NƯỚC MẮT RƠI TRÊN ĐOÁ HOA TÀN
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
13 Đến tối, tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Lục Hành Chỉ không đi ăn tối với bạn bè và người thân, anh ở lại phòng với tôi.
“Anh yêu, em muốn tắm.”
“Được, anh sẽ bế em đi.”
Lục Hành Chỉ bế tôi vào phòng tắm.
Tắm xong, anh đặt tôi nằm trên giường: “Anh Anh, em nghỉ ngơi một chút nhé, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”
“Anh yêu…”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Anh đừng đi, em không muốn ăn gì cả, em muốn anh ở lại với em một lúc.”
“Được.”
“Anh lên đây, ôm em đi.”
“Được.”
Tôi nói gì Lục Hành Chỉ cũng đồng ý, anh như đang dỗ dành một đứa trẻ, chiều theo mọi mong muốn của tôi.
Nằm gọn trong vòng tay anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an yên.
Chúng tôi nói rất nhiều, nói về những chuyện ngày bé.
“Anh Anh…”
Lục Hành Chỉ không hay bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi thổ lộ tình yêu với tôi cũng rất kiềm chế.
Nhưng lúc này, anh lại nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán tôi, khẽ thở dài.
“Em có biết, những năm đó, anh ghen tị với Giang Húc đến nhường nào không?”
“Khi em lấy anh ta, anh đã buồn đến mức nào, em có biết không?”
“Những năm đó, khi nghe nói em sống không hạnh phúc, anh rất nhiều lần muốn quay về để đưa em đi.”
“Nhưng anh luôn thiếu một chút dũng khí, anh hối hận, Anh Anh, nếu anh quay lại tìm em sớm hơn một chút…”
Tôi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn anh: “Không sao đâu, Lục Hành Chỉ, ít nhất bây giờ, chúng ta đã ở bên nhau.”
“Em nói đúng, ít nhất bây giờ, anh và Anh Anh đã ở bên nhau.”
Khi anh hôn tôi, động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ chỉ cần dùng chút lực, sẽ khiến tôi đau vậy.
Tôi bảo anh tắt đèn.
Có những bí mật chỉ có thể thì thầm trong bóng tối.
“Lục Hành Chỉ… hãy yêu em đi.”
“Anh Anh?”
“Ít nhất trước khi em rời khỏi thế gian này, đừng để em phải hối tiếc, được không?”
Nói xong câu đó.
Lần đầu tiên, tôi thấy gương mặt Lục Hành Chỉ – người luôn trầm tĩnh và chững chạc – hiện lên vẻ bối rối.
Anh như trở thành một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, ngỡ ngàng và lúng túng nhìn tôi: “Anh Anh…”
Tôi không khỏi bật cười, đưa tay vòng qua cổ anh, “Lục Hành Chỉ, em bây giờ là vợ của anh mà.”
Trên đời này có rất nhiều người, họ có thể dễ dàng gặp gỡ, yêu đương, và cũng dễ dàng quan hệ với nhau rồi bỏ đi như một thứ đồ cũ.
Nhưng trên đời này cũng có những người giữ mình trong sạch, không bao giờ lạm tình.
Lục Hành Chỉ nói, khi anh ấy còn rất nhỏ, anh đã lặng lẽ yêu một bông hoa.
Anh ấy nhìn bông hoa đó nở rộ, héo tàn, khóc lóc, vui cười vì người khác.
Niềm vui nỗi buồn của anh ấy cũng thay đổi theo bông hoa đó.
Anh ấy từng nghĩ, chỉ cần bông hoa đó nở rộ rực rỡ, anh ấy thế nào cũng không sao cả.
Nhưng sau đó, khi bông hoa đó sắp tàn lụi, cuối cùng anh ấy vẫn không nhịn được, quay lại bên cạnh nó, cẩn thận đem nó về trồng bên mình.
Kể từ đó, quãng đời còn lại dù dài đằng đẵng, thì anh ấy cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Chúng tôi đã làm vợ chồng được năm năm.
Về sau, khi bệnh tôi trở nặng, bác sĩ nói rằng, tôi cần phải cắt bỏ cả hai bên ngực.
Như thế, có lẽ tôi có thể sống thêm hai năm nữa.
Nhưng tôi không đồng ý.
Tôi không muốn chết trước mặt Lục Hành Chỉ trong bộ dạng tàn tạ và xấu xí như vậy.
Tôi không muốn Lục Hành Chỉ phải đau lòng.
Sinh ly tử biệt trên đời này đã quá nhiều. Tôi đã trải qua rất nhiều lần, tôi biết nó đau đớn đến nhường nào.
Ngày tôi rời Bắc Kinh, tuyết rơi rất lớn.
