Ngay Trước Khi Ký Tên
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Trong chớp mắt, cả vợ chồng như sụp đổ, bầu trời trước mắt tối sầm.
Vì để tìm con, họ từ Nam ra Bắc, vừa đi làm vừa tranh thủ dò hỏi khắp nơi.
Những lúc rảnh, hai người lại dán thông báo tìm trẻ thất lạc, hi vọng mong manh được một chút tin tức.
Một năm, hai năm…
Thời gian cứ thế trôi qua, đứa trẻ vẫn bặt vô âm tín.
Người vợ không chịu nổi cú sốc quá lớn, bệnh tật kéo đến, thân thể mỗi ngày một yếu.
Đến khi qua đời, bà vẫn còn thì thầm trong hơi thở cuối cùng: “Phải tìm được con gái…”
Con gái mất tích, vợ lìa đời — hai cú đòn ấy suýt nữa khiến Vương Thiện hoàn toàn gục ngã.
Đã có lúc ông tuyệt vọng, chỉ muốn tìm đến cái chết.
Nhưng nghĩ đến việc con gái có lẽ vẫn đang chịu khổ ở đâu đó, Vương Thiện lại gắng gượng đứng lên, mang theo di nguyện của vợ, tiếp tục hành trình tìm con.
Có lẽ ông trời cũng động lòng.
Ngay khi tôi nhận được tư liệu đầu tiên, tôi lập tức bắt tay vào việc giúp Trần Lai Tôn tìm lại cha mẹ ruột.
Tưởng rằng phải mất nhiều thời gian, nào ngờ chỉ vài ngày, manh mối đã được tìm ra.
Khi Trần Phi dẫn cha mẹ hắn sang đây, cô gái tội nghiệp kia lại đang bị nhốt trong nhà, cổ chân bị xích sắt khóa chặt.
Bên cạnh chỉ có vài cái bánh mì mốc meo và một chậu nước.
Lúc người của tôi tìm thấy, Trần Lai Tôn đã đói đến mức suýt ngất đi.
May mà chúng tôi đến kịp, nếu chậm hơn chút nữa, e rằng cô ấy đã chết trong im lặng, không ai hay biết.
So với những đau khổ Trần Lai Tôn phải chịu, đứa con cô sinh ra còn xem như may mắn.
Trước khi rời đi, ba người kia đã gửi đứa bé cho một người thân trong thôn chăm sóc.
Dù sao đó cũng là đứa cháu đích tôn mà Lưu Kim Hoa hằng ngày nhớ mong, họ không dám ngược đãi.
Khi nghe tin mình có thể thoát khỏi nơi đó, Trần Lai Tôn không hề do dự, lập tức theo chúng tôi rời đi.
Còn đoạn video bị đánh đập phát trên màn hình lớn chính là do một thanh niên trong thôn lén quay lại.
Ban đầu cậu ta muốn báo cảnh sát, nhưng bị gia đình ngăn cản vì sợ rước họa vào thân.
Sau này tôi biết chuyện, đã bỏ tiền mua lại.
Trước khi công bố trong buổi tiệc, tôi đã hỏi ý Trần Lai Tôn.
Cô ấy chỉ nói: “Chỉ cần bọn họ phải chịu trừng phạt, tôi không ngại.”
Và thế là mới có cảnh tượng vừa rồi diễn ra ngay tại hội trường.
6.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Điều khiến tôi không ngờ tới là Trần Lai Tôn cũng xuất hiện.
Cô bế theo một đứa bé khoảng hai tuổi, đồng thời đỡ Vương Thiện đứng dậy sang một bên.
Đứa trẻ kia và Trần Phi có quan hệ thế nào — không cần nói cũng rõ.
Vừa nhìn thấy cảnh sát, sự hung hăng của Lưu Kim Hoa và Trần Chí Thành lập tức xẹp xuống.
Ba người bị bắt ngay tại chỗ.
Kết quả cuối cùng, Trần Chí Thành và Lưu Kim Hoa vì tội buôn bán trẻ em, số lượng nạn nhân nhiều, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, nên bị tuyên án tử hình.
