Tôi Không Phục Vụ Chồng Thực Vật Nữa
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Vừa bước được vài bước, tôi vẫn nghe thấy giọng anh ta thì thầm phía sau:
“Không… không thể thế này… không nên thế này…”
Sau đó là tiếng mắng giận dữ vang lên:
“Đều là lỗi của hai người!
Lỗi của hai người hết!”
“Nếu không phải hai người thuê cái y tá vô trách nhiệm ấy, nếu không phải hai người bán siêu thị đi, không có tiền mua thuốc cho tôi…thì sao tôi lại thành ra thế này?!”
“Giờ tôi đúng là một phế nhân rồi…”
Tiếng gào khóc tuyệt vọng của Lâm Tuấn Đào rơi vào tai tôi, chẳng khác gì bản nhạc du dương hay nhất thế gian.
Chân tôi vẫn bước đi không ngừng, nhưng tâm trạng lại thoải mái chưa từng có.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp lại Lâm Tuấn Đào, tôi đã thấy có gì đó… không đúng.
Nếu là Lâm Tuấn Đào của đời này, cho dù ba năm làm người thực vật chịu đủ mọi khổ sở, biết tôi đã ly hôn, anh ta cũng tuyệt đối không có nhiều oán hận với cha mẹ ruột đến thế — vì dẫu sao họ cũng là ba mẹ ruột, mà anh ta vốn là đứa rất hiếu thuận.
Nhưng nếu là Lâm Tuấn Đào của kiếp trước thì khác hẳn.
Kiếp trước, tôi tận tâm tận lực chăm sóc nên anh ta hồi phục rất tốt.
Siêu thị nhà anh ta vẫn buôn bán bình thường, vợ chồng già cũng vì thế mà vui vầy bên cháu.
Còn kiếp này?
Anh ta rơi vào tay y tá vô lương tâm, khổ không kể xiết.
Dù có tỉnh sớm hơn nửa năm, nhưng tình trạng hồi phục lại kém xa kiếp trước.
Chưa hết, siêu thị dẹp tiệm, tiền tiết kiệm chẳng còn, cha mẹ anh ta còn phải cõng thêm một khoản nợ lớn để lo thuốc men cho con.
Trước sau khác biệt đến thế, không trách anh ta hoảng loạn, tuyệt vọng.
Còn về Hứa Nam Sương…
Biết tin anh ta tỉnh lại, cô ta có đến thăm một lần.
Chỉ đúng một lần.
Rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Đến con cũng không cần.
Hiện tại cô ta sống sung sướng bên đại gia, làm gì còn tâm trạng quay đầu nhìn gã phế nhân?
Huống hồ giờ Lâm Tuấn Đào cũng chẳng còn lọt nổi vào mắt xanh của cô ta — phế nhân, nghèo, hết giá trị, cô ta khinh còn không kịp.
Nhưng mà như vậy thì sao được?
Một cặp đôi "ân ái sâu nặng" như kiếp trước, tôi sao nỡ để họ chia xa?
Vì thế, tôi cất công điều tra người đàn ông đang bao nuôi Hứa Nam Sương.
Rồi âm thầm gửi tin nhắn cho vợ chính thức của người đó.
Chưa đầy nửa tháng sau, Hứa Nam Sương đã bị đá văng khỏi căn hộ cao cấp.
Vợ cả kéo đến tận nơi, tịch thu nhà, giật túi hiệu, không chút nể mặt mà tống cổ cô ta đi.
Cô ta tay trắng, không nơi nương tựa, đành mặt dày quay về nhà họ Lâm, há miệng chờ được nuôi.
Vợ chồng Lâm Quốc Bình đương nhiên ghét cô ta, nhưng chẳng có cách nào.
Trong tay Hứa Nam Sương vẫn còn một con át chủ bài — rất có thể là đứa con trai duy nhất của Lâm Tuấn Đào: Lâm Gia Duệ.
Đúng là dựa con ra uy, khiến nhà họ Lâm nuốt không trôi cũng phải nuốt.
Sau đó, Lâm Tuấn Đào lại đến tìm tôi.
Có lẽ anh ta bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng:
Tại sao sống lại một lần mà mọi thứ đều thay đổi?
“…Em cũng là người sống lại, đúng không?”
Anh ta hạ giọng, ánh mắt gắt gao nhìn tôi:
“Anh xin lỗi em, Doanh Doanh, tất cả là do con đàn bà Hứa Nam Sương lừa anh!”
“Em tin anh đi, từ khi em rời đi, anh cũng sống không ra gì.
Con đàn bà đó ngoại tình từ lâu rồi, anh bị nó che mắt…”
Nét mặt anh ta méo mó, đầy thù hận.
