Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

RỰC RỠ THEO CÁCH RIÊNG

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Trông anh ta có vẻ còn quan tâm đến em lắm.”

“Giờ mới quan tâm, thì còn có ích gì?”

“Cũng đúng.” Anh trả lời, “Nhưng mà em nên cẩn thận, kiểu thiếu gia nhà giàu như thế… thường có máu chiếm hữu rất mạnh.”

Tôi không trả lời, tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ.

Rạng sáng hai giờ, tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi tỉnh giấc.

“Ai đấy?”

“Là anh.”

Giọng của Cố Bắc Thần.

Tôi khoác áo ra mở cửa, thấy anh đang dựa vào khung cửa, người toàn mùi rượu.

“Anh uống rượu à?”

“Một chút.” Anh lảo đảo bước vào.

“Anh biết tôi ở đây bằng cách nào?”

“Đi hỏi.” Anh ngồi xuống ghế sofa, mắt mơ màng nhìn tôi, “Nhuận Nhuận, anh nhớ em.”

Tôi hơi sững người.

Đây là lần đầu tiên anh nói… anh nhớ tôi.

 

“Anh say rồi.” Tôi quay người đi rót nước.

“Anh không say.” Anh kéo tay tôi lại, “Anh rất tỉnh.”

“Nhuận Nhuận, xin lỗi.” Anh đột nhiên nói.

Tôi khựng lại.

“Xin lỗi vì anh luôn bỏ rơi em.” Giọng anh rất thấp, “Xin lỗi vì đã khiến em phải chịu thiệt thòi.”

“Xin lỗi… vì đến giờ anh mới nhận ra…”

“Nhận ra gì?” Tôi hỏi.

“Nhận ra em quan trọng với anh đến mức nào.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành — thứ ánh nhìn tôi chưa từng thấy trước đây.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi mềm đi một chút.

 

Nhưng chỉ là… một chút.

“Ngủ đi.” Tôi rút tay lại, “Mai tỉnh rượu rồi, anh sẽ hối hận thôi.”

Sáng hôm sau, Cố Bắc Thần quả nhiên không nhớ gì về đêm qua.

“Tối qua anh có tới đây sao?” Anh ôm đầu, nhíu mày.

“Ừ.” Tôi đặt bữa sáng lên bàn, “Ăn xong rồi về đi.”

Anh nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Chiều anh bay.” Cuối cùng, anh chỉ nói một câu.

“Thượng lộ bình an.”

Anh đứng dậy, nhìn tôi thật sâu: “Anh sẽ quay lại.”

Tôi không đáp.

 

Tiễn anh đi rồi, tôi ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ một lúc.

Trần Đông nhắn tin: “Anh ta đi rồi à?”

“Ừ, đi rồi.”

“Mềm lòng rồi hả?”

“Không.”

“Gạt ai chứ.” Anh gửi một icon trợn trắng mắt, “Ra ngoài dạo cho khuây khỏa không?”

Tôi nghĩ một lúc: “Được.”

Chúng tôi đến đồi Montmartre.

Đứng trước Vương cung Thánh đường Sacré-Cœur, toàn cảnh Paris thu gọn trong tầm mắt.

 

“Có hối hận không?” Trần Đông bất chợt hỏi.

“Hối hận gì cơ?”

“Vì đã rời xa anh ta.”

Tôi lắc đầu: “Không hối hận.”

“Vậy nếu anh ta thực sự thay đổi thì sao?”

Tôi im lặng rất lâu: “Trần Đông, anh có tin một người sẽ thay đổi hoàn toàn không?”

“Không tin.” Anh đáp thẳng, “Bản tính khó dời.”

“Thế đấy.” Tôi cười, “Cho dù bây giờ anh ấy nói yêu tôi, thì sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, mọi thứ cũng sẽ trở về như cũ.”

“Em nói đúng.” Anh vỗ vai tôi, “Nhìn về phía trước thôi.”

 

Hoàng hôn buông xuống, cả Paris như được nhuộm trong sắc vàng rực rỡ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí nơi đất khách quê người.

Điện thoại reo — là tin nhắn của Cố Bắc Thần.

“Đến sân bay rồi. Nhuận Nhuận, chờ anh.”

Tôi nhìn thoáng qua, rồi xóa luôn cuộc trò chuyện.

Có những con đường, định sẵn là phải đi một mình.

