Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô tình

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

7、

Sau buổi hoà giải của cộng đồng, diễn biến sự việc nhanh vượt ngoài tưởng tượng.

Thoả thuận ly hôn nhanh chóng đặt trước mặt Chu Mục Bạch.

Điều khoản rõ ràng và lạnh lùng:

Hắn ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản trong nhà, bao gồm cả chiếc Maybach hắn lái nhiều năm, đều không liên quan đến hắn.

Không chỉ vậy, hắn còn phải trả tiền cấp dưỡng cho con trai hằng tháng cho đến khi đứa trẻ trưởng thành.

Lúc đầu hắn còn muốn giãy giụa, tìm cách mặc cả, nhưng luật sư của tôi trực tiếp xuất trình chứng cứ xác thực việc hắn chuyển dịch tài sản, chung sống với người khác và sinh con.

Nói rõ với hắn: trước sự thật, thẩm phán không có khả năng thiên vị hắn.

Cuối cùng hắn chỉ có thể mặt mày xám ngoét mà ký tên.

Gần như cùng lúc, luật sư cũng chính thức gửi thư luật sư yêu cầu thu hồi vật đã tặng đến Chu Mục Bạch và mẹ chồng tôi.

Lô vàng miếng trị giá hơn một trăm vạn cùng các loại trang sức quý đều được liệt kê rõ trong danh sách, yêu cầu hoàn trả trong thời hạn.

Mẹ chồng tôi nhận được thư luật sư thì suýt ngất vì tức.

Bà gọi điện mắng tôi giọng the thé là không có lương tâm, là độc ác, nói những thứ đã tặng bà thì là của bà, làm gì có chuyện đòi lại.

Tôi chỉ bình tĩnh nói với bà đây là thủ tục pháp lý, nếu bà không tự nguyện hoàn trả, vậy chúng tôi chỉ có thể gặp nhau tại toà.

Cuối cùng bà vừa chửi vừa than, nhưng vẫn trả lại hết.

Tôi biết, bà không phải nhận ra sai lầm, chỉ là sợ thật sự dính kiện tụng.

Ngày tháng của Lý Tâm còn thảm hơn.

Cô ta hoàn toàn thành “người nổi tiếng” trong khu, nhưng là tiếng xấu vang xa.

Chỉ cần bế con ra ngoài, cô ta liền cảm nhận được những ánh mắt khác thường và lời chỉ trỏ tứ phía.

Hàng xóm bàn tán sau lưng cô ta, thậm chí có người còn lườm công khai.

Trước kia cô ta thích khoe khoang trong nhóm bao nhiêu, bây giờ liền khó coi bấy nhiêu.

Cô ta gần như không dám xuất hiện ở khu vực công cộng trong khu nữa, cuối cùng chịu không nổi áp lực này, lặng lẽ bồng con dọn đi.

Căn 202 toà 8 cũng nhanh chóng trả lại.

Công việc của Chu Mục Bạch cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.

Hắn vẫn tưởng mình dựa vào bản lĩnh thật mới ngồi được vị trí nhẹ nhàng lương cao đó, hắn hoàn toàn không biết, công việc ấy thực ra là do tôi nhờ bạn thân, bảo công ty nhà cô ấy sắp xếp riêng cho hắn.

Trước đây tôi không nói, là nể cái lòng tự trọng đáng thương của hắn.

Giờ thì tất cả không còn cần thiết.

Phía công ty nhà bạn thân tôi đương nhiên sẽ không giữ hắn nữa.

Thành tích của hắn vốn dĩ bình thường, trước đây toàn dựa quan hệ mà trụ.

Nay nhân phẩm bại lộ, công ty nhanh chóng kiếm cớ điều hắn sang vị trí bên rìa, đãi ngộ giảm hẳn, thực chất là ép hắn tự xin nghỉ.

Hắn cả ngày đầu tắt mặt tối, chao đảo bên bờ vực.

Sau khi phán quyết ly hôn có hiệu lực, theo quy định, Chu Mục Bạch và mẹ chồng tôi phải dọn khỏi biệt thự của tôi.

Đến ngày hẹn dọn đi, hai mẹ con họ lại giở trò lưu manh, sống chết không chịu đi.

Mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống sàn phòng khách bắt đầu gào khóc ăn vạ, nói đây là nhà của bà, bà có chết cũng chết ở đây.

Chu Mục Bạch thì mặt sầm sì chắn ở cửa, nói tôi không có quyền đuổi họ đi.

