Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NHỊP TIM NGỪNG RUNG ĐỘNG

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

10

Rời khỏi phòng bệnh, tôi đi thẳng đến khoa da liễu.

Y tá nhìn tôi đầy tiếc nuối, ánh mắt lưu luyến trên nốt ruồi lệ của tôi.

“Rõ ràng rất đẹp mà, tại sao lại muốn tẩy đi?”

Tôi chỉ cười nhẹ, không đáp.

Nhanh chóng thanh toán xong chi phí.

Thoát khỏi cái bóng của quá khứ

Sau khi vết thương hồi phục, tôi nhìn vào tấm gương trước mặt.

Không còn nốt ruồi lệ, tôi và Cố Uyển Thanh cũng không còn giống nhau nữa.

Thẩm Dật từng rất thích hôn nhẹ lên nốt ruồi ấy.

Bởi vì màu của nó hơi ngả đỏ, rất hiếm gặp.

Ngoài Cố Uyển Thanh ra, chỉ có tôi mới có.

Giờ thì không còn nữa.

Hy vọng, anh ta cũng có thể tỉnh táo lại.

Cuộc gặp gỡ cuối cùng

Lần đầu tiên nhìn thấy tôi sau khi tẩy nốt ruồi, Thẩm Dật sững người hồi lâu, không nói được lời nào.

 

Ánh mắt anh ta tràn ngập những cảm xúc mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Một lúc sau, anh ta thở dài, lặng lẽ nuốt thuốc xuống.

“Anh sẽ cố gắng hồi phục. Sau khi xuất viện… anh trả lại tự do cho em.”

Tôi rõ ràng nói với anh ta rằng, tôi không muốn làm thế thân của bất kỳ ai nữa.

Cũng sẽ không bao giờ làm thế thân của ai nữa.

Và hy vọng, anh ta cũng vậy.

Cả hai chúng tôi chưa từng dành cho nhau sự tôn trọng xứng đáng trong mối quan hệ này.

Dù tôi từng muốn biến giả thành thật, nhưng suy cho cùng, mọi thứ đều bắt đầu từ một mục đích không thuần khiết.

Chúng tôi không có tư cách níu giữ đối phương.

 

Không hiểu sao, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Hướng về tương lai

Sau hôm đó, tôi không bao giờ quay lại bệnh viện nữa.

Thay vào đó, tôi bắt đầu tưởng tượng về tương lai của chính mình.

Liệu tôi sẽ thích kiểu cuộc sống yên bình của bác trai và bác gái, hay sẽ bị hấp dẫn bởi sự sôi động, tươi mới như của Bội Bội?

Hoặc có lẽ, tôi sẽ tìm thấy một con đường thứ ba—

Một cuộc sống thực sự thuộc về tôi.

Cuộc gọi bất ngờ từ bệnh viện

Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

 

“Cô Tần, có người đang gây rối trong phòng bệnh của chồng cô. Chúng tôi đã gọi bảo vệ nhưng vẫn không giải quyết được, cô hãy mau đến đi!”

Khi tôi đến nơi, người gây rối trong bệnh viện…

Lại là Cố Uyển Thanh.

11

Màn kịch cuối cùng hạ màn

“A Dật, em sai rồi, thật sự sai rồi! Anh nói đúng…!”

“Hắn ta cầu xin em quay về chỉ vì người đàn bà bên ngoài của hắn bị sảy thai! Danh tiếng của hắn ai mà không biết, mẹ hắn dù có cho bao nhiêu tiền cũng chẳng có ai chịu ở bên hắn nữa, nên hắn mới nhớ đến em!”

“Mới về được mấy ngày, hắn lại bắt đầu uống rượu, mỗi lần say là đánh em! Hắn còn nhốt em lại, không cho em ra ngoài!”

 

“A Dật, em xin anh, cứu em thêm một lần nữa, có được không? Em hứa, lần này em sẽ không bao giờ hồ đồ nữa!”

