Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Miệng Gây Họa

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

9

Thoát khỏi cái nhà họ Lý, tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, thành tích liên tục khởi sắc.

Tài sản đã chia rõ ràng, tôi chẳng chịu thiệt chút nào.

Chỉ đợi hết thời gian hòa giải ly hôn là chính thức tự do.

Còn Lý Minh Thành thì không được may mắn như thế.

Thị trường khó khăn, anh ta tìm việc hoài không được, cuối cùng đành đi chạy giao hàng tạm sống qua ngày.

Mẹ anh ta thì đi làm giúp việc kiếm thêm, nhưng vẫn chứng nào tật nấy – nói xấu chủ nhà lung tung.

Cũng may lần này bà biết giữ miệng sau lưng, nên chưa gây chuyện.

Một tháng sau, tôi tình cờ gặp lại Lý Minh Thành.

Anh ta nhìn như già đi cả chục tuổi.

Nếp nhăn hằn sâu giữa trán, quầng thâm mắt đen sì kéo dài tới tận gò má.

Không còn chút khí chất nào của người từng tự tin, ngạo nghễ.

Đứng trước cổng Cục Dân chính, anh ta ngập ngừng không dám bước vào.

“Uyển Uyển… chúng ta thực sự không còn cơ hội nào nữa sao?”

Tôi lạnh nhạt hỏi lại:

 “Chứ anh nghĩ còn khả năng à?”

Cổ họng anh ta chuyển động, giọng khàn đặc:

“Thật ra… mấy hôm trước anh mơ thấy một giấc mơ.”

“Anh mơ thấy em không rời bỏ anh. Mẹ có làm sai, em vẫn bao dung. Em chăm lo cho tổ ấm của tụi mình rất tốt.”

“Đó là cuộc sống hạnh phúc trong mơ của anh, ước gì nó là thật…”

Nghe thật cảm động, đến mức chính anh ta cũng suýt tin là thật.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm:

“Vậy sau đó thì sao? Mẹ anh có thay đổi không?”

Anh ta khựng lại, gãi mũi lảng tránh.

“Sau đó… em bệnh mất… nhưng anh vẫn rất nhớ em…”

Xạo ke!

Tôi chết chưa nguội mà anh ta đã đi cưới vợ mới, vui vẻ phát thiệp khắp nơi.

Y như mẹ anh ta, sống chết cũng chẳng biết ăn năn.

Lý Minh Thành thở dài tiếc nuối:

“Giá như hồi đó anh không đón mẹ về sống cùng…”

“Vậy là đến giờ anh vẫn nghĩ tất cả lỗi đều do mẹ anh sao?”

Anh ta sững người.

Tôi nói tiếp:

“Mẹ anh tuy phiền thật, nhưng cũng do anh chiều chuộng mà ra.”

“Ngay từ ngày đầu bà ta chuyển tới, tôi đã nhắc bà nên giữ lời ăn tiếng nói. Anh lúc đó nói gì?”

“Anh bảo, đó là mẹ ruột anh, là bề trên của tôi, bắt tôi nhịn. Tôi nói thêm hai câu thì anh liền giận dỗi.”

“Lý Minh Thành, anh không thể chỉ khi bản thân bị thiệt mới biết trách mẹ mình được.”

Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân, từ tốn lắc đầu:

“Chúng ta đi tới bước này, tất cả đều vì anh quá ích kỷ.”

Lý Minh Thành há miệng định nói, nhưng mặt cắt không còn giọt máu, chẳng thốt nổi một lời.

Chúng tôi cùng bước vào Cục Dân chính.

Đúng lúc chuẩn bị làm thủ tục, anh ta bị gọi ra nghe điện thoại.

Thì ra mẹ anh ta trong lúc đi làm, lại buột miệng bảo chủ nhà bị thợ xây lừa gạt, cãi nhau ầm ĩ rồi tức quá ngã xuống, xuất huyết não.

Lý Minh Thành vì quá vội vàng, chạy xe gây tai nạn – chết tại chỗ.

Mẹ anh ta sau khi cấp cứu thì giữ được mạng, nhưng liệt nửa người, suốt đời phải ngồi xe lăn.

Vì tôi và Lý Minh Thành chưa kịp ly hôn, toàn bộ tài sản đứng tên anh ta đều thuộc về tôi.

Tôi lập tức bán căn nhà cũ kỹ đó đi, mua một căn hộ đơn thân mới toanh, hiện đại.

