RỰC RỠ THEO CÁCH RIÊNG
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Trông anh ta có vẻ còn quan tâm đến em lắm.”
“Giờ mới quan tâm, thì còn có ích gì?”
“Cũng đúng.” Anh trả lời, “Nhưng mà em nên cẩn thận, kiểu thiếu gia nhà giàu như thế… thường có máu chiếm hữu rất mạnh.”
Tôi không trả lời, tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ.
Rạng sáng hai giờ, tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi tỉnh giấc.
“Ai đấy?”
“Là anh.”
Giọng của Cố Bắc Thần.
Tôi khoác áo ra mở cửa, thấy anh đang dựa vào khung cửa, người toàn mùi rượu.
“Anh uống rượu à?”
“Một chút.” Anh lảo đảo bước vào.
“Anh biết tôi ở đây bằng cách nào?”
“Đi hỏi.” Anh ngồi xuống ghế sofa, mắt mơ màng nhìn tôi, “Nhuận Nhuận, anh nhớ em.”
Tôi hơi sững người.
Đây là lần đầu tiên anh nói… anh nhớ tôi.
“Anh say rồi.” Tôi quay người đi rót nước.
“Anh không say.” Anh kéo tay tôi lại, “Anh rất tỉnh.”
“Nhuận Nhuận, xin lỗi.” Anh đột nhiên nói.
Tôi khựng lại.
“Xin lỗi vì anh luôn bỏ rơi em.” Giọng anh rất thấp, “Xin lỗi vì đã khiến em phải chịu thiệt thòi.”
“Xin lỗi… vì đến giờ anh mới nhận ra…”
“Nhận ra gì?” Tôi hỏi.
“Nhận ra em quan trọng với anh đến mức nào.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành — thứ ánh nhìn tôi chưa từng thấy trước đây.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi mềm đi một chút.
Nhưng chỉ là… một chút.
“Ngủ đi.” Tôi rút tay lại, “Mai tỉnh rượu rồi, anh sẽ hối hận thôi.”
Sáng hôm sau, Cố Bắc Thần quả nhiên không nhớ gì về đêm qua.
“Tối qua anh có tới đây sao?” Anh ôm đầu, nhíu mày.
“Ừ.” Tôi đặt bữa sáng lên bàn, “Ăn xong rồi về đi.”
Anh nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Chiều anh bay.” Cuối cùng, anh chỉ nói một câu.
“Thượng lộ bình an.”
Anh đứng dậy, nhìn tôi thật sâu: “Anh sẽ quay lại.”
Tôi không đáp.
Tiễn anh đi rồi, tôi ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ một lúc.
Trần Đông nhắn tin: “Anh ta đi rồi à?”
“Ừ, đi rồi.”
“Mềm lòng rồi hả?”
“Không.”
“Gạt ai chứ.” Anh gửi một icon trợn trắng mắt, “Ra ngoài dạo cho khuây khỏa không?”
Tôi nghĩ một lúc: “Được.”
Chúng tôi đến đồi Montmartre.
Đứng trước Vương cung Thánh đường Sacré-Cœur, toàn cảnh Paris thu gọn trong tầm mắt.
“Có hối hận không?” Trần Đông bất chợt hỏi.
“Hối hận gì cơ?”
“Vì đã rời xa anh ta.”
Tôi lắc đầu: “Không hối hận.”
“Vậy nếu anh ta thực sự thay đổi thì sao?”
Tôi im lặng rất lâu: “Trần Đông, anh có tin một người sẽ thay đổi hoàn toàn không?”
“Không tin.” Anh đáp thẳng, “Bản tính khó dời.”
“Thế đấy.” Tôi cười, “Cho dù bây giờ anh ấy nói yêu tôi, thì sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, mọi thứ cũng sẽ trở về như cũ.”
“Em nói đúng.” Anh vỗ vai tôi, “Nhìn về phía trước thôi.”
