Tương Lai Em Thấy Anh Khóc
Chương 11
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Năm lớp 9, ba tôi cuỗm sạch tiền trong nhà rồi bỏ trốn.
Tôi và mẹ phải chen chúc trong một căn phòng trọ chỉ vỏn vẹn bảy tám mét vuông, ngày nào tôi cũng phải nghe bà lải nhải đủ điều.
Không có cơm ăn thì mắng tôi, bị giành nhà vệ sinh cũng mắng tôi, đến khi không đủ tiền trả phòng thì càng mắng tợn hơn... kiểu sống đó thật sự khiến tôi phát điên.
Nếu năm xưa bà không mù quáng vì tình mà bỏ trốn theo ba, làm gì đến mức khốn khổ thế này.
Đáng tiếc, bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn chưa tỉnh ra. Vừa mới tích góp được chút tiền phòng thì lại đem chuyển hết cho bạn trai quen qua mạng.
Tôi phát cáu, cãi nhau một trận lớn với bà. Nhưng bà chẳng coi là gì, vẫn còn mộng tưởng sẽ thành bà chủ nhà giàu, đúng là ảo tưởng đến buồn cười.
Tôi giật lấy điện thoại, định đối chất với tên lừa đảo đó, thì đúng lúc này, một tin nhắn nhảy ra từ WeChat:
“Những năm qua, em sống có tốt không?”
Ghi chú người gửi là — Cố Hồng Nghị.
“Bạn học cấp 3,” mẹ tôi liếc một cái, “Xoá đi.”
Nói rồi định giật lại điện thoại, tôi lập tức trốn vào nhà vệ sinh, bắt đầu xem trang cá nhân của Cố Hồng Nghị.
Toàn văn mẫu truyền động lực, ảnh tụ họp công ty, và... những tấm hình khoe đồng hồ Rolex, chìa khoá xe sang lộ ra đầy ngẫu nhiên nhưng cố ý.
Đây mới chính là “ba” mà tôi mơ ước.
Tôi bắt chước giọng điệu của mẹ, nhắn lại bốn chữ: “Khó nói thành lời.”
Ở cái tuổi này mà còn nhớ mãi người xưa, chắc chẳng phải chỉ đơn giản là muốn ôn chuyện cũ, phải không?
Dưới những lần gặng hỏi của ông ta, tôi uyển chuyển kể ra hoàn cảnh khốn khó hiện tại, chẳng mấy chốc đã nhận được một khoản chuyển tiền năm chữ số.
Tôi biết, cơ hội để tôi lật ngược ván cờ đã đến.
Hiểu rõ đạo lý "muốn bắt thì phải buông", tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng, giữ khoảng cách nhưng vẫn duy trì liên lạc, thường xuyên đăng những dòng trạng thái đầy tâm sự, đính kèm ảnh mẹ đã chỉnh sửa kỹ càng, ngầm ám chỉ bà đang cô đơn một mình.
Đàn ông một khi đã thành công, thường có xu hướng theo đuổi những gì từng không có được – như thể đang hồi tưởng tuổi trẻ của chính mình.
Từ lúc Cố Hồng Nghị ngoại tình đến khi tái hôn với mẹ tôi, tất cả chỉ như trò trẻ con.
Rất nhanh, tôi đã có được cuộc sống trong mơ.
Trước kia, Đinh Gia Thụ luôn mỉa mai tôi mơ mộng viển vông. Nhưng giờ thì sao? Giấc mơ thành sự thật rồi đấy thôi?
Trong lễ cưới của mẹ, tôi cuối cùng cũng gặp được người con trai ưu tú mà ai cũng nhắc đến — Cố Thời An. Ngoài đời anh ấy còn đẹp trai hơn trong ảnh.
Cố Hồng Nghị bảo anh gọi tôi là “em gái”, nhưng anh chẳng buồn liếc tôi một cái.
Anh nói: “Tôi làm theo yêu cầu của ông rồi, chuyện tôi cần cũng đừng quên đấy.”
Nói xong liền bỏ đi với vẻ lạnh lùng.
Gì thế? Cố Hồng Nghị còn có con gái mà tôi chưa từng nghe đến?