Còn Trần Phi, bởi không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hắn tham gia, cũng không thể xác định Trần Lai Tôn khi đó có bị ép buộc hay không, nên hắn thoát tội, không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Ngày tuyên án, Trần Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cố ý mỉm cười khiêu khích lại hắn.
Hệ thống lo lắng nhắc nhở:
“Cô phải cẩn thận, tôi cảm giác hắn sẽ còn giở trò xấu với cô.”
Tôi cong môi cười nhạt:
“Thế thì càng hay. Tôi còn sợ hắn rụt đầu như rùa, không dám xuất hiện nữa cơ.”
Rồi tôi nghiêng đầu, hỏi:
“Anh nói xem, hắn thật sự hoàn toàn không biết gì, thật sự chưa từng tham gia sao?”
Hệ thống đáp:
“Tôi không rõ, trong dữ liệu của tôi không hề ghi.”
Dù chưa có chứng cứ, nhưng trực giác của tôi mách bảo — chưa chắc mọi chuyện đơn giản như vậy.
Khi tôi còn trò chuyện cùng hệ thống, Trần Lai Tôn dìu Vương Thiện bước tới.
Cô khẽ mỉm cười với tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Cô Lan, tôi phải đi rồi. Tôi muốn cùng cha đến viếng mộ mẹ.
Cảm ơn cô vì tất cả những gì đã làm cho chúng tôi.”
Tôi đưa cho cô một bó hoa bách hợp, chân thành nói:
“Chúc mừng cô, cuối cùng cũng được sống lại cuộc đời mới.”
Đôi mắt Trần Lai Tôn hoe đỏ, nhận lấy bó hoa. Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ nhắc nhở:
“Lúc nãy tôi thấy ánh mắt Trần Phi trước khi rời đi rất đáng sợ. Cô… vẫn nên cẩn thận hơn thì tốt.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Khi cô và Vương Thiện bước ngang qua, tôi nghe thấy cô khe khẽ thì thầm:
“Tôi tên là Vương Hy An.
Cô Lan, rất vui được quen biết cô. Tạm biệt.”
Hệ thống khẽ thở dài cảm thán:
“Cái tên thật đẹp. Cha mẹ cô ấy hẳn đã mong con mình cả đời được bình an.
Chỉ tiếc, số phận đã từng trêu ngươi quá nhiều.”
“Cả nhà Trần Phi đúng là đáng chết!”
“Chỉ tiếc, lại để hắn chạy thoát.”
“Hai không thì giờ thanh tiến trình đổi mệnh đã đạt một trăm phần trăm rồi.”
Tôi chỉ khẽ cười:
“Yên tâm, sẽ không lâu nữa đâu.
Hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tôi.”
Chuyện này sớm đã lan truyền khắp mạng.
Cha mẹ hắn đều bị tuyên án tử hình, hắn cũng chẳng còn cơ hội mưu tính chiếm đoạt gì nữa.
Với xuất thân ấy, đến đi làm thuê cũng không ai dám nhận.
Bị dồn đến đường cùng, hắn chắc chắn sẽ liều lĩnh muốn kéo tôi chết chung.
Quả nhiên, năm ngày sau, con cá đã mắc câu.
Khi tôi từ công ty về căn hộ mới mua, hệ thống lập tức cảnh báo: sau lưng có một gã đàn ông lén lút bám theo.
Nghe thấy nhắc nhở, tôi không hề chạy về nơi đông người, mà cố tình đi về phía bờ sông vắng vẻ.
Trên đường, tôi vừa đi vừa gọi điện báo cảnh sát.
Hệ thống cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, sợ tôi xảy ra chuyện.
Đến bờ sông, tôi cố tình ngồi xuống, vờ như đang nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm nhận rõ ràng có người tiến lại gần từ phía sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng sát.
Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy Trần Phi rút dao từ trong ngực áo.
Hắn áp sát, kề lưỡi dao lạnh băng lên cổ tôi, khẽ thì thầm bên tai:
“Ban đầu tao còn nghĩ làm cách nào để giết mày thật êm thấm, không để ai biết.
