Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Im Lặng Của Mẹ

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Lại nữa rồi.

Không thể không nói, diễn xuất của Giang Dự đúng là đạt đến trình độ lão luyện.

Vài câu đơn giản đã khiến tôi lại biến thành một con đàn bà điên vô ơn, nóng nảy và hỗn hào.

Còn anh ta, vĩnh viễn là người đàn ông khiêm nhường, chân thành, nhẫn nhịn vì gia đình.

Lời anh ta vừa dứt, đám đông lại càng sục sôi:

“Đệch! Cái loại đàn bà ghê tởm này thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt!”

“Chồng đã bảo vệ đến mức đó mà nó còn quay sang trách móc?!”

“Người chồng lo lắng cho nó như vậy, mà nó còn mặt dày, nói năng đầy lý lẽ!”

“Quả nhiên, người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ!”

Giữa làn sóng phẫn nộ ngút trời, tôi nhìn thẳng vào Giang Dự, chậm rãi nói:

“Tôi bị chửi đến thế này, chẳng phải anh là người vui nhất sao?”

“Dù gì thì tôi càng tội ác tày trời, càng làm nổi bật hình ảnh người chồng, người cha vĩ đại của anh.”

“Đây chẳng phải là điều anh luôn muốn sao?”

Ánh mắt Giang Dự lóe lên một tia hoảng loạn.

 

Rồi anh ta lại nhanh chóng nắm tay tôi, dịu dàng hơn nữa:

“Em yêu, em lại nói bậy gì thế?”

“Thấy em bị chửi như vậy, lòng anh đau lắm.”

“Thời gian qua, ngày nào anh cũng tìm cách giúp em giải thích, chỉ mong mọi người bớt trách móc em.”

“Anh sao có thể muốn thấy em bị chửi được chứ!”

“Chẳng lẽ em đang trách anh không thay em nhận tội sao?”

“Đúng, chuyện này là anh sai.”

“Đáng lẽ anh nên làm như em nói, nhận hết mọi tội trước mặt cảnh sát.”

“Hôm đó thấy em sắp bị bắt, anh hoảng quá, đầu óc rối loạn.”

 

“Tất cả là lỗi của anh, xin lỗi em, đừng giận nữa nhé.”

“Từ giờ chúng ta ba người cùng nhau sống thật tốt, được không?”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu thêm tổn thương nào nữa.”

Những lời “chân thành thống thiết” của Giang Dự lại khiến đám đông bùng nổ lần nữa:

“Má ơi! Thì ra con tiện nhân này lạnh lùng cứng rắn là vì trách chồng không nhận tội thay?!”

“Mẹ nó, trên đời sao lại có thể có người vô sỉ đến vậy?!”

“Tự mình gây chuyện, lấy con ra để trả thù xã hội, rồi còn quay sang trách chồng không bảo vệ?! Nếu tôi không nhìn thấy tận mắt, tôi cũng chẳng tin nổi loại ghê tởm này thật sự tồn tại!”

 

“Thứ người như vậy, tại sao lại được sống trên đời?”

“Ngay cả chồng còn bị nó bóc lột như vậy, thì chắc chắn con trai nó cũng bị bạo hành chẳng ít, nếu không thì sao thằng bé lại thành ra như thế?”

“Đúng! Phải điều tra kỹ! Có thể có hành vi ngược đãi trẻ em!”

Giữa tiếng gào thét mắng chửi của đám đông, tôi từ trong túi áo lấy ra chiếc máy tính bảng cũ của con trai — cái mà tôi phát hiện dưới gầm giường.

Trước sự chứng kiến của tất cả phóng viên và ống kính livestream, tôi mở một đoạn video.

Trong video, là Giang Dự và một người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú.

Người phụ nữ ấy thân mật dựa vào lòng Giang Dự, cười nói:

“Anh Dự, vẫn là anh lợi hại nhất, vài câu là khiến thằng oắt đó xé nát bản vẽ giới hạn của Thẩm Thanh Hà.”

 

Giang Dự cười đắc ý:

“Đối phó với trẻ con ấy à, dễ như trở bàn tay. Nó giờ nghe lời anh răm rắp.”

Người phụ nữ lại hỏi:

“Thế còn chuyện cào xe thì sao? Nó có chịu nghe lời không? Dù gì thì cũng là phạm pháp đấy.”

Giang Dự cười lạnh một tiếng:

“Yên tâm, anh đã tẩy não nó xong xuôi rồi.”

“Bây giờ nó thấy cào xe là trò chơi vui nhất đời. Hơn nữa, nó sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu Thẩm Thanh Hà.”