Tốn chút thời gian, tôi tra ra được thông tin về Cố Thời Ninh — cuộc sống của cô ta còn tầm thường hơn cả từ “tầm thường”.
Tại sao một người như vậy lại dễ dàng có được tất cả những gì tôi muốn?
Cô ta đáng chết.
Tôi nũng nịu xin Cố Hồng Nghị tìm cách chuyển tôi sang trường Nhất Trung. Việc tiếp cận Cố Thời Ninh còn dễ hơn tôi tưởng.
Học thì chỉ biết ngủ, thành tích tệ hại, dựa vào cái gì mà ai cũng bênh vực cô ta?
Tốt nhất là chết quách cho rồi.
Cố Thời An phải là của tôi, người được Thẩm Chu che chở cũng phải là tôi.
Tôi bày kế để cô ta thấy Cố Thời An đi làm thêm, khiến cô ta nghi ngờ gia cảnh sa sút. Sợ cô ta quá ngu không đoán ra, tôi còn cố ý dẫn đi trung tâm thương mại...
Khi thấy mẹ mình giấu chuyện sinh con với người khác, chắc là đau lắm nhỉ?
Ba cô ta chỉ cho chút tiền tiêu vặt, còn mua cho tôi cả đống đồ hiệu – chắc cô ta ghen đến chết luôn rồi.
Kế hoạch này quá hoàn hảo, tôi chẳng làm gì cả, chỉ cho cô ta thấy “sự thật bị giấu kín” thôi mà.
Tôi vừa cảm thấy mình giống như con chuột cống, vừa tự an ủi rằng do cô ta quá yếu đuối thôi.
Đáng tiếc, cô ta lại vượt qua được.
Tôi lén lấy danh sách xếp hạng toàn khối từ văn phòng, phát hiện thành tích của cô ta đang tiệm cận tôi...
Đó là điều tôi tự hào nhất, cô ta lẽ ra phải bị bỏ xa phía sau mới đúng.
Phải cho cô ta thấy rõ sự chênh lệch giữa hai chúng tôi.
Đêm giao thừa, tôi năn nỉ Cố Hồng Nghị nhờ Cố Thời An đưa tôi đi chơi, anh ấy đồng ý nhưng cảnh cáo:
“Sau này tránh xa em gái tôi ra.”
Tôi phì cười — tôi không phải cũng là "em gái" của anh à?
Trước tượng thần, tôi thầm cầu nguyện, có lẽ tôi cần một kế hoạch kỹ hơn để biến điều ước thành sự thật.
Trên đường về, tôi nhắn cho Cố Hồng Nghị: “Họ không có nhà, đi lấy sổ đỏ đi.”
Lúc đầu kế hoạch không thuận lợi, tại Thẩm Chu cứ phá ngang, như thể anh ta biết trước tôi sẽ làm gì.
Được thôi, như họ mong muốn, tôi sẽ tránh xa Cố Thời Ninh.
Một đứa học dốt như cô ta, sao tự dưng điểm lại tăng vọt? Tôi chỉ lỡ nói với thầy Dương một câu, ông liền tin sái cổ. Nếu không bị người khác xen vào, chắc cô ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Tôi lén xem nguyện vọng thi thử của cô ta, lại còn điền Thanh Hoa – Bắc Đại? Lấy đâu ra can đảm?
Tôi đợi mãi, cuối cùng cũng gặp cô ta ở cầu thang. Trước camera, tôi giả vờ như bị cô ta đẩy ngã, ngửa người ngã xuống.
Tay đau điếng, nhưng tôi lại muốn bật cười.
Kết hợp với tin đồn trước đó, lần này cô ta chắc chắn không thể chối cãi...
Chỉ là, tôi không ngờ cô ta lại mang theo máy ghi âm bên người, còn biết chuyện của mẹ tôi...
Cô ta sẽ lại cướp hết mọi thứ của tôi, tôi cảm thấy mình sắp phát điên, phải khiến cô ta biến mất.
Ngày 1 tháng 6, khu trường sẽ cắt điện hai tiếng, là cơ hội trời ban.
Cô ta vẫn ngu như thường, lừa lên sân thượng dễ như trở bàn tay.
