Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xoá Anh Khỏi Đời

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

15

Tôi cùng đối tượng xem mắt đi xem một bộ phim.

Anh ấy rất ga lăng, sau khi tan phim còn chủ động đề nghị đưa tôi về tận cửa.

Khi xe dừng lại, anh ấy mở cửa giúp tôi, mỉm cười hỏi:

“Có thể hẹn em đi ăn lần nữa không?”

Tôi gật đầu.

Cậu tôi nói đúng, gặp gỡ nhiều người một chút cũng không có gì xấu.

Tôi đứng tại cổng nhìn chiếc xe của anh ấy rẽ vào ngã tư, rồi xoay người đi vào trong.

Đi được mấy bước, tôi bất ngờ thấy Tông Chí Thành bước ra từ bóng cây, sắc mặt u ám.

“Muộn như vậy rồi?”

Tôi cảm thấy buồn cười, không thèm để ý, tiếp tục đi thẳng.

Nhưng anh ta lại vươn tay kéo tôi lại.

Tôi lập tức hất ra, lùi về phía sau vài bước như thể vừa bị thứ dơ bẩn nào đó chạm vào.

Tay anh ta cứng đờ giữa không trung, hốc mắt đỏ hoe.

“Tiểu Điềm, anh biết anh sai rồi.”

“Đừng bỏ anh, được không?”

Anh ta cố tình nhấn mạnh:

“Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, không phải chỉ vì anh muốn trả thù Hạ Vy, anh thật sự muốn cưới em.”

“Cũng không phải vì công việc, em yên tâm, cho dù có quay lại, anh cũng không cần cậu em giúp gì cả.”

Nghe anh ta nhắc đến Hạ Vy, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tôi tiến lại gần một chút, hạ giọng hỏi:

“Năm đó hai người… có bằng chứng gì không?”

Anh ta sững sờ, lắp bắp:

“Em… em muốn làm gì?”

Tôi không vòng vo:

“Tôi chỉ không muốn cô ta sống yên ổn, tôi nuốt không trôi cục tức này.”

“Anh thật sự muốn quay lại với tôi? Đưa bằng chứng cho tôi đi, coi như một lễ vật chứng minh lòng thành.”

Anh ta do dự cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi khẽ hỏi:

“Em muốn làm gì?”

Tôi xoay người bước đi, anh ta vội vàng chạy theo phía sau, gấp gáp nói:

“Được rồi, anh không hỏi nữa, làm theo ý em đi.”

Tối hôm đó, tôi gom hết những tin nhắn và ảnh chụp mà Tông Chí Thành lưu trong ổ đám mây, đóng gói lại rồi gửi thẳng cho Hà Quân.

Thậm chí, Tông Chí Thành còn quyết tâm đến mức mang cả quyển sổ chép tay chứa toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ đến cho tôi.

Tôi gọi ngay một dịch vụ giao hàng, chuyển tất cả đến tay Hà Quân.

Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta.

[Hạ Vy lừa tôi, cô ta chưa từng mang thai.]

16

Đến lúc này, tiệc đính hôn của tôi đã trôi qua hai tháng.

Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa—sau khi bị vạch trần, Hạ Vy quỳ xuống cầu xin tha thứ hết lần này đến lần khác.

Nhưng lần này, Hà Quân đã quyết tâm ly hôn.

Anh ta còn đặc biệt gọi điện cảm ơn tôi, nói rằng những bằng chứng tôi gửi cộng với một số tài liệu khác đủ để chứng minh Hạ Vy có thói quen ngoại tình trong suốt thời gian hôn nhân.

Cô ta bị đẩy trở lại vạch xuất phát, mất hết tất cả.

Luật sư của Hà Quân kiên quyết yêu cầu cô ta ra đi tay trắng.

“Chắc chắn sẽ phải đưa ra tòa, nhưng tôi có thừa thời gian để đối phó với cô ta.”

Bên phía tôi, Tông Chí Thành dường như thực sự tin rằng chúng tôi có thể quay lại.

Mỗi ngày anh ta đều gửi tin nhắn hỏi han, đặt đồ ăn, mua hoa tặng tôi.

