Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xoá Anh Khỏi Đời

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

15

Tôi cùng đối tượng xem mắt đi xem một bộ phim.

Anh ấy rất ga lăng, sau khi tan phim còn chủ động đề nghị đưa tôi về tận cửa.

Khi xe dừng lại, anh ấy mở cửa giúp tôi, mỉm cười hỏi:

“Có thể hẹn em đi ăn lần nữa không?”

Tôi gật đầu.

Cậu tôi nói đúng, gặp gỡ nhiều người một chút cũng không có gì xấu.

Tôi đứng tại cổng nhìn chiếc xe của anh ấy rẽ vào ngã tư, rồi xoay người đi vào trong.

Đi được mấy bước, tôi bất ngờ thấy Tông Chí Thành bước ra từ bóng cây, sắc mặt u ám.

“Muộn như vậy rồi?”

Tôi cảm thấy buồn cười, không thèm để ý, tiếp tục đi thẳng.

Nhưng anh ta lại vươn tay kéo tôi lại.

Tôi lập tức hất ra, lùi về phía sau vài bước như thể vừa bị thứ dơ bẩn nào đó chạm vào.

Tay anh ta cứng đờ giữa không trung, hốc mắt đỏ hoe.

“Tiểu Điềm, anh biết anh sai rồi.”

“Đừng bỏ anh, được không?”

Anh ta cố tình nhấn mạnh:

“Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, không phải chỉ vì anh muốn trả thù Hạ Vy, anh thật sự muốn cưới em.”

“Cũng không phải vì công việc, em yên tâm, cho dù có quay lại, anh cũng không cần cậu em giúp gì cả.”

Nghe anh ta nhắc đến Hạ Vy, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ.

Tôi tiến lại gần một chút, hạ giọng hỏi:

“Năm đó hai người… có bằng chứng gì không?”

Anh ta sững sờ, lắp bắp:

“Em… em muốn làm gì?”

Tôi không vòng vo:

“Tôi chỉ không muốn cô ta sống yên ổn, tôi nuốt không trôi cục tức này.”

“Anh thật sự muốn quay lại với tôi? Đưa bằng chứng cho tôi đi, coi như một lễ vật chứng minh lòng thành.”

Anh ta do dự cúi đầu, im lặng một lúc lâu rồi khẽ hỏi:

“Em muốn làm gì?”

Tôi xoay người bước đi, anh ta vội vàng chạy theo phía sau, gấp gáp nói:

“Được rồi, anh không hỏi nữa, làm theo ý em đi.”

Tối hôm đó, tôi gom hết những tin nhắn và ảnh chụp mà Tông Chí Thành lưu trong ổ đám mây, đóng gói lại rồi gửi thẳng cho Hà Quân.

Thậm chí, Tông Chí Thành còn quyết tâm đến mức mang cả quyển sổ chép tay chứa toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ đến cho tôi.

Tôi gọi ngay một dịch vụ giao hàng, chuyển tất cả đến tay Hà Quân.

Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta.

[Hạ Vy lừa tôi, cô ta chưa từng mang thai.]

16

Đến lúc này, tiệc đính hôn của tôi đã trôi qua hai tháng.

Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa—sau khi bị vạch trần, Hạ Vy quỳ xuống cầu xin tha thứ hết lần này đến lần khác.

Nhưng lần này, Hà Quân đã quyết tâm ly hôn.

Anh ta còn đặc biệt gọi điện cảm ơn tôi, nói rằng những bằng chứng tôi gửi cộng với một số tài liệu khác đủ để chứng minh Hạ Vy có thói quen ngoại tình trong suốt thời gian hôn nhân.

Cô ta bị đẩy trở lại vạch xuất phát, mất hết tất cả.

Luật sư của Hà Quân kiên quyết yêu cầu cô ta ra đi tay trắng.

“Chắc chắn sẽ phải đưa ra tòa, nhưng tôi có thừa thời gian để đối phó với cô ta.”

Bên phía tôi, Tông Chí Thành dường như thực sự tin rằng chúng tôi có thể quay lại.

Mỗi ngày anh ta đều gửi tin nhắn hỏi han, đặt đồ ăn, mua hoa tặng tôi.

Thậm chí còn đặt tổ yến gửi sang lấy lòng mẹ tôi—chỉ có điều, tất cả đều bị ném thẳng ra ngoài.

