Người Đến Sau
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Giờ anh nhớ rõ — em ghét chăn gấp kiểu quân đội, em thích ngủ đến khi tự tỉnh; em thích nhất là hoa cúc dại sau núi, và ghét hàng dâm bụt cắt tỉa thẳng tắp; em luôn nói bánh tart trứng của căn tin ngon gấp trăm lần pudding.
Trái tim anh đã dọn sạch rồi.
Em có muốn quay trở lại sống trong đó nữa không?”
Tôi nhìn đoạn chữ ấy cho đến khi trời hé sáng, hốc mắt cay âm ỉ, ngực nặng trĩu.
Hận bản thân vẫn còn lung lay vì những lời này.
Cuối cùng tôi cắn răng trả lời: “Phiền lắm, đừng làm phiền tôi nữa.”
Bình luận lập tức bùng nổ:
“Chị cứng thật! Thiếu tướng quân khu cũng phải xếp hàng lấy số!”
“Đề nghị thiếu tướng học cuốn ‘Nghệ thuật làm người yêu cũ tử tế’.”
Tiết Tranh lại nghiêm túc trả lời từng bình luận:
“Xin hỏi nên bù đắp thế nào?”
“Còn cơ hội cứu vãn không?”
Có người hiến kế:
“Liệt nữ sợ trai lì! Tăng hiện diện nhưng không làm phiền!”
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng thi công phía bên cạnh làm tỉnh.
Mở cửa ra, tôi thấy Tiết Tranh mặc đồ huấn luyện đang chỉ huy chuyển đồ.
Ban công đặt chiếc ghế treo mây mà tôi từng nói thích, phòng khách đặt ghế công thái học chuyên để vẽ, ngay cả chiếc tủ lạnh đôi mà tôi nhắc suốt nhiều năm cũng ở đó.
Anh quay người thấy tôi, mắt lập tức sáng lên:
“Duệ Minh…”
Tôi đóng cửa thật mạnh.
Qua mắt mèo, tôi thấy anh đứng đó, ngón tay vô thức vuốt ống tay quân phục, yết hầu chuyển động vài lần rồi im lặng quay người tiếp tục khiêng và sắp xếp những món đồ mà trước đây anh từng gọi là “phù phiếm, không thực tế”.
8
Từ ngày Tiết Tranh chuyển sang ở nhà kế bên, đã nửa tháng trôi qua.
Anh thật sự giữ đúng lời hứa “không làm phiền”, nhưng lại dùng một cách len lỏi không kẽ hở nào để lặng lẽ quay lại cuộc sống của tôi.
Buổi sáng, trước cửa luôn có bánh tart trứng vẫn còn nóng, thay cho món pudding caramel cố định trước đây; đêm muộn lúc tôi tập vũ đạo, có thể thấy ban công nhà bên luôn bật một ngọn đèn vàng ấm, giống như một sự lặng lẽ canh giữ; thậm chí chiếc đĩa giới hạn tôi từng nói thoáng qua, hôm sau cũng xuất hiện ở chỗ quản lý toà nhà.
Anh như đang tiến hành một cuộc bao vây tinh vi, dùng kiên nhẫn và từng chi tiết để dựng nên chiến tuyến, từng bước áp sát.
Trái tim tôi, dưới những đợt tấn công lặng lẽ ấy, không phải hoàn toàn không dao động.
Nhưng mỗi lần lay động, cảm giác nhói buốt vì từng bị coi là cái bóng lại đè lên, dập tắt tất cả.
Tôi không trả lời nữa, không mở cửa nữa, đặt toàn bộ đồ anh mang đến ngay trước cửa, dùng lạnh lùng để dựng tường.
Cho đến đêm mưa hôm đó.
Vì hoàn tất công việc cuối cùng ở đoàn kịch nên tôi về muộn, mưa như trút nước, tôi không mang ô, chạy vội vào sảnh chung cư, chuẩn bị quẹt thẻ thì một chiếc ô đen từ phía sau lặng lẽ che lên đầu tôi, phủ trọn lấy tôi.
Là Tiết Tranh.
Có vẻ anh vừa từ đơn vị trở về, áo thường phục dính mưa ôm sát thân từng vóc dáng thẳng tắp, vài sợi tóc đen dính trên trán khiến nét sắc lạnh của anh mềm đi mấy phần.
“Trời mưa to, đừng để bị ướt.”
Áp lực tích tụ, kiềm nén, và cả nỗi ấm ức không thể nói suốt nhiều ngày bỗng chốc vỡ tung trong khoảnh khắc đó.
Tôi không quay lại, cũng không động đậy, đứng quay lưng về phía anh, giọng run lên:
“Tiết Tranh, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh im lặng, chỉ đẩy ô về phía trước thêm một chút, đảm bảo tôi không dính một giọt mưa nào.
