Tôi Là Tiểu Tam
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Người đến là Thẩm Tịch, vừa thở dốc vừa chạy đến.
Tóc anh rối như tổ quạ, bộ vest thì bẩn thỉu không chịu nổi.
Anh gãi đầu ngượng ngùng, nói mình bị vấp ngã khi bước xuống xe.
Thẩm Tịch học cùng lớp cấp ba với tôi, còn ngồi chung bàn.
Vì quan hệ giữa cha anh và cha tôi, hai nhà thường xuyên tổ chức học thêm chung, từ đó mà thân nhau, trở thành bạn tốt.
Nhưng từ khi anh du học nước ngoài, tôi chưa từng gặp lại riêng anh lần nào nữa.
Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng tôi có nghe Khương Niên nhắc đến cái tên này — bảo rằng anh là người anh em thân nhất.
Trong những buổi tiệc rượu thương nghiệp, tôi và Thẩm Tịch vẫn hay gặp nhau, cụng ly một cái là xong, chẳng nói chuyện gì thêm.
Không hiểu vì sao, tối hôm đó vừa thấy anh, tôi lại thấy nghẹn ngào muốn khóc.
Có lẽ là vì nhớ đến khi ba mẹ tôi còn sống, hai nhà chúng tôi lúc nào cũng ăn Tết chung.
Thẩm Tịch khi ấy hay đưa hết tiền lì xì của mình cho tôi, bảo đó là tiền mừng tuổi anh trai tặng cho em gái.
Tôi ngồi ngoài ban công khóc nức nở, anh cũng nhận ra mùi rượu vương trong không khí, lặng lẽ ngồi xuống đối diện, đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa kể lại từng chút chuyện tôi và Khương Niên yêu nhau hồi đại học.
Lúc đầu anh còn phản bác.
“Đỡ em một cái đã gọi là quan tâm rồi? Vậy hồi trước em trẹo chân, anh cõng em đi năm cây số thì tính là gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Tính là anh khỏe.”
“Cho em một chai sữa gọi là người tốt, thế mỗi sáng anh tự tay nấu bữa sáng cho em thì tính là gì?”
“Tính là anh biết nấu ăn.”
Cuối cùng Thẩm Tịch bị tôi chọc đến tức đến mức không nói nổi, còn tôi thì bật cười qua làn nước mắt.
Anh ôm mặt, vừa khóc vừa mắng tôi là người vô tâm.
Tôi dỗ anh, bảo rằng tôi vẫn nhớ anh đối xử tốt với tôi thế nào.
Lần anh cõng tôi về, tôi đã chép bài cho anh suốt một tháng.
Anh nấu bữa sáng cho tôi, tôi thì chia sẻ đồ ăn vặt với anh.
Anh khác với Khương Niên.
“Anh là người bạn tốt nhất của em, là người thân của em.”
Anh quay đầu lại, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Ai thèm làm bạn với em.”
Lúc đó gió ngoài ban công lớn quá, tôi không nghe rõ.
Thẩm Tịch thu dọn xong mấy chai rượu dưới đất rồi về.
Tôi đã cho giúp việc nghỉ, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, nhìn đống thức ăn nguội ngắt trên bàn.
Lúc nãy Thẩm Tịch muốn đổ đi, tôi không cho.
Tám giờ sáng, Khương Niên về nhà.
Tôi ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào những món ăn lạnh tanh.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra — hôm qua là ngày kỷ niệm yêu nhau của chúng tôi.
Anh cúi đầu, đầy áy náy ôm lấy tôi. Trên người không có mùi nước hoa đàn bà, chỉ có hương sữa tắm dịu nhẹ. Là loại sữa tắm nữ giới ưa dùng.
“Khương Niên, anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Tôi nghĩ anh hẳn đã đoán ra được hàm ý của tôi. Anh theo phản xạ siết chặt vòng tay quanh eo tôi.
“Vợ ơi, mình đi Tam Á nghỉ dưỡng một chuyến nhé?”
Tôi gỡ tay anh ra.
“Không cần đâu, bây giờ đang mùa nóng nhất.”
Anh vẫn nhớ trước đây tôi từng nói muốn đi Tam Á.
Chỉ là anh quên mất, tôi đã tự mình đi rồi.
Còn mua quà lưu niệm mang về cho anh.
Tôi tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì tôi đã từng phát điên một lần rồi.
Hôm sau, Khương Niên gửi một đống túi xách hàng hiệu tới nhà tôi.
