Porsche Của Tôi Đáng Hai Trăm Tệ?
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Muốn chạy à? Tiền đâu?!”
Mẹ Lục bật khóc, nước mắt nước mũi lèm nhèm:
“Tôi thật sự không có tiền!
Các anh đi tìm Giang Hướng An đi, nó mới có tiền! Nó là thiên kim nhà họ Phó mà!”
Tên đầu gấu hừ lạnh, tạt thẳng một bãi nước bọt lên mặt bà ta, sau đó tát mạnh một cái khiến bà ta lảo đảo.
“Bà coi bọn tao ngu chắc?
Người ta đã nói rõ rồi, chẳng liên quan gì đến nhà mày.
Hôm nay không trả, thì thằng con trai bà…
khỏi cần chân nữa!”
Hai mẹ con nhà Lục bị dồn vào góc, không còn đường thoát.
Tôi đứng đó, nhìn ánh mắt cầu xin tuyệt vọng của Lục Tây Từ, chỉ thấy lòng mình lạnh như tro.
Tôi xoay người lại, bình thản ra lệnh cho bảo vệ:
“Đóng cổng.”
Cánh cổng lớn của biệt thự từ từ khép lại, cắt đứt hoàn toàn những tiếng gào thét bên ngoài.
Về sau, tôi nghe vệ sĩ nói —
mẹ con họ Lục bị đám chủ nợ quấn lấy suốt mấy tiếng,
Lục Tây Từ bị đánh gãy hai chân,
mẹ anh ta phải bán cả mảnh đất tổ ở quê, mà vẫn chẳng thấm vào đâu.
Tối hôm ấy, tôi ngồi trong phòng,
ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên gương mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Màn hình đang phát livestream — hình ảnh hai mẹ con họ Lục bị kéo lê giữa đường,
người xem tràn vào bình luận, chế nhạo, thương hại, phẫn nộ...
Ngón tay tôi khẽ run,
nhưng đáy mắt lại không còn một giọt nước mắt nào nữa.
Trên màn hình livestream, Lục Tây Từ ngồi trên xe lăn, hai chân quấn đầy băng gạc, còn vết máu vẫn thấm ra ngoài từng mảng.
Mẹ Lục thì gào khóc thảm thiết, diễn đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn:
“Nhà họ Phó lấy quyền thế đè đầu cưỡi cổ dân lành!
Con gái nhà họ cặp kè với con tôi, tiêu sạch tiền nhà tôi, rồi còn thuê người đánh gãy chân con tôi!
Trên đời sao có gia đình nào độc ác đến vậy?!”
“Tới giờ họ vẫn không có chút ăn năn nào, còn đe dọa mẹ con tôi sống không nổi nữa kìa!”
Bình luận ngay lập tức nổ tung:
【Trời má, đây là thiên kim nhà họ Phó hay xã hội đen vậy?!】
【Bây giờ tiểu thư cũng đi đào mỏ rồi à? Phải điều tra kỹ Phó thị, báo công an đi chứ còn gì!】
Mẹ Lục lại đưa tay giả vờ chấm nước mắt, giọng run rẩy đầy kịch:
“Không phải tôi không muốn báo cảnh sát đâu…
Là do họ dọa nếu báo, sẽ ném chúng tôi xuống biển cho cá mập ăn!”
“Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng thôi…
Con trai tôi tội nghiệp, giờ hai chân bị đánh nát, nằm một chỗ không thể đi lại…”
—
Ngày hôm sau, cổ phiếu Phó thị bắt đầu giảm điểm, truyền thông nhao nhao bủa vây vì "livestream tố cáo thiên kim bạo lực".
Tôi nhìn hàng loạt tiêu đề lật trắng thay đen đang trending, cơn giận bùng lên thẳng đỉnh đầu.
Ngay lập tức, tôi liên hệ với luật sư, cho công bố toàn bộ video trích xuất từ camera an ninh quanh biệt thự, kèm theo bản hợp đồng nợ gốc có dấu pháp lý.
Tất cả, tôi đăng lên mạng một lần cho đủ — không để ai còn chỗ ngụy biện.
Trong video, cảnh mẹ con nhà họ Lục bị chủ nợ đòi tiền, giở trò ăn vạ, la ó chửi rủa, bị đánh là vì nợ không trả, được ghi lại rõ ràng từng khung hình.