Tôi đẩy cô ta đến rìa lan can, kể từng “tội lỗi” của cô ta. Thật ra tôi không định đẩy, là cô ta tự trượt chân.
Tôi bình tĩnh lấy điện thoại cô ta, xoá sạch tin nhắn, lau dấu vân tay, ném đi. Sau khi xoá mọi dấu vết mình từng có mặt trên sân thượng, tôi khoá cửa lại.
Vừa xoay người thì... tiếng còi cảnh sát vang lên.
[Phiên ngoại – Thẩm Chu]
Từ nhỏ tôi đã bị bỏ mặc ở nhà, ba mẹ thuê người giúp việc chăm tôi.
Bà giúp việc rất hung dữ, thường khoá tôi trong nhà rồi đi đánh bài, thậm chí còn bỏ đói tôi để giữ lại tiền mua thức ăn.
Đói đến không chịu nổi, tôi chỉ biết ôm gối ngồi ngoài ban công, cầu mong ba mẹ xuất hiện – nhưng họ quá bận, chẳng quan tâm đến tôi.
“Anh ơi, sao lại ngồi một mình trên ban công vậy?”
Cô bé hàng xóm mắt long lanh nhìn tôi từ ban công đối diện. Tôi quay đầu đi, không thèm để ý.
Không ngờ, cô ấy lại trèo luôn sang — tầng sáu đấy...
Tôi trợn mắt nhìn, định đuổi cô đi thì cô đã rút từ túi ra một gói mì ăn liền, nhét vào tay tôi, ngây thơ nói:
“Anh ơi, ăn đi.”
Tôi thầm nghĩ: Ai thèm ăn loại rác rưởi này.
Nhưng bụng tôi lại kêu lên.
Thôi được, tôi quá đói rồi.
Một lúc sau, có cậu bé cũng từ ban công nhà đó ló đầu qua, giận dữ mắng:
“Cố Thời Ninh, sao em lại trèo sang đó? Không muốn sống à?”
Rồi cậu ấy cũng định trèo theo, tôi vội nhắc:
“Chìa khoá dưới tấm thảm.”
Từ đó, hai anh em họ thường xuyên sang chơi với tôi.
Biết hoàn cảnh tôi, họ ngày nào cũng mang cơm, còn cho cả đồ ăn vặt.
Khoảng thời gian đó là ký ức đẹp nhất trong tuổi thơ ngắn ngủi của tôi.
Cho đến khi ba mẹ tôi trở về, thấy ba đứa trẻ cùng ăn snack xem TV trên sofa.
Họ rất tức giận, nhưng vì lịch sự nên vẫn tiễn khách tử tế, rồi mới quay sang trách tôi.
Họ nói tôi không nên ăn đồ rác, không nên xem TV, càng không nên chơi với “trẻ hư”.
Họ đặt kỳ vọng lớn vào tôi, nên mặc nhiên tước đoạt mọi tự do.
Đang mắng, cô bé kia bất ngờ xông vào, ngẩng đầu lên phản bác:
“Anh ấy bị oan! Chúng cháu không phải trẻ hư!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ, cô bé kể hết chuyện bà giúp việc hành hạ tôi.
Một đứa nhỏ xíu như vậy, không hiểu lấy đâu ra dũng khí đứng ra đối đầu người lớn.
Sau đó, ba mẹ tôi lắp camera, báo cảnh sát, đuổi bà giúp việc, rồi dắt tôi đến nhà Cố Thời Ninh xin lỗi.
Đáng tiếc, chẳng bao lâu, nhà họ chuyển đi.
Về sau, tôi cũng theo ba mẹ đến thành phố khác.
Bao năm qua, tôi vẫn liên lạc với Cố Thời An, nhờ anh ấy hỏi thăm về cô bé năm xưa.
Anh nhìn ra ý đồ, cảnh cáo: “Không được tơ tưởng đến em gái tôi.”
Tôi cười đồng ý, rồi âm thầm dõi theo cô bé trưởng thành.
Một lần, tôi mơ thấy tang lễ của cô, ảnh đen trắng treo trên tường, tiếng khóc và nhạc tang rền rĩ.
Cố Thời An đứng đờ đẫn, như mất hồn.
