Trả Lại Con Cho Tôi
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
10
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, vội vàng gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra tình hình.
Bác sĩ xem xét xong, giọng nặng nề:
“Cô Thẩm, người phụ nữ này đã mang thai, đáng tiếc là cú ngã vừa rồi quá mạnh, đứa bé… e rằng không giữ được nữa.”
Diệp Thanh Uyển ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm chặt bụng, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn:
“Đứa trẻ… con tôi… không còn nữa rồi…”
Càng không thể chấp nhận được chính là người đang đứng bên cạnh – Đoạn Hoài Xuyên.
“Thanh Uyển, em không sao chứ? Thanh Uyển…”
Anh ta hoảng hốt bế cô ta lên, định chạy ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy tôi, lại do dự.
Anh ta biết rõ, nếu hôm nay rời đi cùng Diệp Thanh Uyển, tôi tuyệt đối sẽ không để lại cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Tất cả những mưu tính, toàn bộ những gì anh ta có được bây giờ, đều sẽ bị tôi thu lại sạch sẽ.
Đoạn Hoài Xuyên cắn răng, cuối cùng vẫn đặt cô ta xuống, đôi mắt đầy áy náy:
“Xin lỗi, Thanh Uyển… đứa bé mất là lỗi của anh.
Có gì em cứ trút lên người anh đi…
Anh thật sự không thể đánh mất tất cả mọi thứ hiện tại.
Anh… đã phải cố gắng bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay, em tha cho anh đi…”
Diệp Thanh Uyển lặng lẽ nhìn anh ta, như vừa tỉnh mộng:
“Đoạn Hoài Xuyên, đúng là anh chỉ biết đến bản thân.
Tôi không nên tin lời hứa của anh, càng không nên… giữ lại anh.
Anh đi mà chôn cùng với đứa con của chúng ta đi!”
Vừa dứt lời, Diệp Thanh Uyển bất ngờ rút ra từ người một con dao mổ, đâm thẳng vào động mạch cổ của Đoạn Hoài Xuyên.
Máu tươi phun ra, bắn đầy lên mặt Diệp Thanh Uyển, kèm theo nụ cười vặn vẹo đáng sợ của cô ta, cảnh tượng lúc này khiến tất cả mọi người rùng mình khiếp đảm.
Đám đông xung quanh hoảng loạn lùi hết về phía sau.
Đoạn Hoài Xuyên miệng mấp máy, cố gắng nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Anh ta ngoảnh đầu, ánh mắt đầy bất cam nhìn về phía tôi.
Tôi chỉ thản nhiên đáp lại bằng một ánh nhìn lãnh đạm, không mang theo chút cảm xúc nào.
Đoạn Hoài Xuyên không chờ được đến lúc cảnh sát đến, cuối cùng chết ngay trong vòng tay của Diệp Thanh Uyển.
Lúc này, Diệp Thanh Uyển rút dao ra khỏi cổ anh ta, quay đầu lại nhìn tôi, cười khùng khục như dã thú bị thương, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Thẩm Thời Nghi… tại sao cô lại có thể dễ dàng có được mọi thứ?
Cô có biết không…
chính vì cô có gia thế vững vàng, nên Đoạn Hoài Xuyên mới không ngần ngại vứt bỏ tôi, chọn cô!
Nếu không có cô, tôi và anh ấy đã có thể hạnh phúc biết bao nhiêu!
Cô không nên xuất hiện, Thẩm Thời Nghi…
Cô không nên cướp Đoạn Hoài Xuyên khỏi tôi!!”
Diệp Thanh Uyển hoàn toàn mất kiểm soát, dù trên người máu me đầm đìa, nhưng cô ta dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì, mắt đỏ ngầu, điên dại lao về phía tôi, trên tay vẫn cầm con dao mổ nhuốm máu, khiến tất cả mọi người trên đường đều khiếp sợ né tránh.
Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Cửa hội trường bật mở, cảnh sát ập vào, khống chế Diệp Thanh Uyển tại chỗ.
Lúc ấy, tôi mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
11
Diệp Thanh Uyển giết người ngay tại hiện trường, cuối cùng bị tuyên án tử hình, thi hành lập tức.
Tôi còn chưa kịp chính thức ly hôn với Đoạn Hoài Xuyên, thi thể của anh ta vẫn do tôi đứng ra xử lý.
Tôi để trợ lý báo tin cho gia đình anh ta.
Mẹ chồng tôi sau khi biết tin con trai chết, điên cuồng lao đến, gào thét đòi mạng tôi:
“Con đĩ kia! Chính mày hại chết con trai tao!
