Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

XOÁ TẤT CẢ QUÁ KHỨ

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

12

Mặt Tống Yến tái xanh, gân trán nổi lên, nghiến răng đến mức quai hàm rung bần bật.

Tôi biết anh ta đang cố kìm nén để không ra tay với tôi.

Rồi anh ta bật cười lạnh, rút điện thoại ra, định gọi cho mẹ tôi — lại muốn kéo bà vào để ép tôi khuất phục.

Trong lúc anh ta lướt danh bạ tìm số, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin và đắc ý: “Anh có tệ cách mấy thì vẫn là cha của con em.”

“Trong bụng em còn đứa bé, anh sẽ gọi cho mẹ em ngay, xem em còn dám làm tới đâu.”

“Đứa bé không còn nữa.”

Động tác của Tống Yến khựng lại, quay đầu nhìn tôi thật chậm.

Tôi bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Tôi nói rồi — đứa bé không còn. Vài ngày trước, tôi đã bỏ nó.”

Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp, khi nói ra lại mang theo tiếng nấc nghẹn.

Tôi đứng dậy, xách túi, chuẩn bị rời đi.

 

Bên ngoài, Giang Ảnh Tuyết chắc đã đứng đợi lâu.

Nghe được tin này, chắc cô ta thấy sung sướng lắm — có thể vào trong “an ủi” chủ nhân rồi.

Bất ngờ, Tống Yến quỳ sụp xuống, ôm lấy chân tôi, khóc cầu xin:

“Giang Vân, em đang đùa đúng không? Em chỉ trêu anh thôi phải không?”

“Đây cũng là bài kiểm tra tiền hôn nhân của em à?”

“Nghe anh nói, anh sai rồi, đừng dọa anh, con chúng ta chắc chắn vẫn ổn, không sao hết đâu.”

Tôi đẩy anh ta ra, quay về phía cửa hét: “Giang Ảnh Tuyết, cô còn không vào à?”

Cửa mở, mắt cô ta đỏ hoe, nhìn tôi không tin nổi.

 

Tôi mỉm cười: “Các người đáng ra phải vui mới đúng — đứa bé không còn, tôi cũng không cưới nữa.”

Tôi quay sang nhìn Tống Yến đang quỳ: “Người vợ tốt nhất của anh, là Giang Ảnh Tuyết kia kìa.”

Rồi nhìn cô ta, giọng tôi lạnh như băng:“Cô khóc cái gì? Buồn cười thật. Hay là sợ không chịu nổi cảnh này, sợ bị chửi?”

“Hay là sợ linh hồn đứa bé chết rồi sẽ tìm cô tính sổ?”

“Đừng mê tín, đời này chẳng có báo ứng đâu. Nếu có, thì cô và mẹ cô chết tám trăm lần rồi.”

Nghe đến đó, Giang Ảnh Tuyết lao lên định kéo tôi, Tống Yến ngã xuống đất, đá cô ta hai phát, vừa đá vừa gào: “Tất cả là tại mày, đều do mày! Chính mày đòi chơi cái bài kiểm tra khốn kiếp đó!”

 

Nhưng rõ ràng — chính Tống Yến mới là người muốn chơi trò ấy nhất.

Tôi ném xuống bàn tờ giấy chứng nhận phá thai, rồi xoay người rời khỏi nơi đó.

Sau lưng, tiếng gào của Tống Yến vang lên: “Giang Vân! Em đang lừa anh đúng không?! Nếu con có chuyện gì… thì chúng ta thật sự xong rồi!”

Tốt thôi.

Kết thúc như thế, mới là điều tuyệt nhất.

13

Ngày hôm sau, tôi ra sân bay để kịp chuyến bay.

Điện thoại hiện hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Ban đầu tôi chẳng muốn để tâm đến ai cả, định chặn hết mọi người.

 

Nghĩ một lát, tôi ưu tiên chặn mẹ tôi, Tống Yến và Giang Ảnh Tuyết trước.

Đơn xin điều chuyển công tác của tôi đã được duyệt từ trước, nhưng tôi giấu kín chuyện đó.

Những người bạn biết chuyện cũng chẳng dám hé môi, sợ vướng vào rắc rối.

Không ai biết tôi sẽ đi nước nào, bay ở sân bay nào.

Thông tin của công ty là tuyệt mật, sao có thể tùy tiện tiết lộ.

Nghe nói sau khi biết tôi phá thai, lãnh đạo còn khuyên tôi nên nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy xuất phát.

Nhưng tôi biết — rời xa những con người đáng ghét đó mới là sự nghỉ ngơi thật sự.