Sau nửa tháng bị phớt lờ, sự kiên nhẫn của anh ta cuối cùng cũng cạn kiệt.

Lại tìm đến tận cửa, trông gầy sọp đi thấy rõ.

Giọng anh ta đầy vẻ cầu xin:

“Anh đã làm theo lời em rồi, tại sao em vẫn không chịu nghe điện thoại của anh?”

Tôi nhìn thoáng qua mấy người hàng xóm đang len lén nhìn từ hành lang, lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi lên tiếng:

“Tại sao à? Vì tôi chỉ muốn trả thù anh và Hạ Vy thôi.”

Anh ta nghẹn lời, trừng mắt giận dữ nhìn tôi.

“Tiểu Điềm, sao em lại trở thành người như thế này?”

Tôi cười lạnh:

“Chẳng lẽ không nên à? Bị lừa một lần thì gọi là ngốc, bị lừa thêm lần nữa chính là tự làm khổ mình.”

Anh ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm, định xông vào trong nhà.

Tôi lập tức đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài, anh ta đập cửa thùm thụp, giọng đầy phẫn nộ:

“Tiểu Điềm! Anh đã hối cải rồi, sau này cũng chỉ đối tốt với em thôi, sao em lại tính toán với anh như vậy?”

“Chuyện của anh và cô ta là trước khi anh gặp em, có cần phải bám mãi không buông thế không?”

Cách một cánh cửa, tôi chẳng có gì phải sợ, dứt khoát nói thẳng:

“Tông Chí Thành, xin việc khó lắm đúng không?”

“Nói thật cho anh biết nhé, cậu tôi đã rêu rao chuyện của anh khắp nơi rồi, bao gồm cả việc anh từng lén nhận tiền trong công ty bất động sản cũ.”

“Bây giờ chẳng có ông chủ nào dám nhận anh đâu. Gửi bao nhiêu hồ sơ cũng vô ích thôi.”

“Giữ lại mấy bản CV in màu của anh mà làm kỷ niệm đi.”

Anh ta tức đến mức đạp cửa điên cuồng, nhưng bảo vệ tòa nhà rất nhanh đã kéo đến, lôi anh ta ra khỏi khu chung cư.

Nói ra cũng buồn cười—chuyện nhận tiền kia, tôi cũng là nhờ xem lại lịch sử tin nhắn của anh ta mới biết được.

Không biết cha mẹ giáo viên mẫu mực của anh ta sau khi nghe chuyện này xong, liệu còn có thể ngẩng đầu lên được nữa không.

17

Dưới sức ép của luật sư Hà Quân, Hạ Vy cuối cùng cũng phải cúi đầu ký đơn ly hôn.

Sau từng ấy năm được nuôi như chim hoàng yến, cô ta chưa từng đi làm dù chỉ một ngày.

Cha mẹ cô ta từ lâu đã có gia đình riêng, chẳng ai quan tâm đến cô ta nữa.

Nghe nói, sau thời gian hòa giải, cô ta bị đuổi ra khỏi nhà với duy nhất một chiếc vali, không nơi nào để đi.

Không còn những ngày tháng cơm bưng nước rót, cô ta lặng lẽ khóa trang cá nhân.

Những người bạn từng thân thiết cũng tránh cô ta như tránh bệnh dịch.

Một số kẻ thích hóng chuyện thì tìm đến tôi, tò mò hỏi:

“Hai người không phải là bạn thân sao?”

Tôi nhướn mày, cười nhạt:

“Chưa nghe câu ‘phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân’ à?”

Bọn họ lập tức im lặng.

Còn Tông Chí Thành, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, tìm được một công việc bán bảo hiểm.

Lần sau gặp lại, tôi đang đứng đợi đèn đỏ.

Anh ta mặc vest, kẹp cặp tài liệu, hớt hải đuổi theo một người phụ nữ trung niên, cố gắng giới thiệu sản phẩm.

Người kia mặt mày khó chịu, không ngừng tăng tốc.

Khoảnh khắc anh ta vô thức quay đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Trong ánh mắt anh ta, tôi thấy rõ ràng sự bối rối và xấu hổ, sau đó nhanh chóng cúi đầu tránh đi.

Tôi biết, Hạ Vy sau khi không còn đường lui, đã bám lấy anh ta.

