NƯỚC MẮT RƠI TRÊN ĐOÁ HOA TÀN
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
13 Đến tối, tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Lục Hành Chỉ không đi ăn tối với bạn bè và người thân, anh ở lại phòng với tôi.
“Anh yêu, em muốn tắm.”
“Được, anh sẽ bế em đi.”
Lục Hành Chỉ bế tôi vào phòng tắm.
Tắm xong, anh đặt tôi nằm trên giường: “Anh Anh, em nghỉ ngơi một chút nhé, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”
“Anh yêu…”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Anh đừng đi, em không muốn ăn gì cả, em muốn anh ở lại với em một lúc.”
“Được.”
“Anh lên đây, ôm em đi.”
“Được.”
Tôi nói gì Lục Hành Chỉ cũng đồng ý, anh như đang dỗ dành một đứa trẻ, chiều theo mọi mong muốn của tôi.
Nằm gọn trong vòng tay anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an yên.
Chúng tôi nói rất nhiều, nói về những chuyện ngày bé.
“Anh Anh…”
Lục Hành Chỉ không hay bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi thổ lộ tình yêu với tôi cũng rất kiềm chế.
Nhưng lúc này, anh lại nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán tôi, khẽ thở dài.
“Em có biết, những năm đó, anh ghen tị với Giang Húc đến nhường nào không?”
“Khi em lấy anh ta, anh đã buồn đến mức nào, em có biết không?”
“Những năm đó, khi nghe nói em sống không hạnh phúc, anh rất nhiều lần muốn quay về để đưa em đi.”
“Nhưng anh luôn thiếu một chút dũng khí, anh hối hận, Anh Anh, nếu anh quay lại tìm em sớm hơn một chút…”
Tôi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn anh: “Không sao đâu, Lục Hành Chỉ, ít nhất bây giờ, chúng ta đã ở bên nhau.”
“Em nói đúng, ít nhất bây giờ, anh và Anh Anh đã ở bên nhau.”
Khi anh hôn tôi, động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ chỉ cần dùng chút lực, sẽ khiến tôi đau vậy.
Tôi bảo anh tắt đèn.
Có những bí mật chỉ có thể thì thầm trong bóng tối.
“Lục Hành Chỉ… hãy yêu em đi.”
“Anh Anh?”
“Ít nhất trước khi em rời khỏi thế gian này, đừng để em phải hối tiếc, được không?”
Nói xong câu đó.
Lần đầu tiên, tôi thấy gương mặt Lục Hành Chỉ – người luôn trầm tĩnh và chững chạc – hiện lên vẻ bối rối.
Anh như trở thành một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, ngỡ ngàng và lúng túng nhìn tôi: “Anh Anh…”
Tôi không khỏi bật cười, đưa tay vòng qua cổ anh, “Lục Hành Chỉ, em bây giờ là vợ của anh mà.”
Trên đời này có rất nhiều người, họ có thể dễ dàng gặp gỡ, yêu đương, và cũng dễ dàng quan hệ với nhau rồi bỏ đi như một thứ đồ cũ.
Nhưng trên đời này cũng có những người giữ mình trong sạch, không bao giờ lạm tình.
Lục Hành Chỉ nói, khi anh ấy còn rất nhỏ, anh đã lặng lẽ yêu một bông hoa.
Anh ấy nhìn bông hoa đó nở rộ, héo tàn, khóc lóc, vui cười vì người khác.
Niềm vui nỗi buồn của anh ấy cũng thay đổi theo bông hoa đó.
Anh ấy từng nghĩ, chỉ cần bông hoa đó nở rộ rực rỡ, anh ấy thế nào cũng không sao cả.
Nhưng sau đó, khi bông hoa đó sắp tàn lụi, cuối cùng anh ấy vẫn không nhịn được, quay lại bên cạnh nó, cẩn thận đem nó về trồng bên mình.
Kể từ đó, quãng đời còn lại dù dài đằng đẵng, thì anh ấy cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Chúng tôi đã làm vợ chồng được năm năm.
Về sau, khi bệnh tôi trở nặng, bác sĩ nói rằng, tôi cần phải cắt bỏ cả hai bên ngực.
Như thế, có lẽ tôi có thể sống thêm hai năm nữa.
Nhưng tôi không đồng ý.
Tôi không muốn chết trước mặt Lục Hành Chỉ trong bộ dạng tàn tạ và xấu xí như vậy.