Cảnh tượng ấy rõ mồn một, cứ như được khắc sâu trong ký ức.
Có lẽ là trời nhắc nhở.
Nhưng cô vẫn còn đi học, tôi không thể đường đột xen vào cuộc sống của cô.
Sau này tôi liên hệ được họ hàng xa, con gái họ tên là Thẩm Di Di, tình cờ học cùng trường, còn là bạn cùng bàn của cô.
Cô bé nói chắc nịch: “Anh yên tâm! Trời giao trọng trách, em nhất định sẽ chăm cô ấy thật tốt!”
Một hôm, Từ Tuế Nhiên dẫn cô gái của tôi đến Cube. Cô rõ ràng nhút nhát mà vẫn đứng ra bảo vệ bạn, suýt làm tôi phát hoảng.
Tôi đỡ giúp cô chai rượu, thấy cô hoảng loạn khóc nức nở, lẩm bẩm về “tương lai”.
Tương lai cô nói... có phải chính là giấc mơ kia không?
Tôi không chắc. Nhưng giữa bao cửa hàng tiện lợi, Từ Tuế Nhiên lại đưa cô vào đúng nơi Cố Thời An làm thêm.
Từ khi cô xuất hiện, cô gái của tôi dường như ngày càng tự ti.
Tôi lén dò hỏi Từ Tuế Nhiên, cô ta chỉ cười hiền lành nói: “Em với Ninh Ninh là bạn tốt mà.”
Cô ta là fan lâu năm của tôi, luôn âm thầm ủng hộ, trông thì ngoan ngoãn. Tôi tạm tin.
Nếu không tình cờ quay lại Cube lấy đồ, bắt gặp cô ta ngồi cùng đám người từng quấy rối cô gái của tôi, tôi đã bị lừa.
Tôi trốn trong góc, nghe cô ta nói:
“Đinh Gia Thụ, giúp em thêm lần nữa đi.”
Đinh Gia Thụ hất cô ta ra: “Người ta đâu có đụng đến cô, đủ rồi đấy.”
Sau đó, tôi lại mơ.
Tôi thấy mình đến bệnh viện tâm thần. Từ Tuế Nhiên mặc đồ bệnh nhân trắng toát, ôm đầu co ro ở góc tường.
Bác sĩ nói: “Cô ấy gần một năm không mở miệng.”
Không biết nút thắt tâm lý là gì nên không thể can thiệp.
Đã thử thôi miên nhưng thất bại.
“Có lẽ do áp lực thi đại học.”
Cảnh vật bắt đầu mờ dần. Trước khi tỉnh lại, cô ta quay đầu run rẩy nói:
“Tất cả là lỗi của cô ta...”
Đêm Giáng Sinh, cô gái của tôi bất ngờ nhắn WeChat bảo muốn đến gặp tôi. Tôi vui đến mức suýt nhảy lên trong phòng thí nghiệm.
Tôi rất muốn gặp cô, nhưng không thể.
Thế mà cô vẫn chạy đến, mắt đỏ hoe, van xin tôi tin cô.
Cô dẫn tôi cứu ba tôi, khóc không thở nổi hỏi:
“Tương lai... có thể thay đổi, đúng không?”
Rõ ràng cô mới là người cần được cứu, vậy mà vẫn liều mình đến cứu cuộc đời tôi.
Sao cô luôn lương thiện như thế?
Lần này, đến lượt tôi ra tay rồi.
Khi giúp cô học bù, tôi vô tình lật cuốn sổ tay của cô, thấy tên mình bị xóa đi bằng nhiều lớp bút xóa, nhưng mặt sau vẫn hiện rõ.
Đó là tình cảm non nớt được giấu kín, trân trọng cất giấu.
Giống như bức ảnh tôi luôn giữ kỹ, trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng tôi và cô giao nhau như đang ôm hôn.
Tôi quyết định nhận vai diễn mà quản lý giới thiệu, lấy trước tiền cát xê.
Sau đó, nhờ người mua lại căn nhà của Cố Thời Ninh.
Những gì quý giá nhất với cô gái của tôi - từ nay về sau, tôi sẽ thay cô giữ gìn.
