Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Xuyên Thành Mèo Của Tôi
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Mỗi ngày tôi đều đến thăm bác sĩ Triệu, gọi tên anh, còn để Miêu Miêu kêu "meo meo" hai tiếng với anh.
Đến ngày thứ mười, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Việc đầu tiên khi tỉnh, anh hỏi tôi:
"Miêu Miêu đâu? Những con mèo con thế nào rồi?"
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống.
Tôi kể cho anh nghe, may nhờ có anh, Miêu Miêu đã được cứu, những chú mèo con cũng đều bình an vô sự.
Chu Cạnh, người phụ nữ mập kia, cùng mấy gã đàn ông đánh anh, tất cả đều đã bị đưa vào đồn cảnh sát.
Tôi từ tận đáy lòng nói một tiếng:
"Cảm ơn anh. Bác sĩ Triệu, mau chóng hồi phục nhé."
Anh cười khổ:
"Chân tôi mất rồi mà."
Tôi nhất thời không biết phải an ủi thế nào. Anh lại tỏ ra lạc quan:
"Tôi là bác sĩ thú y, đâu phải vận động viên điền kinh, có cần đến đôi chân đâu mà lo."
Miêu Miêu cũng tròn mắt nhìn anh.
Tôi nghĩ, nếu nó vẫn là Hà Miêu Miêu, lúc này nhất định sẽ nhào vào lòng bác sĩ Triệu, điên cuồng bày tỏ lòng biết ơn.
Tốt nhất là nó tự mình nói lời cảm ơn, chứ tôi chẳng muốn làm thay nó đâu.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Về đến nhà, người tôi nặng trĩu, nhưng vẫn gắng gượng mở máy tính.
Màn hình đầy những tài liệu chưa dọn dẹp, trong đó một file tên "Ura!" thu hút sự chú ý của tôi.
Nó nằm ở góc trái phía dưới, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.
Mở ra, tôi thấy đó là một cuốn nhật ký dài.
10.10
Làm mèo thật mệt, nhưng phát hiện ra có thể dùng móng gõ bàn phím rồi, vấn đề giao tiếp được giải quyết!
Thức ăn mèo thì dở tệ, Chu Hi à, mấy cái đồ hộp đắt c.h.ế.t của cô hợp ý tôi lắm, nhớ mua thêm nhé.
10.11
Hoa hồng Lục Tầm tặng cô sao lại vứt đi! Làm hoa khô đi, đẹp lắm!
Đúng là đàn bà phung phí, không biết quý trọng!
10.16
Viêm dạ dày vốn chẳng nặng, là tôi cố ý đó.
Tên đàn ông kia có vấn đề, nên tôi phải tìm cớ đến phòng khám thú y. Dù sao cũng cảm ơn cô đã chăm sóc.
Thật ra hôm nay tôi có chút do dự, sợ cô lại ghen, rồi cãi nhau với Lục Tầm. Cô lắm mồm quá, nên tạm thời để cô ôm một lát thôi.
10.17
Lục Tầm nhắn WeChat cho cô, tôi xóa rồi. Tức không?
Mà cũng chẳng có chuyện gì to tát đâu, hừ.
10.18
Cô cũng khá dũng cảm đấy. Con mắt nhìn người của Lục Tầm không tệ.
10.19
Cô đi làm cùng tên cặn bã kia, tôi có chút lo.
Kỳ lạ thật.
Nhưng cô nói đúng, đã không thể ở bên Lục Tầm nữa, thà chọn một bà chủ mới, còn hơn là ai khác.
Ha ha, nói vậy thôi, vì muốn ăn thêm đồ hộp.
10.20
Nếu tai nạn xe hôm đó không xảy ra, tôi nhất định sẽ quay lại tranh Lục Tầm với cô.
Tiếc thật, hừ!
10.21
Ngày mai phải đi cứu bọn mèo con rồi!
Tôi thật sự hơi sợ.
Nếu bị bọn khốn kia đánh chết, chắc sẽ đau hơn tai nạn xe nhiều lần... Haiz.