Và khi cha anh ta biết chuyện, tức giận đến mức phải nhập viện.

Tôi cũng biết, hai người bọn họ thuê trọ ở khu nhà ổ chuột, sống cuộc đời của đôi “uyên ương khổ mệnh”.

Thật tốt.

Tôi đã nói rồi, nếu bọn họ không đến với nhau, trời đất không dung.

Nửa năm sau, quả báo rốt cuộc cũng đến.

18

Đối tượng xem mắt mới của tôi là một cảnh sát.

Anh ấy rất hoạt bát, trong lúc ăn tối bỗng nổi hứng kể một câu chuyện thú vị gần đây.

“Đêm hôm đó, chúng tôi nhận được một cuộc gọi báo án khẩn cấp, lập tức đến hiện trường ở khu nhà ổ chuột.”

“Căn phòng nhỏ hẹp, toàn đồ nội thất cũ kỹ, một nam một nữ khỏa thân trốn trong chăn không chịu ló mặt ra.”

“Người báo án là bạn trai của cô gái, mặt mày xám xịt, cứng rắn kéo cô ta ra ngoài.”

Cô ta lợi dụng lúc bạn trai đi làm, hẹn hò với đàn ông xung quanh.

Ban đầu, cảnh sát chỉ nghĩ đây là một vụ ngoại tình cẩu huyết, khuyên nhủ vài câu rồi định rời đi.

Nhưng đột nhiên, người bạn trai lấy điện thoại ra, chìa hàng loạt ảnh chụp màn hình.

“Cô ta không chỉ ngoại tình, mà còn giao dịch bất hợp pháp.”

“Mấy anh có thể kiểm tra lịch sử nhận tiền của cô ta, đều vào khoảng 11, 12 giờ đêm.”

Cảnh sát lật lại lịch sử giao dịch, quả nhiên suốt mấy tháng qua, cứ cách vài ngày lại có một khoản vài trăm tệ.

“Còn đây là video giám sát, tôi đã nghi ngờ từ lâu, nên đã lắp camera ở nhà.”

Nghe đến đây, cô gái lập tức hét lên, lao vào tấn công bạn trai.

“Nếu không phải vì anh, tôi có đến mức này không?”

“Anh kiếm được bao nhiêu? Đến cả một cái túi hàng hiệu cũng không mua nổi!”

“Tôi đã bảo chia tay từ sớm rồi! Nếu không phải do chuyện của anh bị lộ, tôi đâu có bị ly hôn?!”

Người bạn trai cũng không giả vờ nữa, trực tiếp vạch trần:

“Cô nghĩ đống bằng chứng kia từ đâu ra à? Là tôi gửi cho chồng cô đấy! Đáng đời!”

Lúc cô ta gào thét điên cuồng, bất ngờ chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm thẳng vào bạn trai.

May mắn là cảnh sát khống chế kịp thời, nhưng cánh tay người bạn trai vẫn bị cắt một đường sâu, máu chảy không ngừng.

Không còn cách nào khác, cô ta bị đưa về đồn ngay lập tức.

Vì bằng chứng rõ ràng, người đàn ông cùng chăn gối với cô ta cũng thừa nhận giao dịch phi pháp nhiều lần.

Cả hai đều bị phạt tiền và tạm giam.

Nghe đến đây, tôi vẫn không liên tưởng gì đến Tông Chí Thành.

Mãi đến vài ngày sau, trên đường về nhà, tôi lại gặp anh ta đang đứng chờ ở cửa.

Giữa trời nóng bức, anh ta mặc áo ngắn tay, nhưng không giấu được lớp băng dày trên cánh tay.

Tay còn lại cầm hai hộp bánh và một túi chuối.

Vừa thấy tôi, mắt anh ta sáng rực lên.

19

Tôi dừng bước, nhìn lớp băng quấn chặt trên cánh tay anh ta, đột nhiên liền hiểu ra tất cả.

Cố nén cười, tôi hỏi:

“Hạ Vy đâu rồi?”

Anh ta sững sờ, chột dạ cúi thấp đầu:

“Em… em nghe nói rồi à?”

Tôi nhướng mày, cười nhạt:

“Chuyện xấu lan nhanh nghìn dặm, câu này quả thật không sai chút nào.”

Tôi sợ mình sẽ cười quá to ngay trước mặt anh ta, nên xoay người định đi.