HẾT
(Đã hết truyện)
CHỒNG CŨ TÌM ĐẾN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Hài Hước,
01
“Mẹ! Mẹ!”
Khi chờ đèn đỏ, tôi đang cúi đầu chơi điện thoại thì bất ngờ cảm giác có gì đó ấm áp ôm lấy chân mình. Nhìn xuống, tôi thấy một cô bé xinh xắn như tượng ngọc đang ôm chặt chân tôi, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi chằm chằm.
Tôi buột miệng nói: “Nhầm người rồi, cưng à, cô không phải là mẹ của con đâu.”
Cô bé vẫn ôm chặt chân tôi, ánh mắt có chút hoang mang: “Nhưng ba nói mẹ chính là mẹ của con mà.”
Tôi ngước lên nhìn ra sau cô bé, thấy gương mặt không cảm xúc của Tống Sâm Hàn, máu trong người tôi lập tức như đông lại.
Không nói thêm lời nào, tôi gỡ tay cô bé ra rồi quay đầu bỏ chạy!
“Hệ thống, hệ thống, mau đưa tôi công cụ, đừng giả chết nữa, mau đưa công cụ đây!”
Hệ thống đáp: “Ký chủ, lần trước công cụ giả chết là cô mua nợ đó, giờ còn thiếu hơn ba vạn điểm chưa trả, lấy đâu ra điểm để mua công cụ?”
Vừa chạy, tôi vừa hoảng loạn kêu lên: “Có cậu để làm gì chứ! Đồ vô dụng!”
Hệ thống giễu cợt: “Ký chủ cũng tài thật đấy, theo đuổi một người đàn ông suốt tám năm mà không được, đêm trước lễ cưới lại bị người ta đóng băng toàn bộ tài sản, đoạt quyền, hủy hôn, gặp cô đúng là cái phúc của tôi rồi.”
Trong lúc hỗn loạn, tôi suýt ngã, nhưng cổ tay bị người ta nắm chặt, rồi tôi lảo đảo bị kéo đi.
“Buông tôi ra!” Tôi cố gắng rút tay ra, “Tống Sâm Hàn, anh bị gì vậy, buông tôi ra!”
Tống Sâm Hàn giữ gương mặt lạnh tanh, không hề nới lỏng tay, như muốn bóp nát xương tôi, rồi đẩy tôi vào trong xe, ngồi ngay bên cạnh.
“Về nhà,” anh ấy nói với tài xế.
Cô bé ngồi trên ghế an toàn, tò mò quay đầu nhìn tôi.
“Ba ơi, sao mẹ nhìn có vẻ không vui vậy?”
Tôi: “…”
Tống Sâm Hàn nắm lấy tay tôi khi tôi định mở cửa, mạnh mẽ kéo tôi về phía anh.
Tôi ngã vào lòng anh ấy, cố gắng vùng ra. Tống Sâm Hàn giữ chặt vai tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng, môi lướt nhẹ trên tay tôi rồi thì thầm: “Con gái đang hỏi em đó, gặp anh sao lại không vui?”
Tôi đáp: “Anh bị làm sao đấy? Con của anh và cô nào đó mà đi theo tôi gọi là mẹ, có biết xấu hổ không? Thả tôi xuống ngay, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tống Sâm Hàn dường như cười nhẹ, khẽ vỗ vào mặt tôi: “Em muốn không khách sáo thế nào?”
Tôi giơ tay, tát anh ấy một cái thật mạnh.
Tiếng tát giòn tan vang lên, làm Tống Sâm Hàn nghiêng đầu qua một bên.
Cô bé hoảng sợ bật khóc: “Mẹ… mẹ đừng đánh ba, hai người đừng cãi nhau…”
Giây lát sau, tôi cảm thấy môi mình đau nhói, Tống Sâm Hàn cắn mạnh lên môi tôi, rồi ôm lấy tôi, hôn đến khi tôi không thể thở.
Mãi đến khi tôi sắp ngạt thở, mắt tối sầm lại, anh mới buông ra, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói: “Đừng sợ, con thấy không, ba mẹ tình cảm lắm mà.”
02
Tôi bị Tống Sâm Hàn đưa về nhà, có lẽ đây là căn nhà mới anh ấy vừa mua, vì tôi chưa từng ở đây bao giờ.