Cảm giác rời xa Lục Hành Chỉ hoàn toàn khác với khi rời xa Giang Húc trước đây.
Đau đớn khôn xiết, thật sự không nỡ, giống như bị người ta móc mất trái tim, cả người trống rỗng.
Vài ngày trước, Trần Đông đã gọi điện cho tôi.
Anh ấy nói rằng Giang Húc hiện tại đang rất tệ.
Vài năm trước, khi tôi kết hôn, anh ta đã chia tay hẳn với Từ Miên Miên.
Nhưng hai năm trước, Từ Miên Miên lại bế một đứa trẻ ba tuổi quay lại tìm anh ta.
Cô ấy đưa cho nhà họ Giang một tờ xét nghiệm huyết thống, nói rằng đứa trẻ là con của Giang Húc.
Gia đình nhà họ Giang không tin, lại đi làm xét nghiệm thêm lần nữa.
Kết quả đúng là con của Giang Húc.
Vì cháu nội, bố mẹ của Giang Húc cuối cùng cũng chấp nhận.
Nhưng Giang Húc lại không đồng ý.
Anh ta chỉ đồng ý nhận con, nhưng không chịu cưới Từ Miên Miên.
Từ Miên Miên dĩ nhiên không nuốt trôi cục tức này, họ cứ thế giằng co trong cảnh lục đục suốt hai năm trời.
Cho đến gần đây, Từ Miên Miên hoàn toàn sụp đổ, đem mọi chuyện phơi bày hết rồi lại một lần nữa bỏ đi.
Hóa ra, tất cả những thứ khiến Giang Húc căm hận tôi năm xưa đều do Từ Miên Miên một tay dựng lên.
Tôi chưa bao giờ gửi cho Từ Miên Miên bất kỳ bức ảnh thân mật nào để khiêu khích cô ấy.
Việc Từ Miên Miên giả vờ tự sát cũng là do cô ấy tự lên kế hoạch, mục đích chỉ để kéo Giang Húc trở về bên mình.
Từ đầu đến cuối, tôi, Lạc Anh, là người vô tội nhất.
Trần Đông nói, lúc đó Giang Húc gần như phát điên.
Sau đó, anh ta càng ngày càng trở nên khác thường.
Không đến công ty, cũng không chăm sóc con.
Cả ngày cả đêm chỉ ở bên chú chó tên Bông Tuyết, lẩm bẩm rằng sẽ chờ tôi quay lại.
Trần Đông từng hỏi tôi có muốn quay về để khuyên nhủ Giang Húc không.
“Trần Đông, tôi sắp chết rồi, không thể lo cho người khác nữa, nhưng anh có thể chuyển lời này đến Giang Húc.”
“Lời gì?”
“Lạc Anh đã chết ở tuổi hai mươi sáu, trước mộ cha cô ấy. Người còn sống sau đó là Lạc Anh của Lục Hành Chỉ, trái tim cô ấy cũng thuộc về Lục Hành Chỉ.”
“Anh bảo anh ta quên Lạc Anh đi, hãy quên quá khứ và nhìn về phía trước.”
Một lúc lâu sau, Trần Đông mới hỏi tôi.
“Anh Anh, cô có tha thứ cho Giang Húc không? Có muốn quay về bên anh ta không?”
“Xin lỗi nhé, trước khi bố tôi qua đời, ông đã không muốn tôi còn liên quan gì đến Giang Húc nữa rồi.”
Trần Đông cúp máy, không gọi lại nữa.
Nhưng một tháng sau, tôi nhận được tin Giang Húc đã qua đời.
Tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Ngày anh ta ra đi chính là ngày tôi từng kết hôn với anh ta.
Tôi không quay về dự đám tang của Giang Húc.
Nhưng trong lòng mình, tôi cũng đã thực sự buông bỏ quá khứ, có lẽ không phải là tha thứ, mà là buông tay.
Vào dịp năm mới, tôi lặng lẽ trở về thăm bố mẹ vào đêm khuya.
Tôi ở trước mộ họ rất lâu, cho đến khi cơn đau khiến tôi gần như không còn tỉnh táo.
Trong cơn mơ hồ, dường như có ai đó ôm lấy tôi.
“Anh Anh, về nhà thôi.”
Tôi như trở lại những tháng ngày thơ bé.
Lần đầu tiên gặp Lục Hành Chỉ, anh như một cây bạch dương nhỏ vươn cao.
Mặc đồng phục xanh trắng, đeo ba lô, yên lặng và trầm tĩnh.
Còn tôi vẫn là cô bé hoạt bát, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi như một cơn gió.
Bố mẹ anh cười bảo anh gọi tôi là em gái Anh Anh.
“Em gái Anh Anh.”
“Anh là anh Lục phải không?”
