Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trang Thứ Ba

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Luật sư Lâm vỗ nhẹ vai anh, rồi quay sang tôi:

“Kết quả này rất có lợi cho vụ kiện quyền nuôi con.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Lam Thế Kiệt… tiêu rồi.”

Tại tòa.

Khi thấy bản kết luận giám định, sắc mặt Lam Thế Kiệt từ đỏ chuyển trắng, rồi tái nhợt như tro tàn.

“Không… không thể nào!” – hắn gào lên – “Chắc chắn các người đã làm gì đó!”

Bộp! – Thẩm phán gõ búa:

“Ông Lam, giữ bình tĩnh. Đây là kết quả từ cơ quan do tòa chỉ định.”

“Thưa tòa,” – tôi đứng dậy.

“Bản báo cáo này chứng minh ông Lam không phải là cha ruột của Ôn Tử Hiên. Ông ta đã dùng giấy tờ giả để giành quyền nuôi con một cách bất hợp pháp và có hành vi lừa đảo nhằm chiếm đoạt tiền bảo hiểm của cô Tô Mộng.”

Tôi trình lên hồ sơ chuyển khoản mà lão Trần tìm được, kèm thông tin tài khoản nước ngoài của Dương Liễu.

Nhóm luật sư của Lam Thế Kiệt lúng túng, bắt đầu thì thầm trao đổi.

“Tôi cũng có lý do để nghi ngờ cái chết của cô Tô Mộng có liên quan đến ông Lam.”

Thẩm phán nhíu mày:

“Luật sư Ôn, đây là cáo buộc nghiêm trọng.”

“Tôi có chứng cứ.” – tôi ra hiệu cho luật sư Lâm mở đoạn ghi âm.

Trong bản ghi âm, tiếng hét điên cuồng của Lam Thế Kiệt vang lên giữa khán phòng:

“Thằng bé là con tôi! Nếu Tô Mộng còn sống, cô ấy cũng sẽ nói vậy!”

“Đây là đoạn bị cắt ghép!” – Lam Thế Kiệt bật dậy.

“Im lặng!” – Thẩm phán nghiêm khắc – “Phát tiếp.”

Giọng hắn tiếp tục vang lên trong loa:

“… cô ta phát hiện ra chuyện bảo hiểm… cô ta phải chết…”

Cả phòng xử bàng hoàng.

Lam Thế Kiệt mặt xám như tro:

“Đó… đó là tôi chỉ nói trong lúc giận thôi…”

“Thưa tòa,” – tôi bình tĩnh nói – “Đoạn ghi âm này do Ôn Tử Hiên cung cấp. Bé đã dùng điện thoại của tôi ghi lại cuộc nói chuyện với cha ruột.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tử Hiên đang ngồi ở hàng ghế dự khán.

Thằng bé cúi gằm đầu, nắm chặt tay Tô Dao.

“Triệu tập Ôn Tử Hiên.” – Thẩm phán nói.

Tử Hiên bước lên bục nhân chứng, dáng người nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc ghế rộng lớn.

“Con trai,” – giọng thẩm phán dịu dàng – “đoạn ghi âm đó là do con ghi lại đúng không?”

Nó khẽ gật đầu, giọng rất nhỏ:

“Hôm đó… ba đến trường tìm con… nói dì là người xấu… con không tin…”

“Sau đó thì sao?”

“Ba giận dữ… nói mấy lời đó…” – giọng Tử Hiên nghẹn ngào – “Nói mẹ… phát hiện bí mật của ba… nên…”

“Thằng bé nói dối!” – Lam Thế Kiệt hét lên.

Cảnh sát lập tức khống chế hắn.

Bộp! – Thẩm phán gõ mạnh:

“Xét thấy bị cáo mất kiểm soát cảm xúc, tạm nghỉ phiên tòa một giờ.”

Giờ nghỉ, phóng viên vây kín trước cổng tòa.

“Luật sư Ôn, cô có biết trước về đoạn ghi âm này không?”

“Lam Thế Kiệt có thật sự thừa nhận tội giết người không?”