Tôi không muốn Lục Hành Chỉ phải đau lòng.
Sinh ly tử biệt trên đời này đã quá nhiều. Tôi đã trải qua rất nhiều lần, tôi biết nó đau đớn đến nhường nào.
Ngày tôi rời Bắc Kinh, tuyết rơi rất lớn.
Cảm giác rời xa Lục Hành Chỉ hoàn toàn khác với khi rời xa Giang Húc trước đây.
Đau đớn khôn xiết, thật sự không nỡ, giống như bị người ta móc mất trái tim, cả người trống rỗng.
Vài ngày trước, Trần Đông đã gọi điện cho tôi.
Anh ấy nói rằng Giang Húc hiện tại đang rất tệ.
Vài năm trước, khi tôi kết hôn, anh ta đã chia tay hẳn với Từ Miên Miên.
Nhưng hai năm trước, Từ Miên Miên lại bế một đứa trẻ ba tuổi quay lại tìm anh ta.
Cô ấy đưa cho nhà họ Giang một tờ xét nghiệm huyết thống, nói rằng đứa trẻ là con của Giang Húc.
Gia đình nhà họ Giang không tin, lại đi làm xét nghiệm thêm lần nữa.
Kết quả đúng là con của Giang Húc.
Vì cháu nội, bố mẹ của Giang Húc cuối cùng cũng chấp nhận.
Nhưng Giang Húc lại không đồng ý.
Anh ta chỉ đồng ý nhận con, nhưng không chịu cưới Từ Miên Miên.
Từ Miên Miên dĩ nhiên không nuốt trôi cục tức này, họ cứ thế giằng co trong cảnh lục đục suốt hai năm trời.
Cho đến gần đây, Từ Miên Miên hoàn toàn sụp đổ, đem mọi chuyện phơi bày hết rồi lại một lần nữa bỏ đi.
Hóa ra, tất cả những thứ khiến Giang Húc căm hận tôi năm xưa đều do Từ Miên Miên một tay dựng lên.
Tôi chưa bao giờ gửi cho Từ Miên Miên bất kỳ bức ảnh thân mật nào để khiêu khích cô ấy.
Việc Từ Miên Miên giả vờ tự sát cũng là do cô ấy tự lên kế hoạch, mục đích chỉ để kéo Giang Húc trở về bên mình.
Từ đầu đến cuối, tôi, Lạc Anh, là người vô tội nhất.
Trần Đông nói, lúc đó Giang Húc gần như phát điên.
Sau đó, anh ta càng ngày càng trở nên khác thường.
Không đến công ty, cũng không chăm sóc con.
Cả ngày cả đêm chỉ ở bên chú chó tên Bông Tuyết, lẩm bẩm rằng sẽ chờ tôi quay lại.
Trần Đông từng hỏi tôi có muốn quay về để khuyên nhủ Giang Húc không.
“Trần Đông, tôi sắp chết rồi, không thể lo cho người khác nữa, nhưng anh có thể chuyển lời này đến Giang Húc.”
“Lời gì?”
“Lạc Anh đã chết ở tuổi hai mươi sáu, trước mộ cha cô ấy. Người còn sống sau đó là Lạc Anh của Lục Hành Chỉ, trái tim cô ấy cũng thuộc về Lục Hành Chỉ.”
“Anh bảo anh ta quên Lạc Anh đi, hãy quên quá khứ và nhìn về phía trước.”
Một lúc lâu sau, Trần Đông mới hỏi tôi.
“Anh Anh, cô có tha thứ cho Giang Húc không? Có muốn quay về bên anh ta không?”
“Xin lỗi nhé, trước khi bố tôi qua đời, ông đã không muốn tôi còn liên quan gì đến Giang Húc nữa rồi.”
Trần Đông cúp máy, không gọi lại nữa.
Nhưng một tháng sau, tôi nhận được tin Giang Húc đã qua đời.
Tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Ngày anh ta ra đi chính là ngày tôi từng kết hôn với anh ta.
Tôi không quay về dự đám tang của Giang Húc.
Nhưng trong lòng mình, tôi cũng đã thực sự buông bỏ quá khứ, có lẽ không phải là tha thứ, mà là buông tay.
Vào dịp năm mới, tôi lặng lẽ trở về thăm bố mẹ vào đêm khuya.
