Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tuổi Già Tôi Chọn Tự Do

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Sau lưng nó, Tống Đức Tài nước mắt lưng tròng, môi run bần bật vì xúc động:

“Hướng Vinh, cuối cùng em cũng về.”

Tống Chí Bân nắm chặt tay tôi, hớn hở dặn dò:

“Con còn có cuộc họp, mẹ trông bố nhé, đừng quên 4 giờ đón trẻ. Tối nay con không về ăn, con phải dỗ Lý Huệ, nói với cô ấy là mẹ đã về!”

Tôi mặc kệ nó, đi thẳng tới giường bệnh, rút từ túi ra bản thỏa thuận ly hôn.

Tống Đức Tài trừng mắt kinh hãi nhìn mấy tờ giấy.

Khi tôi quay người định đi, ông ta nhào khỏi giường:

“Hướng Vinh, Hướng Vinh, anh không ly hôn, kiên quyết không ly…”

Tiếng càng lúc càng nhỏ, ngay sau đó mắt trợn ngược, Tống Đức Tài ngất lịm.

 

18 Cả phòng bệnh rối loạn, bác sĩ y tá chạy qua chạy lại.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với chúng tôi:

“Rất đáng tiếc, bệnh nhân vì xúc động nên huyết áp tăng vọt, đã xuất huyết não. Nếu tích cực cứu chữa vẫn còn hy vọng sống, nhưng có thể để lại di chứng rất nặng.”

Mắt Tống Chí Bân tối sầm một thoáng, nó quay sang hỏi tôi:

“Mẹ, bố liệt rồi, mẹ sẽ chăm không?”

Tôi không chút do dự lắc đầu:

“Mẹ sẽ không.”

Vừa dứt lời, nó lập tức nói với bác sĩ:

“Chúng tôi từ bỏ điều trị!”

 

Nhìn đứa con lạnh lùng đến thế, lòng tôi se sắt, nhưng ngay sau đó lại thấy mừng vì lựa chọn của mình là đúng.

Không ngờ tôi khỏi cần ly hôn, trực tiếp thành người “mất chồng”.

Toàn bộ tài sản thuộc về tôi, tôi cũng không phải chia đôi với ai.

Lo xong tang lễ cho Tống Đức Tài, Tống Chí Bân lại tỏ ra hứng khởi, lượn quanh tôi:

“Mẹ, mình bán căn nhà này đi nhé. Một là mẹ nhìn lại cứ nhớ bố, tâm trạng cũng không tốt. Hai là Tiểu Tuấn sắp vào học, không có nhà trong khu học thì sao được? Bán nhà này đi, mua căn nhà trong khu học. Có khu học rồi, Lý Huệ chắc chắn chịu về. Mẹ không biết đâu, từ khi mẹ đi, cô ấy chăm con mệt quá, suốt ngày mắng con, hở chút là đòi ly hôn. Có nhà khu học thì mẹ đưa đón cũng tiện, con sẽ dỗ cô ấy về.”

 

Nhìn gương mặt phấn khích ấy hoàn toàn không thấy nỗi buồn mất cha, càng không có chút áy náy.

Nghĩ lại bao năm, như nuôi một cây xương rồng, dùng máu mồ hôi tưới tắm, cuối cùng lại để nó đâm thủng chính tay mình.

19 Trong lúc nó chạy khắp nơi xem nhà khu học, tôi liên hệ môi giới.

Căn nhà này tôi đúng là muốn bán, chỉ có điều tôi sẽ không đưa Tống Chí Bân một xu.

Tiền bán nhà, một phần tôi giữ để dưỡng già.

Một phần để mua ở quê một căn nhà nhỏ có sân, trồng hoa trồng cỏ, an hưởng tuổi già.

Tài sản mẹ để lại, tôi sẽ không lấy, bởi những năm chăm mẹ lúc cuối đời tôi chẳng đỡ đần được gì, sao có thể chia tài sản với các anh.

 

Biết tôi bán nhà, Tống Chí Bân và Lý Huệ giận điên.

Lý Huệ một lòng đòi ly hôn, rồi bị Tống Chí Bân bắt quả tang ngoại tình.

