Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thôi Vậy

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

11

Phòng làm việc của tôi đã chuẩn bị sẵn bản thông cáo về việc ly hôn từ lâu.

Chỉ cần tôi gửi ảnh chứng nhận ly hôn qua, họ lập tức đăng thông báo.

Kế hoạch quan hệ công chúng đã được sắp xếp ổn thỏa, không cần tôi ra mặt.

Vậy nên tôi đặt điện thoại xuống, cùng Trình Hoài Viễn ăn một bữa cơm.

Như anh ta nói, nhà hàng tư nhân này đúng thật hợp khẩu vị của tôi.

Mấy món chủ đạo cũng được chế biến rất tinh tế, có thể thấy tay nghề đầu bếp không tầm thường.

Ăn xong bữa, có lẽ vì được hương vị hoàn hảo xoa dịu, tâm trạng tôi cũng tốt lên không ít.

Khi món tráng miệng cuối cùng được dọn lên bàn, tôi vô thức khen một câu:

“Trang trí đẹp quá, nhìn mà không nỡ ăn.”

Trên chiếc đĩa nhỏ màu xanh nhạt, những chiếc bánh có màu sắc và hình dáng khác nhau được sắp xếp khéo léo, tạo thành khung cảnh đêm trăng trên núi, điểm xuyết vài cây thông.

Ý tưởng và cách bày trí đều vô cùng tinh tế.

“Nếu thích, sau này cứ đến đây thường xuyên.” Trình Hoài Viễn đáp nhẹ nhàng.

“Xin phép làm phiền một chút.”

Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói thoải mái cất lên.

“Đừng có trưng cái mặt lạnh như thế, tôi đâu cố ý làm phiền hai người.” Người đến hiển nhiên rất thân với Trình Hoài Viễn.

“Tôi chỉ muốn nhắc anh một câu, bên ngoài có phóng viên đang chờ, đi ra đừng qua cửa chính.”

Tốc độ bám tin trong giới thật đáng nể, tôi không biết họ làm sao mà tìm được đến đây.

Tôi gật đầu với người vừa đến, khẽ cười nói:

“Làm phiền rồi, xin lỗi nhé.”

“Không sao không sao.” Người đàn ông vội xua tay, nhưng ánh mắt lại dừng trên đĩa bánh tráng miệng.

Chỉ chốc lát sau, gương mặt anh ta lộ ra vẻ bừng tỉnh:

“Thảo nào cái món bánh anh vẽ ra lại gọi là…”

Bắt gặp ánh mắt Trình Hoài Viễn quét tới, người đàn ông lập tức làm động tác kéo khóa miệng:

“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, hai người cứ ăn từ từ.”

Đợi người đó rời đi, tôi mới quay sang nhìn Trình Hoài Viễn:

“Hình dáng món bánh này là anh quyết định đúng không? Sao không để anh ta nói nốt cái tên?”

“Tùng Nguyệt Giữa Núi.”

Giọng Trình Hoài Viễn rất khẽ.

“Xa như trăng giữa rừng thông.”

Tôi lập tức hiểu ra.

Là khoảng cách không thể chạm tới, là xa tận chân trời.

Là tình yêu mà anh ta chưa từng nói ra thành lời.

12

Dưới màn đêm, tôi và anh ta cùng nhau đi dọc con đường nhỏ trong khu vườn.

Sân sau của nhà hàng tư nhân này được xây dựng theo phong cách vườn Giang Nam, có cầu nhỏ, suối chảy, lầu các.

Hai bên lối đi là những chiếc đèn đá kiểu cung đình, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên mặt hồ, phong cảnh thanh nhã vô cùng.

Nếu không có nhóm phóng viên đang làm ầm ở cửa chính thì hẳn sẽ còn yên bình hơn nữa.

“Đám người này cũng quá ồn ào rồi…” Tôi hơi bực bội.

“Tối nay chắc các anh không làm ăn gì được rồi.”

Trình Hoài Viễn không nói gì, chỉ đưa một chiếc tai nghe cho tôi.

Tôi khó hiểu nhận lấy.

Bên trong vang lên giai điệu quen thuộc của Reality.

Giữa tiếng nhạc, sự ồn ào ngoài kia dường như dần lùi xa.

Tôi từng kể với Trì Dịch rằng đây là nhạc phim của một bộ điện ảnh.

