Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiền của em, nợ của ai?

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện nghiêm túc đi là vừa rồi.”

19

Có nên đi không nhỉ?

Thành thật mà nói, sau khi trải qua chuyện với mẹ con Khúc Trì, tôi trở nên rất đề phòng người lạ.

Chỉ sợ bất cẩn một chút, lại trở thành “món ăn trên bàn tiệc của người khác”.

Nhưng người do cô Lưu giới thiệu thì chắc chắn không tệ.

Tôi có thể cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp như tình mẫu tử từ cô.

Trực giác mách bảo tôi, cô Lưu thực lòng quý mến tôi, và thật sự muốn tốt cho tôi.

Tôi cũng không thể vì từng bị tổn thương mà khép kín lòng mãi được.

Thế là tôi trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc gọn gàng tươm tất, đúng giờ có mặt tại nhà hàng cô Lưu đã hẹn.

Vừa bước vào, tôi liền nhận ra người đàn ông trong bức ảnh.

Anh ấy nhìn rất ổn, khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng, khí chất nghiêm túc.

Nếu lên phim, có thể đóng vai chú công an là cái chắc.

Chỉ có điều, anh ấy cứ thi thoảng lại liếc đồng hồ, như thể đang vội gì đó.

Tôi vội bước nhanh tới, nói:

“Em không đến muộn chứ ạ?”

Tôi còn đến sớm 5 phút cơ mà!

Anh ấy nhìn tôi một cái, giọng trầm ổn:

“Em là Tiểu Thôi?”

Tôi gật đầu:

“Anh là người cô Lưu giới thiệu ạ?”

Cô Lưu từng dặn: bây giờ không nên tìm hiểu trước, nói chuyện trực tiếp sẽ dễ “bắt được tia lửa điện” hơn.

Vì thế, ngoài tên của nhau ra, tôi và người đối diện… gần như chẳng biết gì cả.

Thấy tôi đến đúng giờ, anh ấy gật đầu nói:

“Chào em, anh là Tống Phi.”

“Em là Thôi Tinh Tinh, chào anh.”

Sau đó là một khoảng im lặng đầy gượng gạo.

Cuối cùng vẫn là Tống Phi mở lời trước:

“Anh có gì dính trên mặt à?”

Bởi vì tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy.

Tôi ngập ngừng:

“Anh… trông rất giống cô Lưu…”

Lúc xem ảnh không rõ lắm, nhưng gặp ngoài đời thì đúng là giống y đúc!

Tống Phi cười bất lực:

“Anh biết ngay là giấu không nổi mà.

Thật ra… anh là con trai cô Lưu.”

Trời ơi.

Cô Lưu chơi lớn quá.

Giới thiệu chính con trai ruột của mình cho tôi luôn!

20

Cô Lưu và chú đều là cán bộ trong cơ quan nhà nước, điều kiện gia đình rất khá.

Nghe nói con trai cô là nghiên cứu viên tại viện nghiên cứu, đúng chuẩn “con nhà người ta”, lại còn cao ráo, sáng sủa.

Một người như thế… còn cần mai mối sao?

Hình như thấy được sự ngạc nhiên trong mắt tôi, Tống Phi mỉm cười giải thích:

“Anh làm việc trong viện nghiên cứu, môi trường khá khép kín, ít có cơ hội tiếp xúc với con gái, nên vẫn độc thân đến giờ.

Còn mẹ anh… dặn anh rằng nếu em nhìn không thuận mắt ngay từ lần đầu thì đừng vội khai thân phận, để tránh sau này em thấy khó xử…”

Ừm, đúng kiểu lời cô Lưu sẽ nói thật.

Tôi bật cười thành tiếng:

“Cô Lưu hài hước ghê.”

Tống Phi nghiêm túc đáp:

“Anh cũng hài hước mà.”

“……”

Đúng là mẹ nào con nấy.

Tiếp theo đó, tôi và Tống Phi trò chuyện rất ăn ý.

Anh ấy nói chuyện điềm đạm, mạch lạc, tư duy rõ ràng.

Khi tôi kể về công việc, anh không những không tỏ vẻ chán, mà còn lắng nghe chăm chú, thậm chí đặt ra những câu hỏi rất sâu sắc.

Tôi thật sự cảm nhận được sự tử tế và trình độ từ con người này.

Ăn tối xong, Tống Phi đề nghị cùng đi xem phim rồi đưa tôi về.

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối, vui vẻ gật đầu.