Không ngờ mày tự tìm đến chỗ chết, lại còn tạo cơ hội cho tao.”
“Nơi này chẳng có camera, cũng chẳng có ai.
Chỉ cần mày chết chìm dưới sông, sẽ chẳng ai biết là tao ra tay.”
“Lan Ninh, mày đi chết đi!”
Vừa dứt lời, Trần Phi hung hãn đẩy tôi một cái thật mạnh.
“A!!! Ký chủ!” – hệ thống thét lên trong đầu tôi, giọng đầy tuyệt vọng, như thể tin chắc tôi đã không còn đường sống.
Trần Phi cũng nghĩ vậy.
Kế hoạch ban đầu của hắn là đẩy tôi xuống nước, rồi đứng trên bờ ghì chặt, không cho tôi ngoi lên.
Nhưng hắn không ngờ, tôi lại kéo hắn rơi xuống sông cùng mình.
Đã vậy, số phận từng định sẵn cái chết của tôi là trong nước, thì hôm nay cũng để mọi thứ kết thúc tại chính nơi này.
Trần Phi bị kéo xuống, bản năng giơ dao đâm loạn về phía tôi.
Đáng tiếc, hắn đâu bơi giỏi bằng tôi, hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.
Giằng co kịch liệt, oxy trong phổi cạn dần, hắn hoảng loạn vùng vẫy muốn trồi lên.
Nhưng vô ích.
Tôi siết chặt, không buông.
Ngay trước khi bị hắn đẩy xuống, tôi đã kịp nhặt một viên đá nhọn.
Dưới làn nước lạnh lẽo, tôi cầm đá rạch mạnh lên người hắn.
Máu đỏ loang ra, từng chuỗi bong bóng bật khỏi mũi miệng hắn.
Sức chống cự yếu dần, rồi tan biến.
Cơ thể hắn từ từ chìm xuống đáy sông, vĩnh viễn không còn ngoi lên được nữa.
Đến lúc đó, tôi mới kiệt quệ nổi lên mặt nước, thở hổn hển.
Ngay khi vừa ngoi lên, ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh từ bờ sông chiếu thẳng vào mắt.
Cảnh sát chạy ào tới, nhanh chóng kéo tôi lên khỏi dòng nước.
Trên người tôi chi chít thương tích — có vết cắt do viên đá rạch, có cả vết đâm từ con dao hắn cầm.
Được cứu lên bờ, tôi òa khóc nức nở, lắp bắp kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Trần Phi không hề hay biết, ngay sau khi gọi điện báo cảnh sát, tôi chưa từng tắt máy.
Nhờ có tai nghe bluetooth, tất cả những lời hắn thì thầm bên tai tôi khi kề dao dọa giết đều bị tổng đài viên nghe rõ rành rọt.
Kết cục, hắn giết người không thành, trái lại thi thể chìm xuống đáy sông.
Tôi chỉ là nạn nhân, tất cả đều nằm trong phạm vi chính đáng phòng vệ.
Ngay khoảnh khắc hắn ngừng thở, hệ thống vang lên:
“Chúc mừng ký chủ, tiến trình đổi mệnh đã hoàn thành.”
Nhưng nó mới nghiêm túc được một giây, liền bật khóc nức nở:
“Lúc nãy tôi sợ chết khiếp! Tưởng cô không qua khỏi nữa rồi.
Bao nhiêu nhiệm vụ trước giờ tôi chưa từng thất bại, thất bại thì thôi, nhưng cô mà chết thật thì sao?
Từ nay đừng lấy mạng mình ra mạo hiểm như thế nữa!
Mạng sống là quý giá, cô có biết không?!”
Vừa trải qua trận giằng co sống chết, tôi yếu ớt đáp lời:
“Được rồi… đây sẽ là lần cuối cùng.”
Tôi chưa kịp nói hết câu tiếp theo thì hệ thống đã hiểu, nó vui vẻ thông báo:
“Tất nhiên là tôi phải rời đi rồi!
