Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trạm Cuối Của Tình Yêu

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tống Bạc Giản nhắn lại ngay lập tức:

“Xin lỗi, anh không biết là cô ta lại tìm em gây rối.”

“Nửa tháng nay công ty xảy ra chuyện, anh bận xử lý công việc, cũng không muốn gặp cô ta. Không ngờ cô ta lại tìm đến em.”

“Anh sẽ nói với bố mẹ cô ta để họ quản lý con bé cho nghiêm. Em đừng lo.”

Tôi chỉ nhạt nhẽo trả lời:

“Ok.”

Ngay sau đó, Tống Bạc Giản đổi chủ đề:

“Dạo này em sống ổn không?”

Tôi không trả lời, đặt điện thoại sang một bên và đi ngủ.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng trên đường tan làm về nhà, tôi lại nhìn thấy Tống Bạc Giản.

Anh ta núp ở một góc, không dám ra mặt, nhưng tôi chỉ liếc một cái đã nhận ra.

Dù sao cũng từng yêu nhau bảy năm, trực giác vẫn luôn nhạy bén như thế.

Tôi giả vờ không thấy, lướt qua như người xa lạ.

Anh ta cũng không gọi tôi lại, chắc là nhớ đến những gì tôi từng nói.

Cứ như vậy, tôi đi phía trước, anh ta theo sau lặng lẽ.

 

Chỉ trong vòng nửa tiếng, tôi đã về đến nhà.

Cuối cùng Tống Bạc Giản không nhịn được nữa, gọi tên tôi:

“Dĩ Hà!”

Tôi không quay đầu, đẩy cửa vào toà nhà.

Từ hôm đó, gần như mỗi ngày tôi đều nhìn thấy anh ta đứng bên ngoài công ty, ghế đá công viên, hoặc lối nhỏ gần nhà tôi.

Nhưng suốt mấy ngày, chúng tôi không nói một lời nào.

Vài hôm sau, Tống Bạc Giản nhắn tin cho tôi:

“Gặp nhau một lát được không?”

Không hiểu vì sao, tôi lại đồng ý.

 

Mới chỉ một tháng không gặp, Tống Bạc Giản đã gầy đi rất nhiều, cả người tiều tụy.

Trong quán cà phê, anh ta có phần lúng túng, mãi mới mở miệng:

“Thật ra anh đến từ lâu rồi, nhưng sợ em giận nên không dám làm phiền.”

Tôi gật đầu:

“Tôi biết. Có gì thì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải về công ty.”

“Anh… em dạo này sống ổn chứ?” – Tống Bạc Giản cố gắng mãi mới nói được một câu.

Tôi nheo mắt mỉa mai:

“Anh đến tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này à?”

Sắc mặt Tống Bạc Giản cứng đờ, chậm rãi mở miệng:

 

“Xin lỗi em, Dĩ Hà.”

“Em nói đúng. Trương Tiểu Tuyền có lừa anh hay không không quan trọng. Quan trọng là anh đã chọn tin cô ta mà không phải em, còn nhiều lần làm tổn thương em.”

“Thành ra thế này là do anh tự chuốc lấy, anh đáng đời.”

“Trương Tiểu Tuyền đã bị bố mẹ đưa về Úc, đang tìm bác sĩ tâm lý điều trị, sẽ không về nước nữa.”

“Anh sống không tốt. Dạo này công ty nhiều chuyện, hoạt động kém, đêm nào anh cũng mất ngủ, cứ mơ thấy em rồi bật dậy khóc…”

Nói đến đây, giọng Tống Bạc Giản nghẹn lại, run rẩy.

Tôi uống ngụm cà phê, gật đầu:

“Nói xong rồi chứ? Nói xong thì tôi đi trước.”

 

“Đừng!” – Tống Bạc Giản ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, vội vã nói.

Tôi dừng bước, nhìn anh ta, thấy anh ta chần chừ rồi dè dặt lên tiếng:

“Anh biết em rất thất vọng về anh, anh không dám mong em tha thứ.”

“Bảy năm tình cảm, anh không nỡ buông. Làm bạn thôi cũng được, được không?”

“Không được.” – Tôi dứt khoát từ chối.

Đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta:

“Tống Bạc Giản, anh đã biết mình sai ở đâu thì cũng đồng nghĩa với việc lúc đó anh hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì.”

“Không ai bắt anh phải chọn tin ai, làm tổn thương ai, đó là lựa chọn của chính anh. Từ giây phút anh đưa ra lựa chọn đó, chúng ta đã không thể quay lại.”