Thậm chí còn đặt tổ yến gửi sang lấy lòng mẹ tôi—chỉ có điều, tất cả đều bị ném thẳng ra ngoài.

Sau nửa tháng bị phớt lờ, sự kiên nhẫn của anh ta cuối cùng cũng cạn kiệt.

Lại tìm đến tận cửa, trông gầy sọp đi thấy rõ.

Giọng anh ta đầy vẻ cầu xin:

“Anh đã làm theo lời em rồi, tại sao em vẫn không chịu nghe điện thoại của anh?”

Tôi nhìn thoáng qua mấy người hàng xóm đang len lén nhìn từ hành lang, lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi lên tiếng:

“Tại sao à? Vì tôi chỉ muốn trả thù anh và Hạ Vy thôi.”

Anh ta nghẹn lời, trừng mắt giận dữ nhìn tôi.

“Tiểu Điềm, sao em lại trở thành người như thế này?”

Tôi cười lạnh:

“Chẳng lẽ không nên à? Bị lừa một lần thì gọi là ngốc, bị lừa thêm lần nữa chính là tự làm khổ mình.”

Anh ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm, định xông vào trong nhà.

Tôi lập tức đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài, anh ta đập cửa thùm thụp, giọng đầy phẫn nộ:

“Tiểu Điềm! Anh đã hối cải rồi, sau này cũng chỉ đối tốt với em thôi, sao em lại tính toán với anh như vậy?”

“Chuyện của anh và cô ta là trước khi anh gặp em, có cần phải bám mãi không buông thế không?”

Cách một cánh cửa, tôi chẳng có gì phải sợ, dứt khoát nói thẳng:

“Tông Chí Thành, xin việc khó lắm đúng không?”

“Nói thật cho anh biết nhé, cậu tôi đã rêu rao chuyện của anh khắp nơi rồi, bao gồm cả việc anh từng lén nhận tiền trong công ty bất động sản cũ.”

“Bây giờ chẳng có ông chủ nào dám nhận anh đâu. Gửi bao nhiêu hồ sơ cũng vô ích thôi.”

“Giữ lại mấy bản CV in màu của anh mà làm kỷ niệm đi.”

Anh ta tức đến mức đạp cửa điên cuồng, nhưng bảo vệ tòa nhà rất nhanh đã kéo đến, lôi anh ta ra khỏi khu chung cư.

Nói ra cũng buồn cười—chuyện nhận tiền kia, tôi cũng là nhờ xem lại lịch sử tin nhắn của anh ta mới biết được.

Không biết cha mẹ giáo viên mẫu mực của anh ta sau khi nghe chuyện này xong, liệu còn có thể ngẩng đầu lên được nữa không.

17

Dưới sức ép của luật sư Hà Quân, Hạ Vy cuối cùng cũng phải cúi đầu ký đơn ly hôn.

Sau từng ấy năm được nuôi như chim hoàng yến, cô ta chưa từng đi làm dù chỉ một ngày.

Cha mẹ cô ta từ lâu đã có gia đình riêng, chẳng ai quan tâm đến cô ta nữa.

Nghe nói, sau thời gian hòa giải, cô ta bị đuổi ra khỏi nhà với duy nhất một chiếc vali, không nơi nào để đi.

Không còn những ngày tháng cơm bưng nước rót, cô ta lặng lẽ khóa trang cá nhân.

Những người bạn từng thân thiết cũng tránh cô ta như tránh bệnh dịch.

Một số kẻ thích hóng chuyện thì tìm đến tôi, tò mò hỏi:

“Hai người không phải là bạn thân sao?”

Tôi nhướn mày, cười nhạt:

“Chưa nghe câu ‘phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân’ à?”

Bọn họ lập tức im lặng.

Còn Tông Chí Thành, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, tìm được một công việc bán bảo hiểm.

Lần sau gặp lại, tôi đang đứng đợi đèn đỏ.

Anh ta mặc vest, kẹp cặp tài liệu, hớt hải đuổi theo một người phụ nữ trung niên, cố gắng giới thiệu sản phẩm.