Tôi ở trước mộ họ rất lâu, cho đến khi cơn đau khiến tôi gần như không còn tỉnh táo.
Trong cơn mơ hồ, dường như có ai đó ôm lấy tôi.
“Anh Anh, về nhà thôi.”
Tôi như trở lại những tháng ngày thơ bé.
Lần đầu tiên gặp Lục Hành Chỉ, anh như một cây bạch dương nhỏ vươn cao.
Mặc đồng phục xanh trắng, đeo ba lô, yên lặng và trầm tĩnh.
Còn tôi vẫn là cô bé hoạt bát, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi như một cơn gió.
Bố mẹ anh cười bảo anh gọi tôi là em gái Anh Anh.
“Em gái Anh Anh.”
“Anh là anh Lục phải không?”
Tôi tò mò nhìn anh, cảm thấy anh thật là đẹp.
“Phải.” Anh nghiêm túc gật đầu.
Tôi lập tức xòe đôi bàn tay hơi bẩn ra, đưa viên kẹo cho anh: “Anh ăn kẹo đi.”
Lục Hành Chỉ ngập ngừng một chút, rồi vẫn cầm viên kẹo sắp tan chảy ấy.
“Anh ơi, mình ra ngoài chơi nhé.” Tôi đưa tay nhỏ bé dính kẹo nắm lấy tay anh.
Anh không hất tay tôi ra.
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau, chạy đến bên dòng sông nhỏ.
Có vài đứa trẻ đang chơi trò đóng vai gia đình.
Có người đóng vai cô dâu, tôi nhìn thấy và ngay lập tức vô cùng ngưỡng mộ.
“Anh ơi, em cũng muốn làm cô dâu, anh làm chú rể nhé?”
“Được.”
Chúng tôi ngốc nghếch bắt chước bọn trẻ làm lễ bái trời đất.
“Anh ơi, khi lớn lên anh sẽ mua váy cưới cho em chứ?”
“Sẽ mua.”
“Phải là váy thật đẹp, có cái đuôi dài thật dài nhé.”
“Được.”
“Anh ơi, anh thật tốt với em, lớn lên em sẽ lấy anh.”
“Anh Anh.”
Cậu bé Lục Hành Chỉ xoa đầu tôi.
Anh cười, trông rất đáng yêu, cũng rất đẹp trai.
“Không được nuốt lời nhé.” … Tôi nằm trong vòng tay của Lục Hành Chỉ, dùng chút sức lực cuối cùng để nói với anh.
“Anh ơi, Anh Anh không nuốt lời đâu.”
Có những giọt nước nóng hổi rơi xuống trên mặt tôi.
Lục Hành Chỉ cúi đầu, áp nhẹ khuôn mặt mình vào mặt tôi: “Anh Anh, đừng nói nữa, anh đưa em về nhà.”
“Kiếp sau, em vẫn muốn lấy anh, làm cô dâu của anh, anh ơi, kiếp sau, đến đón em sớm một chút nhé, được không?”
“Anh Anh…”
“Anh ơi, ôm em chặt hơn một chút, em lạnh, lạnh quá…”
Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, ôm chặt lấy tôi, giữ lấy đôi tay tôi, liên tục xoa nhẹ.
“Anh Anh, cố chịu thêm một chút nữa, chúng ta đến bệnh viện…”
“Đưa em về nhà đi, em không muốn đến bệnh viện.”
“… Được.”
“Lục Hành Chỉ, như hồi bé ấy, cõng em về nhà, được không?”
Cuối cùng Lục Hành Chỉ cũng không kìm được, bật khóc.
Anh cúi xuống, để tôi nằm lên lưng anh, anh sẽ cõng tôi về nhà.
“Anh Anh, ôm chặt vào nhé.”
Lục Hành Chỉ đứng dậy, tôi tựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, dòng nước mắt cuối cùng của tôi lặng lẽ thấm vào áo anh.
Nhưng mà, con đường về nhà sao mà dài quá…
Lục Hành Chỉ, kiếp sau, đến sớm hơn một chút, được không?
Kiếp sau, chúng ta hãy yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên nhé.
(Kết thúc)
(Đã hết truyện)
7 NĂM HƯNG THỊNH CUỐI CÙNG ĐÃ KẾT THÚC (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
Trả Thù,
Chỉ vì chơi một trò chơi, tôi liền quyết định ly hôn với Phó Văn Cảnh.