Vừa bước đến cửa phòng bệnh, tôi đã nghe thấy Cố Uyển Thanh khóc lóc cầu xin thảm thiết.

Thấy cô ta, tôi không vội bước vào.

Chỉ đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát, như một khán giả đang chờ diễn biến của vở kịch.

Lời từ chối của Thẩm Dật

Sắc mặt vốn đã trắng bệch của Thẩm Dật càng trở nên khó coi.

Anh ta ôm lấy ngực, nhắm mắt, không muốn nhìn cô ta.

“Cút đi.”

 

Cố Uyển Thanh sững sờ.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị từ chối.

Bởi vì từ trước đến nay, bất kể cô ta có quay đầu vào lúc nào, Thẩm Dật đều luôn chờ đợi.

Đều sẽ dang tay kéo cô ta lên từ vũng bùn.

“Anh… anh vừa nói gì…?”

“A Dật, là em đây mà! Anh từng nói, dù em có làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ tha thứ cho em. Anh quên rồi sao?”

Thẩm Dật cười thảm.

“Đúng vậy. Thế nên lúc anh ốm, em có thể nói đi là đi, mặc kệ sống chết của anh.”

 

“Đến khi anh được một người khác chăm sóc tận tâm, hồi phục lại sức khỏe, em sống không tốt nữa… liền quay về tìm anh.”

“Anh ngu ngốc, bị tình cảm che mắt, gạt bỏ tất cả những điều tốt đẹp trước mắt, nhắm mắt đưa tay đón nhận em lần nữa.”

“Anh nghĩ rằng, khi anh khỏe lại, không còn là gánh nặng của em, có thể cho em hạnh phúc… Nhưng còn em thì sao?”

“Lúc anh tức giận đến mức ngã xuống sàn, không thở nổi, cầu xin em lấy giúp anh lọ thuốc, em chẳng buồn ngoảnh đầu lại, đi theo gã đàn ông khác.”

“Bây giờ, em lại không sống tốt, lại quay về tìm anh nữa sao?”

“Cố Uyển Thanh, anh là người, không phải con vật.”

Nhân quả báo ứng

Tôi khẽ nhếch môi cười nhạt.

 

Hóa ra, anh ta biết rõ tôi từng muốn biến giả thành thật.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn có thể dẫm đạp lên cảm xúc của tôi, vẫn có thể lạnh lùng coi thường tình cảm của tôi.

Giờ đây, khi bị chính người anh ta yêu thương chà đạp, cảm giác như thế nào?

Thẩm Dật, đây chính là nhân quả báo ứng.

Sự tuyệt vọng của Cố Uyển Thanh

Cố Uyển Thanh không thể nói thêm được gì nữa.

Xung quanh, những lời bàn tán xì xào vang lên, khiến cô ta xấu hổ đến mức không còn chốn dung thân.

Cô ta liều lĩnh trèo lên cửa sổ.

Giống như cách tôi từng thấy Thẩm Dật trong lần đầu gặp mặt.

 

Cô ta trông thật sự điên cuồng.

“Nếu anh không tha thứ cho em, hôm nay em sẽ chết ngay trước mặt anh!”

Ánh mắt Thẩm Dật thoáng dao động.

Nhưng tôi biết, với một người ích kỷ như Cố Uyển Thanh, cô ta không bao giờ thực sự dám chết.

Cô ta chỉ đang dùng một cách khác để ép buộc Thẩm Dật.

Và anh ta… vẫn dao động.

Tôi thật may mắn vì đã kịp tỉnh ngộ, không lún sâu vào vòng xoáy này nữa.

Kết cục bi thảm

Nhưng dù dao động, Thẩm Dật vẫn không bước tới.

 

Cố Uyển Thanh ngày càng kích động.

Đột nhiên, cô ta trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau.

Đây là tầng 13.

Lúc này, Thẩm Dật mới nhận ra tình huống không ổn, lập tức lao đến kéo cô ta lại.

Nhưng đã quá muộn.

Lực quán tính kéo cả hai cùng rơi xuống.