Nhưng anh ta chỉ mời người biểu diễn piano riêng cho tôi, chưa từng đi xem bộ phim đó.

Vậy nên anh ta không biết, lần đầu tiên tôi nghe bài hát này, chính là trong bộ phim ấy.

Trong khung cảnh huyên náo, nam chính lặng lẽ đeo tai nghe cho nữ chính.

Giai điệu phát ra cũng chính là bài hát này.

Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh dường như chẳng còn liên quan đến họ.

Trong mắt họ, chỉ có đối phương.

Bức tranh ấy, đã tạo nên hình dung của tôi về tình yêu trong suốt một thời gian dài.

Nhưng Trì Dịch, người có trong tay khối tài sản khổng lồ, phải đối diện với quá nhiều cám dỗ.

Đôi mắt anh ta cuối cùng cũng không còn chỉ dõi theo mình tôi.

Anh ta đã đánh mất chính mình trong những ồn ào và xa hoa đó.

Bên cạnh tôi, Trình Hoài Viễn đưa tay ra, ý bảo tôi nắm lấy:

“Không thích bị họ làm ồn thì… chạy nhé?”

Lúc chạy ra cửa sau, bỏ lại cả khu vườn phía sau lưng, nhóm phóng viên cuối cùng cũng bị chúng tôi bỏ xa.

Tôi đứng yên điều hòa nhịp thở, ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt Trình Hoài Viễn.

Như mọi khi, trầm lặng nhưng luôn dõi theo tôi.

Bên tai, bản nhạc piano vừa vặn đi đến những nốt cuối cùng.

Anh ta đưa tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của tôi ra sau tai, khóe môi thấp thoáng ý cười:

“Tùng Nguyệt, em đẹp lắm, đặc biệt là hôm nay.”

Tôi hiểu rõ trong ánh mắt anh ta là sự khát khao bị đè nén.

“Muốn hôn tôi à? Vậy thì phải trước khi bản nhạc kết thúc.”

Ánh mắt Trình Hoài Viễn tối đi một chút, yết hầu khẽ chuyển động.

Tôi quá quen với bài hát này, đếm ngược cũng rất chuẩn:

“Ba, hai…”

Giây cuối cùng, anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Động tác có chút run rẩy, nhẹ như một chiếc lông vũ.

Chỉ để lại chút cảm giác tê tê nhè nhẹ.

13

Dưới ánh trăng trên con phố vắng, người đàn ông cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Chỉ một bức ảnh, đã trở thành “bằng chứng” tôi ngoại tình trong hôn nhân.

Truyền thông xã hội của tôi hoàn toàn sụp đổ, dưới bài đăng chỉ còn lại những lời mắng chửi.

Những gì Trì Dịch làm với Bạch Ý Vãn trước đây, giờ lại bị diễn giải thành vì anh ta thất vọng và trả đũa tôi.

Trong công ty, quản lý cúi đầu trả lời vài tin nhắn, nhíu mày nói:

“Lần này có rất nhiều tài khoản thuê để bôi đen em. Một phần do phía Bạch Ý Vãn chỉ đạo, nhưng phần lớn là do Trì Dịch sắp đặt.”

“Bức ảnh tối qua cũng là do người của anh ta theo dõi em mà có.”

Tôi đương nhiên biết.

Trì Dịch là kiểu người, yêu thì cuồng nhiệt, dùng đủ mọi cách để thể hiện tình yêu, bất chấp để có được người mình thích.

Nhưng khi không thể có được, anh ta sẽ trở nên cố chấp đến mức đáng sợ.

Điện thoại rung liên tục, tin nhắn của Trì Dịch nhảy lên từng dòng:

“Em đã từng nói sẽ yêu anh mãi mãi.”

“Hắn ta có gì hơn anh?”

“Em thực sự quyết tâm ở bên hắn ta sao?”

Tôi tắt màn hình điện thoại, mỉm cười với quản lý:

“Còn nhớ tôi từng nói chưa đến lúc không?”

“Giờ thì đến lúc rồi.”

Suốt thời gian qua, tôi chưa từng để lộ một lời với Trì Dịch rằng tôi có một đoạn ghi âm.

Từ đầu đến cuối, anh ta luôn nghĩ rằng tôi chỉ lần theo những manh mối rải rác từ tài nguyên anh ta đưa cho Bạch Ý Vãn mà phát hiện ra mọi chuyện.