Hoàng hôn buông xuống, cả Paris như được nhuộm trong sắc vàng rực rỡ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí nơi đất khách quê người.
Điện thoại reo — là tin nhắn của Cố Bắc Thần.
“Đến sân bay rồi. Nhuận Nhuận, chờ anh.”
Tôi nhìn thoáng qua, rồi xóa luôn cuộc trò chuyện.
Có những con đường, định sẵn là phải đi một mình.
Có những người, định sẵn chỉ có thể là người lướt qua đời nhau.
Một năm sau, tôi hoàn thành việc học và tìm được một công việc khá ổn định ở Paris.
Trong suốt một năm ấy, Cố Bắc Thần đã ba lần đến Pháp.
Mỗi lần ở lại một tuần. Và mỗi lần… đều ra về tay trắng.
Cho đến sau này, anh không còn đến nữa.
Tôi nghe nói anh đã tiếp quản sản nghiệp gia đình, bận tối mặt tối mũi.
Cũng nghe nói Thẩm Thanh Tuyết đã sang Mỹ phát triển sự nghiệp.
Tất cả những điều này đều là Tiểu Trần kể lại — bây giờ là bạn thân nhất của tôi, hai đứa thường xuyên gọi video với nhau.
“Chị Lâm, chị thực sự không định về nước nữa à?”
“Tạm thời thì chưa.” Tôi nói, “Ở đây cũng tốt mà.”
“Thế còn Cố tổng thì sao?”
“Anh ấy không còn là Cố tổng của chị nữa.” Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại cách gọi.
“Nhưng mà anh ấy vẫn đang chờ chị mà.”
“Đó là chuyện của anh ấy.”
Ngoài trời lại bắt đầu có tuyết.
Tuyết Paris rất đẹp, nhẹ nhàng rơi xuống những hàng cây ngô đồng.
Tôi quấn chặt khăn choàng, chuẩn bị ra ngoài ăn tối cùng bạn bè.
Năm vừa qua, tôi học được rất nhiều điều.
Học cách sống thật sự độc lập.
Học cách sống vì chính mình.
Và học cách… buông bỏ.
Trong điện thoại tôi vẫn còn lưu bức ảnh chụp chiếc nhẫn đính hôn năm nào.
Thỉnh thoảng nhìn lại, tôi đã có thể nhẹ nhàng mỉm cười mà lướt qua.
Chuyện tình đó, giống như một giấc mơ.
Mơ tỉnh rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Và tôi — chọn rực rỡ theo cách của riêng mình.
— Hết —
(Đã hết truyện)
CÁI GIÁ CỦA KẺ PHẢN BỘI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
Đêm khuya mười giờ, chồng tôi – Khưu Trạch Ngôn – vẫn đang tăng ca.
Tôi nằm trên giường, trong lúc buồn chán vô thức lướt phải một đoạn video hot với tiêu đề “Tôi kính tôi”.
Trong video, một cô gái xinh xắn đang cầm ly sữa, bên môi còn vương chút sữa trắng.
Cô ấy nhìn vào ống kính, nói:
“Ly thứ nhất, tôi kính tôi, nếu không phải tôi mặt dày van nài suốt bốn ngày mới xin được WeChat của anh ấy, thì câu chuyện của chúng tôi đã chẳng có bắt đầu.”
Khi cô đang nói, một chàng trai mặc áo thun sọc xuất hiện trong khung hình, nhưng không lộ mặt.
“Ly thứ hai, tôi vẫn kính tôi, Giáng sinh năm ngoái, tuyết lớn như vậy, tôi vẫn bất chấp tất cả đến thành phố của anh ấy, chỉ để được gặp anh ấy một lần.”
“Ly thứ ba, tôi muốn kính anh ấy – chàng trai tôi yêu, cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản hiện thực, phải cưới người con gái khác. Tôi chúc anh ấy hạnh phúc viên mãn, mọi sự như ý!”
