Đòi Danh Phận
Chương 2
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
5
Tôi giả vờ ngủ một mạch đến tận khách sạn tổ chức team building. Nhân viên phòng hành chính lúng túng đi tới, bảo rằng không biết Trần Ngôn Khải cũng đến nên chưa chuẩn bị phòng cho anh ấy.
Tốt quá rồi, vị đại Phật này mau mau quay về đi, kiểu người như anh ta mà không phải phòng tổng thống thì nhất quyết không ngủ đâu.
Trần Ngôn Khải nói không sao, anh chỉ ở lại một lát rồi đi.
Trái tim bé bỏng của tôi lên xuống như tàu lượn siêu tốc. Nhân viên hành chính cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi mọi người tập hợp.
Lần này gọi là team building, nhưng thực chất chỉ là ăn buffet, ngâm suối nước nóng, chơi vài trò và tham gia mấy hoạt động giải trí cho có lệ thôi.
Giải tán rồi, Trần Ngôn Khải thấy tôi cứ đứng ngó nghiêng không đi, liền hỏi sao còn chưa về phòng cất hành lý.
Nhìn dáng vẻ đó… chẳng lẽ anh ta định đi cùng tôi về phòng? Thế thì lại càng khó giải thích.
Tôi vội xua tay:
“Hay là tôi đưa Trần Tổng ra sảnh trước nhé.”
Trần Ngôn Khải không đáp, chỉ sải chân một bước đã bỏ tôi lại cả một đoạn. Tôi hoảng hốt đuổi theo.
Đúng lúc này, có tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng:
“Mạnh Tưởng?”
________________________________________
6
Tôi và Trần Ngôn Khải cùng lúc quay đầu. Người gọi tôi xác nhận đúng là tôi rồi nhanh chóng bước lại gần.
Nhìn anh ấy mỉm cười đi về phía tôi, cảm giác như mình quay lại thời đại học.
Lý do tôi đăng ký tham gia chuyến team building này… chính là hy vọng tình cờ gặp được anh ấy. Trời giúp tôi rồi!
“Anh Lương, lâu quá không gặp.”
Lương Dịch là đàn anh lớn hơn tôi hai khóa, cũng là người tôi từng thầm thích nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ.
Anh Lương dừng lại bên cạnh tôi, lịch sự gật đầu chào Trần Ngôn Khải bên cạnh:
“Chào Trần Tổng, ngài cũng tham gia à.”
Trần Ngôn Khải gật nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại giữa tôi và Lương Dịch:
“Đàn anh – đàn em à?”
Hỏi thì cứ hỏi, mắc gì phải dùng ánh mắt và giọng điệu như thể đang nhìn đôi… chó mèo?
Tôi vội giải thích: “Anh Lương hơn tôi hai khóa.”
Trần Ngôn Khải lại gật đầu, bảo tôi ở lại trò chuyện với anh Lương rồi một mình rời đi về phía sảnh.
Vị đại Phật ấy cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt tôi, đỡ khiến đàn anh hiểu lầm.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, anh Lương hỏi:
“Quan hệ giữa em và Trần Tổng… không bình thường à?”
________________________________________
7
Tôi phủ nhận ba lần liên tiếp: Không có! Làm gì có! Anh đừng nói linh tinh!
Anh Lương bảo vừa rồi ánh mắt Trần Ngôn Khải nhìn anh không được thân thiện lắm.
Tôi vội vàng giải thích giúp Trần Ngôn Khải:
“Trần Tổng nhà em lúc nào cũng mặt lạnh như vậy đó.”
Anh Lương chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.
Hóa ra anh ấy đã chia tay bạn gái từ hồi đại học, bây giờ vẫn độc thân.
Anh độc thân, tôi độc thân, chẳng phải… hehe…
Đúng lúc đang mơ mộng, điện thoại WeChat vang lên. Tôi mở ra xem, suýt nữa thì ném bay cái điện thoại.
Tin nhắn là từ Trần Ngôn Khải.
Là ảnh chụp lén tôi và anh Lương đi cạnh nhau, trong ảnh tôi đang ngẩng mặt cười rạng rỡ nhìn anh Lương, anh ấy còn đang dùng tay diễn giải gì đó với tôi.
Tin nhắn thứ hai ngay sau đó:
“Đừng cười nữa, nhìn thấy cả amidan rồi đấy.”
________________________________________
8
Tôi gõ lách cách lên màn hình, trả về ba chữ:
Cảm ơn ngài.
Rồi lập tức bật chế độ im lặng cho điện thoại. Giá như Trần Ngôn Khải cũng có nút tắt tiếng…
Chuyện nhỏ không quan trọng. Tôi tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện cùng anh Lương.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