 

Ba tôi không gọi được, liền gửi cho tôi mấy tin nhắn:

【Ba đã mắng mẹ con rồi, lớn tuổi còn bày đặt chơi mấy trò thời thượng với đám trẻ.】

【Bên Tống Yến nói xin lỗi nhà mình, sau này em con chắc chắn sẽ được giúp đỡ, nhưng con phải gả qua đó, mối quan hệ mới vững.】

【Thôi được, ba thay mặt Ảnh Tuyết xin lỗi con vậy, thế là được rồi chứ?】

【Mà tính con cũng có vấn đề, không thể đổ hết lỗi cho ba.】

Tôi trả lời: 【Giang Quốc Đống, hy vọng lần sau nghe tin về ông là khi tôi đến dự tang lễ của ông.】

Thêm một người được vinh dự bị tôi chặn.

Từng người, từng người một — ai tôi ghét, tôi sẽ chặn công bằng như nhau.

 

Tôi sẽ không để họ mất đi cơ hội được tôi “công bằng” xóa khỏi đời mình.

Ra nước ngoài được nửa tháng, tôi nhận được liên hệ từ cảnh sát trong nước.

Họ nói người nhà tìm không thấy tôi, báo rằng tôi mất tích.

Nếu tôi không về nước, hai năm sau họ sẽ làm thủ tục xóa hộ khẩu — coi như tôi “chết”.

Tôi giải thích rõ tình hình, từ chối gặp mặt.

Đồng nghiệp trong nước nhắn rằng tôi đang nổi tiếng trên mạng.

Nhất là một blogger tên “Tuyết Hoa Phiêu Phiêu” đăng rất nhiều tin về tôi.

 

Mẹ tôi cũng bắt đầu livestream, kể lể tôi là đứa con bất hiếu, bỏ nhà, bỏ gia đình.

Tôi lập một tài khoản nhỏ, đăng video “bài kiểm tra tiền hôn nhân” của họ lên mạng.

Kèm theo đó là những câu chuyện tuổi thơ của tôi, viết thành ba phần: thượng – trung – hạ.

Cư dân mạng phẫn nộ đến mức bọn họ phải xóa hết tài khoản.

Nghe nói gia đình Tống Yến cũng bị liên lụy không ít.

Từ ngày tôi rời khỏi đất nước, tôi bắt đầu một cuộc sống dài đằng đẵng nơi xứ người.

Ngoài công việc, tôi không để mình buông thả — tôi chọn học lên tiến sĩ.

 

14

Vài tháng sau, tôi nhận được email từ em trai, gửi qua hòm thư QQ.

Lúc đó tôi đang kiểm tra thư công việc, chuẩn bị đóng tài khoản cũ.

Thằng bé coi email như tin nhắn điện thoại, gửi cho tôi mấy dòng:

【Chị sao không nộp tiền điện cho mẹ, làm tôi mệt chết đi được.】

【Còn tiền gas, tiền nước nữa, phiền phức quá, đều đến hạn rồi.】

【Chuyển tiền cho tôi đi, sao bắt tôi phải trả hết vậy!】

Mẹ tôi cũng gửi vài thư, nhưng là qua email của nó:

【Tết này con có về ăn cơm không, mẹ nhớ con lắm.】

 

【Ba con bị xe tông, dù sao con cũng nên về một chuyến.】

【Ảnh Tuyết bị Tống Yến say rượu đâm một nhát, giờ hai người đang ra tòa.】

Tôi biết hết những gì đã xảy ra.

Từ sau khi tôi rời đi, họ mới dần nhận ra cái gọi là “kiểm tra tiền hôn nhân” đúng là một trò ngu xuẩn.

Nhưng rồi lại đổ lỗi cho nhau.

Tôi không còn ở đó, mẹ tôi trở thành người yếu thế nhất, dễ bị bắt nạt nhất.

Ba mẹ Tống Yến nghe nói tôi không còn là con dâu tương lai thì cũng chẳng thèm quan tâm tới công việc của em tôi nữa.

Miệng họ nói muốn “bù đắp”, nhưng khi thật sự ra quyết định, vẫn là cân nhắc đủ điều — chẳng đến lượt họ ra mặt.

 

Mẹ tôi hơn hai mươi năm chưa đi làm, vẫn ngây thơ nghĩ nhà Tống Yến quyền lực như xã hội hai mươi năm trước.

Ba tôi vốn chẳng có bản lĩnh gì, từng phất lên nhờ vận may, sau đó chỉ biết ăn mòn những gì còn sót lại.