Chu Hi, cô chưa từng chết, nên không hiểu cái tuyệt vọng trong khoảnh khắc ấy đâu. Tôi không cố ý giành người đàn ông của cô. Thật đó. Những phút cuối cùng, tôi chỉ nghĩ, gọi cho anh ấy một cuộc, nghe giọng anh lần cuối.
Đó là lần ích kỷ cuối cùng, tha thứ cho tôi nhé.Nhưng thật ra tôi đã nghĩ thông rồi. Lần sống lại này, không phải để tranh đàn ông với cô. Tôi có sứ mệnh vinh quang hơn đó là cứu những chú mèo.
Cô đúng là kẻ phàm tục! Hãy sống tốt, sống trong cái thế giới yêu đương nhỏ bé của cô đi.
Không biết có kịp quay về không, nên tôi viết nhiều một chút. Lục Tầm rất tốt với cô, tôi nhìn ra được. Dạo trước vì tôi mà hai người cãi nhau không ít, xin lỗi nhé ~ hy vọng hai người có thể hòa thuận như xưa, đừng giận tôi nữa!
Nếu tôi quay về được, sẽ xóa sạch cái này, hehe ~
À đúng rồi, còn kèm thêm một đường link. Hừ, nhớ đến tôi đó!
Tôi ngồi trước màn hình, khóc đến nỗi nước mắt rơi như mưa, run rẩy tay bấm vào đường link Hà Miêu Miêu để lại.
Đó cũng là nhật ký của cô ấy, viết khi còn sống.
Từ ngày đầu tiên đăng nhập vào trang đó, cho đến lúc cô gặp tai nạn xe qua đời tròn mười năm.
Từng mảnh vụn trong đời sống của cô đều được ghi lại.
Tôi lướt chuột từng trang một, nhưng vẫn không thấy tấm hình nào của cô với Lục Tầm.
Cho đến cuối cùng, cô viết hai câu:
"Tìm không thấy đâu, tôi xóa hết rồi."
"Hai người, phải ở bên nhau, khóa chặt lại cho tôi!!!"
Xuyên qua màn hình, tôi như đang lặng lẽ nhìn trộm trọn vẹn một kiếp người của người phụ nữ chưa từng gặp mặt này.
Niềm vui khi được thăng học, sự e thẹn khi thầm yêu, nỗi cô đơn nơi đất khách, nỗi bi thương sau chia tay tôi như cùng cô trải qua tất cả một lần nữa.
Và tất cả, dừng lại ở tuổi 25, khi cô đang háo hức chuẩn bị về nước.
Cô nói, khi về nước, sẽ sống trong một ngôi nhà có vườn hoa.
Cô thích nhất là hoa hồng, muốn trồng đầy cả vườn. Người lớn thì thích trồng rau, còn cô không quan tâm, hoa hồng mới là sinh mệnh của cô.
Cô còn viết rằng có chút nhớ đến chàng trai kia, nhưng đã không thể quấy rầy cuộc đời của người khác nữa.
Nhìn những dòng chữ chất chứa sức sống ấy, tim tôi như bị ai siết chặt, vặn xoắn từng hồi, đau đến mức chẳng cách nào giãn ra, chẳng cách nào bình ổn lại.
Trong màn đêm, Lục Tầm bước đến, dịu giọng hỏi tôi sao còn chưa ngủ.
Tôi vội gập máy tính lại, "Suỵt!"
Không thể để hắn phát hiện đây là bí mật chỉ thuộc về tôi và Hà Miêu Miêu.
Miêu Miêu bên cạnh trong ổ mèo ngáp dài, lười biếng cuộn mình.
Tôi bước tới, ôm nó vào lòng.
"Đi thôi. Ngủ nào."
(Đã hết truyện)
Mẹ Mặt Trăng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
01
Tiếng thở của Chu Tri Diệm cũng đầy chán ghét với tôi.