Tôi lúc này mới biết.
Thì ra kiếp trước tôi chết không bao lâu, anh ta cũng theo xuống mồ.
Anh ta và Hứa Nam Sương giả vờ tôi ngã lầu là tai nạn.
Trong lúc cảnh sát điều tra, anh ta phát hiện cô ta ngoại tình từ lâu, còn đang cùng tình nhân bàn xem có nên báo cảnh sát, nói rằng chính anh ta đã giết tôi.
Lâm Tuấn Đào nổi điên, lao vào đánh nhau với gã kia.
Kết quả bị đập gáy bằng gạt tàn thuốc — chết tại chỗ.
Anh ta nói như xả giận, còn tôi thì nghe mà vui như trẩy hội:
“Đáng đời!”
Sắc mặt Lâm Tuấn Đào cứng lại, nhưng rất nhanh liền chuyển sang vẻ sám hối:
“Là anh sai… anh không biết nhìn người…”
Thấy tôi nhíu mày khó chịu, cuối cùng anh ta cũng nói vào trọng tâm:
“Không thể tái hôn thì… em có thể cho anh vay ít tiền được không?”
“Anh như bây giờ, nhà thì mất nguồn thu, thật sự… không cầm cự nổi nữa…”
Tôi ngắt lời anh ta, nhìn thẳng vào mắt:
“Lâm Tuấn Đào, anh nhìn cho kỹ.
Người đang đứng trước mặt anh chính là người vợ cũ bị anh đẩy ngã từ tầng bốn, chết ngay tại chỗ.”
“Anh nghĩ tôi thánh thiện đến mức đi cho tiền kẻ đã giết tôi?”
“Tận mắt thấy anh khốn cùng như hôm nay.
Tôi phải nói thật, tôi vui đến phát điên.”
Gương mặt Lâm Tuấn Đào vỡ vụn.
Vẻ sám hối giả tạo biến mất không còn dấu vết.
Anh ta gào lên điên dại:
“Tống Doanh!!!”
“Anh biết anh có lỗi với em.
Nhưng anh đã thành ra thế này rồi…
Chẳng lẽ em vẫn chưa thấy đủ?
Phải ép anh đến chết, em mới vừa lòng sao?!”
“Cái đó mà gọi là ‘ép’ à?”
Tôi cười khẩy.
“So với những gì anh làm với tôi ở kiếp trước, những chuyện tôi làm hiện tại, tính là gì chứ?”
Lâm Tuấn Đào run rẩy cả mặt, mắt đỏ rực như dã thú bị dồn đến đường cùng:
“Chẳng lẽ em không sợ… không sợ tôi công khai chuyện em cũng là người sống lại sao?”
“Tôi sẽ nói cho tất cả biết!
Nói rằng em có âm mưu từ trước, mọi chuyện tôi gặp phải đều do em bày ra!
Em không đưa tiền? Tôi sẽ bám lấy em cả đời!”
“Cứ việc.”
Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy chế giễu:
“Để xem mọi người sẽ tin ai — một kẻ vừa mới tỉnh dậy sau ba năm làm thực vật, tinh thần không ổn định…”
“Hay là một bác sĩ có tương lai sáng rỡ, đang làm việc tại bệnh viện lớn.”
Chỉ riêng điểm đó cũng đủ phân thắng bại.
Không cần nhắc đến quá khứ giữa tôi và anh ta.
Ngay cả bây giờ, ai cũng biết:
Một bệnh nhân thần kinh bất ổn.
Và một bác sĩ có uy tín.
Người bình thường biết phải tin ai.
“Còn chuyện anh nói sẽ bám lấy tôi…”
Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng lạnh như băng:
“Tôi đã chết một lần rồi.
Anh nghĩ tôi còn biết sợ là gì sao?”
“Huống hồ, tôi chẳng còn gì để mất, cô đơn một thân một mình.
Còn anh thì sao?
Trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ.”
“Lâm Tuấn Đào — ông trời có mắt.
Những gì anh đang gánh bây giờ, là nhân quả của tất cả những thứ anh gây ra.”
Đồng tử Lâm Tuấn Đào co rút, toàn thân run lên.
Anh ta không thốt nổi một lời.
Tôi không lo lắng chút nào về việc anh ta tung hê chuyện trọng sinh.
Chẳng cần biết có ai tin không, một khi sự việc thật sự thu hút sự chú ý của dư luận, thì anh ta nghĩ mình còn thoát nổi sao?
Tôi không sợ bị bám lấy.
Nhưng tôi thực sự đã quá mệt mỏi với nhà họ Lâm.