Tôi đăng nhập vào tài khoản cá nhân, đăng một đoạn ghi âm.

Từ cuộc đối thoại giữa Trì Dịch và Bạch Ý Vãn, đến câu nói cuối cùng của cô ta: “Em có thai rồi.”

Bài đăng chỉ kèm theo một dòng trạng thái duy nhất—ngày tôi ghi lại đoạn âm thanh này.

Khi sự việc đang được quan tâm nhất, đoạn ghi âm này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

Mà tất cả độ hot này, đều do chính Trì Dịch tạo ra.

Giờ đây trả lại anh ta, cũng không uổng phí công sức của tôi.

Ngay sau đó, phòng làm việc của tôi đăng tải một dòng thời gian chi tiết:

Ngày đầu tiên—tôi ghi âm lại cuộc trò chuyện.

Ngày thứ hai—tôi đến gặp Trình Hoài Viễn để thảo luận về thỏa thuận ly hôn, bị chụp ảnh và bị vu khống là ngoại tình.

Sau đó là loạt hành động nâng đỡ Bạch Ý Vãn của Trì Dịch, chiếm đoạt tài nguyên của tôi.

Ngay lập tức, làn sóng chỉ trích Trì Dịch và Bạch Ý Vãn bùng nổ.

Fan hâm mộ của tôi đứng ra bênh vực, nói rằng khi tôi và Trì Dịch bên nhau, chính là giai đoạn sự nghiệp của tôi đang thăng tiến mạnh mẽ.

Vì kiên quyết công khai tình cảm, tôi từng chịu không ít lời chỉ trích.

Sau đó, trong một buổi phỏng vấn, chính Trì Dịch đã thừa nhận, khi anh ta khởi nghiệp, tôi đã giúp đỡ anh ta không ít tiền bạc để thành công.

Nếu không có tôi, sẽ không có Trì Dịch của ngày hôm nay.

Thế mà chỉ vỏn vẹn năm năm, anh ta đã quên sạch tất cả những điều tốt đẹp đó, quay lưng phản bội tôi.

Khi dư luận đảo chiều, những người từng quen biết Trình Hoài Viễn cũng lặng lẽ lên tiếng.

Họ nói, trước đây anh ta không chuyên nhận các vụ ly hôn, nhưng cách đây năm năm, anh ta đột nhiên tuyên bố sẽ hạn chế nhận những vụ án khác.

Từ đó về sau, tám mươi phần trăm các vụ anh ta tiếp nhận đều là ly hôn.

Cũng nói rằng, Trình Hoài Viễn trước nay chưa từng làm việc trong kỳ nghỉ.

Nhưng một tháng trước, chỉ nghỉ được hai ngày, anh ta đã lập tức quay về văn phòng.

Bị kéo vào vòng xoáy dư luận, Trình Hoài Viễn chỉ đăng ba bức ảnh.

Một bức là chồng thư tình xếp đầy bàn, trên từng phong bì đều có ghi ngày tháng.

Từng ngày, từng ngày một, lấp đầy suốt năm năm qua.

Bức thứ hai là ảnh chụp tôi hồi còn trẻ.

Ảnh chất lượng kém, tôi cũng không nhớ được anh ta đã chụp khi nào, chỉ có bóng lưng tôi trong bộ đồng phục.

Bức thứ ba là ảnh chụp màn hình tin nhắn của chúng tôi những năm qua.

Mỗi năm chỉ là những câu chúc năm mới đơn giản, không có bất kỳ câu thừa thãi nào.

Dòng trạng thái đi kèm chỉ có tám chữ:

“Ý nghĩa của tình yêu, chưa bao giờ là chiếm hữu.”

14

Sự náo nhiệt mà chính Trì Dịch tạo ra cuối cùng cũng quay trở lại nhấn chìm anh ta.

Bây giờ, dù anh ta có muốn bỏ tiền để ém chuyện này xuống, đoạn ghi âm kia đã lan truyền khắp mạng xã hội.

Thực ra, tôi đã sớm biết rằng sau khi mất tôi, Trì Dịch nhất định sẽ không cam tâm.

Dù là thuê người theo dõi tôi, hay dùng thủ đoạn bôi nhọ danh tiếng, tất cả chỉ là cách để đạt được mục đích của anh ta.

Nói cho cùng, chẳng qua chỉ muốn mượn sức ép từ dư luận, khiến tôi chịu khổ mà quay về bên anh ta.

