Phát hiện bí mật của chồng qua đồng hồ của con trai
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
10
Nhưng Thiệu Trạm vẫn chưa chịu buông tay.
Một buổi chiều, đúng một tuần sau khi tòa tuyên án, cửa nhà ba mẹ tôi vang lên tiếng đập thình thình.
“Văn Tĩnh! Mở cửa! Trả Tử Thiện lại cho tôi!”
Mẹ tôi hoảng sợ đến tái mặt, còn ba tôi cầm chổi đứng chắn ngay cửa.
Tôi bước tới, nhìn qua lỗ mắt mèo.
Thiệu Trạm đứng đó, mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bời.
Mẹ anh ta ngồi bệt dưới đất, vừa đập tay xuống sàn vừa gào khóc:
“Trời ơi là trời, Văn Tĩnh! Cô giữ cháu tôi, không cho tôi gặp! Cô muốn giết chết cả nhà họ Thiệu chúng tôi sao!”
“Thằng Tử Thiện là mầm sống duy nhất, là rễ là nhánh duy nhất của nhà tôi đó!”
Hàng xóm bắt đầu tụ tập xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán.
Tôi không mở cửa, chỉ cầm chiếc đồng hồ thông minh của con, bật loa ngoài.
Ngay lập tức, giọng nói trong đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một:
“Con trai ngoan, giúp bố một việc nhé, đừng nói với mẹ, được không?”
Giọng Thiệu Trạm cố tình hạ thấp, nhẹ nhàng giả tạo.
“Sao thế ạ, bố?” — giọng Tử Thiện ngây thơ vang lên.
“Nếu mẹ biết sẽ buồn đấy. Ngoan nào, bố mua cho con con robot biến hình to nhất.”
Đoạn ghi âm dừng lại.
Ngoài cửa, tiếng khóc lóc và đập cửa im bặt.
Tôi lạnh lùng nói qua khe cửa:
“Thiệu Trạm, anh định giành quyền nuôi con à? Với bộ dạng này của anh, anh nghĩ mình có tư cách sao?”
“Hay anh muốn tôi tung ra bản ghi âm, cho cả thế giới biết anh đã dạy đứa con sáu tuổi nói dối và hủy chứng cứ giúp anh thế nào?”
Vài giây im lặng.
Rồi vang lên tiếng mẹ chồng mắng nhỏ nhưng đầy phẫn nộ:
“Đồ ngu! Tôi bảo anh đừng có gọi điện cho thằng bé mà!”
Ngay sau đó là tiếng gầm của Thiệu Trạm: “Bà im đi!”
Tiếp theo, chỉ còn lại tiếng bước chân lảo đảo rời đi.
11
Hai ngày sau, cô giáo của Tử Thiện ở trường mẫu giáo gọi cho tôi, giọng đầy hoảng hốt:
“Chị Văn ơi, chị mau tới ngay! Anh Thiệu vừa dẫn người đến đón bé, nói chị bị rối loạn tinh thần, đã ký giấy ủy quyền chuyển quyền giám hộ tạm thời cho anh ta rồi!”
Tôi lao đến trường nhanh nhất có thể, vừa bước vào cổng đã thấy Thiệu Trạm đang nắm chặt cổ tay Tử Thiện, định kéo con đi...
12.
Tử Thiện khóc đến mức không thở nổi, ôm chặt lấy chân cô giáo không chịu buông.
“Con không đi với ba đâu! Con muốn mẹ cơ!”
Thiệu Trạm nhìn thấy tôi, liền giơ mấy tờ giấy trong tay lên.
“Văn Tĩnh, cô tự xem đi, trên này có chữ ký của cô. Cô bị hoang tưởng nghiêm trọng, không còn đủ tư cách nuôi con nữa.”
Đó là một bản báo cáo giám định tâm thần giả và một bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng cũng giả nốt.
Chữ ký bị giả mạo giống y như thật.
Hiệu trưởng và các giáo viên đều lộ vẻ khó xử, hiển nhiên là đã bị Thiệu Trạm dọa cho tin thật.
“Anh Thiệu, cô Văn, hay là hai người…”
“Tôi đồng ý để anh ta đưa con đi.”
