơ thể ngài hiện giờ không nên ăn đồ nướng…”

Trần Ngôn Khải phớt lờ đoạn tôi cứng rắn, chỉ nghe mỗi câu cuối:

“Không nên ăn đồ nướng? Thế để tôi nhịn đói luôn? Ba lần lương, lập tức mang tới.”

________________________________________

23

Kiếp làm công ăn lương cúi đầu trước sức mạnh của “ba lần lương”. Tôi tắt video, nhờ bà chủ quán nướng ngay một đĩa xiên không cay, nhanh nhất có thể.

Sau đó quay sang xin lỗi anh Lương rối rít. Anh Lương rất thoải mái, lập tức thanh toán rồi lái xe đưa tôi về bệnh viện.

Trên xe rất yên tĩnh, dường như tất cả hồi ức đẹp đẽ về thời đại học giữa tôi và anh Lương đều bị cuộc gọi video của Trần Ngôn Khải chặt đứt không thương tiếc.

Không có hồi ức, sao viết tiếp được chương mới? Haiz…

Anh Lương là người phá vỡ sự im lặng:

“Trần Tổng dạo này khác xa những gì anh từng nghe. Mạnh Tưởng, có phải Trần Tổng thích em không?”

Tôi lập tức phủ nhận, ấp úng:

“Làm gì có chuyện đó. Trần Tổng với em chỉ là kiểu sếp nghiêm khắc với nhân viên thôi. Với lại Trần Tổng có bạn gái rồi mà, là kiểu con gái nhà giàu, xinh đẹp, học giỏi… Làm sao có chuyện thích em được.”

Bạn gái của Trần Ngôn Khải là nhân vật chỉ tồn tại trong lời đồn. Làm thư ký cho anh ta ba năm, tôi gần như biết rõ mọi thứ, nhưng chưa từng gặp cô bạn gái ấy một lần nào.

Nhưng mà, kiểu người như anh ta, đúng là chỉ có “bạch phú mỹ” mới xứng. Tôi chỉ là người qua đường A, làm gì dám mơ tưởng xa xôi.

Anh Lương nói, anh cũng là đàn ông, nên biết đàn ông khi thích ai thì sẽ hành xử ra sao. Và từ ánh mắt Trần Ngôn Khải nhìn anh, anh thấy… một chút địch ý.

Địch ý ư? Mỗi ngày anh ta cà khịa tôi không ngừng, cuối tuần cũng không tha, bắt tôi làm việc – chẳng phải toàn địch ý đấy sao?

________________________________________

24

Tôi mang xiên nướng đến vẫn còn nóng hổi. Trần Ngôn Khải không nói gì nhiều, chỉ bảo tôi mai đến làm thủ tục xuất viện cho anh ta.

Tôi liếc đồng hồ – gần mười một giờ đêm. Cũng còn may, vị “tư bản” này vẫn có chút lương tâm, không bắt người làm công thức khuya.

Tôi đang chuẩn bị rời đi thì sếp lại lên tiếng:

“Cô chưa đăng bài lên trang cá nhân à?”

Tôi phải suy nghĩ vài giây mới nhớ ra là anh ta đang nói về cái bài viết công ty trên tài khoản công cộng WeChat.

Tiểu Lưu đúng là làm thật, đêm qua đã viết và đăng rồi. Tôi cứ tưởng chỉ nói chơi, ai ngờ anh ta để bụng thật.

“Tính bắt buộc à?”

“Cô nghĩ sao? Lúc huấn luyện tân binh, tôi nhớ rõ có một mục là ‘tích cực tuyên truyền hình ảnh công ty’, nếu không nhớ thì mời tham gia khóa đào tạo lại tháng sau với lứa nhân viên mới.”

Tôi thì làm gì nhớ cái mục đấy? Nhưng mà… ngài là sếp, ngài nói gì thì cái đó chính là quy định.

Thế là trước 12 giờ đêm, tôi gõ ra một bài cảm tưởng dài 200 chữ, bày tỏ lòng yêu công ty tha thiết và sự kính trọng sâu sắc dành cho lãnh đạo. Đúng chuẩn nịnh nọt cấp độ cao.

Còn cố tình tag Trần Ngôn Khải vào. Anh ta đáp lại ngay một chữ:

“Đã đọc.”

Xong rồi đấy, kiểu phê duyệt tấu chương của hoàng đế thời xưa luôn.

Tôi còn cẩn thận đặt trước một bó hoa tại tiệm gần đó, dặn họ ngày mai 10 giờ sáng phải giao tới đúng giờ. Nịnh bợ cũng phải làm đến nơi đến chốn.

Sáng hôm sau, tôi đi cùng tài xế tới bệnh viện đón Trần Ngôn Khải. Nhìn tinh thần anh ta thì có vẻ hồi phục rồi, khí chất tổng tài lại quay về.

Hai chúng tôi vừa bước vào công ty, cô lễ tân đã đưa cho tôi một bó hoa hồng to oành, ánh mắt còn đầy ẩn ý mờ ám.

Cũng đành chịu, thư ký nịnh tổng tài thì lúc nào chẳng bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác. Tôi chịu quen rồi.

