CHỒNG ĐÓN MẸ CHỒNG CAY NGHIỆT, TÔI ĐÓN MẸ MÃN HẠN TÙ CÙNG VỀ NHÀ
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Tôi có đứa cháu họ làm ở đồn công an phường này, chính miệng nó kể.
Cái bà ở nhà chị có lý lịch không sạch sẽ đâu!”
“Hôm nọ bà ta tới đồn làm thủ tục báo cáo, cầm giấy gọi là ‘thông báo giáo dưỡng’ đó!”
Thấy mẹ chồng vẫn ngơ ngác, bà bạn nói rõ hơn:
“‘Thông báo giáo dưỡng’ là gì hả chị? Là giấy dành cho người vừa mãn hạn tù!”
“Cái gì cơ?!”
Quân bài rơi “cạch” xuống bàn, sống lưng mẹ chồng lạnh toát.
Bà bạn nuốt nước bọt, run run nói tiếp:
“Tôi nghe cháu kể, bà này mới ra tù mấy ngày thôi! Mà… phạm tội cố ý g.i.ế.c người đó!”
“G.i.ế.c… người?!”
Mẹ chồng sững sờ, mặt trắng bệch như tờ giấy, lạnh buốt từ gót chân lên đỉnh đầu.
G.i.ế.c người?
Bà run lên khi nghĩ đến việc mấy đêm nay ngủ chung giường với một kẻ g.i.ế.c người!
Nhớ lại ánh mắt trầm lặng của mẹ tôi, cái dáng đi bình thản nhưng toát ra hơi lạnh khiến người khác không dám tới gần…
Bà sợ đến mức chẳng còn tâm trí chơi tiếp, chạy thẳng về nhà.
Bà lao vào cửa, run lẩy bẩy gọi điện bắt con trai về ngay lập tức!
Triệu Nguyệt cũng bị bà kéo ra khỏi phòng.
Mẹ tôi thì đang ra ngoài tìm việc, không có nhà.
Ba mẹ con họ co cụm lại trong phòng khách, mẹ chồng run rẩy chốt cửa, thở hổn hển:
“Các con… các con có biết mẹ của Linh Linh… là ai không?”
Cả hai lắc đầu.
“Bà ta… là kẻ g.i.ế.c người! Mới ra tù mấy ngày thôi!”
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, móng tay bấm sâu vào da:
“Không thể để bà ta ở đây! Rất nguy hiểm! Ai biết bà ta có nổi điên lên không?!”
“Cái gì?!” — Triệu Hải Thao như bị sét đánh, bật dậy, mặt tái mét.
Anh ta quay sang tôi, hét lên:
“Tôn Linh Linh! Mẹ cô là kẻ g.i.ế.c người à?! Cô đem bà ta về đây làm gì?! Muốn hại c.h.ế.t cả nhà tôi à?!”
Giọng anh ta chát chúa, the thé vì sợ hãi.
Triệu Nguyệt thì rú lên, chui ra sau ghế sofa:
“Không lạ gì! Bảo sao mấy hôm nay tôi đau đầu, nặng ngực! Hóa ra trong nhà có sát tinh!
Cố ý g.i.ế.c người cơ đấy, chứ không phải trộm vặt! Khiếp quá! Cô ta g.i.ế.c ai? G.i.ế.c thế nào? Có khi bị tâm thần chứ chẳng chơi!”
Đúng lúc đó — “cạch” — tiếng khóa cửa vang lên.
Mẹ tôi xách túi rau nhỏ bước vào.
Ba người đang căng như dây đàn, mặt mày méo mó vì sợ.
Bà như chẳng thấy gì, bình thản thay giày, đặt túi rau vào bếp.
Rồi quay lại, ánh mắt lướt qua ba khuôn mặt trắng bệch.
Cuối cùng dừng lại ở Triệu Nguyệt, mỉm cười nhạt.
Giọng bà nhẹ như gió thoảng:
“Tôi g.i.ế.c… cha của Linh Linh.”
Không ai kịp thở.
Bà dừng lại, nói tiếp như kể một chuyện thường ngày:
“G.i.ế.c xong, tôi c.h.ặ.t x.á.c ra mấy phần.”
Bà giơ tay, làm động tác thái nhẹ như cắt dưa hấu:
“Đáng lẽ vứt hết vào thùng rác rồi. Chỉ tiếc hôm đó, bên vệ sinh đi kiểm tra, tìm quá kỹ… nên bị phát hiện.”
“Ọe——!”
Tiếng nôn khan vang lên, mẹ chồng lao vào bồn rửa mặt ói mửa, người run bần bật.
Triệu Nguyệt hét lên the thé, mặt tái xanh, ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Hai mẹ con tranh nhau bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng.
Triệu Hải Thao đứng đờ ra, thân thể run rẩy, đôi mắt c.h.ế.t lặng nhìn mẹ tôi.