Vừa vào đến nhà, cô bé đã chạy đi rót nước trái cây, cẩn thận mang đến trước mặt tôi, nói: “Mẹ ơi, uống nước trái cây đi, mẹ có nóng không? Để con chuẩn bị nước cho mẹ tắm nhé?”
Tôi chắc chắn đứa bé này không phải con ruột của mình, vì tôi chưa từng sinh con, cũng không hề bị mất trí nhớ.
Vậy nên chắc chắn đứa bé này là kết quả của Tống Sâm Hàn với một cô gái nào đó.
Con bé ít nhất cũng đã năm tuổi, mà năm năm trước, tôi và Tống Sâm Hàn vẫn đang bên nhau.
Không muốn đổ giận lên đứa trẻ, tôi kiềm chế nhận lấy ly nước, nói: “Cảm ơn con, mẹ không cần tắm đâu, con đi chơi đi.”
Cô bé vừa đi vừa ngoái đầu nhìn tôi rồi đi vào phòng của mình. Tống Sâm Hàn cầm lấy ly nước từ tay tôi, đặt sang một bên, sau đó đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa.
Không chịu yếu thế, tôi cũng đẩy mạnh anh, chửi: “Đừng chạm vào tôi! Đồ hèn!”
Tống Sâm Hàn từ tốn tháo cà vạt, cởi áo vest, gỡ cúc tay áo, bước một bước về phía tôi.
Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu, dáng người rất đẹp, vai rộng chân dài, khi đến gần có cảm giác áp lực ghê gớm.
Hệ thống đứng một bên cợt nhả: “Ký chủ, đừng khiêu khích anh ta nữa, người ta trước đây đánh đấm chuyên nghiệp đấy, có muốn chơi lại từ đầu không?”
Cơn giận của tôi sắp bốc lên tận đỉnh đầu, không nhịn được mà chỉ vào mũi Tống Sâm Hàn, nói: “Tống Sâm Hàn, anh có phải là người không? Quên rồi sao cái thời anh giống như con chó phải đánh đấm kiếm miếng ăn? Ai nhặt anh từ bãi rác đem về, ai đưa anh đi chữa thương, ai đã đồng cam cộng khổ với anh tám năm trời đến tận hôm nay?”
Tống Sâm Hàn đáp: “Em.”
Giọng anh ấy bình thản, không một chút hối lỗi, khiến cơn giận của tôi như bị dội một gáo nước lạnh, chỉ còn lại mảnh vỡ của trái tim và đống tro tàn của hận thù.
“Lúc khốn cùng chẳng rời xa,” chỉ sáu chữ đơn giản mà gói trọn hết mọi sự hy sinh của tôi.
Lần đầu gặp nhau, anh ấy mới mười chín tuổi, vừa thắng trận đấu với người không nên thắng, khiến ông chủ mất tiền, và bị đánh gần chết, nằm thoi thóp trong mưa như một túi rác vô chủ.
Tôi đưa anh ấy về nhà, chăm sóc rất lâu. Anh có vẻ không quen được người khác chăm sóc, cư xử khách sáo và lạnh nhạt với tôi, hai người ở chung dưới một mái nhà mà cứ như người xa lạ.
Một ngày, anh ấy bỗng dưng biến mất mà không nói lời nào. Tôi buồn lắm, không chỉ vì nhiệm vụ, mà còn cảm thấy bị anh ghét bỏ, không hiểu mình sai ở đâu, càng nghĩ càng tủi, nhìn chiếc bánh sinh nhật làm sẵn cho anh ấy mà bật khóc.
Không ngờ anh ấy bất ngờ trở về, ngạc nhiên hỏi tôi có chuyện gì, tại sao lại khóc?
Tôi không kiềm được, nói hết mọi tâm sự trong lòng.
Tôi hỏi anh ấy sao đi mà không nói với tôi một tiếng, có phải ghét tôi không, sao lại ít nói như vậy, sao lúc nào trông cũng lạnh lùng, tôi đã làm gì sai chăng?
