Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Xuyên Thành Mèo Của Tôi

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Mỗi ngày tôi đều đến thăm bác sĩ Triệu, gọi tên anh, còn để Miêu Miêu kêu "meo meo" hai tiếng với anh.

Đến ngày thứ mười, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

Việc đầu tiên khi tỉnh, anh hỏi tôi:

"Miêu Miêu đâu? Những con mèo con thế nào rồi?"

Nước mắt tôi lã chã rơi xuống.

Tôi kể cho anh nghe, may nhờ có anh, Miêu Miêu đã được cứu, những chú mèo con cũng đều bình an vô sự.

Chu Cạnh, người phụ nữ mập kia, cùng mấy gã đàn ông đánh anh, tất cả đều đã bị đưa vào đồn cảnh sát.

Tôi từ tận đáy lòng nói một tiếng:

"Cảm ơn anh. Bác sĩ Triệu, mau chóng hồi phục nhé."

Anh cười khổ:

"Chân tôi mất rồi mà."

Tôi nhất thời không biết phải an ủi thế nào. Anh lại tỏ ra lạc quan:

"Tôi là bác sĩ thú y, đâu phải vận động viên điền kinh, có cần đến đôi chân đâu mà lo."

Miêu Miêu cũng tròn mắt nhìn anh.

Tôi nghĩ, nếu nó vẫn là Hà Miêu Miêu, lúc này nhất định sẽ nhào vào lòng bác sĩ Triệu, điên cuồng bày tỏ lòng biết ơn.

Tốt nhất là nó tự mình nói lời cảm ơn, chứ tôi chẳng muốn làm thay nó đâu.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Về đến nhà, người tôi nặng trĩu, nhưng vẫn gắng gượng mở máy tính.

Màn hình đầy những tài liệu chưa dọn dẹp, trong đó một file tên "Ura!" thu hút sự chú ý của tôi.

Nó nằm ở góc trái phía dưới, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.

Mở ra, tôi thấy đó là một cuốn nhật ký dài.

10.10

Làm mèo thật mệt, nhưng phát hiện ra có thể dùng móng gõ bàn phím rồi, vấn đề giao tiếp được giải quyết!

Thức ăn mèo thì dở tệ, Chu Hi à, mấy cái đồ hộp đắt c.h.ế.t của cô hợp ý tôi lắm, nhớ mua thêm nhé.

10.11

Hoa hồng Lục Tầm tặng cô sao lại vứt đi! Làm hoa khô đi, đẹp lắm!

Đúng là đàn bà phung phí, không biết quý trọng!

10.16

Viêm dạ dày vốn chẳng nặng, là tôi cố ý đó.

Tên đàn ông kia có vấn đề, nên tôi phải tìm cớ đến phòng khám thú y. Dù sao cũng cảm ơn cô đã chăm sóc.

Thật ra hôm nay tôi có chút do dự, sợ cô lại ghen, rồi cãi nhau với Lục Tầm. Cô lắm mồm quá, nên tạm thời để cô ôm một lát thôi.

10.17

Lục Tầm nhắn WeChat cho cô, tôi xóa rồi. Tức không?

Mà cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu, hừ.

10.18

Cô cũng khá dũng cảm đấy. Con mắt nhìn người của Lục Tầm không tệ.

10.19

Cô đi làm cùng tên cặn bã kia, tôi có chút lo.

Kỳ lạ thật.

Nhưng cô nói đúng, đã không thể ở bên Lục Tầm nữa, thà chọn một bà chủ mới, còn hơn là ai khác.

Ha ha, nói vậy thôi, vì muốn ăn thêm đồ hộp.

10.20

Nếu tai nạn xe hôm đó không xảy ra, tôi nhất định sẽ quay lại tranh Lục Tầm với cô.

Tiếc thật, hừ!

10.21

Ngày mai phải đi cứu bọn mèo con rồi!

Tôi thật sự hơi sợ.

Nếu bị bọn khốn kia đánh chết, chắc sẽ đau hơn tai nạn xe nhiều lần... Haiz.

Chu Hi, cô chưa từng chết, nên không hiểu cái tuyệt vọng trong khoảnh khắc ấy đâu. Tôi không cố ý giành người đàn ông của cô. Thật đó. Những phút cuối cùng, tôi chỉ nghĩ, gọi cho anh ấy một cuộc, nghe giọng anh lần cuối.

