Miệng Vàng Của Thiên Kim Lưu Lạc
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, miệng đã thành thật phản xạ: “Đúng là sợ thật, nhưng anh ôm chặt quá, xương sườn tôi đau rồi…”
Cố Dạ Bạch: “…”
Anh tức đến bật cười, nới lỏng một chút, xoa mạnh đầu tôi: “Đồ vô tâm!”
11 Sau vụ này, biện pháp bảo vệ của tôi nâng lên đến mức biến thái, gần như thành gấu trúc quốc bảo.
Cố Dạ Bạch còn dính chặt không rời, chỉ thiếu nước kè kè ngay cả lúc tôi vào nhà vệ sinh.
Một đêm nọ, anh dán mặt ở ký túc xá của tôi xem phim, bầu không khí đang rất hợp.
Anh bất ngờ ghé sát, ánh mắt sáng rực, trầm giọng hỏi: “Hạ An Nhiên, ở bên tôi, có phải còn sướng hơn làm thiên kim hào môn uất ức kia không?”
Câu hỏi này quá thẳng!
Miệng tôi bật ra ngay không chút do dự: “Nói nhảm! Đương nhiên sướng! Không cần giả bộ, lại còn được ngắm cái mặt đẹp trai của anh mỗi ngày…”
Nhận ra mình vừa nói gì, tôi vội lấy tay bịt miệng.
Cố Dạ Bạch bật cười trầm thấp, đắc ý như mèo vừa trộm cá: “Ồ? Thì ra em thích cái mặt này của tôi?”
Mặt tôi đỏ bừng, muốn phủ nhận nhưng hệ thống không cho phép nói dối, chỉ có thể nghẹn ra: “… Thích thì sao!”
Anh được nước lấn tới, cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Khi kết thúc, anh tựa trán vào tôi, hơi thở dồn dập, khàn giọng hỏi: “Vậy còn tôi, em có thích không?”
“Thích.”
“Có yêu tôi không?”
“Yêu.”
Tôi đã hoàn toàn buông xuôi.
Cố Dạ Bạch thỏa mãn ôm tôi chặt hơn, cằm cọ lên đỉnh đầu tôi: “Thế mới phải. Nể tình em thành thật thế, tôi đành miễn cưỡng làm đơn, nộp báo cáo xin phê duyệt kết hôn vậy.”
Tôi tức tối giơ tay đấm, nhưng lại bị anh ôm càng chặt.
Thôi, nể anh đẹp trai vậy.
11 Ở một góc khuất tôi không hay biết, nhà họ Hạ đã hoàn toàn sụp đổ.
Đường cùng, cha mẹ Hạ không biết bằng cách nào tìm ra nơi tôi làm việc, đến tận cổng, nước mắt lã chã van xin tôi quay về.
Cố Dạ Bạch đứng chắn ngay trước mặt tôi: “Hai vị nhận nhầm người rồi. Ở đây chỉ có đồng chí Hạ An Nhiên, chứ không có thiên kim nhà họ Hạ nào cả. Bảo vệ, mời hai người không liên quan rời đi, đừng cản trở xe cộ quan trọng của quốc gia ra vào.”
Tôi nhìn bóng lưng họ trong hối hận, thất thểu bỏ đi, trong lòng không một gợn sóng.
Tôi lấy một phần tiền thưởng, ẩn danh quyên góp cho cô nhi viện nơi mình lớn lên, cải thiện điều kiện sống và học tập cho lũ trẻ.
Nơi đó, mới thực sự là “nhà” của tôi.
Bây giờ, tôi vẫn tiếp tục tỏa sáng trong vị trí đặc biệt của mình.
Hôm nay giúp Cục Hàng không Vũ trụ giải quyết bài toán động cơ, ngày mai lại hỗ trợ giới y học công phá nan đề.
Cố Dạ Bạch vẫn là “bảo mẫu toàn thời gian” kiêm bạn trai của tôi, ngày thường phụ trách kết nối công việc, chắn rắc rối, và… hỏi mấy câu trời ơi đất hỡi.
“An Nhiên, tôi có đẹp trai không?”
“Đẹp.”
“Em thích nhất ở tôi điểm nào?”
“Cơ bụng.”
“Tối nay muốn ăn gì?”
“Anh…”
(Đã hết truyện)
ÁNH MẮT THẤU HIỂU (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Đô Thị,
Ngày gia đình tôi phá sản, tôi đã đá tên bạn trai nghèo đó.