Người kia mặt mày khó chịu, không ngừng tăng tốc.

Khoảnh khắc anh ta vô thức quay đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong ánh mắt anh ta, tôi thấy rõ ràng sự bối rối và xấu hổ, sau đó nhanh chóng cúi đầu tránh đi.

Tôi biết, Hạ Vy sau khi không còn đường lui, đã bám lấy anh ta.

Và khi cha anh ta biết chuyện, tức giận đến mức phải nhập viện.

Tôi cũng biết, hai người bọn họ thuê trọ ở khu nhà ổ chuột, sống cuộc đời của đôi “uyên ương khổ mệnh”.

Thật tốt.

Tôi đã nói rồi, nếu bọn họ không đến với nhau, trời đất không dung.

Nửa năm sau, quả báo rốt cuộc cũng đến.

18

Đối tượng xem mắt mới của tôi là một cảnh sát.

Anh ấy rất hoạt bát, trong lúc ăn tối bỗng nổi hứng kể một câu chuyện thú vị gần đây.

“Đêm hôm đó, chúng tôi nhận được một cuộc gọi báo án khẩn cấp, lập tức đến hiện trường ở khu nhà ổ chuột.”

“Căn phòng nhỏ hẹp, toàn đồ nội thất cũ kỹ, một nam một nữ khỏa thân trốn trong chăn không chịu ló mặt ra.”

“Người báo án là bạn trai của cô gái, mặt mày xám xịt, cứng rắn kéo cô ta ra ngoài.”

Cô ta lợi dụng lúc bạn trai đi làm, hẹn hò với đàn ông xung quanh.

Ban đầu, cảnh sát chỉ nghĩ đây là một vụ ngoại tình cẩu huyết, khuyên nhủ vài câu rồi định rời đi.

Nhưng đột nhiên, người bạn trai lấy điện thoại ra, chìa hàng loạt ảnh chụp màn hình.

“Cô ta không chỉ ngoại tình, mà còn giao dịch bất hợp pháp.”

“Mấy anh có thể kiểm tra lịch sử nhận tiền của cô ta, đều vào khoảng 11, 12 giờ đêm.”

Cảnh sát lật lại lịch sử giao dịch, quả nhiên suốt mấy tháng qua, cứ cách vài ngày lại có một khoản vài trăm tệ.

“Còn đây là video giám sát, tôi đã nghi ngờ từ lâu, nên đã lắp camera ở nhà.”

Nghe đến đây, cô gái lập tức hét lên, lao vào tấn công bạn trai.

“Nếu không phải vì anh, tôi có đến mức này không?”

“Anh kiếm được bao nhiêu? Đến cả một cái túi hàng hiệu cũng không mua nổi!”

“Tôi đã bảo chia tay từ sớm rồi! Nếu không phải do chuyện của anh bị lộ, tôi đâu có bị ly hôn?!”

Người bạn trai cũng không giả vờ nữa, trực tiếp vạch trần:

“Cô nghĩ đống bằng chứng kia từ đâu ra à? Là tôi gửi cho chồng cô đấy! Đáng đời!”

Lúc cô ta gào thét điên cuồng, bất ngờ chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm thẳng vào bạn trai.

May mắn là cảnh sát khống chế kịp thời, nhưng cánh tay người bạn trai vẫn bị cắt một đường sâu, máu chảy không ngừng.

Không còn cách nào khác, cô ta bị đưa về đồn ngay lập tức.

Vì bằng chứng rõ ràng, người đàn ông cùng chăn gối với cô ta cũng thừa nhận giao dịch phi pháp nhiều lần.

Cả hai đều bị phạt tiền và tạm giam.

Nghe đến đây, tôi vẫn không liên tưởng gì đến Tông Chí Thành.

Mãi đến vài ngày sau, trên đường về nhà, tôi lại gặp anh ta đang đứng chờ ở cửa.

Giữa trời nóng bức, anh ta mặc áo ngắn tay, nhưng không giấu được lớp băng dày trên cánh tay.