Để phòng ngừa người ta nói video bị chỉnh sửa, tôi đính kèm văn bản xác minh từ cơ quan giám định kỹ thuật số quốc gia chứng minh độ thật – giả.
Hợp đồng nợ cũng liệt kê chi tiết: người vay là nhà họ Lục, không liên quan gì đến tôi hay nhà họ Phó.
—
Dư luận lập tức quay ngoắt 180 độ.
Bình luận dưới các bài viết mới bắt đầu nổ như pháo trận:
【Mẹ con nhà này đúng là mặt dày! Nợ không trả còn dựng chuyện hại người ta!】
【Đúng kiểu "ăn vạ cấp độ boss". Diễn xuất đỉnh thật, tiếc là gặp phải người có não.】
【Mong pháp luật xử lý đúng người đúng tội. Còn thiên kim Phó gia — chị ngầu quá trời!】
Livestream của hai mẹ con họ Lục bị cư dân mạng tấn công dữ dội, màn hình ngập tràn những dòng bình luận:
【Đồ lừa đảo】
【Mặt dày không biết nhục】
【Đóng phim cho lắm vào, lần sau nhớ thuê biên kịch giỏi hơn nhé】
Mẹ Lục luống cuống định tắt livestream, tay run đến mức bấm nhầm liên tục, mãi vẫn chưa tắt được.
Khi bà ta cuối cùng cũng đóng được livestream, email từ luật sư của tôi đã nằm gọn trong hộp thư.
Nhìn thấy tiêu đề có chữ "Vu khống" – "Khởi kiện" – "Yêu cầu bồi thường", sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch.
Lục Tây Từ ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt lạnh buốt, nghiến răng mắng:
“Tất cả là do cái ý tưởng ngu xuẩn của bà!
Bây giờ hay rồi, vừa bị vả mặt trên livestream, vừa dính luôn luật sư gửi đơn kiện!”
Mẹ Lục bị chửi đến ngẩn người, rồi lập tức trở mặt gào lên:
“Thằng vô dụng! Tao làm tất cả là vì mày đấy!”
“Không phải chính mày bảo Giang Hướng An nhà giàu, nếu cưới được nó thì tiền của nhà họ Phó là của mày hết còn gì!”
“Tiền, tiền, tiền!”
Lục Tây Từ gào lên, đạp mạnh lật cả chiếc ghế.
Chân bị gãy va vào cạnh bàn, đau đến mức mồ hôi túa ra như tắm.
“Vì tôi sao? Bà nhìn xem chúng ta ra cái thể thống gì chưa?
Trở thành trò cười trên mạng, còn bị kiện!”
Anh ta mắt đỏ bừng, giận đến mất lý trí, xô mạnh mẹ mình ngã xuống đất.
Bà Lục không kịp đỡ, đầu đập thẳng vào góc bàn, sau tiếng “bốp” trầm đục,
bà ta ngã vật ra nền nhà, bất tỉnh.
Cả phòng im phăng phắc.
Lục Tây Từ siết chặt điện thoại, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt xanh xao đầy méo mó của anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cái tên "Trình Duệ" trong danh bạ —
ánh mắt ngập tràn thù hận.
Chính con đàn bà đó… là thứ kéo anh xuống địa ngục.
Từng tế bào trong não anh đều gào lên:
“Giá mà anh lấy Giang Hướng An… thì mọi chuyện đâu đến nước này.”
Lục Tây Từ nghiến răng, gồng mình lấy lại bình tĩnh, mở khung trò chuyện với Trình Duệ:
“Duệ Duệ… tuy là nhà họ Lục đã phá sản rồi…”
“Thật ra anh còn giấu được một khoản tiền.
Mình trốn sang nước ngoài đi, bắt đầu lại từ đầu.”
Trình Duệ nhìn tin nhắn, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình mấy giây.
Cô ta vốn đã chán ngấy cái mớ hỗn độn của mẹ con nhà họ Lục, chỉ mong cắt đứt cho sạch.
Nhưng câu “giấu tiền” kia lại khiến lòng tham trỗi dậy.
“Anh chắc không? Không phải đang bẫy em đấy chứ?”
Cô ta nhắn lại, vẫn giữ chút cảnh giác.
Lục Tây Từ gần như trả lời ngay lập tức:
“Anh lừa em bao giờ chưa? Anh thật lòng muốn ở bên em.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, hai đứa mình vẫn có thể làm lại.”
“Tối nay gặp ở chỗ cũ. Anh mang theo tiền.