Năm năm sau, gặp lại ở hội sở khi tôi đang bưng khay, anh ta đã là ngôi sao mới của giới thương trường.
“Lau sạch đi.”
Anh ta cố tình hắt rượu vang lên cổ áo tôi:
“Ngày xưa, cô chẳng phải rất giỏi làm bẩn đồ người khác à?”
Sau đó, anh ta ép tôi vào góc chết của camera, đầu ngón tay lướt qua cổ áo bạc màu của tôi:
“Sao không tiếp tục cứng đầu nữa đi?”
Tôi cúi mắt cười: “Tổng giám đốc Phó, gọi rượu thì tôi có phần trăm hoa hồng.”
Anh ta đập vỡ cả tủ rượu đắt tiền để mua tôi cả đêm.
Nhưng đến rạng sáng lại lén lút bôi thuốc cho vết thương lở loét trên người tôi.
Mọi người đều nói Tổng giám đốc Phó muốn huỷ diệt con nhỏ hám tiền là tôi — người yêu cũ của anh ta.
Cho đến khi anh ấy quỳ gối trong mưa, mắt đỏ hoe: “Quay lại báo thù tôi đi, dùng cả đời này.”
1
Bên ngoài tiệm Vong Ưu, mưa xối xả như trút.
Tôi bưng một chai rượu ngoại đắt cắt cổ.
Trên người mặc bộ đồng phục phục vụ rẻ tiền.
Gót chân tôi đã bị đôi giày không vừa cạ đến chai sạn.
Một gã đàn ông béo mập nồng nặc mùi rượu, cổ đeo dây chuyền vàng to tướng.
Đứng chắn ngay trước mặt tôi như một bức tường thịt.
Hắn nhe răng, lộ ra hàm răng vàng khè vì thuốc lá.
Một tay kéo cánh tay tôi, lôi về phía bàn của hắn.
“Nhân viên mới à? Chậc, mặt mũi cũng được đấy.”
Hắn ghé sát lại: “Quỳ xuống rót rượu cho ông, rót đầy vào!”
Tôi bám chặt viền khay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau thấu tim.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đang chờ xem trò vui.
Đầu gối tôi hơi khụy xuống.
Cảm giác nhục nhã như đè ép đến nỗi tôi không thở nổi.
“Cút.”
Bỗng một giọng nam vang lên.
Gã béo sững lại, men rượu bay gần hết.
Nhìn rõ người mới đến, hắn lập tức nở nụ cười nịnh còn khó coi hơn khóc:
“Ôi chao, Tổng… Tổng giám đốc Phó, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
Chưa đợi người kia mở miệng, hắn đã cuống cuồng chạy mất dạng.
Không gian xung quanh lập tức im bặt.
Mọi người như vừa thấy chuyện không nên thấy.
Lập tức cúi đầu, rì rầm bàn tán.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, trong vầng sáng lờ mờ, một người đàn ông đang đứng đó.
Phó Tranh.
Năm năm rồi không gặp.
Trên người anh ta đã chẳng còn chút non nớt nào thời đại học.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng khóa chặt lấy tôi.
Như đang nhìn một con sâu bọ dơ bẩn bò dưới đất.
Cổ họng tôi khô khốc, hai tai hơi đỏ lên.
Ngượng ngùng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.
Ánh mắt anh ta hạ thấp, dừng lại ở bộ đồng phục bạc màu, cổ áo sờn hết mép của tôi.
Khoé môi khẽ nhếch lên.
Anh ta chậm rãi đưa tay ra.
Cầm ly rượu vang trên bàn.
Cổ tay nghiêng đi một cách hờ hững.
Xoảng ——
Trước ngực tôi loang ra một vệt đỏ sẫm chói mắt.
Dính dính, lạnh ngắt, dán chặt lấy da thịt.
Cái lạnh như thấm tận xương tủy.
“Lau sạch đi.”
Giọng anh ta rất bình thản.
“Trước đây, cô chẳng phải rất giỏi làm bẩn đồ người khác sao?”
Tôi đột ngột khựng lại.
Mắt dán chặt vào đôi chân mình.
Dù thế nào cũng không thể ngẩng đầu nổi.
Nắm tay siết chặt.
“Vâng, Tổng giám đốc Phó.”
“Tôi sẽ đi xử lý.”
Nói xong, tôi bưng cái khay chỉ còn lại chiếc ly rỗng, quay người rời đi.