Còn nhiều người khác đang đợi tôi đến giúp nữa mà!”
Tôi ngẩn ra, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Trên đời tiệc vui nào chẳng đến lúc tàn.
Dù trong lòng tôi rất lưu luyến, nhưng đúng như nó từng nói — ngoài kia còn có rất nhiều người giống như tôi, đang cần đến nó.
Thế nên, tôi không vì tư tâm mà níu giữ.
“Ninh Ninh, tôi phải đi rồi.” – hệ thống dịu dàng lên tiếng.
Ngay giây tiếp theo, tôi cảm nhận rõ rệt nó đang rời đi.
Sợi dây kết nối giữa tôi và nó dần mờ nhạt, yếu ớt đi từng chút.
Trong lòng tôi có chút nghẹn ngào, rất lâu chẳng biết nói gì.
Mãi đến khi nó sắp biến mất, tôi mới khẽ cất lời:
“Hy Vọng, được quen biết cậu… tôi thật sự rất vui.”
“Nếu đi rồi, cho tôi chúc cậu một câu nhé.”
Nó tò mò hỏi:
“Chúc gì vậy?”
Tôi thành tâm đáp:
“Chúc cho mỗi lần cậu ra tay cứu rỗi, đều sẽ không bao giờ thất bại.”
Nó bật cười khúc khích, để lại hai câu cuối cùng trong tâm trí tôi:
“Tất nhiên rồi!
Bởi vì tôi chính là Hy Vọng mà!”
(Đã hết truyện)
Mẹ Tôi – Người Đàn Bà Giả Vờ Dịu Dàng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Gia Đình,
Trọng Sinh,
1
“Tôi nói là tôi không làm, sao em không tin?”
“Là em gái tôi tận mắt nhìn thấy. Thôi thì, đã có tình ý bên ngoài, tôi cũng chẳng níu kéo. Chúng ta l/y h/ôn đi.”
Vừa trọng sinh, trước mắt tôi chính là cảnh cha mẹ đang cãi vã.
Mẹ ngồi đoan trang trên sofa, giọng điệu đầy thanh cao:
“Tôi thanh bạch, không chấp nhận được cát bụi trong mắt. Anh đã có người đàn bà khác thì ta cứ thế mà đường ai nấy đi.”
Cha thì tức giận đến mức giậm chân, gân xanh nổi đầy trán:
“Tôi đã nói bao lần rồi, tôi và Vương Xuân Lan chỉ là đồng nghiệp! Sao em cứ không chịu tin?”
Mẹ khẽ rơi lệ, trách móc đầy b/i th/ương:
“Đàn ông gì mà dám làm không dám nhận? Anh không còn là người nữa!”
Cha nghẹn họng, cuối cùng giận đến hét mạnh:
“Được! Ly thì ly!”
Kiếp trước cũng chính là cảnh này. Người chỉ điểm là dì út tôi, nói rằng cha có quan hệ mờ ám với một nữ công nhân tên Vương Xuân Lan.
Mẹ nhất quyết l/y h/ôn, còn cha thì g/ào th/ét đỏ mặt, dáng vẻ d/ữ t/ợn như muốn ă/n ngư/ời.
Lúc đó, tôi còn bé, chỉ biết trách cha “ngo/ại tìn/h”, nghĩ ông là người x/ấu.
Thế nên, khi cha mẹ chia tay, tôi đã theo mẹ.
Nhưng b/i kị/ch th/ê th/ảm ở kiếp trước đã cho tôi hiểu rõ một điều:
Ở bên mẹ, tôi chỉ có con đường lặp lại đ/ịa ngụ/c ấy, bị d/ày v/ò cho đến ch/ết.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không đi sai nữa.
Tôi nhào vào lòng cha, kiên quyết nói:
“Ba ơi, con sẽ đi với ba! Ly hôn đi!”
Người đàn ông còn đang giận dữ bỗng khựng lại.
Ông nhìn tôi, dường như hạ quyết tâm:
“Được, Nhàn Nhàn. Con yên tâm, cho dù ba có phải ra đường xin ăn, ba cũng sẽ nuôi con khôn lớn.”