Mình đặt vé ngay trong đêm, biến luôn.”
Nửa thật nửa giả.
Lục Tây Từ đang đánh cược vào lòng tham của cô ta — dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi, cũng đủ để kéo cô xuống vũng bùn với hắn.
Quả nhiên, đúng tám giờ tối, Trình Duệ đẩy cửa bước vào phòng.
Cô ta chẳng vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Tiền đâu?”
Lục Tây Từ chậm rãi quay lại, ánh mắt đầy uất hận, gương mặt méo mó như dã thú bị dồn đường cùng.
“Tiền?”
“Cô còn mặt dày hỏi tiền à?
Con đàn bà thối nát này!”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra,
hắn đã ném cây nạng sang một bên, lao tới vật cô ta xuống đất.
Lục Tây Từ đè chặt Trình Duệ, hai tay bóp cổ, mắt đỏ ngầu, giọng gào lên khản đặc:
“Tất cả là do mày! Nếu không có mày, tao đã cưới được Giang Hướng An,
tiền nhà họ Phó, tao muốn tiêu sao chẳng được!”
Trình Duệ giãy giụa, móng tay cào xước cả cánh tay và mặt hắn,
máu túa ra, nhưng Lục Tây Từ chẳng buồn nhúc nhích, như thể không còn biết đau là gì.
Hắn càng bóp chặt, Trình Duệ mắt trợn trắng, trước mắt tối sầm, không khí nghẹt lại.
Trong cơn choáng váng, cô ta mơ hồ nghe thấy tiếng hắn rít qua kẽ răng:
“Mày muốn tiền đúng không?”
“Xuống dưới đi, tao đốt vàng mã cho mày xài!”
Tiếng giãy giụa của Trình Duệ càng lúc càng yếu dần, căn phòng rơi vào một khoảng tĩnh lặng chết chóc.
Lục Tây Từ lạnh lùng nhìn người phụ nữ nằm bất động dưới đất, ánh mắt trống rỗng đến rợn người.
Hắn chống nạng, loạng choạng bước ra khỏi phòng, hướng thẳng đến sân bay.
Tất cả đã nằm trong tính toán của hắn —
giết Trình Duệ xong, chuồn ra nước ngoài trốn nợ, bắt đầu một cuộc đời khác.
Nhưng hắn quên mất, những chủ nợ đã sớm nắm rõ từng bước đi của mình.
Trong con hẻm nhỏ gần sân bay, mấy bóng người từ bóng tối bất ngờ lao ra, vây chặt lấy hắn.
“Thằng Lục kia! Mày định chạy đi đâu hả?
Nợ tiền không trả mà còn muốn chuồn à?”
Tên cầm đầu vung chân, đá thẳng vào cái chân què của hắn.
Lục Tây Từ hét lên thảm thiết, ngã sấp xuống đất.
Còn chưa kịp mở miệng cầu xin, những cú đấm liên tiếp như mưa rơi xuống.
“Tôi… tôi có tiền… đừng đánh nữa…”
Hắn ôm đầu rên rỉ, giọng khàn khàn đứt quãng.
Bọn đòi nợ giật lấy túi hành lý, lục tung bên trong.
“Chỉ có nhiêu đây hả? Mày giỡn mặt bọn tao à?!”
Chúng trút hết cơn giận lên người hắn,
đến khi Lục Tây Từ thoi thóp, máu me loang khắp đất, mới chịu bỏ đi.
Đến rạng sáng hôm sau, một ông lão nhặt rác phát hiện ra, vội báo cảnh sát.
Lúc được đưa vào bệnh viện, hắn chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Khi vụ án Trình Duệ bị giết được đưa ra tòa,
Lục Tây Từ vẫn cố cãi, giọng khàn khàn mà đầy oán hận:
“Không thể nào là tôi giết cô ta!
Tôi bị đánh thành ra thế này, lấy đâu ra sức mà giết người!”
Nhưng trong đoạn camera giám sát, hình ảnh hắn đè Trình Duệ xuống và bóp cổ đến chết rõ mồn một.
Hắn lại nhìn màn hình, như người mất trí, lẩm bẩm mãi không ngừng:
“Không phải tôi… tôi không giết người… không phải tôi…”
Khi Lục Tây Từ vẫn còn cố gào lên kêu oan trong phòng xử án,
cảnh sát lại mang đến bằng chứng mới.
Thi thể của mẹ hắn đã được tìm thấy.
