Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thử Lòng

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Hứa Ân nước mắt lưng tròng, ngập ngừng nói chẳng nên lời.

Phương Đồng sốt ruột, nhưng vẫn hạ giọng an ủi:

“Đừng sợ, có tụi mình ở đây.”

Thân thể Hứa Ân khẽ run, ánh mắt nhanh chóng lướt về phía góc phòng, nét mặt cứng lại:

“…Cũng không có gì, chỉ là, chỉ là em nghĩ cô giáo chắc không thích em cho lắm.”

“Em đưa thuốc cho cô, cô… cô không nhận.”

Tôi cắt lời, mỉm cười dịu dàng:

“Không chỉ không nhận, tôi còn nói là đồ cũ, bẩn.”

“Đúng không, cô Hứa?”

Nước mắt Hứa Ân lập tức rơi lã chã.

Thấy cảnh đó, ánh mắt mọi người nhìn tôi bắt đầu có phần dò xét.

“Có lẽ là em làm sai ở đâu đó.”

“Em… em vẫn nên tự phạt ba ly để xin lỗi cô giáo vậy.”

Giáo viên thấy tôi giữ vẻ bình thản, nhẹ kéo tay tôi, thấp giọng hỏi:

“Con bé này, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Đừng nói nửa chừng, cô biết em không phải loại người như thế.”

Lòng tôi thoáng ấm lại, tôi né tránh động tác nâng ly của Hứa Ân.

“Thôi đi, tôi không chịu nổi đâu.”

“Tôi nói bẩn, là nói cái người cứ dây dưa với chồng tôi – cô – bẩn.”

“Hiểu chưa, cô Hứa?”

Đúng lúc này, Phó Chính Thanh đẩy cửa bước vào, nghe rõ ràng rành mạch toàn bộ câu nói ấy.

Anh ta đứng khựng tại chỗ, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy tuyệt vọng và bối rối.

Trước buổi tiệc, Phó Chính Thanh lại một lần nữa hỏi tôi khi nào thì về nhà.

Sự đeo bám bất thường khiến tôi phát chán.

Thế là tôi hời hợt trả lời:

【Bận, anh nhất định phải bắt em về sao?】

【Nhớ quá thì tự bay đến đi.】

Không ngờ, anh ta thực sự tới.

Hứa Ân cũng nhìn thấy anh ta, vui mừng chạy đến, nhưng anh ta lại bước qua cô ta, đi thẳng về phía tôi.

Giọng run rẩy:

“Tri Niệm, em… em biết hết rồi sao?”

13

Tôi điềm nhiên, giọng phẳng lặng:

“Ừ, biết rồi.”

“Cả vụ cá cược của anh, những cuộc trò chuyện với đám bạn, em đều biết.”

“Biết cả việc anh thuê sinh viên đại học dụ dỗ vợ mình.”

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Phó Chính Thanh nắm chặt cổ tay tôi, vẻ mặt tiều tụy như dã thú bị dồn vào đường cùng, nói năng lộn xộn:

“Không, không phải đâu.”

“Anh… chỉ đùa thôi.”

“Người anh yêu là em, giữa anh và cô ta thật sự chưa có gì xảy ra.”

“Anh thừa nhận, đã có khoảnh khắc dao động, nhưng anh thề, anh chưa từng chạm vào cô ta!”

Nghe đến đó, Hứa Ân rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ điên dại và tuyệt vọng, gần như sụp đổ.

Cô ta đập mạnh vào ngực Phó Chính Thanh:

“Anh lừa tôi!”

“Anh nói cũng thích tôi mà! Anh nói anh và vợ chỉ còn trách nhiệm chứ không còn tình cảm mà!”

“Chính anh nói nếu cô ấy ngoại tình thì anh sẽ có cớ ly hôn!”

Sắc mặt Phó Chính Thanh lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta đẩy mạnh Hứa Ân ra:

“Cô im miệng!”

“Ai cho phép cô làm ầm lên trước mặt vợ tôi!”

“Cút!”

Hứa Ân bị hất văng ra, đập mạnh vào tường, rồi ngã sõng soài xuống đất.

Mãi sau mới hoàn hồn, bật khóc nức nở trong đau đớn.

Ánh mắt cô ta trống rỗng, hồn vía như tan biến.

Chỉ còn lại những giọt nước mắt loang dài trên má là chứng minh cô ta vẫn còn sống.

Phó Chính Thanh ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không bước tới đỡ.

Anh ta quay sang tôi, giọng gấp gáp:

“Tri Niệm, tin anh đi.”

“Giữa anh và cô ta, thật sự không có gì cả.”

