Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiền của em, nợ của ai?

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

1

Suốt cả năm cày cuốc như trâu như ngựa, cuối cùng tôi cũng nhận được thông báo tiền thưởng Tết đã về tài khoản.

Tôi ngồi đếm từng con số một cách kỹ lưỡng, lòng đầy kích động:

“Một, mười, trăm, nghìn… tám mươi nghìn!”

“Yeahhhh!”

Phấn khích đến mức phải hét lên dù đang chen chúc trên tàu điện ngầm.

Mấy hôm trước, sếp có lấp lửng rằng năm nay ai cũng làm tốt, có thể sẽ được thưởng gấp đôi. Tôi chỉ nghĩ là nói cho vui. Ai ngờ thật!

Sau cả một năm làm việc theo chế độ 996*, cuối cùng cũng coi như có chút an ủi.

Tôi lâng lâng rời ga tàu, cảm giác như vừa trúng số, bước đi cũng nhẹ như đang lướt trên mây.

Bên ngoài, Khúc Trì – bạn trai tôi – đang đứng đợi, tay đút túi quần, dáng vẻ thư thả như thường lệ.

2

Vừa thấy tôi, anh ấy dang tay ôm chầm lấy:

“Bé cưng hôm nay vui dữ vậy?”

Tôi cười tít mắt:

“Anh đoán thử xem, em được thưởng bao nhiêu?”

Mắt anh sáng rỡ:

“Năm vạn?”

Năm ngoái công ty tôi phát 40.000, đoán vậy là hợp lý.

Tôi giơ tay ra hiệu con số bằng động tác.

“80.000?” – anh ấy tròn mắt ngạc nhiên.

“Ừm!” – tôi gật đầu, cười đến không thấy tổ quốc.

Với người khác có thể chẳng là gì, nhưng với tôi thì đúng là một chiến tích rực rỡ.

Khúc Trì vui lây, hào hứng xoay tôi một vòng giữa đường:

“Ghê thật đó!”

Tôi cũng không khách sáo gì, gật mạnh:

“Đúng vậy! Em thấy mình siêu ghê! Cuối cùng cũng sắp mua được nhà rồi!”

Sau bao nhiêu năm cố gắng, rốt cuộc tôi cũng sắp có được một mái nhà thuộc về riêng mình.

Khúc Trì hơi khựng lại:

“Mua nhà?”

Tôi không để ý lắm đến vẻ mặt của anh, vẫn hào hứng nói tiếp:

“Ừ, em coi nhà hết rồi, ngay gần công ty luôn, đi làm tiện, xung quanh lại có trung tâm thương mại, mua đồ…”

Tôi chưa kịp nói hết, anh ấy đã cắt ngang:

“Nhà anh để dành bao nhiêu năm còn chưa đủ mua ở khu đó, em có 80.000 mà cũng mơ mộng tới mức đó? Đúng là tiêu xài hoang phí!”

Tôi liền nghiêm túc đính chính:

“Không phải chỉ có thưởng Tết! Cộng dồn lại em có 400.000 rồi!”

Khoản tiền này là thành quả tôi tích cóp suốt ba năm qua, chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai.

Nếu không vì chuyện hai đứa đang tính tới hôn nhân, tôi vốn cũng chẳng có ý định chia sẻ.

3

Nhưng trái với kỳ vọng, Khúc Trì chẳng hề tỏ ra vui mừng. Trái lại, mặt anh ấy bắt đầu tối sầm.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin:

“Em mới làm có ba năm mà để dành được từng ấy hả?”

Câu hỏi nghe chẳng khác nào tôi vừa đi cướp ngân hàng về.

Dù vậy, phản ứng đó cũng không khó hiểu – bởi đúng là tôi “mát tay” trong khoản kiếm tiền thật.

Thu nhập của tôi đến từ ba nguồn chính:

Một là lương cứng từ công ty.

Hai là thu nhập từ những job freelance ngoài giờ.

Ba là tiền tôi kiếm được từ việc bán khóa học online.