Tay còn lại cầm hai hộp bánh và một túi chuối.

Vừa thấy tôi, mắt anh ta sáng rực lên.

19

Tôi dừng bước, nhìn lớp băng quấn chặt trên cánh tay anh ta, đột nhiên liền hiểu ra tất cả.

Cố nén cười, tôi hỏi:

“Hạ Vy đâu rồi?”

Anh ta sững sờ, chột dạ cúi thấp đầu:

“Em… em nghe nói rồi à?”

Tôi nhướng mày, cười nhạt:

“Chuyện xấu lan nhanh nghìn dặm, câu này quả thật không sai chút nào.”

Tôi sợ mình sẽ cười quá to ngay trước mặt anh ta, nên xoay người định đi.

Nhưng anh ta vội vàng gọi với theo, giọng ngập ngừng:

“Tiểu Điềm!”

“Nể tình chúng ta từng ở bên nhau, em có thể nhờ cậu em giúp anh một chút không?”

Anh ta như sợ tôi từ chối ngay lập tức, vội vàng bổ sung:

“Chỉ cần kiếm một công việc bất kỳ là được, anh thật sự không muốn bán bảo hiểm nữa. Anh có học vấn cao như vậy, chỉ thiếu một cơ hội thôi.”

Sau đó, anh ta gãi đầu, giọng chua chát:

“Ba mẹ anh trách móc anh suốt, nếu không có một công việc đàng hoàng, họ thậm chí còn không cho anh bước vào cửa.”

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta đầy thích thú:

“Liên quan gì đến tôi?”

Anh ta tránh ánh mắt tôi, khẽ giọng:

“Em cứ coi như giúp anh đi, xem như anh vẫn còn yêu em đến tận bây giờ.”

“Chẳng phải em muốn trả thù anh và Hạ Vy sao?”

“Anh cũng xem như giúp em hả giận rồi. Khi cô ta tìm đến anh, anh đã giữ lại bằng chứng từ trước.”

Lần này tôi thực sự không nhịn nổi nữa, cười đến mức cả người run rẩy.

“Vậy thì đúng là thiệt thòi cho anh rồi, nhẫn nhục chịu đựng mà sống chung với cô ta lâu như vậy.”

“Bắt được bằng chứng cô ta phản bội, có phải rất hả hê không?”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn tôi chăm chú:

“Có cảm giác như đã báo được thù lớn.”

Tôi từ từ thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi:

“Anh biết rõ thế, vậy còn đến cầu xin tôi làm gì?”

“Tông Chí Thành, nếm mùi quả báo có dễ chịu không?”

Nói xong, tôi quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Ve sầu mùa hạ vẫn kêu inh ỏi, không ngừng, không dứt.

Tối hôm đó, tôi đứng trên ban công, uống một ly rượu vang, tâm trạng thư thái vô cùng.

Từ xa, tôi trông thấy Tông Chí Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, vai rũ xuống, hai tay vẫn còn cầm hai hộp bánh.

Lưới đựng chuối bị rách, mấy quả chuối rơi lăn lóc trên mặt đất—giống như chính anh ta đã rơi xuống tận đáy.

(Hết.)

(Đã hết truyện)

SAU KHI KHÁM THAI, TÔI QUYẾT ĐỊNH LY HÔN CHỒNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Drama,

Hôm đó, sau khi khám thai về, tôi đẩy cửa phòng tân hôn ra, tờ siêu âm còn chưa kịp nhét vào túi xách thì đã nhìn thấy dưới chiếc đèn sàn ở giữa phòng khách, Cố Đình Thâm quỳ một gối xuống đất, lòng bàn tay nâng chiếc nhẫn kim cương, nói với Tô Tình: “Lấy anh nhé.”

Không khí như bị chụp kín trong lồng kính, ánh đèn hắt qua vai anh ta đổ dài xuống tấm thảm, sắc bén như một con dao.

“Xin lỗi, tôi đến không đúng lúc rồi.” Tôi đóng cửa lại, sau đó mở ra một lần nữa, xác nhận mình không vào nhầm phòng.

Tô Tình ngẩn người lùi lại một bước.

