60 Tuổi, Chồng Tôi Hủy Mua Đất Nghĩa Trang
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Khi gặp lại Lục Khang Niên, ông ấy già đi trông thấy.
Ông ấy xách hai quả sầu riêng, mắt cụp xuống, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Quế Phân, em đã thay đổi rồi."
Tôi cúi đầu nhìn chiếc sườn xám màu trơn trên người mình, không đáp lời.
"Nghe nói em đã đăng ký học đại học người cao tuổi, bây giờ biết chữ rồi, còn chuẩn bị đi du lịch, thấy em sống vui vẻ, anh cũng yên lòng rồi.”
"Đây là sầu riêng em thích nhất, anh đã chọn lựa rất kỹ."
"Nói xong chưa?" Tôi dừng lại một lát, "Bây giờ ông có gia đình của ông, tôi có cuộc sống của tôi, tốt hơn là ít qua lại."
Nhìn sắc mặt Lục Khang Niên khi xanh khi trắng, lòng tôi không một gợn sóng.
Chỉ mong ông ấy biết điều, nhanh chóng rời đi.
Lưng ông ấy vốn thẳng, giờ đây đã cong xuống:
"Quế Phân, anh biết em chắc chắn vẫn còn giận anh."
Nói rồi ông ấy định đưa tay kéo tôi, nhưng tôi đã tránh được.
"Chúng ta đã sống với nhau hơn bốn mươi năm, em cũng bao dung anh hơn bốn mươi năm, lần này—"
"Lục Khang Niên, ông coi tôi là gì?"
Tôi cười khẩy:
"Là đồ vật mà ông có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao? Ông không còn là trẻ con nữa, ông đã sáu mươi lăm tuổi rồi.”
"Cứ lấy quả sầu riêng này mà nói, trước đây dù ông không nói cấm tôi ăn, nhưng mỗi lần tôi mua, ông lại bóng gió đủ điều.”
"Nói tôi không biết kiếm tiền, lại còn dám ăn đồ đắt tiền như vậy.”
"Mỗi một đồng tôi tiêu, ông đều muốn biết tôi đã tiêu vào đâu. Tôi mua quần áo, ông nói tôi đã lớn tuổi thế này, mặc đẹp đến mấy cũng chẳng ai nhìn, tôi nói tôi muốn nuôi chó, trồng hoa, ông nói tôi rảnh rỗi sinh nông nổi.”
"Tôi sinh Dật Chi xong sức khỏe tuột dốc, phải uống thuốc quanh năm, ông lại nói tôi làm quá, phụ nữ nào mà chẳng sinh con.”
"Từng chuyện một, ông áp bức tôi, coi thường tôi, đều là vì ông khinh thường tôi, ông nghĩ tôi không xứng.”
"Bây giờ chúng ta chia tay rồi, ông được như ý muốn, ông lại thấy tôi tốt, nhưng ông hãy tự sờ lương tâm mình xem, ông thật sự thấy sống với tôi tốt, hay chỉ vì đã quen thói được phục vụ rồi!”
"Nếu ông buông tha cho tôi từ mười năm trước, có khi tôi còn kính trọng ông có chút lương tâm, nhưng ông không có."
Lục Khang Niên đứng sững người tại chỗ, vẻ mặt đầy đau khổ.
Miệng ông ấy lẩm bẩm: "Không phải, không phải như vậy..."
Tôi mở cửa: "Đi đi, mang sầu riêng của ông đi, sau này cũng đừng đến nữa."
13.
Tôi và mấy bà chị em già đi du lịch một tháng.
Chúng tôi đã đi Hoàng Sơn, Cửu Hoa Sơn, còn đến Bắc Kinh xem lễ thượng cờ, vào Cố Cung, trèo lên Vạn Lý Trường Thành.
Chúng tôi học theo phong cách của người trẻ.
Ăn đêm, uống trà sữa, đi nghe hát…
Tranh thủ thời gian chẳng còn nhiều, chúng tôi đã trải nghiệm tất cả những điều chưa từng thấy, chưa từng làm trước đây.
Tôi nghĩ như vậy mới không uổng phí cuộc đời này.