“Đến lúc đó, Thẩm Thanh Hà không chỉ phải đền hết số tiền cô ta tích góp cả đời, mà còn bị cả xã hội chửi rủa, tinh thần sụp đổ.”

 

“Ai bảo cô ta dám giành ánh hào quang của em trong giới mỹ thuật?

Từ nay trở đi, em sẽ là người duy nhất tỏa sáng trong ngành này.”

Cuối video, là cảnh người phụ nữ kia nhìn vào ống kính, dụ dỗ con trai tôi:

“Trần Trần ngoan, nhớ kỹ nhé, ngày mai đi cào chiếc Ferrari màu đỏ đó, rồi nói với tất cả mọi người là mẹ bảo con làm, biết chưa?

Làm tốt rồi, dì Thiến Thiến sẽ mua cho con tòa lâu đài LEGO to nhất.”

Video kết thúc, cả hiện trường im phăng phắc.

Đám đông vừa rồi còn huyên náo giờ lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về tôi, Giang Dự — người mặt cắt không còn giọt máu, và đứa con trai vẫn đứng sững tại chỗ, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Ngay sau đó là một tiếng xôn xao kinh thiên động địa vang lên:

“Đệt! Cú twist thế kỷ?!”

“Hóa ra tên đàn ông này và con trai hắn mới là thứ súc sinh thật sự!”

“Không những thao túng vợ, mà còn xúi con đẻ hãm hại mẹ ruột? Có còn là người không?!”

“Nghĩ mà xấu hổ, trước giờ tôi cứ tưởng hắn là soái ca nhân hậu, mắng Thẩm Thanh Hà biết bao nhiêu lần, ai ngờ chính hắn mới là tên ghê tởm nhất!”

“Mau lên hot search xem! Có người đào ra rồi! Thẩm Thanh Hà từng là họa sĩ minh họa nổi tiếng trong nước, vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp!”

“Còn có cả chẩn đoán cô ấy bị trầm cảm nặng do nhiều năm bị con tra tấn tinh thần!”

“Trời ơi… Cô ấy rõ ràng đã hy sinh tất cả vì gia đình, kết quả lại bị chồng và con trai cấu kết hãm hại, bị cả mạng xã hội chửi rủa suốt ba năm trời… Rốt cuộc cô ấy đã sống sót kiểu gì vậy…”

 

Dư luận đảo chiều hoàn toàn trong chớp mắt.

Tất cả ống kính livestream và máy quay truyền thông đều lập tức chuyển hướng, chĩa thẳng vào Giang Dự và người phụ nữ đi cùng anh — Hứa Thiến Thiến.

Sau khi chân tướng được phơi bày,

Hình tượng của Giang Dự và Hứa Thiến Thiến hoàn toàn sụp đổ.

Tôi nhìn Giang Dự bị đám đông phẫn nộ vây quanh, nhìn những hot streamer từng ca ngợi anh ta giờ quay đầu công kích chửi rủa.

Nhìn những từ khóa trên hot search về tôi chuyển từ “mẹ độc hại” sang “người phụ nữ kiên cường nhất”, “cả mạng xã hội nợ cô ấy một lời xin lỗi.”

Sóng lớn của sự thương cảm và ăn năn từ dư luận đổ về tôi như thủy triều.

Còn Giang Dự và Hứa Thiến Thiến, thì bị làn sóng đó nuốt chửng hoàn toàn.

 

Cuối cùng, Giang Dự và Hứa Thiến Thiến bị kết án tù với nhiều tội danh: lừa đảo, vu khống, xúi giục trẻ vị thành niên phạm pháp.

Còn con trai tôi, được đưa đến trung tâm can thiệp tâm lý chuyên nghiệp.

Nhưng tất cả những điều đó… đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi đã tự mình kéo bản thân ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp ấy — sạch sẽ và thẳng thắn.

Phần đời còn lại…

Tôi chỉ muốn sống vì chính mình.

【HẾT TRUYỆN】

(Đã hết truyện)

88 Tệ, Tiền Ăn Tối Một Tháng!? (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Gia Đình,

1

Tôi là một blogger ẩm thực. Thời gian làm việc tự do nên hàng ngày tôi đều đi đón con gái Duyệt Duyệt tan học tiểu học.

Trong một buổi họp phụ huynh ở trường, tôi quen biết mẹ của Bạch Siêu - bạn cùng lớp con gái tôi, bọn họ vừa mới chuyển đến khu chung cư này.

Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.