Báo cáo khám nghiệm tử thi được chiếu thẳng trên màn hình tòa.
Nguyên nhân tử vong: mất máu quá nhiều dẫn đến sốc,
trên người có dấu vết va đập mạnh trước khi chết.
Sau khi đối chiếu dấu vân tay và mẫu máu tại hiện trường,
mọi bằng chứng đều chỉ về cùng một người — Lục Tây Từ.
Chứng cứ rành rành.
Hắn không còn đường chối tội.
Kết án: tử hình.
Lúc tin ấy được công bố,
tôi đang nằm dài trên ghế tắm nắng bên bờ biển.
Gió biển thổi nhè nhẹ, ánh nắng ấm áp rọi lên da, khiến cả người thấy thảnh thơi đến lười biếng.
Trên màn hình điện thoại bật lên dòng tin tức nóng:
“Cựu tổng giám đốc Lục thị – Lục Tây Từ, bị tuyên án tử hình vì tội giết mẹ.”
Tôi khẽ bật cười.
Một kẻ từng tự cho mình thông minh,
cuối cùng tự tay hủy hoại gia tộc, rồi giết chính người sinh ra mình.
Quả báo chưa từng sai hẹn.
Anh trai tôi từ dưới biển bơi vào, nước nhỏ giọt trên vai, làn da rám nắng bóng lên dưới trời chiều.
Anh nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên:
“Cười gì mà vui dữ vậy?”
Tôi gập điện thoại lại, tựa đầu ra sau, mắt nheo lại vì nắng,
nụ cười thoải mái lan trên môi:
“Không có gì cả…
Chỉ là cảm thấy —
cuối cùng mình cũng thật sự hạnh phúc.”
-Hết-
(Đã hết truyện)
Mẹ Tôi Sinh Con Nhưng Lại Đổ Đó Là Con Hoang Của Tôi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Gia Đình,
"Chúc mừng mẹ! Con sắp có em trai rồi sao?"
Tôi cầm que thử thai đã chuẩn bị từ trước, đi từ phía nhà vệ sinh trong phòng riêng ra, thản nhiên ôm chầm lấy mẹ, cười thật rạng rỡ.
"Con nói bậy bạ gì thế! Con lấy đâu ra que thử thai? Đồ này không thể nhặt bừa! Hay là chính mày ở ngoài làm bậy, rồi muốn đổ vạ cho tao!"
Mẹ tôi khi thấy vật trong tay tôi, ánh mắt thoáng qua một tia chột dạ, nhưng lại lập tức cắn ngược lại tôi một cái.
Hôm nay là ngày tụ họp họ hàng, đón nhận những ánh mắt tò mò xung quanh, tôi giơ que thử thai lên một lần nữa, giọng đầy thất vọng:
"Que thử thai này con nhặt được trên bệ rửa tay trong nhà vệ sinh của mẹ. Con còn tưởng mẹ mang thai, mẹ đừng vu oan cho con."
Sau khi chào hỏi mọi người, tôi vung tay gọi thêm hai món ăn, trong đó có một đĩa rau sam.
Món rau sam mà phụ nữ mang thai không được phép đụng tới.
Mẹ tôi tuy không thừa nhận, nhưng que thử thai này cũng không phải tự dưng mà có, người thân họ hàng đương nhiên cũng nửa tin nửa ngờ.
Vì vậy, khi món rau sam xào tỏi được bưng lên, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía mẹ tôi.
Ngay cả bố tôi cũng để ý: "Vợ à, không phải em luôn theo đuổi lối sống lành mạnh, thích ăn rau rừng nhất sao? Anh gắp cho em một ít nhé."
"Dạo này em bị lạnh bụng, bác sĩ bảo không hợp ăn rau rừng." Mẹ tôi cười xua tay, dáng vẻ vẫn ưu nhã, chỉ là nụ cười có vài phần gượng gạo.
Ở một góc khuất không ai để ý, bà ta lườm tôi một cái cháy mặt, như thể đang nói: "Mày cứ đợi đấy cho tao."
Tôi giả vờ không nhận ra, cười nói ăn tiếp, cho đến khi đĩa sashimi được bày biện tinh xảo được đặt lên bàn, tôi mới dừng đũa.
Đĩa sashimi được xoay một vòng trên bàn, cuối cùng cũng đến trước mặt bà ta.