Vì không nghĩ cho tương lai của con gái, không biết trân trọng cơ hội xây dựng hạnh phúc, nên tôi cũng chẳng cần thứ gia đình đó nữa.

Sau này, ông ta không chịu nổi uất ức, nửa đêm đi đánh ghen thì bị xe tông, liệt nửa người, nằm chờ chết, để mẹ tôi ở lại chăm sóc.

Thằng em vô dụng của tôi, không còn ai gánh thay, sống chật vật từng tháng, vay mượn khắp nơi, suốt ngày gây chuyện.

Còn cha Tống Yến, sau khi video “kiểm tra tiền hôn nhân” lan truyền khắp mạng, cơ quan điều tra nội bộ vào cuộc, cuối cùng phát hiện ra nhiều sai phạm.

 

Ông ta bị giáng chức, điều về vùng hẻo lánh, chỉ mong yên ổn chờ về hưu.

Giang Ảnh Tuyết ngày nào cũng gây chuyện, vì nói xấu tôi trên mạng mà bị công ty đuổi việc.

Cô ta lại tìm cách quyến rũ Tống Yến, nhưng càng khiến anh ta chán ghét.

Nhớ lại chuyện tôi bỏ con, mà trong đó cô ta cũng góp phần, lại thêm kiểu bám theo như kẻ điên — xuất hiện ở khắp nơi anh ta từng đến.

Ngay cả ly rượu anh ta uống dở cũng phải nhặt lên, liếm một ngụm rồi nói: “Anh ngọt quá.”

Cuối cùng, trong cơn say, anh ta nhìn thấy con dao gọt hoa quả bên cạnh, không kiềm chế nổi, liền đâm cô ta.

 

Tôi chỉ bấm “xóa tất cả” — không đọc thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Tôi sẽ không để bản thân bị vấy bẩn, không ngâm mình trong thứ bùn lầy thối rữa đó thêm một giây nào.

Thế giới này rất rộng.

Tôi phải đi — để nhìn thấy một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Toàn văn hoàn.

(Đã hết truyện)

Khoảng Lặng Chứa Một Người (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng, Trọng Sinh, Học Đường,

Lần đầu gặp Cố Hàng hồi cấp ba, anh là nhân vật phong vân của trường, còn tôi chỉ là một trong những cô gái âm thầm mến mộ anh.

 

Lên đại học, tôi học cùng trường với anh và nghe nói anh thay người yêu như thay áo, nổi danh là tay chơi khét tiếng trong giới.

 

Vì một trò đùa, anh trở thành bạn trai tôi.

 

Mọi người xung quanh châm chọc đặt cược: “Cô gái ngoan kia, xem lần này anh Cố chơi chán đến khi nào?”

 

Thế nhưng vào những đêm khuya, tôi lại khóc lóc đánh Cố Hàng.

 

Anh ôm chặt eo tôi, giọng khàn khàn van xin: “Em cứ đánh, đều là lỗi của anh, đừng bỏ mặc anh.”

 

—--

 

Tại phòng VIP của quán bar Đế Cảnh, tôi ngồi ở góc bàn. Trong ánh nhìn của mọi người, chai rượu quay thẳng về phía tôi.

 

Một chàng trai nhìn tấm thẻ “Tiểu Quỷ” trong tay rồi phấn khích hét lên: “Ồ, tôi là Tiểu Quỷ!”

 

Đây là lần đầu tôi tham gia một buổi tụ tập như thế, trong lòng chỉ lẩm bẩm: đừng làm gì mất mặt, đừng làm gì mất mặt.

 

Căng thẳng khiến ngón tay tôi siết chặt gấu áo.

 

“Thật không ngờ lại là bạn học Tống! Nghe nói bạn Tống chưa từng yêu ai đúng không? Vậy lần này tới lượt người cầm thẻ số 5. Hình phạt là hẹn hò một tháng với người cầm thẻ số 5, bất kể nam hay nữ.”

 

Trò chơi hơi quá, làm cả phòng đầy nam nữ náo nhiệt, reo hò cổ vũ.

 

Người chủ nhiệm câu lạc bộ, người đã dẫn tôi đến đây, nhẹ nhàng kéo tôi, muốn giúp tôi thoát khỏi tình huống này.

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Chàng trai kia cười nham hiểm nhìn tôi: “Bạn Tống, dám chơi không?”

 

Tôi im lặng một lúc rồi khẽ đáp: “Chơi được.”

 

Mọi người càng xôn xao: “Ai thế? Ai cầm thẻ số 5? Ai là số 5?”