Nhưng anh ta vội vàng gọi với theo, giọng ngập ngừng:

“Tiểu Điềm!”

“Nể tình chúng ta từng ở bên nhau, em có thể nhờ cậu em giúp anh một chút không?”

Anh ta như sợ tôi từ chối ngay lập tức, vội vàng bổ sung:

“Chỉ cần kiếm một công việc bất kỳ là được, anh thật sự không muốn bán bảo hiểm nữa. Anh có học vấn cao như vậy, chỉ thiếu một cơ hội thôi.”

Sau đó, anh ta gãi đầu, giọng chua chát:

“Ba mẹ anh trách móc anh suốt, nếu không có một công việc đàng hoàng, họ thậm chí còn không cho anh bước vào cửa.”

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta đầy thích thú:

“Liên quan gì đến tôi?”

Anh ta tránh ánh mắt tôi, khẽ giọng:

“Em cứ coi như giúp anh đi, xem như anh vẫn còn yêu em đến tận bây giờ.”

“Chẳng phải em muốn trả thù anh và Hạ Vy sao?”

“Anh cũng xem như giúp em hả giận rồi. Khi cô ta tìm đến anh, anh đã giữ lại bằng chứng từ trước.”

Lần này tôi thực sự không nhịn nổi nữa, cười đến mức cả người run rẩy.

“Vậy thì đúng là thiệt thòi cho anh rồi, nhẫn nhục chịu đựng mà sống chung với cô ta lâu như vậy.”

“Bắt được bằng chứng cô ta phản bội, có phải rất hả hê không?”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn tôi chăm chú:

“Có cảm giác như đã báo được thù lớn.”

Tôi từ từ thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi:

“Anh biết rõ thế, vậy còn đến cầu xin tôi làm gì?”

“Tông Chí Thành, nếm mùi quả báo có dễ chịu không?”

Nói xong, tôi quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Ve sầu mùa hạ vẫn kêu inh ỏi, không ngừng, không dứt.

Tối hôm đó, tôi đứng trên ban công, uống một ly rượu vang, tâm trạng thư thái vô cùng.

Từ xa, tôi trông thấy Tông Chí Thành vẫn đứng nguyên tại chỗ, vai rũ xuống, hai tay vẫn còn cầm hai hộp bánh.

Lưới đựng chuối bị rách, mấy quả chuối rơi lăn lóc trên mặt đất—giống như chính anh ta đã rơi xuống tận đáy.

(Hết.)

(Đã hết truyện)

Thật lòng hay Thử thách (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Vả Mặt,

1

Câu nói đó vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên lặng như tờ lúc này.

Vài người bạn đang nhe răng cười cũng lập tức thu lại nụ cười.

Sau vài giây im lặng, tôi gần như theo phản xạ mà cúp máy.

“Có vẻ không hợp lắm, tôi uống phạt vậy.” Để làm dịu bầu không khí, tôi cười gượng, uống cạn ly rượu trong tay.

“Thư Hòa, đừng buồn mà…”

“Buồn gì chứ? Tôi không buồn, đã bốn năm rồi, người ta có bạn gái là chuyện bình thường thôi. Nào nào nào, chơi tiếp đi.”

Thấy sắc mặt tôi bình thường như không có gì, bầu không khí trong phòng mới dần sôi nổi trở lại.

Tôi ngồi trên sofa nghe họ cười nói, mà men rượu trong người lại tan đi không ít.

Hiếm khi tụ họp, mọi người chơi rất nhiệt tình, đến khi tôi về tới nhà đã là một giờ rưỡi sáng.

Tôi tháo giày nằm ngửa lên giường, ngẩn người nhìn lịch sử cuộc gọi trong điện thoại.

Thời gian dừng lại ở 0:35, thời lượng cuộc gọi chỉ vỏn vẹn mười giây.

Trong đó có năm giây là tôi im lặng.

Hắn không gọi lại cho tôi.

Cũng là chuyện bình thường thôi.

Đã bốn năm rồi.

Huống hồ hắn có vẻ đã có bạn gái.

Tôi thở dài, thay đồ ngủ rồi chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.

Dù sao mai cũng là cuối tuần, ngủ dậy rồi tắm cũng được.

Nhưng đúng lúc tôi vừa nhắm mắt sắp ngủ thì điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên.

Tôi lần mò bắt máy.