“Ting” – một tiếng thông báo vang lên.

Tôi đưa cho anh ta xem thỏa thuận ly hôn vừa nhận được:

“Vừa gửi vào điện thoại anh rồi đấy.”

“Nhớ ký tên.”

“Phòng này có lắp camera, đừng để tôi phải bắt anh ra đi tay trắng.”

Tôi từng chút từng chút rút tay ra khỏi tay anh ta, rõ ràng, dứt khoát:

“Quên chưa nói, anh – cũng thật bẩn thỉu.”

Tạm biệt giáo viên hướng dẫn xong, tôi hoàn toàn phớt lờ Phó Chính Thanh đang đuổi theo sau.

Vừa bước xuống tầng một, một chiếc Maybach dừng lại ngay trước mặt tôi.

Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt điển trai đến vô đạo đức của Trình Dự hiện ra, cười với tôi:

“Cô gái này, cần đi nhờ xe không?”

Tôi quay đầu lại, thấy thang máy đang sắp tới tầng một.

Không muốn nghe mấy lời ăn năn hối lỗi muộn màng của Phó Chính Thanh.

Tôi dứt khoát mở cửa xe bước lên.

Cùng lúc đó, thang máy cũng mở ra.

Phó Chính Thanh tuyệt vọng lao ra, nhưng chiếc Maybach đã lướt đi từ lúc nào.

Trình Dự hừ lạnh một tiếng:

“Nhìn cứ như hồn ma đàn ông thất tình vậy.”

Tôi bật cười:

“Cái ví von gì thế hả?”

Trình Dự bĩu môi:

“Chị không biết à?”

“Đêm thứ hai chúng ta ở khách sạn, anh ta đã ngồi rình dưới sảnh rồi.”

“Đêm nào cũng có mặt.”

???

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

Bảo sao Phó Chính Thanh đến nhanh vậy.

Ban đầu tôi còn tưởng anh ta mượn được chuyên cơ của bạn bè.

Nhưng nghĩ lại, xin phép lịch trình bay đâu phải chuyện một sớm một chiều.

“Anh ta ngồi đó làm gì?” – Tôi thật sự không hiểu nổi.

Trình Dự lại hừ nhẹ:

“Ai mà biết.”

“Đừng cố đoán tâm lý của gã tra nam.”

Xe chở chúng tôi thẳng đến sân bay.

Chuyến bay nhanh chóng hạ cánh ở Thượng Hải.

Phó Chính Thanh liên tục nhắn tin, nhưng tôi chỉ trả lời một câu duy nhất:

【Ký vào đơn ly hôn đi.】

【Ba năm vợ chồng, hãy chia tay trong êm đẹp.】

【Đừng để em phải căm ghét anh.】

Anh ta cứ lần lữa mãi không ký.

Sau này tôi nghe nói, Hứa Ân vẫn dai dẳng bám theo anh ta, muốn đi Thượng Hải cùng.

Trên đường đến sân bay, hai người cãi nhau.

Hứa Ân gãy hai xương sườn.

Phó Chính Thanh mất một chân.

Sau ca phẫu thuật, vừa tỉnh lại, câu đầu tiên anh ta nói với tôi là:

“Anh đồng ý ly hôn.”

“Tri Niệm.”

“Anh nghĩ thông rồi, sẽ không níu kéo em nữa.”

Tôi kéo khóe môi cười nhạt, không nói gì cay nghiệt.

Luật sư nhanh chóng đến nơi, Phó Chính Thanh ký đơn ly hôn dứt khoát.

Tôi xoay người bước đi.

Phó Chính Thanh bất ngờ gọi với theo:

“Tri Niệm!”

Tôi không dừng lại, cứ thế bước thẳng về phía trước.

Ngoài hành lang bệnh viện, Trình Dự đang đứng đó, vẻ mặt đắc ý như tiểu nhân vừa đạt được chiến công.

Tôi khẽ bật cười, lặng lẽ cho phép cậu ta đi cùng bên cạnh.

Dù cuộc hôn nhân của tôi đã thành đống hoang tàn, nhưng tôi vẫn có thể trồng hoa hồng giữa đống tro tàn ấy.

Bởi vì tôi, Lâm Tri Niệm, luôn hiểu rõ — một kiến trúc sư vĩ đại.

Chưa bao giờ thiếu… dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.

(Đã hết truyện)

Ngay Trước Khi Ký Tên (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1.

Vì âm thanh điện tử kỳ lạ vang lên trong đầu, tôi vẫn chưa đặt bút ký tên.