Vài giây sau, hắn lạnh lùng nói: “Được, đợi cô chết rồi tôi sẽ nuôi.”
Quả nhiên hắn không tin.
Ngay cả kết quả bệnh án tôi gửi vào hộp thư điện tử, hắn cũng chẳng thèm mở xem.
Dù sao năm đó tôi vì tiền mà đã dùng hết tâm cơ và thủ đoạn với hắn.
Nhưng tôi bây giờ, vẫn là bản tính khó sửa.
“Ờ thì… có thể tôi không chết ngay được, anh có thể đón con bé trước không?”
“Con bé rất dễ nuôi, không tốn công gì đâu, vừa ngoan vừa yên tĩnh…”
Tôi còn chưa nói hết, hắn đã cúp máy.
Gọi lại thì thấy đã bị chặn số.
Không sao, tôi còn nhiều cách để đưa con đến đó.
Quay đầu lại, bé gái sáu tuổi tên Nhụy Chi đang mở to đôi mắt long lanh ướt nước nhìn tôi.
Tay giơ cao một đĩa trứng ốp la như khoe khoang bảo bối.
“Mẹ ơi, Nhụy Chi biết rán trứng bằng chảo nhỏ rồi, Nhụy Chi sẽ chăm sóc mẹ.”
“Mẹ ơi, con xin mẹ, đừng đem con cho người khác mà.”
Con bé leo lên giường, dùng muỗng nhỏ đút trứng cho tôi ăn.
Lúc này tôi mới thấy, trên má trái non nớt của con bé có một vết phồng nhỏ do bị dầu bắn.
Lương tâm tôi nhói lên một cái.
Thật tội lỗi, đến cả một đứa trẻ cũng phải chăm sóc tôi.
Gần đây tôi lười biếng, suốt ngày mệt mỏi buồn ngủ, đúng là đã không chăm con bé tử tế.
Tóc con bé xõa tung, quần áo cũ nát, bữa đói bữa no, cằm nhọn hẳn đi.
Thôi cứ giao cho Chu Tri Diệm nuôi đi, dù sao hắn cũng là thiếu gia nhà giàu ở thủ đô, ngay cả chó nhà hắn chắc cũng ăn ngon hơn Nhụy Chi bây giờ.
Tôi dỗ dành con: “Nhà mình nghèo lắm, mẹ lại mắc bệnh nan y, có thể chết bất cứ lúc nào, một đứa con nít như con thì sống sao nổi? Đi đi, đến chỗ ba sống cho tốt.”
Tôi chỉ vào bức ảnh: “Con xem, đây là ba con, còn đây là vợ chưa cưới của ba, cũng chính là mẹ mới của con.”
“Từ giờ, ba người các con sẽ thành một gia đình hạnh phúc, bạn béo trong lớp sẽ không còn chọc con là không có ba nữa.”
Nhụy Chi nắm tai con thỏ nhồi bông, nước mắt rơi lã chã.
“Con không cần ba, cũng không cần mẹ mới, con chỉ cần mẹ thôi.”
Con bé cứng đầu giống hệt tôi.
Nhưng tôi là mẹ con, tôi còn cứng đầu hơn, cuối cùng cũng dỗ được con bé.
Con chớp chớp đôi mắt to, nấc một cái rồi nói: “Ba giàu như vậy, hay để ba đón mẹ đi chữa bệnh nhé?”
Tôi véo má con.
“Ba con ghét mẹ chết đi được, con mà nói vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi luôn.”
“Con phải nói là, mẹ là người phụ nữ độc ác, ngày nào cũng đánh mắng con, không cho con đi học, còn bắt con nhịn đói, bệnh mà chết là đáng đời, như vậy con mới có thể cùng ba tạo mặt trận thống nhất, ba mới tin con.”
02
Tôi cố ý chọn đúng ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty của Chu Tri Diệm để giao con cho hắn.
Người đàn ông ấy, tuấn tú phong độ, mặc vest chỉnh tề đứng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn.
Tôi chợt nhớ tới câu nói sáu năm trước hắn từng nói với mẹ hắn.
