Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nỗi Oan Của Công Chúa Nhỏ

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Tống Nguyệt Thần là phụ huynh trong Ban Phụ Huynh tới trường hỗ trợ dạy kèm hôm nay. Cô ta dẫn bọn trẻ chơi trốn tìm, tự mình đóng kín trong thùng gỗ. Thùng gỗ đặt cạnh hồ bơi, mấy đứa trẻ không biết bên trong có người, thấy vui liền đẩy thùng xuống nước, kết quả gây ra thảm kịch Tống Nguyệt Thần chết đuối.”

“Cái chết của Tống Nguyệt Thần chỉ là một vụ tai nạn đáng tiếc, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, có phải không?”

Mấy cô giáo đều thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu đồng ý.

Lúc này tôi mới hiểu, Chu Chấn Đình và Tống Hoa Chi không phải là không sợ giết người, mà họ đã sớm tính toán xong đối sách.

Chỉ cần biến cái chết của tôi thành một vụ “tai nạn”, cảnh sát sẽ không truy cứu,

bọn họ sẽ đường đường chính chính thoát khỏi pháp luật, sống hạnh phúc bên nhau.

 

Hai tên bảo vệ đã cười đểu, tiến về phía tôi…

Tôi dốc hết sức chống cự, nhưng vẫn bị hai gã đàn ông lực lưỡng nhét vào thùng gỗ.

“Để tôi đóng đinh.”

Tống Hoa Chi chậm rãi bước tới trước thùng, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt phấn khích gần như kìm nén không nổi.

Bà ta vừa dùng búa đóng đinh trên thùng gỗ, vừa nhỏ giọng chỉ đủ hai chúng tôi nghe:

“Đồ tiện nhân, tôi và anh Trấn Đình là thanh mai trúc mã, nếu không phải nhà cô có tiền thì anh ấy đã cưới tôi từ lâu rồi.”

“Nhưng giờ cũng chưa muộn, đợi cô chết xong, anh Trấn Đình sẽ dẫn tôi tới nhận bố mẹ cô làm cha mẹ đỡ đầu. Lúc ấy anh ấy sẽ nói tôi là bạn thân nhất của cô trước khi chết. Chú thím đau lòng quá, cô chết rồi họ đang cần chỗ gửi gắm tinh thần, tất nhiên sẽ nhận tôi làm con nuôi.”

 

“Đến lúc đó, tôi và anh Trấn Đình lại như khi giết cô, làm ‘tai nạn’ giết luôn hai lão già kia, toàn bộ tài sản nhà họ Tống sẽ là của tôi, hahaha!”

“Đi chết đi Tống Nguyệt Thần, tôi sẽ thay cô hưởng vinh quang thiên kim nhà họ Tống, còn cả tình yêu của anh Trấn Đình nữa~”

“À đúng rồi, con bé ăn hại nhà cô, anh Trấn Đình tuy nói không giết nhưng tôi đâu có nói. Tôi ngứa mắt nó từ lâu. Đợi tôi thuyết phục anh Trấn Đình xong, để con nhóc tiện đó xuống địa ngục với hai lão già kia, cả nhà các người đoàn tụ dưới suối vàng nhé, hahaha!”

Đôi gian phu dâm phụ này, không chỉ muốn giết tôi, mà còn không tha cả bố mẹ tôi!

Tôi hận đến mức suýt cắn nát hàm răng bạc của mình, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

 

Chỉ cần chờ thêm chút nữa, khi Nhiên Nhiên đi tôi đã vẽ 110 lên tay con bé vô số lần. Nhiên Nhiên thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát cách trường mẫu giáo rất gần, theo tốc độ xuất cảnh của họ thì sắp tới rồi.

Tôi nhất định sẽ không chết hôm nay, tôi không những không chết, mà còn phải khiến đôi gian phu dâm phụ này trả nợ máu!

8

Nhìn cái đinh cuối cùng trên tấm ván sắp đóng lại, tim tôi cũng chìm xuống.

Chẳng lẽ ngay cả cảnh sát cũng bị Chu Chấn Đình mua chuộc?

 

Ánh sáng càng lúc càng tối, tim tôi cũng càng rơi sâu xuống.

Bố mẹ già yếu, còn chưa có cơ hội bảo vệ con gái, mất tôi rồi, hai người biết phải làm sao?

Tia sáng cuối cùng cũng sắp biến mất, tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt…

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang dội trời đất.

Tiếng bước chân chỉnh tề, mạnh mẽ vang lên bên tai tôi, xem ra cảnh sát đã vào trong trường mẫu giáo!

Tôi biết mà, cảnh sát nhân dân sẽ không bao giờ để dân thất vọng!