Tại sao người chết không phải là mày?
Tao sẽ kiện mày! Mày phải đền mạng cho con tao!!”
Tôi cười lạnh:
“Kiện tôi? Kiện cái gì?”
Tôi nhìn chằm chằm bà ta, từ trên xuống dưới, toàn thân mặc đồ hiệu, tay đeo chiếc nhẫn ngọc to bằng quả trứng chim bồ câu, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.
Tôi liếc bà ta một cái đầy khinh bỉ:
“Con trai bà đã làm những chuyện gì, trong lòng bà không rõ sao?
Huống hồ, người giết anh ta, chính là con tiểu tam mà bà luôn ra sức bao che đấy!
Bà ăn của tôi, mặc của tôi, giờ lại quay sang đổ lỗi cho tôi?
Bà lấy đâu ra mặt mũi vậy?”
Tôi hờ hững nói tiếp:
“Lần này gọi bà đến, chỉ để thông báo rằng –
con trai bà chết rồi.
Toàn bộ tài sản thừa kế của anh ta, với tư cách là vợ hợp pháp, tôi là người duy nhất được hưởng.
Còn đứa con trong bụng tôi, bà không có một chút quan hệ nào cả.
Còn mấy món bà đang mang trên người –
làm ơn trả lại hết cho tôi.”
“Dựa vào đâu?! Đồ đê tiện!!”
Bà ta gào rú, ôm chặt lấy đống vàng bạc đá quý trên người.
Tôi ra hiệu cho vệ sĩ ra tay, tịch thu toàn bộ rồi quay người rời đi, chỉ để lại mẹ chồng tôi lăn lộn gào khóc trên mặt đất, đấm ngực dậm chân, nhưng không làm được gì.
Xử lý xong tất cả, tôi quay trở lại căn nhà đã sống suốt tám năm, nhìn những đồ vật quen thuộc xung quanh, cảm giác như đã cách mấy đời.
________________________________________
12
Lúc quen Đoạn Hoài Xuyên, chúng tôi còn là những người trẻ non nớt.
Anh ta từng vì một sản phụ không đủ tiền viện phí, móc tiền túi ra chi trả toàn bộ, khi đó anh ta rất lương thiện, không có chút vụ lợi nào.
Tôi cũng vì lòng tốt của anh ta mà rung động, dần dần tiến vào mối quan hệ với anh ta.
Dù bị nhiều người ngăn cản, nhưng Đoạn Hoài Xuyên luôn kiên định nói với tôi:
“Cả đời này anh chỉ yêu một mình Thẩm Thời Nghi, nếu phản bội, anh sẽ bị trời đánh, chết không toàn thây!”
Sau khi kết hôn, Đoạn Hoài Xuyên đối xử với tôi rất tốt, càng ngày càng có chí tiến thủ.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng bắt đầu ngoại tình.
Tôi lật xem từng tấm ảnh, từng đoạn tin nhắn trong điện thoại anh ta, trong lòng ngổn ngang không tả nổi.
Kết hôn tám năm, anh ta ngoại tình suốt năm năm.
Thậm chí chỉ cách đây một tháng, khi tôi mang thai được sáu tháng, bạch nguyệt quang của Đoạn Hoài Xuyên… cũng đang mang thai.
Đoạn Hoài Xuyên từ lâu đã không còn tình cảm với tôi.
Điều anh ta muốn, là đứa con do bạch nguyệt quang sinh ra.
Nhưng anh ta cũng không muốn mất tôi –
một điểm tựa vững chắc.
Thế là, anh ta lập mưu.
Tìm đến một nhà thôi miên, khiến Diệp Thanh Uyển tin rằng
chỉ có hiến tế thai nhi mới xua đuổi được “con quỷ” trong tâm trí cô ta.
Đứa con của tôi – trở thành “liều thuốc cứu rỗi” tinh thần cho cô ta.
Như vậy, Diệp Thanh Uyển sẽ không còn muốn phá hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi, mà ngược lại, còn mong tôi sớm mang thai.
Đợi đến khi đứa bé gần sinh, Đoạn Hoài Xuyên và Diệp Thanh Uyển sẽ dựa vào chức vụ trong bệnh viện
giết con tôi một cách hợp pháp.
Tôi – cũng sẽ chết trong “tai biến sản khoa”, trở thành người mang bệnh chết trong uất ức.
Anh ta sẽ không mất gì, mà còn chiếm trọn gia tài nhà họ Thẩm, biến chúng thành của riêng.