Mẹ vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, thản thốt như không:
“Thì ra mẹ khổ cực sinh con, nuôi nấng con, đến cuối cùng lại dưỡng nên một tên vo/ng â/n b/ội ng/hĩa. Được thôi! Đã chọn theo cha, sau này đừng hối hận!”
Hừ! Có kiếp trước làm bài học, đời này tôi sao có thể hối hận?
Cha lập tức nói tiếp:
“Ngôi nhà hiện tại là tài sản trước hôn nhân của tôi, lại là nhà trong khu trường học. Sau này tôi dẫn Nhàn Nhàn đi, vẫn cần dùng. Ngoài căn nhà này, tôi không cần gì khác. Hai mươi vạn tiền tiết kiệm trong nhà, tôi để hết cho cô.”
Mẹ nhíu mày, định phản bác.
Nhưng tôi nhanh miệng chen vào:
“Ba à, mẹ vốn là người thanh cao, chưa từng coi trọng tiền bạc. Hơn nữa, con sắp lên cấp ba, nếu không có tiền, ngay cả học phí cũng khó…”
Tôi còn chưa dứt lời, mẹ đã lạnh lùng đứng dậy, cắt ngang:
“Ha! Thì ra không chỉ chồng ph/ản b/ội, ngay cả con gái cũng đang tính toán với tôi. Tôi thật nhìn lầm người, cũng chẳng có bản lĩnh dạy dỗ con cho nên. Tiền bạc tôi vốn không màng, giờ chỉ muốn l/y h/ôn ngay lập tức!”
2
Đúng vậy!
Mẹ tôi sao có thể vì tiền được chứ?
Bà chỉ đơn giản là muốn sớm một chút gả cho người trong lòng mà thôi.
Kiếp trước cha mẹ ly hôn, tôi cứ ngỡ là do ba ngoại tình.
Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra là mẹ thay lòng đổi dạ trước, sớm đã có người khác trong tim.
Chưa đầy ba tháng sau khi ly hôn với ba, bà đã dẫn tôi đi tái hôn.
Người đó chính là mối tình đầu năm xưa của bà – Trương Cường.
Trương Cường có công việc đàng hoàng, điều kiện vật chất tốt hơn ba tôi, nhưng lại thường xuyên nhậu nhẹt, tiếp khách.
Một tối nọ, ông ta mượn men rượu mò lên giường tôi.
Bàn tay thô ráp sờ mó khắp người tôi, tôi hoảng loạn cầu cứu, nhưng lại bị ông ta bịt miệng thật chặt.
Về sau, tôi cầm đèn bàn đập vào sau gáy Trương Cường, mới may mắn trốn thoát được.
Vậy mà mẹ tôi lại nói:
【Ông ấy là cha dượng con, làm vậy cũng chỉ vì thương con thôi. Con còn nhỏ mà suy nghĩ đã bẩn thỉu vậy rồi? Đúng là giống hệt ba con. Hừ! Biết vậy mẹ đã không sinh ra con làm gì.】
Chính vì sự dung túng của mẹ, Trương Cường hết lần này tới lần khác giở trò đồi bại.
Sau này, con trai của Trương Cường – vì ghen tị tôi học giỏi hơn – đã trộm mất thẻ dự thi của tôi ngay trước kỳ thi vào cấp ba.
Tôi tức giận định báo cảnh sát, mẹ tôi lại lạnh lùng nói:
【Giữ không nổi đồ của mình thì chứng tỏ không có số học hành. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải làm quá lên như vậy?】
Rồi tôi không được học cấp ba, đành vào xưởng làm công nhân.
Số tiền tôi cực khổ kiếm được mỗi tháng đều nộp hết cho họ.
Thế mà vài năm sau, vì con trai Trương Cường nợ tín dụng đen bên ngoài, mẹ tôi để trả nợ cho hắn đã đem tôi gả cho chủ nợ.