Đó là lần ích kỷ cuối cùng, tha thứ cho tôi nhé.Nhưng thật ra tôi đã nghĩ thông rồi. Lần sống lại này, không phải để tranh đàn ông với cô. Tôi có sứ mệnh vinh quang hơn đó là cứu những chú mèo. 

Cô đúng là kẻ phàm tục! Hãy sống tốt, sống trong cái thế giới yêu đương nhỏ bé của cô đi.

Không biết có kịp quay về không, nên tôi viết nhiều một chút. Lục Tầm rất tốt với cô, tôi nhìn ra được. Dạo trước vì tôi mà hai người cãi nhau không ít, xin lỗi nhé ~ hy vọng hai người có thể hòa thuận như xưa, đừng giận tôi nữa!

Nếu tôi quay về được, sẽ xóa sạch cái này, hehe ~

À đúng rồi, còn kèm thêm một đường link. Hừ, nhớ đến tôi đó!

Tôi ngồi trước màn hình, khóc đến nỗi nước mắt rơi như mưa, run rẩy tay bấm vào đường link Hà Miêu Miêu để lại.

Đó cũng là nhật ký của cô ấy, viết khi còn sống.

Từ ngày đầu tiên đăng nhập vào trang đó, cho đến lúc cô gặp tai nạn xe qua đời tròn mười năm.

Từng mảnh vụn trong đời sống của cô đều được ghi lại.

Tôi lướt chuột từng trang một, nhưng vẫn không thấy tấm hình nào của cô với Lục Tầm.

Cho đến cuối cùng, cô viết hai câu:

"Tìm không thấy đâu, tôi xóa hết rồi."

"Hai người, phải ở bên nhau, khóa chặt lại cho tôi!!!"

Xuyên qua màn hình, tôi như đang lặng lẽ nhìn trộm trọn vẹn một kiếp người của người phụ nữ chưa từng gặp mặt này.

Niềm vui khi được thăng học, sự e thẹn khi thầm yêu, nỗi cô đơn nơi đất khách, nỗi bi thương sau chia tay tôi như cùng cô trải qua tất cả một lần nữa.

Và tất cả, dừng lại ở tuổi 25, khi cô đang háo hức chuẩn bị về nước.

Cô nói, khi về nước, sẽ sống trong một ngôi nhà có vườn hoa.

Cô thích nhất là hoa hồng, muốn trồng đầy cả vườn. Người lớn thì thích trồng rau, còn cô không quan tâm, hoa hồng mới là sinh mệnh của cô.

Cô còn viết rằng có chút nhớ đến chàng trai kia, nhưng đã không thể quấy rầy cuộc đời của người khác nữa.

Nhìn những dòng chữ chất chứa sức sống ấy, tim tôi như bị ai siết chặt, vặn xoắn từng hồi, đau đến mức chẳng cách nào giãn ra, chẳng cách nào bình ổn lại.

Trong màn đêm, Lục Tầm bước đến, dịu giọng hỏi tôi sao còn chưa ngủ.

Tôi vội gập máy tính lại, "Suỵt!"

Không thể để hắn phát hiện đây là bí mật chỉ thuộc về tôi và Hà Miêu Miêu.

Miêu Miêu bên cạnh trong ổ mèo ngáp dài, lười biếng cuộn mình.

Tôi bước tới, ôm nó vào lòng.

"Đi thôi. Ngủ nào."

(Đã hết truyện)

Anh Trai Dìu Em Đi Hết Thanh Xuân (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt,

Trong bữa tiệc gia đình, tôi đột nhiên thấy buồn nôn.

Khi đi vào nhà vệ sinh, đứng lên quá nhanh, tôi đâm thẳng vào lòng anh trai kế.

Tôi đếm bằng ngón tay xem kỳ kinh nguyệt trễ bao nhiêu ngày rồi.

Trong đầu toàn nghĩ xem trong 36 kế thì kế nào có thể qua mặt được chuyện này.

"Khám khoa nào?" y tá ở quầy hỏi.

Tôi chột dạ: "Nội tiêu hóa?"

Anh tôi đáp: "Phụ sản."

1

"Vi Vi, tối về nhà ăn cơm đi con, con về nước gần hai tháng rồi, mà về nhà ăn được mấy bữa đâu?" Giọng mẹ tôi đầy trách móc.

"Vâng vâng vâng." Tôi vội vàng đồng ý, ngoan ngoãn giữ mạng.

"Bảy giờ ăn cơm, không được đến muộn, có một bất ngờ to lắm đang đợi con đấy." Mẹ tôi không giấu nổi vẻ phấn khích.