Tôi nhớ đến khoảnh khắc Đoạn Hoài Xuyên nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tờ siêu âm giúp tôi, giả vờ ân cần đỡ lấy cơ thể nặng nề của tôi…
Nhưng kiếp này, anh ta đã không thể hại chết con tôi.
Kế hoạch tan thành mây khói.
Diệp Thanh Uyển không thể chờ đợi lâu hơn nữa với căn bệnh tinh thần nặng dần, nên anh ta liều lĩnh tung scandal của tôi ra trước, muốn ép tôi thân bại danh liệt, cúi đầu trước anh ta.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, tôi đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi đối sách.
Tất cả những thứ anh ta nghĩ đã giấu rất kỹ, đều bị tôi lần lượt phơi bày.
Và cuối cùng, đúng như lời thề độc năm xưa anh ta từng nói – chết không nhắm mắt.
Tôi nhớ lại ánh mắt ân hận và sợ hãi của anh ta trước khi chết, mọi hận thù từ kiếp trước, cũng theo đó mà tan biến.
Tôi gom lại tất cả đồ đạc của Đoạn Hoài Xuyên, dọn dẹp từng chút một.
Dưới gầm giường, tôi phát hiện chiếc hộp nhỏ anh ta giấu kỹ, bên trong là chiếc nhẫn thủ công đầu tiên tôi từng tặng anh ta, trên đó khắc tên của hai chúng tôi.
Tôi thẳng tay ném nó vào thùng rác, rồi nhẹ nhàng áp tay lên bụng mình.
Kiếp này, cuối cùng tôi cũng có thể sống tốt, cùng với đứa con của mình.
HẾT
(Đã hết truyện)
NHỊP TIM NGỪNG RUNG ĐỘNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngược,
Tôi và Thẩm Dật kết hôn vì tôi có năm phần giống với mối tình đầu đã kết hôn của anh ấy, còn tôi chọn anh ấy vì anh là người nhận hiến tạng từ vị hôn phu đã khuất của tôi.
Chúng tôi hợp ý ngay từ đầu và bước vào hôn nhân.
Tôi không đặt ra bất kỳ ràng buộc nào cho anh, chỉ có một yêu cầu duy nhất – mỗi đêm anh phải về nhà.
Bởi vì tôi chỉ có thể an tâm ngủ khi nghe thấy nhịp tim của anh.
Suốt năm năm qua, chúng tôi luôn duy trì thói quen đó.
Vì gương mặt này của tôi, anh chăm sóc tôi hết mực, như thể tôi thực sự là người anh yêu.
Thế nhưng, ngay khi tôi bắt đầu yêu Thẩm Dật qua nhịp tim ấy, anh lại không về nhà cả đêm.
Bởi vì… mối tình đầu của anh đã ly hôn.
01
“A Dật, em cứ thế mà dọn đến nhà anh có ổn không?” “Dù sao thì… anh cũng đã kết hôn rồi mà…”
Tôi cau mày nhìn Cố Uyển Thanh, người đang rụt rè đứng sau lưng Thẩm Dật.
Nghe nói, người chồng đại gia trước đây của cô ta nghiện rượu và bạo hành, đến mức đánh cô ta chảy máu tử cung nghiêm trọng, phải cắt bỏ, mất đi quyền làm mẹ.
Mẹ chồng nhà giàu vừa biết tin cô ta không thể sinh con liền vội vàng tìm phụ nữ khác cho con trai mình, còn vừa hay có người đã mang thai. Thế là cô ta bị đá ra khỏi nhà không thương tiếc.
Cố Uyển Thanh trông rất tiều tụy, vết bầm ở khóe mắt còn chưa tan.
Đừng nói là Thẩm Dật, ngay cả tôi nhìn cũng thấy có chút mềm lòng.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Dật kéo cô ta từ sau lưng ra trước mặt, nắm chặt tay cô ta rồi thản nhiên lướt qua tôi.
Thậm chí, anh ấy còn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Anh ấy đưa Cố Uyển Thanh đến ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương nơi khóe mắt cô ta với vẻ xót xa.
Sau đó, anh ấy đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn tôi.
“Em cứ yên tâm mà ở lại.” “Anh với cô ấy… cùng lắm chỉ là bạn cùng nhà.”
Bạn cùng nhà sao? Ban đầu chắc là vậy đi.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao một khi đã diễn một vở kịch thì không thể diễn đến tận cùng.
Chúng tôi tiếp cận nhau vì mục đích riêng, tôi từng nghĩ bản thân sẽ chẳng quan tâm điều gì.
Nhưng hôm nay, khi nghe hai chữ “bạn cùng nhà”, tôi lại thấy lòng có chút buồn bã.
