Trạm Cuối Của Tình Yêu
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tống Bạc Giản nhắn lại ngay lập tức:
“Xin lỗi, anh không biết là cô ta lại tìm em gây rối.”
“Nửa tháng nay công ty xảy ra chuyện, anh bận xử lý công việc, cũng không muốn gặp cô ta. Không ngờ cô ta lại tìm đến em.”
“Anh sẽ nói với bố mẹ cô ta để họ quản lý con bé cho nghiêm. Em đừng lo.”
Tôi chỉ nhạt nhẽo trả lời:
“Ok.”
Ngay sau đó, Tống Bạc Giản đổi chủ đề:
“Dạo này em sống ổn không?”
Tôi không trả lời, đặt điện thoại sang một bên và đi ngủ.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng trên đường tan làm về nhà, tôi lại nhìn thấy Tống Bạc Giản.
Anh ta núp ở một góc, không dám ra mặt, nhưng tôi chỉ liếc một cái đã nhận ra.
Dù sao cũng từng yêu nhau bảy năm, trực giác vẫn luôn nhạy bén như thế.
Tôi giả vờ không thấy, lướt qua như người xa lạ.
Anh ta cũng không gọi tôi lại, chắc là nhớ đến những gì tôi từng nói.
Cứ như vậy, tôi đi phía trước, anh ta theo sau lặng lẽ.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, tôi đã về đến nhà.
Cuối cùng Tống Bạc Giản không nhịn được nữa, gọi tên tôi:
“Dĩ Hà!”
Tôi không quay đầu, đẩy cửa vào toà nhà.
Từ hôm đó, gần như mỗi ngày tôi đều nhìn thấy anh ta đứng bên ngoài công ty, ghế đá công viên, hoặc lối nhỏ gần nhà tôi.
Nhưng suốt mấy ngày, chúng tôi không nói một lời nào.
Vài hôm sau, Tống Bạc Giản nhắn tin cho tôi:
“Gặp nhau một lát được không?”
Không hiểu vì sao, tôi lại đồng ý.
Mới chỉ một tháng không gặp, Tống Bạc Giản đã gầy đi rất nhiều, cả người tiều tụy.
Trong quán cà phê, anh ta có phần lúng túng, mãi mới mở miệng:
“Thật ra anh đến từ lâu rồi, nhưng sợ em giận nên không dám làm phiền.”
Tôi gật đầu:
“Tôi biết. Có gì thì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải về công ty.”
“Anh… em dạo này sống ổn chứ?” – Tống Bạc Giản cố gắng mãi mới nói được một câu.
Tôi nheo mắt mỉa mai:
“Anh đến tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này à?”
Sắc mặt Tống Bạc Giản cứng đờ, chậm rãi mở miệng:
“Xin lỗi em, Dĩ Hà.”
“Em nói đúng. Trương Tiểu Tuyền có lừa anh hay không không quan trọng. Quan trọng là anh đã chọn tin cô ta mà không phải em, còn nhiều lần làm tổn thương em.”
“Thành ra thế này là do anh tự chuốc lấy, anh đáng đời.”
“Trương Tiểu Tuyền đã bị bố mẹ đưa về Úc, đang tìm bác sĩ tâm lý điều trị, sẽ không về nước nữa.”
“Anh sống không tốt. Dạo này công ty nhiều chuyện, hoạt động kém, đêm nào anh cũng mất ngủ, cứ mơ thấy em rồi bật dậy khóc…”
Nói đến đây, giọng Tống Bạc Giản nghẹn lại, run rẩy.
Tôi uống ngụm cà phê, gật đầu:
“Nói xong rồi chứ? Nói xong thì tôi đi trước.”
“Đừng!” – Tống Bạc Giản ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, vội vã nói.
Tôi dừng bước, nhìn anh ta, thấy anh ta chần chừ rồi dè dặt lên tiếng:
“Anh biết em rất thất vọng về anh, anh không dám mong em tha thứ.”
“Bảy năm tình cảm, anh không nỡ buông. Làm bạn thôi cũng được, được không?”
“Không được.” – Tôi dứt khoát từ chối.
Đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta:
“Tống Bạc Giản, anh đã biết mình sai ở đâu thì cũng đồng nghĩa với việc lúc đó anh hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì.”