Tôi đã sớm đoán sẽ như vậy.

Tôi không phí lời với họ, trực tiếp gọi báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Sau khi nắm rõ tình hình, cảnh sát nói rõ với Chu Mục Bạch và mẹ hắn rằng sổ đỏ đứng tên tôi, bản án ly hôn cũng xác định căn nhà thuộc về tôi, họ buộc phải lập tức rời đi, nếu không sẽ cấu thành chiếm dụng trái phép.

Chu Mục Bạch vẫn còn định cãi với cảnh sát, nhưng thái độ của cảnh sát rất kiên quyết.

Họ mở camera ghi hình thi hành công vụ, một lần nữa nghiêm khắc cảnh cáo họ phối hợp rời khỏi.

Chu Mục Bạch vẫn không nhúc nhích, hai cảnh sát tiến lên, mỗi người một bên giữ lấy cánh tay hắn, cưỡng chế kéo hắn ra khỏi cổng.

Tiếng hắn chửi bới xa dần.

Mẹ chồng tôi đang ngồi dưới đất thấy con trai bị kéo đi, lập tức nhắm mắt mềm người, nằm vật ra giả vờ ngất.

Đáng tiếc, màn diễn của bà không lay động được ai.

Xe cấp cứu 120 mà cảnh sát đã liên hệ từ trước đang chờ sẵn bên ngoài.

Nhân viên y tế khiêng cáng vào, kiểm tra thuần thục.

Bác sĩ trưởng nhóm giữ nét mặt bình thản, hiển nhiên đã gặp nhiều cảnh như thế này.

Họ trực tiếp đưa mẹ chồng tôi lên cáng, để phòng bà “tỉnh giữa đường” mà quẫy đạp, còn dùng dây cố định nhẹ nhàng, rồi vững vàng khiêng ra khỏi biệt thự, đưa lên xe cấp cứu.

Toàn bộ quá trình hiệu quả và bình tĩnh.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tôi cảm ơn cảnh sát và nhân viên y tế, rồi đóng cửa lại.

Tôi gọi thợ đến thay khoá, đổi toàn bộ ổ khoá trong biệt thự.

Trong thời gian ngắn, tôi không muốn quay lại nơi đầy rẫy dối trá và phản bội này nữa.

Tôi dắt con trai, tạm chuyển sang ở căn biệt thự trống của bạn thân.

Ở đó rất yên tĩnh, cũng rất an toàn.

Khi mọi chuyện đã lắng xuống, tôi đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn chính mình trong đó.

Trải qua bấy nhiêu ngày giày vò và đấu tranh, trên mặt tôi tuy còn vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng và kiên định hơn bất cứ lúc nào.

Cuối cùng tôi hiểu một điều.

Cả đời người phụ nữ, chỗ dựa lớn nhất, chưa bao giờ là một cuộc hôn nhân tưởng chừng mỹ mãn, cũng không phải một người chồng có vẻ đáng tin.

Mà là chính bản thân bạn luôn giữ cái đầu tỉnh táo, có năng lực và quyết tâm tự làm chủ đời mình.

Bạn có thể hiền lành, nhưng sự hiền lành của bạn phải có gai.

Cái gai ấy, là để bảo vệ bản thân, chứ không phải làm hại người khác.

Từ hôm nay, cuộc sống mới của tôi và con trai, chính thức bắt đầu.

(Đã hết truyện)

Thất Lễ, Tôi Không Diễn Nữa (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường,

Tận mắt thấy bạn trai mình ngoại tình, sẽ là cảm giác thế nào?

Không biết người khác ra sao, nhưng tôi lúc này chỉ thấy một sự bình thản lạnh lẽo, dường như người trước mắt chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Qua lớp kính, một người đàn ông phong độ nho nhã, một cô gái trẻ trung ngây thơ, hai người ăn uống đầy thân mật, thỉnh thoảng vài cử chỉ nhỏ cũng toát lên sự ngọt ngào.

Nếu như người đàn ông kia không phải bạn trai bảy năm của tôi, tôi hẳn sẽ khen một câu “trai tài gái sắc, thật là xứng đôi”.

Nhưng đáng tiếc, cuộc đời không có nhiều chữ “nếu”.

Người đàn ông ánh mắt ngập tràn cưng chiều kia, chính là bạn trai của tôi – nhưng giờ phút này lại đang dịu dàng lau khóe miệng cho một người phụ nữ khác.