Tên chủ nợ đó hơn bốn mươi tuổi, dáng to lực lưỡng, tính tình cục cằn hung dữ. Dù tôi mang thai, hắn vẫn ép tôi làm “chuyện đó”.
Nếu tôi không nghe lời, liền bị đánh đập không thương tiếc.
Sau khi tôi chết, mẹ tôi lại trịnh trọng viết giấy tha thứ cho kẻ đánh đập mình đến chết.
【Haiz! Cũng tại con gái tôi số khổ, từ nhỏ đã ăn nói chua ngoa.
Đàn ông nào chịu nổi nó chứ?
Huống hồ, hắn đâu có đánh ai khác, rõ ràng là do con tôi không biết điều…】
Từng chuyện, từng chuyện một, tất cả bi kịch của kiếp trước, đều là “người phụ nữ dịu dàng như hoa cúc” ấy mang đến cho tôi.
Người mẹ ruột này, thì khác gì kẻ đã giết chết tôi đâu?
Kiếp này, nhờ tôi nhúng tay vào, ba mẹ nhanh chóng ly hôn.
Kiếp trước, vì tôi chọn theo mẹ nên ba thương xót, đành tay trắng ra đi.
Nhưng kiếp này, tài sản chia rất công bằng.
Ba không chỉ giữ được căn nhà, mà còn lấy được 15 trong số 20 vạn tiền tiết kiệm.
Dù sao mẹ tôi cũng đã nhiều năm không đi làm.
Thậm chí, bà còn thường xuyên chu cấp cho nhà ngoại, mua nhà cho ông ngoại, mua xe cho dì út.
Trước cửa cục dân chính, ba cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn đỏ rực trong tay.
Tôi chớp mắt, ánh nhìn trong veo ngước lên nhìn ông.
【Ba ơi, hay là mình bán căn nhà này đi?
Con muốn chuyển về sống gần chỗ bà nội. Vả lại, chỗ đó cũng gần đơn vị công tác của ba hơn.】
Nhà tôi hiện tại nằm trong khu trung tâm thành phố, giá khoảng hai mươi vạn.
Nhà bà nội ở vùng ngoại ô, giá chỉ hơn mười vạn.
Nhưng theo ký ức kiếp trước của tôi, chỉ vài năm nữa, khu ngoại ô đó sẽ mọc lên một trung tâm thương mại lớn.
Từng nhà máy, khu xí nghiệp sẽ thi nhau mọc lên, trung tâm thương mại của thành phố cũng sẽ dịch chuyển theo.
Năm tôi qua đời, giá nhà ở vùng đó đã lên tới hơn bốn vạn một mét vuông.
Ba tôi lưỡng lự:
【Nhưng như vậy, con đi học sẽ bất tiện lắm đấy!
Hơn nữa, trước giờ không phải con với mẹ vẫn luôn cho rằng, ở trong thành phố mới có mặt mũi à? Sống ở vùng ven, nghe chẳng hay ho gì.】
Tôi mỉm cười dịu dàng:
【Sao lại thế được! Con nghe nói chất lượng dạy học ở trường trung học vùng ven cũng rất tốt.
Con học giỏi, học ở đâu cũng như nhau cả.
Con chỉ mong ba đỡ vất vả khi đi làm, có nhiều thời gian hơn để ở bên con và bà nội.】
Kiếp trước, ba tôi đã muốn bán nhà từ sớm.
Chỗ ông làm cách nhà hiện tại tận 20 cây số, mỗi ngày đi làm, về nhà mất gần 1 tiếng rưỡi dù có xe đưa đón.
Mẹ tôi ngoài miệng luôn nói thanh cao, thực ra lại sĩ diện. Bà không muốn dọn ra ngoại ô vì sợ người ta dị nghị.
Thế là ba tôi cắn răng đi làm xa suốt 12 năm ròng rã.
Lần này, nhờ tôi hết lòng khuyên nhủ, cuối cùng ba cũng toại nguyện.
Ngay lúc chúng tôi vừa về đến nhà, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Bỗng RẦM một tiếng vang trời, chú rể của dì út đạp tung cửa nhà tôi.