Trong lúc trò chuyện, cô ta nói với tôi: "Trường cho tan học quá sớm, muộn nhất là 5 rưỡi chiều phải đón. Tôi là y tá, làm việc thất thường, ca ngày thì 7-8 giờ tối mới về đến nhà. Nhà tôi không có người già giúp đỡ, mà gửi các trung tâm giữ trẻ bên ngoài thì tôi không yên tâm, biết làm sao đây!"

Tôi chỉ cười không nói gì.

Cô ta lại hỏi: "Nhà cô toàn cô đón con à? Cô không đi làm sao?"

"Ừ, tôi đón con suốt."

Tôi không trả lời câu hỏi về việc có đi làm hay không. Tôi thấy không cần thiết phải kể hết chuyện của mình cho người ngoài nghe.

Vài ngày sau, gần đến giờ đón con, hàng xóm đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng rất gấp gáp:

"Mẹ Duyệt Duyệt, lát nữa cô có đi đón Duyệt Duyệt không?"

"Có, có chuyện gì vậy?"

"À, là thế này, hôm nay tôi bị đổi ca đột xuất, không đón được Siêu Siêu, phiền cô đón giúp tôi được không? Tối tôi về sẽ qua nhà cô đón nó. Xin lỗi đã làm phiền cô."

Người ta đã nói vậy, tôi cũng không tiện từ chối. Nghĩ rằng chỉ là tạm thời nên tôi đã đồng ý.

2

Bạch Siêu là con trai của hàng xóm mới chuyển đến trường năm nay. Duyệt Duyệt có kể rằng trong lớp thằng bé rất nghịch ngợm , không nghe lời thầy cô. Giáo viên chủ nhiệm đã gọi phụ huynh đến mấy lần nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng đến nhà người khác chắc nó sẽ ngại ngùng, ngoan ngoãn hơn chứ?

Không ngờ, nó lại rất tự nhiên.

Hôm nay tôi đã mua nhiều thực phẩm, định quay một video nấu ăn. Bình thường giờ này, con gái tôi sẽ ngoan ngoãn làm bài tập trong phòng. Con bé biết mẹ đang bận nên không làm phiền. Nhưng hôm nay đón Bạch Siêu về, thằng bé nhìn cái gì cũng thấy lạ. Nó vào bếp quấy rầy tôi mấy lần. Còn rất hứng thú với thiết bị quay phim của tôi, cứ lấy xuống nghịch.

Bộ thiết bị này là sau khi đạt một triệu người theo dõi đầu năm nay, tôi đã chi hơn chục nghìn tệ mua mới để có được chất lượng quay tốt hơn. Nó một phát giật xuống rồi cầm chạy mất.

Tôi đuổi theo gọi mãi: "Bạch Siêu, cháu để thiết bị của dì xuống đi, cái đó không phải đồ chơi trẻ con đâu."

Có lẽ do giọng tôi to quá. Thằng bé liền òa khóc ầm lên. Cuối cùng, tôi phải dỗ dành mãi nó mới thôi. Công việc quay phim hôm nay cũng không hoàn thành được.

Tôi tự an ủi: "Thôi, so đo với một đứa trẻ làm gì, mai quay vậy."

3

Vì có thêm một đứa trẻ nên tôi làm thêm một món thịt. Bữa ăn rất thịnh soạn hương vị cũng rất ngon. Không ngờ Bạch Siêu ăn nhiều đến vậy. Một mình nó ăn còn nhiều hơn cả tôi và Duyệt Duyệt cộng lại. Đến khi chồng tôi - Đổng Huy tan làm về nhà, món ăn đã bị nó ăn hết sạch mà vẫn chưa đủ.

Nó nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng: "Dì ơi, dì nấu ăn ngon hơn mẹ cháu nhiều. Sau này cháu đến ăn cơm ở nhà dì được không ạ?"

"Cái này..." Tôi nghĩ đó chỉ là lời trẻ con nói bừa.

Chồng tôi có vẻ không vui, lẩm bẩm: "Ăn không thì không được, lần sau muốn đến thì phải bảo mẹ đưa tiền ăn cho dì Thẩm của cháu, ngay cả phần của chú cũng ăn."

Bạch Siêu chu môi: "Đưa thì đưa, mẹ cháu không phải không có tiền."

Chồng tôi nhếch mép, nói nhỏ: "Thằng nhóc này, coi đây như nhà mình thật, chẳng khách sáo gì cả."

Anh ấy miễn cưỡng đi đặt đồ ăn ngoài.

Tôi tưởng chuyện này chỉ là một sự cố nhỏ, không ngờ vài ngày sau, hàng xóm lại gọi điện. Lần này là khi tôi vừa đưa con gái đến trường. Tôi đang xem email công việc từ các đối tác.

