Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TIN NHẮN TỪ SỐ LẠ

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Nhưng tôi cũng biết, đòn phản công của Cố Uyên — chắc chắn sẽ tới.

Quả nhiên.

Vào ngày thứ năm kể từ khi tôi từ hôn, một tin tức động trời đột ngột leo thẳng lên vị trí top đầu hot search trong khu vực.

#Tân nương nhà giàu ngoại tình trước hôn lễ, tát chú rể rồi bỏ trốn giữa buổi cưới#

Ảnh đính kèm thì gọi là “kích nổ truyền thông”.

Ảnh đầu tiên, là ba ngày trước hôn lễ, tôi lái xe đến một quán cà phê yên tĩnh. Trong ảnh, đối diện tôi là một người đàn ông không rõ mặt — chỉ thấy bóng nghiêng mờ và bàn tay thon dài. Hai người trông như đang trò chuyện, trên mặt tôi là nụ cười mơ hồ.

Ảnh thứ hai, còn “đắt giá” hơn. Là ảnh chụp vào ngày cưới, tôi ở cửa sau khách sạn, “lôi kéo” một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ và đội mũ lưỡi trai — mặt không rõ. Góc chụp rất hiểm, trông giống như tôi đang vội vàng đưa gì đó cho người kia (thực tế hôm đó tôi làm rơi bó hoa, nhân viên nhặt giúp và đưa lại cho tôi).

 

Ảnh thứ ba, chính là cảnh tôi tát Cố Uyên giữa hôn lễ. Góc máy khiến gương mặt tôi trông dữ tợn, còn Cố Uyên thì “đầy choáng váng và nhục nhã”.

Bài báo thì giật gân, dựng chuyện không chừa lời nào.

Nội dung đại khái là: Thiên kim nhà họ Thẩm – Thẩm Vi Quang – ăn chơi trác táng, lén hẹn hò với người đàn ông bí ẩn trước ngày cưới. Đến lễ cưới, có vẻ do mối quan hệ bị bại lộ hoặc không thỏa thuận được giá cả, cô và tình nhân (ngụy trang thành phục vụ) xảy ra tranh chấp. Chú rể Cố Uyên phát hiện, cô dâu nổi giận vì bị lật mặt nên huỷ hôn, thẳng tay tát chú rể! Thái tử gia nhà họ Cố bị phụ tình, nhục nhã ê chề!

Nguồn tin từ một tài khoản marketing mới lập không lâu.

Nhưng tốc độ lan truyền thì chóng mặt.

 

Rõ ràng có người đứng sau thao túng dư luận.

Phần bình luận bùng nổ như thả lựu đạn.

“Đù má! Drama lớn nhất năm! Con này mặt dày thật!”

“Tội nghiệp thiếu gia Cố! Đẹp trai giàu có, ai ngờ vớ phải thứ này!”

“Nhìn mặt thì tưởng ngoan hiền, ai dè là đồ dơ bẩn!”

“Nhà họ Thẩm dạy con kiểu gì vậy? Dám đem thứ rác rưởi này gả vào nhà họ Cố?”

“Rõ là deal không thành, thằng tình nhân đến đòi giá chốt cuối cùng còn gì!”

Ngôn từ dơ bẩn, chẳng thể nhìn nổi.

 

Chiếc điện thoại mới mua (số mới) lập tức bị dội bom. Toàn những số lạ gọi đến mắng nhiếc, quấy rối.

Thậm chí có người lần ra thông tin cha mẹ tôi, rồi lên mạng công khai lăng mạ họ.

Website công ty ba tôi cũng bị tấn công bằng bình luận bẩn.

Cố Uyên — một đòn đánh vừa hiểm vừa độc.

Anh ta trói tôi lên cột nhục “dâm phụ”, dùng cách đê tiện nhất để đánh lạc hướng dư luận khỏi chuyện tôi là thế thân, và biến bản thân thành “nạn nhân si tình đáng thương”.

Dư luận hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Cố.

Tôi ngồi trước máy tính, nhìn những bình luận đầy độc ác, tay lạnh toát.

 

Giận dữ đến tột cùng — tôi lại thấy mình… cực kỳ bình tĩnh.

Cố Uyên.

Anh muốn chơi?

Tôi chơi tới cùng.