Tôi cắt lời hiệu trưởng.
Tử Thiện khóc đến xé gan xé ruột: “Mẹ ơi! Mẹ không cần con nữa à? Mẹ ơi!”
Tôi bước đến trước mặt con, ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho bé, nhẹ giọng nói:
“Tử Thiện ngoan, con cứ theo ba về trước. Nhưng phải nhớ kỹ lời mẹ: dù xảy ra chuyện gì, cũng phải luôn đeo đồng hồ, biết không?”
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ dán một thiết bị định vị siêu nhỏ vào lớp lót trong áo khoác của con.
Tử Thiện rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Thiệu Trạm vui mừng như điên, kéo lấy Tử Thiện rời đi mà không buồn ngoái lại.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, rút điện thoại gọi cho thám tử tư.
“Bám theo hắn. Tôi muốn biết hắn đưa con đi đâu, gặp những ai.”
“Và còn một việc nữa, phiền anh giúp tôi xử lý.”
13.
Thiệu Trạm không đưa Tử Thiện về nhà ba mẹ hắn.
Thiết bị định vị cho thấy, hắn đưa con đến biệt thự số 1 bên hồ.
Người bạn thám tử rất nhanh đã gửi lại tình hình bên trong biệt thự.
Thiệu Trạm nhốt Tử Thiện trong một căn phòng, rồi cùng Hứa Nhược và một người đàn ông trung niên lạ mặt ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Người đàn ông đó chính là cha của Hứa Nhược – một thương nhân có quá khứ phức tạp, đi lên từ vùng xám của xã hội.
Ngày trước, Thiệu Trạm cố tình tiếp cận Hứa Nhược là để bám được quan hệ với ông ta.
Số tiền gần chục triệu mà hắn “chuyển cho Hứa Nhược” hoàn toàn không phải quà tặng yêu đương, mà là “lễ ra mắt” gửi cho ông Hứa.
Ông Hứa cũng chẳng phải hạng vừa.
Lý do ông vẫn giữ Thiệu Trạm bên cạnh là vì trong công ty của Thiệu Trạm vẫn còn một khối tài sản sạch: mảnh đất mà ba mẹ tôi cho làm của hồi môn, sau này tôi dùng để góp vốn vào công ty.
Mảnh đất ấy, nhờ vào điều chỉnh quy hoạch đô thị vài năm gần đây, giá trị đã tăng gấp hàng chục lần.
Hiện tại, đó là thứ có giá trị nhất trong tay Thiệu Trạm.
Cái ông Hứa muốn, chính là mảnh đất đó.
Còn Thiệu Trạm bắt cóc Tử Thiện, chẳng qua là để ép tôi ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Thiệu Trạm:
【Văn Tĩnh, muốn gặp con thì đem toàn bộ giấy tờ liên quan đến mảnh đất, đến công ty lúc mười giờ sáng mai.】
【Đừng giở trò, nếu không, tôi không dám chắc Tử Thiện có xảy ra chuyện gì không đâu.】
Tôi chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Sáng hôm sau, tôi một mình đến văn phòng đã trống không của Thiệu Trạm.
Hắn ngồi trên ghế giám đốc, sắc mặt tiều tụy, nhưng vẫn cố tỏ ra ngạo mạn.
Hứa Nhược và ông Hứa thì ngồi trên sofa cạnh đó.
“Giấy tờ mang tới rồi chứ?” – Thiệu Trạm mở lời thẳng thừng.
Tôi ném một chiếc túi tài liệu lên bàn.
Hắn lập tức lao tới mở ra, nhanh chóng lật xem từng trang giấy bên trong.
Xác nhận không sai sót, hắn liền nở nụ cười đầy tham lam.
“Tốt lắm. Ký tên đi, cô sẽ được đưa con về.”
Hắn đẩy bản hợp đồng chuyển nhượng và cây bút đến trước mặt tôi.
Tôi không nhúc nhích.
Chỉ nhìn hắn, bình tĩnh hỏi:
“Thiệu Trạm, anh có biết chiếc đồng hồ của Tử Thiện ngoài định vị và ghi âm ra, còn một chức năng gì nữa không?”
