Vô tình trở thành bạn gái của tổng tài
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
23.
“Tạm biệt nhé.”
Tôi mỉm cười, tao nhã vẫy tay chào Lâm Hi Tịch.
Chưa kịp xoay người, phía sau đã vang lên một giọng nói lạnh băng:
“Cho phép em đi sao?”
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Giọng này, làm sao tôi có thể quên.
Tôi quay lại, gượng gạo chào:
“Xin chào, Ân Yến Thần, lâu rồi không gặp.”
Anh không còn dáng vẻ điềm đạm thường ngày, ánh mắt sắc như dao, từng chữ cứng rắn nện xuống:
“Lâm Ân Ân, em đã vi phạm hợp đồng.”
Tôi cúi đầu, lí nhí:
“Ừ thì… vi phạm thì sao chứ.”
Anh bước từng bước lại gần, mỗi bước đều nặng nề, gương mặt u tối.
Bên cạnh anh, sắc mặt Lâm Hi Tịch và Ân Phương Thành cũng ngày càng khó coi.
“Yến Thần!” – hai người đồng thời gọi anh.
Nhưng anh chẳng hề động lòng.
Tôi lùi một bước, run run:
“Tôi… tôi có thể trả anh tiền phạt hợp đồng, đừng giận nữa được không?”
Anh bất ngờ tiến lên, siết chặt tôi vào lòng:
“Em từng nói sẽ thay tôi lắng nghe tất cả âm thanh.”
“Lời hứa đó, em định dùng gì để bù?”
Tôi vùng mạnh, đẩy anh ra:
“Anh lừa tôi! Rõ ràng anh cũng có thể nghe thấy giọng cô ta!”
“Chuyện của hai người, tôi đều biết hết rồi!”
Tôi chạy đến mở cốp xe, lấy ra một hộp quà gói ruy băng, trao cho Ân Phương Thành:
“Đây là quà đính hôn cho đôi uyên ương, chúc hai người đồng lòng, trăm năm hạnh phúc.”
Trong đó còn có một phong bao đỏ khiến tôi đau cả ruột gan.
Bên trên viết: Chúc Ân thiếu gia & Lâm tiểu thư trăm năm hòa hợp.
Tôi nắm lấy tay Ân Yến Thần, rồi đặt vào tay Lâm Hi Tịch.
Nhưng anh lập tức hất tay cô ta ra.
Anh nhíu mày nhìn tôi:
“Em đang nói cái gì vậy? Ai nói với em là anh nghe được giọng người khác?”
Ân Phương Thành đứng một bên sững sờ hồi lâu, rồi như sực tỉnh, ngạc nhiên hỏi:
“Khoan… hai đứa… đang trò chuyện với nhau ư?”
Yến Thần không trả lời.
Nhưng Ân Phương Thành lại như chợt hiểu ra, chỉ thẳng vào tôi:
“Thì ra, người duy nhất thằng bé có thể nghe thấy, chính là cô!”
Lâm Hi Hi nghiến răng, kêu lên:
“Yến Thần! Em đang ở đây cơ mà!”
Xung quanh, mọi người đều nín thở theo dõi, mong chờ anh sẽ có chút phản ứng với Lâm Hi Tịch.
Nhưng Yến Thần chỉ im lặng.
Lâm Hi Tịch tức tối, ôm mặt khóc rồi bỏ chạy.
Anh quay lại, nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Từ trước đến nay, tôi chỉ nghe thấy duy nhất giọng của em.”
Tôi bật khóc nức nở:
“Nhưng vậy thì sao chứ… không quan trọng nữa rồi, anh sắp kết hôn mà…”
Tôi càng khóc càng lớn tiếng.
Thế nhưng trên mặt Yến Thần lại thấp thoáng một nụ cười.
“Khóc xong chưa?”
Tôi nấc nghẹn, kéo dài giọng:
“Chưa…”
Đột nhiên, anh búng tay một cái.
Người đàn ông trung niên bên cạnh – hình như tôi đã gặp ở đâu rồi – lập tức ra lệnh kéo phăng tấm rèm che giữa sảnh.
Tiếng khóc của tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Trên vách hội trường, dưới ánh đèn rực rỡ, tên hai gia tộc hiện rõ: Ân – Lâm.
Đây không phải lễ đính hôn của Ân Yến Thần và Lâm Hi Tịch.