Đúng lúc bệnh viện mở chương trình đào tạo chuyên sâu tại Đế Đô, tôi lập tức nộp đơn xin tham gia.
Sau khi được duyệt, tôi lên máy bay bay thẳng đến thủ đô.
Từ đó về sau, gần như tôi không còn nghe tin gì về Lâm Tuấn Đào nữa.
Công việc bận rộn.
Cuộc sống tuy bình thường nhưng hạnh phúc.
Tôi chẳng còn thời gian để lãng phí cho những người không xứng đáng.
Mãi sau này, mới nghe nói — Lâm Tuấn Đào tự sát.
Không chết.
Chỉ thành người liệt hoàn toàn, còn sống nhưng tỉnh táo, đau đớn từng ngày.
Hứa Nam Sương từng quay lại một lần.
Rồi bỏ đi.
Nửa năm sau lại quay về, mặt mũi bị hủy hoại, tính tình càng lúc càng hung dữ.
Vợ chồng Lâm Quốc Bình thì ôm lấy đứa cháu, chăm con trai liệt giường, nuôi thêm một cô con dâu vô dụng chỉ biết há miệng chờ ăn.
Cuộc sống khốn khổ khôn cùng.
Nhưng… liên quan gì đến tôi?
Tôi sớm đã rũ bỏ bóng ma quá khứ, và ôm lấy một cuộc đời mới thuộc về riêng mình.
HẾT —
(Đã hết truyện)
Hóa Ra Chỉ Tôi Tưởng Hôn Nhân Này Không Có Tình Cảm (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Đô Thị,
Ngọt,
Sủng,
Hài Hước,
Tôi và chồng có một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình cảm, chỉ đơn thuần là hợp đồng.
Khi nghe tin “bạch nguyệt quang” của anh ấy đã trở về, tôi quyết định nhường chỗ cho người khác.
Thế nhưng, tôi lại vô tình nghe được anh ta khoe khoang với bạn bè rằng:
“Vợ tôi yêu tôi thật lòng! Nhìn cái cà vạt này kìa, tự tay vợ tôi thắt, nó còn cùng kiểu với khăn quàng của cô ấy; đồng hồ cũng do vợ tôi lựa chọn, đẹp chứ? Vợ tôi rất quấn quýt, mỗi lần chia tay đều phải có một nụ hôn, không hôn thì không chịu.”
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Tôi đứng ngoài cửa, mặt ngơ ngác.
Chẳng lẽ anh ấy đang nói về tôi?
Tại câu lạc bộ, Tiêu Hạc Xuyên vẫn say sưa và tự tin kể chuyện.
“Nhìn này, đây là món quà vợ tôi tặng.”
Anh rút ra cuốn sổ đỏ nhà đất màu đỏ chói để khoe khoang.
“Dự án của cô ấy vừa kết thúc, nhận được tiền liền mua ngay cho tôi một căn nhà, bắt buộc phải là quà tặng, còn nhất mực chỉ ghi mỗi tên tôi nữa. Tôi nói không cần thế mà cô ấy giận dỗi, cuối cùng mới đồng ý ghi tên cả hai chúng tôi. Xem cuốn sổ đỏ này kìa, đỏ rực rỡ thế, tên tôi và vợ đứng cạnh nhau, chẳng khác gì một tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa.”
“Haizz, vợ tôi yêu tôi thật đấy!”
Tiêu Hạc Xuyên mãn nguyện kết luận, không để ý đến vẻ mặt khó tả của bạn bè.
Bạn bè anh ấy đều là những người thuộc giới tài phiệt nổi tiếng, bất kỳ ai trong số họ cũng sở hữu tài sản hàng trăm triệu.
Căn nhà nhỏ tôi mua tuy vị trí đắc địa nhưng diện tích nhỏ bé, so với hội bạn anh ta thì chẳng thấm tháp gì.
Vậy mà Tiêu Hạc Xuyên vẫn tự hào khoe khoang như thế.
Chỉ có điều, nhìn gương mặt hớn hở của người đàn ông đứng không xa, tôi càng cảm thấy hoang mang.
Chẳng phải chúng tôi có cuộc hôn nhân không tình cảm sao?
Tại sao lại thành ra tôi quá yêu anh ấy rồi?
Phải chăng tôi đã nhầm kịch bản?
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Tôi nhìn Tiêu Hạc Xuyên tiếp tục khoe đồng hồ, càng cảm thấy người đàn ông này khó hiểu.
Chiếc đồng hồ đó miễn cưỡng xem là do tôi chọn, nhưng tôi chỉ nói một câu “đẹp” rồi anh ta tự bỏ tiền mua.
