Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vợ Cũ Không Dễ Dỗ

Chương 12



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Là chụp bù lần trước chưa chụp ngoại cảnh ấy.” Anh lại ghé sát, “Lần trước em nói muốn đi Nhĩ Hải chụp mà?”

Ba năm trước khi đăng ký kết hôn quá vội, chỉ chụp mấy tấm trong studio.

Sau đó mỗi lần nhắc đến chụp bù, anh thì đi công tác, thì bận họp…

“Bây giờ rảnh rồi à?” Tôi cố ý hỏi.

“Rảnh rồi.”

Anh đặt bát cháo xuống, lấy điện thoại mở lịch ra cho tôi xem — cả tháng Tám trống trơn, chỉ có ngày Lập thu được đánh dấu hình trái tim màu đỏ: “Đón Niệm Niệm về nhà.”

Mũi tôi bỗng cay xè: “…Nghe buồn nôn thật.”

Trời ở Nhĩ Hải xanh biếc như được giặt qua.

Nhiếp ảnh gia là một thanh niên nghệ sĩ buộc tóc đuôi ngựa, giơ máy ảnh chỉ đạo: “Chú rể ôm eo cô dâu… đúng rồi, gần thêm chút nữa!”

 

Phó Cảnh Thâm vừa đưa tay đặt lên eo tôi, tôi đã đập tay anh ra: “Nóng.”

“Cố chịu đi.” Anh ghé vào tai tôi, “Tối nay xoa bóp cho em.”

……

Trong lúc nghỉ giữa buổi chụp, Phó Cảnh Thâm bỗng bí mật biến mất. Khi quay lại, tay anh cầm thêm một cây kem.

“Cho em.” Anh chìa ra như hiến vật quý, “Đặc sản địa phương, vị hoa hồng.”

Tôi cắn một miếng, hương thơm ngọt ngào lan khắp đầu lưỡi.

Liếc mắt thấy yết hầu anh khẽ động, tôi bất chợt nảy ra ý xấu: “Muốn ăn không?”

Anh gật đầu. Tôi ngoắc tay gọi anh lại gần, khi anh cúi đầu, tôi bất ngờ hôn lên môi anh một cái: “Ngọt không?”

 

Phó Cảnh Thâm đỏ bừng vành tai: “…Ngọt.”

Nhiếp ảnh gia ở đằng xa huýt sáo: “Tấm này là chụp bất ngờ đấy, tính thêm phí nha!”

Điểm dừng cuối cùng là cảnh đêm cổ trấn. Tôi mặc sườn xám, Phó Cảnh Thâm mặc trường sam, chậm rãi đi trên con đường lát đá xanh.

“Mệt không?” Anh hỏi.

“Đau chân.” Tôi thành thật trả lời. Giày mới cọ vào gót chân, đã đỏ cả lên rồi.

Phó Cảnh Thâm không nói hai lời liền ngồi xuống: “Lên lưng anh.”

“Không cần đâu, đông người thế này…”

“Nhanh nào.” Anh quay đầu cười, “Năm xưa đã hứa rồi, ngày mưa sẽ cõng em cả đời.”

 

Tôi leo lên lưng anh, ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt nơi cổ anh.

Đó là nước hoa tôi tặng anh vào sinh nhật năm ngoái, anh chê thơm quá nên chưa từng dùng.

“Nước hoa là sao vậy?”

“Đột nhiên thấy… thơm mà.” Anh đỡ tôi lên cao hơn, “Giống mùi của em vậy.”

Ánh trăng rọi xuống con đường đá, bóng chúng tôi hòa làm một.

“Phó Cảnh Thâm.”

“Ừ?”

“Sau khi tái hôn… có trở lại như xưa không?”

Anh dừng bước, quay người đặt tôi ngồi lên ghế đá bên đường, một chân quỳ xuống, nắm lấy tay tôi: “Không đâu.”

 

“Anh đăng ký một công ty mới.”

Anh rút ra tấm danh thiếp từ túi áo, bốn chữ “Niệm Thâm Văn Hóa” hiện rõ dưới ánh trăng.

“Chỉ nhận dự án nhỏ, không tăng ca, không xã giao.”

Tôi nhìn danh thiếp rất lâu: “Từ bao giờ vậy?”

“Hồi nằm viện.” Anh gãi đầu, “Muốn cho em bất ngờ.”

“Tại sao lại gọi là Niệm Thâm?”

“‘Niệm’ trong Cố Niệm, ‘Thâm’ trong Phó Cảnh Thâm.” Anh cười rạng rỡ, “Em ra ngoài kiếm tiền, anh ở nhà nội trợ cũng được.”

Tôi không kiềm chế nổi nữa, cúi đầu hôn anh.

Tiếng cửa trập vang lên từ phía xa — nhiếp ảnh gia lại chụp lén một khoảnh khắc.

 

Ngày Lập thu, chúng tôi mặc lại bộ đồ cưới đã chụp ở Nhĩ Hải, xếp hàng trước cửa Cục Dân chính.

“Căng thẳng không?” Tôi chọc chọc vào lòng bàn tay Phó Cảnh Thâm — đầy mồ hôi.

“Ừ.” Anh nuốt nước bọt, “Căng hơn lần đầu.”

Lần đầu làm giấy kết hôn, anh bận nghe điện thoại suốt cả buổi, ngay cả lúc tuyên thệ cũng phải cúp máy vội để làm cho xong.

Lần này thì khác.

Trên bục tuyên thệ, anh nắm chặt tay tôi, giọng nói vang dội hơn cả người chủ trì hôn lễ: “Tôi Phó Cảnh Thâm, tự nguyện lấy Cố Niệm làm vợ…”

Tôi cấu vào lòng bàn tay anh: “Nhỏ giọng thôi!”