Động tác của hắn khựng lại.
“Nghe lén trực tiếp.”
Sắc mặt ông Hứa lập tức thay đổi.
“Chiều qua, trong phòng khách biệt thự số 1, mọi lời các người nói tôi đều nghe rõ rành rọt.”
“Kể cả việc các người lấy con tôi để uy hiếp tôi, tính toán chiếm đoạt mảnh đất hồi môn, rồi làm cách nào ‘rửa sạch’ nó để biến thành sản nghiệp của nhà họ Hứa.”
Sắc mặt Thiệu Trạm trắng bệch.
“Cô… cô nói bậy! Chúng tôi chỉ bàn chuyện làm ăn thôi!”
“Thật sao?” Tôi cười.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm nút phát.
Một đoạn ghi âm đã được xử lý lọc tạp âm, khuếch đại giọng nói vang lên rõ ràng.
Là giọng ông Hứa – trầm thấp, hiểm độc:
“…Mảnh đất đó nhất định phải lấy được! Vợ mày thì cứ dùng con mà ép, cô ta không dám không nghe!”
“Lấy được đất, tao rót vốn cho mày, giúp mày làm lại từ đầu. Còn nếu không lấy được… Thiệu Trạm, mày biết rõ thủ đoạn của tao.”
“Số tiền mày chuyển cho tao, từng đồng đều rõ ràng sổ sách. Mày nghĩ xem, là mày đi tù trước, hay tao?”
Ghi âm vừa dứt, Thiệu Trạm ngã quỵ xuống ghế, Hứa Nhược thì nhìn cha mình với ánh mắt kinh hoàng.
Ông Hứa liếc tôi một cái đầy lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
“Cô muốn gì?”
14.
“Tôi muốn ba điều.”
“Thứ nhất, toàn bộ tài sản trong thời kỳ hôn nhân của Thiệu Trạm, bao gồm công ty này, căn biệt thự đó, đều phải vô điều kiện sang tên cho tôi.”
“Thứ hai, Thiệu Trạm tự nguyện từ bỏ quyền nuôi Tử Thiện, và ký cam kết vĩnh viễn không được phép thăm gặp.”
“Thứ ba, mảnh đất ấy, cùng tất cả những gì các người đã tính kế để lấy từ tôi – tôi muốn các người trả lại gấp đôi.”
“Cô nằm mơ à!” – Hứa Nhược gào lên – “Dựa vào cái gì?!”
Ông Hứa giơ tay ngăn cô ta lại, ánh mắt tối sầm nhìn tôi:
“Cô em, khẩu vị lớn thật đấy. Cô không sợ mình không ra nổi khỏi cánh cửa này sao?”
“Tôi sợ.” – Tôi gật đầu. – “Cho nên, đoạn ghi âm kia tôi đã cài đặt chế độ gửi tự động. Nếu sau một tiếng nữa tôi chưa hủy lệnh, nó sẽ được gửi đến ba nơi.”
“Một là hộp thư của Ủy ban Kỷ luật.”
“Hai là hệ thống tố cáo của Cục thuế.”
“Ba là điện thoại của đối thủ kinh doanh lớn nhất của ông – Tổng giám đốc Vương.”
“Tổng Vương luôn rất tò mò về nguồn vốn ‘sạch sẽ’ của ông, tôi nghĩ ông ấy sẽ rất thích nghe đoạn ghi âm đó.”
“Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho bản thân, tôi còn thiết lập thêm tính năng tự động gọi cảnh sát. Dù gì thì nếu phải chọn giữa sống chết và vạch trần các người… tôi chọn sống.”
Con ngươi của ông Hứa đột ngột co rút lại, bàn tay đặt trên đầu gối cũng vô thức siết chặt thành nắm đấm.
“Tốt… rất tốt…”
Lão Hứa đứng dậy, bước đến trước mặt Thiệu Trạm, cầm bản hợp đồng chuyển nhượng đất lên và xé vụn ngay trước mặt tôi.
Sau đó, ông ta móc từ trong túi ra một quyển séc, viết một dãy số, ký tên, rồi ném thẳng xuống trước mặt tôi.