Sự phấn khích có thể lây lan, tôi xách theo một quả dưa hấu rồi lên đường.

Khoảnh khắc bước vào nhà mẹ, tôi hóa đá tại chỗ.

Quả dưa hấu rơi cái “bịch” xuống đất, vỡ tan tành, chỉ còn cách hút nước trong túi bằng ống hút!

Là… Từ Hành Chi!

Sao anh ta lại về rồi?

Đừng nói bất ngờ to mẹ nói là chuyện này nha?

"Vi Vi?"

Mẹ tôi đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi, trách nhẹ rồi lườm một cái.

"Con bé này, vui đến ngớ ngẩn luôn rồi. Bao lâu rồi không gặp anh con? Lạ đến mức chẳng dám chào hỏi nữa à?"

Từ Hành Chi tiến lại gần.

Vẫn như hồi nhỏ, xoa xoa đỉnh đầu tôi.

"Vi Vi, lại đây để anh trai ôm cái nào."

Nhưng hai chữ "anh trai" ấy, anh ta cố nhấn rất rõ.

Không biết có phải vì tôi có tật giật mình không, mà cảm thấy câu đó có ẩn ý gì đó.

Từ Hành Chi vòng tay ôm tôi vào lòng, môi lướt nhẹ qua chiếc khuyên tai tôi.

Cảm giác tê tê truyền từ khuyên tai khiến tôi nổi hết da gà.

Mùi hương quen thuộc trên người anh ta ngập tràn trong khứu giác tôi.

Dái tai bị phủ kín trong hơi thở anh ấy.

"Vi Vi, ăn xong rồi chuồn đi luôn, cảm giác thế nào?"

Nói xong câu đó, anh ta buông tôi ra, nháy mắt một cái rồi đi dọn bãi chiến trường đầy dưa hấu.

Cứu tôi với!

Không lẽ Từ Hành Chi bị người xuyên không nhập xác rồi sao!?

2

Trên bàn toàn là những món tôi thích ăn, vậy mà chẳng thấy ngon miệng chút nào.

Kẻ đầu sỏ lại ngồi đó với vẻ ngoan ngoãn vô tội.

Mẹ tôi và cha dượng cười đến dịu dàng như tranh sơn dầu.

Từ Hành Chi gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ hết xương.

Rồi đặt phần thịt trắng nõn vào bát tôi.

“Mau ăn đi, đừng cứ chiều nó mãi, Hành Chi. Nó ra nước ngoài mấy năm rồi, chắc cũng biết gỡ xương cá rồi chứ.”

Anh ta chỉ mỉm cười nhìn mẹ tôi.

“Từ nhỏ đã quen rồi, khó bỏ lắm.”

Tốt với tôi, chỉ là thói quen của anh mà thôi.

Tôi tự giễu, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.

Cổ họng cuộn lên.

“Ọe.”

Tôi bật dậy định chạy vào nhà vệ sinh, nhưng choáng váng một cái, ngã thẳng vào lòng anh.

Từ Hành Chi bế tôi kiểu công chúa đưa thẳng đến bệnh viện.

Tay tôi vòng qua cổ anh, mà bụng… rất có thể đang mang đứa con của anh.

Trong đầu chỉ có một câu hỏi: tình huống này trong tiểu thuyết gọi là gì nhỉ?

Cận huyết à?

“Khám khoa nào?” y tá ở quầy hỏi.

Tôi: “Khoa xương khớp.”

Từ Hành Chi: “Khoa phụ sản.”

Sau một loạt kiểm tra.

Tôi nhắm mắt giả vờ yếu ớt, cố tránh nói chuyện với anh.

“Cô Tống Vi Vi, tử cung đã có thai sớm.”

Lời bác sĩ như tiếng sét giữa trời quang, tôi bật dậy ngay tại chỗ.

“Đứa nhỏ là của ai?” giọng mẹ tôi cao vút như nữ cao âm trong dàn nhạc!

Bệnh nhân và người nhà trong phòng đều nhìn sang, mặt đầy hóng hớt.

“Con chia tay rồi.”

Tôi kéo chăn che kín mặt, không chịu nói thêm một lời.

Mẹ tôi tức đến mức huyết áp tăng, ôm đầu ngồi sụp xuống mép giường.

Cha dượng vừa đỡ mẹ, vừa lấy điện thoại ra, giọng nhẹ nhưng nghiến răng nghiến lợi:

“Em à, để anh thuê thám tử tư. Thằng khốn nào dám ức hiếp con gái chúng ta, phải tìm ra nó, cắt đứt đường sống của nó luôn!”