“Cô sẽ truy tố ông ta hình sự chứ?”

Tôi không trả lời, chỉ siết chặt vai Tử Hiên trong vòng tay.

Luật sư Lâm chắn trước mặt chúng tôi:

“Mọi việc, chờ tòa phán quyết.”

Sau khi mở lại phiên tòa, Lam Thế Kiệt không xuất hiện.

Luật sư của hắn thông báo:

“Thân chủ của tôi… bị ốm nặng,” đồng thời đề nghị hoãn xử.

“Bác bỏ.” – Thẩm phán dứt khoát.

“Phiên tòa tiếp tục.”

Không còn gì phải nghi ngờ.

Ba giờ chiều, thẩm phán chính thức tuyên án:

“Chấp thuận ly hôn.

Nguyên đơn, cô Ôn Tĩnh Đàm, được quyền sở hữu 70% tài sản chung.

Quyền nuôi dưỡng bé Ôn Tử Hiên được giao cho cô Ôn Tĩnh Đàm.”

Cả phòng xử xôn xao.

“Liên quan đến vụ tử vong của cô Tô Mộng,” – thẩm phán bổ sung –“Tòa nhận thấy có đủ cơ sở để yêu cầu điều tra lại, và sẽ chuyển hồ sơ cho cơ quan công an.”

Khi tôi dắt Tử Hiên ra khỏi tòa, mưa đã ngừng.

Ánh nắng trải dài trên khuôn mặt bé con, nó nheo mắt lại, giống hệt một chú mèo nhỏ phơi nắng.

“Xong rồi hả dì?” – nó hỏi khe khẽ.

“Không,” – tôi ngồi xuống đối diện với nó – “Mọi chuyện… mới chỉ bắt đầu thôi.”

Bác sĩ Chu bước tới, ánh mắt rối bời:

“Luật sư Ôn… về Tử Hiên…”

“Nó là con trai tôi.” – tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy – “Về mặt pháp lý… cũng như sự thật.”

Chu Duy An cười buồn:

“Tôi biết… mình không có tư cách…”

“Anh có thể đến thăm.” – tôi nhượng bộ – “Nếu nó đồng ý.”

Tử Hiên nhìn tôi, rồi lại nhìn Chu Duy An, chợt hỏi:

“Chú là ba ruột của con… thật sao?”

Mắt bác sĩ Chu đỏ hoe:

“Có thể là vậy…”

“Chú có dữ với con như ba không?”

“Không bao giờ.” – anh quỳ một chân xuống, để bằng tầm mắt với thằng bé – “Chú hứa.”

Tử Hiên nghĩ một lát, rồi chìa ngón út ra:

“Móc ngoéo.”

Chu Duy An run rẩy đưa tay ngoéo lại:

“Móc ngoéo.”

Bản án được truyền thông đưa tin rầm rộ.

Lam Thế Kiệt trong một đêm rơi xuống đáy vực.

Cổ phiếu công ty sụt mạnh, hội đồng quản trị triệu tập khẩn, lập tức bãi nhiệm hắn khỏi chức CEO.

Tài khoản nước ngoài của Dương Liễu bị đóng băng, 2 triệu tiền bảo hiểm đang trong quá trình truy thu.

Cảnh sát chính thức điều tra lại vụ tai nạn của Tô Mộng, Lam Thế Kiệt trở thành nghi phạm, bị cấm xuất cảnh.

Tôi và Tử Hiên chuyển đến nhà mới – một căn biệt thự có khu vườn nhỏ, được mua bằng phần tài sản tôi nhận được.

Tử Hiên có phòng riêng, tường vẽ bầu trời sao, giường ngủ hình phi thuyền.

“Con thích không?” – tôi hỏi.

Thằng bé gật đầu, mắt lấp lánh như vì sao nhỏ:

“Con mời bạn đến chơi được không ạ?”

“Đương nhiên rồi.” – tôi xoa đầu nó.

“Đây là nhà của con mà.”

Tối đó, tôi đắp chăn cho nó xong thì nó ngẩng đầu hỏi:

“Dì ơi… con có thể gọi dì là mẹ không?”