Tôi ra sức lắc lư chiếc thùng gỗ, rất nhanh cảnh sát phát hiện có điều bất thường, dùng cờ lê nạy đinh, cứu tôi ra ngoài.

 

“Nguyệt Thần!”

Bố mẹ ôm chặt lấy tôi vừa được cứu ra từ thùng gỗ, hai người – cặp vợ chồng từng làm mưa làm gió trên thương trường – lúc này khóc đến nước mắt đầm đìa.

Họ đau lòng đến nát tim, giống hệt như khi cứu Nhiên Nhiên ra khỏi thùng gỗ,

tình yêu thật sự không bao giờ phản bội, vĩnh viễn là tình thân máu mủ.

Tôi run rẩy đứng lên, chỉ thẳng vào Chu Chấn Đình và Tống Hoa Chi hét lớn:

“Bố, mẹ, chính bọn họ muốn giết con!”

“Chu Chấn Đình và Tống Hoa Chi đã có gian tình từ lâu, bọn họ muốn giết con rồi ngụy trang thành tai nạn, như vậy có thể đường đường chính chính lừa hết tài sản của nhà mình!”

 

“Bọn họ không chỉ muốn giết con, còn muốn giết cả hai người, giết cả Nhiên Nhiên!”

Tôi thở hổn hển, chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi mà như rút cạn hết sức lực cả đời.

Sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều thay đổi.

Mấy cô giáo sợ đến tái nhợt cả mặt, gần như không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

“Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Cặp vợ chồng già kia chẳng phải là Tống Kiến Thành – người giàu nhất – và vợ ông ấy, bà Lâm Uyển Thanh sao? Sao họ lại gọi Tống Nguyệt Thần là con gái? Chẳng lẽ…”

“Đừng có mà ‘chẳng lẽ’ nữa! Tất cả chúng ta đều bị Tống Hoa Chi lừa rồi. Tống Nguyệt Thần mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tống!”

 

“Lòng dạ đàn ông quả là độc ác. Tổng Chu thật quá tàn nhẫn! Vì tranh giành gia sản mà dám nói kẻ thứ ba là thiên kim thật, còn vợ thật thì biến thành tiểu tam, hại chúng ta suýt nữa thành kẻ đồng lõa hại chết cô Tống!”

Chân tướng lộ ra, Chu Chấn Đình sợ đến mức môi không còn giọt máu, Tống Hoa Chi bên cạnh run như cầy sấy.

Nhưng Chu Chấn Đình vẫn không cam lòng, vội nắm lấy tay bố mẹ tôi, gấp gáp nói:

“Bố, mẹ, hai người đừng nghe Nguyệt Thần nói linh tinh, cô ta bị hoang tưởng, nói toàn chuyện điên rồ thôi! Nếu không tin, đưa cô ta đi bệnh viện khám là biết ngay! Những lời tôi nói đều là thật…”

Tống Hoa Chi cũng vội vàng phụ họa theo:

“Chú thím, cháu làm chứng cho anh Chấn Đình, không có sai đâu. Cháu chính là bác sĩ tâm lý điều trị cho Nguyệt Thần. Lúc nãy cháu nhốt cô ấy trong thùng gỗ là đang làm liệu pháp phục hồi đó ạ~”

Tôi bật cười lạnh lẽo.

Mấy lời dối trá vụng về thế này, e rằng ba tuổi cũng không bị lừa, huống hồ lại còn trước mặt cảnh sát?

“Nói dối trước mặt cảnh sát là phạm pháp đấy, Tống Hoa Chi, chứng chỉ hành nghề của cô đâu?”

Tống Hoa Chi liếc mắt né tránh:

“Cháu… quên… quên mang theo thôi!”

Tôi và cảnh sát trao đổi ánh mắt, cùng gật đầu.

Chương 7: https://zhihutruyen.site/chuong/noi-oan-cua-cong-chua/46/chuong-7

(Đã hết truyện)

Ánh Trăng Sẽ Không Lạnh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng,

1.

 

[Vậy ra blogger kia thật sự từng hẹn hò với Chu Thần à?]

 

[Trời ơi, cô ấy còn kể từng làm kẹo chanh cho anh ấy cai thuốc, kết quả là bị kéo áo hôn luôn.]

 

[Cốt truyện gì thế này? Y như trong tiểu thuyết, ngọt muốn xỉu luôn! Một phiếu cầu tái hợp!]

 

[+1!]

 

[+10086!]

Trong đêm, căn cứ im lìm không một ánh đèn.

Tôi một mình đọc hết tất cả bình luận dưới bài đăng ấy. Rồi gửi cho Chu Uyên một tin nhắn: “Anh có định lên tiếng làm rõ, rằng tôi mới là bạn gái chính thức của anh không?”