Tôi mở tủ chứa đồ, bảo nhân viên bán hàng bỏ hết vào đó.
Họ mỉm cười rạng rỡ, nói:
“Khương phu nhân, chồng chị thật là yêu thương chị quá.”
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng nhắc họ rằng tôi họ Diệp.
Lúc mới kết hôn với Khương Niên, vẫn thường có người gọi tôi là Khương phu nhân, cho dù tôi tham gia tiệc rượu với tư cách cá nhân.
Tôi chỉ mỉm cười, bắt tay họ và nói:
“Chào anh/chị, tôi là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, Diệp Phù.”
Về sau, Diệp thị phát triển ngày càng vững mạnh, người trong ngành đều gọi tôi là Diệp tổng.
Sau khi cô nhân viên bán hàng rời đi, tôi khóa tủ lại, vì mấy chiếc túi bên trong chẳng phải phong cách tôi thích.
Đây là do Bạch Lạc Lạc sắp đặt.
Dù Khương Niên có bất cẩn đến mấy, cũng sẽ không cố tình chọn những mẫu tôi ghét. Anh ta chỉ sai người chọn theo kiểu cũ mà tôi từng thích, rồi mang đến.
Tôi không phải kiểu người dứt khoát rồi lại không buông được. Tôi chỉ cần thời gian — để thích nghi, để chấp nhận chuyện mà ai cũng cho là rất bình thường ấy.
Cho đến sinh nhật tôi năm nay, lần này thì anh ta không quên, anh đã trở về.
Mang theo bánh kem, hoa tươi, cả một chiếc nhẫn.
Anh vẫn nhớ lời hứa năm xưa: mỗi năm sinh nhật tôi, anh đều sẽ cầu hôn một lần nữa.
Chỉ là lần này, nhẫn còn chưa kịp đeo lên tay, chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Bàn tay đang cầm nhẫn rụt lại, bàn tay tôi lơ lửng giữa không trung, trơ trọi.
Anh đứng dậy, ra ban công nghe điện thoại, trông có vẻ tức giận, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt.
Sau đó anh tắt máy, quay lại bảo tôi là công ty gặp chút chuyện, anh phải lập tức đến đó.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.
Cũng chỉ là lý do cũ rích mà đàn ông ngoại tình hay dùng.
Tôi quay người bước vào trong, nhưng anh lại quay đầu trở lại.
Anh nắm lấy vai tôi, thậm chí mở điện thoại cho tôi xem lịch sử cuộc gọi với trợ lý Lý.
“Thật sự là việc công ty.”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Biết rồi, mau đi đi. Công ty em cũng có chút chuyện.”
Anh rời đi. Lần này, không quay lại nữa.
Anh sơ ý quá.
Hôm qua, vợ trợ lý Lý sắp sinh, gọi mãi cho anh ta không được nên mới gọi cho tôi.
Tôi đã duyệt phép, bảo anh ấy cứ yên tâm chăm vợ.
Tôi đổ chiếc bánh kem lên bàn vào sọt rác, ném bó hoa hồng vào bồn cầu.
Hai tiếng sau, Thẩm Tịch đến. Anh mang theo một xấp ảnh.
“Diệp Phù, em vẫn chưa nghĩ thông à?”
Thật ra, tôi đã nghĩ rất rõ từ lâu rồi.
Tôi muốn khiến anh ta ra đi tay trắng.
Tôi đã sắp xếp tất cả chứng cứ đâu ra đấy, bao gồm cả việc anh ta lén dùng tài sản chung của hai vợ chồng để mua nhà cho Bạch Lạc Lạc.
Tôi ngồi trên sofa, lần này tôi không khóc nữa.
Tôi bình tĩnh kể lại tất cả những chuyện đã trải qua cùng Khương Niên — từ khi còn là sinh viên đại học, đến khi tốt nghiệp, rồi cùng nhau lập nghiệp, vượt bao sóng gió để vươn đến đỉnh cao.
Đến cuối cùng, khi nhìn những tấm ảnh trần trụi kia trên bàn, cổ họng tôi hơi nghẹn lại.
Thẩm Tịch chặn môi tôi lại.
Tôi gần như lập tức đẩy anh ra.
“Như vậy không công bằng với anh.”
“Anh tự nguyện.”
Tôi lắc đầu.
Nhưng khi anh cởi áo sơ mi, đặt tay tôi lên bụng anh, cúi đầu hôn tôi — tôi đã không từ chối.