Khúc Trì chỉ biết đến lương công ty và biết tôi có làm thêm chút đỉnh, nhưng không nghĩ rằng tôi có thể tiết kiệm được nhiều đến như vậy.

Năm đầu đi làm, tôi tập trung hết sức vào công việc chính. Cày ngày cày đêm, vừa học vừa làm, còn tranh thủ thi lấy chứng chỉ.

Có những ngày tôi làm đến khuya mới về tới nhà.

Nhưng khi đã nắm vững chuyên môn, tôi bắt đầu nhận thêm vài job bên ngoài.

Ban đầu chỉ là mấy việc lặt vặt, tiền ít, lại hay bị mấy người “lão làng” trong ngành chê bai.

Nhưng tôi không để tâm, ai thuê gì tôi cũng nhận làm, hơn nữa làm cực kỳ có tâm.

Cứ như thế, tôi xây dựng được uy tín, rồi dần dần có khách hàng quen, công việc chất lượng hơn cũng tự tìm đến.

Song song đó, tôi hay chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm làm việc lên các nền tảng mạng xã hội. Khi có một lượng người theo dõi ổn định, tôi bắt đầu tổng hợp thành khóa học, bán cho những ai quan tâm đến nghề.

Cũng nhờ vậy mà tài khoản tiết kiệm của tôi lớn dần, từng bước biến ước mơ sở hữu nhà thành hiện thực.

4

Nghe tôi giải thích xong, sắc mặt Khúc Trì mới dịu xuống:

“Anh cứ tưởng em tiêu hết tiền vào thuê nhà với ăn uống rồi chứ, ai ngờ giỏi vậy! Đúng là vợ anh!”

Anh cười tán thưởng.

Thực ra mấy năm nay công việc áp lực quá, nên tôi luôn cho phép bản thân được ăn uống đàng hoàng một chút – như một cách tự thưởng cho chính mình.

Có lẽ vì thế, Khúc Trì mới tưởng tôi chẳng dành dụm được là bao.

Lần hiếm hoi tôi mở lòng chia sẻ, cũng thấy vui vui:

“Biết em giỏi là được rồi!”

Nếu sau này cưới tôi, chắc anh ấy sẽ càng nhận ra tôi không chỉ biết kiếm tiền mà còn biết quản lý tài chính, đúng chuẩn “hàng hiếm”.

Sau đó, cả hai cùng đi ăn tối như thường lệ.

Chờ đến khi sắp ăn xong, Khúc Trì mới nghiêm túc mở lời:

“Tinh Tinh này, mình quen nhau cũng được một năm rồi. Nếu xác định gắn bó lâu dài, thì anh muốn nói rõ một vài chuyện.”

Giọng anh trầm xuống, nghe có vẻ trang trọng.

Tôi bỗng thấy tim mình có chút bất an.

“Anh nói đi.” – tôi đặt đũa xuống, nhìn anh chăm chú.

Anh bắt đầu chậm rãi:

“Em cũng biết mà, tuổi mình không còn nhỏ. Anh hai bảy, em hai sáu, cũng đến lúc tính tới chuyện kết hôn rồi.

Ba mẹ anh đang tính hỗ trợ anh mua một căn hộ ở đây làm nhà tân hôn.

Nhưng giá nhà giờ đâu có rẻ. Không thể nào trả hết một lần được, nên chắc chắn phải vay ngân hàng…”

Nơi tụi tôi sống chỉ thuộc dạng thành phố hạng hai, hạng ba gì đó, nhưng giá nhà thì vẫn cao đến chóng mặt.

Ba mẹ Khúc Trì đều là giáo viên cấp một ở quê, lương lậu chẳng dư bao nhiêu sau mấy chục năm dạy học.

Tôi luôn hiểu hoàn cảnh của anh nên xưa nay chưa từng đòi hỏi hay nhắc tới chuyện tiền nong.

Không ngờ, hôm nay chính anh là người nhắc đến trước.