Có những người, định sẵn chỉ có thể là người lướt qua đời nhau.

Một năm sau, tôi hoàn thành việc học và tìm được một công việc khá ổn định ở Paris.

Trong suốt một năm ấy, Cố Bắc Thần đã ba lần đến Pháp.

 

Mỗi lần ở lại một tuần. Và mỗi lần… đều ra về tay trắng.

Cho đến sau này, anh không còn đến nữa.

Tôi nghe nói anh đã tiếp quản sản nghiệp gia đình, bận tối mặt tối mũi.

Cũng nghe nói Thẩm Thanh Tuyết đã sang Mỹ phát triển sự nghiệp.

Tất cả những điều này đều là Tiểu Trần kể lại — bây giờ là bạn thân nhất của tôi, hai đứa thường xuyên gọi video với nhau.

“Chị Lâm, chị thực sự không định về nước nữa à?”

“Tạm thời thì chưa.” Tôi nói, “Ở đây cũng tốt mà.”

“Thế còn Cố tổng thì sao?”

“Anh ấy không còn là Cố tổng của chị nữa.” Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại cách gọi.

 

“Nhưng mà anh ấy vẫn đang chờ chị mà.”

“Đó là chuyện của anh ấy.”

Ngoài trời lại bắt đầu có tuyết.

Tuyết Paris rất đẹp, nhẹ nhàng rơi xuống những hàng cây ngô đồng.

Tôi quấn chặt khăn choàng, chuẩn bị ra ngoài ăn tối cùng bạn bè.

Năm vừa qua, tôi học được rất nhiều điều.

Học cách sống thật sự độc lập.

Học cách sống vì chính mình.

Và học cách… buông bỏ.

Trong điện thoại tôi vẫn còn lưu bức ảnh chụp chiếc nhẫn đính hôn năm nào.

 

Thỉnh thoảng nhìn lại, tôi đã có thể nhẹ nhàng mỉm cười mà lướt qua.

Chuyện tình đó, giống như một giấc mơ.

Mơ tỉnh rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Và tôi — chọn rực rỡ theo cách của riêng mình.

— Hết —

(Đã hết truyện)

BUÔNG TAY ĐỂ TÌM HẠNH PHÚC MỚI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

“Cô ấy đã trở về rồi.”

Chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng làm tôi gần như nghẹt thở.

—————

Trên tay tôi vẫn còn đeo chiếc vòng tay mà Bạch Ngọc tặng tôi cách đây ba ngày.

Ba ngày trước anh ấy nói rằng công ty bận rộn, không thể rời đi, xin lỗi vì đã khiến tôi phải hoãn kế hoạch du lịch.

Tôi vốn muốn bù đắp cho anh ấy, cũng muốn cho Bạch Vân một gia đình hoàn chỉnh, nhưng dù sao cô ấy cũng mới là mẹ ruột của con bé.

—————

Bạch Ngọc lạnh lùng như đang nói chuyện với một người xa lạ, không hề để ý đến tôi – người đang run rẩy không ngừng đứng bên cạnh.

So với kết quả là ly hôn, lý do mà Bạch Ngọc đưa ra khiến tôi khó chấp nhận hơn nhiều.

“Em còn trẻ, em sẽ có nhiều lựa chọn khác.”

Tay tôi siết chặt tờ báo cáo siêu âm đến mức nó bị biến dạng.

Tiếp tục nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Tôi cầm lấy thỏa thuận ly hôn trên bàn, anh ấy hỏi:

“Em muốn nói chuyện quan trọng gì với anh?”

 

Chiều nay tôi đã nhắn cho anh ấy, nhắc anh về nhà sớm, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.

Tôi chạm vào bụng mình.

Không còn quan trọng nữa, anh ấy đã không còn xứng đáng để làm cha của đứa con tôi nữa rồi.

Nhưng trước khi rời đi, tôi muốn gặp Bạch Vân một lần.

Khi Bạch Ngọc và tôi thẳng thắn nói chuyện, tôi nhìn thấy con bé mở hé cửa phòng làm việc, đứng im không nhúc nhích.

So với Bạch Ngọc, tôi và con bé gần gũi hơn.

Bạch Vân rất thích chia sẻ chuyện trường học với tôi, con bé thường kể về tất cả những gì đã xảy ra ở trên lớp vào mỗi buổi chúng tôi cùng nhau tâm sự.