Nhưng có lẽ vì tôi đã quá tốt với anh ta suốt những năm qua, nên anh ta quên mất một điều.

Tôi chưa bao giờ là người biết nhẫn nhịn hay bỏ qua ân oán.

Chỉ trong chốc lát, giá cổ phiếu của công ty anh ta lao dốc không phanh, nhiều dự án hợp tác cũng bị ảnh hưởng theo.

Bất kể ở đâu, chỉ cần nhắc đến cái tên Trì Dịch, đều tràn ngập lời chỉ trích.

Có lẽ vì áp lực quá lớn, lần tiếp theo cái tên Trì Dịch xuất hiện trên tin tức, là khi anh ta gặp tai nạn xe và được đưa vào bệnh viện.

Hôm đó, điện thoại của tôi rung liên tục.

Vừa nhấc máy, giọng nói yếu ớt của Trì Dịch truyền đến:

“Chị, anh đau lắm.”

“Đến bệnh viện thăm anh đi, được không?”

Tôi chợt nhớ lại những ngày trước khi chúng tôi bên nhau.

Hôm đó, đạo cụ trong đoàn phim bất ngờ đổ xuống, Trì Dịch lao đến chắn cho tôi, khiến chân bị thương.

Khi đó, anh ta cũng gọi cho tôi từ bệnh viện, giọng điệu yếu ớt, đáng thương, gọi tôi là “chị”, nói anh ta đau lắm, van nài tôi đến thăm.

Thấy tôi im lặng, Trì Dịch hoảng hốt:

“Anh và cô ta chỉ là nhất thời mới mẻ, cũng không có con. Hôm đó cô ta nói có thai, chỉ là để moi thêm tài nguyên từ anh, cô ta lừa anh đấy!”

“Chị, anh biết sai rồi, tha thứ cho anh đi, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

“Người anh yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là em.”

“Trì tổng.” Tôi bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng. “Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ rồi.”

“Từ ngày anh phản bội tôi, giữa chúng ta đã kết thúc.”

Sau này, tôi nghe bạn bè kể lại, anh ta không hợp tác điều trị, cuối cùng để lại di chứng ở chân.

Nghe nói, sau khi phát hiện ra điều đó, anh ta cũng chẳng buồn chữa, khăng khăng nói đây là bài học dành cho bản thân.

Tôi thực sự không hiểu anh ta.

Cũng giống như trước đây, tôi không hiểu được—khi đã có tôi bên cạnh, tại sao anh ta vẫn cần một cô tình nhân trẻ tuổi có gương mặt giống tôi?

Còn về cô tình nhân kia, cũng chẳng có kết thúc tốt đẹp với anh ta.

Dù sao Trì Dịch cũng có chút thủ đoạn, có lẽ do cay cú vì bị Bạch Ý Vãn lừa dối chuyện mang thai để moi tài nguyên, anh ta đã nhanh chóng đẩy cô ta ra khỏi giới.

Không bao lâu sau, Bạch Ý Vãn tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí.

Từ đó, cô ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.

15

Năm thứ năm bên nhau, Trình Hoài Viễn vẫn chưa cầu hôn tôi.

Dưới ánh trăng bên bờ biển, tôi hỏi anh về chuyện này.

Anh chỉ dịu dàng ôm lấy tôi, cúi đầu hôn lên tai tôi, nhẹ giọng hỏi:

“Em muốn kết hôn rồi sao?”

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại:

“Còn anh?”

“Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.” Anh nói. “Cho đến khi gặp em.”

Thuở nhỏ, cha mẹ anh cãi vã không ngừng.

Bất kể anh khóc lóc hay nói rằng mình đói và muốn ăn cơm, chỉ đổi lại sự tức giận trút xuống của cha mẹ, mắng mỏ anh không chút thương tiếc.

Lâu dần, Trình Hoài Viễn trở nên trầm lặng, ít nói.

Mọi chuyện đối với anh đều không quan trọng, có hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Theo lời anh, khi gặp tôi, cuộc đời anh như có thêm một mảng màu rực rỡ.

Có lẽ vì tôi là kiểu người, một khi đã xác định được mục tiêu, sẽ kiên định bước về phía trước.

Cho đến khi giành được điều mình muốn.

Nhưng trong môi trường anh trưởng thành, không ai dạy anh cách yêu, cũng không ai dạy anh cách bày tỏ tình cảm của mình.