 

“Tôi là số 5.” một giọng nam lười biếng vang lên.

 

Tôi giật mình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

 

Trong phòng VIP bỗng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Người đối diện là Cố Hàng. Không ai còn dám đùa nữa.

 

Anh là thái tử của tập đoàn Cố Thị, nổi tiếng là công tử đào hoa, xuất thân tốt, ngoại hình đẹp, thành tích học tập đứng đầu chuyên ngành. Bao cô gái say mê anh, nhưng Cố Hàng thay bạn gái như thay áo, chưa từng để ý đến những cô gái như tôi.

 

Có người từng hỏi anh tại sao.

 

Anh thản nhiên châm một điếu thuốc, trả lời hờ hững: “Không hứng thú.”

 

Cũng phải thôi, tôi nhút nhát, nhàm chán. Dù nhìn ở góc độ nào, chúng tôi chẳng thuộc cùng một thế giới.

 

Cố Hàng để mái tóc đen phủ trước trán, nét mặt thản nhiên. Anh nhìn tôi nhưng như chẳng để ý.

 

Chàng trai cầm lá bài “Tiểu Quỷ” nuốt nước bọt, dò hỏi: “Anh Cố, em không biết anh là số 5, hay là… chúng ta đổi hình phạt khác nhé?”

 

Cố Hàng liếc tôi một cái, khóe môi nhếch một nụ cười mờ, giọng nhẹ: “Tôi cũng chơi được.”

 

Tôi ngây người, nhiệt độ từ cổ lan lên mặt. Cổ họng khô khốc, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

Cả căn phòng im một giây, rồi la hét: “Chết tiệt? Anh Cố, anh nghiêm túc đấy à?”

 

Cố Hàng nhấc chân đá vào cậu con trai la lớn nhất bên cạnh. “Làm gì mà ồn ào thế?”

 

Chàng trai bị đá ôm chỗ đau, không dám hé răng nữa.

 

Cố Hàng cúi đầu nhìn tôi, thấy tôi đang trân trối không chớp mắt, anh không chút biểu cảm mà rời ánh nhìn.

 

Còn tôi chỉ nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

 

Tôi và Cố Hàng biết nhau từ thời trung học.

 

Thực ra là tôi biết anh, còn anh thì không biết tôi.

 

Tôi không phải người thành phố Tĩnh; việc đỗ vào Nhất Trung Tĩnh Thành là cả một nỗ lực lớn. Bố mẹ tôi nhờ quầy bánh bao nhỏ, chắt chiu từng đồng để gửi tôi lên học. Họ bảo: “Quầy của mình nhỏ, ở đâu cũng mở được. Con cứ yên tâm thi, bố mẹ sẽ theo con.”

 

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, khuôn mặt đã phần nào già đi của bố mẹ tràn đầy nụ cười. Họ buông tay dọn quầy, bắt đầu thu xếp hành lý ngay. Họ sống cả đời ở nơi nhỏ bé, giờ vì tôi quyết định đến một thành phố mới bắt đầu lại.

 

Tôi thấy sự lo lắng của họ, nên không dám lơ là dù chỉ phút chốc.

 

Việc tôi thích Cố Hàng thực sự chỉ là tình cờ.

 

Ngày nhập học, lớp thiếu bàn, tôi được cử đi lấy thêm bàn từ kho. Nhiều học sinh cũng ở đó. Tôi chọn chiếc bàn góc tường, nhưng khi kéo bị chồng một chiếc bàn khác đổ lên.

 

Ngay lúc bàn sắp rơi, một bàn tay xuất hiện đỡ lại.

 

Bàn tay rất đẹp, ngón thon dài, sạch sẽ, khớp xương rõ. Tôi không kìm được mà ngắm vài giây.

 

“Cảm ơn.”

 

Chàng trai cao, áo thun trắng đơn giản, mặt cương nghị mang chút nghịch ngợm, tóc gọn gàng.

 

Anh dùng một tay đẩy bàn về vị trí, nói lười biếng: “Không có gì.”

 

Tôi không ngờ lớp anh lại cùng tầng với lớp tôi.

 

Tôi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh, thấy anh vào cửa sau lớp 1.

 

Nhất Trung Tĩnh Thành chia lớp theo thành tích, tôi ở lớp 2, anh ở lớp 1, lớp tốt nhất.

 

Đó là lần đầu tôi gặp anh; tôi chỉ thấy anh rất đẹp trai.

 

Tôi biết tên anh trong buổi lễ khai giảng.



Bình luận

Loading...