Tôi đăng nhập vào tài khoản phụ trên Weibo — cái nick riêng tư từ lâu không dùng tới, chỉ có vài người thân thiết thời đại học mới biết.

Tài khoản này từng là “hố tâm sự” của tôi, chuyên dùng để ghi lại mấy cảm xúc vụn vặt.

Trong đó có một bài viết, đăng từ ba năm trước — lúc tôi và Cố Uyên mới quen nhau không lâu.

 

Hôm ấy là lần đầu tiên tôi đi xem triển lãm tranh cùng anh.

Anh vô tình làm đổ ly sâm panh, dây hết lên váy trắng của tôi.

Tôi khi đó vô cùng lúng túng.

Dưới bài viết đó, Cố Uyên từng để lại một dòng bình luận:

“Xin lỗi, nhìn thấy em cúi đầu chỉnh váy, anh bỗng nhớ tới… một người cũ. Vô ý thất lễ.”

Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, còn ngốc nghếch trả lời lại:

“Không sao đâu, có thể khiến học trưởng Cố nhớ đến, là vinh hạnh của người đó mà.”

Tương tác nhỏ bé ấy bị chôn vùi giữa hàng trăm dòng trạng thái năm đó.

 

Nhưng bây giờ, nó chính là con dao đầu tiên đâm thẳng vào lớp mặt nạ giả dối của Cố Uyên.

Tôi chụp màn hình đầy đủ của bài viết đó (bao gồm cả bình luận của Cố Uyên và phản hồi của tôi, thời gian hiển thị rõ ràng).

Sau đó, tôi mở lại ổ cứng di động, lấy ra bản tài liệu về việc quỹ từ thiện của Tập đoàn Cố tài trợ cho dự án nghiên cứu bệnh tim (tôi đã che các thông tin nhạy cảm), chỉ để lại tên quỹ, tên dự án “Quỹ Nghiên cứu bệnh tim XX”, cùng với chữ ký và ngày tháng rõ ràng của Cố Uyên.

Ngày ký — cũng chính là lúc chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò.

Cuối cùng, tôi lấy lại ảnh chụp màn hình tin nhắn gốc do Chu Điềm gửi cho tôi (rõ số, rõ nội dung), và mấy tấm ảnh cậu em trai nghiện cờ bạc của cô ta đang đánh bài trong sòng bạc nước ngoài (phông nền và logo casino hiển thị rõ ràng).

 

Làm xong tất cả, tôi mở Weibo.

Dùng tài khoản phụ ngủ yên bao năm, tôi soạn một bài đăng dài.

Tiêu đề đơn giản:

#Về chuyện “ngoại tình trước hôn lễ” và cái tát ấy#

Nội dung:

“Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Vi Quang. Chính là cô dâu nhà giàu ‘ngoại tình trước cưới’, ‘tát chú rể’ mà các người đang nói đến.”

“Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, nhưng có một số việc, buộc phải làm rõ.”

“1. Về ‘ảnh ngoại tình’:

 

Hình 1 — người đàn ông ngồi đối diện tôi ở quán cà phê, là bác sĩ tâm lý của tôi. Trước cưới bị lo âu, tìm đến chuyên gia là hợp pháp, hợp lý. Hình 2 — nhân viên khách sạn chỉ đơn giản nhặt bó hoa rơi trả lại cho tôi. Có camera giám sát tại hiện trường (đã giao cho cảnh sát và luật sư). Kẻ bịa đặt ác ý — hẹn gặp nhau ở toà.”

“2. Về cái tát đó:

Lý do? Hình 3 — ảnh chụp bình luận ‘người cũ’ của Cố Uyên ba năm trước. Hình 4 — tài liệu quỹ từ thiện nhà họ Cố tài trợ nghiên cứu bệnh tim, có chữ ký Cố Uyên, ngày tháng rõ ràng.

Anh ta cưới tôi, chỉ vì khuôn mặt nghiêng của tôi giống cô gái đã mất — Lâm Hiểu Nguyệt. Ba năm tình cảm, hoá ra là giả. Ngày cưới biết được sự thật, tôi mất kiểm soát, tát anh ta. Tôi nhận. Cái tát này, đáng tát, tôi cũng đã tát rồi.”

“3. Về kẻ ‘tiết lộ nội tình’:

 

Hình 5 — ảnh chụp tin nhắn do Chu Điềm gửi. Người gửi, là cô bạn ‘thanh mai trúc mã’ mười năm của tôi — Chu Điềm.