Giữa chừng cả đám còn được hai cô gái trẻ chụp ảnh lại.
Cô bé nói, sau này già rồi cô ấy cũng muốn được giống như chúng tôi.
Trong ảnh, dù tóc đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt tôi vẫn tràn đầy sức sống.
Trong lúc đó, Lục Dật Chi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi.
Đại ý là bố mẹ Nghiên Nghiên biết chuyện tôi và Lục Khang Niên ly hôn, cho rằng sau này Lục Dật Chi chắc chắn sẽ giống như Lục Khang Niên, bỗng dưng muốn hủy bỏ hôn sự của hai người.
Lục Dật Chi hy vọng tôi ra mặt, giúp thằng bé đính chính.
Tôi chỉ đơn giản trả lời một câu:
"Đó là chuyện mà Chu Tình phải lo."
Ngày trở về, Lục Đình cùng cháu ngoại ra sân bay đón tôi.
Nghe Lục Đình nói, Chu Tình và Lục Khang Niên đã cãi nhau.
Chắc là vì không ai làm việc nhà, Lục Khang Niên không muốn tốn tiền oan, tiếp tục thuê người giúp việc.
Cùng với việc xoong nồi bát đĩa trong bếp ngày càng nhiều, giỏ quần áo bẩn chất đầy hết cái này đến cái khác, Lục Khang Niên cuối cùng cũng bùng nổ.
Hai người cãi nhau một trận lớn, Chu Tình được con gái đón sang Mỹ.
Lục Khang Niên tức giận đến mức nhập viện.
Tôi lấy đặc sản địa phương từ vali ra, đặt lên bàn trà.
Lục Đình nuốt nước bọt: "Mẹ, bố muốn gặp mẹ."
Thấy tôi không nói gì, con bé vội vàng giải thích:
"Con không đứng về phía bố, con chỉ là người truyền lời thôi."
Tôi khẽ "ừm" một tiếng, tiếp tục sắp xếp những đặc sản mang về, chia chúng thành vài phần.
Cho Lục Đình hai phần, một phần cho con bé, một phần cho nhà chồng con bé.
Tôi chia vài phần cho hàng xóm, cuối cùng cũng không quên giữ lại một phần cho mình.
14.
Không biết vì lý do gì, tôi vẫn đến thăm Lục Khang Niên.
Có lẽ là muốn xem bộ dạng thảm hại của ông ấy.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh gầy đi rất nhiều, rõ ràng đã có dáng vẻ của một ông già.
Lục Khang Niên vốn có bệnh tim, tiểu đường.
Những năm qua tôi vẫn luôn điều chỉnh chế độ ăn uống cho ông ấy.
Nhưng giờ xem ra, ông ấy ở cùng Chu Tình không hề kiêng khem gì, vì vậy đường huyết càng nặng hơn.
Tôi bỗng thấy rất vui, thậm chí còn nghĩ sao mà ông ấy chưa chec.
Lục Khang Niên thấy tôi đến, khóe miệng nở một nụ cười:
"Quế Phân, em đến rồi."
Ông ấy khó khăn ngồi dậy từ trên giường:
"Anh vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với em.”
"Đến bây giờ anh mới biết, anh căn bản không thể sống thiếu em.”
"Trước đây là anh bị ma xui quỷ ám, em cho anh một cơ hội nữa được không? Người ta nói vợ chồng già là bạn già, hãy để anh ở bên em.”
"Sau này em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em, chúng ta từng hẹn cùng nhau đi du lịch mà, em còn nhớ không?"
Đôi mắt đục ngầu của ông ấy đỏ hoe, hốc mắt đẫm lệ.
Ông ấy cầu khẩn nhìn tôi.
Tôi cười: "Thì ra ông vẫn nhớ à."
Vẻ mặt Lục Khang Niên ánh lên hy vọng, gật đầu mạnh:
"Anh nhớ, tất nhiên là anh nhớ chứ."
Khi mới chuyển đến thành phố này, Lục Khang Niên đã nói đợi có tiền sẽ đưa tôi đi du lịch.
Lúc đó tôi vui lắm, thế là tôi đợi mãi! Mong mãi!