Ngay lúc chúng tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, phía sau chợt có giọng nam vang lên:

“Thôi Tinh Tinh? Là em à?”

Tôi quay đầu lại nhìn.

Trời ơi – là Khúc Trì.

Tên này còn chưa tuyệt chủng à?

Khúc Trì nhìn tôi, lại nhìn sang Tống Phi, vẻ mặt kinh ngạc.

Hiển nhiên là không thể tin được tôi vẫn còn có thể hẹn hò với một người đàn ông tử tế như thế này.

“Người này… là bạn trai em à?”

Thật là vô duyên!

Tôi không trả lời.

Thu lại nụ cười, bình thản nói:

“Bọn em đi đây.”

Khúc Trì đứng yên tại chỗ, định bước theo, nhưng do dự một lát rồi cũng không dám nhúc nhích.

Ra đến cửa, Tống Phi bước tới bên cạnh tôi, hỏi nhỏ:

“Đây là cái gã từng tính toán em đúng không?”

Tôi trợn mắt:

“Cô Lưu kể hết cho anh nghe à?”

Tôi thấy xấu hổ cực kỳ!

Tống Phi chỉ cười nhẹ:

“Gặp anh ta rồi, anh càng tự tin hơn.”

21

Thế là, tôi bắt đầu hẹn hò với Tống Phi.

Sự xuất hiện của anh khiến tôi càng thấm thía một câu nói:

“Tuy đều là con người, nhưng khoảng cách giữa người với người đôi khi còn lớn hơn giữa người với thằn lằn.”

Khúc Trì – chính là con thằn lằn đó.

Buồn cười nhất là sau này, anh ta còn lén lút gọi điện cho tôi, hỏi mẹ tôi đã khoẻ hơn chưa.

Liên quan gì đến anh?!

Tôi cũng muốn hỏi thăm mẹ anh ta vài câu lắm ấy chứ.

Tôi nói:

“Đỡ nhiều rồi, nhờ phúc của anh. Không có gì thì em cúp máy nhé.”

Khúc Trì vội vã giữ tôi lại:

“Ê ê đừng mà… bạn trai mới của em biết tình hình nhà em không?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Biết chứ.”

Anh ta thở dài một lúc, rồi nói:

“Cái tên đó nhìn trơn bóng lắm, không đáng tin đâu. Em phải cảnh giác đó!”

“……”

Vẫn cái giọng điệu đạo đức giả năm nào.

Anh ta tiếp tục:

“Tinh Tinh, anh biết ngày xưa anh làm tổn thương em sâu sắc… nhưng anh cũng là bất đắc dĩ.

Nửa năm qua, anh luôn nhớ tới em…

Nếu em bớt lo chuyện nhà mẹ đẻ, thì… bọn mình vẫn còn cơ hội…”

“Tút… tút…”

Tôi dứt khoát ấn nút đỏ, rồi chặn số ngay lập tức.

Giọng của anh ta, tôi không muốn nghe thêm lần nào nữa.

22

Một năm sau, tôi và Tống Phi kết hôn.

Trong tiệc cưới, cô Lưu – à không, giờ là mẹ chồng tôi, nắm chặt tay mẹ tôi, xúc động nói:

“Chị thông gia, thật sự cảm ơn chị đã nuôi dạy một cô con gái tuyệt vời thế này.

Sau này tôi sẽ coi nó như con gái ruột của mình mà đối đãi!”

Mẹ tôi chỉ biết cười gượng, cả người cứng đờ, gần như không dám ngẩng đầu nhìn tôi.

Trước khi cưới, mẹ tôi đã hỏi xin tiền sính lễ.

Bà nói đó là “tục lệ quê nhà”, bảo chị tôi ngày xưa cũng nộp sính lễ cho bà.

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Vậy con có được của hồi môn không?”

Mẹ tôi đương nhiên không muốn bỏ tiền ra.

Bà bèn nói:

“Nhà mình không khá giả. Con đi làm bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không dành dụm được đồng nào?”

Tôi nói thẳng:

“Không có. Con lo được cho bản thân là may lắm rồi.”

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ kể cho nhà biết tình hình tài chính của mình.

Ăn mặc thì đơn giản, nói chuyện cũng khiêm tốn, nên họ luôn tưởng tôi sống không khá khẩm gì.

Mẹ tôi nghe vậy thì bí, đành bảo:

“Vậy thì trừ ra một ít từ tiền sính lễ, chẳng phải là của hồi môn à?”