Tôi tò mò nhìn anh, cảm thấy anh thật là đẹp.
“Phải.” Anh nghiêm túc gật đầu.
Tôi lập tức xòe đôi bàn tay hơi bẩn ra, đưa viên kẹo cho anh: “Anh ăn kẹo đi.”
Lục Hành Chỉ ngập ngừng một chút, rồi vẫn cầm viên kẹo sắp tan chảy ấy.
“Anh ơi, mình ra ngoài chơi nhé.” Tôi đưa tay nhỏ bé dính kẹo nắm lấy tay anh.
Anh không hất tay tôi ra.
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau, chạy đến bên dòng sông nhỏ.
Có vài đứa trẻ đang chơi trò đóng vai gia đình.
Có người đóng vai cô dâu, tôi nhìn thấy và ngay lập tức vô cùng ngưỡng mộ.
“Anh ơi, em cũng muốn làm cô dâu, anh làm chú rể nhé?”
“Được.”
Chúng tôi ngốc nghếch bắt chước bọn trẻ làm lễ bái trời đất.
“Anh ơi, khi lớn lên anh sẽ mua váy cưới cho em chứ?”
“Sẽ mua.”
“Phải là váy thật đẹp, có cái đuôi dài thật dài nhé.”
“Được.”
“Anh ơi, anh thật tốt với em, lớn lên em sẽ lấy anh.”
“Anh Anh.”
Cậu bé Lục Hành Chỉ xoa đầu tôi.
Anh cười, trông rất đáng yêu, cũng rất đẹp trai.
“Không được nuốt lời nhé.” … Tôi nằm trong vòng tay của Lục Hành Chỉ, dùng chút sức lực cuối cùng để nói với anh.
“Anh ơi, Anh Anh không nuốt lời đâu.”
Có những giọt nước nóng hổi rơi xuống trên mặt tôi.
Lục Hành Chỉ cúi đầu, áp nhẹ khuôn mặt mình vào mặt tôi: “Anh Anh, đừng nói nữa, anh đưa em về nhà.”
“Kiếp sau, em vẫn muốn lấy anh, làm cô dâu của anh, anh ơi, kiếp sau, đến đón em sớm một chút nhé, được không?”
“Anh Anh…”
“Anh ơi, ôm em chặt hơn một chút, em lạnh, lạnh quá…”
Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, ôm chặt lấy tôi, giữ lấy đôi tay tôi, liên tục xoa nhẹ.
“Anh Anh, cố chịu thêm một chút nữa, chúng ta đến bệnh viện…”
“Đưa em về nhà đi, em không muốn đến bệnh viện.”
“… Được.”
“Lục Hành Chỉ, như hồi bé ấy, cõng em về nhà, được không?”
Cuối cùng Lục Hành Chỉ cũng không kìm được, bật khóc.
Anh cúi xuống, để tôi nằm lên lưng anh, anh sẽ cõng tôi về nhà.
“Anh Anh, ôm chặt vào nhé.”
Lục Hành Chỉ đứng dậy, tôi tựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, dòng nước mắt cuối cùng của tôi lặng lẽ thấm vào áo anh.
Nhưng mà, con đường về nhà sao mà dài quá…
Lục Hành Chỉ, kiếp sau, đến sớm hơn một chút, được không?
Kiếp sau, chúng ta hãy yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên nhé.
(Kết thúc)
(Đã hết truyện)
Máy Rút Tiền Mang Tên Con Gái (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Gia Đình,
Drama,
Vài ngày trước Trung thu, tôi vẫn như mọi năm, chuẩn bị quà Tết cho nhà mẹ đẻ.
Khi đang chọn đồ trong trung tâm thương mại thì chị dâu gọi điện đến, mở miệng là nói thẳng:
“Em chồng à, mấy link quà Tết cần thiết chị gửi hết cho em rồi, mau mà mua đi, đừng làm chậm trễ việc chị về nhà mẹ đẻ thăm họ hàng.”
“Dù sao mỗi năm quà em mua cũng bị chị đem về nhà mẹ rồi, nhưng em toàn mua mấy thứ chị không ưng ý.”
“Giờ thì cứ theo link chị gửi mà mua, ngoài ra chuẩn bị thêm 100 triệu tiền mặt, chị phải phát lì xì khi về nhà mẹ.”
“Em đưa tiền cho mẹ em thì bà cũng đưa hết cho chị thôi, giờ cắt trung gian luôn, em đưa thẳng cho chị là được.”