Vậy nên trong suốt một thời gian dài, anh không nhận ra rằng mình yêu tôi.

Mãi đến khi tôi bị Trì Dịch làm cảm động, hỏi anh và mọi người rằng tôi có nên tin Trì Dịch hay không, có nên bỏ qua rào cản tuổi tác mà chấp nhận tình yêu này.

Đêm đó, sau trận cãi vã, Trình Hoài Viễn thức trắng cả đêm.

Cũng chính lúc ấy, anh mới hiểu được tình cảm của mình dành cho tôi chính là thích.

Nhưng đáng tiếc, bức thư tình ấy lại bị Trì Dịch tìm thấy, lặng lẽ ném vào thùng rác.

Ngày anh biết tin tôi sẽ ly hôn, anh đã lập tức lái xe xuyên đêm về văn phòng luật, chọn ra bộ vest mà anh hài lòng nhất, thắt lên chiếc cà vạt phù hợp nhất.

Những năm qua, không phải chưa từng có kẻ có ý đồ xấu hỏi anh rằng—ở bên một người phụ nữ từng ly hôn như tôi, anh thật sự không để tâm sao?

Lúc ấy, Trình Hoài Viễn chỉ bình tĩnh trả lời:

“Cô ấy là người tuyệt vời nhất. Tôi chưa bao giờ yêu ai khác ngoài cô ấy.”

Nhưng khi trở về nhà vào buổi tối, anh lại hiếm khi đỏ mắt, ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi, thì thầm những lời hối hận.

Anh nói, đáng lẽ anh nên dũng cảm hơn, để tôi biết được lòng anh sớm hơn.

Anh nói, anh đã chậm một bước, nhưng may mắn là không chậm cả đời.

Anh nói, tôi đối với anh giống như vầng trăng giữa rừng thông—xa xôi, không thể với tới.

Nhiều năm qua, chỉ trong giấc mơ anh mới có thể nhìn thấy tôi.

Nhưng may mắn thay, sau bao năm chờ đợi, ông trời không bạc đãi anh, để tôi xuất hiện bên cạnh anh.

Tôi không thể làm gì khác ngoài vỗ về anh:

“Dù có xa đến đâu, chẳng phải bây giờ cũng đã ở ngay bên cạnh anh rồi sao?”

“Thực ra, chưa từng xa cách.” Trình Hoài Viễn nói. “Bất kể lúc nào, em vẫn luôn ở đây…”

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình.

Nhịp tim dồn dập.

Dù anh không nói nên lời.

Nhưng những gì anh muốn nói, đã sớm viết trong ánh mắt anh, cũng khắc vào từng nhịp tim rối loạn ấy.

Là hàng vạn câu nói chất chứa.

“Anh yêu em.”

(Đã hết truyện)

Tôi Là Tiểu Tam (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Vả Mặt, Nữ Cường,

1.

Trong phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.

“Diệp Phù, em nghĩ anh bị bệnh thần kinh, hay chỉ số IQ có vấn đề?”

Tôi cúi đầu, lẩm bẩm nhỏ xíu:

“Em thấy… cả hai.”

Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng dỗ dành, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy:

“A Phù, đừng đùa nữa. Anh mất trí chứ không phải ngu.”

Tôi sững người.

Anh đã hơn một năm nay không gọi tôi bằng tên thân mật đó rồi.

“Khương Niên, anh thấy mình bao nhiêu tuổi rồi?”

“21.”

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Khương Niên và Bạch Lạc Lạc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Ông trời đúng là thích đùa.

Người chồng đã ngoại tình suốt một năm trời, giờ đây sau một đêm lại trở về đúng cái năm anh ta yêu tôi nhất.

Tôi và Khương Niên quen nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp, tổ chức hôn lễ dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên, môn đăng hộ đối, liên hôn thương nghiệp.

Sau 7 năm kết hôn, có lẽ vì đã quen với sơn hào hải vị là tôi, anh ta lại bắt đầu thèm khát món cháo trắng dưa muối ngoài kia.

Anh ta giấu rất kỹ, nhật ký cuộc gọi, tin nhắn, WeChat đều sạch sẽ không tì vết.

Nhưng thật ra, tôi đã sớm biết rồi.

Từ những tiếng cười lạ trong lúc họp hành.