Còn mẹ chồng – tôi gửi thẳng đến viện dưỡng lão rẻ nhất thành phố.

Bà bị nhét vào phòng bệnh tập thể hơn chục người, mặt mũi vặn vẹo, nằm co quắp.

Tôi mỉm cười:

 “Mẹ, chẳng phải mẹ thích đàn ông sao? Con đặc biệt chọn nơi toàn các ông già cho mẹ đấy, vui không?”

“Nói thật, con còn phải cảm ơn mẹ. Nhờ mẹ hại chết Lý Minh Thành mà con mới đường đường chính chính lấy được tài sản của anh ta.”

Đôi mắt mẹ chồng đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm, miệng nói năng lộn xộn, tay huơ loạn như muốn nhào tới.

“Con... con đàn bà thối tha… mày dám…!”

Tôi vung tay tát một cái khiến bà ta ngã lăn dưới đất, nằm quằn quại như chó chết.

“Mẹ, chắc mẹ vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì phải?”

Trước đây bà ta đắc tội quá nhiều người, giờ chẳng ai thèm ngó tới.

Không bạn bè, không họ hàng, không ai tới thăm.

Bà ta hoàn toàn rơi vào tay tôi.

Ngày ăn cơm nguội thừa, uống nước lạnh.

Chỉ cần hơi hé miệng, y tá ác tâm liền đánh cho ba trận một ngày.

Bà vốn đang bệnh nặng, chịu kiểu "chăm sóc" như tra tấn đó, chưa đầy vài tháng đã đi chầu trời, theo chân con trai.

Tôi chẳng buồn tổ chức tang lễ.

Hỏa táng xong, tôi đem tro của bà ta đổ thẳng vào thùng rác.

Miệng thì giả bộ nói với người ngoài: “Tôi nhớ mẹ chồng quá, muốn giữ bà ở lại trong nhà cho ấm cúng.”

Người ngoài chẳng ai biết sự thật, ai nấy đều khen tôi hiền hậu, tình cảm, là con dâu mẫu mực.

Tôi mỉm cười, bình thản đón nhận những lời khen, chấm dứt mọi quá khứ tồi tệ.

Và bắt đầu lại – một cuộc đời hoàn toàn mới.

(Đã hết truyện)

Biển Số Tỷ Đô (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Trả Thù, Trọng Sinh,

Khi chiếc xe mới của tôi làm thủ tục đăng ký biển số, tôi may mắn bốc trúng dãy số “88888” — một con số tuyệt đẹp.

Em trai của chồng tôi thì không bốc được số, liền nằng nặc đòi tôi nhường lại biển số ấy cho anh ta.

Nhân viên cảnh sát giao thông nói rõ với anh ta rằng biển số không thể chuyển nhượng — đó là quy định.

Thế nhưng anh ta lại cùng chồng tôi gây ầm ĩ tại cơ quan đăng ký xe, mắng tôi là “không biết điều”.

Tôi không nói nhiều, trực tiếp hoàn tất thủ tục, gắn tấm biển 88888 lên xe ngay trước mặt họ.

Chỉ vì kiếp trước làm lỡ tấm biển số này, em chồng cảm thấy mất mặt, liền lái xe ph/ ó/ ng như điên để trút giận — kết quả là gặp t/ ai n/ ạ/ n và ch/ ế/ t tại chỗ.

Chồng tôi bình thản lo liệu hậu sự, thậm chí còn chủ động gánh vác hết việc nhà, khiến tôi tưởng anh đã nguôi ngoai.

Nhưng rồi, trong một chuyến tự lái xe đi chơi, anh ta đã p/ h/á h/ ỏ/ ng ph/ a/ n/ h xe của tôi.

Nhìn tôi hoảng sợ, anh ta nở nụ cười méo mó ngay trước khi xe la/ o xu/ ố/ ng vực:

“Thẩm Tri, đây là món nợ em nợ em trai anh! Nếu khi đó em chịu nhường biển số cho nó, nó đã không đi đua xe, càng sẽ không ch/ ế/ t! Đi c/ hế/ t đi! Mang cái xe rác của em đi ch/ ô/ n cùng nó luôn đi!”

Tôi cùng chiếc xe rơi xuống vực sâu.

Khi mở mắt ra lần nữa — tôi quay lại thời điểm chồng đang nắm chặt tay tôi, é/ p tôi từ bỏ quyền chọn biển số.