Tôi nghẹn lời:

“Con thật sự muốn gọi à?”

Nó gật đầu rất nghiêm túc:

“Con muốn.”

“Vậy thì gọi đi.”

“Mẹ…” – nó lí nhí, rồi đỏ mặt chui tọt vào chăn.

Tôi tắt đèn, vừa xoay người thì nghe giọng nó khẽ vang lên từ trong chăn:

“Mẹ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, bảo bối của mẹ.”

Một tuần sau khi dọn đến nhà mới, chú Trần mang đến một tin bất ngờ.

“Luật sư Ôn, tìm được chiếc USB rồi.”

Tôi lập tức bỏ việc đang làm:

“Ở đâu?”

“Trong két sắt của Lam Thế Kiệt, giấu sau bức tranh treo trong phòng nghỉ ở công ty.”

“Bên trong có gì?”

Chú Trần đưa cho tôi một tai nghe:

“Tự cô nghe đi.”

Bên trong là giọng nói run rẩy và đầy hoảng loạn của Tô Mộng:

“Nếu em xảy ra chuyện… chắc chắn là do Lam Thế Kiệt.

Hắn đã đổi tên người thụ hưởng bảo hiểm, còn dọa nếu em nói với ai, hắn sẽ khiến Tử Hiên biến mất…”

Tôi rùng mình, hít một hơi lạnh:

“Chừng đó đủ để kết tội rồi.”

“Chưa đủ.” – chú Trần lắc đầu – “Vẫn cần thêm bằng chứng vật lý.”

“Tiếp tục tìm.” – tôi nghiến răng –

“Phải bắt hắn trả giá.”

Tối hôm đó, Tử Hiên lại gặp ác mộng.

Tôi nghe tiếng khóc liền lao vào phòng, thấy thằng bé co rút trong góc tường, run rẩy.

“Mẹ… nước… nhiều nước quá…”

Tôi ôm chặt lấy nó:

“Không sao đâu, mẹ ở đây rồi.”

Nó bấu chặt lấy áo ngủ của tôi:

“Mẹ đừng đi… mẹ đừng bỏ con lại…”

“Mẹ không đi đâu cả.” – tôi thì thầm – “Mẹ sẽ luôn ở đây, mãi mãi.”

Tôi ôm nó suốt đêm, đến khi trời hửng sáng, thằng bé mới dần ngủ yên.

Ánh nắng rọi qua rèm, rơi xuống khuôn mặt nó – bình yên, đáng yêu đến xót xa.

Điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn từ luật sư Lâm:

“Cảnh sát tìm được mảnh còn sót lại của camera hành trình trong xe Tô Mộng. Đang khôi phục dữ liệu.”

Tôi nhắn lại:

“Tiếp tục theo dõi.”

Rồi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tử Hiên.

Đứa trẻ vô tội này, từng là công cụ trong cuộc trả thù của tôi.

Giờ đây, nó là con tôi.

Là bảo bối của tôi.

Là gia đình của tôi.

Sinh nhật lần thứ 11 của Tử Hiên.

Chiếc bánh kem có mười một cây nến.

Tôi dịu dàng nhắc:

“Ước đi con.”

Thằng bé nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ trong ánh nến nghiêm túc đến lạ.

Nó hít sâu một hơi, rồi thổi tắt tất cả.

Cả phòng khách vỗ tay rộn ràng.

Tô Tư, bác sĩ Chu, luật sư Lâm và chú Trần đều quây quanh bàn, ai cũng cười vui vẻ.

“Mẹ ơi,” – Tử Hiên kéo tay áo tôi – “Con mở quà được chưa?”

“Cắt bánh trước nào.” – tôi bẹo mũi nó – “Không là kem chảy mất đấy.”

Nó ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy con dao bánh từ tay tôi.

Thằng bé đã lớn hơn nhiều.

Tóc được cắt gọn gàng, để đầu đinh.

Mỗi lần cười, bên má trái lại hiện ra lúm đồng tiền – giống hệt Tô Mộng.

