Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô tình trở thành bạn gái của tổng tài

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

23.

 

“Tạm biệt nhé.”

 

Tôi mỉm cười, tao nhã vẫy tay chào Lâm Hi Tịch.

 

Chưa kịp xoay người, phía sau đã vang lên một giọng nói lạnh băng:

 

“Cho phép em đi sao?”

 

Tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

 

Giọng này, làm sao tôi có thể quên.

 

Tôi quay lại, gượng gạo chào:

 

“Xin chào, Ân Yến Thần, lâu rồi không gặp.”

 

Anh không còn dáng vẻ điềm đạm thường ngày, ánh mắt sắc như dao, từng chữ cứng rắn nện xuống:

 

“Lâm Ân Ân, em đã vi phạm hợp đồng.”

 

Tôi cúi đầu, lí nhí:

 

“Ừ thì… vi phạm thì sao chứ.”

 

Anh bước từng bước lại gần, mỗi bước đều nặng nề, gương mặt u tối.

 

Bên cạnh anh, sắc mặt Lâm Hi Tịch và Ân Phương Thành cũng ngày càng khó coi.

 

“Yến Thần!” – hai người đồng thời gọi anh.

 

Nhưng anh chẳng hề động lòng.

 

Tôi lùi một bước, run run:

 

“Tôi… tôi có thể trả anh tiền phạt hợp đồng, đừng giận nữa được không?”

 

Anh bất ngờ tiến lên, siết chặt tôi vào lòng:

 

“Em từng nói sẽ thay tôi lắng nghe tất cả âm thanh.”

 

“Lời hứa đó, em định dùng gì để bù?”

 

Tôi vùng mạnh, đẩy anh ra:

 

“Anh lừa tôi! Rõ ràng anh cũng có thể nghe thấy giọng cô ta!”

 

“Chuyện của hai người, tôi đều biết hết rồi!”

 

Tôi chạy đến mở cốp xe, lấy ra một hộp quà gói ruy băng, trao cho Ân Phương Thành:

 

“Đây là quà đính hôn cho đôi uyên ương, chúc hai người đồng lòng, trăm năm hạnh phúc.”

 

Trong đó còn có một phong bao đỏ khiến tôi đau cả ruột gan.

 

Bên trên viết: Chúc Ân thiếu gia & Lâm tiểu thư trăm năm hòa hợp.

 

Tôi nắm lấy tay Ân Yến Thần, rồi đặt vào tay Lâm Hi Tịch.

 

Nhưng anh lập tức hất tay cô ta ra.

 

Anh nhíu mày nhìn tôi:

 

“Em đang nói cái gì vậy? Ai nói với em là anh nghe được giọng người khác?”

 

Ân Phương Thành đứng một bên sững sờ hồi lâu, rồi như sực tỉnh, ngạc nhiên hỏi:

 

“Khoan… hai đứa… đang trò chuyện với nhau ư?”

 

Yến Thần không trả lời.

 

 

Nhưng Ân Phương Thành lại như chợt hiểu ra, chỉ thẳng vào tôi:

 

“Thì ra, người duy nhất thằng bé có thể nghe thấy, chính là cô!”

 

Lâm Hi Hi nghiến răng, kêu lên:

 

“Yến Thần! Em đang ở đây cơ mà!”

 

Xung quanh, mọi người đều nín thở theo dõi, mong chờ anh sẽ có chút phản ứng với Lâm Hi Tịch.

 

Nhưng Yến Thần chỉ im lặng.

 

Lâm Hi Tịch tức tối, ôm mặt khóc rồi bỏ chạy.

 

Anh quay lại, nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt kiên định:

 

“Từ trước đến nay, tôi chỉ nghe thấy duy nhất giọng của em.”

 

Tôi bật khóc nức nở:

 

“Nhưng vậy thì sao chứ… không quan trọng nữa rồi, anh sắp kết hôn mà…”

 

Tôi càng khóc càng lớn tiếng.

 

Thế nhưng trên mặt Yến Thần lại thấp thoáng một nụ cười.

 

“Khóc xong chưa?”

 

Tôi nấc nghẹn, kéo dài giọng:

 

“Chưa…”

 

Đột nhiên, anh búng tay một cái.

 

Người đàn ông trung niên bên cạnh – hình như tôi đã gặp ở đâu rồi – lập tức ra lệnh kéo phăng tấm rèm che giữa sảnh.