Còn cà vạt, chỉ vì anh muốn diễn cảnh vợ chồng tình tứ trước mặt người khác nên cố tình chọn một chiếc cùng tông màu.
Việc giúp anh ta thắt cà vạt chỉ đơn giản là anh lưỡng lự quá lâu, tôi lại vội ra ngoài.
Căn nhà kia cũng chỉ là tôi trả ơn ân tình, sao lại trở thành bằng chứng cho tình cảm của tôi dành cho anh?
Tôi không biết nên khóc hay cười, bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Tiêu Hạc Xuyên thấy tôi tới, niềm vui trên mặt chưa kịp giấu, đầy kiêu hãnh nói: “Đến rồi à, qua đây ngồi đi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
Rồi phát hiện anh âm thầm liếc mắt ra hiệu cho bạn bè.
Tôi hiểu ngay — thấy chưa, vợ tôi không thể chịu nổi, phải đến tìm anh rồi.
Thực ra, chính anh ta đã yêu cầu tôi tới.
Tiêu Hạc Xuyên tự nhiên ôm lấy eo tôi, cảm nhận sự căng cứng của tôi, anh nghiêng đầu nhỏ giọng bên tai: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng, buông lỏng cơ thể, dịu dàng dựa vào anh.
Một người bạn cười bảo: “Tình cảm giữa anh Xuyên và chị dâu tốt quá.”
“Đúng vậy, anh Xuyên vừa nói đến chị dâu đấy.”
Tôi cố ý hỏi: “Anh ấy nói gì về tôi?”
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
“Anh ấy…”
“Khụ khụ!”
“Ơ, còn khen chị dâu giỏi giang, xuất sắc nữa!”
“Đúng đúng! Còn nói tình cảm giữa anh và chị dâu rất tốt.”
Tôi nhìn Tiêu Hạc Xuyên bằng ánh mắt dịu dàng, chủ động khoác tay anh, đầu tựa vai anh.
“Đúng vậy, tình cảm chúng tôi luôn rất tốt mà!”
Người bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng người, nụ cười khó giấu nổi trên môi.
Nếu anh ta có cái đuôi, chắc giờ nó đang vẫy không ngừng.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy người chồng này cũng khá thú vị.
Tiêu Hạc Xuyên nhiệt tình giới thiệu bạn bè cho tôi.
“Đây là Triệu Thành, của Tập đoàn Triệu Thị, chuyên về thiết bị y tế. Còn đây…”
Anh giới thiệu không ngừng, nhưng giọng điệu không giống giới thiệu bạn bè mà như muốn gợi ý đối tác kinh doanh.
“Nhà vợ tôi trước kia gặp chút vấn đề, giờ cô ấy đang dẫn dắt tập đoàn Dụ Thị phục hồi. Các cậu đều là bạn thân lâu năm của tôi, nếu có thể giúp đỡ thì giúp nhiều chút.”
“Vợ tôi rất tài giỏi, vừa hoàn thành một dự án với Vincent. Còn GR Group thì các cậu cũng biết, khó chiều và yêu cầu cao. Vợ tôi làm rất tốt rồi. Nên về năng lực chị dâu, các cậu cứ yên tâm!”
Nghe thế, tôi càng hiểu rõ mục đích buổi gặp hôm nay.
Bạn bè Tiêu Hạc Xuyên là những người mà dù tôi có cố gắng đến đâu cũng khó chạm tới, vậy mà anh lại chủ động giới thiệu họ cho tôi.
Dù bên ngoài chúng tôi là vợ chồng đồng cam cộng khổ, cùng vinh cùng nhục, nhưng bên trong chẳng ai không rõ.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Nói không xúc động là giả.
Nhìn thấy ánh mắt tôi chăm chú, gương mặt Tiêu Hạc Xuyên bỗng ửng hồng.
Anh khẽ uống một ngụm nước rồi thì thầm bên tai tôi: “Dụ Thị cũng có cổ phần của anh, em kiếm tiền cũng là chúng ta cùng kiếm tiền.”
“Anh là người làm ăn, chuyện kinh doanh phải nói chuyện làm ăn, không thể để bản thân chịu thiệt!”
Tôi cúi đầu mỉm cười, đúng là lẽ phải, nhưng sao cứ thấy như đang giấu điều gì đó.
Nhìn tôi quay đi, Tiêu Hạc Xuyên dường như có chút cảm xúc lạ.
Phản ứng của tôi không như anh mong.
Anh nghiêng sát vào tai tôi, bổ sung: “Bọn họ đều là con cừu béo, em cứ mạnh tay xén đi, có vấn đề anh lo hết.”
Tôi bật cười thành tiếng, lời này cũng nói được sao.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