Mà là của Ân Yến Thần & Lâm Ân Ân.
24.
“Em là cả thế giới của anh, là người duy nhất mà anh có thể nghe thấy. Em có muốn… tiếp tục làm bạn gái anh không?” Ân Yến Thần nói vậy.
Tôi hỏi lại:
“Vẫn còn ba trăm ngàn mỗi tháng chứ?”
Anh đáp gọn:
“Kết hôn thì nhân đôi.”
…
Món quà tôi tặng Ân Yến Thần là một chiếc ống nghe tim mạch.
Anh cầm trong tay, lật qua lật lại ngắm nghía.
Dù không thể nghe thấy âm thanh, nhưng hình như anh lại đặc biệt hứng thú với tiếng tim tôi đập.
Sau lễ tình nhân, tôi dọn khỏi xưởng nhỏ của mình, chính thức dọn đến sống cùng Ân Yến Thần.
Yêu đương vẫn tiếp tục, ba trăm ngàn vẫn đều đặn chuyển khoản.
Ân Yến Thần tính toán lại số dư trong tài khoản, mặt tỉnh bơ đi tìm Ân Phương Thành để xin thêm mấy dự án kiếm tiền.
Còn tôi, sau khi hoàn thành khóa đào tạo, cũng từ tài xế bán thời gian của anh, thăng chức thành trợ lý riêng toàn thời gian.
Mà “riêng” đến mức nào ư…
Khoảng cách chiếm đúng số 0.
25.
Đêm hôm đó, tôi thú nhận với Ân yến Thần:
“Từng có lúc… em tưởng anh không được.”
Gương mặt trắng trẻo của anh thoáng ửng đỏ.
Tôi phải là người đỏ mặt mới đúng.
Anh hỏi ngắn gọn:
“Được hay không?”
Tôi lí nhí đáp:
“… Được.”
26.
Sau khi “xong việc”, Ân Yến Thần ngủ say như chết, chuông điện thoại tôi reo mà chẳng làm anh nhúc nhích tí nào.
Là Ân Phương Thành gọi, tôi không trả lời.
Ân Phương Thành đúng là một người cha tốt, nhưng cũng là một kẻ phụ tình.
Người phụ nữ điên ấy tên là Bích Hoàn, đẹp đến mức khiến cái tên cũng hóa tuyệt mỹ.
Bà yêu Ân Phương Thành như mạng sống, nhưng lại bị ông ta nhẫn tâm bỏ rơi. Cuối cùng hóa điên, bắt cóc Ân Yến Thần để báo thù.
Lúc ấy, Bích Hoàn vẫn chưa hoàn toàn mất trí. Cô ta hận Ân Phương Thành, nhưng chưa từng có ý định giết Ân Yên Thần.
Theo lời Ân Phương Thành kể, Ân Yến Thần tự mình chạy thoát rồi đến đồn cảnh sát. Sau đó, Bích Hoàn bị bắt và đưa vào bệnh viện tâm thần.
Gần đây bệnh viện ấy xảy ra một trận hỏa hoạn. Nhân lúc hỗn loạn, Bích Hoàn bỏ trốn. Trên đường vừa ăn chực vừa đi nhờ xe, cuối cùng lại đến thành phố A.
Tôi bất ngờ phát hiện nơi Ân Yến Thần từng bị giam giữ… lại gần ngay nhà tôi.
Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao anh chỉ nghe được mỗi giọng của tôi.
Bác sĩ tâm lý nói: có lẽ khi Ân Yến Thần nhớ lại toàn bộ ký ức bị bắt cóc, chúng tôi mới tìm ra được nguyên nhân.
Nhưng thật lòng, tôi thà để chuyện ấy mãi mãi là bí mật.
—
Lúc này tôi đang combat kịch liệt trong game, bàn phím gõ rầm rầm.
Ân Yến Thần nửa mê nửa tỉnh, đầu gối khẽ chạm vào mông tôi, làu bàu:
“Lâm Ân Ân, em ồn quá…”
Tôi theo phản xạ cuống quýt xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi! Em im ngay đây!”
Rồi tôi chợt khựng lại. Khoan đã… tôi đâu có nói gì đâu!
Tôi vội bỏ mặc cả trận combat, nhào vào lòng anh, kích động hỏi:
“Ân Yến Thần! Anh nghe được tiếng bàn phím hả!?”