Tô Tây đứng cạnh lau nước mắt:

“Nó càng lớn càng giống chị ấy.”

Bác sĩ Chu im lặng đưa khăn giấy cho cô ấy, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Hiên.

Cuối cùng cảnh sát vẫn không tìm được bằng chứng đủ mạnh để khởi tố Lam Thế Kiệt tội mưu sát Tô Mộng.

Nhưng đoạn camera khôi phục được đã cho thấy, có một chiếc xe bám theo xe của cô ấy trước lúc xảy ra tai nạn.

Đáng tiếc, biển số quá mờ, không xác định được.

Tuy vậy, Lam Thế Kiệt vẫn bị kết án – tội danh là gian lận tài chính và biển thủ công quỹ.

“Mẹ ơi!” – Tử Hiên giơ lên món quà từ Tô Tây – “Nhìn nè!”

Chương 10 : https://zhihutruyen.site/chuong/trang-thu-ba/36/chuong-10

(Đã hết truyện)

HÀO MÔN ĐỔI CHỦ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Nữ Cường,

“Xin chào, là cô Tô Niệm phải không?”

Đầu dây bên kia là giọng của quản lý cửa hàng chính Balenciaga, cung kính vang lên.

“Là tôi.”

“Nửa tiếng trước, cô đã đặt trước mẫu váy Dải Ngân Hà, phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có một chiếc. Chúng tôi cần gói ngay bây giờ và giao đến địa chỉ mà cô chỉ định, được không ạ?”

Tôi đang cuộn tròn trong ký túc xá đại học viết luận văn, nghe vậy thì sững sờ.

“Tôi không đặt mua chiếc váy nào cả.”

Quản lý cũng ngẩn người: “Nhưng… thông tin thanh toán ghi rõ là tên của cô.”

“Địa chỉ giao là đâu?”

“Khu Nam Sơn Số Một, tòa A.”

Đó chính là địa chỉ nhà tôi.

Nhưng rõ ràng tôi đang ở trường.

Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng.

Tôi cúp máy, mở ngay nhóm WeChat mang tên ‘Tiệc Trà Danh Viện’.

Trong nhóm này đều là những tiểu thư con nhà giàu cùng giới với tôi.

Vài phút trước, đã có người đăng một bức ảnh lên đó.

Trên bức ảnh, một cô gái mặc chiếc lễ phục cao cấp mà tôi đã đặt riêng cho tiệc sinh nhật tháng trước, đang đứng trên bãi cỏ biệt thự Nam Sơn, nở nụ cười rực rỡ.

Sau lưng cô ta là con chó Golden Retriever tên Vượng Tài, tôi đã nuôi suốt năm năm.

Gương mặt ấy, tôi quá quen thuộc, Lâm Diệu.

Con gái của dì Lý, người giúp việc nhà tôi.

Trong nhóm chat, có người @ tôi:

“Niệm Niệm, cậu về lúc nào vậy? Sao chẳng nói tiếng nào.”

“Đúng đó, im hơi lặng tiếng quá, không hay chút nào.”

“Cô gái bên cạnh cậu là ai thế? Người nhà à? Sao lại mặc váy của cậu?”

Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh, tim dần chìm xuống.

Lâm Diệu bằng tuổi tôi, cùng lớn lên từ nhỏ.

Tôi luôn coi cô ấy như em ruột, thứ gì của tôi, chỉ cần cô ấy thích, tôi chưa từng tiếc.

Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại thừa lúc tôi vắng nhà, trực tiếp mặc lễ phục của tôi, đứng trong vườn nhà tôi chụp ảnh, rồi gửi cho bạn bè tôi xem.

Đây là có ý gì?

Tuyên bố chủ quyền?

Hay… muốn thế chỗ tôi?

Tôi kìm lửa giận, mở trang WeChat của Lâm Diệu.

Ảnh nền là bức chụp chung của cô ta với ba mẹ tôi, vị trí vốn dĩ là tôi, lại bị cô ta chèn mặt mình vào.

Tôi run lên vì tức, tiếp tục cuộn xuống.