Giữa ánh sáng lạnh nhạt, gương mặt bình thản của bà còn đáng sợ hơn cả sự điên loạn.
Tôi biết — từng chữ bà nói đều là sự thật.
Năm đó, mẹ tôi phạm tội, tôi mới bảy tuổi.
Tuổi vừa biết sợ, vừa bất lực.
Cha tôi là một con quỷ đội lốt người — cờ bạc, rượu chè, bạo hành.
Trên người tôi lúc nào cũng có vết tím bầm.
Hôm ấy, ông ta lại say khướt, loạng choạng bước vào, chẳng hiểu vì bị ai chọc tức, liền vung dây lưng quất tới tấp.
Đòn đau rát bỏng, m.á.u ấm chảy dài trên mặt tôi.
Tôi co người trên sàn, không dám kêu.
Ông ta vừa đ.á.n.h vừa lè nhè, hơi rượu sộc thẳng vào mũi tôi:
“Đồ con gái vô dụng… nuôi mày để làm gì… mai mốt tao bán mày đi… bán từng phần… đáng giá phết đấy…”
Ánh mắt đục ngầu lóe lên tham lam. Ông ta đưa tay ra, như đang tính toán:
“Giác mạc… được ba vạn… tim… mười vạn… thận…”
Giọng ông ta rền rĩ như kẻ buôn xác.
Rồi bỗng khựng lại — mắt trợn tròn, nhìn xuống n.g.ự.c mình.
Một lưỡi d.a.o sáng loáng đ.â.m xuyên qua.
Máu phun ra, đỏ lòm.
Mẹ tôi đứng phía sau, hai tay nắm chặt chuôi dao, ánh mắt điên dại, răng nghiến ken két.
Bà rút d.a.o ra, lại đ.â.m xuống, đ.â.m thêm nữa!
Máu b.ắ.n tung tóe, nhuộm đỏ khắp người tôi.
Tôi ngây dại nhìn cảnh đó, quên cả khóc.
Cho đến khi ông ta ngã gục, co giật mấy cái rồi im hẳn.
Mẹ tôi không báo công an.
Bà ôm lấy tôi, vừa khóc vừa run:
“Linh Linh đừng sợ… có mẹ ở đây… có mẹ ở đây…”
Bà không muốn tôi lớn lên với ác mộng đó.
Nên bà chặt xác, vứt từng phần, chỉ mong xóa sạch dấu vết của con quỷ ấy.
Nhưng lưới trời lồng lộng — vài ngày sau, công nhân vệ sinh phát hiện túi rác đen bất thường.
Bà bị bắt.
Tin tức lan khắp thành phố. Báo chí gọi bà là “nữ sát nhân biến thái”.
Nhưng trong tôi, mẹ không phải quái vật.
Mẹ là người dám xuống địa ngục để cứu tôi.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, nhà họ Triệu thay đổi thái độ 180 độ.
Triệu Hải Thao trở nên lễ phép, gần như nịnh bợ mẹ tôi:
“Dì à, uống nước không ạ?”
“Dì ngồi nghỉ nhé, để cháu làm!”
“Trời lạnh rồi, dì mặc thêm áo nha…”
Thái độ ân cần như chăm… thần linh.
Mẹ chồng thì càng khác hẳn.
Cơm ba bữa giành nấu, đặc biệt là món phải dùng dao.
Cắt rau, chặt thịt, bà và Triệu Nguyệt tranh nhau làm.
Chương 7: https://zhihutruyen.site/chuong/chong-don-me-chong-cay-nghiet/86/chuong-7
(Đã hết truyện)
Thảm Sát Đêm 30 (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trả Thù,
Trọng Sinh,
Đêm Giao Thừa năm tôi 11 tuổi, cả gia đình tôi đều bị sát hại.
Tôi không chec, nhưng lại bị bọn chúng biến thành “bình nữ” và bán cho một gánh xiếc người dị hình.
Mãi đến 15 năm sau, một khán giả tinh mắt khi đi du lịch ở Thái Lan mới nhận ra tôi và lén nhét vào tay tôi một lưỡi d/a/o cạo.
Ngay khoảnh khắc nuốt lưỡi d/a/o đó, tôi đã được tái sinh.
Tôi trở về 8 phút trước khi hai tên ác quỷ kia xuất hiện.
1.
Tôi đau đớn mở choàng mắt, cổ họng vẫn còn cảm giác rát buốt và tanh tưởi của m/áu do lưỡi d/a/o cọ vào.
Ý thức dần quay về, một luồng hơi ấm áp truyền vào cơ thể.
Em trai 8 tuổi của tôi đang kéo chăn đắp cho tôi.
Thấy tôi tỉnh, khuôn mặt bầu bĩnh của thằng bé nở một nụ cười, để lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ.