Sự quan tâm im lặng đó chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Tôi xoay người lại, nước mưa và nước mắt hoà lẫn trên mặt, ánh mắt đầy mệt mỏi và sụp đổ:
“Anh làm vậy có ý nghĩa gì không? Hả? Lặp đi lặp lại để nhắc tôi rằng cuối cùng anh đã nhớ tôi không thích pudding, nhớ tôi thích bánh tart trứng, nhớ tất cả sở thích của tôi… nhưng anh càng nhớ kỹ thì tôi càng thấy mình nực cười! Ba năm nay, tôi như một con ngốc, sống trong cái vỏ được đo ni đóng giày theo người khác! Anh thích tôi mặc váy trắng à? Không! Là anh thích người trong ký ức anh mặc váy trắng đẹp nhất! Anh thích tôi đua xe à? Không! Anh chỉ không quên được người từng đứng chung bục giải với anh!”
Tôi gần như gào lên, trút hết những năm tháng nhẫn nhịn:
“Tiết Tranh, tôi không phải Thẩm Tri Ý! Tôi ghét gấp chăn kiểu quân đội, tôi thích đắp chăn dày mềm! Tôi không chịu được đồ ăn căn tin vô vị, tôi thích tự nấu dù nấu dở! Tôi nhìn thao trường thấy nhàm chán, tôi thích vẽ, thích xem kịch, thích trồng cây! Những thứ đó, anh từng thấy chưa? Anh từng để tâm chưa?!”
Chương 7: https://zhihutruyen.site/chuong/nguoi-den-sau/117/chuong-7
(Đã hết truyện)
Bạn Thân Và Căn Bệnh C h e c Người (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trả Thù,
Trọng Sinh,
Cha tôi tròn sáu mươi tuổi, tôi tặng ông một chiếc xe địa hình giá tám mươi vạn làm quà sinh nhật.
Ông xúc động đến rơi nước mắt, nắm tay tôi, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nhưng chỉ ba ngày sau khi tôi đi công tác trở về, chỗ đỗ xe đã trống trơn.
Mẹ tôi nói: “Anh họ con lái xe đưa bạn gái đi du lịch, sau Quốc khánh sẽ trả lại.”
Bà còn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Toàn người trong nhà, đừng có nhỏ nhen thế.”
Tôi gật đầu, cười nhẹ, rút điện thoại ra gửi số căn cước công dân của anh họ cho cảnh sát.
“Chào anh, tôi muốn tố cáo hành vi trộm cắp xe ô tô.
Đây là thông tin và định vị GPS của nghi phạm.”
01
Điện thoại để trên bàn trà mặt kính lạnh buốt, tôi bật loa ngoài rồi đứng dậy đi rót nước.
Chưa đến nửa tiếng sau, một dãy số lạ của địa phương gọi đến.
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách, mẹ tôi vẫn đang lải nhải không ngớt, trách tôi sao lại để chìa khoá dự phòng ngay trước cửa, tạo cơ hội cho anh họ ra tay.
Lời bà như ruồi muỗi mùa hè, vo ve bên tai, khiến người ta bực bội đến phát điên.
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu lướt tay qua màn hình, nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ổn:
“Xin chào, có phải cô Lâm Vãn không?”
“Tôi đây.”
“Chúng tôi là đồn cảnh sát khu Tây thành phố, đã nhận được báo án của cô.
Xin xác nhận lại: chiếc xe bị trộm là tài sản đứng tên cô, và cô chưa từng có bất kỳ sự đồng ý bằng miệng hay văn bản nào cho Vương Hạo sử dụng chiếc xe đó, đúng không?”
Tiếng mẹ tôi lập tức im bặt.
Phòng khách rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của bà, như ống bễ rò khí.
Tôi ngước mắt nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, tôi trong ảnh cười gượng gạo, bị chen vào khe chật giữa cha mẹ.
Tấm ảnh đó chụp vào dịp Tết năm ngoái, giờ nhìn lại, buồn cười đến chua chát.
“Tôi xác nhận.” Giọng tôi bình tĩnh, rõ ràng, không chút do dự.
“Rất tốt. Theo dữ liệu định vị GPS, chiếc xe đang di chuyển trên đường cao tốc, hướng về tỉnh lân cận.
Chúng tôi đã thông báo cho các đồn công an dọc đường lập chốt chặn.
Xin cô giữ liên lạc, sẵn sàng phối hợp khi cần.”
“Cảnh sát”, “trộm cắp”, “chốt chặn”…
Từng chữ như đinh nung đỏ, từng phát đóng lên dây thần kinh của mẹ tôi.