Đợi đến khi điều kiện dần khá hơn, đợi đến khi con cái lớn.
Đợi đến khi ông ấy về hưu.
Cuối cùng lại đợi được sự phản bội, lừa dối của ông ấy.
Tôi nhíu mày: "Người ta nói vợ chồng một ngày ơn nghĩa trăm ngày, Lục Khang Niên, tôi đã phục vụ ông suốt bốn mươi năm, đến lúc già rồi, ông còn muốn làm vướng bận tôi, ông nói xem ông có ích kỷ không?”
"Khi ở bên tôi, ông lén lút lăng nhăng với Chu Tình, khi ở bên Chu Tình, ông lại quay đầu nghĩ lại thấy tôi tốt, thực ra ông chẳng yêu ai cả, ông chỉ yêu chính mình thôi."
Lục Khang Niên thở dài:
"Đúng, em nói đúng hết, nhưng bây giờ anh thật sự biết mình sai rồi..."
Tôi ngắt lời ông ấy:
"Dừng lại, ông mà nói nữa, e rằng chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được đâu."
Lục Khang Niên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, hai hàng nước mắt nóng hổi đã lăn dài.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy rơi lệ.
Thật mỉa mai.
Một người từng kiêu ngạo tự mãn đến thế, vậy mà cũng có lúc đau lòng buồn bã.
Ông ấy cẩn thận gọi tôi: "Quế Phân, anh muốn ăn bánh ngô em làm rồi."
Tôi vuốt lại mái tóc mới uốn:
"Xin lỗi, bây giờ tôi rất ít khi vào bếp, nếu ông thật sự muốn ăn, thì bảo Dật Chi thuê người làm cho ông."
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, sợ rằng mình sẽ bật cười thành tiếng.
Quả nhiên, người đang làm, trời đang nhìn.
Trên đời này không phải không có quả báo, chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, lại gặp Lục Dật Chi, mắt chúng tôi chạm nhau, thằng bé nhanh chóng cúi đầu, khẽ gọi tôi một tiếng "Mẹ".
Ánh mắt đầy vẻ bối rối.
15.
Suốt một thời gian, tôi cứ rảnh rỗi lại đến bệnh viện thăm Lục Khang Niên.
Mỗi lần, tôi đều mang theo đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
Tất nhiên không phải để cho ông ấy ăn, mà là cho chính tôi ăn.
Thực ra tiểu đường không phải là bệnh gì to tát.
Chỉ cần kiêng khem, không ăn đồ ngọt, đồ nhiều thịt, là sẽ không khác gì người bình thường.
Đáng tiếc là Lục Khang Niên bị bệnh tim, căn bản không thể phẫu thuật.
Nghe nói, ba ngày sau khi ông ấy xuất viện, ông ấy cuối cùng cũng không nhịn được, mỗi ngày không phải ăn đủ loại đồ ngọt, thì cũng là đủ loại thịt gà, vịt, cá.
Bạn thấy đó, tôi còn hiểu Lục Khang Niên hơn cả chính ông ấy.
Khi mới phát hiện tiểu đường, bác sĩ nói phải kiêng khem, ông ấy lập tức nổi trận lôi đình, nói rằng bao nhiêu vất vả mới được sống cuộc sống tốt đẹp, giờ lại bắt ông ấy kiêng khem, chẳng khác nào bắt ông ấy t.ự s.á.t từ từ.
Thế là vì sức khỏe của ông ấy, tôi đã thay đổi đủ món ăn cho ông ấy, nhắc nhở ông ấy uống thuốc đúng giờ.
Cái bệnh này càng kiêng khem lại càng muốn ăn.
Vì thế, ông ấy thường xuyên thức dậy giữa đêm để ăn vụng.
Thật sự không còn cách nào, tôi đành phải cùng ông ấy kiêng khem.
Đáng tiếc là đã kiêng khem ròng rã 5 năm.
Chỉ trong vỏn vẹn nửa năm ở cùng Chu Tình đã phá vỡ tất cả.
16.
Lục Khang Niên gầy đi trông thấy, nhưng ông ấy vẫn ngày ngày đòi ăn.