“Đây là ba mươi triệu. Mua thứ cô đang cầm trong tay, và mua luôn sự yên tĩnh từ cái miệng của cô.”
“Giao dịch thành công.”
Tôi cầm tấm séc lên, thổi nhẹ vệt mực còn chưa khô.
Tôi nhìn sang Thiệu Trạm:
“Giờ đến lượt anh rồi đấy.”
Thiệu Trạm như một con rối gỗ, dưới ánh mắt lạnh lẽo của lão Hứa, lần lượt ký vào tất cả các văn bản tôi yêu cầu:
— Tuyên bố từ bỏ toàn bộ tài sản hôn nhân.
— Bản cam kết tự nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng con.
Tôi cầm lấy tất cả tài liệu, đứng dậy:
“Con tôi đâu?”
Lão Hứa ra hiệu bằng ánh mắt cho Hứa Nhược. Cô ta miễn cưỡng bấm điện thoại.
Mười phút sau, Tử Thiện bình an vô sự xuất hiện ở cửa văn phòng.
“Mẹ ơi!”
Tử Thiện òa khóc lao vào lòng tôi.
Tôi ôm chặt lấy con, tảng đá đè nặng trong lòng suốt cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi xách ra, đặt lên bàn:
“Đồ cho các người. Từ giờ, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Tôi ôm con quay lưng rời đi.
Đến cửa, phía sau vang lên giọng lão Hứa:
“Cô Văn, xin dừng bước.”
Tôi dừng lại, không ngoái đầu.
“Cô là người thông minh. Mong rằng sau này, cô vẫn luôn giữ được sự thông minh ấy.”
Tôi không đáp, ôm lấy con, bước vào thang máy.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy trong văn phòng vang lên tiếng hét tuyệt vọng của Thiệu Trạm và tiếng gầm giận dữ của lão Hứa.
14.
Thủ tục ly hôn hoàn tất rất nhanh.
Thiệu Trạm ra đi tay trắng, gánh trên vai món nợ khổng lồ với lão Hứa, và biến mất khỏi thế giới của tôi.
Mẹ chồng tôi từng đến tìm tôi vài lần, khóc lóc van xin cho Thiệu Trạm được gặp con, nhưng tôi đều từ chối.
Sau này nghe nói, bà cùng cha chồng bán căn nhà cũ để trả nợ cho Thiệu Trạm, rồi chuyển về quê sống.
Bà không còn dám nhắc tới "đứa con quý hóa" của mình nữa.
Gặp người quen thì trốn, những người từng chơi mạt chược chung giờ coi bà như trò cười.
Tôi dọn về căn hộ nhỏ đứng tên mình, mua bằng tiền mặt.
Không hề đụng tới một xu nào trong số tiền lấy lại được từ Thiệu Trạm và lão Hứa.
Tôi dùng tiền tích lũy của riêng mình để mở một tiệm sách tranh thiếu nhi nho nhỏ.
Công việc kinh doanh rất thuận lợi.
Mỗi ngày nhìn bọn trẻ hồn nhiên cười đùa trong tiệm, lòng tôi cũng trở nên ấm áp và thanh thản.
Chiếc đồng hồ của Tử Thiện, tôi không vứt đi.
Nó vẫn ở trên cổ tay con.
Chỉ khác là, tôi đã xóa hết những đoạn ghi âm cũ.
Thay vào đó, là từng đoạn chuyện kể trước giờ đi ngủ do chính tôi thu âm.
Nửa năm sau, vào một ngày cuối tuần, tôi đưa Tử Thiện ra công viên thả diều.
Trời nắng đẹp, gió nhè nhẹ.
Tử Thiện cầm dây thả diều, chạy nhảy trên bãi cỏ với tiếng cười vang như chuông bạc.
Tôi ngồi trên ghế dài, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ.
Là Thiệu Trạm.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác rẻ tiền, tóc đã bạc trắng, lưng còng, ánh mắt mờ mịt như xác không hồn, đang lặng lẽ nhặt từng vỏ chai nhựa rơi trên mặt đất.