Hạ màn

Tôi đã từng chứng kiến Thẩm Dật dắt tay Cố Uyển Thanh, bước qua tôi mà không hề liếc mắt.

Bây giờ, anh ta cũng dùng chính bàn tay ấy…

 

Dẫn cô ta vào kết cục cuối cùng.

Màn kịch này, cuối cùng cũng hạ màn.

12

Lòng tốt của Hứa Tứ… không thể tiếp tục được nữa.

Cú rơi từ tầng 13 đã khiến trái tim bị vỡ nát.

Tôi nghĩ, Hứa Tứ cũng không muốn thấy trái tim của mình tồn tại trên thế giới này theo cách như vậy.

Đây là một điều tốt, tôi không cần phải đau buồn.

Quyết định cuối cùng

Bố mẹ của Thẩm Dật đã qua đời, chúng tôi không có con cái.

 

Chưa kịp hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi trở thành người duy nhất có quyền quyết định sau khi anh ta mất.

Trên cơ thể anh ta, chỉ còn lại giác mạc là có thể sử dụng được.

Tôi đã ký giấy hiến tặng giác mạc của anh ta.

Biết đâu, lại có thể giúp được một Bội Bội nào đó.

Bắt đầu lại từ đầu

Tôi đưa tro cốt của Thẩm Dật về an táng trong nghĩa trang.

Sau khi hoàn tất việc xử lý tài sản, tôi quyết định rời khỏi thành phố này.

Tôi nghĩ rằng, bây giờ tôi có thể thực sự bắt đầu tìm kiếm cuộc sống thuộc về riêng mình rồi.

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

Hủ Tục Náo Hôn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Trọng Sinh,

Làm phù dâu cho đám cưới bạn thân, tôi bị phù rể đè lên giường.

 

Chú rể nói chiếc nhẫn được giấu trong váy của tôi, một đám người muốn chui vào trong để tìm kiếm.

 

Tôi liều mạng chống cự, nhưng cô bạn thân khoanh tay đứng nhìn lại bâng quơ mà nói:

 

“Kết hôn thì lúc nào chả náo nhiệt một chút, bọn họ sờ cậu chính là đang để mắt đến cậu đấy.”

 

1.

 

Khi tôi đến hội trường tổ chức đám cưới, Lâm Tuyết đã nhăn mặt quẳng một cái túi bóng cho tôi.

 

“Sao cậu đến muộn quá vậy? Hơn một trăm người đang phải đợi cậu đấy! Mau đi thay đồ đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!”

 

Tôi mở túi nilon ra, đó là một chiếc váy phù dâu màu tím.

 

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Lâm Tuyết đã vội đẩy tôi vào phòng thay đồ.

 

Một cô gái khác tên là Trần Hân cũng đang thay quần áo trong phòng. Cô ấy là bạn của chú rể, hôm nay cũng đảm nhận vị trí phù dâu như tôi.

 

Trong khi thay đồ, tôi nhận ra có gì đó không ổn lắm.

 

Mặc váy vào xong, cuối cùng tôi cũng biết được nỗi bất an dai dẳng nãy giờ bắt nguồn từ đâu.

 

Bộ váy trên người tôi rõ ràng không phải là váy phù dâu, nó vô cùng thiếu vải, phần thân váy bên trên là lớp vải nửa trong suốt ôm sát vào người, phần cổ chữ V thậm chí còn được xẻ sâu đến tận rốn.

 

Phần váy bên dưới được may bằng lụa, thiết kế ngắn cũn cỡn. Tuy rằng bên trong có quần bảo hộ, nhưng ống quần lại rộng thùng thình, vừa cử động một chút là có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong.

 

Tôi và Trần Hân đều cau mày, cảm thấy không thích hợp lắm.

 

Tôi muốn ra ngoài tìm Lâm Tuyết hỏi xem cô ấy có đưa nhầm đồ không, nhưng Trần Hân đã ngăn tôi lại.

 

“Thôi bỏ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của họ, chúng ta cố gắng chịu đựng một chút.”