Lục Dật Chi cuối cùng không thể chịu nổi nữa, mối quan hệ giữa hai cha con dần xấu đi.
Người ta thường nói "người ốm lâu không có con hiếu thảo".
Câu này dùng cho Lục Dật Chi quả thật rất phù hợp.
Lần cuối cùng tôi đến thăm Lục Khang Niên, ông ấy đã gầy đến trơ xương.
Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy Lục Dật Chi chửi rủa Lục Khang Niên.
"Ăn đi ăn đi, đến lúc sống không ra sống chec không ra chec, ông cứ chờ chec đi, dù sao mẹ cũng đã bị ông chọc tức bỏ đi rồi, tôi không có thời gian chăm sóc ông đâu."
Giọng Lục Khang Niên yếu ớt, rõ ràng không có chút sát thương nào:
"Đồ bất hiếu, tao còn chưa chec đâu mà mày dám nói chuyện với tao như thế.”
“Đừng quên, tao là bố mày đấy."
Lục Dật Chi cười khẩy:
"Ông cũng xứng làm bố à, cái nhà này là do ông phá nát đấy, cuộc sống tốt đẹp không muốn sống, lại cứ thích lăng nhăng, lấy một bà già, rồi lại không giữ được, ông nói xem ông sống làm gì?”
“Thà chec quách đi cho xong, đỡ phải làm tôi mất mặt."
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng "rầm" một cái.
Tim tôi bỗng đập mạnh, theo phản xạ đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Khang Niên đổ vật xuống đất co giật.
Lần này, ông ấy cuối cùng cũng sắp chec rồi.
Lục Đình vẫn mềm lòng, nhưng tôi không trách con bé.
Dù sao đó cũng là bố của con bé.
Khi con bé đến khuyên tôi, hốc mắt sưng đỏ:
"Mẹ ơi, mẹ đi thăm bố một chút được không?”
“Bố muốn gặp mẹ lần cuối, trước đây mẹ đã đi mấy lần rồi, tại sao lần này lại không được chứ? Dù sao hai người cũng đã chung chăn gối hơn bốn mươi năm, con biết bố có lỗi, nhưng người sắp chec rồi mà…”
“Bố nói muốn nghe mẹ tha thứ cho bố bằng chính lời của mẹ.”
“Nếu không ông ấy sẽ chết không nhắm mắt."
Cuối cùng tôi vẫn không đến gặp Lục Khang Niên lần cuối.
Ông ấy kiên trì một tháng, đợi tôi một tháng.
Lục Đình nói khi ông ấy hấp hối, miệng vẫn luôn lẩm bẩm gọi tên tôi.
Tôi nhìn ra ngoài sân.
Dường như rau củ quả cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của tôi.
Ban đầu con gái mua hai lô đất nghĩa trang này, tổng cộng tốn 200.000 tệ.
Mặc dù sau khi ly hôn, cuộc sống của tôi đã tốt hơn hẳn mấy bậc, nhưng cái gai trong lòng tôi, từ đầu đến cuối vẫn chưa được nhổ bỏ.
Cho đến khi Lục Khang Niên chec.
Ông ấy chec với sự hối hận, tiếc nuối.
Lúc đó tôi mới cảm thấy mình thực sự được hồi sinh.
17.
Một năm sau khi Lục Khang Niên mất, mọi người đều trở lại cuộc sống bình thường.
Lục Đình mang thai lần hai, Lục Dật Chi lại có bạn gái mới.
Thỉnh thoảng thằng bé sẽ gửi cho tôi vài tin nhắn quan tâm.
Tôi coi như không thấy.
Tôi và mấy chị em bạn già cùng nhau góp tiền mở một học viện dưỡng lão tư nhân.
Chuyên dành cho những bà cụ giống như chúng tôi.
Mục đích không phải để kiếm tiền.
Chỉ vì muốn phụ nữ dù ở bất kỳ độ tuổi nào đều hiểu được, bắt đầu lại không bao giờ là quá muộn.
(Đã hết truyện)
Bài học rút ra sau khi chồng hồi xuân (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
9
Có lẽ không ngờ tôi lại dứt khoát đến vậy, con trai tức đến đỏ mặt, gọi thẳng cho công ty chuyển nhà ngay tại chỗ.