“Chỉ nuôi chơi bên ngoài thôi, không bao giờ mang về nhà đâu, mẹ cứ yên tâm…”
Dù tôi cũng chẳng yêu hắn thật lòng được mấy phần.
Nhưng tôi là kiểu người thù lâu nhớ dai.
Sắp rồi, hắn sẽ không còn phong độ nổi nữa.
Hắn vừa bước xuống sân khấu, thì Nhụy Chi như một quả pháo nhỏ lao đến.
“Ba ơi, ba ơi.”
Nhìn gương mặt nhỏ giống hắn tới 90% trước mắt.
Chu Tri Diệm suýt phát điên.
Hắn giận đến bật cười: “Tốt lắm, Trang Nhất Nguyệt dám lén nuôi con tôi à.”
Cảnh tượng tại chỗ lập tức hỗn loạn.
Rõ ràng con là tôi và hắn cùng tạo ra.
Chỉ vì hắn có tiền, nên dư luận chỉ mắng mỗi mình tôi thôi sao?
“Trang Nhất Nguyệt nói thật kìa, hiếm có đấy, không ngờ cô ta cũng có ngày nói thật.”
“Cô ta cố ý chọn lúc hai nhà Chu – Giang sắp cưới để khui chuyện, ngày mai chắc cổ phiếu nhà họ Chu rớt sàn cho xem?”
“Trang Nhất Nguyệt rõ ràng muốn làm lớn chuyện, không vậy thì moi tiền kiểu gì?”
“Nhìn áo len của đứa nhỏ bị xù, mặt thì có vết bỏng, tóc mái cắt như bị chó gặm, dù dùng con làm công cụ moi tiền cũng nên đối xử tốt chút đi, có bà mẹ như thế, đúng là đứa trẻ xui xẻo.”
Tốt lắm, càng bị mắng dữ, tôi càng thấy vui.
Ít nhất cũng để Nhụy Chi hiểu rằng, mẹ nó chính là một người phụ nữ tồi tệ.
Như vậy, tôi giao con đi rồi, nó sẽ không quay về bám lấy tôi nữa.
Phải biết rằng, nuôi con thật phiền toái.
Chu Tri Diệm cúi người, cố kiềm chế cơn giận mà hỏi: “Trang Nhất Nguyệt đâu? Lần này cô ta muốn bao nhiêu tiền?”
“Mẹ không cần tiền, mẹ chết rồi.”
03
Chu Tri Diệm sững người: “Chết từ khi nào?”
Nhụy Chi như chợt nhớ ra điều gì đó.
Con bé nhét con thỏ nhồi bông vào tay hắn: “Ba, giúp con ôm cái này.”
Rồi lấy từ ba lô ra một hũ tro màu xanh lam nhạt và một tờ giấy chứng tử giả.
“Chết hôm kia.”
Tro là hàng mới.
Tất cả đều do tôi dạy con bé.
Chu Tri Diệm im lặng vài giây, không biểu hiện cảm xúc gì.
Nhụy Chi rụt rè nhìn hắn: “Ba, ba sẽ nuôi con chứ?”
“Ba ơi, con không kén ăn đâu, mẹ nói cơm chó nhà ba ngon lắm, con ăn giống chó cũng được.”
Tôi bật cười, con ngốc à, mẹ chỉ nói đùa thôi, đâu thể ăn đồ của chó thật.
Chu Tri Diệm nghiến răng nói ra từng chữ: “Mẹ con thường cho con ăn cơm chó? Bà ta nuôi con kiểu đó hả?”
Nhụy Chi nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cũng là tôi dạy, chỉ cần ba hỏi đến mẹ xấu thế nào, con đều phải trả lời “có”.
Sắc mặt Chu Tri Diệm lạnh đi thấy rõ.
Hắn quay sang bảo trợ lý: “Mang tro đi rải.”
“Ai chết thật, cô ta không chết đâu, đồ lừa đảo.”