【Mẹ kiếp, Trần Chí Viễn!
Ông đúng là thứ khốn nạn!
Chị tôi ngủ với ông bao nhiêu năm, ly hôn rồi mà ông chỉ chia cho chị tôi có 5 vạn?】
Chú rể dì uống say bí tỉ, cả người loạng choạng lảo đảo.
Phía sau chú rể dì út, là dì út với vẻ mặt hùng hổ, và mẹ tôi – lạnh lùng, không chút biểu cảm.
【Mẹ kiếp, hôm nay tôi đến là để đòi lại công bằng cho chị tôi.
Không bàn đến chuyện tiền nong, nhưng căn nhà này, nhất định phải để lại cho chị tôi.】
Dì út đứng chặn ở cửa, hai tay chống hông, mặt mũi như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
【Đúng vậy! Trần Chí Viễn, ông còn là người nữa không?
Chính ông ăn vụng bên ngoài, nên chị tôi mới phải ly hôn với ông.
Trong cuộc hôn nhân này, lỗi là do ông. Vậy mà ông chỉ chia cho chị tôi có bấy nhiêu tiền?
Hôm nay ông phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không, bà đây nhất định không đi!】
Lúc này, ba tôi tức đến mức toàn thân run rẩy trước lũ người mặt dày này.
Thực ra, ba tôi và người phụ nữ tên Vương Xuân Lan hoàn toàn không có gì.
Bà ta làm cùng nhà máy với ba tôi, chồng vừa mới mất vì tai nạn giao thông.
Hôm đó đúng dịp Tết Đoan Ngọ, nhà máy phát cho mỗi người một cân gạo và hai can dầu đậu.
Vì Vương Xuân Lan không khệ nệ nổi, ba tôi tốt bụng giúp bà ta một tay.
Chỉ vậy thôi, lại đúng lúc bị dì út tôi bắt gặp.
Dì lập tức khẳng định ba tôi có gian tình với Vương Xuân Lan, rồi cứ thế xúi mẹ tôi ly hôn.
Thực chất, dì chỉ mong sau khi mẹ tôi ly hôn với ba, căn nhà sẽ thuộc về mẹ.
Để rồi sau đó dì sẽ chiếm đoạt làm của riêng.
Kiếp trước, cũng y hệt như vậy.
Chưa đầy một tuần sau khi ba mẹ ly hôn, dì út đã vội vàng chạy đến nhà tôi than nghèo kể khổ, nói rằng em họ tôi sắp lên cấp hai nhưng không có nhà trong khu vực trường học.
Mẹ tôi tự xưng thanh cao, “huynh hữu đệ cung”, lập tức dẫn dì út tới phòng công chứng sang tên căn nhà.
Dù sao, mẹ tôi lúc đó cũng không thiếu nhà để ở, bởi bà sắp cưới Trương Cường – người tình cũ.
Nhà Trương Cường lại nằm ngay trung tâm thành phố, rộng gấp đôi nhà ba con tôi đang ở.
Lúc này, ba tôi lạnh mặt nói:
【Trước khi ly hôn, chúng tôi đã thỏa thuận rõ ràng về việc chia tài sản.
Việc các người tự tiện đến đây, là xâm phạm chỗ ở người khác. Tôi hoàn toàn có thể báo công an.】
Dì út chống nạnh, chỉ tay vào mặt ba tôi chửi om sòm.
【Đồ đàn ông khốn nạn! Ngoại tình mà còn đòi lý lẽ!
Ông báo công an thì tôi cũng chẳng sợ. Tôi không tin mấy anh cảnh sát lại bênh loại sở khanh như ông – đúng là đồ Trần Thế Mỹ!】
Vừa nói, dì còn cố tình đẩy toang cửa nhà tôi ra.
Rồi đứng giữa hành lang gào lên như mụ hàng cá:
【Trời ơi là trời! Hết thuốc chữa rồi!
Tên Trần Chí Viễn trời đánh à, ông đúng là đồ Trần Thế Mỹ, ông muốn giết vợ diệt con à?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