Có lẽ ánh mắt tôi quá rõ ràng, hai kẻ kia cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi. “Vũ Thanh!”

Chu Dịch đứng bật dậy, động tác lộ rõ hoảng hốt, vô thức kéo chỉnh cổ áo – thói quen mỗi khi anh ta chột dạ.

Tôi đẩy cửa bước vào, chẳng nói được gì, chỉ nhìn thẳng anh ta với vẻ mặt vô cảm.

Ánh mắt Chu Dịch lảng tránh, rồi chỉ sang người phụ nữ bên cạnh:

“Đây là người mà anh đã nói với em, trợ lý mới – Hứa Dao. Vì bận dự án đến giờ mới xong, nên tiện thể cùng ăn bữa tối thôi.”

Hứa Dao cũng đứng dậy, mỉm cười nhã nhặn, đưa tay ra:

“Chào chị, chắc là chị Mạnh? Em là trợ lý của anh Dịch, em tên Hứa Dao.”

Tôi không đưa tay, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt dần hiện lên nụ cười khiêu khích của cô ta.

Thấy vậy, Hứa Dao rút tay về, nụ cười trên gương mặt trang điểm tinh xảo vẫn còn, liếc qua Chu Dịch rồi lại nhìn tôi:

“Chỉ là tiện cùng anh Dịch ăn bữa cơm thôi, Mạnh tiểu thư đừng nghĩ nhiều.”

Cô ta thu lại nụ cười, giả vờ ngạc nhiên:

“Chẳng lẽ Mạnh tiểu thư không tin tưởng anh Dịch, cố ý tới đây kiểm tra sao?”

Chu Dịch cau mày, sắc mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, giọng vừa bất lực vừa trách móc:

“Mạnh Vũ Thanh, em có thể thôi nghi ngờ vớ vẩn được không? Bình thường đã hay suy nghĩ linh tinh, hôm nay còn đến công ty gây chuyện, em đừng quá đáng nữa!”

Tôi chưa nói một câu, đã bị gán tội. Trong thoáng chốc, tôi bật cười.

Nụ cười ấy ngay cả tôi cũng cảm thấy rợn ngợp, hai người đối diện đều lộ vẻ khó hiểu.

Chu Dịch còn định nói gì, tôi liền cắt ngang:

“Có lẽ anh mải ăn quá nên không thèm nhìn điện thoại.”

Anh ta sững lại, mới nhớ ra còn có tin nhắn.

Mở máy ra, hiện lên tin nhắn tôi gửi từ một tiếng trước.

Chu Dịch cầm điện thoại, mặt mày xấu hổ, chẳng thốt nổi một câu.

Thật ra tôi đến đây có việc.

Lần trước tôi đưa một sợi dây chuyền đi bảo dưỡng, Chu Dịch tiện đường lấy về và để trong ngăn kéo bàn làm việc. Hôm nay tôi rảnh nên đến lấy, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

Anh ta nuốt khan, muốn mở miệng giải thích.

Tôi không để ý, vòng qua bàn mở ngăn kéo, lấy ra hộp nhung đen. Nhìn vẻ mặt của hai người kia, tôi lại thấy buồn cười.

“Tôi chỉ đến lấy đồ, làm phiền hai người sao?”

Mở hộp, bên trong trống rỗng, khiến tôi sững người. “Đồ đâu?”

Trong nháy mắt, một luồng lửa nóng ập lên não, giọng tôi bỗng cao vút.

Tôi nhìn chằm chằm Chu Dịch, càng thấy anh ta lúng túng, ánh mắt không dám chạm vào tôi.

“Tôi hỏi anh, đồ ở đâu?”

Tôi giơ hộp nhung trống rỗng dí vào mặt anh ta.

“Mạnh tiểu thư, chị nói là cái này sao?”

Hứa Dao khẽ kéo bung khuy áo đầu tiên, trên chiếc cổ thon dài lấp lánh một sợi dây chuyền cổ điển tinh xảo.

“Tại sao nó lại ở trên người cô?” Tôi hỏi cô ta, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Chu Dịch.

Hứa Dao mỉm cười:

“Mạnh tiểu thư coi trọng sợi dây chuyền này vậy sao? Em không ngờ đấy. Chỉ vì thấy đẹp nên anh Dịch tặng cho em. Nhưng nếu chị để tâm thế, em có thể trả lại.”

Nói rồi, cô ta giả vờ đưa tay tháo sợi dây chuyền xuống.



Bình luận

Loading...