Động cơ? Hình 6 — ảnh em trai cô ta đánh bạc ở nước ngoài.

Cô Chu Điềm à, tiền công quỹ cô lén lấy đi để bịt nợ cho thằng em cờ bạc ấy, che kỹ chưa?”

“Cuối cùng, gửi đến anh — Cố Uyên.”

“Lấy danh nghĩa chữa bệnh cho ‘bạch nguyệt quang’ để diễn trò si tình với thế thân?” “Tình yêu đó, đúng là chua chát thật.”

“Thuê cả đội ngũ truyền thông bôi nhọ tôi, muốn dùng dư luận đè chết tôi?”

“Xin lỗi.”

“Bàn tiệc đã bị tôi lật tung rồi — thì đừng ai mong bình yên.”

 

“Thế thân này, tôi không diễn nữa.”

“Hẹn gặp nhau ở toà.”

Tôi đọc lại toàn bộ bài viết.

Không có từ ngữ công kích, chỉ trình bày sự thật, mạch lạc rõ ràng, chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh.

Tôi nhấn.Gửi.

Ngay khoảnh khắc bài Weibo dài ấy vừa được gửi đi, tôi tắt máy tính.

Thế giới im bặt.

Tôi biết ngoài kia sẽ dậy sóng dữ dội như thế nào.

Tôi không cần nhìn.

 

Tôi chỉ cần chờ.

Chờ người ta đến.

Chờ quả bom nguyên tử của tôi phát nổ.

Ngã đầu tiên là Chu Điềm.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi đăng, điện thoại cô ta đã gọi tới (số mới của tôi cô không biết nên gọi vào số cũ — tôi đã thiết đặt chuyển cuộc gọi).

Giọng cô ta nhọn đến mức như vỡ tiếng, đầy sợ hãi và tuyệt vọng:

“Thẩm Vi Quang! Cô điên rồi à! Sao cô lại tố cáo em trai tôi! Mấy cái ảnh kia cô đâu mà có! Cô muốn giết chết tôi sao?!”

“Em sai rồi! Vi Vi! Em thật sự sai rồi! Em không nên nhắn tin cho cô! Em bị ghen ăn tức ở làm mờ mắt! Là Cố Uyên! Là Cố Uyên ra ý với em! Anh ta nói chỉ cần cô biết sự thật thì sẽ bỏ cô! Anh ta nói anh ta chịu hết nổi kiếp làm thế thân rồi! Anh ta muốn thoát khỏi cô! Nên em mới…”

 

“Im mồm!” Tôi lạnh lùng chặn lại tiếng khóc điên cuồng của cô ta, “Chu Điềm, tôi đã cho cô cơ hội. Bảo cô giữ mồm.”

“Bây giờ, quá muộn rồi.”

“Việc cô biển thủ công quỹ đợi trát triệu tập của viện kiểm sát nhé.”

“Còn thằng em cô? Nợ cờ bạc không trả, bị đánh đập là nghiệp báo của nó.”

“Tự lo mà sống.”

Nói xong, tôi không nghe thêm tiếng hét than ở đầu dây bên kia, thẳng tay cúp, chặn số.

Người thứ hai không kiên nhẫn được là Cố Uyên.

Anh ta lao thẳng tới Thính Lam Uyển.

 

Lần này không có vệ sĩ.

Chỉ có một mình anh.

Tiếng đập cửa ầm ầm như muốn phá nát cả căn nhà.

“Thẩm Vi Quang! Mở cửa! Ra đây nói chuyện cho rõ!” anh gào.

Tôi thong thả bước ra sau cửa, nhìn qua con mắt thần.

Cố Uyên tóc tai rối bù, mắt đỏ hoe, bộ comple nhàu nát — hoàn toàn mất hết vẻ quý phái và điềm tĩnh thường ngày.

Trông như một con thú bị dồn vào đường cùng.

Chương 8: https://zhihutruyen.site/chuong/tin-nhan-tu-so-la/30/chuong-8

(Đã hết truyện)

TÔI CÀNG CHÂN THÀNH HỌ CÀNG COI THƯỜNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt,

Bạn trai tôi có một người mẹ bị bệnh nặng và liệt, cần rất nhiều chi phí điều trị.

Để giảm bớt áp lực cho anh ấy, ban ngày tôi chăm sóc mẹ anh, ban đêm làm thêm đến khuya.