“A lô.”

“Thư Hòa bé bỏng, cậu về nhà rồi à?”

Là Dao Dao.

“Về rồi.”

“Nghe cậu có vẻ hơi thất vọng đó, đang nghĩ sao không phải Lục Hoài Xuyên gọi lại cho cậu à?” Cô ấy nửa đùa nửa thật.

“Không có, tụi mình chia tay bốn năm rồi mà.”

“Cậu không thành thật.” Dao Dao nói, “Cậu biết rồi đấy, mình giỏi đọc sắc mặt nhất mà.”

“Mình nói thật mà.” Tôi mạnh miệng cãi, “Mình ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

Nói xong câu đó tôi cúp máy.

Nhưng lần này, dù nhắm mắt lại cũng không sao ngủ được.

2

Tôi và Lục Hoài Xuyên học cùng trường cấp ba.

Chính xác hơn là tôi là đàn chị của hắn.

Ban đầu tôi hoàn toàn không quen hắn, cho đến khi Dao Dao cười toe toét giới thiệu liên lạc của hắn cho tôi.

“Đàn em trong bộ phận tụi mình, cao ráo đẹp trai, vừa gặp đã thích cậu, chỉ có điều hình như hơi… đa nhân cách, có hứng thì add đi.”

“Này—”

“Không cần cảm ơn, một tiếng chị em là trên hết.”

“Cậu y như bà mối vậy đó…”

“Add thì add, không add thì thôi.”

Cuối cùng tôi vẫn add.

Tôi tò mò xem cái “đẹp trai” trong lời Dao Dao đáng tin được mấy phần.

Huống hồ tôi cũng chẳng phải người thanh cao gì, số của trai đẹp mà không add thì phí.

Lục Hoài Xuyên gần như chấp nhận lời mời kết bạn ngay lập tức.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn là rất nói nhiều, nói chuyện hợp ý, biết cách chiều theo sở thích của tôi.

Cái kiểu cứ gọi một câu “chị” lại khiến tôi thấy rất dễ chịu.

Phải công nhận rằng nói chuyện với hắn rất thoải mái.

Chỉ có điều duy nhất khiến tôi để tâm là câu “hơi đa nhân cách” của Dao Dao.

Khi cuối cùng hẹn được gặp mặt ăn cơm ở trường, tôi mới vỡ lẽ.

Học sinh lớp 10 được tan học sớm hơn lớp 11 năm phút, hắn đứng ở cửa sau lớp tôi đợi tan học.

“Wow—”

Giữa tiếng reo hò trêu chọc của Dao Dao và mấy đứa bạn, cả khuôn mặt hắn đỏ lên trông thấy, đỏ tới tận vành tai.

Người trên mạng cứ một câu “chị” hai câu “chị” ngọt xớt, lúc đối mặt trực tiếp với tôi thì không nói nổi một lời.

Không nói quá chứ, nếu dưới đất có khe hở chắc hắn chui xuống rồi.

So với cái tính cách sôi nổi như cún con trên mạng, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Dao Dao với mấy đứa kia cười hì hì chạy đi, trong lớp chỉ còn lại hai đứa tôi.

Tôi cố ý trêu hắn.

“Là cậu à, đàn em? Sao ngoài đời không giống trên mạng nhỉ, đổi người rồi à?”

“Trên mạng cậu nói hôm nay mời tôi ăn cơm, mình còn đi không?”

Hắn cúi đầu, một lúc sau mới ho nhẹ hai tiếng: “…Là mình, đi.”

Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, có cảm giác như đang trêu đứa con nít.

Nói chính xác thì đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

Hắn cao ráo, hơi gầy, không trắng lắm, nhưng ngũ quan rất hài hòa, trông giống mấy ngôi sao Hàn Quốc có chút tiếng tăm, chỉ là tôi không nhớ tên.

Đúng là khá đẹp trai.

3

Có lẽ là nghiệp báo vì nói dối, hôm sau tôi đen đủi không chịu nổi.

Vừa tắm xong ra ngoài thì bị chim ị trúng đầu, tôi vừa chửi vừa quay về gội đầu lại rồi ra cửa lần nữa, không để ý nên bị trẹo chân ngã cầu thang.

Tôi tưởng thế là xui đủ rồi, cho đến khi phát hiện tay phải không nhấc lên nổi, tôi mới nhận ra sự nghiêm trọng.

