Bỏ Lỡ Em, Mất Luôn Cả Đời
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
1
Tay tôi đặt trên tay nắm cửa, nhưng không đẩy vào nữa.
Triệu Hiến đứng phía sau tôi vội bịt tai tôi lại.
“Em gái, đừng nghe Giang ca nói bậy, anh ấy uống nhiều rồi, đầu óc mới không tỉnh táo!”
“Để anh vào mắng anh ấy giúp em!”
Nói rồi liền định xông vào.
Tôi níu lấy tay áo Triệu Hiến, khẽ lắc đầu.
Từ trước đến nay, tôi chỉ muốn hỏi vì sao anh lại kháng cự chuyện đính hôn với tôi đến vậy, thậm chí khiến giới thượng lưu ai cũng biết chuyện.
Tôi gọi anh là anh trai suốt gần mười bảy năm.
Nhưng anh đâu phải anh ruột của tôi.
Dù gì cũng là kết hôn, tại sao lại không thể là tôi?
Giờ thì tôi đã biết câu trả lời rồi.
Không phải vì tôi không đủ tốt, cũng không phải vì tôi không đủ xinh đẹp.
Mà là vì, trong mắt anh, tôi chưa từng là gì ngoài một “con thú cưng” được nuôi từ bé.
Để đùa vui? Giết thời gian?
Hay chỉ đơn giản là để trưng cho đẹp?
Triệu Hiến vừa lấy khăn tay lau nước mắt giúp tôi, vừa lầm bầm:
“Trần Nguyên Lương với mấy người kia đúng là ba láp, chẳng ai đáng tin cả...”
“Không sao đâu, Triệu ca.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Anh đưa em về được không? Em không muốn tìm anh ấy nữa.”
“Được, ài...”
Hai chúng tôi vừa định quay đi thì cánh cửa phòng bao bất ngờ mở ra từ bên trong.
Chúng tôi sững người, mặt đối mặt với Trần Nguyên Lương vừa bước ra.
Anh ta chưa hiểu chuyện gì, liền kéo tay tôi lôi vào.
Buổi rượu này vốn là do mọi người sắp xếp, tìm cơ hội để khuyên Giang Tự làm lành với tôi.
Trần Nguyên Lương kéo tôi ngồi đối diện với Giang Tự.
“Giang ca, cho dù anh muốn chống đối gia đình thì cũng đừng đối xử với Tiểu Nhiễm như vậy.”
“Tiểu Nhiễm muội muội cũng là đứa em tụi em lớn lên cùng từ nhỏ, anh nói chuyện tử tế với nó đi, đừng để miệng dao lòng đậu gây hiểu lầm gì thêm nữa.”
Từ lúc tôi bước vào phòng, Giang Tự vẫn cúi đầu không nhìn.
Nhưng mu bàn tay anh cầm ly rượu đã nổi gân xanh.
Triệu Hiến theo vào, ra hiệu lắc đầu với Trần Nguyên Lương.
Còn chưa kịp kéo tôi dậy, Giang Tự cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tô Hiến Nhiễm, sao em lại không chịu nghe lời anh vậy?”
“Anh nói rồi mà, trước khi ông nội và ba mẹ anh đổi ý, thì đừng gặp nhau nữa.”
“Sao em cứng đầu thế?”
Tôi cúi đầu, không biết phải nói gì.
Không khí trong phòng bao đặc quánh lại.
Lần gần nhất Giang Tự nổi giận đến vậy, là khi một đàn anh thân thiết của anh tỏ tình với tôi.
Triệu Hiến thở dài, bước tới xoa đầu tôi.
Sau đó quay ra gọi mấy anh em khác trong phòng đi ra ngoài, để tôi và Giang Tự ở lại nói chuyện riêng.
02
Giang Tự bực bội uống một ngụm rượu:
“Em gái, em có thể có chút lòng tự trọng được không?”
“Anh nói rồi, anh không hề có hứng thú với em. Chưa từng coi em là một người con gái.”
“Thay vì suốt ngày dính lấy anh, sao không lo trau dồi bản thân?”
“Cả ngày chỉ biết xoay quanh đàn ông...”
“Em bị ngốc à?”
“Sau này anh tiếp quản toàn bộ công ty, phải thường xuyên đi công tác họp hành, chẳng lẽ cũng mang em theo?”
Tôi như chìm xuống đáy biển lạnh lẽo, toàn thân lạnh toát, không còn sức để lên tiếng.
Thì ra bao năm qua, anh vẫn luôn nhìn tôi như vậy.
“Cho nên em ngoan ngoãn tránh xa anh một chút đi, chắc ông nội cũng sắp từ bỏ chuyện đính hôn rồi.”
“Em biết rồi.”
“Sau này không nhờ Triệu Hiến họ đi tìm anh nữa?”
“Không nhờ nữa.”
Trong đầu tôi, những ký ức từ nhỏ đến lớn cứ như đèn kéo quân lần lượt hiện lên.
Trước đây tôi vẫn luôn coi những hồi ức đó là báu vật quý giá nhất của mình.
Giờ nhìn lại, tôi thấy mình thật nực cười.
Tôi đã cố tình không để tâm đến sự bực dọc ngày càng rõ rệt của anh kể từ cấp ba.
Cố tình lờ đi sự chán ghét của anh với cách ăn mặc của tôi.
Cố tình không nhớ lời anh buột miệng nói khi biết đàn anh của anh tỏ tình với tôi: “Thật có người thích cô ta à?”
…
Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh:
“Giang Tự, anh à, em thật sự biết ơn vì ngày xưa anh đã cứu em.”