Anh mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn tôi.
Tiếng điều hòa chạy, tiếng nhạc nền game vang lên…
Đôi mắt anh dần mở to, kinh ngạc trước thế giới đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Tôi vui đến mức nhảy tưng tưng trên giường. Mỗi tiếng động nặng nề dội lên nệm, vang như tiếng sấm xuân, nện thẳng vào tim anh.
(Đã hết truyện)
Thế Thân Của Ánh Trăng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngọt,
Sủng,
Ngược,
1
Ngày về nước, vừa xuống máy bay, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người đã lâu không gặp.
Nhìn số điện thoại được lưu tên là “Nhà tài trợ,” tôi khẽ cười nhẹ rồi bắt máy: “Có chuyện gì không ạ,dì!”
Đúng vậy, mẹ của bạn trai cũ tôi là một nhà tài trợ lớn, cũng là nhà đầu tư quan trọng giúp tôi đi du học.
“Bạch Thanh Dã, cho cháu 10 triệu, quay lại bên con trai dì.”
“Dì nói gì vậy? Cháu và Giang Từ đã chia tay ba năm rồi. Hơn nữa,dì có nên cân nhắc một chút không, dạo này thịt heo còn tăng giá cơ mà.”
“… 30 triệu, giúp dì đuổi cô bạn gái nhỏ của nó đi.”
“Dì ơi, dì hiểu mà, làm một bạch nguyệt quang đúng nghĩa thì phải như đã chet rồi. Sao cháu có thể xen vào tình cảm của họ được?”
Đầu dây bên kia dường như biết rõ tính tôi, im lặng vài giây, nghiến răng nói: “1 tỷ, làm hay không?”
Đúng là nhà tài trợ, ra tay thật hào phóng.
Tôi dứt khoát đồng ý: “Không vấn đề gì, đảm bảo dì sẽ hài lòng.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, đối phương lập tức cúp máy, dường như không muốn để cuộc trò chuyện kéo dài thêm một giây phút nào.
Hai phút sau, tin nhắn báo tài khoản ngân hàng nhận được 30 triệu.
Quả không hổ là khách hàng quen, việc chuyển tiền cọc rất lành nghề.
Tôi mở tài khoản ra, vui vẻ nhìn dãy số dài bên trong, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Trên màn hình lớn ở sân bay đang phát bản tin: “Tổng giám đốc tập đoàn Giang thị chi 50 triệu để mua biệt thự sang trọng cho nữ minh tinh Chu Tương.”
Tôi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Ba năm không gặp, Giang Từ lại càng đẹp trai hơn, dáng vẻ non nớt hoàn toàn biến mất, giờ đây anh toát lên sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Gương mặt cũng lạnh lùng hơn trước vài phần, chỉ khi nhìn người bên cạnh, mới để lộ chút dịu dàng.
Người đứng bên cạnh anh là Chu Tương, khuôn mặt có đến bảy phần giống hệt tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười nhẹ.
Giang Từ, hóa ra anh cũng chơi trò thế thân này à.
2
Ba năm trước, ba mẹ tôi gặp tai nạn xe hơi, nhà họ Bạch phá sản.
Tôi, vừa mới trưởng thành đã trở thành cô nhi, bị đuổi ra khỏi nhà bởi đám họ hàng tham lam.
Trong cơn mưa lớn, Giang Từ ôm chặt tôi vào lòng, hứa hẹn: “Thanh Thanh, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi ôm chầm lấy anh, tìm kiếm hơi ấm từ cơ thể anh.
Lúc đó, anh ấy còn quá trẻ, chẳng có gì trong tay, nhưng lạ thay, tôi lại có một cảm giác an toàn đến lạ thường, tưởng chừng như đã tìm được chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình vậy.
Giang Từ dành hết chân tình cho tôi, hứa hẹn sẽ không để tôi chịu thiệt thòi.
Nhưng, chân tình cũng không thể thắng nổi nghịch cảnh.
Hôm đó, mẹ Giang Từ tìm đến tôi, ném tấm séc 10 triệu trước mặt, yêu cầu tôi rời xa anh, tôi đã đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
Ngày rời đi, Giang Từ gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc, cầu xin hết lần này đến lần khác: “Thanh Thanh, đừng đi, anh chắc chắn sẽ lo được cho em! Anh xin em, đừng rời xa anh!”
