Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHA MẸ THƯƠNG CON, TÍNH KẾ LÂU DÀI

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Trước khi cúp máy, nó còn la:

“Chị ơi, cuối tuần cho em sang ăn cơm ngon với nhé, em gầy sụt rồi…”

 

Con gái tôi, bé Hy Hy, nghe tiếng liền chạy tới:

“Mẹ ơi, chú gọi à? Khi nào chú đến chơi với con?”

 

Tôi chọc má nó:

“Con thích chú à?”

 

Nó gật đầu cười tươi:

“Thích! Chú thương con nhất!”

 

Sức khỏe cha ngày một kém, may nhờ mẹ chăm sóc.

 

Mấy năm qua, tính khí hai người gần như đảo ngược: mẹ ngày càng mạnh mẽ, cha thì hiền hòa hơn.

 

Mẹ vẫn khăng khăng bắt Diện Diện cưới vợ, và tìm cách đòi lại tiền.

 

Tôi suy nghĩ rồi mang hết sổ tiết kiệm và bảng chi tiêu ra.

 

Tiền chẳng còn bao nhiêu.

 

Mẹ sững sờ, rồi nổi giận chỉ vào tôi:

“Có phải mày tiêu sạch rồi không! Tao biết ngay, không nên đưa mày giữ tiền!”

 

Cha im lặng, chỉ chằm chằm nhìn bảng kê.

 

Tôi chỉ vào số liệu:

“Đây, từng khoản chi ghi rõ: khi nào, chi cho ai, bao nhiêu, đều có hết. Con không tiêu một xu riêng.”

 

Họ lật xem, mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

Từ khi cầm tiền, tôi đã lường trước ngày này, nên ghi chép đầy đủ.

 

Mỗi khoản đều là bằng chứng.

 

Bao năm qua, vì biết tôi giữ tiền, họ tiêu chẳng hề dè sẻn.

 

Tôi không ý kiến, đó là tiền của họ.

 

Cộng lại, số tiền rất lớn. Nếu không có, chắc tôi phải móc tiền mình bù, khổ sở không chịu nổi.

 

Phần lớn tiền dùng cho viện phí của cha và học phí của Diện Diện.

 

Dùng tiền của họ để nuôi con trai họ, xét cho cùng cũng không lỗ, tôi còn chẳng tính công.

 

Cha nhìn bảng kê đi nhìn lại, dường như không tin mình đã tiêu nhiều thế.

 

Đa phần viện phí là của ông.

 

Từ sau bệnh nặng, cha trở nên yếu bóng vía, hễ khó chịu là đòi nhập viện, khám đủ thứ, kết quả đều bình thường.

 

Ngày qua tháng lại, thành khoản chi khổng lồ.

 

Mẹ thì vẫn cái tính vô lý, nay càng dữ dằn.

 

Bà ném bảng kê vào người tôi, gào:

“Đồ bất hiếu! Tiêu sạch tiền mà còn lý sự! Con gái tiêu tiền cho cha mẹ chẳng phải lẽ đương nhiên sao? Nuôi mày uổng phí! Tiền cưới vợ cho em mày đều bị mày phá sạch rồi!”

 

“Đồ bất hiếu! Đáng lẽ hồi đó bóp c.h.ế.t mày!”

 

Tôi bình tĩnh gom tài liệu lại, nhìn họ:

“Khi nào con nói sẽ bỏ mặc ba mẹ?”

 

Họ ngập ngừng:

“Vậy… con sẽ mua nhà cho em…?”

 

Tôi cười nhạt:

“Con là chị, đâu phải mẹ nó. Không có nghĩa vụ đó.”

 

Rồi tôi thở dài:

“Chúng con đều là con cái của ba mẹ, sao ba mẹ chỉ muốn nó hút m.á.u con?”

 

Cha im lặng, mẹ khựng lại rồi cứng đầu:

“Chị thì phải như vậy. Chị thì phải lo cho em.”

