Tôi tiễn vong cả nhà chồng hãm tài
Chương 3
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Kết hôn xong, Trương Sơn quả thật cư xử rất tốt.
Anh siêng năng, tháo vát, đối xử với bà nội tôi cũng tốt.
Có món gì ngon hay thứ gì hay ho đều nghĩ đến bà.
Rảnh rỗi thì ngồi nói chuyện với bà, còn dẫn bà đi chợ sớm, đi dạo khắp nơi.
Mỗi lần nhìn thấy Trương Sơn, bà tôi cười tít mắt.
Bà luôn nói tôi tìm được một chàng rể tốt.
Chúng tôi thực sự đã có một quãng thời gian ngọt ngào.
Đến khi em trai chồng cưới vợ, tôi mới nhận ra, mẹ chồng nào có nghèo túng gì.
Chỉ đơn giản là thấy tôi với bà nội nương tựa vào nhau, dễ bị bắt nạt.
Bà mua xe mua nhà cho em trai chồng, ba món vàng cưới đủ cả.
Còn đưa cho Chu Lệ sính lễ 18 vạn tám.
Sợ tôi lật lại chuyện cũ, bà giả vờ cầm tay tôi nói:
“Mẹ biết là ủy khuất cho con, nhưng thật sự lúc con cưới nhà không có tiền.”
Nói xong ngay cả bà cũng thấy không xuôi, dù gì đám cưới của chúng tôi với em trai chồng cũng chỉ cách nhau một năm.
“Đó là tiền Trương Phong tự đi làm dành dụm.”
Bà lại tìm thêm một cái cớ.
Trương Phong mới đi làm được hai năm, một tháng hơn 3 ngàn, cộng thêm tiền thưởng cũng chỉ hơn một chút.
Chẳng lẽ giờ xe nhà rẻ đến thế?
Có lẽ bà cũng thấy lý do này không ổn, lại nói thêm:
“Nhà bên Chu Lệ cũng bỏ tiền mua nhà.”
Tôi nghe mà chỉ biết cười nhạt.
Chu Lệ còn có một cậu em trai tên Chu Diệu Tổ.
Nghe cái tên là biết địa vị của cậu ta trong nhà thế nào.
Em trai cô ấy còn chưa có nổi nhà, bố mẹ cô ấy làm gì dư tiền mua nhà cho con gái?
Chưa kể, tiền sính lễ nghe nói bố cô ấy giữ luôn, cưới xin chỉ đưa mấy tấm chăn rách.
Biết rõ nhưng tôi không nói ra, tiền của bà, bà muốn cho ai thì cho.
Tôi cũng chẳng buồn tính toán.
Bởi vì ngay từ đầu lấy chồng, tôi chỉ coi trọng Trương Sơn là người hiền lành, thật thà.
Với lại tôi cũng đâu thiếu tiền.
Hồi đại học tôi làm nội dung tự do trên mạng, không ngờ ăn may lại nổi tiếng.
Ra trường, tôi thành lập luôn một studio nhỏ.
Trở thành bà chủ nho nhỏ.
Mỗi năm lời lãi cũng không ít.
Cái chút tiền vặt của nhà họ, tôi thật sự không thèm để mắt tới.
Nhưng tôi vẫn giữ kín chuyện này, không nói với ai.
Dù sao, xã hội này nhiều người ghét kẻ có tiền, cười kẻ trắng tay.
Tôi chỉ muốn sống bình yên bên bà nội.
Không muốn bị người ta nhòm ngó mà sinh chuyện.
Trước khi cưới, tôi đã chuyển giấy phép kinh doanh sang tên bà nội.
Bà còn chủ động lập di chúc.
Bởi người ta vẫn nói, đề phòng thì không bao giờ thừa.
Trương Sơn vẫn luôn tưởng tôi làm nhân viên văn phòng ở một studio nhỏ, lương hơn 3 ngàn một tháng.
Nghe những lời dối trá rách nát của mẹ chồng, tôi chỉ cười nhạt, rút tay khỏi tay bà:
“Mẹ không cần giải thích với con, dù sao tiền của mẹ với ba, mẹ muốn cho ai thì tùy.”