Hắn không hề biết rằng biển số này sắp được một doanh nhân giàu có đổi bằng một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Kiếp này — tôi muốn để hắn tận mắt chứng kiến, vì một tấm biển số rách, hắn sẽ mất đi tất cả những gì mình thèm khát.

1.

“Tri Tri, nhanh lên nào, đừng chọn cái đó nữa. Em nhìn cái 669 phía sau kìa, chẳng phải đẹp hơn à? Cứ dây dưa mãi làm gì?”

Chồng tôi – Từ Minh Châu sốt ruột thúc giục.

“Anh, nói gì nhiều với chị ấy? Biển số này em muốn. Chị dâu, mau xác nhận giùm cái.”

Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, tôi đã do dự.

Từ Minh Châu giữ chặt tay tôi, chọn từ bỏ.

Anh ta nói, tôi là phụ nữ, gắn biển số lòe loẹt thế này không an toàn.

Anh ta nói, em trai vừa có bằng, bốc được số đẹp lấy hên, làm chị dâu thì nên nhường nhịn một chút.

Tôi tin những lời dối trá ấy.

Kết quả, biển số đó bị người phía sau chọn mất.

Chỉ vài ngày sau, có tin đại gia họ Lục ở địa phương dùng cả biệt thự trung tâm thành phố để đổi lấy biển số đó.

Từ Minh Châu và Từ Hải Lương tức đến đấm ngực giậm chân, trút hết oán giận lên tôi.

Họ mắng tôi ngu, mắng tôi phá của, mắng tôi chặn đứng con đường tài vận của nhà họ Từ.

Từ Hải Lương vì căm giận và uất ức, rủ bạn đi đua xe, kết cục xe nát người vong.

Từ Minh Châu lạnh lùng xử lý hậu sự cho em trai xong, lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, càng đối xử dịu dàng với tôi hơn.

Anh ta lo toàn bộ việc nhà, ngày ngày đưa đón tôi đi làm, nấu cho tôi đủ món ngon.

Tôi tưởng anh ta vì mất đi em trai, mới biết trân trọng người bên cạnh.

Cho đến chuyến đi phượt năm ấy, trên đường đèo, phanh xe đột ngột mất tác dụng.

Anh ta ngồi ghế phụ, nhìn tôi dẫm phanh trong vô vọng, vẻ mặt hiện lên nụ cười dữ tợn và khoái trá chưa từng thấy.

“Thẩm Tri, cô nợ em tôi! Tất cả là tại cô! Nếu không phải cô chần chừ để lỡ cái biển 88888, em tôi đâu có giận, đâu có đi đua xe, càng không chết!”

“Cô lái cái xe rác của mình, xuống mộ mà bầu bạn với nó đi!”

Cảm giác rơi tự do một lần nữa ập tới, tôi choàng tỉnh lại.

“Chị dâu! Chị bị điếc à? Bấm xác nhận đi!”

Từ Hải Lương sốt ruột vỗ lên máy.

Từ Minh Châu cũng cau mày, vươn tay định giữ lấy tay tôi.

“Tri Tri, đừng giận dỗi nữa, Hải Lương hiếm khi mở miệng cầu xin em đó.”

Tôi nhìn khuôn mặt giả dối ấy, lạnh lùng cười thầm.

Cầu xin sao?

Đây là thái độ cầu xin sao?

Tôi bất ngờ rút tay lại, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.

Ngay giây cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, tôi nhấn nút xác nhận.

Một tiếng “tít” vang lên, màn hình hiện thông báo: Xác nhận thành công.

“Kinh A88888.”

Sắc mặt của Từ Minh Châu và Từ Hải Lương lập tức đen như đáy nồi.

2.

“Thầm Tri! Chị có ý gì hả?”

Từ Minh Châu hoàn hồn, gào vào mặt tôi.

Từ Hải Lương thì đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh:

“Chị cố tình đúng không? Anh tôi đã nói là biển số đó để cho tôi, chị cố tình chống đối tôi có phải không?”

Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ta.

“Thứ nhất, đây là xe mới của tôi, dùng suất của tôi. Thứ hai, bốc số là chuyện may rủi, không phải ai to mồm hơn thì có lý. Thứ ba, làm ơn nói chuyện cho sạch sẽ một chút.”

Sự bình tĩnh của tôi hoàn toàn chọc giận cậu ta.

Cậu ta lao lên định túm cổ áo tôi, bị Từ Minh Châu vội giữ lại.

“Chú làm gì hét lên như thế!”



Bình luận

Loading...