Hóa ra, người nhập vai sâu nhất lại là tôi.
Tôi bỗng thấy chuyện này thật nực cười.
Cố Uyển Thanh dè dặt nhìn tôi, có vẻ hơi bất an.
“Chị Tần, thật sự được chứ?” “Em không có ý tranh giành A Dật với chị, chỉ là bây giờ em thật sự không còn đường lui… Chị yên tâm, em sẽ không…”
Tôi không trả lời, chỉ khoanh tay lại, hứng thú nhìn vẻ đáng thương của cô ta.
Thẩm Dật dường như mất kiểm soát.
Có lẽ vì tôi mãi không lên tiếng, không kịp trấn an ánh trăng sáng của anh ta.
Anh ta cắt ngang lời cô ta trước.
“Uyển Thanh, em không cần như vậy. Anh đã nói rồi, cô ấy không có quyền quyết định chuyện đi hay ở của em.”
Thẩm Dật nhìn tôi, ánh mắt như muốn truyền đạt một thứ cảm xúc nào đó.
Tôi cúi đầu cười nhạt.
“Thẩm Dật, anh đã vi phạm thỏa thuận rồi.”
Thẩm Dật sững người.
Tôi khẽ nâng gấu váy, mỉm cười nhìn anh ta.
Tất cả quần áo trong tủ của tôi đều do một tay Thẩm Dật mua.
Không phải vì anh ta yêu tôi, mà là vì gu ăn mặc của tôi hoàn toàn khác với Cố Uyển Thanh.
Thẩm Dật giống như đang chơi trò hóa trang trong đời thực, cố gắng biến tôi thành một bản sao của Cố Uyển Thanh.
Giống một chút.
Lại giống thêm một chút.
Anh ta vứt hết quần áo cũ của tôi, tự tay mặc lên người tôi những chiếc váy mà trước đây tôi thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn.
“Ừm, thế này mới không uổng phí gương mặt của em.”
Như một phần thưởng, anh ta sẽ từ chối hết tất cả các buổi tiệc tối và trở về nhà ngủ cùng tôi mỗi đêm.
Kể từ khi kết hôn với anh ta, chứng mất ngủ kéo dài hơn một năm của tôi đã hoàn toàn biến mất.
“Em ngoan ngoãn đóng vai ánh trăng sáng của anh, vậy mỗi tối anh phải về nhà ngủ với em.”
Nụ cười của tôi cứng lại trên môi.
“Đêm qua, anh không về.”
Thẩm Dật mím chặt môi, trong mắt thoáng qua một chút bất thường.
Chưa kịp để anh ta mở lời, Cố Uyển Thanh đã ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh ta.
“A Dật, chẳng phải anh nói hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa sao… Là do chị ấy trông giống em nên anh mới… Chẳng lẽ mỗi tối hai người đều…”
Bản thân có thể kết hôn rồi ly hôn, nhưng lại muốn Thẩm Dật giữ danh tiết cho cô ta.
Tôi bỗng không biết nên nói Thẩm Dật si tình hay là ngu ngốc nữa.
Nhưng anh ta cứ thế mà mắc bẫy.
Chỉ cần một giọt nước mắt của cô ta, trái tim của anh ta đã tan nát.
Anh ta dùng ánh mắt cảnh cáo tôi đừng nói lung tung, giọng nói dịu dàng an ủi cô ta.
“Đừng lo, đừng nghe cô ấy nói bừa. Trong lòng anh, chỉ có em.”
Khó mà tưởng tượng được, người vừa hai hôm trước còn ôm tôi triền miên không rời, dịu dàng chăm sóc tôi, hôm nay lại xem tôi như cỏ rác.
Lẽ ra, tôi không nên có cảm xúc gì mới đúng.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng như có một mảng ẩm ướt lan rộng.
Không cho tôi nói sao?
Vậy tôi càng muốn nói.
“Trong lòng có cô ấy, không có nghĩa là thể xác chưa từng có tôi.” “Mỗi tối chúng tôi đều ngủ cùng nhau đấy. Đã là vợ chồng hợp pháp, thì tại sao lại không thể chứ?” “Điều tôi thích nhất chính là nhịp tim của Thẩm Dật. Lúc trầm ổn, lúc dồn dập. Mà những thay đổi đó… đều là vì tôi đấy.”
Cố Uyển Thanh dường như không ngờ tôi lại thẳng thắn đến vậy.
Giọt nước mắt còn đọng trong mắt cô ta nhanh chóng rơi xuống.
“Câm miệng!”
Thẩm Dật thực sự tức giận rồi.
Chán quá, không thú vị gì cả.