Chồng tôi – Trần Phi – thấy vậy thì sốt ruột, liên tục thúc giục:
“Ninh Ninh, mau ký đi, nhân viên còn đang chờ kìa.”

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rồi thản nhiên đặt bút xuống.

Trần Phi càng nóng nảy hơn, trông như thể chỉ hận không thể ký thay tôi cho xong.

Chưa kịp để anh ta mở miệng, gương mặt vốn bình tĩnh của tôi bỗng nhăn nhó, lộ vẻ đau đớn:
“Không được… bụng em đột nhiên đau quá, chịu không nổi, em phải vào nhà vệ sinh trước.”

Trước ánh mắt bất lực của nhân viên và sự bực bội của Trần Phi, tôi vội vã chạy vào phòng vệ sinh công cộng.

Bên trong không khí nồng nặc khó ngửi, nhưng lúc này lại trở thành cứu cánh cho tôi.

Tôi và Trần Phi quen nhau từ thời đại học.
Nói thật, nếu không phải vì sự dịu dàng và ân cần của anh ta ngày ấy, tôi cũng chẳng gật đầu đồng ý lời tỏ tình.

Ba năm yêu nhau, anh ta chỉ dẫn tôi về quê đúng một lần.
Sau đó anh ta nói quê nghèo khó, xa xôi, đi lại bất tiện, nên chẳng còn nhắc tới việc đưa tôi về nữa.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, trong căn nhà nhỏ của họ khi ấy, ngoài cha mẹ Trần Phi và chúng tôi, còn có thêm một người.

Một cô gái nhút nhát, rụt rè.

Trần Phi bảo đó là chị em họ xa, không cha mẹ thân thích, nên đến nương nhờ nhà anh.

Song tôi nhận ra, giữa hai người họ… có gì đó không bình thường.

Động tác chạm vào nhau quá mức tự nhiên, ánh mắt cô ta nhìn tôi thì luôn né tránh.
Mỗi khi chỉ còn tôi với cô ta ở chung một chỗ, biểu cảm ấy lại trở thành dáng vẻ “muốn nói mà không dám nói”.

Ngay từ lúc đó, tôi đã thấy người phụ nữ kia có gì đó không bình thường.
Nhưng khi ấy, tôi không nghĩ sâu.

Chẳng lẽ… lời “nó” vừa nói chính là ám chỉ cô ta?

Nghĩ tới đây, tôi thử dùng ý niệm trò chuyện với giọng nói trong đầu:
“Anh là ai? Tại sao tôi phải tin?
Người đó… có phải chính là ‘em họ xa’ của Trần Phi?”

Âm thanh điện tử lại vang lên, lạnh lùng và rõ ràng:
“Đúng, chính là cô ta. Nhưng cô ta không phải em họ gì cả, mà là vợ nuôi từ nhỏ của hắn.”

“Còn tôi, tên là ‘Hy Vọng’, một hệ thống cứu rỗi. Tôi tìm đến vì phát hiện cô đủ điều kiện để liên kết.”

“Trong quỹ đạo ban đầu, cô sẽ bị Trần Phi từng bước hãm hại, cuối cùng mất mạng, chết thảm không ai hay biết.”

“Hắn không chỉ thoát khỏi mọi sự trừng phạt, mà còn thuận lợi chiếm lấy công ty của gia đình cô, rồi từng bước phất lên, danh lợi song toàn.”

“Còn cô, sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, gia đình tan nát.”

“Nhưng lần này tôi đến đúng lúc. Cô không cần trả bất cứ cái giá nào, chỉ cần tin tôi, cuộc đời cô sẽ được viết lại.”

“Lan Ninh, cô có sẵn sàng tin tôi không?”

Những lời hệ thống nói khiến tôi choáng váng, tim đập loạn nhịp.

Tuy bán tín bán nghi, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Cha mẹ tôi… chết thế nào?
Có phải cũng do Trần Phi gây ra?”

Giọng hệ thống vang lên chắc nịch:
“Tất nhiên.

Để chiếm đoạt tài sản nhà cô, hắn đã bỏ ra không ít công sức. Ngay từ lúc biết rõ gia thế của cô, hắn đã giăng sẵn một cái bẫy lớn.

Sau khi kết hôn chưa đầy một năm, cha mẹ cô lần lượt ‘chết vì tai nạn’.”

“Hắn ra tay với cha cô trước. Trần Phi đã động vào xe, khiến phanh hỏng, dẫn đến tai nạn — xe nát, người mất.”

“Sau đó, mẹ cô vì đau buồn trước cái chết của chồng mà sinh bệnh. Trần Phi lấy lý do đưa bà đi dạo giải sầu, lái xe chở bà lên núi.”