Bài đăng mới nhất của cô ta là ảnh tự chụp, chú thích:

“Vừa rinh được chiếc Starry Sky Dress cuối cùng, vui quá!”

Địa điểm định vị: cửa hàng chính Balenciaga.

Thì ra, cuộc gọi lúc nãy, đều là trò của cô ta.

Cô ta dùng danh nghĩa của tôi, quẹt thẻ của tôi, mua thứ mình thích.

Tức điên người, tôi lập tức gọi cho mẹ.

Điện thoại tắt máy.

Gọi cho ba, cũng tắt máy.

Ba mẹ tôi quanh năm ở nước ngoài, sự quan tâm với tôi chỉ dừng ở khoản tiền sinh hoạt chuyển vào mỗi tháng.

Việc trong nhà gần như giao hết cho người mà họ tin tưởng nhất, dì Lý, mẹ của Lâm Diệu.

Tôi hít sâu, cố đè nén cơn giận, bấm số của tài xế gia đình:

“Chú Vương, đến trường đón cháu, cháu muốn về nhà.”

Chú Vương, chính là cha của Lâm Diệu.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng ông vang lên, lạnh nhạt và xa cách:

“Đại tiểu thư, hôm nay tôi bận, cô tự bắt xe về đi.”

Nói xong, ông cúp máy thẳng.

Tôi cầm điện thoại, chet lặng.

Chú Vương đã làm việc cho nhà tôi hơn mười năm, luôn kính cẩn với tôi, chưa từng từ chối mỗi lần tôi cần.

Hôm nay đây là sao?

Một cảm giác bất an đột ngột ập đến, mạnh hơn tôi tưởng.

Tôi lập tức gọi xe, chạy thẳng về Nam Sơn Số Một.

Một tiếng sau, xe dừng trước cổng biệt thự quen thuộc.

Tôi trả tiền, đẩy cửa bước xuống.

Trước chòi bảo vệ, hai chú gác cổng đứng hai bên như hai vị thần giữ cửa.

Họ nhìn tôi, ánh mắt đầy cảnh giác và xa lạ.

“Xin hỏi cô tìm ai?”

Tôi nhíu mày.

“Chú Trương, chú Lý, là cháu mà.”

Hai người này đều là bảo vệ lâu năm của nhà tôi, nhìn tôi lớn lên.

Chú Trương đảo mắt nhìn từ đầu đến chân, giọng không thiện cảm:

“Ở đây không có người như cô nói đâu, mau đi đi, đừng đứng đây.”

Tôi không tin nổi vào tai mình.

“Các chú không nhận ra cháu sao? Cháu là Tô Niệm đây!”

Chú Lý khẽ cười lạnh:

“Cô gái, đừng giả mạo tiểu thư nhà chúng tôi nữa.”

“Tiểu thư nhà chúng tôi giờ đang thưởng trà trong vườn đấy.”

Ông vừa nói vừa hất cằm về phía bên trong biệt thự.

Tôi nhìn theo, chỉ thấy Lâm Diệu mặc bộ Chanel mới nhất, tao nhã ngồi trên ghế mây trong vườn.

Trong tay cô ta là tách hồng trà, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Nắng chiều rải xuống, khiến cô ta trông thật sự giống một thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa.

Còn tôi, mặc chiếc T-shirt đã bạc màu, quần jean giản dị, lếch thếch đứng ngoài cổng như kẻ ăn xin.

Lâm Diệu cũng nhìn thấy tôi.

Cô ta đặt tách trà xuống, bước lại gần cổng sắt chạm khắc, khuôn mặt mang nụ cười đắc thắng:

“Chị về rồi à?”

Cô ta đứng sau cánh cổng, nhìn tôi từ trên cao.

“Sao chị không vào? Ồ, quên mất, chú Trương chú Lý giờ đâu còn nhận ra chị.”

Giọng điệu cô ta tràn đầy khoái chí.

Tôi run lên vì giận: “Lâm Diệu, rốt cuộc cô muốn gì?”

“Tôi chẳng muốn gì cả.”



Bình luận

Loading...