"Chị ơi, có phải em đắp chăn làm chị tỉnh không? Vừa lúc, mẹ với mọi người làm xong bánh trôi rồi, mình vừa ăn vừa xem Xuân Vãn thôi!"
Giọng Lâm Viêm vang lên như tiếng sấm trong đầu tôi.
Xuân Vãn?!
Tôi nhéo mạnh vào đùi mình, cơn đau lan khắp cơ thể. Tôi chắc chắn đây không phải là mơ!
Tôi vội vàng bật dậy, đảo mắt quanh phòng khách và dừng lại ở tờ lịch treo tường.
Vài chữ lớn màu đỏ đập thẳng vào mắt tôi:
Ngày 26 tháng 1 năm 1990!
Đó chính là đêm Giao thừa định mệnh, cái đêm đã khắc sâu vào tâm trí tôi, cái đêm của sự tuyệt vọng mà tôi không bao giờ quên được.
Tôi lao đến bàn trà, run rẩy cầm chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đặt trên đó:
20 giờ 02 phút tối.
Cảm giác ấm áp vừa rồi tan biến, thay vào đó là luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, biến thành mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo.
Chỉ còn 8 phút nữa... những tên ác quỷ đó sẽ đến!
Tôi phải làm gì đây, làm sao tôi có thể ngăn chặn bi kịch này lặp lại?!
Làng tôi nằm sâu trong núi, muốn ra vào cần phải vượt qua một ngọn núi cao.
Sau này, Nhà nước phát triển và mở một con đường xuyên qua núi.
Bố tôi là người giữ rừng của làng, canh gác ở ngay lối vào rừng. Ông đã dọn dẹp tầng một của căn nhà để mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ.
Vào dịp Tết, tuy tuyết rơi dày đặc nhưng vẫn có một lượng nhỏ xe cộ qua lại.
Để tiện cho người đi đường, bố mẹ tôi thường xuyên cung cấp nước nóng và mì gói miễn phí cho những người lái xe trong ngày tuyết rơi.
Nào ngờ, chính hành động thiện ý này đã dẫn lối cho những kẻ ác quỷ vào nhà.
Đêm Giao thừa năm 1990, bố mẹ tôi vẫn bật đèn cửa hàng ở tầng một như thường lệ.
Một chiếc xe tải nhỏ dừng lại trước cửa nhà. Thấy nhà tôi sáng đèn, họ hỏi chúng tôi có còn bán hàng không.
Bố mẹ tôi đang làm bánh trôi trên lầu, ông ngoại tôi đang xem TV ở cửa hàng tầng dưới, và em trai tôi thì đang lén lút trong cửa hàng định ăn vụng kẹo.
Ông ngoại thấy có người đến thì nhiệt tình chào đón, nói rằng sẽ miễn phí mì và nước sôi.
Mẹ tôi nghe vậy thì vội vàng xuống lầu tiếp chuyện, vì vào đúng dịp Giao thừa nên mẹ liền mời hai người họ ở lại ăn cơm và xem Xuân Vãn cùng nhà tôi.
Hai người lạ xua tay, nói chỉ cần ăn bữa cơm là được, đợi lát nữa họ còn phải chạy xe, không có thời gian xem TV.
Lúc đó tôi đang thử chiếc áo mới mà chị cả mua cho ở trên lầu. Vì sợ người lạ nên tôi nhờ chị mang bánh trôi lên cho.
Tôi định bụng khi nào hai người kia đi rồi mới xuống xem Xuân Vãn cùng mọi người.
Nhưng khi đang thử đồ, tôi chợt thấy có điều gì đó không ổn.
Tiếng TV dưới nhà đột nhiên bật to bất thường, và những tiếng cười nói vui vẻ của bố mẹ tôi bỗng dưng im bặt.
Đã 15 phút trôi qua mà vẫn chưa thấy chị cả mang bánh trôi lên cho tôi.
Lòng tôi dâng lên cảm giác bất an, vội bỏ áo xuống, rón rén đi đến đầu cầu thang rồi nhìn xuống bên dưới.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt nữa ngất xỉu.
Mùi m/á/u tanh nồng nặc khiến toàn thân tôi run rẩy không ngừng.
Tôi cắn chặt lưỡi để kìm lại tiếng thét sắp phát ra.
Tôi thấy bố tôi đang dựa vào cột nhà, mặt mày tím đen, mắt lồi ra ngoài, cổ ông bị một sợi dây thừng thô siết chặt, lún sâu vào da thịt.
Móng tay bố lật hết cả lên vì cố gắng giãy giụa, hai bàn tay đẫm m/á/u vẫn còn nắm chặt sợi dây thừng đó.
Ông ngoại nằm gục bên cạnh bố tôi, bị c/h/é/m đứt ngang eo.