Trong trò chơi đó, anh ta buột miệng nói rằng mình thích nằm nghe âm thanh của em bé phát ra từ bụng bầu. Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Trong những ánh mắt ấy, không hề có sự kinh ngạc, chỉ có thương hại và nỗi hoảng loạn khi bí mật bị phơi bày.
Tôi chợt nhận ra — họ đều biết, Phó Văn Cảnh đã có con với người phụ nữ khác.
Nhưng họ đều giúp anh ta giấu tôi.
Chỉ vì họ biết tôi là mạng sống của Phó Văn Cảnh.
Nếu tôi phát hiện ra chuyện này, chắc chắn tôi sẽ rời bỏ anh ta,
Mà anh ta, chắc chắn sẽ phát điên.
Vì vậy, để anh ta phát điên luôn cho rồi,
Tôi đã làm ba việc.
Việc thứ nhất, tôi đem chiếc nhẫn cưới do chính tay anh thiết kế cho tôi đi nung chảy.
Việc thứ hai, tôi lưu lại đoạn video khi Lâm Thiên Thiên khiêu khích tôi vào một chiếc USB.
Việc thứ ba, tôi đăng ký gia nhập một đội nghiên cứu khoa học tuyệt mật,
Thời gian nhập đội chính là vào ngày kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Hôm đó, tôi sẽ biến mất khỏi thế gian như bốc hơi.
Còn anh ta, sẽ chỉ nhận được một bưu kiện do tôi gửi.
Bên trong có: một chiếc USB, một tờ đơn ly hôn, và giấy chứng nhận phá thai.
Tôi nuốt ngụm rượu vang đắng chát trong miệng, cố gắng để bản thân trông bình tĩnh hơn.
Giọng tôi gần như không nghe thấy, nhưng vẫn hỏi ra câu đó: “Được mấy tháng rồi?”
Phó Văn Cảnh như bừng tỉnh từ trong mộng, chiếc ly rượu trong tay anh ta bị bóp nát.
Mảnh thủy tinh lập tức cắm vào lòng bàn tay anh ta, máu tuôn xối xả.
Nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm, chỉ hấp tấp lao đến trước mặt tôi, ôm chặt tôi vào lòng, giọng run rẩy khác thường:
“Sơ Đường , không phải như em nghĩ đâu, đứa bé đó chỉ là một tai nạn thôi!”
Nghe câu đó, lòng tôi như tan nát thành từng mảnh.
Đè nén vị đắng nghẹn nơi cổ họng, tôi không dám tin, từng chữ từng chữ thốt lên:
“Vậy ra anh… thực sự… khiến người phụ nữ khác mang thai rồi?”
Phó Văn Cảnh im lặng, không cho tôi một câu trả lời.
Tôi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nghĩ đến việc anh ta cũng từng ôm người phụ nữ khác như thế này, tôi ghê tởm đẩy anh ta ra, quay người bỏ chạy.
Phó Văn Cảnh đuổi theo tôi đến cửa, điện thoại vang lên, thấy tên người gọi, anh lập tức bắt máy.
Tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại yêu kiều của một cô gái:
“Phó tổng ~ bé con của anh cứ đạp bụng mẹ hoài nè, sắp hành chết em rồi đó~”
Một nhát dao đâm mạnh vào tim tôi, tôi càng chạy nhanh hơn.
Người phía sau không đuổi theo nữa, tôi bật cười chua chát, không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc quốc tế.
“Giáo sư, tôi đồng ý gia nhập đội nghiên cứu AMP.”
Bên kia điện thoại dường như hơi bất ngờ,
“Thật sao? Tốt quá rồi, đội ngũ của chúng tôi rất cần người như cô.”
“Nhưng đội này bảo mật cực kỳ cao, sau khi gia nhập, người thân của cô sẽ không thể liên lạc được nữa.”
“Chồng cô lại rất quan tâm đến cô, chỉ cần cô biến mất một giây là sẽ báo cảnh sát ngay. Anh ta đồng ý để cô gia nhập chứ?”
Ánh mắt tôi tối lại, cất giọng khàn khàn: “Tôi chuẩn bị ly hôn với anh ta rồi.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói:
“Được, tôi sẽ giúp cô hoàn tất thủ tục, ba ngày sau nhập đội.”