 

Tiếng khóc của tôi nghẹn lại trong cổ họng.

 

Trên vách hội trường, dưới ánh đèn rực rỡ, tên hai gia tộc hiện rõ: Ân – Lâm.

 

Đây không phải lễ đính hôn của Ân Yến Thần và Lâm Hi Tịch.

 

Mà là của Ân Yến Thần & Lâm Ân Ân.

 

24.

 

“Em là cả thế giới của anh, là người duy nhất mà anh có thể nghe thấy. Em có muốn… tiếp tục làm bạn gái anh không?” Ân Yến Thần nói vậy.

 

Tôi hỏi lại:

 

“Vẫn còn ba trăm ngàn mỗi tháng chứ?”

 

Anh đáp gọn:

 

“Kết hôn thì nhân đôi.”

 

 

Món quà tôi tặng Ân Yến Thần là một chiếc ống nghe tim mạch.

 

Anh cầm trong tay, lật qua lật lại ngắm nghía.

 

Dù không thể nghe thấy âm thanh, nhưng hình như anh lại đặc biệt hứng thú với tiếng tim tôi đập.

 

Sau lễ tình nhân, tôi dọn khỏi xưởng nhỏ của mình, chính thức dọn đến sống cùng Ân Yến Thần.

 

Yêu đương vẫn tiếp tục, ba trăm ngàn vẫn đều đặn chuyển khoản.

 

Ân Yến Thần tính toán lại số dư trong tài khoản, mặt tỉnh bơ đi tìm Ân Phương Thành để xin thêm mấy dự án kiếm tiền.

 

Còn tôi, sau khi hoàn thành khóa đào tạo, cũng từ tài xế bán thời gian của anh, thăng chức thành trợ lý riêng toàn thời gian.

 

 

Mà “riêng” đến mức nào ư…

 

Khoảng cách chiếm đúng số 0.

 

25.

 

Đêm hôm đó, tôi thú nhận với Ân yến Thần:

 

“Từng có lúc… em tưởng anh không được.”

 

Gương mặt trắng trẻo của anh thoáng ửng đỏ.

 

Tôi phải là người đỏ mặt mới đúng.

 

Anh hỏi ngắn gọn:

 

“Được hay không?”

 

Tôi lí nhí đáp:

 

“… Được.”

 

26.

 

Sau khi “xong việc”, Ân Yến Thần ngủ say như chết, chuông điện thoại tôi reo mà chẳng làm anh nhúc nhích tí nào.

 

Là Ân Phương Thành gọi, tôi không trả lời.

 

Ân Phương Thành đúng là một người cha tốt, nhưng cũng là một kẻ phụ tình.

 

Người phụ nữ điên ấy tên là Bích Hoàn, đẹp đến mức khiến cái tên cũng hóa tuyệt mỹ.

 

Bà yêu Ân Phương Thành như mạng sống, nhưng lại bị ông ta nhẫn tâm bỏ rơi. Cuối cùng hóa điên, bắt cóc Ân Yến Thần để báo thù.

 

Lúc ấy, Bích Hoàn vẫn chưa hoàn toàn mất trí. Cô ta hận Ân Phương Thành, nhưng chưa từng có ý định giết Ân Yên Thần.

 

Theo lời Ân Phương Thành kể, Ân Yến Thần tự mình chạy thoát rồi đến đồn cảnh sát. Sau đó, Bích Hoàn bị bắt và đưa vào bệnh viện tâm thần.

 

Gần đây bệnh viện ấy xảy ra một trận hỏa hoạn. Nhân lúc hỗn loạn, Bích Hoàn bỏ trốn. Trên đường vừa ăn chực vừa đi nhờ xe, cuối cùng lại đến thành phố A.

 

Tôi bất ngờ phát hiện nơi Ân Yến Thần từng bị giam giữ… lại gần ngay nhà tôi.

 

Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao anh chỉ nghe được mỗi giọng của tôi.

 

Bác sĩ tâm lý nói: có lẽ khi Ân Yến Thần nhớ lại toàn bộ ký ức bị bắt cóc, chúng tôi mới tìm ra được nguyên nhân.

 

Nhưng thật lòng, tôi thà để chuyện ấy mãi mãi là bí mật.

 

 

Lúc này tôi đang combat kịch liệt trong game, bàn phím gõ rầm rầm.