Cố Đình Thâm vẫn giữ nguyên tay trong không trung.

Tôi trải tờ siêu âm ra bàn trà.

“Là con trai, chân rất dài.” Giọng tôi rất bình thản, “Cảm ơn hai người đã chọn hôm nay để cho tôi một bất ngờ.”

Anh ta như nghẹn thở, đột ngột đứng dậy.

“Tri Hạ, không phải như em thấy đâu.”

“Tôi thấy rất rõ ràng.” Tôi nhìn chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt, “Một gối, nhẫn kim cương, lời thoại rất thuần thục.”

Tô Tình mím môi, như muốn giải thích, lại như sợ tôi mở lời trước.

“Cũng là lỗi của tôi.” Tôi cười nhẹ, “Lẽ ra tôi nên gõ cửa trước.”

“Tri Hạ.” Cố Đình Thâm bước nhanh về phía tôi, giọng vội vàng, “Nghe anh nói—”

“Đừng đến gần.” Tôi đặt túi xách lên tay vịn ghế sofa, kéo khóa, rút ra hai tờ giấy, “Đơn ly hôn, tôi đã ký rồi.”

Tờ giấy rơi nhẹ bên chân anh ta, nằm cạnh bóng chiếc hộp nhẫn.

Anh ta sững người, trong mắt thoáng hiện sự hoảng loạn mà tôi rất hiếm thấy.

“Chuẩn bị từ khi nào vậy?”

“Từ khi anh bắt đầu làm thêm đến khuya, điện thoại đặt dấu vân tay còn thêm mật khẩu.” Tôi nói, “Có lẽ từ lúc đó.”

“Anh không có—”

“Không có người thứ ba?” Tôi nhìn Tô Tình, “Hay không có cầu hôn?”

Tô Tình khẽ nói: “Tri Hạ, em không định phá hoại hai người, em chỉ là—”

“Chỉ là tình cờ đi ngang, tình cờ nhận nhẫn, tình cờ nghe thấy anh ấy cầu hôn.” Tôi không nhìn cô ta, “Sự ‘tình cờ’ này giống như con tôi vậy, cũng tình cờ hôm nay được khám là rất khỏe mạnh.”

“Anh không có cầu hôn.” Cố Đình Thâm siết chặt chiếc nhẫn, các đốt ngón tay trắng bệch, “Anh chỉ là—”

“Diễn tập?” Tôi tiếp lời, “Diễn lời thoại cho lễ cưới tương lai, tiện chọn luôn nơi tập dượt là phòng tân hôn của chúng ta.”

Anh ta thở gấp.

“Bình tĩnh lại.” Anh nói.

“Tôi rất bình tĩnh.” Tôi kéo vali từ cửa vào, “Bình tĩnh đến mức đã phân loại quần áo, giấy tờ quan trọng để riêng, sổ khám thai cũng mang theo.”

Tiếng kéo khóa nghe rõ mồn một trong sự yên lặng.

“Em định đi đâu?” Anh ta chặn trước mặt tôi.

“Trước khi cơ quan ly hôn mở cửa, tôi sẽ đến nhà bạn thân tôi trước.” Tôi nói, “Ghế sofa của cô ấy mềm hơn cái này.”

“Chúng ta có thể nói chuyện.”

“Chúng ta đã nói rất nhiều lần.” Tôi kéo tay cầm vali, “Anh nói anh bận, tôi nói tôi có thể chờ. Anh nói dự án cần đẩy mạnh, tôi nói con cái không gấp. Giờ thì không cần nói nữa.”

“Tri Hạ.” Giọng anh ta trầm xuống, “Chuyện hôm nay có vấn đề.”

“Có vấn đề không phải là hôm nay.” Tôi nhìn anh, “Mà là từ lâu rồi, khi anh thay ‘chúng ta’ thành ‘tôi’.”

Tô Tình bước lên một bước, tay đan vào nhau, “Hay là… tôi tránh đi trước.”

“Được.” Tôi gật đầu, “Cảm ơn.”

Cô ấy đi đến cửa, rồi dừng lại, “Tri Hạ, xin lỗi.”