Người luôn đóng vai anh trai trong mắt tôi, lần đầu tiên giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc.
Tôi dịu dàng an ủi anh ngoan ngoãn một chút, rồi quay đầu chặn số anh ngay lập tức.
3
Tôi nộp hồ sơ vào công ty thiết kế trang sức dưới trướng tập đoàn Giang thị, thuê một căn hộ gần đó, sau đó mở điện thoại bắt đầu tìm hiểu những gì đã xảy ra trong ba năm tôi rời đi.
Không tìm thì không biết, nhưng tìm mới thấy thật bất ngờ.
Hai năm đầu, Giang Từ làm việc quần quật trong công ty, từ một cậu nhóc không ai công nhận đến vị trí tổng tài quyền lực, anh chỉ mất hai năm.
Người bạn thanh mai trúc mã giờ đã trở thành tổng tài bá đạo, thậm chí còn tàn nhẫn gạt mẹ ruột ra khỏi quyền lực trong công ty.
Còn về cuộc gặp gỡ giữa anh và Chu Tương, quả thực là một câu chuyện cẩu huyết.
Một năm trước, Chu Tương lúc đó chưa nổi tiếng như bây giờ, bị người quản lý vô lương tâm lừa đi dự tiệc rượu.
Quản lý muốn bán cô ấy cho một nhà tài trợ, đại gia muốn tìm nữ minh tinh trẻ để chơi bời, cả hai hợp tác rất ăn ý. Chu Tương không hề hay biết đã trở thành con mồi.
Giang Từ đi ngang thấy chuyện bất bình, ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, thành công chiếm được trái tim của cô.
Từ đó, vị tổng tài vốn dĩ luôn giữ mình thanh tịnh như bị mê hoặc, không chỉ đưa Chu Tương tham gia các sự kiện cao cấp mà còn công khai cho cô sở hữu một lượng tài sản đáng kể.
Dù hai người chưa công khai tình cảm, nhưng trong mắt công chúng, họ đã ngầm thừa nhận mối quan hệ.
“Tổng tài bá đạo và nữ minh tinh à?” Tôi chậc lưỡi hai tiếng, nhìn fan viết truyện đồng nhân, thầm cảm thán: “Fan bây giờ viết hay thật đấy.”
Dù trong truyện có vài chi tiết hư cấu, nhưng phần lớn đều là sự thật, là những câu chuyện hàng ngày trong giới hào môn mà dân mạng ăn dưa biết được.
Ví dụ như thân thế của nữ chính Chu Tương: xuất thân từ cô nhi viện, tốt nghiệp một trường hạng hai, nhưng luôn nỗ lực không ngừng, từ vai quần chúng trở thành nữ chính – một câu chuyện phấn đấu rất truyền cảm hứng.
Hay ví dụ như sự yêu chiều của Giang Từ dành cho Chu Tương: mua trang sức, váy áo, biệt thự cho cô, giới thiệu đạo diễn, nhồi nhét tài nguyên cho cô.
Hay như những khúc mắc trong tình yêu của hai người: mẹ Giang Từ không thích Chu Tương, Giang Từ vì cô mà nhiều lần chiến tranh với mẹ.
Xem qua những điều này, tôi đã hiểu vì sao vừa về nước, “nhà tài trợ” đã vội vàng tìm đến tôi.
Hồi đó, Giang Từ chỉ vì không nghe lời mẹ, nhất quyết ở bên tôi – một tiểu thư nhà hào môn nhưng đã không còn cha mẹ – mà mẹ anh đã chẳng ưa tôi, còn trực tiếp ném tấm séc bảo tôi rời đi.
Giờ đây, anh vì cô bạn gái nhỏ mà cãi nhau với mẹ, e rằng trong lòng “nhà tài trợ” đã muốn “xử đẹp” Chu Tương từ lâu rồi.
4
Tôi vừa mua một chú chó ở cửa hàng thú cưng, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó rồi gọi: “Tiền đến! Tiền đến! Ngoan nào, bé cưng!”
Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.
“Chào cô Bạch, hồ sơ của cô đã được duyệt, xin hỏi khi nào cô có thể bắt đầu làm việc tại công ty?”