Cuối cùng, hắn bế Nhụy Chi rời đi dưới sự hộ tống của trợ lý và vệ sĩ.
Đám phóng viên bấm máy ảnh rào rào.
Trong số đó có vài tay săn tin dai như đỉa, chính là tôi cố ý gọi tới.
Dù sau này Chu Tri Diệm có cố đè hot search thế nào đi nữa, thì ít ra dư luận đã được tạo ra rồi.
Con bé, hắn bắt buộc phải nhận.
Mục đích của tôi xem như đã đạt được.
À đúng rồi, con bé là tôi nhờ anh shipper giao tới hiện trường.
Những chuyện kể trên đều là anh ta thuật lại với tôi, cộng thêm phần tôi tự tưởng tượng ra.
Vì bản thân tôi, không thể tới hiện trường được.
Hôm kia mới bị xe cấp cứu đưa vào viện cấp cứu.
04
Tiếng tám chuyện từ giường bệnh bên cạnh đánh thức tôi.
“Nói đi, đứa bé hot search đó sao rồi? Nhà họ Chu chịu nhận không?”
“Nhận chứ sao không, làm xét nghiệm huyết thống rồi mà, nghe chị họ tôi nói Chu Tri Diệm còn cưng con bé lắm, đi làm cũng mang theo.”
“Chị họ cậu biết à?”
“Chị ấy là trợ lý của Chu Tri Diệm, bảo con bé vừa ngoan vừa đáng yêu, tổng giám đốc làm việc, nó tự chơi một mình.”
Hừ, xem như Chu Tri Diệm còn có chút lương tâm.
“Đứa bé cũng tội, nghe nói nửa đêm hay thức dậy khóc vì nhớ mẹ, nên tổng giám đốc mới đưa nó theo để dỗ.”
“Vậy cô Giang – Giang Kính Viện chịu làm mẹ kế sao?”
“Sao lại không? Nghe bảo cô ấy thích Chu Tri Diệm từ lâu rồi, mà nhà giàu thì nuôi con như nuôi mèo ấy mà, chẳng ảnh hưởng gì cả. Cô ấy hay mua đồ chơi đến công ty dụ con bé, đối xử với nó cũng tốt lắm.”
Tâm trạng tôi bất ngờ nhẹ nhõm đi nhiều.
Hot search trong điện thoại hình như là thật.
#Giang Kính Viện vui vẻ làm mẹ kế tốt#
Ảnh đính kèm là Chu Tri Diệm và Giang Kính Viện dẫn Nhụy Chi đi ăn tại nhà hàng trẻ em cao cấp.
Ánh mắt cô ấy gắp thức ăn cho Nhụy Chi còn khá dịu dàng.
Tôi lăn lộn trong giới giải trí từ khi còn là thiếu nữ, ánh mắt đó tôi nhìn không sai được.
Nhụy Chi vừa ăn kem vừa cười tít mắt.
Được rồi, nhóc con nhà tôi ở nhà họ Chu ăn ngon, ở tốt, lại có người dỗ dành, lâu ngày chắc chắn sẽ quên tôi thôi.
Tâm trạng vui vẻ, tôi không nhịn được gọi món ăn ngoài.
Y tá đi kiểm tra phòng khuyên tôi: “Cô nên nghỉ ngơi đi, bệnh nhân vừa tỉnh đã gọi đồ ăn, còn mua cả mỹ phẩm nữa.”
Tôi cười: “Tôi từ nhỏ đã mê làm đẹp, cho dù chết cũng phải là một xác chết xinh đẹp.” 💀
Tiếc là, đẹp cũng chẳng được bao lâu nữa.
Haiz, chắc do mấy năm trước hay lừa đảo kiếm tiền nên giờ gặp báo ứng, sống không thọ được.
Tô son lên môi, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút sinh khí.
Bỗng nhiên bên tai vang lên một câu khiến tôi giật mình.
“Này, chị họ tôi nói con bé đó đột nhiên nhập viện rồi, ngay tại bệnh viện mình đấy…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