Nghe nói đôi bên làm ầm tới mức lưỡng bại câu thương.

Nhưng tôi không còn bận tâm.

Sống một mình, trong nhà rất yên, lòng tôi lại vững.

Tôi cũng không nói cho Tống Chí Bân địa chỉ căn nhà mới.

Nửa đời người, tôi chỉ như dây leo quấn quanh chồng và con.

Bây giờ tôi phải trở thành cây đại thụ của chính mình.

Ở tuổi bạc đầu, tôi sẽ sống một “tôi” mới.

 

Hoàn.

(Đã hết truyện)

Lời Chúc Mừng Sinh Nhật Đến Muộn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Gia Đình,

Sinh nhật hôm đó, tôi vẫn dậy sớm như thường lệ để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Đến khi rửa mặt xong bước ra, trước mắt chỉ là bàn ăn đầy những món thừa và hai cha con đang ngồi trên ghế sofa xem bóng đá.

“Mẹ, mẹ dọn lẹ lên chút, hôm nay mình còn phải qua nhà bà nội nữa.”

“Thiệt là, ngày nào cũng bận tới bận lui, chậm chạp muốn chết, không biết đang làm cái gì nữa.”

“Lúc nào cũng là mẹ phá hỏng không khí, phiền chết được!”

Con trai tôi sốt ruột giục tôi nhanh lên, chẳng có chút ý định đứng dậy giúp đỡ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc mà dọn dẹp cho xong.

Nhưng vừa xong việc, quay đi đã không thấy ai ở nhà nữa rồi.

Trong điện thoại chỉ có một tin nhắn duy nhất từ chồng:

“Bọn anh đi trước rồi, em thích thì đến, không đến cũng tùy.”

1

Bụng tôi réo ùng ục.

Cúi đầu nhìn túi bánh bao nguội đã gói sẵn định mang theo ăn dọc đường, tôi bỗng bật cười.

Chỉ vì tối qua, con trai buột miệng nói một câu: “Con thèm bánh bao mẹ tự tay làm.”

Vốn định trong ngày sinh nhật này sẽ ngủ nướng một bữa, vậy mà sáu giờ sáng tôi đã dậy nhào bột.

Đâu phải lần đầu như thế, sao tôi vẫn chẳng rút được kinh nghiệm gì nhỉ?

Vừa gặm bánh bao, tôi vừa mở điện thoại, gõ dòng tìm kiếm:

“Phụ nữ trung niên sau ly hôn nên làm gì?”

Mười năm qua, tôi đã không biết bao nhiêu lần vừa khóc vừa tra thông tin ly hôn, rồi lại lặng lẽ đóng trình duyệt, xóa sạch lịch sử tìm kiếm.

Ban đầu là vì con, vì thằng bé còn nhỏ, tôi sợ chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến nó.

Về sau thì là vì tôi không dám thay đổi cuộc sống hiện tại.

Từ sau khi cha mẹ mất, ngôi nhà nhỏ này trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.

Tôi đã dốc quá nhiều, đến mức mọi thứ đều trở thành thói quen.

Tôi thậm chí chẳng biết, nếu rời khỏi đây, mình sẽ sống thế nào.

Nhưng nếu quãng đời còn lại vẫn tiếp tục như thế này…

Tôi ngồi rất lâu trên ghế sofa, rồi mở điện thoại đặt một chiếc bánh kem bốn tấc.

Nhiều năm qua, chỉ có tôi là người nhớ sinh nhật của từng thành viên trong nhà, sắp xếp tiệc mừng, đặt bánh, chuẩn bị quà chu đáo.

Đến lượt tôi, họ chỉ nói đúng một câu “sinh nhật vui vẻ”.

Về sau, đến cả câu chúc đó cũng chẳng còn nữa.

Vậy mà tôi chưa bao giờ thấy có gì sai.

Nghĩ đến đây, tôi hủy đơn cũ, đặt lại một chiếc bánh mousse tám tấc.

Cũng đã đến lúc tôi nên tự chuẩn bị cho mình một sinh nhật tử tế rồi.