Nghe vậy, mặt mẹ chồng hơi co giật.
Nhưng bà da mặt dày, thấy tôi không tính toán, liền yên tâm lại.
Từ đó, bà cho rằng tôi là người mềm yếu, dễ bắt nạt.
Sau này, em gái chồng lấy chồng, còn được tặng kèm chiếc xe nhỏ 15 vạn.
Tôi không cần số tiền ấy, nhưng trong lòng cũng thấy bất công cho Trương Sơn.
Thiên vị đến mức này thì hết chỗ nói.
Vì từ nhỏ mẹ chồng đã nói với Trương Sơn là nhà không có tiền.
Việc gì cũng bắt anh tự thân nỗ lực.
Đến lượt em trai, em gái chồng thì cái gì cũng sẵn sàng.
Tôi hỏi Trương Sơn:
“Anh không phải con ruột đúng không?”
Trương Sơn chẳng mảy may để ý:
“Anh là anh cả, tranh giành gì với em út? Với lại anh tự kiếm được mà.”
Ừ, anh đã không để tâm, tôi lại càng không quan tâm.
Chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, hơn là suốt ngày dòm ngó cái túi lép của người khác.
Chỉ rước thêm phiền.
Tôi nghĩ vậy, nhưng người ta thì không.
Mẹ chồng và nhà họ cứ nghĩ tôi hiền lành dễ bị sai khiến.
Lâu dần, đến cả Trương Sơn cũng nghĩ thế.
Thế nên mới có cảnh hôm nay.
Tôi nói với Trương Sơn:
“Em chỉ cưới anh, chứ không phải bán mình cho nhà anh. Anh muốn báo hiếu thì tự mình đi làm, đừng có cái kiểu thuê người khác báo hiếu hộ. Bố mẹ anh nuôi anh chứ có nuôi em đâu!”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Những chuyện lằng nhằng của nhà anh, tôi không dính dáng.
Ngày xưa, tôi thấy Trương Sơn thật thà đáng tin.
Nhưng sau này mới nhận ra, anh thật thà đến mức ngu ngốc.
Quá nhu nhược.
Thêm nữa, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, nên anh đặc biệt khao khát được bố mẹ công nhận.
Đối với những yêu cầu vô lý của họ, anh không bao giờ phản kháng.
Nói chung, bố mẹ coi anh là thằng ngốc, mà anh lại vui vẻ chấp nhận.
Trương Sơn muốn thế nào thì kệ anh.
Tôi chẳng có hứng thú hay thời gian để “cải tạo” anh.
Bố mẹ ruột của anh, thì để anh tự mà hiếu thảo.
Đừng lôi tôi vào.
Tôi đi thẳng đến nhà trẻ đón Coco.
Coco là con gái tôi và Trương Sơn, năm nay ba tuổi.
Vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu, lại còn thông minh lanh lợi.
Nhắc đến con gái, tôi lại phải than phiền thêm về những chuyện bực mình mà mẹ chồng gây ra.
Tôi và Trương Sơn cưới nhau hơn một năm vẫn chưa có con.
Mẹ chồng sốt ruột lắm, vì em trai chồng cưới chưa bao lâu thì Chu Lệ đã có bầu.
Bà bắt đầu hối sinh con mỗi ngày.
Tâm trạng vui thì vẽ bánh vẽ cho tôi:
“Đợi khi nào con có bầu, mẹ sẽ dọn qua chăm con, nuôi con trắng trẻo mũm mĩm.”
Tâm trạng không vui thì mỉa mai:
“Không phải là con bị bệnh gì nên không đẻ được đấy chứ?”
Rồi lại kéo Trương Sơn ra thì thầm:
“Cái con vợ này tám phần là con gà mái không đẻ trứng, cưới lâu thế rồi mà bụng vẫn phẳng lì.”
Trương Sơn thẳng thừng đáp:
“Cũng có thể là con gà trống này không gáy được ấy chứ.”
Làm mẹ chồng tức điên, nhảy dựng lên mắng anh.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