“Nhân lúc không ai để ý, hắn thẳng tay đẩy bà xuống vách đá. Cơ thể nát vụn, chết không toàn thây.”

“Còn cuối cùng là cô. Hắn dụ cô đi lặn biển. Khi cô chưa kịp phản ứng, hắn đã phá hỏng thiết bị lặn, khiến cô chết chìm dưới đáy đại dương.”

Nghe hệ thống nói xong, tôi lặng người.

Tôi vốn thật sự yêu thích lặn biển, trước đây khi còn yêu nhau, tôi cũng từng nhiều lần đi lặn với Trần Phi.

Cho dù những gì nó nói chưa chắc đã là sự thật, nhưng tôi không dám đánh cược.

Nếu chỉ có một mình tôi thì chẳng sao, nhưng tôi không thể đem tính mạng cha mẹ mình ra mạo hiểm.

Họ luôn coi tôi như bảo bối, là những người yêu thương tôi nhất trên đời này. Tôi không tài nào chấp nhận được việc họ phải chết thảm chỉ vì tôi.

Trước khi làm rõ tất cả, tôi tuyệt đối sẽ không ký giấy đăng ký kết hôn với Trần Phi.

 

2.

Biết được quyết định của tôi, giọng nói của “Hy Vọng” trở nên vui mừng hơn hẳn.
Nó lại nhắc: “Tuyệt đối không được kết hôn với Trần Phi, đây chính là bước ngoặt của cuộc đời cô.”

Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Hế rồi, cô định lấy lý do gì để từ chối?” – hệ thống hỏi.

Tôi nhướng mày, cố tình giữ bí mật: “Đợi lát nữa sẽ biết.”

Nói rồi, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa đi đến bàn đăng ký, chưa kịp ngồi xuống, Trần Phi đã vội vàng kéo tay tôi:
“Ninh Ninh, cuối cùng em cũng về rồi.
Bọn anh chờ em nãy giờ, mau ký đi.
Người ta sắp tan làm rồi.”

Nhưng kể từ khi nghe hệ thống tiết lộ tất cả, mỗi lần nhìn Trần Phi, tôi lại không kìm được mà nhớ đến cảnh cha mẹ chết thảm.

Mỗi người đều có điều cấm kỵ không thể chạm vào.
Với tôi, cha mẹ chính là nghịch lân ấy.

Nhìn vẻ sốt ruột của anh ta, tôi rút tay về, buông một câu đầy ngang ngược:
“Tự nhiên tôi lại không muốn kết hôn nữa.”

“Về thôi.”

Sắc mặt Trần Phi lập tức đông cứng.
Một lúc sau, anh ta mới gượng gạo nặn ra nụ cười, thăm dò:
“Ninh Ninh… em đùa đúng không?”

Tôi lạnh nhạt đáp:
“Không. Tôi đi đây, anh có đi không?
Không thì lát nữa tự gọi xe về.”

Nói xong, mặc kệ anh ta có biểu cảm thế nào, tôi quay người rời đi.

Giọng hệ thống vang lên đầy kinh ngạc, thậm chí còn hơi méo tiếng:
“Ơ… cái này… cô… cô lại nói thẳng như vậy à?”

“Tôi thì sao?” – tôi thản nhiên đáp – “Tôi đâu có nợ nần gì anh ta.”

“Tôi chưa từng bắt anh ta làm tiệc cưới, cũng chẳng đòi sính lễ.”

“Nói khó nghe một chút, hôm nay chịu cùng anh ta ra đây đăng ký, là vì trước đó tôi đã hái cả núi rau dại mới suy nghĩ lại mà quyết định.”

“Ban đầu, tôi cũng chẳng bận tâm những chuyện này. Dù sao, anh ta có giàu thì cũng chẳng giàu bằng tôi. Chỉ cần anh ta thật lòng đối xử tốt với tôi là được.”

“Nhưng bây giờ, ngay cả chuyện đối xử tốt cũng đáng nghi ngờ, thì anh ta còn có gì đáng để tôi chọn?”

“Tôi không muốn cưới nữa, anh ta còn có thể ép tôi chắc?”

Hệ thống im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi Trần Phi đuổi theo, giọng nó mới vang lên trong đầu tôi:
“Cô nói đúng…”

“Ninh Ninh, em làm sao vậy?” Trần Phi lao tới nắm chặt cổ tay tôi, lông mày cau chặt.
“Hôm nay em sao lại bướng bỉnh như thế? Chuyện cưới xin quan trọng đến vậy, em lại nói không cưới là không cưới sao?”
“Anh phải ăn nói thế nào với ba mẹ anh đây?”