Tôi: “…”

Không cần nghiêm trọng đến vậy đâu.

Dù sao người cần “cắt đứt” ấy, lại chính là tôi đây.

3

Từ Hành Chi là anh trai khác cha khác mẹ của tôi.

Khi mẹ tôi lấy cha anh, tôi ba tuổi, anh mười tuổi.

Anh là người trầm tính, ít nói.

Suốt một thời gian dài, tôi còn tưởng anh bị câm.

Mẹ bảo tôi hãy cười với anh nhiều hơn.

Thế là ngày nào tôi cũng nhe mấy cái răng sữa đen thui cười với anh.

Mẹ ruột của anh là một nghệ sĩ, yêu tự do hơn cả gia đình hay con cái.

Sau khi bà bỏ đi, anh trở nên khép kín.

Cha anh đưa anh về ở với bà nội.

Nhưng anh không thân thiết với bà.

Mà bà nội góa bụa cũng chẳng đủ kiên nhẫn với đứa cháu trai lạnh nhạt đó.

“Mày y như mẹ mày, máu lạnh!

“Đợi ba mày cưới vợ mới xem, có bà nào thèm ưa mày không.

“Suốt ngày mặt lạnh như tiền, mẹ kế nhìn thôi đã muốn đánh rồi.”

Khi mẹ tôi cưới vào, anh vẫn mang đầy thù địch.

Đổ hết phần bữa sáng mẹ chuẩn bị, cắt nát quần áo mẹ mua cho.

Sau một năm va chạm, tình hình vẫn không khá hơn.

Một lần mẹ dẫn hai chúng tôi đi mua đồ Tết, anh đi trước một mình.

Một chiếc xe vượt đèn đỏ suýt tông trúng anh, là mẹ tôi đã đẩy anh ra.

Còn bản thân thì nằm viện nửa tháng mới tỉnh lại.

Trong suốt nửa tháng đó, Từ Hành Chi đứng trước giường mẹ tôi không rời một bước.

Ngày mẹ tôi mở mắt, anh chủ động nói:

“Dì à, con xin lỗi, cảm ơn dì.”

Rồi nắm lấy tay tôi.

“Vi Vi, anh trai sẽ đối tốt với em cả đời.”

Không ngờ thằng bé vài tuổi khi ấy, lại thật sự giữ lời.

Trong ký ức của tôi, Từ Hành Chi chưa từng nói “không” với tôi lần nào.

Hồi mẫu giáo.

“Anh ơi, em mệt rồi, anh cõng em nhé!”

Anh cúi xuống lưng.

Lên tiểu học.

“Anh ơi, bài toán này em làm không được, anh dạy em đi.”

Anh kiên nhẫn giảng đi giảng lại.

Lên cấp hai.

Anh thi đại học, điểm cực cao.

“Anh ơi, em không muốn anh đi xa quá.”

Thế là anh đăng ký học đại học trong thành phố, chọn ngành tài chính.

Lên cấp ba.

Cậu bạn tôi thích từ chối tôi.

Tôi khóc như mất hồn, chạy ra quán bar uống rượu.

Khi anh tìm được tôi, mắt đỏ ngầu, tóc rối bời, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

Anh bế ngang tôi lên.

“Vi Vi, về nhà.”

Anh vẫn ít lời như thế, chỉ lặng lẽ bảo vệ tôi.

Không nặng lời, chỉ ôm tôi về.

Từ đó, mỗi lần tôi về muộn, đều có anh chờ ở cổng.

Một lần thi rớt thảm, cô giáo giữ chúng tôi ở lại lớp tự kiểm điểm.

Khi tôi ra khỏi trường, dưới ánh đèn khuya, anh đứng đó trong chiếc áo măng tô màu lạc đà.

Giữa hàng loạt nữ sinh mặc đồng phục giống nhau, anh chỉ liếc một cái là nhận ra tôi.

Ánh mắt vừa chạm, khóe môi anh khẽ cong, vẫy tay gọi tôi.

Những tiếng “hút khí” ngưỡng mộ của đám con gái phía sau vang lên.

Không biết ai hét to:

“Tống Vi Vi, anh trai mày đẹp trai quá trời! Có tuyển chị dâu không?”

Tôi vô tư quay đầu lại, cười hì hì:

“Đấu giá anh tôi đấy, ai trả giá cao được ưu tiên nha!”