Tôi lo rằng quyết định của người lớn sẽ làm con bé buồn, vì vậy tôi muốn nói với Bạch Vân rằng dù tôi có rời đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục quan tâm con bé, và con bé có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.

 

Khi nghe tiếng bước chân của tôi, Bạch Vân lập tức tắt đèn trong phòng.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy con bé đang thu mình vào trong chăn, tôi biết con bé vẫn chưa ngủ.

Khi nhặt cây kéo rơi cạnh thùng rác lên, tôi bỗng chợt sững người .

Ánh trăng chiếu vào phòng, trong thùng rác là những bức ảnh của tôi. Còn bức ảnh gia đình trên bàn đã được dựng mới, bên cạnh Bạch Vân là hình của một người phụ nữ lạ được dán vào.

Tim tôi lúc đó lạnh ngắt, tôi thu dọn đồ đạc suốt đêm.

Bạch Ngọc bước vào phòng, quan sát tôi.

“Em không cần vội thế đâu, có thời gian thì thu dọn sau cũng được.”

“Không cần, tôi thấy ghê tởm.”

 

Bạch Ngọc không nói gì thêm, chỉ đứng ở cửa nhìn tôi.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ấy giúp tôi chuyển hành lý lên xe, tôi hạ cửa xe xuống:

“Anh thích đến mức đó sao? Dù đã bị bỏ rơi một lần?”

“Em còn trẻ, em chưa hiểu.”

Tôi lắc đầu, cười nhạt:

“Nếu tình yêu là sự hèn hạ, thì đúng là tôi không hiểu.”

Ngày hôm sau, tôi nhờ luật sư Dao Thạch xem xét thỏa thuận ly hôn.

30 triệu, thêm một căn biệt thự ở trung tâm thành phố và ba cửa hàng mặt phố.

“Bạch Ngọc và em không ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Dựa trên tài sản hiện có của anh ấy, em có thể nhận được nhiều hơn.”

 

Dao Thạch là bạn học của Bạch Ngọc, nhưng với tư cách luật sư, anh ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyênn có lợi.

Tuy nhiên, tôi đã từ chối đề nghị của anh ấy. Tôi không muốn tiếp tục giao tiếp quá nhiều với Bạch Ngọc.

Như thế là quá đủ rồi.

Dao Thạch vừa xem thỏa thuận vừa lắc đầu:

“Tôi không ngờ anh ấy lại thực sự ly hôn với em, lại còn nhanh như vậy.”

Tôi sững người.

Quả thật trước đến nay, tôi luôn tự nhận thấy rằng tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Mỗi lần tôi muốn đi du lịch, anh ấy sẽ xin nghỉ phép để đi cùng.

 

“Vợ anh đẹp thế này, anh phải giữ chặt cô ấy.”

Sự nghiệp của tôi không thuận lợi, anh ấy khuyên tôi nghỉ việc để nghỉ ngơi.

“Dù có một vạn người như em, anh cũng nuôi được hết.”

Ngay cả ba ngày trước, trong giấc mơ, anh ấy vẫn nói rằng đừng bỏ rơi anh ấy.

Để cho Bạch Ngọc đủ cảm giác an toàn, bất kể là tôi làm gì hay gặp gỡ ai cũng đều kể cho anh ấy nghe.

Thế nhưng đến giờ, lý do của Bạch Ngọc là “vẫn không thể mang lại cho tôi hạnh phúc” lại khiến tôi thấy thật nực cười.

Suốt 5 năm qua, tôi thực sự cảm nhận được tình yêu của anh ấy. Làm sao có thể đột nhiên không yêu nữa?

Vì vậy, đêm trước ở khách sạn, tôi vẫn còn đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc điều gì đã khiến anh ấy quyết định ly hôn với tôi.

 

Có phải vì hai ngày trước anh ấy say rượu về nhà, tôi tức giận không cho anh vào phòng không?

Hay là do một ngày trước, tôi vẫn chưa nguôi giận, lén bóp mù tạt vào bánh sandwich của anh ấy?

Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ xung đột nào giữa chúng tôi mà đến mức phải ly hôn.

“Em có biết Hứa Văn đã trở về chưa?”

Tim tôi khẽ run.

Bạch Ngọc đã nói rất rõ, nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật.

Chỉ cần Hứa Văn trở về, Bạch Ngọc sẽ rời bỏ tôi không chút do dự, dù không có mâu thuẫn nào, cũng không cần bất kỳ lý do gì.