Tôi mở tin nhắn ra xem, thấy danh sách quà chị gửi:
Một bộ ấm tử sa: 10 triệu
10 hộp bánh trung thu cao cấp: 20 triệu
Một thùng rượu trắng cao cấp: 30 triệu
5 hộp thuốc lá cao cấp: 10 triệu
2 vòng tay vàng 100g Một hộp nhân sâm: 50 triệu
Các loại thực phẩm bổ dưỡng khác: 100 triệu
Tôi bốc hỏa ngay lập tức, không khách khí đáp: “Chị bị mù chắc, tưởng tôi là máy rút tiền à? Hay là giếng ước gì cũng cho được?”
Chị ta nổi giận: “Thái độ gì đấy! Nói cho em biết, nếu không mua theo ý chị thì sau này đừng mơ về nhà mẹ nữa!”
Tôi cười lạnh: “Không về thì không về, tôi còn tiết kiệm được một khoản đấy.”
Nhưng sau khi tôi thật sự không về nữa, cả nhà họ nháo nhào như gà bay chó sủa.
1 Vừa định cất điện thoại vào túi, mẹ tôi gọi đến, mở miệng là trách móc:
“Con gái à, sao con lại nói chuyện với chị dâu như vậy? Con không cố ý làm nhà mình rối loạn lên đấy chứ?”
“Nếu con muốn mẹ sống yên ổn thì dỗ dành chị dâu đi, chẳng phải chỉ là tiêu chút tiền thôi sao, có mất miếng thịt nào đâu.”
“Con là em chồng, bỏ tiền cho chị dâu là chuyện đương nhiên. Không đưa cho chị ấy thì đưa cho ai?”
Tôi tức quá: “Tiền của con, sao phải đưa cho chị ấy? Mẹ nói thế mà nghe được à?”
Bao năm qua tôi luôn chu cấp cho nhà mẹ đẻ, ngày thường không tính toán gì, nghĩ mình có điều kiện thì giúp người nhà cũng phải thôi.
Nhưng tôi không ngờ, họ ngày càng coi đó là điều hiển nhiên, ngày càng được đằng chân lân đằng đầu, há miệng đòi sư tử.
Tôi có thể rộng rãi, nhưng tôi không phải con ngốc để người khác lợi dụng!
Mẹ tôi nghe ra giọng tôi không ổn, liền giở bài than thở, nghẹn ngào nói:
“Con chưa làm mẹ chồng nên không hiểu nỗi khổ của mẹ chồng, mẹ còn phải trông cậy vào con dâu dưỡng già.”
“Giờ không đối xử tốt với nó, sau này mẹ lấy gì mà sống? Con thương mẹ thì nên tốt với chị dâu đi.”
Những lời này tôi đã nghe đến chai cả tai, trước kia tôi còn nhịn, lần này không chịu nổi nữa, tôi đáp luôn:
“Vậy thì mẹ ly hôn với bố con đi, để chị dâu làm mẹ con. Khi đó toàn bộ tiền con sẽ đưa hết cho chị ấy, mẹ chịu không?”
Mẹ tôi giận đến mức nghẹt thở qua điện thoại: “Đồ mất dạy! Con nói cái kiểu gì thế hả!”
Tôi cúp máy luôn, rồi ấn nút tắt nguồn, tránh để mẹ tiếp tục gọi lại.
Trong khoảnh khắc đó, mọi tủi thân trong tôi như vỡ òa.
Tôi nhớ lại hồi trước mẹ thường rủ tôi đi mua sắm, mỗi lần đi ngang tiệm vàng là đứng không nổi.
Toàn chọn vòng tay đắt nhất, đeo thử rồi cứ khen lấy khen để trước mặt nhân viên bán hàng:
“Con gái tôi có phúc, mua gì cũng sẵn sàng mua cho mẹ.”
Nên mỗi lần bà thích món nào, tôi đều mua luôn, không chớp mắt.
Nhưng tối đến, tôi lại thấy chị dâu đăng ảnh khoe món đó trên tay mình.
Mẹ tôi luôn miệng nói sau này trông cậy con dâu dưỡng già, nên phải đối xử tốt với chị ấy. Nhưng mấy năm nay bà làm 2 ca phẫu thuật, lần nào cũng gọi cho tôi.
Dù tôi bận cỡ nào, cũng phải gác lại mọi việc để đến bệnh viện chăm bà.
Bà luôn bảo anh tôi và chị dâu bận, cho đến một lần tôi nghe bà gọi điện cho họ hàng nói:
“Con trai xin nghỉ bị trừ lương, một ngày tận 200 tệ, phải để con gái chăm thì mẹ không xót tiền.”
“Cũng không thể để con dâu tới, nó còn việc riêng, nuôi con gái bao năm chẳng lẽ vô ích? Nó chăm mình là chuyện hiển nhiên mà.”
Tôi lại nhớ mẹ từng nói rất yêu tôi.
Giờ tôi mới tỉnh ngộ, bà yêu tôi bằng miệng, chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp, chưa từng làm điều gì thể hiện tình yêu đó.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