Tôi cười nhẹ, “Cô không cần xin lỗi tôi, cô đâu có kết hôn với tôi.”

Cửa đóng lại, thế giới chỉ còn lại hai người chúng tôi và chiếc đèn sàn không đúng lúc đó.

“Tôi không định phản bội em.” Anh ta khó khăn lên tiếng, “Tôi cũng không định cưới cô ấy.”

“Vậy anh chỉ muốn tập luyện chia tay với tôi.” Tôi nói, “Tôi phối hợp.”

Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia chật vật.

“Tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

“Giải thích rõ ràng cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta ly hôn.” Tôi đưa tập hồ sơ cho anh ta, “Nhà đứng tên anh, con đứng tên tôi. Anh tay trắng ra đi, tôi mang theo một cái nồi một cái bát, công bằng.”

“Em đang đánh cược rằng anh sẽ đồng ý?” Giọng anh ta lạnh hơn, như thể vừa nắm được chiếc xương sống cuối cùng để gượng dậy.

“Không phải đánh cược.” Tôi nói, “Là thông báo.”

Anh ta nhìn tôi rất lâu, như muốn tìm ra một con đường quay về quá khứ từ khuôn mặt tôi.

“Em đang mang thai con anh.” Anh nói.

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Thằng bé rất khỏe, bác sĩ nói giống anh, chân dài, đầu to, sau này sinh thường sẽ khá vất vả.”

Tôi gấp tờ siêu âm lại, nhét vào túi xách.

“Còn về việc cha đứa bé là ai, giấy khai sinh có một ô tên ‘trống’, trống vậy mà lại thấy đẹp.”

Anh hít sâu một hơi, như muốn đè nén gì đó, “Em nhất định phải nói như vậy sao?”

“Hôm nay tôi thấy anh cầu hôn.” Tôi kéo vali đến cửa, “Ngôn từ chỉ là chú thích, hình ảnh mới là bằng chứng.”

Anh ta đột nhiên đưa tay chặn cửa.

“Đừng đi.” Anh nói, “Ít nhất… cho anh một đêm.”

Tôi nhìn bàn tay anh, khớp xương nhô ra, lòng bàn tay có vết chai mỏng — là dấu tích của những năm tháng chèo chống công ty, lái xe, ký hợp đồng.

“Cố Đình Thâm.” Tôi nhẹ giọng gọi tên anh, “Anh có từng nhận ra, điều mà chúng ta làm giỏi nhất… là đẩy nhau ra xa.”

“Anh không đẩy em.” Anh khẽ nói, “Anh chỉ là… không quay đầu lại.”

“Vậy cũng đủ rồi.” Tôi kéo cửa ra ngoài, “Tôi không đứng nguyên một chỗ chỉ để chờ ai đó học cách quay lại.”

Cửa mở hé ra một khe, gió lạnh len vào từ đó, thổi tung mép rèm cửa, như có ai trong nhà đang thở dài.

Anh không nói gì thêm, từ từ buông tay xuống.

Tôi kéo vali ra ngoài, then cửa khép lại phía sau, vang lên một tiếng “cạch” dứt khoát.

Ra đến thang máy, tôi gọi cho Lâm Mạt.

Cô ấy bắt máy rất nhanh.

“Cậu ra rồi à?” Cô hỏi.

“Ừ.” Tôi đang chờ thang máy, “Kết quả khám thai rất tốt, con khỏe.”

“Còn cậu thì sao?”

“Cũng khỏe.” Tôi nghiêng mặt nhìn gương thang máy, mặt mình có hơi tái, “Chỉ là cuộc hôn nhân chết rồi.”

Cô ấy im lặng một lát.

“Đến chỗ mình đi.” Cô nói, “Ghế sofa vừa phơi nắng xong, sạch sẽ.”

“Được.” Tôi cười nhẹ, “Tiện thể mượn cân nhà cậu cân thử vali, tớ nghi ngờ mình đã kéo theo cả trái tim anh ta.”

“Đừng nói đùa như vậy.”



Bình luận

Loading...