Từ chiếc bánh ngọt dễ thương anh ta mua về sau khi tan làm.

Từ thư viện ảnh dần xuất hiện nhiều bầu trời xanh.

Từ video động vật dễ thương trên Douyin.

Và cả chiếc dây chuyền mà một ngày nọ anh ta tặng tôi, giống hệt một chiếc khác.

Tôi cười hỏi tại sao lại mua thêm một cái, anh bảo thấy cái cũ của tôi cũ rồi, mua cái mới để “thưởng” cho tôi.

Tôi đã lừa anh ta, bởi vì tôi làm gì có cái cũ nào.

Tháng thứ chín kể từ khi hai người họ qua lại, Bạch Lạc Lạc chủ động tìm đến tôi.

Cô ta hẹn tôi tại một tiệm bánh nơi hai người từng “ghi dấu tình yêu”.

Cho tôi xem ảnh du lịch chung, từng bữa ăn cùng nhau, chú cún họ cùng nuôi…

Khi màn hình điện thoại chuẩn bị lướt đến phần 18+, tôi đặt tay lên tay cô ta, úp màn hình xuống.

“Cô Bạch, cô muốn tôi làm gì?”

Cô ta siết lấy tay tôi, ánh mắt đầy cầu khẩn:

Cô ta nói cô ta và Khương Niên thật lòng yêu nhau, hy vọng tôi thành toàn.

Còn nói, Khương Niên đã không còn yêu tôi nữa.

Sợ tôi không tin, cô ta bật ghi âm.

Giọng nói của Khương Niên khàn khàn trầm thấp, rõ ràng là lời thì thầm bên gối.

Tôi không nghe tiếp nữa.

Sự giáo dưỡng bao năm của tôi mách bảo, phải luôn giữ lý trí.

“Cô Bạch, tôi và anh Khương không phải kiểu vợ chồng tầm thường. Nếu anh ấy muốn ly hôn, chỉ cần tự mở miệng, tôi sẽ đồng ý.”

Tôi cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm.

Ngoài mặt thì bình thản, nhưng lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi lạnh.

Gia đình tôi và nhà họ Khương dính líu sâu sắc, vinh cùng vinh, bại cùng bại.

Đó là lý do tại sao anh ta chỉ dám lén lút vụng trộm sau lưng, và tôi cũng không thể công khai chuyện anh ta ngoại tình.

Trong giới hào môn, chúng tôi là hình mẫu lý tưởng —

Anh ấy phụ trách ký kết làm ăn, tôi phụ trách xã giao với các phu nhân nhà giàu.

Chuyện xấu trong nhà, chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào.

2.

Nhưng hiện tại, cô nhân tình kia thật sự làm loạn quá rồi, không giải quyết, tôi không thể yên ổn đi làm được.

Không khí trong phòng bệnh ngày càng quái dị.

Bạch Lạc Lạc ngồi xổm bên giường vừa nhặt mảnh điện thoại vỡ, vừa rơi nước mắt.

Vừa nãy cô ta cho Khương Niên xem ảnh tình nhân, ảnh cưới của bọn họ.

Khương Niên lập tức nổi điên, đập nát điện thoại cô ta thành từng mảnh.

Vẫn không tin.

Tôi đứng bên cửa sổ hóng gió, quay lại nhìn, thấy đôi mắt đỏ hoe của anh vẫn dán chặt vào tôi.

“Khương Niên, Bạch Lạc Lạc không nói dối.

Cô ấy thật sự là người anh yêu nhất.”

“Không thể nào, A Phù.

Chúng ta vừa mới kết hôn không lâu, hôm qua còn thề nguyền dưới thánh đường, thậm chí… vừa rồi em còn nằm trong vòng tay anh mơ về đứa con tương lai mà…”

Tôi thấy chuyện này thật nực cười.

“Khương Niên, anh nhìn kỹ đi, em 29 chứ không phải 21.

Anh bị mất trí, không phải xuyên không.

Đợi anh hồi phục rồi sẽ hiểu, ngoài chuyện ly hôn ra, tốt nhất đừng liên lạc gì nữa.”

Tôi xách túi bỏ đi.

Bạch Lạc Lạc đuổi theo, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cô ta nói, Khương Niên gặp tai nạn là vì muốn về nhà ly hôn với tôi.

Mong tôi đừng cản trở cô ta tiếp xúc với anh, đừng cản anh tìm lại ký ức.