Con dâu tôi thì mặt mày tái mét.
Cô ta vuốt bụng — đã mang thai bốn tháng — nhìn tôi, giọng đe dọa:
“Mẹ, mẹ không cần con thì thôi, chẳng lẽ cả cháu mẹ cũng không cần à?
Con và Hạo Nhiên dọn về căn nhà cũ cũng được, nhưng mẹ nỡ lòng nào
để đứa nhỏ phải chịu khổ theo bọn con sao?”
Tôi cười nhạt, chỉ tay về phía sau lưng cô ta — nơi Đổng Văn Quân và Ôn Uyển đang đứng:
“Cô chẳng phải chê tôi là bà nội trợ vô dụng, còn tôn cô Ôn của cô là người có học, hiểu đời lắm sao?
Giờ tôi nhường chỗ rồi đấy. Từ nay cô và Hạo Nhiên cứ gọi cô ta là ‘mẹ’.
Không có nhà, không có xe, sinh con, ở cữ — cần gì cứ tìm ‘mẹ mới’ của cô.”
Con dâu tôi tái mặt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên:
“Bảo sao bố và Hạo Nhiên đều không thích mẹ!
Loại đàn bà không biết điều như mẹ, ai mà ưa nổi!
Có giỏi thì cứ ở trong cái biệt thự đó, ôm tiền sống một mình đi,
cô độc đến chết cũng đừng hòng ai thương xót!”
Cô ta gằn giọng từng chữ:
“Từ giờ, bà nội của con tôi — chính là cô Ôn Uyển,
chứ không phải bà Chu Minh Phương!”
10
Con trai và con dâu dọn đi trong đêm.
Còn tôi, cũng quay về ngôi nhà cũ một chuyến — vốn chỉ định thu dọn ít hành lý.
Nhưng khi lôi chiếc vali ra, tôi sững người.
Chiếc vali cũ đã hỏng từ lâu, kéo khóa thế nào cũng không mở được.
Tôi quay sang nhìn đống vali của chồng — to nhỏ đủ loại, toàn hàng hiệu.
Từng chiếc một đều do tôi tự tay lau chùi sạch bóng,
đảm bảo bất cứ lúc nào anh ta đi công tác cũng có đồ dùng ngay lập tức.
Nghĩ đến cảnh tôi dậy từ sáng sớm ra chợ đầu mối, tối muộn lại canh siêu thị săn hàng giảm giá,
rồi gom góp từng đồng từ kẽ răng để mua vali hàng hiệu cho chồng,
mắt tôi dần đỏ hoe.
Tôi nén giận, lấy ra chiếc vali lớn nhất, bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhưng vừa mở tủ quần áo, tôi lại ngẩn người.
Tủ đồ trong phòng ngủ — phần lớn đều là vest, sơ mi, đồ thể thao, đồ thường ngày của chồng.
Phần của tôi chỉ là một góc bé xíu, treo lèo tèo vài cái áo phông cũ bạc màu,
mấy chiếc quần thể thao rẻ tiền mua “19 tệ 9 bao ship”.
Tôi ngồi sụp xuống nền nhà lạnh ngắt, ôm mặt khóc nức nở.
Cuối cùng, vali cỡ lớn được đổi thành vali cỡ nhỏ.
Tôi chỉ mang theo một ít trang sức hồi môn,
tiền dưỡng già mà tôi đã tích góp suốt bao năm,
và mấy trăm gram vàng tôi để dành cho cháu nội chưa ra đời.
Chiếc vali nhỏ bé… thậm chí còn chưa đầy.
Ra đến cửa, tôi đụng phải chồng và con trai vừa đi ăn bên ngoài về.
Thấy tôi xách vali, con trai khịt mũi cười khẩy, lẩm bẩm một câu:
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày đặt bỏ nhà ra đi như trẻ con!”
Chồng tôi nhíu mày, nhìn tôi đầy bực bội:
“Chu Minh Phương, cô nhất định phải nhỏ nhen như vậy sao?