Cổ tay tôi bị kéo mạnh, anh lạnh giọng:

“Về nhà.”

Không thèm nhìn mấy cô gái kia một cái.

Sau đó, bạn thân Ninh Thanh bảo:

“Anh mày đúng kiểu bệnh ‘nghiện em gái’ rồi, ánh mắt cứ dính chặt lấy mày.”

Trên đường về hơi lạnh.

Anh dùng áo khoác quấn lấy tôi, tôi ríu rít kể chuyện trên lớp, hết chuyện này tới chuyện khác.

Tiếng tôi vang vọng giữa con phố yên tĩnh.

“Anh ơi, anh biết không…”

“Anh ơi, anh đoán xem…”

Anh khẽ thở dài trong đêm, nhưng khi ấy tôi chẳng để tâm.

Bình bình an an cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba.

4

Tôi ra nước ngoài học cao học, còn anh thì sang nước khác khởi nghiệp.

Cùng gọi là “nước ngoài”, nhưng cách nhau cả ngàn dặm.

Tôi từng trải qua vài mối tình, anh chưa từng xen vào.

Đến khi thất tình, sống dở chết dở.

Anh vượt cả nửa vòng đất nước tìm đến tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi mới hiểu - suốt bao năm qua, mọi người đàn ông tôi từng yêu, tôi đều vô thức đem ra so với anh.

“Từ Hành Chi, anh làm bạn trai em nhé.”

Vừa dứt lời, tôi đã hối hận.

“Em đùa thôi…”

“Được.”

Một chữ “được” của anh cắt ngang lời tôi.

Từ anh trai thành người yêu.

“Vậy… tạm thời đừng nói với ba mẹ nhé.”

“Vì sao?”

“Thì… cứ thử xem đã. Lỡ không đi đến cuối cùng thì sao…”

Anh đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngón cái khẽ vuốt qua ngón đeo nhẫn.

Vị trí của lời hứa trọn đời.

Anh thấp giọng, mang chút mong chờ:

“Vi Vi, hôm nay mới là bắt đầu thôi.”

Tôi chột dạ, chủ động ôm lấy anh để kết thúc cuộc nói chuyện.

Tôi chắc chắn mình yêu anh, và anh cũng thích tôi - tôi vẫn nghĩ thế.

Nhưng chẳng bao lâu sau, người bạn thân hơn hai mươi năm của anh, Tô Hiểu, đã nghiền nát giấc mơ đó.

“Tống Vi Vi, buông tha cho Từ Hành Chi đi. Anh ấy đã vì trả món nợ ân tình của mẹ cô mà bảo vệ cô từng ấy năm, chưa đủ sao?”

“Cô nói cái gì vậy?”

“Đừng giả ngây nữa. Cô dùng ơn cứu mạng của mẹ mình để trói anh ấy bao nhiêu năm nay, còn chưa đủ? Giờ còn muốn chiếm trọn cả đời anh ta sao?”

Đầu tôi trống rỗng.

Tôi cứng ngắc hỏi:

“Là Từ Hành Chi nói với cô sao?”

“Nếu không thì ai? Tôi và anh ấy quen nhau từ khi mười mấy tuổi. Tôi đợi anh ấy nhiều năm như vậy, chúng tôi từng chọn váy cưới, bàn bạc cả lễ thành hôn… Thế mà cô lại một lần nữa trói chặt anh ấy.”

Tô Hiểu vừa khóc vừa rút điện thoại ra.

Là đoạn tin nhắn giữa cô ta và anh.

【Tô Hiểu, mai anh đến đón, cùng đi xem nhẫn kim cương.】

【Được, yêu anh ♥】

【Về lễ cưới vẫn còn vài chi tiết, anh đến bàn lại với em.】

【Làm dự án mấy chục triệu không thấy anh lo, mà lễ cưới lại cẩn thận thế.】

【Bởi vì… anh để tâm!】

Bởi vì để tâm.

Suốt bao năm, tôi quen với sự nuông chiều của anh, sự dịu dàng vô điều kiện đó.

Mà chưa từng nghĩ xem anh có mệt không.

Tôi cứ đinh ninh rằng tôi yêu anh, thì anh cũng nhất định phải yêu tôi, rồi lấy danh nghĩa tình yêu để trói buộc anh.

Tôi chia tay, quay về nước, trả lại tự do cho anh.

Nhưng chẳng hiểu sao, anh cũng quay về.

Giờ lại đang ngồi đối diện tôi.



Bình luận

Loading...