2

Tôi tự hát bài chúc mừng sinh nhật, cắt một miếng lớn, vừa định ăn thì cửa nhà bị đẩy ra.

“Mẹ, mẹ đang làm gì đó? Ra giúp bà nội xách đồ mau lên!”

Giọng con trai vang lên đầy mệnh lệnh từ ngoài cửa.

Thấy tôi không phản ứng, nó xách mấy túi đồ to nhỏ đi vào.

Nhìn thấy chiếc bánh trên bàn, nó sững lại một chút, rồi cười nhạt:

“À, thì ra hôm nay là sinh nhật mẹ hả? Bảo sao từ sáng đã thấy mẹ khó ở như vậy.”

“Nè, sinh nhật vui vẻ nha mẹ.”

“Nói xong rồi, còn không ra phụ con đi, nhanh lên.”

“Cuối năm rồi, bà nội sẽ ở lại đây một thời gian đó.”

Giọng điệu nó nói, không phải thông báo mà là ra lệnh.

Nó chẳng thấy có gì sai cả, còn tôi thì chau mày.

Tôi hiếu thảo, dịu dàng, có học thức và chính những điều đó trở thành điểm yếu để họ muốn gì được nấy.

Tôi là kiểu người, nói dễ nghe thì là tính cách hiền lành, hòa nhã; nói khó nghe, thì là kẻ nhu nhược, không có chính kiến.

Hôm nay có lẽ là vì quá lạnh lòng, tôi chẳng muốn làm gì cả.

Chỉ muốn yên tĩnh ăn miếng bánh của mình, rồi ra ngoài đi dạo, trốn khỏi ngôi nhà vốn chẳng thuộc về tôi.

Đối mặt với giọng điệu ra lệnh của con trai, tôi không đáp, chỉ múc một thìa bánh đưa lên miệng.

Chưa kịp nếm, đã nghe “rầm” một tiếng, chiếc vali nặng rơi xuống đất.

Con tôi đứng trước mặt, giận dữ:

“Mẹ nghỉ ngơi lâu vậy rồi mà chỉ biết ăn với ăn!”

“Mẹ không biết tự giác chút nào à? Không thấy con mệt muốn chết khiêng đồ sao?”

“Bà nội còn đang chờ mẹ dưới lầu kìa! Vì sáng nay mẹ không chịu qua, con với ba phải năn nỉ dữ lắm bà mới chịu về ở đó!”

Thấy tôi vẫn im lặng, nó nổi nóng, giơ tay hất thẳng dĩa bánh trên tay tôi rơi xuống đất.

“Mẹ, con nói thiệt, sao mẹ có thể…!”

Mất mặt quá rồi đấy.

Nó chưa nói hết, nhưng tôi đã tự điền nốt câu còn lại trong đầu.

Những lời kiểu đó, nó chẳng phải lần đầu nói, nên trong lòng tôi không gợn sóng nào nữa.

Giống như mọi khi, tôi đã quá quen với sự tổn thương này rồi.

Nhìn chiếc bánh bị rơi xuống nền nhà, điều tôi nghĩ lại là…may mà tôi mua loại tám tấc, ít nhất vẫn còn phần khác để ăn.

Một nỗi buồn vô hình dâng lên trong ngực.

Con tôi vẫn đang cằn nhằn, mà ngoài cửa, chẳng thấy bóng dáng chồng hay mẹ chồng đâu.

Chắc đúng như lời nó nói, mẹ chồng tôi đang đợi dưới xe, chờ tôi xuống mời.

Tôi đứng dậy, thấy ánh mắt con trai ánh lên vẻ mừng rỡ — tưởng tôi sẽ chịu thỏa hiệp như mọi lần.

Nhưng tôi chỉ quay lưng, bước về phòng.

Nếu hôm nay không phải là sinh nhật tôi, có lẽ tôi vẫn sẽ cố nhịn, chịu ấm ức mà xuống mời bà như mọi khi.

Bởi tôi biết, nếu không làm vậy, tôi sẽ phải chịu cơn lạnh nhạt của chồng và những lời càm ràm của con.

Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn là như thế.