Tệ hơn nữa, khi đến bệnh viện bó bột, tôi thấy một người quen đi ngay sau bác sĩ.

Lục Hoài Xuyên.

Thế nào là “họa vô đơn chí” đây…

Đã lâu rồi không gặp, không ngờ lần tái ngộ lại theo kiểu này.

Vẻ ngoài của hắn không thay đổi nhiều, chỉ là trông trầm ổn hơn, da vẫn màu lúa mạch, tóc đen hơi xoăn, mí mắt cụp xuống, không thấy rõ biểu cảm.

Để tránh ngại ngùng, tôi dán mắt xuống sàn nhà không dám ngẩng đầu.

Ngay cả bác sĩ cũng trêu: “Sàn bệnh viện tụi tôi có hoa à?”

“Lau sạch lắm, bóng loáng luôn.” Tôi đáp đại.

Trong ánh nhìn lén, tôi thấy Lục Hoài Xuyên bình thản đứng đó, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Tôi thu lại ánh mắt, thở dài trong lòng.

Nghe bác sĩ dặn dò xong, tôi cầm giấy đi ra khỏi phòng khám, chưa đi được mấy bước thì nghe tiếng Lục Hoài Xuyên gọi từ phía sau.

“Ngụy Thư Hòa.”

Tôi cứng người quay đầu lại nhìn hắn.

“Tấm bưu thiếp em gửi cho anh, anh nhận được rồi. Cảm ơn em.”

Tôi nghẹn thở một lúc.

Lúc đi du lịch tốt nghiệp tôi có đến Tây Tạng, nơi được gọi là gần thiên đường nhất, tôi đã gửi cho hắn một tấm bưu thiếp.

Đó mới là lần đầu tiên tôi liên lạc với hắn sau bốn năm.

Chỉ là lúc gửi tôi không để lại tên, cũng chỉ ôm tâm lý may rủi, mong hắn sẽ nhận được.

“Không…” Tôi thấy xấu hổ như bị bắt quả tang, nói nhanh, “Lúc gửi tôi không biết anh có bạn gái, hôm đó gọi điện là do chơi Thật lòng hay Thử thách, anh đừng hiểu lầm.”

“Ai nói với em là anh có bạn gái?” Hắn nhíu mày.

Đầu tôi như bị treo lại một giây, sau đó miệng nhanh hơn não: “Vậy bữa cơm trước đây tụi mình hẹn vẫn còn hiệu lực chứ?”

Vừa dứt lời, tôi thấy mắt hắn sau tròng kính hơi nheo lại.

Còn tôi, chỉ muốn tự tát mình hai cái.

“Ờ, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là…”

“Em như vậy rồi, còn nhớ đến ăn cơm?” Hắn liếc tay tôi đang bó bột, cắt lời, “Đợi tay em khỏi đã rồi nói sau.”

4

Chuyện tôi hẹn ăn cơm với Lục Hoài Xuyên không giấu Dao Dao.

Cũng không giấu nổi.

Hôm cô ấy đưa tôi đi tái khám nhìn thấy hắn, lập tức lộ vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ.

Dù tôi chẳng biết cô ấy bừng tỉnh cái gì.

Ra khỏi bệnh viện, cô ấy nhìn tôi như thể không còn gì để nói: “Thư Hòa, đầu óc chỉ toàn yêu đương là không nên nha.”

Lúc đó tôi mới hiểu trong đầu cô ấy đang nghĩ gì.

Chắc cô ấy tưởng tôi cố tình làm gãy tay để được gặp Lục Hoài Xuyên.

“Nghĩ gì vậy hả.” Tôi dùng tay còn lành véo nhẹ cái má mũm mĩm của cô ấy, “Tôi giống người làm chuyện đó lắm à?”

“Vậy thì tốt rồi.” Cô ấy thở phào, rồi cảm khái, “Vậy hai người cũng có duyên thật.”

Tôi nhếch môi cười gượng.

“Duyên đến mức này rồi, cậu nói thật đi, cậu thật sự không có tí tình cảm nào với hắn nữa sao?”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi và cô ấy đối mặt một lúc lâu, cuối cùng chịu thua, kể chuyện tôi hẹn ăn với hắn.