Cô muốn phá tan một gia đình đang yên ổn mới hài lòng à?”
“Tôi đã nói rồi, giữa tôi và Ôn Uyển chỉ là tri kỷ tâm hồn.
Lần này nghỉ hưu sớm, đi du lịch tự lái xe với cô ấy,
chẳng qua là muốn tìm một bạn đồng hành ăn ý.
Cô ấy đi kiếm cảm hứng sáng tác, tôi đi hoàn thành giấc mơ vòng quanh thế giới thuở thiếu thời.”
“Cô không thể như xưa, ở nhà chăm lo việc nhà sao?
Nếu cô chịu nghe lời, tôi hứa, sau khi tôi và Ôn Uyển đi du lịch về,
chúng ta vẫn là vợ chồng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, không bỏ sót ánh mắt oán độc và ghen ghét của Ôn Uyển,
cũng không bỏ qua vẻ tự tin mù quáng trong mắt chồng tôi.
Tôi kéo vali, từng bước đi đến trước mặt hai người họ.
“Chát!” — Một cái tát giáng thẳng vào mặt Ôn Uyển.
“Chát!” — Một cái tát khác giáng vào mặt chồng tôi.
Nhìn ánh mắt sững sờ, không thể tin nổi của chồng, tôi bật cười:
“Đổng Văn Quân, ông đúng là thứ không ra gì!
Ông lừa tôi làm bảo mẫu miễn phí ba mươi năm.
Giờ còn muốn tiếp tục lừa tôi làm hộ lý miễn phí cho ông ba mươi năm nữa sao?”
“Ông lĩnh lương hưu, cùng tiểu tam đi khắp thế giới ăn chơi hưởng thụ,
còn tôi thì phải giữ nhà, chăm con dâu ở cữ, trông cháu cho nhà ông?”
“Đợi đến lúc ông ăn chơi chán chê, tiêu hết tiền, bệnh tật đầy người…
rồi lại quay về vỗ ngực nói muốn về với ‘gia đình’,
bắt tôi chăm sóc ông — một lão già mục ruỗng?”
“Đổng Văn Quân, ông cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
11
Sau khi dọn vào biệt thự, tôi đặt vali xuống rồi lập tức đến trung tâm thương mại.
Tôi mua cho mình vài bộ đồ mới, một bộ mỹ phẩm cao cấp,
rồi đi nhuộm tóc thời thượng, làm móng tay,
Cuối cùng, tôi nằm thư giãn trong tiệm massage chân,
để một kỹ thuật viên trẻ tuổi mát xa, thoải mái đến mức gần như ngủ quên.
Lúc ấy, điện thoại tôi reo lên — là Đổng Văn Quân gọi.
Giọng ông ta tức tối gào vào máy:
“Chu Minh Phương! Bà hôm nay tiêu hơn tám vạn, suýt nữa làm nổ thẻ của tôi!
Bà đang định giở trò gì đấy?”
Tôi thong thả trả lời:
“Giở trò gì? Đương nhiên là tiêu tiền tài sản chung của vợ chồng rồi.
Sao nào? Ông tiêu tám vạn rưỡi mua túi hiệu tặng Ôn Uyển thì được,
tôi tiêu hơn tám vạn mua vài bộ đồ, ít mỹ phẩm lại không được à?”
Đổng Văn Quân gào lên trong điện thoại:
“Tài sản chung cái gì? Tiền trong nhà đều là tôi kiếm, bà có đi làm ngày nào không?
Bà có từng nhận lương không?”
Nếu là trước đây, nghe những lời này tôi chắc chắn sẽ đau lòng,
rồi lại cãi nhau đến nát nhà.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ bình tĩnh hỏi ông ta một câu:
“Đổng Văn Quân, ông có cần tôi in sao kê những khoản ông tiêu tiền cho Ôn Uyển,
gửi thẳng đến lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật không?”
Bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng thở dốc gấp gáp.
Vài giây sau, giọng ông ta yếu ớt vang lên:
“Minh Phương… nghĩa vợ chồng bao năm, tôi đang làm thủ tục nghỉ hưu,
bà đừng làm ầm lên lúc này được không?”