Rõ ràng lỗi không ở tôi, là họ đã không chờ tôi, vậy mà trong miệng chồng con, mọi chuyện cuối cùng đều thành lỗi của tôi.

Bấy lâu nay, tôi đều nhẫn nhịn mà chịu đựng.

Nhưng hôm nay… không hiểu sao, tôi chỉ muốn được ích kỷ một lần thôi.

3

Tôi ở trong phòng sắp xếp hành lý khá lâu, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ.

Cửa nhà bị mở rồi lại đóng, tiếng đập mạnh đến rung cả khung cửa.

Giọng yếu ớt của mẹ chồng vang lên ngoài hành lang:

“A Huy à, con nói xem, có phải mẹ đang làm gánh nặng cho con không?”

“Thôi được rồi, con đưa mẹ về đi, rồi dỗ vợ con một chút.

Mẹ sống một mình cũng quen rồi.”

“Chỉ là tết đến hơi cô quạnh, nhưng bao năm nay mẹ vẫn tự lo được.”

“Nhà của hai đứa mới là quan trọng nhất, không cần vì mẹ mà làm mất hòa khí.”

Chồng tôi im lặng, còn con trai thì chắn trước mặt bà nội, điên tiết đập cửa phòng tôi:

“Hà Phương Tĩnh! Mẹ suốt ngày bắt con hiếu thảo với mẹ, còn mẹ thì sao?”

“Có ra dáng người con dâu chút nào không?”

“Ba với bà nội không nói mẹ, không phải vì mẹ đúng, mà là vì họ hiền!”

“Con thì không chiều mẹ được đâu!”

“Hà Phương Tĩnh! Còn không ra đây hả? Muốn làm loạn lên phải không?”

Dù đã quá quen với thái độ hỗn hào của con, nhưng nghe những lời ngỗ nghịch đó, tôi vẫn thấy máu trong người sôi lên.

Đây là đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi nấng, dạy dỗ suốt mười mấy năm trời sao?

Tôi xách vali, mở cửa, giơ tay tát thẳng một cái.

“Tạ Tinh Vũ! Đây là thái độ con dành cho mẹ ruột mình à?”

Đây là lần đầu tiên tôi đánh nó kể từ khi nó học tiểu học.

Nó sững người, rồi bất ngờ đẩy tôi ngã xuống sàn.

Thằng con trai mười tám tuổi, sức lực chẳng nhỏ — trong khoảnh khắc, toàn thân tôi đau nhức, nhưng thứ đau hơn là trái tim tôi.

Nó dám ra tay với chính mẹ ruột của mình.

“Là mẹ đánh con trước!” — nó hơi sợ, lùi nhanh về phía sau lưng chồng tôi — “Ba, con chỉ là tự vệ thôi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chồng.

Anh ta vẫn nhíu mày, vỗ vai con trai, rồi đưa tay định kéo tôi dậy:

“Được rồi, đánh cũng đánh rồi, giận cũng xong rồi, sắp Tết rồi, đừng làm cả nhà mất vui.”

“Mẹ anh cô đơn, là anh gọi mẹ đến ăn Tết, anh là con trai, làm vậy cũng đúng mà, em đừng có bướng nữa.”

“Vợ à, sinh nhật vui vẻ nhé.

Hôm nay là sinh nhật em, đừng làm ầm lên nữa.”

“Ra ngoài ăn đi, anh bao, để em khỏi vất vả nấu nướng.”

Như mọi khi, anh ta chỉ vài câu là biến tất cả mâu thuẫn thành “tôi đang gây chuyện”.

Thật ra, gia đình này đã đứng bên bờ sụp đổ từ lâu, chỉ là tôi dùng sự nhẫn nhịn từng bước một để giữ nó lại.

Nhưng hôm nay — có lẽ, là giọt nước tràn ly.

Tôi bỗng chẳng muốn nhịn thêm nữa.

“Tạ Huy, chúng ta ly hôn đi.”