Tôi chỉ biết vài thông tin về Hứa Văn qua miệng của bạn bè Bạch Ngọc.

 

Là một họa sĩ thiên tài, là mối tình đầu thời đại học của Bạch Ngọc, là mẹ ruột của Bạch Vân. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy từ bỏ cơ hội du học để kết hôn và sinh con với Bạch Ngọc. Không lâu sau khi sinh Bạch Vân, cô ấy đề nghị ly hôn và ra nước ngoài.

Bạn bè nói rằng đó là lỗi của Hứa Văn, bước vào hôn nhân có nghĩa là hy sinh bản thân, nhưng cô ấy lại không thể làm như vậy.

Cũng có người nói rằng lỗi là do Bạch Ngọc, vì sau khi kết hôn, anh ấy không giữ lời hứa mang lại tự do cho Hứa Văn.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe Bạch Ngọc nhắc về vợ cũ. Trong nhà, cái tên đó như một lời nguyền cấm kỵ không được nhắc tới.

Cho đến hai ngày trước, Hứa Văn trở về.

Là một họa sĩ có chút danh tiếng, lần đầu tiên trở về trong nước cô ấy đã mạnh mạnh dạn tổ chức một buổi triển lãm. Các cựu sinh viên cũng tổ chức một buổi gặp gỡ cho cô ấy.

 

Hôm đó, Bạch Ngọc nói với tôi rằng anh ấy đi bàn về một dự án hợp tác, dặn tôi đừng đợi mà đi ngủ sớm.

Dao Thạch lật lại thỏa thuận, giúp tôi xác nhận từng điều khoản.

“Chúng tôi cứ nghĩ rằng Bạch Ngọc chỉ đùa thôi. Sau khi uống vài ly, anh ấy chơi trò nói thật hay thử thách, và hỏi Hứa Văn liệu họ có thể bắt đầu lại từ đầu không. Anh ấy thật ngốc nghếch. Hứa Văn đã từ chối anh ấy một cách rõ ràng như vậy rồi mà vẫn mê muội. Cô ấy chỉ nói với anh rằng, một người đàn ông đã có gia đình thì nên tự biết giữ chừng mực.

Bạch Ngọc thật sự định bám vào một cái cây không bao giờ giữ nổi. Tôi đã khuyên anh ấy rằng Hứa Văn giống như một cơn gió, anh ấy không thể nắm giữ được, còn em mới là người phù hợp với anh ấy nhất.”

“Có lẽ anh ấy thực sự đã yêu rất sâu đậm.”

Tôi nói.

 

“Dù gì thì ngày trước anh ấy cũng từng vì Hứa Văn mà suýt tự sát ở nhà, may mà cứu được.”

Đó là một Bạch Ngọc mà tôi chưa từng biết đến.

“Em chắc chắn không muốn thêm gì từ thỏa thuận bồi thường nữa sao?”

Dao Thạch lấy ra tờ báo cáo siêu âm mà tôi vô tình kẹp vào thỏa thuận ly hôn.

“Không cần đâu.”

“Bạch Ngọc biết rồi à?”

“Anh ấy không có tư cách biết.”

“Em định sinh đứa bé này không?”

“Dĩ nhiên, em luôn muốn có một đứa con của riêng mình.”

 

Dao Thạch thở dài.

“Bạch Ngọc nhất định sẽ hối hận, nhưng em sẽ không.”

Tôi đã bán lại căn biệt thự với giá cao, giao các cửa hàng cho công ty môi giới. Tôi không định ở lại đây, thành phố quá ồn ào, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thích nó.

Tôi cũng sẽ không quay về quê nhà. Tôi không thể chịu được ánh mắt của những người ở quê đó, mà họ cũng không thể chịu đựng được sự xấu hổ của tôi. Nếu biết tôi và Bạch Ngọc ly hôn, có lẽ họ sẽ cùng nhau đến cầu xin Bạch Ngọc tha thứ cho tôi mất, dù rằng người không chung thủy không phải là tôi.

Tôi đã mua vé máy bay đến thị trấn A – một thị trấn nhỏ ở vùng biên. Tôi đã đến đó nhiều lần, không khí nơi đó rất trong lành, phong cảnh đẹp, rất thích hợp để nghỉ ngơi.



Bình luận

Loading...