Tôi bật cười lạnh:

“Con cũng phải ‘nhập gia tùy tục’. Ở thành phố này, nếu không có của hồi môn thì cũng không đưa sính lễ.

Không ai bắt con gái đi làm để kiếm tiền nộp về nhà cả.

Có cho thì mới có nhận.

Tới lúc đó, mẹ muốn đến dự đám cưới thì đến, không muốn thì thôi, con không ép.”

Mẹ tôi trợn mắt, tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng.

Nhưng bà biết tính tôi – nói là làm, nên cũng chẳng dám làm ầm lên.

Đến ngày cưới, bà thấy lễ cưới bên nhà chồng tôi được tổ chức cực kỳ hoành tráng, người nhà trai ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, lịch thiệp, bà lập tức tự ti, từ đó không dám lên tiếng gây chuyện nữa.

Tổ chức đám cưới thật sự rất mệt.

Đến tối, cuối cùng tôi và Tống Phi cũng được về nhà nghỉ ngơi.

Tống Phi thay đồ trước, sau đó bước đến phía sau tôi, hôn nhẹ lên sau gáy rồi nói:

“Anh đi tắm trước nhé… bảo bối!”

Nhìn ánh mắt tha thiết của anh, tôi đỏ mặt, gật đầu:

“Đi đi, nhanh lên.”

Tống Phi vừa bước được hai bước, lại quay lại, ghé tai thì thầm:

“Em có muốn… tắm chung không?”

Mặt tôi đỏ bừng:

“Không!”

Tống Phi cũng ngượng đến mức vành tai đỏ lựng, không dám nói gì nữa, cắm đầu chạy thẳng vào phòng tắm.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng như trào dâng một dòng suối dịu ngọt.

Tất cả mọi thứ… đều quá tốt đẹp.

Cứ như đang nằm mơ vậy.

Đúng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ.

【Tinh Tinh, anh nhớ em…

Sao em lại chặn anh? Có phải vì lúc trước anh làm em tổn thương quá sâu?

Thật ra, năm vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không nên vì bốc đồng mà chia tay với em.

Chúng ta quay lại đi, đời người như một vở kịch, vòng đi vòng lại… em vẫn là người tốt nhất với anh!!】

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, chỉ muốn nói một câu:

“Thêm lần nữa anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo công an đấy!”

Hết

(Đã hết truyện)

Không Phải Mối Quan Hệ Bao Nuôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Năm tôi nghèo đói nhất, tôi làm việc cho Trần Kính. 

 

Đổi một ngày ghi chép lấy một bữa ăn.

 

Sau này khi tốt nghiệp đại học, Trần Kính tìm đến tôi: 

 

“Hai triệu tệ, qua đây, làm vị hôn thê của tôi.”

 

1.

 

Hồi học cấp ba, mẹ tôi không cho tôi tiền, một đồng cũng không.

 

Bà ấy nói: “Mày đã có gan cứng đầu đòi đi học, chẳng lẽ lại sợ không có tiền ăn cơm?”

 

Nhưng tôi vẫn đi học, mang theo 200 tệ mình bí mật tích góp.

 

200 tệ đó tôi dè sẻn dùng được nửa tháng. Sau khi tiêu hết tiền, tôi chỉ còn cách uống nước cầm hơi. Thời đó, trong lớp còn chưa có bình đun nước.

 

Chỉ có nước lạnh ngắt làm đầy bụng, trời thu se lạnh khiến tôi cảm thấy dạ dày mình như đóng băng.

 

Chỉ cần lắc nhẹ, tôi có thể nghe tiếng nước trong bụng. Tôi cứ thế chịu đói suốt ba ngày.

 

Lúc đó tôi mới 14 tuổi, đói ba ngày đến nỗi nhìn người ta cũng muốn cắn một miếng.

 

Ngay cả cỏ ven đường, tôi cũng nhổ lên để thử mùi vị.

 

Khi tôi gần như đói lả, Trần Kính ngồi bên cạnh tôi ăn cơm.

 

Tôi nhìn Trần Kính, anh ấy quay đầu bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. 

 

Tôi không động đậy, chỉ chăm chăm nhìn vào hộp cơm hấp dẫn kia.

 

Trần Kính bị ánh mắt của tôi dọa đến nổi da gà, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn chung không?”

 

Mắt tôi lập tức sáng lên: “Được không?”