Tôi bật cười khẽ:
“Được thôi. Vậy ông viết cho tôi một bản thỏa thuận tặng tài sản tự nguyện.
Tiền trong thẻ lương của ông, lương hưu và quỹ tiết kiệm hưu trí —
tôi muốn một nửa.”
Đổng Văn Quân thở hổn hển:
“Chu Minh Phương, bà đừng có quá đáng!”
Tôi thu lại nụ cười, giọng lạnh băng:
“Đổng Văn Quân, tôi không phải đang thương lượng,
tôi đang thông báo.
Trước giờ tan sở hôm nay, nếu tôi chưa nhận được bản thỏa thuận,
vậy thì… sáng mai, hẹn gặp ông ở Ủy ban Kỷ luật.”
12
Từ tiệm massage đi ra, tôi thấy cả người nhẹ nhõm, sảng khoái.
Vừa về đến nhà, Đổng Văn Quân đã cho người đưa bản thỏa thuận tặng tài sản tự nguyện tới.
Ký xong, nhìn số tiền 1,2 triệu vừa vào tài khoản,
tôi nở một nụ cười thành thật mà sảng khoái.
“Đổng Văn Quân, chúng ta ly hôn đi.
Tôi nhường chỗ cho tri kỷ của ông.”
Đổng Văn Quân ngơ ngác nhìn tôi, mép run run, giọng khàn đặc:
“Minh Phương… anh chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với Ôn Uyển một lần thôi.
Ngoài chuyện đó ra, chúng ta đâu có mâu thuẫn gì lớn…
Sao lại phải đến mức ly hôn?”
Tôi cười nhạt, chỉ hỏi ông ta một câu:
“Nếu bây giờ tôi nói tôi muốn đi du lịch nửa năm với một người đàn ông khác,
chỉ hai người chúng tôi, ông đồng ý không?”
Ông ta lập tức phản bác:
“Sao mà được? Hai người đàn ông đàn bà…”
Nói đến đây, ông ta nghẹn lời, chết lặng.
Tôi cười buồn:
“Đúng rồi, đàn ông đàn bà, ăn cùng ở cùng —
ông nghĩ tôi sẽ tin mối ‘bạn bè trong sáng’ giữa ông và Ôn Uyển sao?”
Đổng Văn Quân cúi đầu, lặng lẽ rời đi.
Tôi không buồn để ý đến ông ta hay Ôn Uyển nữa.
Không muốn ở một mình trong căn biệt thự quá lớn,
tôi cho một thương hiệu homestay thuê lại toàn bộ biệt thự,
Ký hợp đồng luôn 5 năm,
cầm về 250.000 tiền thuê, tôi lên tàu đi về phương Bắc,
tìm đến quê cha mẹ — một làng quê nhỏ yên bình ở Đông Bắc.
Tôi bỏ ra hai vạn tệ, mua lại một ngôi nhà nông thôn cũ, sửa sang sơ qua rồi dọn vào ở.
Trong làng có vài bạn trẻ làm nội dung mạng.
Tôi theo họ lên núi hái rau rừng, nhặt nấm, xuống sông bắt cá, mò tôm.
Rồi học dựng video mỗi ngày, đăng lên mạng xã hội.
Hồi còn đi học, tôi từng thích viết thơ, viết tản văn,
còn từng được đăng trên báo và tạp chí.
Giờ viết lại, tuy văn phong có chút gỉ sét, nhưng ba mươi năm kinh nghiệm sống
khiến lời văn của tôi có sức nặng, có chiều sâu.
Chẳng bao lâu, thơ văn của tôi thu hút rất nhiều người theo dõi.
Họ gọi tôi bằng cái tên thân mật: “Thi nhân làng quê”.
Thậm chí còn có nhà xuất bản chủ động liên hệ,
muốn giúp tôi xuất bản tập thơ đầu tay.
Thơ và văn của tôi truyền cảm hứng cho cả ngành du lịch địa phương.
Rất nhiều người hâm mộ lần lượt tìm đến ngôi làng nhỏ xa xôi,
muốn tận mắt nhìn thấy khung cảnh thơ mộng tôi từng viết.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