Trở Lại Từ Dòng Lũ

Trở Lại Từ Dòng Lũ

Full
Tôi Ly Hôn Vì Một Viên Thuốc

Tôi Ly Hôn Vì Một Viên Thuốc

Full
Lâu Đài Cát Trong Cơn Mưa

Lâu Đài Cát Trong Cơn Mưa

Full
Tôi tiễn vong cả nhà chồng hãm tài

Tôi tiễn vong cả nhà chồng hãm tài

Full
Cái giá của lòng hiếu thuận nửa vời

Cái giá của lòng hiếu thuận nửa vời

Full
ANH NÓI PHÁ SẢN, NHƯNG LẠI CƯNG CHIỀU BẠCH NGUYỆT QUANG

ANH NÓI PHÁ SẢN, NHƯNG LẠI CƯNG CHIỀU BẠCH NGUYỆT QUANG

Full
“Con Hoang” Được Nuôi Sai Rồi

“Con Hoang” Được Nuôi Sai Rồi

Full
Mái Nhà Dột Nát

Mái Nhà Dột Nát

Full
CON TRAI LÀM VỠ BÌNH HOA, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN VỚI CHỒNG

CON TRAI LÀM VỠ BÌNH HOA, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN VỚI CHỒNG

Full
Ngày Tôi Gả Đi, Mẹ Vẫn Yêu Em Gái Tôi Hơn

Ngày Tôi Gả Đi, Mẹ Vẫn Yêu Em Gái Tôi Hơn

Full
Sự Giải Thoát Của Lâm Vãn

Sự Giải Thoát Của Lâm Vãn

Full
Không Phải Người Một Nhà

Không Phải Người Một Nhà

Full
CHỒNG CÓ NGÔI NHÀ THỨ 2

CHỒNG CÓ NGÔI NHÀ THỨ 2

Full
Giấc Mơ Của Một Bà Nội Trợ

Giấc Mơ Của Một Bà Nội Trợ

Full
Người Vợ Không Tên Trong Mắt Chồng

Người Vợ Không Tên Trong Mắt Chồng

Full
MỘT TRĂM LỜI THÚ TỘI BIẾT BAY

MỘT TRĂM LỜI THÚ TỘI BIẾT BAY

Full
Lòng hiếu thảo không nói lên lời

Lòng hiếu thảo không nói lên lời

Full
Đòi tôi lấy ân báo oán? Vậy lấy gì báo ân?

Đòi tôi lấy ân báo oán? Vậy lấy gì báo ân?

Full
Em Gái Nhà Hào Môn

Em Gái Nhà Hào Môn

Full
Chồng Đưa Tình Cũ Về Nhà, Bắt Tôi Ngồi Tàu

Chồng Đưa Tình Cũ Về Nhà, Bắt Tôi Ngồi Tàu

Full
Sự Im Lặng Của Mẹ

Sự Im Lặng Của Mẹ

Full
Công Chúa Trong Tủ Lạnh

Công Chúa Trong Tủ Lạnh

Full
Mẹ Tôi – Kẻ Đồng Lõa

Mẹ Tôi – Kẻ Đồng Lõa

Full
Tôi Bị Bạo Hành Gia Đình, Con Gái Lại Không Cho Tôi Ly Hôn

Tôi Bị Bạo Hành Gia Đình, Con Gái Lại Không Cho Tôi Ly Hôn

Full
Sống gần hết đời tôi mới phát hiện mình chưa kết hôn

Sống gần hết đời tôi mới phát hiện mình chưa kết hôn

Full
Sau khi thiên kim thật trở về, cả nhà thiên kim giả bị tiêu diệt hoàn toàn

Sau khi thiên kim thật trở về, cả nhà thiên kim giả bị tiêu diệt hoàn toàn

Full
Cuộc Chiến Chị Dâu – Em Chồng

Cuộc Chiến Chị Dâu – Em Chồng

Full
Chiếc Bẫy Trà Xanh

Chiếc Bẫy Trà Xanh

Full
Sống lại không còn để nhà chồng hút m-á-u

Sống lại không còn để nhà chồng hút m-á-u

Full
Dấu Vết Mùa Đông Còn Lại

Dấu Vết Mùa Đông Còn Lại

Full
Người Chồng Của Mẹ

Người Chồng Của Mẹ

Full
An An, Món Quà Của Mẹ

An An, Món Quà Của Mẹ

Full


Bình luận

Loading...