Sắc mặt bà thoắt cái trắng bệch như giấy, máu rút sạch khỏi khuôn mặt.
“Con… con…” Bà chỉ vào tôi, môi run lẩy bẩy, một câu trọn vẹn cũng không nói nổi.
Tôi vẫn điềm nhiên đáp lời bên kia điện thoại:
“Vâng, cảm ơn các anh.”
Rồi cúp máy.
“Bốp!”
Một tiếng chát chúa vang lên.
Mẹ tôi rú lên, như phát điên nhào tới định giật lấy điện thoại.
“Lâm Vãn, mày điên rồi à?! Mày báo công an thật à?! Đó là anh họ mày! Là anh họ ruột đấy!”
Tôi nghiêng người né cú chộp của bà, nắm chặt điện thoại trong tay.
Nhìn gương mặt méo mó vì phẫn nộ của bà – gương mặt mà tôi đã quen suốt hai mươi tám năm – đột nhiên xa lạ đến khó tin.
“Mẹ, về mặt pháp luật, tự ý lái xe có giá trị lớn từ chỗ đỗ cố định, không có sự cho phép của chủ sở hữu, chính là tội trộm cắp.”
Tôi nói như đang trình bày điều khoản trong hợp đồng tín dụng, giọng điệu điềm đạm, không nhanh không chậm.
Cửa phòng ngủ bị đá văng ra.
cha tôi lao ra ngoài trong cha đồ ngủ, một chiếc dép văng mất.
Cái vẻ xúc động nghẹn ngào khi nhận chìa khoá xe vào sinh nhật sáu mươi, giờ đã không còn sót lại chút gì.
Trên gương mặt ông chỉ còn sự sợ hãi và phẫn nộ tột cùng, như thể trước mặt ông không phải con gái ruột, mà là tội phạm giết người.
“Mau gọi lại cho công an! Bảo là nhầm lẫn! Hiểu nhầm thôi!” Ông rít lên, giọng kìm nén sợ hàng xóm nghe thấy.
“Con định để anh họ ngồi tù thật à? Nó là con trai duy nhất của dì con đấy!”
Mẹ tôi như tìm được cứu tinh, ngồi phịch xuống đất khóc oà, tay đập bôm bốp vào đùi, phát ra tiếng bịch bịch nặng nề.
“Tôi gây nghiệt gì mà sinh ra đứa con bất nhân như vậy!”
“Học bao nhiêu cũng vô ích! Vì cái xe mà tống anh họ ruột vào tù!”
“Con muốn giết chết mẹ hả?!”
Tiếng rủa, tiếng gào, tiếng đổ lỗi quấn lấy tôi như một tấm lưới kín không có kẽ hở.
Tôi vẫn bất động, không đáp.
Chỉ thong thả lấy từ trong túi ra bản hợp đồng mua xe vừa ký chưa lâu, cùng với căn cước công dân của mình, đặt lên bàn trà.
Chữ đen trên giấy trắng, dấu đỏ in rõ ràng, chói mắt đến cực điểm.
“Bố, nhìn cho kỹ.”
“Xe đăng ký đứng tên con – Lâm Vãn – là tài sản hợp pháp của con.”
“Con tặng cha là quyền sử dụng, không phải quyền sở hữu.
Con đã nói rõ: cha có thể dùng xe đi chợ, nhưng không được cho người ngoài đụng vào. ‘Người ngoài’ đó, bao gồm cả Vương Hạo.”
Ánh mắt cha tôi dừng lại nơi hai chữ “Lâm Vãn” trên hợp đồng, đồng tử co rút lại.
Môi ông run bần bật, chỉ tay vào tôi, mãi mới bật ra được một câu:
“Con… con đúng là muốn ép chết cha mẹ mà…”
Mẹ tôi khóc càng dữ, tay chân luống cuống tìm điện thoại gọi cho dì – mẹ của Vương Hạo.
Vừa kết nối, bà đã vừa nức nở vừa tố tội tôi, đổ hết mọi thứ lên đầu tôi.
“Chị ơi! Mau tới đây! Con bé Lâm Vãn sắp hại chết Tiểu Hạo nhà mình rồi!”
“Nó báo công an! Nói Tiểu Hạo ăn trộm xe! Công an đang đi bắt nó đó!”
“Tôi nuôi phải thứ vô lương tâm, thứ vong ân phụ nghĩa! Không còn thiên lý gì nữa rồi trời ơi!”
Từ đầu dây bên kia, tiếng gào the thé quen thuộc của dì tôi xuyên qua cả ống nghe, rõ mồn một.
“Lâm Vãn đâu?! Bảo nó nghe máy! Con tiện nhân đó định làm gì?! Nếu nó không rút đơn, tôi lột da nó!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