 

“Làm bạn? Tại sao tôi phải làm bạn với người từng làm tổn thương mình?”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Túi xách vướng vào bàn khiến một lọ thuốc rơi xuống sàn.

Tống Bạc Giản nhanh tay nhặt lên, lập tức sững người, không thể tin nổi nhìn tôi:

“Em… em thực sự bị bệnh à?”

Đó là thuốc ổn định trầm cảm mà tôi đang dùng.

Tôi bình tĩnh lấy lại lọ thuốc từ tay anh ta, bỏ vào túi xách, quay người bước đi:

“Không liên quan đến anh.”

Khi Tống Bạc Giản chạy theo, tôi đã đi mất rồi.

 

Sau đó, anh ta quay về nước.

Trước khi về, gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài, kết thúc bằng một câu “xin lỗi”.

Tôi không trả lời.

Bởi vì, việc anh ấy có xin lỗi tôi hay không cũng không quan trọng nữa.

Quan trọng là… tôi phải sống xứng đáng với chính mình.

Một năm sau, tôi thành công nhận được thẻ xanh, ngày càng thích nghi với cuộc sống nơi đây.

Cuộc sống dần dần bình yên trở lại.

Chỉ là đôi khi nghe tin trong nước có một công ty phá sản, ông chủ vì nợ nần mà nhảy lầu tự tử.

 

Đêm trước khi tin tức được đưa ra, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ, chỉ vỏn vẹn một câu:

“Xin lỗi.”

Tôi không trả lời.

Xoá luôn.

Từ đó về sau, trong cuộc đời tôi không còn tồn tại hai chữ “xin lỗi”.

(Đã hết truyện)

BÍ MẬT CỦA CHỒNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Gia Đình,

Tôi đã cưới người mà mình thầm thương trộm nhớ suốt nhiều năm.

Khi tình cảm dâng trào, anh ta không ít lần nói rằng hy vọng tôi có thể sinh cho anh ta vài đứa con.

Nhưng ba năm sau khi cưới, mang thai bốn lần, tôi lại chưa một lần được đón con ra đời.

Đến lần thứ năm mang thai, tôi đang livestream cắm hoa, kết nối với một nữ streamer về huyền học. Cô ấy nhìn bụng bầu sáu tháng của tôi và nói: “Chị có biết em bé trong bụng chị lại sắp sảy thai không?”

Tôi lặng người, tay run lên, chỉ muốn tát vào mặt cô ấy một cái.

Ngay giây tiếp theo, cô ấy lại nói: “Mấy năm nay mang thai mà chưa lần nào sinh con, đúng không?

“Chồng chị tàn nhẫn thật, chẳng cho chị sống yên ổn, dùng con để đổi lấy tiền tài!”

01

Trong lòng tôi “lách cách” một tiếng.

Sao cô ấy biết tôi cứ mang thai rồi lại sảy thai liên tục? Và việc sảy thai có liên quan gì đến chồng tôi?

Lời nói của cô ấy vừa dứt, phần bình luận nổ tung, fan của tôi đồng loạt chỉ trích cô ấy:

【Cô biết nói không? Không biết thì im đi!】

 

【Dọa người! Ghen tị vì Hoa Hoa xinh đẹp nên cố tình làm vậy à?】

【Sao ác mồm ác miệng thế? Người ta là bà bầu đấy!】

【Mồm cô vừa uống thuốc diệt cỏ à? Mở mồm ra là chia rẽ gia đình người ta.】

Cô gái có tên “Xích Tùng Tử” vẫn điềm tĩnh giơ tay nói: “Mọi người đừng kích động, tôi cũng là fan của Hoa Hoa, thật lòng muốn cứu chị ấy!”

Có lẽ vì xúc động quá mức, bụng tôi bắt đầu đau âm ỉ, căng cứng lại, cứng đơ như đá, từng cơn từng cơn. Cảm giác này quá quen thuộc, đó là cơn co thắt tử cung.

Có thể tôi lại sắp sinh non.

Tôi bối rối, cắt ngang lời cô ấy, rất không khách sáo nói: “Xin lỗi, phòng livestream của tôi không chào đón những streamer coi bói!”

“Tôi cảm thấy không khoẻ, livestream hôm nay xin dừng tại đây!”

 

“Hoa Hoa, nếu đứa trẻ không qua khỏi, nhất định phải nhìn một lần nhé……..” Xích Tùng Tử vội vàng hét lên với tôi.