 

Ân Yến Thần nửa mê nửa tỉnh, đầu gối khẽ chạm vào mông tôi, làu bàu:

 

“Lâm Ân Ân, em ồn quá…”

 

Tôi theo phản xạ cuống quýt xin lỗi:

 

“Xin lỗi xin lỗi! Em im ngay đây!”

 

Rồi tôi chợt khựng lại. Khoan đã… tôi đâu có nói gì đâu!

 

Tôi vội bỏ mặc cả trận combat, nhào vào lòng anh, kích động hỏi:

 

“Ân Yến Thần! Anh nghe được tiếng bàn phím hả!?”

 

Anh mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn tôi.

 

Tiếng điều hòa chạy, tiếng nhạc nền game vang lên…

 

Đôi mắt anh dần mở to, kinh ngạc trước thế giới đột nhiên trở nên náo nhiệt.

 

Tôi vui đến mức nhảy tưng tưng trên giường. Mỗi tiếng động nặng nề dội lên nệm, vang như tiếng sấm xuân, nện thẳng vào tim anh.

(Đã hết truyện)

Cứu Người, Người Trả Oán (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Trọng Sinh,

Con chó nhà hàng xóm bất ngờ phát điên, quay đầu cắn chủ m/á/u m/e khắp người.

 

Tôi lao tới, đánh chec con chó, cứu lấy khuôn mặt sắp bị cắn nát của cô ta.

 

Thế nhưng, sau khi xuất viện trở về, hàng xóm lại khóc lóc bắt tôi phải đền lại con chó cưng:

 

“Tôi chỉ đang chơi đùa với con trai thôi, ai nhờ anh giúp đỡ! Chính anh là đồ ghét chó, cố tình kiếm cớ giec con trai bảo bối của tôi!”

 

“Hôm nay nếu anh không đền tiền, tôi sẽ chec ngay trước mặt anh!”

 

Cô ta mở mồm đòi bồi thường 1 triệu tệ, tôi trực tiếp từ chối. Kết quả cô ta lại đi đầu độc tất cả các đơn hàng mua thức ăn cho chó trong khu chung cư, rồi vu oan giá hoạ cho tôi làm!

 

Những người nuôi chó và yêu chó không rõ sự thật, đã tin lời cô ta và xông vào nhà tôi đập phá.

 

Tôi bị đạp gãy tứ chi, còn bố mẹ tôi thì bị trói lại làm nhục.

 

Sau khi bọn côn đồ bỏ đi, hàng xóm mỉm cười xuất hiện, mở bình ga trong nhà tôi.

 

“Không đền tiền thì xuống dưới kia mà dập đầu tạ tội với con trai tôi đi!”

 

Cả gia đình tôi chec cháy trong biển lửa, nhưng cô ta lại tuyên bố với bên ngoài là chúng tôi 44 vì hối hận!

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại khoảnh khắc cô ta bị "con trai cưng" của mình phát điên xé xác.

 

Lần này, tôi lựa chọn đứng yên xem kịch hay—

 

Chỉ là đang chơi đùa với con trai thôi đúng không, vậy thì tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cứ từ từ, từ từ mà chơi đi nhé!

 

1.

 

Vừa mở mắt ra, tiếng chó sủa điên cuồng và tiếng la hét thảm thiết đã đâm vào màng nhĩ tôi.

 

Tôi giật mình hoảng sợ, nhìn về hướng âm thanh theo bản năng.

 

Lúc này, cô hàng xóm mới chuyển đến đối diện, Liễu Như Yên, đang lăn lộn dưới đất và kêu gào thảm thiết, hai cánh tay cố gắng che chắn đầu.

 

Con chó pitbull nhà cô ta đang điên cuồng lắc đầu, ngoạm và cắn xé chính chủ nhân của nó.

 

“Con trai, bình tĩnh, là mẹ đây, con mau dừng lại đi!” Liễu Như Yên run rẩy gọi, cố gắng trấn an nó bằng cách này.

 

Nhưng Pitbull nổi tiếng là loài chó điên.

 

Nhìn mức độ mất kiểm soát này, tôi thậm chí còn nghi ngờ nó bị bệnh dại.

 

Liễu Như Yên gào khóc cầu cứu thảm thiết, nhưng mỗi khi cô ta định đứng dậy bỏ chạy, con chó lại lao tới quật ngã, tiếp tục cắn xé.

 

Vết thương nhanh chóng lan khắp người Liễu Như Yên. M/á/u đỏ đã nhuộm khắp chiếc váy.