Để kích thích bà ta ốm nghén, lúc nãy tôi đã đặc biệt dặn phục vụ, không cần khử tanh trước, cứ để vậy chấm mù tạt ăn là được.
Giờ đây, mùi tanh nồng nặc đó lập tức xộc thẳng vào mũi bà, tay cầm đũa của mẹ tôi bỗng buông thõng, rồi bà bắt đầu không nhịn được mà vịn bàn nôn khan.
"Ọe~" Tiếng nôn ọe ngày càng lớn.
Đợi đến khi bà ta từ nhà vệ sinh đi ra, còn ai mà không hiểu chứ.
"Vợ à, em đi chậm thôi. Em có bầu bao lâu rồi? Sao còn giấu mọi người."
Bố tôi vội đỡ mẹ tôi ngồi xuống, rõ ràng là rất vui mừng.
Có con ở tuổi này, ông dĩ nhiên là cao hứng.
Nhưng mẹ tôi lúc này mặt lại trắng bệch như tờ giấy, không thấy một chút vui vẻ nào.
"Em cũng không nhớ rõ, để hôm nào em hỏi lại bác sĩ."
Mẹ tôi lắc đầu, không muốn nói nhiều, có lẽ chính bà ta cũng chẳng nhớ nổi lần cuối cùng chung phòng với bố tôi là ngày nào.
Rốt cuộc, nói dối rất dễ bị lật tẩy.
"Em dâu à, em cũng thật là! Ban nãy con bé nó đoán trúng rồi mà em còn không thừa nhận, đây là sợ chị hãm hại em à?"
Bác cả tôi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy hành động này của mẹ tôi là đang đề phòng bà.
Cũng không thể trách bác cả nghĩ nhiều, chỉ vì bác có con trai, còn bố tôi chỉ có mình tôi là con gái.
Mấy năm nay bác không ít lần khuyên bố tôi chuyển cổ phần cho con trai bác.
Nếu mẹ tôi mang thai con trai, cổ phần tập đoàn Lâm thị trong tay bố tôi tự nhiên sẽ không đến lượt con trai bác thừa kế.
"Cái que thử thai kia, em thấy rõ ràng là của chị, xem bộ dạng chị thế này, chắc là sớm đã biết mình có thai rồi! Lại còn cố tình giấu giếm mọi người."
Đây là bác hai của tôi, bà cũng luôn nhòm ngó cổ phần trong tay bố tôi.
Trước khi ông nội qua đời đã giao hết phần lớn cổ phần cho bố tôi, mấy người bác cô mỗi người chỉ được chia 0.5% cổ phần, ít đến đáng thương.
Trong lòng họ vốn đã không cân bằng, chỉ mong bố tôi tuyệt tự tuyệt tôn, để chia thêm chút cổ phần cho con cái họ.
"Em là sợ nói ra sớm quá thì mất vui. Hy Hy, lúc nãy mẹ không nên nghi ngờ con, mẹ xin lỗi con nhé."
Mẹ tôi rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, thay vì tiếp tục phủ nhận que thử thai không phải của mình, chi bằng hào phóng thừa nhận, dập tắt chủ đề.
Chỉ là cảm giác bị ép thừa nhận có thai trước mặt mọi người thế này, chắc hẳn khiến bà ta rất khó chịu?
"Không sao đâu mẹ! Con thật sự mừng cho mẹ, hy vọng lần này mẹ sinh em trai, tài sản trăm tỷ của bố cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!"
Tôi vờ vui mừng ôm lấy bà, rồi nâng ly chúc mừng bố.
Bà ta cười gượng gạo, còn bố tôi thì mặt mày hớn hở, có con ở tuổi này chính là minh chứng cho việc ông "gừng càng già càng cay".
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng trong bầu không khí "âm dương quái khí" của mấy người bác.
Về đến nhà, bố tôi, người vốn luôn hiền hòa, đột nhiên sa sầm mặt.
Ông nén giận nói với tôi: "Hy Hy, con về phòng trước đi, bố có chuyện cần nói với mẹ con."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, xách váy dạ hội lên lầu, lặng lẽ mở camera theo dõi trong phòng sách của bố.
Nhà có nhiều người giúp việc, bố tôi thích vào phòng sách để bàn chuyện.
Mà sáng nay tôi đã sớm lẻn vào đó lắp một camera ẩn, chính là để chờ xem cảnh này.