 

Không đợi tôi từ chối, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Lâm Tuyết dẫn theo một đám người xông thẳng đến chỗ tôi.

 

“Ôi, hôm nay cậu trang điểm kiểu gì vậy? Nhìn khác hẳn mọi khi!”

 

“Mà thôi, chả sao cả, tôi không nói sai đúng không? Chị em tốt của tôi có dáng người rất đẹp!”

 

“Chân này, ngực này, trắng quá đi mất! Quả nhiên chọn màu tím siêu tôn da!”

 

Đứng đầu trong đám người này là năm, sáu ông chú trung niên bụng bự, trên mặt ai nấy đều có một lớp dầu bóng nhẫy, mỉm cười với hàm răng xỉn màu ố vàng.

 

Bọn họ thi nhau chảy nước dãi, hai mắt sáng lên, ánh mắt tràn đầy d.ụ.c vọng khi thấy tôi và Trần Hân.

 

Cả tôi và Trần Hân lập tức cầm lấy áo khoác che lại thân mình, tạm thời thoát khỏi ánh nhìn ghê tởm của bọn họ.

 

Không đợi tôi mở miệng, mấy ông chú này đã tiến lên phía trước, quàng tay qua vai tôi và Trần Hân, xô đẩy chúng tôi rời khỏi phòng.

 

Tôi dùng hết sức lực đẩy người bên cạnh ra, lôi kéo Lâm Tuyết sang một bên chất vấn:

 

“Cậu có chắc đây là váy phù dâu không? Mặc thế này thì sao tớ dám ra ngoài gặp ai chứ?”

Lâm Tuyết thản nhiên xua tay:

 

“Vớ vẩn! Đây là váy phù dâu chứ còn gì nữa. Hôm trước tớ phải đến chợ bán thức ăn cẩn thận chọn lựa rất lâu đấy, tiêu tốn hẳn 50 tệ!”

 

Tôi không thể tin nổi vào tai mình, cô ta đang nói là 50 tệ thật à?

 

Chưa kịp nổi giận thì đã có hai phù rể đến gần tôi, một người bên trái, một người bên phải kìm kẹp lôi tôi ra ngoài.

 

“Mau lên nào, còn rề rà ở đây làm gì vậy? Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ hai vị mỹ nữ chiêu đãi đấy!”

 

Tôi và Trần Hân bị bọn họ đưa đến địa điểm tổ chức tiệc cưới, mỗi người phải cầm một ly rượu trắng trên tay.

 

Thái độ của mấy người đàn ông ở đây khiến tôi cực kỳ bài xích, họ liên tục hò reo cổ vũ tôi uống hết cả ly rượu trong một ngụm.

 

Việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không có biện pháp nào khác, đành phải chiêu đãi khách của cô dâu chú rể trước.

 

Tôi muốn làm qua loa một chút, chỉ cần không thất lễ với người ta là được. Nhưng lúc này, một ông chú đột nhiên nhoài người ra, dùng một tay rót hết ly rượu vào miệng tôi.

 

Vị rượu trắng cay xè sặc lên tận khí quản, tôi ho đến chảy cả nước mắt, đám người xung quanh không hề an ủi mà còn chế giễu:

 

“Con bé này không được rồi! Tửu lượng như thế thì sau này sao ngồi vào bàn rượu đàm phán kinh doanh được?”

 

“Cô bé cần phải luyện tập thêm thôi! Dù sao gặp được nhau tức là có duyên rồi, để chúng tôi giúp cháu rèn luyện miễn phí nhé.”

 

Trên bàn có một người đàn ông bụng phệ mặc vest, là chú ba của chú rể. Ông ta chen vào bên cạnh tôi, một tay đặt lên vai tôi, tay kia rót rượu cho tôi.

 

"Nào, nào, đổ đầy đi!"

 

Bàn tay trên vai tôi càng ngày càng trượt xuống dưới, tôi lắc vai, bàn tay đó bị ném ra một lúc rồi lại đặt về vị trí cũ.