“Không ai bắt anh phải chọn tin ai, làm tổn thương ai, đó là lựa chọn của chính anh. Từ giây phút anh đưa ra lựa chọn đó, chúng ta đã không thể quay lại.”
“Làm bạn? Tại sao tôi phải làm bạn với người từng làm tổn thương mình?”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Túi xách vướng vào bàn khiến một lọ thuốc rơi xuống sàn.
Tống Bạc Giản nhanh tay nhặt lên, lập tức sững người, không thể tin nổi nhìn tôi:
“Em… em thực sự bị bệnh à?”
Đó là thuốc ổn định trầm cảm mà tôi đang dùng.
Tôi bình tĩnh lấy lại lọ thuốc từ tay anh ta, bỏ vào túi xách, quay người bước đi:
“Không liên quan đến anh.”
Khi Tống Bạc Giản chạy theo, tôi đã đi mất rồi.
Sau đó, anh ta quay về nước.
Trước khi về, gửi cho tôi một đoạn tin nhắn rất dài, kết thúc bằng một câu “xin lỗi”.
Tôi không trả lời.
Bởi vì, việc anh ấy có xin lỗi tôi hay không cũng không quan trọng nữa.
Quan trọng là… tôi phải sống xứng đáng với chính mình.
Một năm sau, tôi thành công nhận được thẻ xanh, ngày càng thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Cuộc sống dần dần bình yên trở lại.
Chỉ là đôi khi nghe tin trong nước có một công ty phá sản, ông chủ vì nợ nần mà nhảy lầu tự tử.
Đêm trước khi tin tức được đưa ra, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi không trả lời.
Xoá luôn.
Từ đó về sau, trong cuộc đời tôi không còn tồn tại hai chữ “xin lỗi”.
(Đã hết truyện)
Em Gái Nhà Hào Môn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Gia Đình,
Tôi đang gọi video cho anh trai ruột trong ký túc xá thì bị bạn cùng phòng hiểu lầm là tiểu tam.
Ban đầu, cô ta cứ mỉa mai tôi đủ kiểu trong phòng, sau đó thì công khai dẫn đầu cô lập tôi.
Cô ta dùng khăn mặt của tôi để lau bồn cầu, còn giấu kim trong chăn của tôi.
Tôi đã nhiều lần nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nhưng cô ta cứ không chịu buông tha.
“Mày dám quyến rũ bạn trai người khác ngày nào, thì tao sẽ dạy dỗ mày ngày đó!”
Mấy bạn cùng phòng khác cũng nhận lợi ích từ cô ta, rồi hùa theo bắt nạt tôi.
“Đúng là không biết xấu hổ, phí hoài cái mặt hồ ly tinh.”
Mắng chửi bằng miệng chưa đã, bọn họ còn ghì tôi xuống giường, định nhỏ keo vào mắt tôi.
“Chờ mày mù rồi, xem còn quyến rũ đàn ông bằng ánh mắt kiểu gì!”
Sau này, đến phiên đấu giá.
Cô ta mang ảnh riêng tư của tôi ra rao bán công khai.
Tôi tức đến mức bật cười, quay người gọi cho anh trai.
“Anh, bạn gái anh muốn lấy mạng em, anh có định quản không?!”
1
Tay chân tôi bị hai người giữ chặt, cả người bị đè lên bàn, không nhúc nhích được.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy Trần Kiêu Dương cầm keo trong tay, trên mặt là nụ cười độc ác.
Tôi chỉ có thể tuyệt vọng quay đầu qua lại, cố tránh khỏi thảm họa.
“Trần Kiêu Dương, cô đang phạm tội đấy! Tôi có thể báo cảnh sát bắt cô vào tù!”
Cô ta giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
“Đúng là phiền chết đi được, đến nước này rồi còn không biết nói lời mềm mỏng cầu xin tôi à?”
“Tôi chẳng phải đã nói chuyện tử tế với cô rồi sao? Nhưng có ích gì chứ?”
Trước đó, tôi đã giải thích đi giải thích lại với Trần Kiêu Dương.
Tôi nói tôi không có bạn trai, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó ở đây.
Nhưng cô ta chưa bao giờ tin, thái độ với tôi vẫn luôn tệ hại.