Trong video, bố tôi vứt bỏ hình tượng nho nhã thường ngày, cau mày nhìn mẹ tôi từ trên cao xuống: "Đứa bé trong bụng em, đã mấy tuần rồi? Đã đi khám bác sĩ chưa?"
"Ba tuần rưỡi." Mẹ tôi đắn đo mở miệng.
"Khớp thời gian! Lần sau khám thai anh đi với em. Lần này nếu là con trai thì tốt quá rồi."
Lông mày bố tôi cuối cùng cũng giãn ra, nụ cười lại nở trên môi.
Khi ông ra bên cửa sổ nghe điện thoại, trán mẹ tôi đã lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ bà ta đang chột dạ.
Mà bố tôi có lẽ đã nhận ra điều không ổn, vì ông vốn là người đa nghi, bà ta mang thai lại cố tình giấu giếm, chuyện này rất đáng ngờ.
Đây có lẽ mới là lý do thật sự khiến bà ta phải giấu bụng bầu ở kiếp trước!
Bà ta chắc chắn đã có người ở bên ngoài, xem mức độ này, có lẽ đã động chân tình, nên mới dám mạo hiểm sinh con cho nhân tình ngay trong lúc còn hôn nhân.
Cho nên ở kiếp trước, tôi chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường cho đứa con riêng của bà ta mà thôi.
d
Nếu tôi không chết, làm sao đứa con riêng tàn tật đó có thể thừa kế toàn bộ cổ phần của bố tôi?
Mẹ tôi vốn định chọn ngày bố tôi đi công tác để đi khám thai, nhưng sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Sáng sớm lúc ăn sáng, tôi cười nói với bố: "Chuyện bên Hạ Môn để con đi thay bố, hôm nay mẹ phải đi khám thai, bố ở lại với mẹ nhiều hơn đi ạ!"
"Không cần đâu, mẹ tự đi được." Mẹ tôi vội từ chối, chột dạ đến mức thìa canh trong tay suýt cầm không vững, mặt cũng tái đi vài phần.
"Cần chứ ạ, mẹ là sản phụ lớn tuổi, bố nên ở bên mẹ và em nhiều hơn, đây cũng là một phần của thai giáo mà."
"Vậy con thay bố đi Hạ Môn một chuyến, chắc con cũng quen chú Trương rồi." Nghe tôi nhắc đến đứa bé trong bụng mẹ, bố tôi nghĩ đến việc mình có con ở tuổi này, cũng không từ chối nữa, bảo tôi đi thay ông.
Lúc ra cửa, trông mẹ tôi vô cùng căng thẳng.
Nghe người giúp việc nói bà ta mấy lần viện cớ muốn đến bệnh viện tư của bạn mình để khám thai, nhưng đều bị bố tôi từ chối.
Bà ta càng căng thẳng, bố tôi càng nhận ra điểm đáng ngờ, đương nhiên không thể chọn khám ở bệnh viện tư, sợ bạn bà ta giở trò, ông kiên quyết đưa bà đến bệnh viện công để kiểm tra.
Lúc siêu âm B-mode, đàn ông không được vào, bố tôi liền cho hai bảo mẫu đi theo suốt quá trình, đảm bảo mẹ tôi không có cơ hội hối lộ bác sĩ.
Rất nhanh, họ đã có kết quả khám thai, thai nhi đã được năm tuần ba ngày.
Nhìn thấy kết quả khám thai, sắc mặt bố tôi sập xuống ngay lập tức: "Mấy ngày đó anh không hề chạm vào em, lúc đó anh đang ở Anh bàn chuyện làm ăn, đứa bé trong bụng em là con của thằng nào?"
"Chắc là em nhớ nhầm, chắc là hôm anh say rượu, em dìu anh về phòng, rồi xảy ra quan hệ."
"Vợ chồng già rồi nên em không nhắc, chắc anh cũng không nhớ. Phòng khách nhà mình có camera, anh có thể đi kiểm tra xem, hôm đó em có dìu anh không?"
Mẹ tôi tiếp tục ngụy biện, vì bà ta biết một khi thừa nhận thì sẽ không còn đường cứu vãn, chỉ có ly hôn.
Bà ta không muốn từ bỏ cuộc sống phu nhân giàu có.
Chỉ có thể lợi dụng lần ông say không biết gì đó để lấp liếm cho qua.
"Thế à?"
Mấy ngày đó bố tôi đúng là có một hôm say rượu, lúc tỉnh dậy mẹ tôi cũng đang nằm bên cạnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