 

Anh ấy thở phào, gật đầu: “Ăn đi! Mẹ tôi cho nhiều quá, tôi cũng không ăn hết…”

 

Sau này Trần Kính kể lại, ánh mắt tôi lúc đó không giống như muốn ăn cơm, mà giống như muốn ăn thịt anh ấy.

 

Trần Kính sợ đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần đưa cơm cho tôi, mới có thể chuộc lại mạng sống của mình.

 

Tôi làm việc cho Trần Kính rất lâu. Trong giờ học, tôi giúp anh ấy chép bài. Ngoài giờ, tôi giúp lau bàn.

 

Đổi lại không nhiều, chỉ là một bữa cơm, hoặc hai bữa cơm.

 

Mỗi lần mang cơm, anh ấy đều mang thêm một phần cho tôi. Một hộp cơm tôi chia thành ba phần ăn sáng, trưa, tối, nhưng vẫn không đủ no.

 

Trần Kính bắt đầu lén đưa thêm đồ ăn vặt mà mẹ anh ấy chuẩn bị.

 

“Đây là khô bò, mẹ tôi mang về dịp Tết, chắc vẫn còn ăn được.”

 

Tôi nhận lấy, nhai nhai nhai… không nhai nổi.

 

“Đây là bánh trung thu.”

 

Tôi cầm lấy, nhân ngũ nhân, giòn rụm, nhai nhai nhai.

 

“Đây là men tiêu hóa mẹ tôi mua.”

 

Tôi do dự một chút, nhanh chóng xé vỏ, nhai nhai nhai…

 

Trần Kính đưa đồ ăn cho tôi trong giờ học, tôi cũng lén ăn. 

 

Sau khi tan học, anh ấy nhìn tôi trố mắt: “Hai hộp men tiêu hóa lớn mà cậu cũng ăn hết rồi?”

 

“Ừm…”

 

Anh ấy bất lực thở dài: “Tiết Yên Yên, tôi có nuôi chec cậu không đây?”

 

Anh ấy có nuôi ch*t tôi không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn tôi đã gần chec đói rồi.

 

2.

 

Tôi sống nhờ đồ ăn Trần Kính mang đến suốt một thời gian dài.

 

Cho đến kỳ nghỉ Quốc khánh, ban đầu tôi định về nhà.

 

Nhưng vừa đặt chân đến cửa, mẹ tôi đã túm lấy cổ áo và kéo tôi ra ngoài. Bà ấy không cho tôi vào.

 

Mẹ tôi nói: “Mày đi học một ngày, tao không nhận mày là con một ngày. Con gái nhà người ta bằng tuổi mày đều vào Nam làm công nhân cả rồi, chỉ có mày là đỏng đảnh. Nếu mày giỏi thế, không nghe lời, thì đừng trông chờ gì vào gia đình nữa. Tự nuôi sống bản thân đi, tốt nhất là đừng về nhà.”

 

Tôi hít hít mũi, đứng lúng túng ở cửa với chiếc ba lô trên vai. 

 

Từ trong nhà, mùi gà hầm thơm nức bay ra, cánh cửa thì đang mở toang.

 

Mẹ tôi bê nồi gà ra, em trai và em gái tranh nhau giành phần.

 

Em gái út cầm miếng thịt gà, liếc nhìn về phía tôi, liền bị mẹ tát nhẹ một cái: “Ăn của mày đi, nhìn nó làm gì!”

 

Em gái không dám động đậy, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tiếp. 

 

Tôi cúi đầu, ánh sáng mờ mờ trong nhà kéo dài bóng của tôi trên mặt đất. Hình bóng phản chiếu cũng cúi đầu, trông thật buồn bã.

 

Sau đó mẹ tôi đóng cửa lại, ánh sáng biến mất. Tôi ôm ba lô bước đi, đêm đó ngủ lại ở ga tàu.

 

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Trần Kính. 

 

Anh ấy đang chuẩn bị cùng bố mẹ đi du lịch. 

 

Lúc đang xếp hàng kiểm vé, Trần Kính ngẩng đầu lên, giật mình khi thấy tôi.

 

“Sao cậu ở đây?”

 

“Mẹ không cho tôi về nhà, ở ga tàu này ấm hơn.”

 

“C.h.ế.t tiệt, đó là mẹ ruột cậu đấy à?”

 

“Ừmm.”

 

“…”

 

Hôm đó, Trần Kính không lên tàu. Anh ấy nói gì đó với bố mẹ, sau đó họ rời đi mà không có anh ấy.