Cứ như vậy, tôi đã đồng hành cùng anh qua mười lăm năm, từ khi anh không có gì đến khi anh có tất cả.

Khó khăn lắm chúng tôi mới đính hôn, nhưng chỉ hai ngày sau, tôi phát hiện một album ảnh của anh giấu trong góc phòng.

Trong album đó, toàn là những bức ảnh một cô gái khoác tay anh và mẹ anh, tháng nào cũng có một lần gặp mặt, chưa bao giờ gián đoạn.

Nhìn bà cụ trên xe lăn, dù bị liệt nhưng vẫn không giấu được vẻ hài lòng, tôi bỗng thấy không hiểu nổi tại sao mình lại hầu hạ bà suốt tám năm. Và cũng không hiểu tại sao tôi lại yêu Lương Chính An suốt mười lăm năm.

Sau đó, tôi lặng lẽ hủy bỏ các gói điều trị phục hồi tiếp theo, bán đi tất cả những gì tôi đã mua bằng tiền của mình.

Tôi muốn xem thử bao lâu nữa Lương Chính An mới nhận ra là tôi đã biến mất.

1

“Chị Giang, chị chắc chắn muốn hủy tất cả các dịch vụ phục hồi, thuốc men và lịch hẹn chuyên gia không?”

Giọng của cô y tá ở đầu dây bên kia có vẻ không chắc chắn lắm. Có lẽ vì đây là lần đầu cô ấy gặp trường hợp người bệnh vẫn còn sống mà gia đình lại không ngại mất tiền để hủy các lịch hẹn chuyên gia.

 

“Ừm, hủy hết đi.”

“Được rồi, tổng số tiền hoàn lại là tám mươi ba ngàn bốn trăm ba mươi hai đồng, sẽ chuyển trả vào tài khoản của chị.”

Tôi lên tiếng xác nhận.

Khi điện thoại ngắt kết nối, tôi nhìn vào album ảnh, rồi nhìn tấm ván giường đã bị lỏng, ngay cả tiếng cười của tôi cũng run rẩy.

Nếu không nhờ tấm ván này lỏng ra, có lẽ cả đời tôi cũng không phát hiện ra điều này.

Những bức ảnh được bảo quản rất tốt, mặt sau mỗi tấm đều ghi rõ ngày giờ, địa điểm và những lời chúc.

Tôi đếm, tổng cộng có chín mươi bức.

Từ núi Trường Bạch ngập trong tuyết trắng đến bãi biển dừa lấp lánh ánh sáng, từ thảo nguyên mênh mông đến ngôi lâu đài cổ tách biệt trần thế.

 

Bốn mùa một năm, khắp mọi miền đất nước. Mỗi nơi đều là một khung cảnh khác biệt, nhưng bộ ba đó vẫn không thay đổi.

Và… xen lẫn giữa các bức ảnh là những lời cầu hôn của Lương Chính An ở mặt sau.

“Dĩnh Dĩnh, em lấy anh nhé?”

Tôi vuốt ve dòng chữ, thậm chí có thể hình dung được Lương Chính An đã làm thế nào lúc đó.

Khung cảnh nên thơ, người thân bên cạnh, chàng trai trẻ viết ra tình yêu nồng cháy, giơ lên cho người thương xem, vừa hy vọng vừa lo lắng.

Thật lãng mạn.

Chỉ tiếc là tôi không phải là cô gái trong ảnh.

Tôi thở ra một hơi dài, ký ức tua nhanh về quá khứ.

 

Tôi và Lương Chính An chính thức bên nhau từ năm nhất đại học.

Hôm đó, anh ấy nói chắc nịch rằng sẽ đi khắp mọi cảnh đẹp của đất nước trong hai mươi năm tới. Tôi từng nghĩ rằng anh đã quên lời đó, vì anh chưa bao giờ dẫn tôi đi du lịch một lần nào, ngay cả khi còn là sinh viên. Nhưng đến lúc này, tôi mới hiểu rằng câu nói năm đó không phải là dành cho tôi.

Mà là dành cho Dĩnh Dĩnh – Mạc Dĩnh Dĩnh.

Cô gái trong bức ảnh chắc là thanh mai trúc mã mà bạn anh ấy từng nhắc đến.