 

Cuối cùng, cha mẹ cũng chẳng làm gì được, chỉ âm thầm hậm hực.

 

Tôi cam kết: chỉ cần không quá đáng, chi phí dưỡng già sẽ chia đôi giữa tôi và Diện Diện.

 

Nếu không, tôi cũng chẳng ngại làm lớn chuyện.

 

Diện Diện thì phản đối khác:

“Chị, trước đây chị gánh hết, giờ em lớn rồi, em phải chia sẻ, nếu không thì bất công.”

 

May mà nó không hư hỏng.

 

Tôi mừng thầm.

 

Hai chị em thống nhất, nhưng mẹ lại khó chịu.

 

Trong mắt bà, con trai không được lợi tức là thiệt thòi.

 

Thế nên, mỗi dịp lễ tết, khi Diện Diện xách đồ sang nhà tôi, bà ở nhà tức tối gào mắng:

“Đồ ngốc! Đem hết cho người ngoài làm gì!”

 

“Ngoài cái gì! Đó là chị con!”

 

Khi nó chơi với Hy Hy, nó vừa cười vừa kể tôi nghe cảnh mẹ đuổi đánh nó:

“Mẹ bảo tức đến đau tim, em chẳng tin, đưa đi khám tim vẫn khỏe, còn hơn cả em ấy chứ, haha.”

 

Tôi thoáng sững lại, rồi nghe nó vô tình nói:

“Chị, sau này chuyện nhà để em lo. Chị khỏi bận tâm. Họ cổ hủ, thiên vị, chị đừng để ý.”

 

Tôi khựng lại. Thì ra nó biết hết.

 

Cha mẹ luôn muốn tôi giúp Diện Diện.

 

Nhưng đời không như mơ.

 

Ngoài việc tôi đóng học phí, chọn ngành cho nó, cơ bản chẳng giúp gì.

 

Ngược lại, nó giúp tôi rất nhiều.

 

Hồi Hy Hy còn nhỏ, hay ốm, tôi lại bận công việc. Chính nó tự nguyện đến chăm.

 

Không biết bao lần, tôi đi làm về, thấy nó ngồi canh bên giường, cho uống thuốc, đo nhiệt độ, thạo hơn cả tôi – một bà mẹ.

 

Nhờ vậy, dần dần những oán hận trong tôi vì cha mẹ thiên vị tan chảy.

 

Mỗi kỳ nghỉ, nó lại sang chơi, suốt ngày quấn quýt với Hy Hy.

 

Hy Hy cũng thân nó nhất.

 

Mẹ thì khó chịu ra mặt, thường cằn nhằn:

“Con trai mà đi hầu hạ cháu gái, giặt đồ, pha sữa! Thật mất mặt!”

 

Càng về sau, bà càng tức, nhất là khi Diện Diện đi làm có tiền.

 

Nó vung tiền mua đồ cho Hy Hy: đồ chơi, sách vở, quần áo, giày dép… đầy nhà.

 

Cậu cháu một người tặng, một người nhận, vui như tết.

 

Chỉ mẹ là tức phát run:

“Đồ phá của! Thế này thì lấy đâu tiền cưới vợ?”

 

Nó cười hề hề:

“Không sao, sau này con kiếm thêm. Nếu ngay cả cháu gái còn không lo nổi, thì cưới vợ làm gì, chẳng phải hại đời người ta sao?”

 

Quả nhiên, sau này nó kiếm được nhiều tiền, lại cưới được cô vợ xinh đẹp.

 

Chỉ có điều, cô vợ tính nóng, hay cãi mẹ tôi.

 

Cô mắng mẹ bắt con trai rửa bát là vô lý;

 

Cô chửi mẹ tư tưởng phong kiến, lạc hậu;

 

Cô than thở với chồng, rồi tung tăng đi chơi với bạn bè.