Chỉ có điều… cái tiệm hoa kia bị gì vậy? Rõ ràng tôi dặn là gửi hoa cho sếp, thế mà lại gói cho tôi bó hồng đỏ rực? Là sao?

Tôi ôm bó hoa vào phòng làm việc của Trần Ngôn Khải, thấy anh ta đang chăm chú nhìn màn hình. Tôi đặt lên bàn anh rồi rút lui.

________________________________________

Vừa quay lại chỗ ngồi thì tôi đơ người: trên bàn làm việc của tôi cũng có một bó hoa.

Tôi lật tìm thì thấy có một tấm thiệp:

“Chúc Trần Tổng mạnh khỏe, bình an vui vẻ.”

Ơ… đây mới là bó tôi đặt cho sếp!

Vậy… bó hoa hồng đỏ rực kia là của ai?

________________________________________

25

Đúng lúc ấy, tin nhắn của anh Lương gửi đến:

“Hoa nhận được chưa?”

Tôi lập tức gọi lại hỏi anh có ý gì. Anh nói muốn giúp tôi… thăm dò lòng dạ Trần Ngôn Khải.

Trời ơi cảm động quá, đúng chuẩn “nam thần học trưởng” cảm hóa lòng người! Nhưng mà, ít nhất cũng phải báo em một tiếng chứ, giờ thành ra trò hề mất rồi!

Tôi ôm bó hoa thơm ngát định lén lút đổi lại bó kia, chờ lúc Trần Ngôn Khải không chú ý sẽ đánh tráo.

Tôi rón rén bước vào văn phòng, Trần Ngôn Khải ngẩng đầu nhìn tôi. Có lẽ vì chột dạ nên tôi cảm thấy ánh mắt xuyên qua mắt kính kia như muốn… ăn thịt tôi luôn vậy.

Tôi đứng ngay cửa, lúng túng ôm hoa, chỉ có thể gượng gạo nói:

“Trần Tổng, đây mới là bó hoa em chuẩn bị tặng ngài… Chúc ngài mạnh khỏe, hehe…”

Không để anh ta lên tiếng, tôi nhanh chóng đổi lại hai bó hoa rồi quay người định chuồn. Ai ngờ anh ta gọi giật lại:

“Cô hình như để quên cái gì này.”

Tôi ngoảnh lại thì thấy anh đang cầm tấm thiệp, còn đang mở sẵn ra.

Mắt tôi rất tốt, đọc được dòng chữ trên đó:

“Tặng Mạnh Tưởng, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ – từ Lương.”

Thôi xong. Lòng tôi lạnh đến tận gót chân.

Tôi run run định đến lấy lại tấm thiệp, ai ngờ Trần Ngôn Khải rút tay về, chậm rãi hỏi:

“Mạnh Tưởng, làm thư ký cho tôi khiến cô không vui à?”

“Không không không, em rất vui! Thật sự rất vui! Lương cao, phúc lợi tốt, lãnh đạo hòa nhã, đồng nghiệp thân thiện. Vui không để đâu cho hết!”

“Vậy sao?” – Anh ta vẫn cầm tấm thiệp, nửa cười nửa không nhìn tôi.

Tôi vội vàng gật đầu, thể hiện tuyệt đối trung thành.

“Vậy cô định lấy chuyện yêu đương để ‘đáp lễ’ cho mức lương cao phúc lợi tốt à?”

Tôi suýt buột miệng cãi lại “em không có yêu đương gì cả” nhưng lập tức nuốt lại, chuyển sang nói:

“Chẳng lẽ… công ty cấm nhân viên yêu đương ạ?”

“Đương nhiên là không.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm — nhưng sao lại thấy trong lòng có chút hụt hẫng?

Trần Ngôn Khải ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Chỉ là… sao người yêu của cô không thể là tôi?”

Tôi đơ người.

Gì vậy? Đây là… thẳng thắn tỏ tình luôn hả?!

26

Tôi không nhớ mình đã rời khỏi văn phòng Trần Ngôn Khải như thế nào nữa. Sau khi anh ta hỏi câu đó, tôi chỉ biết… bỏ chạy.

Trong gương, khuôn mặt tôi đỏ ửng như bó hoa hồng trên bàn.

Trần Ngôn Khải không phải kiểu người thích đùa. Câu hỏi đó… chẳng lẽ anh ta thực sự thích tôi?

Hai ngày không đi làm, công việc dồn lại cho anh ấy rất nhiều, đến trưa cũng không rời khỏi văn phòng.

Nghĩ đến chuyện anh vừa xuất viện, tôi lặng lẽ đặt cơm trưa rồi nhờ cô lễ tân mang vào. Tạm thời tôi không dám trực tiếp đối mặt với anh.

Với tâm trạng rối bời, tôi hoàn thành nốt công việc trong ngày. Tối nay Trần Ngôn Khải còn có một buổi tiệc, tôi chỉ nhắn một dòng nhắc lịch qua WeChat rồi chuẩn bị… chuồn.

Ai ngờ anh ta lại nhắn lại: Tối nay đi cùng tôi.

Thôi thì dù có yêu hay không, tháp tùng tổng tài dự tiệc cũng là một phần công việc của thư ký. Chúng ta cần phải có đạo đức nghề nghiệp.

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...