 

Lần này, ông ta thậm chí còn thò tay thẳng vào trong váy của tôi.

Tôi kinh hoàng hét lên:

 

"Chú làm gì vậy? Đừng có chạm vào tôi!"

 

Ai ngờ, ông ta không những không buông tay, còn nhắm mắt lại ghé sát vào tai tôi mà hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!"

 

Vẻ mặt lão vô cùng đáng khinh, lè nhè nói: “Hôm nay là ngày cháu trai tôi lấy vợ, chúng ta nhất định phải ‘náo hôn’ một trận ra trò mới được.”

 

"Đi, chúng ta cùng vào phòng tân hôn và tận hưởng một buổi tối vui vẻ nhé!"

 

Tôi ra sức vùng vẫy, cuối cùng cũng hất được tay ông ta rồi chạy ra ngoài, cố gắng chạy thoát đến một nơi không có ai xung quanh hoặc tìm ai đó để giúp đỡ mình.

 

Nhưng tôi chưa kịp chạy ra ngoài, mấy phù rể mặc vest đã bất ngờ bước ra dang tay chặn tôi lại.

 

Một người đàn ông giữ chặt eo tôi, hai người còn lại thì mỗi người giữ một chân của tôi.

 

Tôi bị họ bế vào phòng tân hôn, giống như s.ú.c sinh chờ làm thịt.

 

Trong phòng, Lâm Tuyết ngồi trên giường tân hôn, mỉm cười nhìn đám đàn ông ném tôi lên giường.

 

"Này, mọi người đang chơi trò gì vậy? Sao ai cũng cười toe toét hết cả thế này."

 

Tôi gào thét tuyệt vọng, cật lực giãy giụa:

 

"Aaa! Lâm Tuyết cứu tôi, mau bảo bọn họ thả tôi ra!"

 

Lâm Tuyết thản nhiên phớt lờ tôi, đứng dậy nhường chỗ cho những người khác.

 

“Giường này vẫn quá nhỏ, còn không đủ chỗ cho hai người nằm.”

 

"Việc vui như này, nên mời thêm mọi người đến xem mới đúng."

 

Tôi thấy cô ta mở cửa ra, hét lên với bên ngoài:

 

"Mau vào đi! Đến giờ náo hôn rồi!"

 

Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu ở đầu giường, vừa quay đầu lại, cả người chỉ cảm thấy sôi máu.

 

Trần Hân bị vài người đàn ông ép vào góc tường, váy phù dâu của cô ấy rách nát, hai tay ôm chặt lấy thân trên cố gắng che chắn cơ thể.

 

Tôi lăn người hất hết mấy gã đàn ông ra, kéo chăn lên đắp cho cô ấy, bảo vệ cô ấy ở phía sau.

 

Tiếng hét của Lâm Tuyết đã thu hút một lượng lớn người lao vào phòng. Họ cầm điện thoại di động, đứng ở một bên xem kịch vui.

 

Tôi hoàn toàn hoảng sợ.

 

Cả đám người vây quanh tôi và Trần Hân. Bọn họ chơi xếp La Hán, nhét bao lì xì đỏ,... và cả những trò chơi náo hôn thô t.ụ.c mà cả đời tôi đều không thể nghĩ tới.

 

Tôi dùng hết sức đẩy người đang đè trên người mình ra, điên cuồng vùng vẫy:

 

"Thả tôi ra! Anh đang phạm tội đấy!"

 

"Còn giả vờ cao quý cái gì?"

 

"Nó muốn thêm lì xì chứ còn gì nữa?"

 

Tôi nằm trên giường, vô số lì xì màu đỏ vứt lên người tôi từ bốn phương tám hướng.

 

Bộ váy trị giá 50 tệ rất mỏng manh, có vẻ như nó không thể chống đỡ được bao lâu.

 

Tôi nhắm mắt lại, nhịn không được mà mỉm cười.

 

Đến đây đi nào.

 

Cùng nhau cút xuống địa ngục hết đi!!



Bình luận

Loading...