Tôi liếc anh ta một cái:
“Thì cứ nói thẳng là tôi không muốn cưới nữa. Có gì khó đâu?”

“Nếu anh thấy phiền thì… mình chia tay đi cho gọn.”

Nghe hai chữ “chia tay”, môi Trần Phi mím chặt. Một lúc lâu sau, anh ta mới cố nặn ra giọng dỗ dành:
“Được, được, được… Bây giờ em chưa muốn cưới thì thôi. Anh nghe theo em hết, đừng nói đến chia tay nữa.”
“Em biết mà, cả đời này anh chỉ cần em, ngoài em ra, anh không cần ai khác.”

Lời vừa rơi xuống, hệ thống lập tức chen vào, giọng điệu châm chọc đến mức kéo dài từng chữ:
“Ngoài—em—ra—anh—không—cần—ai…”
“Ối giời ơi, quê nhà còn một đứa con hai tuổi, hắn ta nói được câu này đúng là mặt dày vô địch. Ghê thật.”

Bị giọng điệu chế nhạo của nó chọc cười, tôi suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
Cố gắng nhớ lại hết những chuyện đau lòng trong đời, tôi mới đè được khóe môi đang sắp cong lên.

Tôi không buồn trả lời Trần Phi, chỉ quay đầu bỏ đi.

Anh ta cũng không tức giận, ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo, rồi ngồi lên ghế phụ lái.
Trên đường, anh ta không ngừng tìm chuyện để bắt chuyện, khiến tôi càng thêm phiền.
Tôi dứt khoát dừng xe dưới nhà anh ta, lạnh nhạt nói một câu, rồi lái xe thẳng về.

Vừa về đến nhà, ba mẹ tôi đã vây lại ngay.

“Ninh Ninh? Sao con về sớm thế?”
“Không phải đi đăng ký kết hôn với Trần Phi rồi sao? Người đâu?”

Mẹ còn ngó đầu ra sau lưng tôi để tìm.

Tôi giơ tay đẩy đầu mẹ ra sau, thản nhiên đáp:
“Không cưới nữa, con đã bỏ anh ta về nhà rồi.”

“Cái gì cơ?” – ba tôi nghe xong, trợn tròn mắt.

Trên đường về, để tôi tin tưởng hơn, hệ thống còn khui cả chuyện hồi ba tuổi tôi tè dầm rồi lén giặt quần.
Đến lúc về tới nhà, tôi đã hoàn toàn tin tưởng nó.

Giấu đi chuyện về hệ thống, tôi trực tiếp tung ra một quả bom:
“Có một cô em họ xa đến ở nhờ nhà anh ta. Nghe nói thực ra đó là vợ nuôi từ nhỏ, do bố mẹ anh ta bỏ tiền mua về.”
“Từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau.”
“Giờ họ còn có một đứa con trai, đã hai tuổi rồi.”

Ba mẹ tôi: !!!

Hai người đồng loạt hít mạnh một hơi khí lạnh.
Vài giây sau, mẹ tôi mới lắp bắp hỏi:
“Chuyện này… có đáng tin không?”

Tôi đáp ngay, không hề do dự:
“Tin tưởng tuyệt đối – một trăm phần trăm.”

“Ba, con nghi ngờ Trần Phi tiếp cận con không đơn giản. Con sợ anh ta sẽ hại cả nhà mình. Ba giúp con cho người điều tra đi.”

Dù chưa có chứng cứ, nhưng ba mẹ luôn tin tưởng tôi tuyệt đối.
Thấy tôi nói chắc nịch như vậy, ba lập tức gọi điện cho người đi tra Trần Phi.

Nhân lúc đó, tôi hỏi hệ thống:
“Nếu tôi chia tay Trần Phi, thì số mệnh có thay đổi không?”

Hệ thống trả lời:
“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?”

Hệ thống nói với tôi:
“Cho dù cô chia tay, hắn vẫn sẽ tìm cách bám riết. Thậm chí có thể liều lĩnh kéo cô chết chung.
Muốn thay đổi hoàn toàn kết cục bi thảm, chỉ có một cách: phải khiến cả nhà Trần Phi không còn cơ hội ngóc đầu dậy nữa.”

Tôi không cam lòng tin, liền nhắn tin cho Trần Phi:
“Chia tay đi.”

Hắn chỉ trả lời bốn chữ:
“Anh biết rồi.”

Tưởng rằng vậy là kết thúc, nhưng hệ thống quả nhiên không sai.

Sáng sớm hôm sau, Trần Phi dẫn cả bố mẹ đến tận công ty tôi.



Bình luận

Loading...