Tôi không hiểu, rõ ràng mới tuần trước khi vừa gặp nhau, mọi người vẫn còn vui vẻ.
Ngày nào cũng cùng nhau đi học, đi ăn ở căng tin.
Sao đột nhiên lại thành ra như thế này?
Thấy tôi vẫn giữ thái độ đó, Trần Kiêu Dương giật cái quần lót vừa giặt sạch của tôi trên giá phơi cạnh giường.
Rồi nhét thẳng vào miệng tôi.
“Ồn ào chết đi được!”
Một tay cô ta bóp chặt má tôi, tay kia thì chĩa lọ keo vào mắt tôi.
Ngay lúc keo sắp nhỏ xuống, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
“Kiểm tra ký túc xá, mở cửa!”
Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc giọt keo rơi xuống.
Là các chị sinh viên trong hội học sinh đang kiểm tra đồ cấm trong ký túc xá.
Lúc này Trần Kiêu Dương mới bất đắc dĩ buông tôi ra, đi mở cửa cho các chị ấy.
Sau khi mấy chị sinh viên kiểm tra xong, tôi tranh thủ lúc họ rời đi, lập tức chạy khỏi phòng.
Ở phòng y tế của trường, bác sĩ giúp tôi gỡ lớp keo dính chặt trên mí mắt.
“Nhìn sơ thì có vẻ không sao, nhưng để chắc ăn, em nên đến bệnh viện lớn kiểm tra thêm. Dù gì thiết bị của trường cũng có hạn.”
Tôi gật đầu, chớp đôi mắt sưng đỏ rồi rời khỏi phòng y tế.
Tôi vừa định gọi điện cho anh trai.
Thì Trần Kiêu Dương và hai bạn cùng phòng khác đã đứng chờ sẵn trước cửa.
“Mấy người rốt cuộc muốn gì nữa hả?!”
Mấy trò gây khó chịu trước đây, tôi còn có thể nhẫn nhịn…
Bây giờ bọn họ suýt nữa khiến tôi tàn phế.
Tôi cũng không cần nhẫn nhịn nữa.
“Được thôi, vừa hay tôi cũng muốn làm rõ chuyện này một lần cho xong.”
“Trần Kiêu Dương, cô nói tôi là tiểu tam, giật bạn trai của cô, vậy bạn trai cô rốt cuộc là ai?”
Nghe tôi nói vậy, Trần Kiêu Dương bật cười.
“Ồ, nói vậy là mày không chỉ quyến rũ một thằng đàn ông thôi à?”
“Vậy thì càng hay, xem như tao trừ hại cho dân!”
Nói rồi, cô ta ra hiệu bằng ánh mắt với hai người bên cạnh.
Hai người kia lập tức giữ chặt tay tôi, để mặc cho Trần Kiêu Dương túm tóc tôi.
Ngay giữa trục đường chính của trường, dưới ánh nhìn của bao người.
Trần Kiêu Dương cứ thế tát vào mặt tôi hết cái này đến cái khác.
“Tôi nói cho cô biết, đến giờ tôi còn chưa có bạn trai!”
Chát!
“Cô nói xem là ai, tôi đi đối chất ngay trước mặt!”
Chát!
“Đừng đánh nữa, làm vậy có giải quyết được gì không?”
Nhưng mặc tôi nói gì, hỏi gì.
Thứ tôi nhận lại chỉ là những cú tát như trời giáng.
Tiếng tát vang dội khiến không ít sinh viên xung quanh tụ tập lại xem.
Nhưng chẳng ai dám bước tới ngăn cản.
Cùng lắm cũng chỉ lặng lẽ rút điện thoại ra quay clip.
Cô ta đánh suốt hơn mười phút.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng rát như bị bỏng, đã sưng lên hơn hai đốt ngón tay.
Trong miệng toàn mùi máu tanh.
Lúc này Trần Kiêu Dương mới phủi tay, lùi lại một bên.
Cô ta quay sang hai người kia cười cợt:
“Có những người mặt dày kinh khủng, đến nỗi tay tao đau hết rồi mà nó vẫn như không có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong, cô ta lại hất cằm về phía tôi.
“Này, mày nghĩ kỹ chưa? Đừng để tao uổng công dạy dỗ đấy!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