Đến hôm nay, tôi đã quên mất anh ấy trả lời cụ thể thế nào, chỉ nhớ từ đó về sau, mỗi ngày anh đều nói chuyện với tôi nhiều hơn, mỗi khi ra ngoài đều báo trước với tôi.
Vì không có tiền, chúng tôi sống rất thiếu thốn, khi tiền chữa bệnh không đủ, tôi đã bán đi món trang sức quý giá duy nhất của mình.
Sau đó, anh ấy quen một người anh lớn, được dẫn theo làm ăn. Khi đi công tác ở nơi xa thì gặp động đất mất liên lạc, tôi lo lắng đến mức bất chấp nguy hiểm dư chấn, tìm đến nơi.
Anh ấy dường như không thể ngờ tôi sẽ đến, ngẩn ngơ một lúc rồi mới đưa tôi về nơi anh ở.
Tôi còn nhớ hôm đó mất điện, phòng nóng như lò hấp, anh ngồi bên giường quạt cho tôi. Trong lúc quạt, anh hỏi tôi tại sao lại đối xử tốt với anh như vậy.
Tôi nói: “Vì chẳng ai tốt với anh cả, em thấy anh có chút đáng thương.”
Sau này, ngay cả khi chúng tôi đã ở bên nhau, thỉnh thoảng anh ấy vẫn nhắc lại chuyện này. Anh nói khi anh còn bần hàn, cả thế giới đều khinh thường anh, chỉ có tôi thấy anh đáng thương, mới đối xử tốt với anh.
Sự thật chứng minh, lòng người thay đổi. Khi xưa tưởng rằng nhìn thấu được trái tim của anh, giờ mới nhận ra lòng người có thể đổi thay trong khoảnh khắc, tôi đã bị loại bỏ từ lúc nào không hay.
Dốc hết tất cả thì sao chứ, chẳng ai để tâm.
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta, anh ta đối xử với tôi như vậy, với người đã hết lòng vì anh ta, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?
Nhưng hỏi ra thì lại như thua cuộc, tôi không muốn lại thất thố trước mặt anh ấy, chỉ đành tỏ ra tức giận hơn cả trước.
“Anh có tư cách nói sao? Tám năm chân thành như vứt cho chó ăn! Lừa tôi nói muốn kết hôn, rồi làm sụp đổ cả studio của tôi, đóng băng hết tài khoản, còn hủy cả lễ cưới, anh…”
Nói đến đây, tôi không kiềm được, tát mạnh anh một cái.
Gương mặt đẹp trai đó bị tôi đánh đến in hằn vết đỏ.
Thế nhưng, Tống Sâm Hàn lại chẳng hề để ý, như thể không có cảm giác đau.
“Trì Chiếu Tuyết, em còn nhớ sau khi hủy hôn hai năm trước, đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh ấy nhắc đến quá khứ, tôi nghẹn họng.
Đêm trước lễ cưới, tài khoản ngân hàng của tôi bị đóng băng, studio bị đóng cửa, cứ như bị cả thế giới cô lập, ngay sau đó, những người bạn thân thiết ai cũng hỏi tôi vì sao hủy hôn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Tống Sâm Hàn đã tìm đến tận nơi.
Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì xảy ra, nhưng người vốn luôn trả lời mọi câu hỏi của tôi lại không nói một lời.
Anh ấy nhốt tôi lại, ngày đêm thể hiện sự hận thù.
Lúc đó tôi mới hiểu từ “hận” nghĩa là gì, tôi cảm nhận được lòng hận của anh, tuôn trào từ từng thớ da thịt.
Đến khi tinh thần tôi sụp đổ, mất ý thức, thậm chí còn quỳ trước cửa kính, cầu xin anh tha cho tôi.
Anh ấy không động lòng.
Cuối cùng tôi phải cầu xin hệ thống đưa cho tôi công cụ giả chết, mới thoát được, cho đến tận bây giờ.
“Em có qua lại với ai khác trong hai năm qua không?” anh hỏi.
Tôi đáp: “Liên quan gì đến anh! Một đêm tôi có thể kiếm tám anh người mẫu!”
Tống Sâm Hàn cười, lộ ra chút răng nanh trắng.
“Chắc là cộng lại cũng không bằng thời gian của anh đâu.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