"Mẹ Duyệt Duyệt, hôm nay tôi về muộn, cô giúp tôi đón Siêu Siêu được không?"

Nhớ đến hành động của thằng bé lần trước, trong lòng tôi không vui.

Tôi từ chối: "Mẹ Bạch Siêu à, cô không thể cứ thế này được. Giờ tan học của trường là cố định, dù sao cô cũng phải tìm cách chứ?"

"Vâng, tôi biết. Dạo này tôi cũng đang tìm lớp giữ trẻ gần trường, nhưng chưa tìm được chỗ phù hợp, thật sự phiền cô quá."

Cô ta đã nói vậy, tôi thật sự không tiện từ chối nữa. Nghĩ rằng, khi cô ta tìm được lớp giữ trẻ thì chắc sẽ không nhờ tôi giúp nữa chứ?

Thế là tôi đồng ý. Sợ thằng bé lại phá phách, hôm nay tôi quay video nấu ăn trước. Nghĩ rằng đón trẻ về chỉ cần hâm nóng đồ ăn là được. Hơn nữa, hôm nay còn cố ý làm thêm hai món.

Kết quả không ngờ, Bạch Siêu quá hiếu động. Lần này đến, ăn xong vội vàng rồi lại giật lấy thiết bị quay phim của tôi để nghịch:

"Dì ơi, cái này là gì vậy? Sao dì lại dùng nó để quay dì nấu ăn?"

Tôi vội buông đũa, đi về phía nó để lấy lại thiết bị:

"Siêu Siêu, dì đã nói với cháu rồi, cái này không phải đồ chơi trẻ con, mau trả lại cho dì."

"Không! Cháu không trả! Cháu muốn chơi."

Nó cầm thiết bị chạy khắp nhà. Duyệt Duyệt thấy vậy liền giúp tôi đuổi theo. Bạch Siêu đi dép khách của nhà tôi, đôi dép hơi to so với nó, chân không vững nên ngã. Máy quay của tôi bị văng ra ngoài, rơi xuống. Kết quả là nó lại khóc trước.

4

Tám giờ tối, hàng xóm đến đón con. Mắt Bạch Siêu vẫn còn đỏ.

Cô ta xót xa hỏi: "Sao thế này?"

Bạch Siêu liền bịa chuyện, nói tôi không cho nó chơi đồ chơi, còn đánh nó. Sau đó, nó cho mẹ xem vết đỏ trên trán do ngã.

Hàng xóm lập tức nổi giận, ôm chặt con trai, khóc theo:

"Con yêu của mẹ, là mẹ không tốt, để con chịu thiệt thòi, sau này chúng ta không đến đây nữa."

Nói xong cô ta kéo con đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.

"..."

Sau đó, có lẽ vì Bạch Siêu nhớ đồ ăn tôi nấu nên đã nói sự thật với mẹ.

Cuối tuần, hàng xóm đặc biệt dẫn Bạch Siêu đến nhà tôi xin lỗi:

"Cái máy quay của cô không sao chứ? Có cần tôi tìm người sửa cho cô không?”

May mà hãng sản xuất biết tôi là blogger có một triệu người theo dõi, muốn tôi quảng cáo cho bọn họ nên đã đổi miễn phí cho tôi cái mới. Nếu không, tôi nhất định phải bắt cô ta đền tiền.

"Không cần đâu, tôi quản không nổi con cô. Sau này đừng cho nó đến nhà tôi nữa, cô tự đi tìm trung tâm giữ trẻ đi."

Hàng xóm vội nói: "Ôi, mẹ Duyệt Duyệt à, đừng so đo với trẻ con thế. Con tôi nó bảo đồ ăn cô nấu ngon lắm. Cứ nhắc mãi. Tôi là người đi làm, không như cô. Tôi thực sự không có năng khiếu việc nhà, nấu nướng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này để cô đón Siêu Siêu nhé? Sau đó cứ để nó ăn tạm bữa tối ở nhà cô. Tôi không để nó ăn không đâu, tôi sẽ trả tiền.”

“Tôi đã tính rồi, nhà tôi 30 tệ tiền đồ ăn đủ cho một ngày. Ba người chia đều thì một bữa của trẻ con cũng chỉ hơn 3 tệ. Một tháng cũng không phải ngày nào cũng đến, nhiều lắm là 20 ngày. Tính ra một tháng tiền ăn tối là 66 tệ. Tôi trả thêm cho cô, một tháng 88 tệ, nghe cũng may mắn. Cô thấy sao?"



Bình luận

Loading...