“Ngày mai tôi có thể đi làm.”
Cúp máy, tôi hôn lên đầu chú chó Samoyed nhỏ: “Chú chó may mắn! Tiền thật sự đến rồi!”
Sáng hôm sau, tôi thay bộ đồ công sở và bước vào tập đoàn Giang thị.
“Wow! Cô là Bạch Thanh Dã phải không?”
Vừa bước vào văn phòng, một cô gái tóc đuôi ngựa đã chạy tới bên tôi, hào hứng nói: “Tôi là Kiều Nhiễm, tôi rất thích những tác phẩm thiết kế của cô! Đặc biệt là bộ Tình Thơ Hoa Hồng! Không ngờ có ngày tôi lại được làm việc chung với cô! Aaa!”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn, bộ sưu tập đó cũng là bộ tôi thích nhất.”
Dù sao, cảm hứng cho Tình Thơ Hoa Hồng chính là từ Giang Từ mà ra.
Kiều Nhiễm rất nhiệt tình, kể cho tôi nghe tình hình công ty và những câu chuyện nhỏ về đồng nghiệp.
Dần dần, tôi hòa nhập với môi trường mới.
Hai ngày sau, Kiều Nhiễm bất ngờ lao đến chỗ tôi, thì thầm: “Nghe tin gì chưa? Sáng nay tổng giám đốc sẽ đến kiểm tra!”
Tôi nghi hoặc: “Tổng giám đốc nào?”
“Giang tổng chứ ai! Nghe nói còn dẫn theo cô bạn gái nhỏ của anh ấy.”
Giang Từ và Chu Tương sao?
Nghe lời Kiều Nhiễm, tôi lập tức cầm đồ trang điểm đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôi vốn nghĩ phải mất thêm thời gian để tiếp cận Giang Từ, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Đã là người yêu cũ gặp lại, khí thế không thể thua!
5
Tin tức Giang Từ sắp đến nhanh chóng lan ra, cả tầng lầu bắt đầu nhốn nháo.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, mọi người mới yên lặng.
Giang Từ nắm tay Chu Tương, mười ngón đan xen, trông rất thân mật.
Kiều Nhiễm khẽ đẩy tôi từ phía sau: “Này, ngẩn ra làm gì? Lãnh đạo bảo mọi người trong phòng thiết kế vào phòng họp kìa!”
Tôi lấy lại tinh thần, cùng cô ấy bước vào phòng họp.
Giang Từ ngồi ở vị trí chủ tọa, lưng thẳng tắp, bộ âu phục chỉn chu làm tôn lên dáng vẻ cao ngất của anh.
Khi chúng tôi bước vào, anh nhìn về phía cửa.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi tò mò liệu anh sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả, anh chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái, sau đó dời mắt đi, như thể tôi là một người xa lạ.
Cảm giác chua xót lan tỏa trong lòng, tôi ngậm ngùi bỏ qua sự khó chịu đó, tìm một chỗ ngồi xuống.
Cấp trên cúi đầu khom lưng: “Giang tổng, cô Chu, toàn bộ phòng thiết kế đã có mặt.”
Giang Từ khẽ nhướng mày nhìn Chu Tương: “Em chọn người đi.”
Chu Tương quay đầu nhìn chúng tôi, mỉm cười: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người, Giang tổng nhất quyết muốn tự tay thiết kế quà kỷ niệm một năm cho tôi. Sau này mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn nhé.”
Đúng là một màn khoe ân ái.
“Tôi ngửi thấy mùi chua của tình yêu rồi.”
Kiều Nhiễm đột nhiên thì thầm bên tai tôi: “Nói thật nhé, sao tôi cứ thấy cô và bạn gái nhỏ của Giang tổng trông giống nhau lạ thường? Hay là do tôi nhìn nhầm nhỉ?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Chu Tương bất ngờ lên tiếng: “Nghe nói Bạch Thanh Dã mới vào công ty gần đây, tôi có thể gặp cô ấy không?”
Dưới ánh mắt của mọi người, tôi nở nụ cười, bước lên một bước: “Chào cô, tôi là Bạch Thanh Dã.”
Chu Tương nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi rất thích các tác phẩm của cô! Không ngờ chúng ta không chỉ có gu thẩm mỹ giống nhau, mà còn trông giống nhau thế này!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