“Bây giờ mà em đem hết tiền tiết kiệm và khoản trong quỹ nhà ở đi mua căn hộ, thì sau này tụi mình cưới nhau, lấy đâu tiền trả nợ nữa?”

5

Tôi nghe mà nhíu mày, ngẩn người hỏi:

“Nhà anh mua là do ba mẹ anh bỏ tiền, khoản vay cũng là anh đứng tên vay, chuyện đó thì liên quan gì đến việc em mua nhà?”

Tôi bắt đầu thấy khó hiểu về điều anh ấy thực sự muốn nói.

Khúc Trì khẽ ho một tiếng, có phần không hài lòng:

“Nhưng một mình anh vay thì không đủ!

Sau này còn phải chi tiêu sinh hoạt, không thể đổ hết vào trả nợ được!”

Ý anh ấy là… nếu không có tôi, anh ấy sẽ không gánh nổi căn nhà?

Tôi thở dài, nói:

“Khúc Trì, nếu anh đã nói thẳng như vậy thì em cũng không vòng vo.

Nếu chuyện mua nhà của anh có phần của em, thì lẽ ra nên đợi sau khi tụi mình đăng ký kết hôn, và nhà đó cũng phải đứng tên cả hai chứ, đúng không?”

Đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?

Khúc Trì im lặng.

Một lúc sau mới lên tiếng:

“Em xem, luật hôn nhân bây giờ cũng rất rõ ràng, quyền sở hữu nhà phải dựa trên tỷ lệ đóng góp tài chính…”

“Tiền cọc nhà chắc chắn là ba mẹ anh bỏ ra, nên đương nhiên phải đứng tên anh hoặc ba mẹ anh.

Còn sau khi tụi mình cưới, phần trả góp thì sẽ chia đôi – mỗi người một nửa.”

…Ý anh là: muốn tôi cùng trả nợ vay, nhưng lại không muốn thêm tên tôi vào sổ đỏ?

Một cảm giác thất vọng không nói nên lời dâng lên trong lòng.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Khúc Trì, nếu là anh, anh sẽ chọn gì? Một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình, hay chỉ được chia phần nhỏ bé, đáng thương trong đó?”

Tôi làm trong ngành tài chính, mấy phép tính đơn giản thế này mà không rõ thì đúng là phí công đi làm.

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Khúc Trì sa sầm xuống:

“Anh thấy em quá ích kỷ! Chưa bao giờ nghĩ cho anh!

Anh thật lòng muốn cưới em, muốn cho em một mái nhà, còn em thì chỉ biết nghĩ cho bản thân!”

Quãng thời gian quen nhau, Khúc Trì đối xử với tôi cũng không tệ, lại chủ động nhắc đến chuyện cưới xin.

Tôi từng thấy vui, nghĩ anh là người đàn ông biết lo lắng, biết gánh vác.

Nhưng giờ phút này, tôi chỉ thấy anh quá tính toán, quá nhỏ nhen.

Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

“Vậy em cũng góp một phần tiền cọc.”

Bố mẹ Khúc Trì cùng lắm cũng chỉ có thể giúp anh được 3–4 trăm nghìn, tính ra vẫn không bằng số tiền tôi dự định bỏ ra.

Tôi đề nghị:

“Cả hai ta cùng chia đôi tiền cọc, góp chung trả góp. Nhà đứng tên cả hai người, vậy được chưa?”

Với tôi, kết quả như vậy vẫn còn tạm chấp nhận được.

Nhưng Khúc Trì không nghĩ đây là một đề nghị hợp lý.

Anh phản bác:

“Vậy rồi đổ hết tiền vào nhà, còn lấy gì mà sửa sang, trang trí?”

…Anh ấy đang tính để tôi lo phần nội thất?

Trong lòng tôi mỗi lúc một lạnh, tôi nhàn nhạt nói:

“Không có tiền thì để dành thêm vài năm nữa.

Nhà đâu có chạy mất.”

(Còn tiếp)


Bình luận

Loading...