Tám năm trước, khi tôi từ bỏ cơ hội làm việc ở công ty nước ngoài, ánh mắt của bạn bè nhìn tôi đầy phức tạp.

Cô ấy nói:

“Nguyệt Hi, cậu là đang cứu một cái hố sâu đấy. Nếu Lương Chính An thực lòng, thì cậu ấy phải tự mình chăm sóc người mẹ bị liệt nửa người, chứ không phải để cậu đối mặt với một người mẹ câm và liệt như vậy.”

 

Khi đó, tôi không để lời đó vào tai, vì bà cụ quá hiền từ, còn chàng trai thì quá chín chắn và đàng hoàng, sao lại là một cái hố sâu được?

Nhưng chẳng ngờ đó lại là sự thật.

Tôi sống như một kẻ ngốc suốt mười lăm năm.

“Bạch tùng xanh tốt mùa đông, say đắm ánh dương.”

Đây là dòng trạng thái mà Lương Chính An dùng suốt mười lăm năm qua.

Tôi hít vào từng chút một, lồng ngực như có một miếng bọt biển đang cháy, vừa nghẹn ngào vừa đau đớn, không biết là đang giận vì sự lừa dối của anh, hay giận chính mình vì đã quá ngây thơ.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, đặt album về chỗ cũ.

Việc đầu tiên là tắt tự động gia hạn thanh toán tiền điện nước cho căn nhà này. Sau đó, tôi đặt vé máy bay hai ngày sau.

 

Những năm qua, để có thêm tiền chi trả cho việc điều trị của mẹ anh, ngoài nhận công việc dịch thuật ở nước ngoài, tôi còn dạy kèm ngoại ngữ cho bọn trẻ gần nhà. Bây giờ đột ngột ngừng dạy, tôi phải gặp mặt phụ huynh để giải thích.

Xong xuôi mọi việc, tôi mở hộp trò chuyện với Lương Chính An định nhắn tin chia tay. Nhưng tôi lại phát hiện ra anh nhắn tin cho tôi từ hai tiếng trước.

“Ga Nam Bình Đông, cửa ra, 11:24.”

Hôm nay là ngày họ trở về, cũng là ngày cuốn album chuẩn bị có bức ảnh thứ chín mươi mốt.

2

Tôi nhìn đồng hồ, đã là 11:30.

Lương Chính An gửi tin nhắn âm thanh hỏi tôi đã đến đâu rồi. Tôi nghe đi nghe lại ba lần, cuối cùng vẫn không đành lòng để anh và một bà lão lớn tuổi đợi ở vùng ngoại ô. Vừa lẩm bẩm trách mình nhu nhược, tôi vừa thay đồ và ra khỏi nhà.

 

Khi tôi đến sân bay, ngoài hai mẹ con Lương Chính An, tôi còn thấy Mạc Dĩnh Dĩnh. Chiếc áo khoác của Lương Chính An đang khoác trên người cô ấy, anh cúi đầu hỏi han như thể lo lắng cô ấy có lạnh không.

Tôi không xuống xe mà bấm còi hai lần, Lương Chính An chú ý đến, gõ nhẹ cửa kính xe, ra hiệu bảo tôi xuống giúp đỡ, còn anh thì lịch sự mở cửa xe để Mạc Dĩnh Dĩnh ngồi vào trong.

Đúng vậy, khu vực gần sân bay không thiếu xe, nhưng chẳng ai muốn nhận chở một bà lão bị liệt, chưa kể đến việc phải xoay sở với chiếc xe lăn không thể gập lại.

Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Mạc Dĩnh Dĩnh ở phía sau.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ấy nhìn về phía tôi, hơi ngại ngùng tháo chiếc áo khoác của Lương Chính An, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay.

“Chào chị dâu, em và anh An là hàng xóm từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Lần này tình cờ gặp lại, mẹ nuôi của em mời em về cùng, chị đừng hiểu lầm nhé.”

 

Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ bực mình mà nói bóng gió vài câu. Cùng là phụ nữ, tôi biết rõ thế nào là tán tỉnh và thế nào là xã giao.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ cười nhạt.

Lương Chính An đẩy mẹ anh tới, mở cửa ghế phụ rồi đưa bà vào ngồi. Anh nhìn tôi đang ngồi ở ghế lái, châm chọc:

“Chân em gãy rồi sao?”