Một tay ông đặt trên chân bố, dường như đến tận lúc chec vẫn muốn cố gắng giúp bố thoát khỏi sợi dây thừng đoạt mệnh kia.
Còn mẹ tôi thì nằm úp mặt xuống sàn, phía sau gáy bà có một lỗ thủng sâu đến tận xương, dòng m/á/u đen ngòm đang rỉ ra.
Tôi ôm chặt miệng, nước mắt không ngừng trào ra.
Hai tên súc sinh đó!!! Lũ ác quỷ!!! Chúng đã giec cả nhà tôi!
Chị cả Lâm Âm 18 tuổi bị trói chặt, thân thể t/r//ầ/n t/r//u/ồ//n/g, miệng bị nhét đầy giẻ rách.
Hai tên súc sinh đó đang đè lên người chị tôi, làm những chuyện kinh tởm với chị.
Em trai Lâm Viêm đang nằm sấp trên cầu thang, cố gắng bò lên lầu. Cổ thằng bé đẫm m/á/u, bị rạch một vết lớn.
Hai mắt tôi đỏ ngầu, rón rén nhích chân ra ngoài.
Em trai, em trai tôi vẫn còn sống!
Tôi phải cứu em trai tôi!
Thằng bé nhìn thấy tôi, dùng hết sức lắc đầu muốn nói gì đó, nhưng khi há miệng chỉ có m/á/u tươi trào ra.
Rồi thằng bé lăn ngược lại, ngã xuống cầu thang, đập vào chân một trong hai tên súc sinh kia.
Tên đó nhổ một bãi nước bọt lên người thằng bé, rồi đá mạnh nó vào tường.
“Mẹ kiếp, cút xa ra, đừng làm bẩn chân ông đây!”
Cơ thể Lâm Viêm co giật vài cái, rồi dần bất động.
Tôi cắn chặt môi, nấc nghẹn không thành tiếng.
Báo cảnh sát, đúng rồi, phải báo cảnh sát! Tôi phải gọi cảnh sát!
Chỉ cần cảnh sát đến, chị tôi... chị tôi sẽ được cứu!
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, gần như phải bò lết về phòng.
Tôi run rẩy cầm máy điện thoại bàn lên, ống nghe trượt khỏi tay mấy lần mới quay số được.
Nhưng hy vọng tôi tưởng tượng đã không thành hiện thực, thay vào đó là một khoảng không vô vọng!
Không có tín hiệu! Không có tín hiệu!! Không thể gọi đi!
Tôi trấn tĩnh lại, chợt nghĩ ra điều gì đó.
Cầu cứu! Tôi phải tìm người cứu! Tôi có thể quay về làng để tìm người!
Tôi lau khô nước mắt, nhẹ nhàng trèo qua cửa sổ lầu hai và nhảy xuống bãi tuyết dày.
Nhưng không ngờ, khi ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với một khuôn mặt cười nham hiểm và độc ác.
“Hì hì, tìm thấy em rồi, cô bé.”
Toàn thân tôi cứng đờ, bật dậy và điên cuồng chạy về phía trước.
Gã súc sinh túm lấy chân tôi, kéo lại gần, rồi vung lưỡi hái thẳng vào đôi chân tôi.
Khi tỉnh lại, tôi đã bị c/h/ặ/t mất đôi chân và nhét vào một cái bình hoa.
Cánh tay phải bị c/h/ặ/t cụt từ vai, tay trái chỉ còn lại nửa bàn tay và ba ngón.
Mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng "ư ử", vì bọn chúng đã rút lưỡi tôi.
Một bên mắt tôi bị chọc mù, màng nhĩ cũng bị tổn thương, phải tập trung lắm mới nghe được những âm thanh rất nhỏ.
Cứ như vậy, tôi nghe thấy chúng cười đùa về vụ thảm sát gia đình tôi, coi đó như 1 trò mua vui.
“Con bé đó đúng là ngon thật, tiếc là chec sớm quá, không chịu đựng được lâu, haha.”
“Là tại mày đấy lão Hứa! Mày bày ra nhiều trò quá! Còn cả bà vợ đó nữa, mày giec bả sớm quá, nếu không thì cũng có thể chơi được mấy lần.”
Tên đàn ông họ Hứa kia dùng tăm xỉa răng, khinh miệt nói:
“Không phải mày chơi x/á/c nó rồi sao? Có gì hay ho đâu, con gái trẻ mới sướng, ha ha ha.”
M/á/u trong người tôi sôi lên sùng sục, những tên súc sinh này!! Súc sinh!! Chị tôi chec rồi! Chị tôi cũng đã chec!!!
Cả gia đình tôi đều bị chúng giec!
Tôi mở miệng gào thét, trút hết nỗi căm phẫn và hận thù tột cùng, nhưng tất cả chỉ biến thành tiếng "ư ử" hòa tan vào gió.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