Tối hôm đó, tôi liên hệ luật sư, soạn thảo đơn ly hôn.
Tôi nghĩ, Khương Niên hẳn là đã biết chuyện, lại tra ra được việc Bạch Lạc Lạc từng âm thầm đến gặp tôi, anh ta giận đến mức điên lên, và đã gặp tai nạn xe trên đường về.
11
Căn hộ im lặng đến lạ thường, tôi bình thản kể lại toàn bộ sự thật.
Bây giờ, cả hai chúng tôi đều là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này.
“Khương Niên, chúng ta ly hôn đi. Chia tay trong hòa bình.”
Anh vẫn không đồng ý.
Anh cầu xin tôi quay về gia đình như anh đã làm, lãng tử quay đầu — vàng không đổi. Ai mà thông minh được như anh cơ chứ?
Vừa tỉnh lại sau tai nạn, việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là giả ngốc, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hy vọng mọi thứ quay lại đúng quỹ đạo.
Nhưng đâu phải chỉ mình anh biết thay lòng đổi dạ?
Vậy nên, khi thấy tôi chỉ vào Bạch Lạc Lạc rồi bảo đó là vợ anh, anh tức đến đỏ mắt, đập nát điện thoại của cô ta.
Anh kéo tôi đi, muốn cùng nhau sống lại những ký ức đẹp đẽ xưa kia.
Chỉ tiếc, những hồi ức trong trẻo ấy… sớm đã bị vấy bẩn bởi bùn nhơ.
“Khương Niên, tôi mang thai rồi. Đứa bé không phải của anh.”
Hôm sau, dì giúp việc phát hiện Khương Niên cắt cổ tay trong nhà.
Trong vòng tay anh ta ôm chặt là lọ hạc giấy màu hồng, quà tôi từng tặng anh.
Có lẽ lúc ấy, anh cũng nhận ra: lọ sao xanh kia đã bị tôi đập bỏ, ném vào thùng rác, lẫn lộn cùng nước thừa, thức ăn thừa.
Giờ thì tốt rồi, tôi thành quả phụ rồi đấy.
(Đã hết truyện)
Ly Hôn Trong Im Lặn g (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trọng Sinh,
Drama,
Vì một đêm hoang đường, tôi mang thai con của thiếu tướng quân khu – Giang Lăng Xuyên
Chỉ sau một đêm, tôi từ con gái nhà nghèo trở thành vợ của thiếu tướng
Nhưng sống trong đại viện quân đội không hề dễ
Đêm tân hôn, Giang Lăng Xuyên qua loa xong việc rồi để lại ba quy tắc:
Một: từ bỏ công việc hiện tại toàn thời gian chăm sóc anh và đứa trẻ
Hai: không được hỏi chuyện riêng tư hay quá khứ của anh
Ba: nếu sinh con trai, phải gửi vào đại viện để anh trực tiếp nuôi dạy
Tôi từng nghĩ đây là biểu hiện của một gia đình quân nhân coi trọng người thừa kế muốn rèn con thật nghiêm khắc
Cho đến sinh nhật bốn tuổi của con tôi nhóc ấy háo hức nói: “Mẹ, điều ước sinh nhật của con là mẹ và ba ly hôn để dì Mẫn Mẫn làm mẹ mới của con”
Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu cái gọi là “nuôi dạy” chính là để con và anh ta cùng bảo vệ bạch nguyệt quang của anh ta
Tôi bật cười lạnh lấy ra tờ thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ lâu: “Được, tôi thành toàn cho các người”
……
Tôi đẩy đơn ly hôn đến trước mặt Giang Lăng Xuyên, thái độ rất chân thành
“Điều ước sinh nhật của Tiểu Dã, tôi đã đồng ý rồi Tôi từ bỏ quyền nuôi con rời khỏi đây tay trắng”
“Toàn bộ tiền tiết kiệm và căn nhà chuyển sang tên con coi như bù đắp của tôi cho thằng bé”
Giang Lăng Xuyên nghe mà lông mày không thèm động
Đến khi tôi gõ nhẹ lên mặt bàn anh ta mới ngẩng đầu ánh mắt lạnh nhạt: “Em vừa nói gì?”