Dường như cũng trông thấy chúng tôi, anh ta sững lại.
Trong mắt thoáng hiện lên một chút ăn năn…
Nhưng rất nhanh, lại bị cảm giác tự ti và hận thù lấp đầy.
Anh ta xách túi bao tải rách, bỏ chạy như một con chó hoang mất chủ.
Tôi thu lại ánh mắt, không thèm nhìn thêm một lần nào nữa.
“Mẹ ơi! Nhìn kìa! Diều bay cao quá trời luôn!”
Tử Thiện chạy tới, vui vẻ chỉ tay lên bầu trời.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cánh diều rực rỡ sắc màu
đang tung bay tự do trong bầu trời xanh thẳm.
[ Hoàn ]
(Đã hết truyện)
Bí mật nửa đêm (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Sở Phán Phán chưa trả lời. Màn hình đen đi, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu:
Một khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng, u ám.
Tay tôi run lên, điện thoại rơi xuống đất kêu “cạch” một tiếng nặng nề.
“Khi anh nhìn lâu vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại anh.”
Đúng vậy. Nhưng tôi không hối hận. Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng vốn thuộc về gia đình mình, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
Tôi sẽ không rơi xuống đáy vực đâu, kẻ tan xương nát thịt, tuyệt đối không thể là tôi.
Sở Phán Phán rất nghe lời tôi. Cô ta bảo với tôi rằng, trước hết sẽ đòi ba trăm nghìn để mở tiệm làm móng tay, sau đó sẽ xin sáu trăm nghìn nữa để mua một căn nhà cho bố mẹ ở quê, còn lại hơn một triệu thì từ từ đòi tiếp.
Kế hoạch nghe cũng chu toàn lắm. Tôi khen cô ta một câu, cô ta mừng rỡ, nói sẽ đi gặp Tân Chí Viễn đòi tiền ngay, bảo tôi chờ tin tốt.
Lúc đó tôi đang ngồi ở phòng khách, còn Tân Chí Viễn ở trong thư phòng. Cửa không đóng, tôi thấy anh ta đang nghịch điện thoại, tay lia liên tục trên màn hình. Lúc bấm đến một tin nhắn nào đó, sắc mặt anh ta bỗng thay đổi.
Chắc là nhận được tin nhắn đòi tiền của Sở Phán Phán rồi.
Tôi thấy anh ta mặt đỏ bừng, cắn răng gõ chữ, tốc độ cực nhanh, trên trán còn nổi cả gân xanh.
Chắc hẳn Sở Phán Phán còn gửi cả đoạn video riêng tư cho anh ta. Cô ta dùng nó để uy hiếp đòi tiền, nên anh ta mới phẫn nộ và kích động đến thế.
Tôi ung dung ăn dâu tây, giọng nhẹ nhàng gọi Tân Chí Viễn:
“Chí Viễn à, dâu tây ngọt lắm nè, anh có muốn ăn không?”
Tân Chí Viễn tất nhiên không có tâm trạng ăn dâu tây. Anh ta quay đầu miễn cưỡng đáp lời, nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc. Nhìn thấy bộ dạng ấy, tôi lại cảm thấy dâu tây càng thêm ngọt ngào.
Gõ xong tin nhắn, anh ta đặt điện thoại xuống rồi đi qua đi lại trong thư phòng như con thú bị nhốt trong lồng.
“Tân Chí Viễn, có chuyện gì à? Anh gặp chuyện phiền lòng sao?” Tôi cố ý hỏi bằng giọng dịu dàng, quan tâm.
“À, là công việc có chút rắc rối thôi.” Anh ta cười gượng, “Em đừng lo, anh tự giải quyết được.”
Vậy thì… anh cứ lo mà giải quyết. Dù sao thì cũng đừng hòng động đến tiền trong tài khoản gia đình.
Mấy ngày sau đó, sự lo lắng và bứt rứt của Tân Chí Viễn gần như hiện rõ trên gương mặt. Môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy thấy rõ.
Dù video nóng có phần cũ kỹ, nhưng đúng là một vũ khí sát thương mạnh. Nếu Sở Phán Phán thật sự chơi bài ngửa, tung đoạn đó lên mạng, thì sự nghiệp của Tân Chí Viễn cũng coi như chấm hết.