 

Nhìn cảnh tượng đ/ẫ/m m/á/u này, tôi không những không thấy động lòng mà ngược lại còn cảm thấy một sự hưng phấn mãnh liệt trào dâng trong tim.

 

Không ngờ, ông trời lại cho tôi sống lại một lần nữa.

 

2.

 

Kiếp trước, nỗi oan ức của tôi còn hơn cả Đậu Nga.

 

Trưa đó, tôi đang ngủ thì tỉnh giấc vì nóng quá, định xuống lầu đi dạo hóng mát.

 

Kết quả vừa lúc gặp phải Liễu Như Yên dắt con Pitbull nhà cô ta ra ngoài, quan trọng nhất là cô ta không đeo dây xích hay rọ mõm cho nó.

 

Thật lòng mà nói, lúc đó tôi đã hơi giật mình.

 

Loại chó lớn thế này mà không có dây xích thì rất nguy hiểm.

 

Nhưng trước lời nhắc nhở của tôi, Liễu Như Yên lại chẳng hề bận tâm:

 

“Không sao đâu, con trai tôi rất ngoan.”

 

Tôi không muốn đi chung thang máy với con chó đó, nên đã nhường họ đi trước.

 

Khoảnh khắc thang máy đóng lại, Liễu Như Yên còn mỉa mai một câu đầy khinh thường:

 

“Một người đàn ông to khỏe mà còn sợ chó à? Con trai, thấy chưa, con siêu mạnh mẽ luôn!”

 

Tôi lắc đầu, không nói gì. Là hàng xóm láng giềng, bị châm chọc một câu tôi cũng không để tâm, nghĩ là không đáng để tính toán quá nhiều mà gây tranh cãi.

 

Vừa xuống lầu, tôi đã thấy mấy đứa trẻ chạy tán loạn từ sân bóng về, vừa chạy vừa hoảng hốt kêu lên:

 

“Con chó to thế mà không có dây xích, dọa em sợ chec khiếp! Nó còn nhe răng gầm gừ với em nữa!”

 

Lúc đó tôi còn nghĩ thầm. Không có chút ý thức an toàn nào, đến lúc cắn người rồi thì mới biết hối hận.

 

Không ngờ, lời tôi lẩm bẩm lại thành sự thật.

 

Con Pitbull kia đột nhiên phát điên, lao vọt tới, quật ngã Liễu Như Yên xuống đất. Đúng lúc tôi đi ngang qua và thấy rõ cảnh đó.

 

Ban đầu, tôi còn tưởng con chó đang chơi đùa với cô ta.

 

Cho đến khi tôi nhìn thấy vết m/á/u dưới đất, cùng với tiếng la hét của Liễu Như Yên, tôi mới nhận ra có chuyện không ổn.

 

Khoảnh khắc đó, tôi không kịp suy nghĩ mà lập tức lao tới, dùng hết sức kéo con chó ra.

 

Nhưng nó không hề nhúc nhích, liên tục dùng tay đấm nó, nó cũng chẳng phản ứng gì, thậm chí khi tôi dùng ống nước bên cạnh xịt vào nó cũng vô ích.

 

Nghe nói loại chó này có cảm giác đau rất thấp, là loại chó chiến đấu chuyên nghiệp.

 

Thấy vết thương trên người Liễu Như Yên ngày càng nhiều, con chó sắp cắn tới mặt cô ta, trong cơn nguy cấp, tôi vội vơ lấy hòn đá lớn bên đường, đập chec con chó, rồi lập tức gọi xe cứu thương đưa Liễu Như Yên đi cấp cứu.

 

May mắn là vết thương chủ yếu nằm ở hai cánh tay, các nơi khác không sao.

 

Hai cánh tay phải khâu tổng cộng 35 mũi, nhưng cũng tính là may mắn trong bất hạnh.

 

Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu tôi không kịp thời đập chec con chó mà để nó cắn vào mặt cô ta, thì cô ta đã thực sự xong đời rồi.

 

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm cho Liễu Như Yên, thấy cô ta cũng không sao nữa, tôi liền về nhà.

 

Nào ngờ, không lâu sau, Liễu Như Yên vừa xuất viện đã tìm đến tôi.

 

Lúc mở cửa, tôi còn ân cần hỏi thăm sức khỏe cô ta hồi phục thế nào, bảo rằng không cần cảm ơn gì cả.