Nhìn đống tài liệu quân khu chất trước mặt anh tôi hiểu những lời mình nói ban nãy anh ta chẳng nghe được chữ nào
Cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi năm năm kết hôn trong mắt anh tôi giống như một người vô hình
Tôi thậm chí nghi ngờ đến giờ anh ta còn chưa nhớ nổi đầy đủ tên tôi
Những ngày bị coi như không khí như vậy tôi thực sự chịu đủ rồi
Tôi lật thẳng trang cuối đưa bản thỏa thuận cho anh: “Ký đi là xong”
Giang Lăng Xuyên nhíu mày đang định giở ra xem
Thì con trai Giang Dã từ trên lầu lao xuống hét hớn hở: “Ba! Dì Mẫn Mẫn nói hôm nay dẫn con ra trường bắn!”
“Dì Mẫn Mẫn” trong miệng nó chính là Chu Mẫn trưởng đoàn văn công quân khu bạn thanh mai trúc mã của Giang Lăng Xuyên
Nghe đến tên cô ta ánh mắt anh lập tức mềm lại anh khép tài liệu chuẩn bị đứng lên
Tôi đè cổ tay anh nhét bút vào tay anh: “Ký đi Không làm lỡ thời gian anh dẫn con đi gặp đoàn trưởng Chu”
Giang Lăng Xuyên lúc này mới quay đầu nhìn tôi ánh mắt có chút kinh ngạc
Chắc không ngờ cô gái năm nào vì một câu “phục tùng mệnh lệnh” của anh mà ngoan ngoãn cắt tóc ngắn tắt livestream lại dám dùng giọng này nói chuyện với anh
“Ba!” Giang Dã sốt ruột giậm chân “Đi nhanh đi Nếu để dì Mẫn Mẫn đợi lâu dì lại giận rồi bắt ba dỗ đó”
“Được”
Giang Lăng Xuyên lập tức cầm bút không thèm nhìn nội dung soạt soạt ký tên
Nhìn bóng lưng hai cha con rời đi tôi bật cười tự giễu rồi ký tên mình cạnh chữ ký của anh
Đời này tên tôi và anh xuất hiện cạnh nhau chỉ có hai lần
Lần đầu ở phòng đăng ký kết hôn anh vừa ký xong đã bị triệu tập khẩn về đơn vị
Lần thứ hai là bây giờ và anh vẫn rời đi không hề do dự
Giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy tôi lập tức lau khô cho vào túi hồ sơ gửi thẳng đến tòa nhà quân chính rồi lên lầu thu dọn đồ
Mở tủ ra toàn những bộ sườn xám màu nhạt và sơ mi trắng tiêu chuẩn của quân thê
Không ai biết thật ra tôi thích màu sắc rực rỡ thích cười lớn thích khám phá tôi từng là blogger thám hiểm ngoài trời có hàng triệu người theo dõi
Nhưng từ khi cưới Giang Lăng Xuyên tài khoản livestream bị tịch thu đồ leo núi phủ bụi trong kho
Chỉ vì anh ta cần một “phu nhân thiếu tướng” dịu dàng hiền thục
Thế mà tôi cố nén bản tính cố lấy lòng vẫn chẳng đổi được nửa điểm công nhận
Đồng đội anh ta sau lưng chế giễu tôi: “Con bé điên thì xứng gì với thiếu tướng?”
Trong khi chỉ có Chu Mẫn dịu dàng thanh nhã thông minh hiểu chuyện mới xứng đứng cạnh anh
Nghĩ đến đây nhìn đống quần áo “phu nhân thiếu tướng” kia tôi bỗng thấy buồn nôn chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc
Xong tôi ngẩng mặt nhìn mình trong gương lớp trang điểm tinh tế ánh mắt mệt mỏi bỗng thấy ly hôn là quyết định đúng nhất đời tôi
Cuối cùng tôi đá cửa kho thay lại bộ áo khoác dã chiến trước khi cưới gọi điện cho bạn thân đến đón
Bạn tôi đến cửa rất nhanh nhưng đầy vẻ khó hiểu
“Sao hôm nay rảnh gọi tớ vậy?”
“Hôm nay sinh nhật cậu mà, Tuần trước cậu bảo sẽ đi ăn với chồng con mà?”
Tôi sững người lấy điện thoại ra lướt lại lịch chat
Mới phát hiện một tuần trước tôi đặt nhà hàng sinh nhật còn gửi tin cho Giang Lăng Xuyên
Đến giờ… anh vẫn không trả lời
Buồn không?
Không chỉ buồn mà như ai xé tim ra vậy nhưng tôi chỉ cười khẽ:
“Tớ đổi kế hoạch rồi”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