Tôi đồng ý với cô ta, bởi vì lúc này, tôi còn sốt ruột hơn cả cô ta.

3

Nhưng tôi mới về chưa đầy một ngày, một cuộc điện thoại đã phá hỏng chuyện tốt của ai kia.

Tôi dỗ dành rất lâu, anh ta mới chịu đưa điện thoại cho tôi.

Vừa kết nối, giọng Khương Niên đang khóc đã vang lên từ ống nghe.

Anh nói anh vốn không hề yêu Bạch Lạc Lạc, nói rằng anh ghét ăn đồ ngọt nhất, cũng không thích chó con.

Tôi bảo anh tự mở thư viện ảnh của mình ra xem thử, có khi sẽ khơi lại được chút ký ức nào đó.

Thế mà anh lại nói album ảnh của mình sạch sẽ không một vết bẩn.

Nói tới sau cùng, anh còn nghi ngờ tôi thuê diễn viên đến để thử lòng anh.

Tôi mất kiên nhẫn.

Người phía sau tôi cũng mất kiên nhẫn.

Hắn dẫn tay tôi đến nơi nóng bỏng, ghé sát tai thở hổn hển.

Khi ý thức mơ hồ, hắn rút điện thoại khỏi tay tôi, trực tiếp tắt máy rồi ném xuống thảm.

4

Hôm sau, tôi lại đến muộn.

Vừa đẩy cửa văn phòng ra, liền thấy Khương Niên râu ria xồm xoàm ngồi ở bàn làm việc của tôi.

Anh hỏi tôi hôm qua sao không về nhà, còn nói đã hỏi rất nhiều người, ai cũng bảo chúng tôi là cặp đôi kiểu mẫu, thần tiên quyến lữ mà ai cũng ghen tị.

Thậm chí ba mẹ anh còn gọi điện giục hai đứa về nhà ăn Tết Trung Thu.

Tôi đỡ trán thở dài.

“Khương Niên, tất cả chỉ là vở kịch thôi, ngay cả anh cũng bị chính mình lừa rồi à?”

Anh vẫn không tin.

Ánh mắt dừng lại nơi cổ tôi, con ngươi lập tức co rút lại.

“Diệp Phù, em ngoại tình đúng không! Cho nên mới tìm người đến lừa anh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh.”

Tôi theo phản xạ sờ lên cổ mình.

“Không phải anh nói hôm trước bọn mình còn làm lễ cưới sao? Biết đâu là dấu vết từ hôm đó còn sót lại?”

Khương Niên đột ngột đứng bật dậy, đến cả bàn cũng bị anh đẩy lệch đi, vành mắt đỏ bừng.

“Bác sĩ bảo anh hôn mê một tuần, trên cổ em đầy vết sâu cạn khác nhau, em tưởng anh là thằng ngốc à?”

Tôi đặt túi xuống, thản nhiên ngồi lên ghế sofa.

“Tôi bị dị ứng thì sao? Chứ mấy tấm ảnh anh với Bạch Lạc Lạc chụp chung mới thật sự coi người ta là đồ ngốc đấy.”

Tôi vừa dứt lời, Bạch Lạc Lạc đầu bù tóc rối, ôm một xấp tài liệu lao vào.

“A Niên, ảnh của tụi mình không phải ghép đâu, đây là báo cáo giám định, anh xem đi…”

Cô ta chưa kịp nói hết câu, Khương Niên đã giật lấy bản báo cáo, xé tan thành từng mảnh.

Anh chỉ vào mặt Bạch Lạc Lạc, mắng cô ta đến mức không ngóc đầu dậy nổi.

Người tình từng yêu nhất, giờ bị mắng bằng những lời lẽ hạ tiện nhất, bị dìm xuống tận đáy bùn.

Bạch Lạc Lạc hoàn toàn sụp đổ, cô ta la hét om sòm trong văn phòng.

Để giảm thiểu ảnh hưởng, tôi gọi bảo vệ đưa cô ta ra ngoài, đối ngoại thì bảo cô ta tinh thần bất ổn, cho nghỉ phép dài hạn.

Khương Niên cố chấp nắm chặt tay tôi, như thể chợt nhớ ra điều gì, nhất quyết đòi dẫn tôi tới một nơi.

5

Xe dừng lại trước cổng chùa, hương khách qua lại tấp nập.