 

Nhưng không ngờ Liễu Như Yên lại xụ mặt, nước mắt tuôn rơi, hung hăng xông vào đánh cho tôi một trận.

 

“Tôi chỉ đang chơi đùa với con trai thôi, ai nói với anh là nó phát điên cắn tôi! Chính anh là đồ ghét chó, cố tình giec con trai bảo bối của tôi!”

 

“Hôm nay nếu anh không đền tiền, tôi sẽ chec ngay trước mặt anh!”

 

Tôi nghe mà hoàn toàn choáng váng.

 

Chị gái à, suýt chec người rồi mà chị bảo là đang chơi đùa?

 

Tôi vừa định giải thích thì đã thấy hai viên cảnh sát đi tới. Hoá ra, cô ta thậm chí còn đi báo cảnh sát.

 

3.

 

Tôi giải thích tình hình với cảnh sát. Nhưng Liễu Như Yên cứ cố tình gây rối:

 

“Anh nói dối, anh là đồ ghét chó, anh là một tên bái thiến!”

 

“Trả lại con trai cho tôi, trả lại con trai cho tôi!”

 

Bị vu khống hết lần này đến lần khác, tôi cũng nổi cáu.

 

“Tôi cứu mạng cô, vậy mà một lời cảm ơn cũng không nhận được, còn muốn tôi đền chó cho cô ư?”

 

“Cô cứ khăng khăng nói là chỉ chơi đùa với chó cưng, vậy thì những vết thương trên người cô là do đâu mà có!”

 

Tôi nói với cảnh sát là cô ta bị chó cắn rất nặng.

 

Cảnh sát đề nghị kiểm tra vết thương, nhưng Liễu Như Yên nhất quyết không chịu. Chỉ nhấn mạnh chuyện bắt tôi đền con trai cưng cho cô ta.

 

Đến lúc này, người ngốc cũng biết cô ta đang gây sự vô lý, cảnh sát lập tức giáo dục cô ta một trận.

 

Nhưng sau khi cảnh sát rời đi, Liễu Như Yên chẳng hề hối lỗi. Thậm chí còn đòi tôi phải bồi thường 1 triệu.

 

Tôi bảo cô ta có bệnh thì mau đi chữa đi. Nhưng không ngờ, cô ta lại trắng trợn bóp méo sự thật, tung tin khắp các nhóm chat cư dân.

 

Liễu Như Yên tố cáo tôi là biến thái, kẻ cuồng sát, đồ ghét chó. Thậm chí còn bảo các chủ nhà hãy trông chừng chó cẩn thận, đừng để tôi nhìn thấy.

 

Tôi lập tức phản bác, và trình bày lại toàn bộ sự thật. Còn thách Liễu Như Yên có giỏi thì vén tay áo cho mọi người xem, có phải trên người có vết thương hay không.

 

Liễu Như Yên không buông tha, thậm chí còn vu khống tôi rình mò cô ta.

 

Hai bên cãi nhau rầm rộ trong nhóm cư dân.

 

Trong lòng tôi tuy khó chịu, nhưng cũng chỉ nghĩ là gặp phải một kẻ điên, sau này tránh xa là được.

 

Thế nhưng, sau đó Liễu Như Yên lại đi đầu độc tất cả các bưu kiện thức ăn cho chó trong khu chung cư!

 

Hậu quả là hơn nửa số chó trong khu bị trúng độc mà chec.

 

Liễu Như Yên lại nhân cơ hội nhảy ra, nói rằng chính tôi đã bỏ độc, nói tôi có tiền sử ghét chó.

 

Những người hàng xóm và những người yêu chó không phân biệt được thật giả, lập tức bị cô ta kích động, xông vào quấy rối tôi, ép tôi phải đền chó.

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi chỉ có thể chọn cách báo cảnh sát, tạm thời ngăn chặn bọn họ.

 

Nhưng khi Liễu Như Yên đầu độc rất cảnh giác, cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát mấy ngày mà cũng không tìm thấy manh mối.

 

Trong khoảng thời gian này, sự việc tiếp tục lên men.

 

Cuối cùng, vài ngày sau, một số người yêu chó quá khích đã phẫn nộ xông vào nhà tôi vào ban đêm, điên cuồng đập phá khắp nơi.

 

Họ phát điên đạp gãy tứ chi của tôi, còn trói bố mẹ tôi lại đánh đập, mắng chửi họ không biết dạy con.



Bình luận

Loading...