 

Cuối cùng, cô thắng thế, mẹ tức quá dắt cha về quê.

 

Mẹ gọi điện than phiền, rồi chua chát bóng gió:

“Hừ, mày đúng là số sướng.”

 

Tôi đồng tình:

“Đúng vậy, con may mắn mà.”

 

Bà càng tức, mấy tháng không liên lạc.

 

Tôi thì thảnh thơi.

 

Dĩ nhiên, họ vẫn tìm cách kích động họ hàng, vu tôi bất hiếu.

 

Nhưng không ai tin, vì tôi có đầy đủ chứng từ chuyển tiền hàng tháng, đủ cho sinh hoạt.

 

Hơn nữa, so với mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, chuyện của tôi chẳng đáng để bàn.

 

Cha từng muốn tôi hòa giải họ, nhưng tôi lập tức từ chối.

 

Mấy chục năm làm con, tôi còn lạ gì?

 

Tôi hiểu rõ:

 

Không thể.

 

Tuyệt đối không thể.

 

Tốt nhất nên bỏ mặc.

(Đã hết truyện)

Biển Số Tỷ Đô (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Trả Thù, Trọng Sinh,

Khi chiếc xe mới của tôi làm thủ tục đăng ký biển số, tôi may mắn bốc trúng dãy số “88888” — một con số tuyệt đẹp.

Em trai của chồng tôi thì không bốc được số, liền nằng nặc đòi tôi nhường lại biển số ấy cho anh ta.

Nhân viên cảnh sát giao thông nói rõ với anh ta rằng biển số không thể chuyển nhượng — đó là quy định.

Thế nhưng anh ta lại cùng chồng tôi gây ầm ĩ tại cơ quan đăng ký xe, mắng tôi là “không biết điều”.

Tôi không nói nhiều, trực tiếp hoàn tất thủ tục, gắn tấm biển 88888 lên xe ngay trước mặt họ.

Chỉ vì kiếp trước làm lỡ tấm biển số này, em chồng cảm thấy mất mặt, liền lái xe ph/ ó/ ng như điên để trút giận — kết quả là gặp t/ ai n/ ạ/ n và ch/ ế/ t tại chỗ.

Chồng tôi bình thản lo liệu hậu sự, thậm chí còn chủ động gánh vác hết việc nhà, khiến tôi tưởng anh đã nguôi ngoai.

Nhưng rồi, trong một chuyến tự lái xe đi chơi, anh ta đã p/ h/á h/ ỏ/ ng ph/ a/ n/ h xe của tôi.

Nhìn tôi hoảng sợ, anh ta nở nụ cười méo mó ngay trước khi xe la/ o xu/ ố/ ng vực:

“Thẩm Tri, đây là món nợ em nợ em trai anh! Nếu khi đó em chịu nhường biển số cho nó, nó đã không đi đua xe, càng sẽ không ch/ ế/ t! Đi c/ hế/ t đi! Mang cái xe rác của em đi ch/ ô/ n cùng nó luôn đi!”

Tôi cùng chiếc xe rơi xuống vực sâu.

Khi mở mắt ra lần nữa — tôi quay lại thời điểm chồng đang nắm chặt tay tôi, é/ p tôi từ bỏ quyền chọn biển số.

Hắn không hề biết rằng biển số này sắp được một doanh nhân giàu có đổi bằng một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Kiếp này — tôi muốn để hắn tận mắt chứng kiến, vì một tấm biển số rách, hắn sẽ mất đi tất cả những gì mình thèm khát.

1.

“Tri Tri, nhanh lên nào, đừng chọn cái đó nữa. Em nhìn cái 669 phía sau kìa, chẳng phải đẹp hơn à? Cứ dây dưa mãi làm gì?”

Chồng tôi – Từ Minh Châu sốt ruột thúc giục.

“Anh, nói gì nhiều với chị ấy? Biển số này em muốn. Chị dâu, mau xác nhận giùm cái.”

Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, tôi đã do dự.

Từ Minh Châu giữ chặt tay tôi, chọn từ bỏ.

Anh ta nói, tôi là phụ nữ, gắn biển số lòe loẹt thế này không an toàn.

Anh ta nói, em trai vừa có bằng, bốc được số đẹp lấy hên, làm chị dâu thì nên nhường nhịn một chút.

Tôi tin những lời dối trá ấy.

Kết quả, biển số đó bị người phía sau chọn mất.

Chỉ vài ngày sau, có tin đại gia họ Lục ở địa phương dùng cả biệt thự trung tâm thành phố để đổi lấy biển số đó.

Từ Minh Châu và Từ Hải Lương tức đến đấm ngực giậm chân, trút hết oán giận lên tôi.

Họ mắng tôi ngu, mắng tôi phá của, mắng tôi chặn đứng con đường tài vận của nhà họ Từ.

Từ Hải Lương vì căm giận và uất ức, rủ bạn đi đua xe, kết cục xe nát người vong.

Từ Minh Châu lạnh lùng xử lý hậu sự cho em trai xong, lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, càng đối xử dịu dàng với tôi hơn.

Anh ta lo toàn bộ việc nhà, ngày ngày đưa đón tôi đi làm, nấu cho tôi đủ món ngon.

Tôi tưởng anh ta vì mất đi em trai, mới biết trân trọng người bên cạnh.

Cho đến chuyến đi phượt năm ấy, trên đường đèo, phanh xe đột ngột mất tác dụng.

Anh ta ngồi ghế phụ, nhìn tôi dẫm phanh trong vô vọng, vẻ mặt hiện lên nụ cười dữ tợn và khoái trá chưa từng thấy.

“Thẩm Tri, cô nợ em tôi! Tất cả là tại cô! Nếu không phải cô chần chừ để lỡ cái biển 88888, em tôi đâu có giận, đâu có đi đua xe, càng không chết!”

“Cô lái cái xe rác của mình, xuống mộ mà bầu bạn với nó đi!”

Cảm giác rơi tự do một lần nữa ập tới, tôi choàng tỉnh lại.

“Chị dâu! Chị bị điếc à? Bấm xác nhận đi!”

Từ Hải Lương sốt ruột vỗ lên máy.

Từ Minh Châu cũng cau mày, vươn tay định giữ lấy tay tôi.

“Tri Tri, đừng giận dỗi nữa, Hải Lương hiếm khi mở miệng cầu xin em đó.”

Tôi nhìn khuôn mặt giả dối ấy, lạnh lùng cười thầm.

Cầu xin sao?

Đây là thái độ cầu xin sao?

Tôi bất ngờ rút tay lại, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.

Ngay giây cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, tôi nhấn nút xác nhận.

Một tiếng “tít” vang lên, màn hình hiện thông báo: Xác nhận thành công.

“Kinh A88888.”

Sắc mặt của Từ Minh Châu và Từ Hải Lương lập tức đen như đáy nồi.

2.

“Thầm Tri! Chị có ý gì hả?”

Từ Minh Châu hoàn hồn, gào vào mặt tôi.

Từ Hải Lương thì đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh:

“Chị cố tình đúng không? Anh tôi đã nói là biển số đó để cho tôi, chị cố tình chống đối tôi có phải không?”

Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ta.

“Thứ nhất, đây là xe mới của tôi, dùng suất của tôi. Thứ hai, bốc số là chuyện may rủi, không phải ai to mồm hơn thì có lý. Thứ ba, làm ơn nói chuyện cho sạch sẽ một chút.”

Sự bình tĩnh của tôi hoàn toàn chọc giận cậu ta.

Cậu ta lao lên định túm cổ áo tôi, bị Từ Minh Châu vội giữ lại.

“Chú làm gì hét lên như thế!”



Bình luận

Loading...