Đau bụng đến mức không chịu nổi, tôi ngắt livestream, cố gắng gọi xe cấp cứu. Máu hòa lẫn nước ối đã chảy dài xuống chân, ướt đẫm cả sàn nhà.

02

Cơn đau dữ dội gần như khiến tôi ngất lịm, cố gắng giữ chút ý thức để gặp bác sĩ điều trị, nắm chặt lấy tay bà, cầu xin bà cứu con tôi bằng mọi giá.

Khi tỉnh lại, chồng tôi, Cố Tuấn, đang bên cạnh, nắm tay tôi và nói một câu mà tôi đã nghe đến bốn lần.

“Vợ ơi, chúng ta còn trẻ, rồi sẽ có con thôi mà.”

Tôi điên cuồng sờ vào bụng mình, nhận ra cái bụng quen thuộc đã xẹp xuống.

Đã trống không.

 

Cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹt, muốn gào khóc nhưng chỉ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Không biết là đau bụng hay đau lòng, đau đến mức từng hơi thở cũng khiến tôi đau đớn, như bị nhốt trong một chiếc lọ kín, bức bối đến không thể thở nổi.

Tại sao lại thế này? Rõ ràng đã được sáu tháng rồi mà.

Vì bảo vệ con, tôi thậm chí đã bỏ việc, ba tháng đầu gần như nằm trên giường, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Ba tháng sau, dù thai đã ổn định, tôi cũng chẳng dám đi đâu, không dám dùng mỹ phẩm, ăn uống nhạt nhẽo, ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục đều đặn.

Mỗi ngày đều xoa bụng nói chuyện với con, kể chuyện, nghe nhạc, còn mua rất nhiều quần áo nhỏ……..

Tôi đã cố gắng rất nhiều, tại sao vẫn không có duyên làm mẹ?

 

03

Tôi chợt nhớ đến lời của Xích Tùng Tử, cố gắng bình tĩnh lại và nói muốn được nhìn con một lần.

Cố Tuấn ngẩn người, vẻ không tự nhiên: “Anh đã nhờ y tá lo liệu rồi, ngoan, đừng nhìn nữa, em yếu người, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

“Xin anh, lần này dù thế nào cũng cho em nhìn con một lần… chỉ một lần thôi…”

Tôi cố nén cơn đau bụng, nắm chặt lấy tay áo vest của Cố Tuấn, nước mắt rơi lộp bộp trên tấm ga giường trắng tinh.

Sắc mặt Cố Tuấn chợt tối lại: “Con đã mất rồi, nhìn cũng không sống lại được! Đã nói là lo liệu rồi! Đừng làm ồn nữa!

“Anh còn việc ở công ty, em nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ linh tinh.”

04

 

Sau khi Cố Tuấn rời đi, tôi tìm y tá phụ trách phòng bệnh của mình, nhét vào tay cô ấy một phong bì, nhờ cô dẫn tôi đi xem con mình.

Cô ấy ngập ngừng, rồi khẽ kéo tôi sang một bên nói: “Vừa lúc con sinh ra, chồng chị đã bỏ vào thùng bảo quản lạnh, không cho chúng tôi đụng vào, chỉ để trong tủ đựng đồ của phòng chị thôi. Lúc đó chị còn mê man, có thể không biết. Chồng chị chưa nói với chị sao?”

Rõ ràng con vẫn ở trong phòng, tại sao Cố Tuấn lại lừa tôi rằng đã lo liệu rồi, không cho tôi nhìn?

Anh ta thật sự sợ tôi buồn khi nhìn thấy sao?

Tôi với tâm trạng phức tạp, đóng cửa lại, mở từng ngăn tủ, cuối cùng cũng tìm thấy thùng bảo quản ở ngăn dưới cùng của tủ gần tường.

05

 

Thật nực cười, tôi mang thai năm lần, vậy mà chưa một lần được nhìn thấy con mình. Mỗi lần mất con, khi tôi tỉnh lại, con đã bị đưa đi xử lý.

Không ai gần gũi với tôi hơn những đứa con này, nhưng cũng không ai xa cách hơn.

Hàng trăm đêm ngày cùng ăn cùng ngủ, cùng hít thở, có thể cảm nhận được nhau, nhưng mãi mãi không thể thấy nhau.

Tay run rẩy, tôi mở thùng bảo quản, vén tấm vải trắng nhỏ bé, cuối cùng cũng được nhìn thấy đứa con đã ở trong bụng tôi hơn 180 ngày.

Đứa bé này là đứa ở trong bụng tôi lâu nhất trong số năm đứa con.