Lưng vẫn giữ thẳng tắp.
Như thể đang cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Tôi bước nhanh về phía lối đi của nhân viên, không dám dừng chân.
Phía sau, những tiếng xì xào khe khẽ len lỏi vào tai:
“Thấy chưa? Chính là con nhỏ phục vụ kia đó.”
“Bạn gái cũ ham tiền của Tổng giám đốc Phó đấy, đúng là đáng đời.”
“Suỵt… nhỏ giọng thôi.”
“Nghe nói năm đó tiền vốn đầu tiên khởi nghiệp của Tổng giám đốc Phó bị cô ta lừa lấy rồi bỏ trốn, suýt chút nữa thì nhảy lầu!”
“Bây giờ thì đúng là lọt vào tay anh ta rồi.”
Cánh cửa hành lang đóng lại sau lưng tôi.
Những lời đồn không căn cứ đó như sóng tràn nhấn chìm tôi.
Tôi dựa vào bức tường lạnh buốt.
Nhắm mắt lại, mới cảm nhận được mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Phó Tranh, anh quay lại rồi.
2
Vừa mới thay xong bộ đồng phục sạch cuối cùng.
Khuy lưng còn chưa kịp cài xong.
Quản lý đã hối: “Tô Vũ, còn chậm chạp gì nữa?”
“Mau đến phòng ‘Cửu Trùng Tiêu’, Tổng giám đốc Phó đích danh gọi cô phục vụ đó!”
“Cửu Trùng Tiêu” là phòng bao cao cấp nhất của “Vong Ưu Quán”.
Có tiền cũng chưa chắc vào được.
Gọi đích danh? Lòng tôi trầm xuống.
Phúc thì không sao, hoạ thì chẳng tránh khỏi.
Tôi đáp một tiếng, kéo nhẹ khoé môi trước gương mờ.
Người trong gương mặt trắng bệch như giấy, dưới mắt đầy tia máu đỏ.
Tôi đẩy cửa phòng bao.
Phó Tranh ngồi trên sofa, chân dài bắt chéo.
Bên cạnh anh ta là vài người đàn ông nhìn qua đã biết không phú thì quý.
Còn có một người phụ nữ trang điểm kỹ càng… Lâm Vi.
Tôi đã từng thấy cô ta trên tạp chí tài chính.
Đối tác vừa giỏi giang vừa xinh đẹp bên cạnh Phó Tranh.
Họ đang bàn chuyện sáp nhập công ty gì đó, cười nói rất thoải mái.
Tôi giống như cái bóng không mời mà đến.
Vừa định hỏi cần dùng loại rượu nào, Phó Tranh đã cất tiếng.
“Rót rượu.”
Người bên cạnh anh ta lập tức nhường chỗ một cách tự nhiên.
Tôi cầm lấy chai rượu vang đã được khui sẵn bên cạnh.
Lúc rót rượu phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Chỉ sợ làm đổ một giọt cũng đủ rước họa vào thân.
“Cạch.”
Anh ta thản nhiên nghịch chiếc bật lửa bạc.
Không cầm chắc, rơi xuống thảm.
Một gã béo ngồi cạnh phản ứng nhanh, cúi người định nhặt.
Phó Tranh hơi nhấc mí mắt: “Để cô ta nhặt.”
Cằm hất về phía tôi.
Lâm Vi khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua người tôi.
Tôi không nói gì, cúi người xuống nhặt.
Tấm thảm quá mềm, đôi giày đen đế thấp không vừa chân trượt mất điểm tựa.
Tối qua sốt cao vẫn phải làm ca đêm, cộng thêm cả ngày hôm nay tinh thần luôn căng như dây đàn.
Đầu tôi choáng váng dữ dội.
Cơ thể bất ngờ mất thăng bằng, trước mắt tối sầm lại.
Tôi theo phản xạ muốn vịn vào đâu đó để đứng vững.
Nhưng cùi chỏ lại đập mạnh vào góc bàn trà pha lê cứng ngắc phía trước.
“Ưm…” Một tiếng rên đau bị kìm nén trào khỏi cổ họng.
Tôi quỳ rạp trên thảm, tay trái siết chặt lấy khuỷu tay phải.
Mồ hôi lạnh túa ra trong tích tắc.
Cả căn phòng đang rôm rả trò chuyện bỗng im bặt.
Không khí đông cứng lại trong vài giây.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