Anh ta còn muốn dựa vào thế lực của cậu tôi để thăng tiến, sao dám để xảy ra chuyện như vậy.
06
Tôi không rõ Tân Chí Viễn xoay xở đâu ra số tiền đó, nhưng một tuần sau, Sở Phán Phán nói với tôi rằng cô ta đã lấy được tiền rồi.
Cô ta vui như trẩy hội, niềm vui của đồng tiền khiến cô ta nhận ra rằng tình yêu chẳng là gì cả. Tiền còn thơm hơn tình yêu gấp trăm lần.
“Trước đây em đúng là ngu thật, còn khuyên ảnh ly hôn với con vợ già ở nhà để cưới em, định sống đời yên ổn. Bây giờ nhìn lại, kết hôn để làm gì chứ? Đàn ông ai chẳng trăng hoa, cho dù có cưới em thì biết đâu sau này cũng sẽ đi tòm tem với người khác. Thà lấy tiền của ảnh, mua túi xách và nước hoa sướng hơn!”
Cái ảo tưởng muôn thuở của tiểu tam: trên đời này không có người đàn ông tử tế. Tôi chỉ mỉm cười lạnh nhạt.
Tiệm làm móng của Sở Phán Phán nhanh chóng được khai trương. Cô ta làm bà chủ nhàn rỗi, thuê hai cô gái trẻ trông tiệm, còn thuê cửa hàng ở khu trung tâm đắt đỏ, lại còn đập đi sửa lại toàn bộ theo phong cách thẩm mỹ của mình.
Cô ta than với tôi rằng tiệm chưa khai trương đã ném vào bảy tám chục nghìn.
Tôi giúp cô ta tính toán lại một chút, rồi thầm nghĩ chẳng bao lâu nữa cô ta lại phải tìm Tân Chí Viễn đòi tiền đợt hai thôi.
Và đúng như dự đoán, tốc độ tiêu tiền của Sở Phán Phán nhanh hơn cả tưởng tượng của tôi. Chưa đầy một tháng sau, cô ta lại ra tay tiếp.
Có lẽ vì lần đầu đòi tiền quá dễ dàng, lần này cô ta tính đòi hẳn một tỷ. Nhưng cô ta cũng lo lắng, hỏi tôi:
“Một triệu có nhiều quá không? Ảnh có khi nào giận quá rồi chặn em luôn không? Mặc em muốn làm gì thì làm?”
Tôi nói với cô ta: “Không đâu. Tân Chí Viễn nhiều tiền mà, chỉ một triệu thôi làm sao khiến ảnh liều lĩnh vứt hết được? Anh ta còn đang ôm mộng tương lai rộng mở kia kìa.”
Tôi thật không hiểu nổi, sao cô ta chẳng lo Tân Chí Viễn sẽ báo cảnh sát nhỉ? Trong đầu của tiểu tam, đúng là không tồn tại những khái niệm như luật pháp, trách nhiệm hay đạo đức.
Đêm hôm Sở Phán Phán đòi tiền, Tân Chí Viễn mất ngủ. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, thấy anh ta đứng ngoài ban công hút thuốc. Ánh trăng chiếu lên gương mặt mệt mỏi, khiến anh ta trông thật đáng thương.
Tôi trở mình, tiếp tục ngủ một giấc an lành. Ngoài kia gió lạnh, chứ chăn bông của tôi thì vừa ấm vừa mềm, thật dễ chịu.
Tôi nói với Sở Phán Phán, chuyện này phải nhanh chóng ra tay dứt khoát, không thể cho đàn ông cơ hội do dự.
Cô ta thúc ép dữ dội, khiến Tân Chí Viễn ngày nào về nhà cũng mang bộ mặt nặng nề.
Thời cơ đã chín muồi.
Tối hôm đó, khi đang ăn cơm, tôi trò chuyện với anh ta:
“Hôm nay đồng nghiệp kể em nghe một vụ án mạng ở quê chị ấy, nghe xong mà em sững cả người, tội phạm thời nay giở đủ trò quỷ quái.”