Đôi mắt cô gái dần ửng đỏ, còn tim tôi thì dần lạnh băng.
Chỉ vì chàng trai mà cô ấy thổ lộ tình cảm, chiếc áo thun sọc trên người anh ta là tôi mua.
Video rất ngắn, kết thúc ở hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của cô gái.
Bình luận phía dưới bùng nổ:
【Hu hu hu, chị gái đáng thương quá, người có tình không thể nên duyên.】
【Có trở ngại hiện thực gì, nói thử nghe xem, mọi người sẽ giúp chị hiến kế.】
【Chị gái nói là thành phố S đúng không, tôi biết tuyết Giáng sinh năm ngoái lớn cỡ nào, lúc đó nhiều phương tiện giao thông đều bị tê liệt, mà chị vẫn có thể tới nơi.】
Phần lớn bình luận đều ca tụng tình yêu vĩ đại của họ, nhưng cũng có vài người chỉ ra điểm mờ ám:
【Sao cảm giác nói năng lấp lửng vậy nhỉ, cứ thấy kỳ kỳ sao ấy.】
【Sao nam chính không lộ mặt? Là không muốn lộ hay không dám lộ?】
【Bạn bên trên nói đúng, cố tình không lộ mặt là có vấn đề.】
Nhưng những bình luận này rất nhanh đã biến mất.
Tôi nằm trên giường, trong lòng dấy lên một cơn ớn lạnh.
Bởi vì chàng trai trong video, quá giống Khưu Trạch Ngôn.
Anh ta cũng có một chiếc áo thun sọc y hệt.
Chỉ dựa vào điểm này thì chưa thể kết luận được gì.
Vậy còn ngón trỏ thì sao?
Khoảnh khắc chàng trai trong video giơ tay phải lên, tôi thấy ngón trỏ tay phải anh ta bị khuyết một mảng.
Khưu Trạch Ngôn cũng vậy.
Đó là khi chúng tôi học năm hai cao học, cùng đi thực tập ở bệnh viện thú y.
Vì muốn bảo vệ tôi, anh ấy đã bị một con chó dữ cắn mất một mẩu thịt.
Cũng vì chuyện này, anh ấy để lại ám ảnh tâm lý.
Sau khi tốt nghiệp thì chuyển nghề, không làm bác sĩ thú y nữa, mà đến một trường cao đẳng ở thành phố A làm giảng viên.
Mùa hè năm ngoái, anh ấy trở về thành phố S nơi tôi đang sống, tìm được một công việc cố vấn kỹ thuật cho công ty sinh học.
Chúng tôi chính thức dọn về sống chung.
Gần đây, anh ấy cầu hôn tôi.
Mọi chuyện, tất cả mọi điểm, dường như đều trùng khớp với thời gian trong video.
Và tôi cũng nhớ Giáng sinh năm ngoái.
Hôm đó, tuyết lớn đến mức mọi phương tiện giao thông đều bị ngưng trệ, vậy mà Khưu Trạch Ngôn lại bảo tôi rằng anh ấy phải tăng ca.
Tôi dĩ nhiên không tin – thời tiết khắc nghiệt như vậy, công ty nào lại vô nhân đạo đến thế?
Tôi ra ngoài tìm anh ấy, nhưng lại trượt chân ngã trên đường.
Máu từ hạ thân tôi tuôn ra, nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.
Là người qua đường đã đưa tôi đến bệnh viện, và tôi mới biết mình đã mang thai được hai tháng.
Hai tháng trước, tôi và Khưu Trạch Ngôn sau khi uống rượu đã nhất thời kích động, không dùng biện pháp an toàn mà quan hệ một lần.
Dù tôi đã kịp uống thuốc tránh thai, nhưng vẫn không may dính bầu.
Tôi còn chưa kịp biết đến sự tồn tại của đứa bé ấy, nó đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