Nửa tiếng sau, anh trả lời: “Lười đăng Weibo.”

Thêm nửa tiếng nữa, lại một tin nhắn: “Trên mạng toàn bịa đặt, cô đọc mấy thứ vớ vẩn đó làm gì?”

Tôi đặt điện thoại xuống bàn trà, khẽ thở dài.

Ngày xưa tôi từng mơ được làm bạn gái của Chu Uyên đến phát khóc. Nhưng khi thật sự ở bên anh rồi mới biết… Yêu một người được cả thế giới nâng niu, không hề đẹp như trong tưởng tượng.

2.

 

Năm mười bảy tuổi, bạn thân kéo tôi đi xem trận thi đấu eSports đầu tiên trong đời.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy, tiếng hò reo vang trời, tiếng bình luận viên kích động:

“Ai có thể quên được Chu Uyên chứ?”

“Kỳ tích của nền eSports Trung Quốc, niềm hy vọng duy nhất của CNFPS!”

“Phong cách thi đấu tuyệt mỹ, đè bẹp đối thủ đến cực điểm, trước nay chưa từng có, sau này khó có người vượt qua!”

Khi đó, Chu Uyên đúng nghĩa là “vạn người mê”. Gái trai đều đổ, đến cả con ch.ó đi ngang chắc cũng bị anh làm cho say.

Tôi thích anh suốt năm năm, nhưng khác với những cô gái hâm mộ anh ngoài kia.

Tôi thật sự muốn theo đuổi anh.

Tôi chọn ngành Quản lý eSports ở đại học, sau đó xin vào làm việc trong câu lạc bộ của anh.

Lần đầu gặp mặt, tôi chặn anh lại trước cửa: “Chào anh, em là Lâm Giản.”

Anh cúi mắt nhìn tôi vài giây, rồi cầm cốc cà phê bước qua: “Tránh ra.”

Anh thật sự rất lạnh lùng, y hệt hình tượng thiên tài cao ngạo trên TV.

Sau này tôi mới biết, mấy ngày ấy anh khó chịu như vậy… vì vừa chia tay mối tình đầu.

Nhưng khi ấy tôi còn trẻ, chưa đụng đầu vào tường thì chưa chịu quay lại.

Cả câu lạc bộ đều biết tôi đang theo đuổi anh.

Huấn luyện viên còn trêu: “Tiểu Uyên, cậu nhận lời đi, ai bảo con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn mỏng, sao đến cậu lại thành bức tường bê tông thế này?”

Người đàn ông đang lạnh mặt xem video thi đấu ngẩng đầu, kéo khóe môi ra một nụ cười chẳng ra cười:

“Lâm Giản, cô thích tôi ở điểm nào?”

“Tôi sửa được không?”

3.

 

Tôi nói: “Em thích anh… chính vì anh không thích em.”

Anh cạn lời, tiện tay ném chiếc gối ôm vào lòng tôi.

Nhưng có câu nói, “nước chảy đá mòn”. Tôi dùng nụ cười bền bỉ suốt nhiều năm để lay động trái tim anh.

Và cuối cùng, anh cũng không còn dửng dưng mãi được.

Một lần câu lạc bộ thắng giải, cả đội kéo nhau đi hát karaoke. Mọi người trêu tôi song ca tình ca với cậu tuyển thủ trẻ mới vào đội.

Chu Uyên bỗng đứng dậy, kéo tôi ra ngoài hành lang, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Còn thích tôi không?”

Tôi cười: “Có ai mà không thích anh chứ, Chu Uyên?”

Đó là sự thật.

Tài năng của anh đạt đến mức khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Người chơi FPS nào mà máy tính không lưu vài tấm hình của Chu Uyên?

Anh chỉ còn cách “thần thoại” một cái c.h.ế.t bất ngờ mà thôi.

Ngày hôm đó, anh cúi mắt nhìn tôi vài giây, rồi khẽ hôn lên má:

“Vậy sau này đừng song ca với ai khác nữa.”

“Làm bạn gái tôi đi.”

4.

 

Yêu Chu Uyên là như thế đó.

Trừ những người trong câu lạc bộ và giới eSports, chúng tôi không công khai mối quan hệ. Thật ra, công khai hay không vốn là chuyện của anh.

Nhưng đôi khi tôi vẫn thấy chạnh lòng.

Anh ôm tôi vào lòng, giọng khàn khàn: “Lộ diện trước công chúng có gì hay? Em muốn đi chợ mà còn bị người ta hỏi có phải bạn gái tôi không à?”

Anh nói đúng, tôi chỉ là người bình thường, còn anh có vô số fan nữ cuồng nhiệt. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu công khai.