“Tốt!” Cô ấy đập tay xuống bàn một cái làm tôi giật cả mình, “Mới nãy tôi đã thấy hai người có khí trường lạ lắm rồi.”

“…Cho hỏi cậu nhìn ra bằng cách nào?”

“Cậu không thấy hắn cứ nhìn tay cậu suốt à? Cái ánh mắt đó, cái sự tập trung đó, chậc chậc, nếu nói hắn không có tình cảm với cậu thì tôi không tin.”

Tôi im lặng.

Không nỡ nói cho cô ấy biết ánh mắt đó của hắn đâu phải vì tôi.

Mà là ánh mắt khao khát tri thức và tìm hiểu kiến thức.

5

Tuy tôi luôn cảm thấy Lục Hoài Xuyên rất lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi cũng biết tính cách của hắn.

Hắn là người giữ lời, nên tôi không nghĩ việc đồng ý ăn cơm với tôi hôm đó chỉ là cái cớ.

Ngày tháo bột hắn được nghỉ, tôi không gặp được hắn, rời khỏi bệnh viện rồi tôi do dự mãi, cuối cùng chủ động gọi điện cho hắn.

Nhưng chuông reo mãi chẳng ai bắt máy.

Tôi gọi thêm hai lần nữa, đến cuộc thứ tư thì cuối cùng cũng có người bắt máy.

“A lô?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ uể oải, tôi nhận ra đó chính là giọng nói hôm trước bên cạnh Lục Hoài Xuyên.

“Chào chị, cho tôi gặp Lục Hoài Xuyên.”

“Tìm anh ấy làm gì, cô là ai?” Cô ta hỏi thẳng.

Tôi hơi khựng lại: “Tôi là… bạn của anh ấy.”

Đối phương cười khẩy: “Bạn? Cô em à, số này trông quen lắm đấy, lần trước gọi tới cũng là cô đúng không? Tôi khuyên cô một câu, đừng có bám theo Hoài Xuyên nhà chúng tôi nữa.”

Câu đó khiến tôi cau mày.

“Cô là ai?”

“Tôi là ai? Dĩ nhiên là bạn gái anh ấy rồi.” Nói xong cô ta cúp máy.

Bạn gái? Nhưng rõ ràng Lục Hoài Xuyên đã nói với tôi là không có bạn gái.

Tôi gọi lại lần nữa, nhưng lần này chỉ còn tiếng tút tút báo bận.

Cô ta chặn tôi rồi.

Tôi biết mình nên thêm hắn làm bạn bè để hỏi cho rõ ràng, nhưng đến khi chuẩn bị gửi lời mời xác nhận, tôi lại dừng lại.

Thôi vậy.

Tôi bắt đầu nhụt chí.

Dù sao điện thoại cũng là vật riêng tư, nếu người ta có thể dễ dàng cầm điện thoại của hắn, chắc chắn quan hệ không tầm thường.

Hơn nữa việc hắn nói không có bạn gái cũng là chuyện một tháng trước, lỡ lúc đó còn đang trong giai đoạn mập mờ, giờ đã chính thức rồi thì…

Tôi bực bội tắt màn hình điện thoại, không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Nhưng có những chuyện, càng không muốn nghĩ tới lại càng ám ảnh trong đầu.

Tối đến tôi nằm lăn qua lăn lại không ngủ được, cuối cùng đành ngồi dậy trong sự cam chịu.

Tôi đi chân trần, mò mẫm ra phòng khách định lấy bia uống.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, tôi lại vô thức với tay lấy lon sữa bò ở tầng dưới cùng.

Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, bật nắp rồi lặng lẽ nhấp một ngụm.

Vị lạnh và ngọt ngấy lan ra trong khoang miệng, kích thích vị giác của tôi.

Thật ra tôi đã lâu không uống thứ này, hai lon duy nhất trong tủ là do bạn mang sang lúc ăn cơm tiện tay để lại.

“Nhớ là cậu từng thích uống.”

Bên ngoài rất yên tĩnh, đến đèn đường cũng còn lại không nhiều.

Trong tầm mắt tôi, ánh sáng duy nhất của cả thành phố là ánh trăng khuyết trên trời.

Cuối xuân, gió đêm mang theo chút oi bức lùa qua rèm cửa, lướt qua mái tóc đã dài qua vai của tôi.

Tôi bỗng ngẩn người.

Có chút muốn khóc.



Bình luận

Loading...