Tân Chí Viễn không mấy hứng thú, chỉ ậm ừ hai tiếng rồi cắm đầu ăn cơm, rõ ràng không muốn trò chuyện.
Bận lo chuyện rối ren nên không có tâm trạng tám chuyện, tôi hiểu. Không sao cả.
Tôi vẫn tiếp tục kể:
“Có một ông kia vì mâu thuẫn tài sản nên tính giết bồ. Nhà ông ta bán bóng bay, thế là bơm khí CO vào bóng, cố ý buộc lỏng dây cho khí rò rỉ. Đợi bồ ngủ rồi, ông ta khóa hết cửa sổ, tự mình ra ngoài uống rượu. Sáng hôm sau mới giả bộ phát hiện người chết, vừa gào vừa diễn. May mà công an nghi ngờ, không thì ai mà ngờ ông ta là hung thủ?”
Tân Chí Viễn lẩm bẩm: “Tên này đúng là độc ác.”
“Tình nhân của ông ta cũng chẳng ra gì đâu, nghiện cờ bạc, ba hôm lại đòi tiền, lúc đầu là vài nghìn, sau đòi mấy chục nghìn. Người đàn ông đó bị ép đến đường cùng mới ra tay.”
Tân Chí Viễn im bặt, đến phản ứng cũng lười. Nhưng tôi chẳng bận tâm, vẫn tiếp tục.
“Đồng nghiệp em còn đùa nữa, bảo trong cốp xe có quả bóng tập yoga, sợ một ngày nào đó chồng bơm khí CO vào bóng để giết mình!”
Sở Phán Phán cũng tập yoga, cũng hay để bóng yoga trong cốp xe.
Tôi thấy đôi đũa trong tay Tân Chí Viễn khựng lại giữa không trung.
Tôi đoán, có lẽ anh ta đã bắt đầu nghĩ đến điều gì đó.
Ăn cơm xong, tôi cũng không để Tân Chí Viễn rửa bát, vô cùng dịu dàng chu đáo mà bảo anh nghỉ ngơi:
“Dạo này trông anh xanh xao lắm, có phải công việc quá vất vả không? À, hôm nay em gọi điện cho cậu, cậu có hỏi thăm anh đấy, nói rất coi trọng anh. Chí Viễn, anh cố gắng nhé, cả nhà em trông cậy vào anh đấy.”
Mặt Tân Chí Viễn cuối cùng cũng có chút sức sống trở lại, anh hỏi tôi:
“Cậu nói gì về anh vậy?”
“Chỉ bảo anh phải thể hiện tốt, bên đó chắc chắn sẽ nâng đỡ. Chỉ cần không xảy ra sai sót gì, sau này sẽ ổn cả thôi.”
Tôi mỉm cười kiểu “anh hiểu mà”, rồi xoa bụng mình, dịu dàng nói:
“Bé con à, ba sắp công thành danh toại rồi, con vui không?”
Một bên là bệ đỡ vững chắc, tương lai rạng rỡ.
Một bên là tình nhân không ngừng thúc ép và món nợ khổng lồ không có cách nào xoay xở.
Chọn bên nào, chắc trong lòng Tân Chí Viễn đã rõ.
Hiểu rõ anh ta như tôi, tôi cược anh sẽ liều lĩnh.
Tân Chí Viễn như bị xúc động mạnh, anh cũng đưa tay ra sờ bụng tôi:
“Nào, ba cũng nói chuyện với bé con một chút.”
Tôi khẽ né nhưng không kịp, đành cố gắng hóp bụng lại rồi phồng lên mức lớn nhất có thể.
“Gần năm tháng rồi mà sao vẫn chưa lộ bụng? Lần trước khám thai bác sĩ nói thế nào?” – Anh có vẻ lo lắng.
“Tử cung của em nằm sau, khó lộ bụng lắm. Với lại em gầy mà. Bác sĩ bảo không sao.”
Tôi cười nhẹ: “Anh nhìn nè, bụng chẳng phải đã nhô lên rồi sao?”
“Ừ, lần sau khám thai để anh đi cùng. Để bác sĩ kiểm tra kỹ hơn.” – Giọng anh thoáng chút áy náy.