 

Trần Kính tiễn bố mẹ xong, quay lại nhìn tôi rồi thở dài:

 

“Đi, đi, đi, đến nhà tôi.”

 

Anh ấy đi phía trước, tôi vội đeo ba lô chạy theo.

 

Trần Kính hơn tôi hai tuổi, chân dài, mỗi bước anh ấy đi, tôi phải bước ba bước mới đuổi kịp.

 

Trần Kính đi được hai bước thì quay lại, lấy ba lô của tôi mang hộ. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt chạm nhau, anh bật cười.

 

“Tiết Yên Yên, tôi đúng là số nhọ, sao lại gặp phải cậu. Lẽ ra hôm nay tôi được ra biển chơi với bố mẹ rồi, kết cục giờ lại phải vác ba lô cho cậu.”

 

“Tôi xin lỗi.”

 

“Thôi, thôi, cậu đói không?”

 

“Đói…”

 

“Được rồi, nhân lúc tôi còn tiền, dẫn cậu đi ăn nhà hàng!”

 

3.

 

Tôi ở nhà Trần Kính bảy ngày. Nhà anh ấy khác hoàn toàn nhà tôi.

 

Nhà tôi có bốn đứa trẻ, đứa lớn khóc, đứa nhỏ quậy, bốn anh em chen chúc trong một phòng, lúc nào cũng lộn xộn.

 

Còn nhà Trần Kính chỉ có mỗi mình anh ấy, cả nhà được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp và đẹp đẽ.

 

Khu chung cư có cây xanh, có thang máy, trong nhà có phòng khách riêng, ban công trồng hoa cỏ. Điểm trừ duy nhất là… không có gì ăn.

 

Nửa đêm tôi bị đói tỉnh, lục tung mọi ngóc ngách cũng không tìm được gì, ngay cả men tiêu hóa cũng không có. 

 

Cuối cùng, tôi để ý đến cây quýt nhỏ trên ban công.

 

Tôi nhìn chằm chằm cây quýt nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Trần Kính đi ngang qua ban công và hét lên một tiếng chói tai:

 

“!!! Mẹ ơi, có ma!!!”

 

Tôi sững người, quay lại nhìn anh ấy. Lúc này, Trần Kính mới nhận ra đó là tôi.

 

“Không phải, Tiết Yên Yên, cậu ngồi xổm ở ban công làm gì? À… quýt… Cậu muốn ăn thì cứ hái đi!”

 

Hôm đó, Trần Kính sợ đến chảy nước mắt, còn tôi cũng khóc, vì cảm động ôm trái quýt.

 

Quýt ngọt lắm, ngon tuyệt!

 

Hôm sau, Trần Kính dẫn tôi ra ngoài mua đồ ăn, mua cả đồ vặt. Anh ấy dặn đi dặn lại:

 

“Tiết Yên Yên, cậu không được nửa đêm không bật đèn, không buộc tóc mà ngồi rợn rợn trên ban công nữa đâu.”

 

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, cảm động nhìn anh ấy. Trần Kính đối mắt với tôi, ngớ người một lúc lâu rồi bật cười:

 

“Đi thôi! Về nhà.”

 

Hôm đó về nhà, tôi nấu cơm. Nấu xong thì làm bài tập, làm xong lại giảng bài cho Trần Kính.

 

Anh ấy không mấy chú ý, ngồi nghịch ngợm nhìn quyển bài tập, nghe được câu được câu chăng.

 

Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh cầm chứng minh nhân dân của tôi lên hỏi:

 

“Tiết Yên Yên, cậu học cấp ba rồi, sao mới 14 tuổi?”

 

Tôi nghĩ một chút rồi nghiêm túc giải thích:

 

“Hồi tiểu học tôi nhảy lớp. Tôi không học mẫu giáo, 6 tuổi vào thẳng lớp một. Học xong lớp một thì chuyển sang học lớp ba, nên nhỏ hơn mọi người hai tuổi.”

 

“Chậc, gấp gáp học làm gì?”

 

“Hồi đó bố mẹ tôi nói 16 tuổi phải đi làm rồi. Lúc nhỏ tôi nghĩ chỉ cần thi đỗ đại học trước 16 tuổi thì sẽ không phải đi làm. Nhưng đến cấp ba lại phải đóng học phí, nên bố mẹ vẫn bắt tôi đi làm. Họ nói bên ngoài không nghiêm ngặt như ở nhà, 14 tuổi cũng có thể kiếm tiền.”

 

“…”



Bình luận

Loading...