Tôi xoay người rời khỏi nhà, nhường lại không gian cho bọn họ.
02
Thẩm Dật là người tôi “theo đuổi” mà có được.
Tôi từ bỏ tất cả những gì mình từng có, chạy đến thành phố này.
Chạy đến bên Thẩm Dật.
Bởi vì, trái tim của vị hôn phu quá cố Hứa Tứ đang đập trong lồng ngực anh ấy.
Tôi và Hứa Tứ là thanh mai trúc mã, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự nhiên mà ở bên nhau.
Ngay trước ngày cưới, anh ấy qua đời vì tai nạn xe.
Hứa Tứ là một người rất tốt, rất tốt.
Anh ấy đã điền vào thẻ hiến tạng từ rất sớm.
Sau khi bác sĩ tuyên bố anh ấy tử vong, trái tim, giác mạc và thận lành lặn của anh ấy đều tiếp tục sự sống trong cơ thể người khác.
Tôi yêu nhất là nhịp tim của Hứa Tứ, vì thế tôi tìm đến Thẩm Dật.
Lần đầu tiên gặp Thẩm Dật, anh ấy vẫn đang trong giai đoạn hồi phục kéo dài.
Cố Uyển Thanh không chịu nổi cuộc sống như vậy, quay lưng chấp nhận lời theo đuổi của một thiếu gia nhà giàu.
Hôm anh ấy leo lên cửa sổ, tôi vừa vội vã đến bệnh viện.
Không chút do dự, tôi lao đến ôm lấy eo anh ấy, cả hai cùng ngã xuống sàn.
Nhìn lồng ngực anh ấy phập phồng dữ dội, tôi chỉ biết thầm cảm thấy may mắn.
Suýt nữa thôi, suýt nữa tôi lại mất đi Hứa Tứ một lần nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, Thẩm Dật bỗng im lặng.
Anh ấy trầm mặc chấp nhận điều trị, cũng phối hợp với bác sĩ hơn trước rất nhiều.
Tôi không tự huyễn hoặc rằng anh ấy sẽ yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Trái tim của vị hôn phu tôi đang đập trong lồng ngực anh. Vậy còn anh?”
Anh theo đuổi tôi vì điều gì?
Anh ấy đưa tôi một bức ảnh của Cố Uyển Thanh.
Cả tôi và cô ấy đều có một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt.
Vì nốt ruồi này, tôi và cô ấy có khoảng năm phần tương đồng.
Tôi chăm sóc anh ấy cho đến khi anh ấy hồi phục hoàn toàn và xuất viện, rồi chúng tôi kết hôn.
Ban đầu, chúng tôi chỉ là thế thân của nhau.
Nhưng không biết từ bao giờ, tôi dần không phân biệt được mình chìm đắm trong nhịp tim của anh ấy, hay trong chính con người anh ấy.
Cho đến cái đêm anh ấy không về nhà.
Tôi lại bắt đầu mất ngủ.
Hình ảnh Hứa Tứ máu me đầy mình cứ bám lấy tâm trí tôi, không cách nào xua tan.
Nhưng cuối cùng, tôi lại ôm lấy một chiếc áo của Thẩm Dật, ngửi mùi hương của anh ấy mà ngủ thiếp đi.
Trong mơ có Hứa Tứ.
Anh ấy vẫn như trước, nở nụ cười làm tim tôi rung động.
Anh nói: “Chúc mừng em, Tiểu Ngư của anh. Cuối cùng em cũng bước ra khỏi quá khứ rồi.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhận thức này khiến tôi kinh ngạc.
Tôi khao khát được gặp Thẩm Dật ngay lập tức.
Nhưng người tôi chờ được, lại là Thẩm Dật mang theo Cố Uyển Thanh trở về.
Những lời muốn nói, bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng.
Có vẻ như cả tôi và Thẩm Dật đều là những người cố chấp.
Một người cố chấp, không có tư cách trách móc một người cũng cố chấp như mình.
Mục đích khi chúng tôi đến với nhau vốn dĩ thẳng thắn và đơn thuần.
Có lẽ, tôi thực sự không có quyền quyết định chuyện đi hay ở của Cố Uyển Thanh.
Gió bên bờ sông thổi qua khiến tôi có chút hoang mang.
Tôi chợt nhận ra, ngày đó tôi bất chấp tất cả, chạy đến thành phố này.
Năm năm trôi qua, ngoài Thẩm Dật ra…
Tôi không có lấy một người bạn, cũng chẳng có một mái nhà.
Hình như, tôi chỉ có thể quay lại bên Thẩm Dật mà thôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