Anh cười, ghé sát tôi: “Vợ à, lần này anh nhất định sẽ yêu em thật tốt.”

 

Khi con dấu đỏ đóng xuống, ngoài cửa sổ, lá ngân hạnh xào xạc lay động.

Giống hệt nhiều năm trước, thiếu niên vai ướt nửa bên ấy, dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi đã nói với tôi câu tỏ tình đầu tiên:

“Cố Niệm, ô của anh nhỏ lắm, chỉ đủ che cho một người.” “Vậy nên… em có thể đứng gần anh một chút không?”

(Đã hết truyện)

Gió sẽ chọn người yêu tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường,

Vì tôi, Kỳ Phong bỏ mặc thân phận đại thiếu gia,

Lao thẳng vào chốn loạn như địa ngục – Kim Sơn – làm nội gián.

Trước khi đi, anh nhìn tôi, nói:

“Đợi tôi giúp bố em giành được tuyến hàng Kim Sơn, tôi sẽ chuẩn bị lễ cưới thật linh đình để đón em về.”

Kỳ Phong chín lần chết một lần sống mới quay về,

Nhưng sau lưng lại mang theo một cô gái.

Anh nói đó là ân nhân cứu mạng, nhận về làm em nuôi.

Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt ngây thơ kia, siết bàn tay trái mất hai ngón vì tranh giành địa bàn, bật cười chua chát.

Tôi nói: “Kỳ Phong, anh đưa cô ấy về đi.”

“Về nhà họ Kỳ làm thiếu gia của anh, nơi này vốn không phải chỗ anh nên đến.”

Nhưng Kỳ Phong không chịu đi, giữa hàng chục họng súng đang chĩa vào, anh cứ thế lao về phía tôi.

“Vì sao? Chỉ vì tôi nhận Bạch Dao làm em gái?”

Tôi giương súng, trong ánh mắt không sợ hãi của anh, tôi không nhắm anh mà chĩa thẳng vào Bạch Dao, khẽ gật:

“Đúng thế.”

Người vừa rồi bị súng dí sát trán mà không chớp mắt,

Khi thấy tôi nhắm vào Bạch Dao, mặt Kỳ Phong lại biến sắc.

Anh vội chắn cô ta sau lưng, giọng đầy trách móc:

“Bạch Dao ngây thơ lương thiện, không giống em.

Bỏ súng xuống đi, đừng làm cô ấy hoảng sợ.”

Ánh mắt anh nhìn tôi toàn nghi ngờ:

“Bảo Châu, em không thể nói chuyện tử tế sao, lúc nào cũng đánh giết như kẻ điên vậy?”

Nỗi đau thoáng qua trong lòng, tôi bật cười lớn:

“Người bình thường?”

“Anh không biết từ lâu tôi chẳng phải bình thường rồi à?”

Anh chọc tôi khó chịu, tôi cũng muốn anh khó chịu.

Tôi dứt khoát bóp cò, nổ súng về phía Bạch Dao.

Kỳ Phong biến sắc, nhào tới đè tôi xuống đất, bản năng siết chặt cổ tôi.

Tôi cười đến rơi nước mắt:

“Kỳ Phong, thôi đi, đừng lấy cái cớ tình anh em ra. Thú nhận yêu người khác có khó thế sao?”

“Tôi có cấm anh đi đâu.”

Thấy tôi khóc, ánh mắt anh lóe sự hoảng loạn, lắp bắp:

“Anh và cô ấy… không có…”

Tôi chẳng muốn nghe, hung hăng cắn vào cổ anh, miệng lập tức tanh vị máu.

Bạch Dao òa khóc, quỳ gục bên cạnh liên tục dập đầu:

“Xin lỗi, xin lỗi, Kim tiểu thư, đều là lỗi của tôi. Tôi không nên đi theo anh Kỳ, cô đừng làm hại anh ấy. Có giận thì trút lên tôi đi.”

“Cô muốn bắn chết tôi cũng được.”

Nước mắt nhòe nhoẹt, Kỳ Phong buông tay khỏi cổ tôi, kéo cô ta dậy:

“Dao Dao, em không sai.”

“Sai là anh.”

Tôi – Kim Bảo Châu, ba tuổi cầm súng, tám tuổi giết người, mười ba đã dẫn đàn em tranh địa bàn.

Giang hồ gọi tôi độc phụ, tàn nhẫn thâm hiểm.

Vậy mà giờ đây, tôi lại mong anh thừa nhận một câu – rằng sai là vì mang Bạch Dao về.

Nhưng Kỳ Phong nói:

“Anh không nên đưa em đến đây, anh phải đưa em về nhà họ Kỳ.”

Một câu thôi, đã thổi tắt hết tình cảm cuối cùng tôi còn giữ cho anh.

Tôi đứng dậy, nhìn thật kỹ gương mặt anh.

Trong thoáng chốc, dường như thấy lại Kỳ Phong năm năm trước.

Lúc ấy, tôi vừa chiếm được một bến tàu, máu me khiến lòng nặng nề, liền đi dạo ngoài cổng trường đại học.

Đúng lúc đó, cánh hoa đào rơi xuống.

Ngẩng đầu lên, thấy anh ngồi vắt vẻo trên tường, lắc cành đào.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh cười rạng rỡ:

“Hoa đẹp nên tặng mỹ nhân.”

Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết chúng tôi chẳng chung đường.

Về sau mới hay, anh là thiếu gia nhà họ Kỳ, không giống hạng người tay nhuốm máu như tôi.

Nhưng Kỳ Phong lại bám riết không buông, ánh mắt anh kiên định:

“Bảo Châu, đừng sợ.



Bình luận

Loading...