Bé nhỏ nhắn, nhắm nghiền đôi mắt, tóc và lông mi đã mọc, dáng mày mắt rất giống tôi.

Nỗi buồn như cơn sóng tràn tới, bao trùm lấy tôi, tim tôi như bị xé nát, vò thành một nắm rồi vứt vào nước đá.

 

Tôi bất lực nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.

06

Móng tay và da của đứa bé có sắc tím nhạt, trông như chết ngạt vì thiếu oxy.

Nhưng tại sao lại thiếu oxy được chứ? Tôi như phát điên, cố gắng tìm bản chẩn đoán của con.

Tuy nhiên, về việc ngạt thở thiếu oxy, bác sĩ chỉ ghi một câu trong chẩn đoán: nguyên nhân không rõ.

Nếu tôi nhớ không lầm, khi bác sĩ đưa bản chẩn đoán, Cố Tuấn không nhìn lấy một lần.

Khi tôi muốn hỏi thêm bác sĩ vài câu thì lại bị anh ngăn lại, nói tôi không cần bận tâm, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, mọi việc cứ để anh ta lo liệu.

Tôi nhớ lại khuôn mặt bình thản đến đáng sợ của Cố Tuấn, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

 

Anh ta dường như không có chút buồn đau, không bất ngờ gì cả.

Có phải vì tôi đã sảy thai quá nhiều lần, nên anh ta đã quen, trở nên miễn nhiễm rồi sao?

Nếu không phải như vậy, lẽ nào đúng như lời Xích Tùng Tử nói, mỗi lần con tôi chết trong bụng đều liên quan đến Cố Tuấn?

Nhưng tại sao anh ta lại phải làm vậy?

Những đứa bé này đều là con anh ta mà!

07

Tâm trí tôi rối bời, lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có vẻ như Cố Tuấn đã quay lại.

Tôi chợt nhận ra rằng anh ta có lẽ quay lại để lấy thùng bảo quản chứa thi thể con, vì trước đó tôi bất tỉnh, anh ta không thể rời khỏi bệnh viện. Vừa rồi anh ta giận quá nên đi vội, quên mang theo.

 

Đi nửa đường, anh ta có lẽ nhớ ra nên quay lại lấy.

Tôi nhanh chóng đóng tủ lại, nằm xuống giường giả vờ ngủ.

Cánh cửa “két” một tiếng mở ra, anh ta khẽ gọi tên tôi hai lần, sau đó tiến đến đứng trước mặt, nhìn tôi một lúc. Rồi, nhẹ nhàng mở tủ, lấy thùng bảo quản, đóng cửa và rời đi.

Tôi lấy điện thoại, mở hệ thống định vị của xe để xem anh ta sẽ mang con đến đâu.

Nếu anh ta mang con đến chùa gần đó hoặc nhà tang lễ, tôi hoàn toàn có thể hiểu.

Nhưng anh ta lại mang con về nhà.

Tại sao lại mang về nhà? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì đây?

08

 

Nhớ đến lời của Xích Tùng Tử, tôi càng lúc càng nghi ngờ, không bận tâm đến việc cơ thể còn yếu, lập tức làm thủ tục xuất viện. Vừa ra khỏi viện, tôi liền đến căn biệt thự hai tầng của mình.

Khi tôi đến nhà, Cố Tuấn đã đi rồi, giờ này chắc là anh ta đã đến công ty.

Tôi tìm kỹ từng góc trong nhà nhưng không hề thấy thùng bảo quản, như thể nó biến mất không dấu vết.

Tôi không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại, đăng nhập vào tài khoản livestream để tìm Xích Tùng Tử.

Cô ấy búi tóc kiểu đạo sĩ, mặc đạo phục màu vàng nhạt, đang trong buổi phát trực tiếp.

Tôi giơ tay tặng cô một phần quà Giáng Sinh, để có cơ hội liên lạc trực tiếp.

“Chị Hoa Hoa, đứa bé có phải đã không còn?”

 

Xích Tùng Tử đi thẳng vào vấn đề, bình luận trên màn hình đầy những dấu chấm hỏi.

Tôi gật đầu, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt trong mắt.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian để an ủi chị. Tôi cần xác nhận một số điều. Ví dụ, đây có phải là lần thứ năm chị bị sảy thai? Nếu là lần thứ năm, trong vòng ba ngày, anh ta chắc chắn sẽ lấy mạng chị, để chị xuống dưới bầu bạn với con của mình.”

Tôi cười chua chát, nói rằng lần này đúng là lần thứ năm.



Bình luận

Loading...