Khoảnh khắc cuộc gọi kết thúc, màn hình lớn của trung tâm thương mại phía sau bắt đầu phát phỏng vấn đặc biệt với Phó Văn Cảnh.
Người dẫn chương trình rất nhanh nhạy, phát hiện ra động tác nhỏ của anh ta, cười hỏi:
“Phó tổng, tôi thấy anh luôn vuốt ve chiếc nhẫn của mình, nhưng… hình như đó chỉ là một chiếc nhẫn bạc rất bình thường thôi mà? Có gì đặc biệt sao?”
Phó Văn Cảnh mỉm cười dịu dàng, giơ tay lên cho cô ấy xem: “Đây là nhẫn cưới của tôi.”
“À? Xin lỗi nhé, tôi cứ nghĩ với giá trị tài sản hiện tại của anh, nhẫn cưới chắc chắn phải là kim cương cỡ lớn chứ.”
Phó Văn Cảnh nói:
“Chiếc nhẫn cưới này là tôi tự tay làm cách đây bảy năm, từng chút từng chút mài giũa, còn khắc tên tôi và vợ tôi vào mặt trong của nhẫn.”
“Wow, đúng là có hai dãy chữ, là FWJ và…”
Phó Văn Cảnh nói: “SCT, vợ tôi tên là Thẩm Sơ Đường .”
“Trời ơi, thật là ghen tị với vợ anh, chắc là kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà nên mới lấy được anh.”
Phó Văn Cảnh dịu dàng cười, chỉ đáp:
“Thật ra là kiếp trước tôi cứu cả dải ngân hà nên mới cưới được cô ấy.”
“Năm nay là năm thứ bảy chúng tôi kết hôn, bảy năm trước khi tôi chưa có gì, cô ấy kiên định ở bên tôi, thậm chí vì cứu tôi mà mất đi đứa con đầu tiên của chúng tôi…”
“Thẩm Sơ Đường là tình yêu duy nhất trong đời tôi. Ba ngày nữa, vào ngày kỷ niệm bảy năm kết hôn, tôi sẽ tổ chức lại một hôn lễ thế kỷ cho cô ấy, để tất cả mọi người chứng kiến tình yêu của tôi dành cho cô ấy.”
Người đi đường xung quanh hầu hết đều xuýt xoa ngưỡng mộ, khen anh là “cuồng sủng vợ”.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Phó Văn Cảnh yêu tôi như mạng.
Ngay cả tôi, trước hôm nay, cũng nghĩ như vậy.
Nhìn chiếc nhẫn đã mang suốt bảy năm, chiếc nhẫn mà Phó Văn Cảnh chưa bao giờ cho tôi tháo ra, tôi bước vào một tiệm chế tác trang sức.
“Làm ơn giúp tôi nung chảy chiếc nhẫn này, cảm ơn.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, rồi lại ngỡ ngàng nhìn tôi, do dự hỏi: “Xin hỏi… cô có phải là Thẩm Sơ Đường không ạ?”
Một nhân viên khác liếc cô ta một cái, không tán thành nói: “Làm ơn đi, chỉ là chiếc nhẫn bạc này tình cờ cũng khắc FWJ và SCT thôi, Phó tổng yêu Phu nhân như thế, sao Phu nhân có thể đem nhẫn đi nung chảy được chứ?”
Nghe họ nói chuyện, tôi chỉ cười tự giễu, thanh toán xong liền lặng lẽ rời đi.
Tôi đi lang thang vô định, bỗng nhìn thấy xe của Phó Văn Cảnh đậu ven đường.
Chiếc xe lặng lẽ đậu ở đó, như đang chờ ai.
Đứng trong gió lạnh nhìn chiếc xe ấy, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Bước chân bất giác chậm lại, trong tim dâng lên một cảm xúc rất phức tạp.
Tôi hận chính mình vẫn còn chút mong đợi.
Tôi đang mong đợi điều gì chứ?
Mong đợi anh ta dừng xe ở đây thật ra là vì đang đợi tôi sao?
Tôi không biết nên đối mặt với anh ta hay tiếp tục trốn tránh.
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi bước về phía chiếc xe, mỗi bước chân như dẫm lên trái tim mình.
Anh ta đột nhiên xuống xe, nhanh chóng đi đến mở cửa ghế phụ.
Một cô gái trẻ, nhẹ nhàng xoa bụng, được anh ta cẩn thận đỡ xuống xe.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