“Sau này, em sẽ nhớ kỹ, sẽ không làm phiền anh nữa...”
Nói xong tôi đứng dậy rời đi, không quay đầu nhìn lại.
03
Về đến biệt thự, tôi bật đèn lên.
Căn biệt thự vẫn trống trải như xưa.
Ba mẹ quanh năm không có ở nhà, ông nội thì sống ẩn mình trên núi để dưỡng sinh.
Nghe mẹ Giang Tự kể, từ khi tôi chào đời, trong nhà chỉ có một người giúp việc chăm sóc tôi.
Lúc tôi ba tuổi, một ngày nọ vì người giúp việc ra ngoài mua đồ không đóng cửa.
Tôi chạy ra khỏi biệt thự, ngã giữa đường.
Đúng lúc Giang Tự đang chơi trong sân, nghe tiếng khóc liền đưa tôi về nhà họ Giang.
Từ đó, suốt mười mấy năm sau, tôi cứ lẽo đẽo theo sau anh mà lớn lên.
Học cùng tiểu học, trung học, thậm chí cả đại học.
Khi tôi bị bắt nạt vì tính cách cô lập, là anh đứng ra bênh vực tôi.
Dạy tôi cách bảo vệ bản thân.
Tính ra, thời gian Giang Tự xuất hiện trong đời tôi còn nhiều hơn cả ba mẹ ruột của tôi.
Tôi quá dựa dẫm vào anh.
Vì vậy khi anh bắt đầu né tránh tôi, tôi hoảng loạn đi khắp nơi tìm anh, có cảm giác cả thế giới bỗng trở nên trống rỗng.
Một năm không dài.
Nhưng so với mười mấy năm trước đó, lại khó chịu hơn gấp bội.
Tôi ngồi trước máy tính, ngẩn người nhìn email báo đậu chương trình trao đổi sinh viên.
Bác sĩ tâm lý nói tôi nên đổi môi trường sống, tìm sở thích mới để chuyển dời sự chú ý.
Vốn dĩ tôi định nói với Giang Tự một tiếng...
Nghĩ đến đây, tôi tự cười giễu mình.
Chắc anh ấy còn mong tôi rời xa càng nhanh càng tốt.
Lúc rời đi, tôi chỉ nhắn một tin cho ba mẹ, dù biết họ cũng chẳng quan tâm.
…
Đặt chân tới Ý, tôi chật vật làm xong đủ loại thủ tục và thuê nhà.
Không khó như tôi tưởng.
Trong thời gian chờ nhập học, tôi đi mấy thành phố gần đó du lịch vẽ phác họa.
Đúng như lời bác sĩ tâm lý.
Ra ngoài đi một vòng, tâm trạng thực sự sẽ khác.
Cả thói quen cũng sẽ thay đổi.
Sau ba lần bị móc túi và vô số lần bị quấy rối, tôi quyết định đi học võ.
Vì sau này sẽ không còn ai bảo vệ tôi nữa.
Tôi phải học cách tự bảo vệ mình.
04
Hai tháng sau khi nhập học ở Ý, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của Triệu Hiến.
“Tiểu Nhiễm muội muội, sao em sang Ý mà không nói gì với bọn anh vậy? Bọn anh vô tình gặp bạn học của em mới biết tin đó.”
“Ừm, em chỉ ra nước ngoài vừa học vừa thư giãn chút thôi, vài tháng sẽ về, không cần lo đâu.”
“Vậy bây giờ em sống thế nào? Nơi ở có an toàn không?”
“Mọi thứ đều ổn, rất an toàn.”
“Vậy thì tốt. Hay là em gọi cho anh em một tiếng? Bên đó anh ấy cũng có bạn bè quen biết.”
“Không cần đâu ạ, em ổn mà, không muốn làm phiền ai cả.”
“Được rồi, vậy có chuyện gì thì nhớ liên hệ với anh… à không, với anh em em nhé.”
Trong văn phòng Giang thị, Triệu Hiến nghe đầu dây bên kia ngắt máy rồi mới tắt màn hình điện thoại.
“Giỏi rồi đấy.”
Giang Tự xoay bật lửa trong tay, sắc mặt u ám.
“Ơ kìa Giang ca, rõ ràng là anh bảo người ta đừng tìm anh mà.”
Triệu Hiến uể oải nằm dài trên sofa, cầm đơn xin chương trình trao đổi của Tô Hiến Nhiễm lên xem.
“Không tìm thì không lẽ đến tin nhắn, cuộc gọi cũng không có lấy một cái?”
“Trời ơi là trời, thử nhìn cái danh sách chặn của anh đi.”
“Hồi đó chính anh nói phải ‘làm cho giống thật’, rồi phạch một phát chặn hết người ta, vậy người ta liên lạc với anh bằng cách nào?”
“Nếu là tôi, tôi cũng mặc kệ anh thôi.”
Triệu Hiến bĩu môi.
Cậu là bạn nối khố với Giang Tự, cũng chứng kiến Tô Hiến Nhiễm lớn lên.
Cũng hiểu đôi chút chuyện nhà họ Tô.
Từ nhỏ đã không được bố mẹ thương, tính cách lại trầm lặng, chỉ dính lấy Giang Tự.
Nhưng Giang Tự thì chẳng có tí tình cảm nam nữ nào với cô ấy.
Người ta vừa rời đi thì không yên tâm, lại còn sĩ diện nói cứng.
Chuyện này…
Thích làm khổ nhau thì cứ việc thôi!
Sau khi Triệu Hiến rời đi, Giang Tự day trán.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