Nhưng… vào ngày anh đoạt chức vô địch, bạn gái cũ lại đăng một bài dài.

“Tôi và A Uyên quen nhau từ năm 2009.”

“Hôm nay thấy tin anh ấy vô địch, bỗng có chút ngẩn ngơ. Thì ra chàng trai từng bên tôi năm nào, giờ đã trưởng thành rồi.”

“Anh ấy bị đau dạ dày, thỉnh thoảng tôi vẫn để sẵn cốc sữa nóng bên giường. Lúc nhận ra người con trai từng hay làm nũng, đòi tôi dỗ dành ấy, đã không còn nữa.”

“Viết những dòng này, chỉ xem như hồi tưởng quá khứ thôi. Tôi và anh ấy, đã chẳng thể quay lại.”

Người đăng là một nữ bình luận viên nổi tiếng, vừa từ nước ngoài về.

Dưới bài viết, toàn là bình luận trêu ghẹo:

[A a a, tái hợp đi!]

[Muốn xem hai người họ quay lại quá!]

[Xin chị hãy quay về bên Chu Thần, em nguyện nhận chị làm chị dâu duy nhất!]

Không hiểu sao, tôi thấy lòng mình nặng trĩu.

Tôi tắt màn hình điện thoại.

Cửa phòng bật mở, đám tuyển thủ vừa ăn mừng chiến thắng trở về. Người đàn ông mặc áo gió đen, lông mày kiếm khẽ nhíu lại, nhìn tôi, giọng uể oải:

“Lại giận dỗi gì nữa?”

“Không ngủ à?”

Anh biết tất cả.

Nhưng chẳng bao giờ muốn giải thích điều gì.

5.

“Chu Uyên, em có chuyện muốn nói với anh.”

Chiều hai giờ, Chu Uyên mới từ phòng đi ra. Còn tôi, cả đêm không chợp mắt.

Tôi đứng chặn trước mặt anh, ngăn anh lại.

Người đàn ông nheo mắt nhìn tôi, chiếc áo thun rộng lỏng lẻo khoác trên người, trên mặt còn vương vài giọt nước… có lẽ vừa rửa mặt mà không lau kỹ. 

Dù vậy, vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh ta trông quá mức đẹp trai.

“Có gì để sau hãy nói.”

“Chiều nay tôi có buổi livestream.”

Anh ta lướt qua người tôi, không thèm liếc lấy một cái.

Chu Uyên vừa đoạt quán quân xong đã mở livestream, độ hot cực cao. Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại thật sự nối mic cùng bạn gái cũ.

“Ê, A Uyên, em chơi dở lắm đấy, anh đừng mắng em nha~” Giọng cô gái ngọt ngào, mềm mại.

Chu Uyên chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ.”

Dòng bình luận tràn ngập màn hình:

[Cưng chiều, cưng chiều, cưng chiều, cưng chiều.]

[Chu Uyên, thằng nhóc này, chơi với gái là dịu giọng hẳn như vậy hả?]

Tôi cũng không biết mình đang ôm tâm trạng tự hành hạ bản thân gì mà vẫn ngồi xem hết buổi phát trực tiếp đó.

Ai từng xem Chu Uyên đ.á.n.h game đều biết… anh ta nổi tiếng nóng tính. Kỹ thuật đỉnh cao kéo theo sự khắt khe cực độ với đồng đội.

Tôi nhớ lần đầu anh dẫn tôi chơi game anh hay chơi, anh đã nổi giận.

“Đặt tâm ngắm vào người ta rồi bắn, khó lắm hả?”

“Em có b.ắ.n chưa? Anh nói là cái màn hình đó!”

“Lâm Giản, gà đến mức này thì đừng bắt anh cõng nữa.”

“…”

Mà cô gái kia, thật ra chơi còn kém tôi hồi đó. Hầu như vừa gặp địch là c.h.ế.t, cứ bị bên kia ăn điểm liên tục.

“Ờ… A Uyên, em mới về nước, chơi chưa quen lắm.”

“Anh… giận rồi à?”

Vì Chu Uyên vẫn im lặng suốt, đến lúc nghỉ giữa trận, cô gái mới rụt rè hỏi vậy.

Khi khán giả đang ào ào comment:

[Cô gái này chơi như vậy mà tôi có thể ăn liền ba chén cơm.]

[Chắc Chu Uyên giận rồi, chưa bao giờ anh cõng đứa gà thế này.]

Thì người đàn ông vẫn im bặt từ nãy, đột nhiên bật mic.

“Không có.”

“Vừa rồi là lỗi của anh.”

“Không mang em thắng được là anh dở, không phải em.”



Bình luận

Loading...