Khương Niên kéo tôi đến dưới gốc cây nhân duyên, dựa vào ký ức tìm ra được tấm bảng gỗ đã mục nát năm xưa.

Anh trông vui mừng không để đâu cho hết.

Nhưng tôi đâu có mất trí, anh cho tôi xem mấy thứ này làm gì?

Trên mạng nói Phật độ chính duyên, tiễn nghiệp duyên, nghe ra cũng thấy có lý.

“Khương Niên, có lẽ anh nên ngước lên cao hơn chút nữa, biết đâu có bất ngờ thì sao, ví dụ như cái bảng trên ngọn cây kia kìa.”

Nét cười trên mặt anh khựng lại trong giây lát, tôi thản nhiên nhếch môi.

Tôi bảo anh cũng không cần phải ngẩng đầu, biết đâu liếc sang bên cạnh lại thấy bảng nhân duyên của anh với Bạch Lạc Lạc.

Tháng trước, để dỗ Bạch Lạc Lạc vui lòng, anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn, suýt nữa thì treo kín cả cái cây.

Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc lòa xòa trên trán tôi bay nhẹ, cũng thổi lật mặt tấm bảng gỗ mới toanh kia.

Trên đó viết:

“A Niên, Lạc Lạc, sinh sinh thế thế, bạch thủ bất ly.”

Anh xem đấy, sinh sinh thế thế cũng đâu dài được bao lâu.

Sắc mặt Khương Niên càng lúc càng khó coi, anh phát điên, giật hết bảng gỗ trên cây xuống.

Anh vẫn không chịu tin.

Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao anh lại không thể chấp nhận chuyện hôn nhân của chúng tôi đã đi đến hồi kết.

Anh nói anh yêu tôi lắm, không thể nào có chuyện ngoại tình.

Anh thậm chí còn nói chắc chắn là bị đoạt hồn rồi, y như mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không vậy.

Tôi khẽ lắc đầu.

“Không phải đâu, anh không hề thay đổi đột ngột đâu.”

Lúc Bạch Lạc Lạc mới xuất hiện, cô ta là một nhân viên hay sai số liệu, Khương Niên rất nghiêm khắc, công tư phân minh, còn từng có ý định sa thải cô ta.

Là tôi thấy hoàn cảnh nhà cô ấy không tốt, lại mới tốt nghiệp, kinh nghiệm còn ít, nghĩ nên cho cô ta một cơ hội, nên đã điều đến vị trí khác.

Cô ta cũng không phụ kỳ vọng của tôi, nhờ vào nỗ lực mà từng bước thăng tiến.

Có lần đi tiếp khách, Bạch Lạc Lạc bị khách làm khó, Khương Niên đứng ra bênh vực, chọc giận đối phương.

Về nhà, anh kể lại cho tôi, tỏ vẻ đắc ý chờ được khen ngợi, chẳng khác gì một con công trống đang xòe đuôi.

Tôi cảm thấy đó là tố chất cần có của một người sếp, nên chỉ khen lấy lệ vài câu.

Về sau, họ thường xuyên cùng nhau đi công tác.

Mỗi lần đến một nơi mới, Khương Niên đều gửi ảnh về cho tôi, báo cáo đầy đủ, thấy điều gì thú vị cũng lập tức chia sẻ.

Một lần gọi điện, tôi nghe thấy Bạch Lạc Lạc ở bên cạnh khen anh là “nghiện vợ chính hiệu”, còn nói cô ta cũng muốn tìm một người bạn trai như vậy.

Khương Niên lập tức biến sắc, bảo cô ta chú ý chừng mực.

Đó chính là điểm mà tôi từng rất ngưỡng mộ ở Khương Niên — vì tôi cho rằng anh biết giữ giới hạn.

Thành tích học tập xuất sắc, được thầy cô yêu quý, khi có đàn em âm thầm tỏ tình, anh luôn thẳng thắn từ chối.

Tên tôi lúc nào cũng được anh nhắc tới.

Khi thuyết trình phải nhắc tới, phát biểu cũng phải nhắc tới.

Tôi từng hỏi vì sao, anh nói muốn để cả thế giới biết rằng anh yêu tôi.

Lúc điên cuồng nhất, anh còn khắc tên tôi lên cổ tay mình.

Nhưng rốt cuộc là từ khi nào, anh không còn chia sẻ mọi thứ với tôi nữa?



Bình luận

Loading...