“Dạ. Chồng em đúng là người tốt.”
Tôi ngẩng mặt cười rạng rỡ.
Từ trước đến giờ, mỗi lần đi khám thai đều là tôi tự đi.
Tôi cố tình chọn những ngày anh bận nhất.
Hai ngày sau, Sở Phán Phán báo với tôi rằng Tân Chí Viễn hẹn gặp cô ta vào cuối tuần, nói là muốn nói chuyện rõ ràng.
Nếu tôi nhớ không nhầm, lớp yoga của cô ta cũng vào cuối tuần.
Hôm đó, quả bóng yoga kia nhất định sẽ nằm trong xe cô ta.
Xem ra, Tân Chí Viễn đã có quyết định.
Cuối tuần đến, sáng sớm Tân Chí Viễn đã nói với tôi:
“Đồng nghiệp anh sắp về quê làm ăn, tụi anh hẹn tiễn cậu ấy, chắc sẽ chơi đến khuya. Em đừng đợi.”
Tôi dịu dàng đáp:
“Dạ, anh cứ đi đi.”
Bước qua cánh cửa ấy, anh ta sẽ không thể quay đầu.
Tôi mong anh sẽ không chút do dự mà bước tiếp.
Tôi không còn yêu anh, chỉ còn hận.
Chúng tôi bên nhau tám năm, tôi cứ ngỡ là tình yêu sâu đậm, nào ngờ anh ta yêu chỉ là căn nhà và khoản tiết kiệm của bố mẹ tôi.
Cuộc hôn nhân này chỉ là một thương vụ, chẳng liên quan gì đến tình yêu.
Anh ta chưa từng yêu tôi. Tám năm của tôi, chỉ là một trò cười.
Cả ngày hôm đó, tôi chờ đợi Tân Chí Viễn.
Anh ta về nhà sớm hơn tôi tưởng, thần sắc cũng bình thản hơn tôi tưởng.
Không hề có chút hoảng hốt hay bồn chồn, thậm chí còn phấn chấn, như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi lạnh sống lưng, lòng người hiểm ác khiến tôi rợn tóc gáy.
Tôi cứ dán mắt vào tài khoản phụ trên WeChat.
Sở Phán Phán không có tin tức, không nhắn cho tôi, cũng không đăng gì lên vòng bạn bè.
Tối đến, tôi không dám ở cùng anh ta một mình nên lấy cớ bạn thân chồng đi công tác, cô ấy sợ ở nhà một mình, tôi đến ngủ cùng.
Đêm đó định sẵn sẽ trắng đêm, tôi trằn trọc trở mình, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng như nồi dầu sôi sục.
Mọi việc dường như đang đi đúng kế hoạch. Nhưng sao tôi không cảm thấy sung sướng vì được trả thù? Chỉ có nỗi bất an và sợ hãi.
Tôi chẳng làm gì cả, chuyện vỡ lở cũng chẳng liên quan đến tôi. Nhưng… thật sự là vậy sao?
Chẳng lẽ tôi cũng đã trở thành một kẻ độc ác rồi sao?
Ánh trăng lạnh như tuyết. Tôi không tìm được câu trả lời.
Chiều hôm sau, Tân Chí Minh nhắn tin cho tôi:
“Sở Phán Phán bị tai nạn xe rồi! Chết rồi! Người ở phòng gym bảo tôi, nghe nói bị đâm thảm lắm.”
Tân Chí Minh còn gửi thêm một biểu tượng nhún vai:
“Có phải đây là báo ứng vì cô ta quyến rũ anh tôi không?”
Tôi không trả lời.
Không, đây không phải báo ứng vì quyến rũ Tân Chí Viễn.
Mà là báo ứng vì mười năm trước, cô ta đã hại chết một cô gái khác.
Hai tháng sau, Tân Chí Viễn bị bắt.
Anh ta bơm khí CO vào quả bóng yoga, khiến Sở Phán Phán bất tỉnh trong khi lái xe.
Chiếc xe đâm vào lan can cầu vượt, cô ta chết tại chỗ.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