Tôi không nói gì, chỉ mở cốp xe, Lương Chính An cau mày, không hài lòng, định với qua ghế phụ kéo tôi. Mạc Dĩnh Dĩnh vội vàng định xuống xe bảo cô ấy sẽ giúp.

“Đừng xuống! Cái này nặng lắm, em chưa từng làm, lỡ bị đau cơ thì sao?”

Trong khoảnh khắc đó, như có thứ gì nổ tung bên tai tôi. Vị đắng tràn ngập trong lồng ngực, cả cơ thể như đông cứng lại.

Thì ra anh cũng biết quan tâm.

 

Thì ra anh cũng biết cái xe lăn đó nặng thế nào.

Năm đó, anh cho rằng xe lăn gấp không an toàn, xe lăn điện thì quá đắt, nên nhất quyết chọn mua chiếc xe lăn đặc.

Mỗi lần lên xuống cầu thang, tay tôi đều đau nhức. Tôi đã nhiều lần bảo anh đổi một chiếc xe lăn nhẹ hơn, nhưng anh luôn từ chối với lý do an toàn của mẹ. Thậm chí khi tôi tự bỏ tiền mua xe lăn điện, anh còn nổi giận vứt nó đi.

Suốt tám năm, cánh tay tôi đã để lại những tổn thương không thể thấy rõ.

Từ giận dữ, ấm ức, đến cuối cùng là nhượng bộ và tự lừa dối mình. Tôi tự nhủ rằng anh chỉ là không hiểu, rằng anh chỉ nghĩ tôi có thể chịu đựng…

Nhưng bây giờ, tôi không thể tự lừa dối mình nữa.

________________________________________

3

Mẹ của Lương Chính An đặt tay lên cánh tay tôi, ánh mắt có vẻ thương xót.

 

Nếu không phải vì đã nhìn thấy những lời bà viết sau ảnh cho Lương Chính An và Mạc Dĩnh Dĩnh, tôi thực sự đã nghĩ bà coi tôi như con ruột.

Nhưng sự thật là, trong mắt bà, chỉ có Mạc Dĩnh Dĩnh mới xứng đáng làm con dâu bà mà thôi.

Mạc Dĩnh Dĩnh xuống xe, nói điều gì đó vào tai Lương Chính An, khiến anh đang bực bội muốn đập vỡ cửa sổ liền bình tĩnh lại và mang xe lăn vào cốp.

Trên đường về, hai người ngồi ở ghế sau, nói chuyện thì thầm với nhau, đôi lúc còn trêu chọc như tình nhân, mẹ của Lương Chính An cũng quay lại cười tươi. Trong xe lúc này chỉ còn mình tôi như một người tài xế thừa thãi.

Tôi từng nghĩ họ sẽ thiên vị Mạc Dĩnh Dĩnh, nhưng khi cảnh tượng này thật sự xảy ra, nhịp thở của tôi rối loạn, không kìm được mà đạp ga tăng tốc hết lần này đến lần khác.

Lương Chính An là giáo viên, còn tôi làm việc tại nhà.

 

Để không làm phiền công việc của anh và tiện chăm sóc mẹ anh, suốt tám năm qua, tôi luôn ngủ chung phòng với mẹ anh.

Vậy mà giờ đây, Lương Chính An vào phòng khách, còn Mạc Dĩnh Dĩnh vào phòng phụ…

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lát sau liền ngồi dậy cầm điện thoại của mẹ Lương Chính An. Theo thói quen, tôi dùng vân tay của mình để mở khóa, giao diện hiện ra như thường lệ. Tôi dừng lại, khóa màn hình và dùng vân tay của bà để mở lại điện thoại.

Quả nhiên, một giao diện khác hiện lên.

Ảnh chụp chung của Lương Chính An và Mạc Dĩnh Dĩnh sáng rõ trên màn hình, chói đến đau mắt.

Tôi mở hộp trò chuyện giữa bà và Lương Chính An, từng câu từng chữ đều là những lời thương mến dành cho Mạc Dĩnh Dĩnh. Kéo lên trên, tôi thấy một tin nhắn cách đây ba ngày.

 

“Mẹ, Giang Nguyệt Hi lại hỏi con về chuyện kết hôn.”

“Mẹ đã hỏi ba luật sư rồi, kết quả đều nhất trí là cưới cô ta chẳng có gì thiệt thòi cả.”



Bình luận

Loading...