Mẹ Tôi Sinh Con Nhưng Lại Đổ Đó Là Con Hoang Của Tôi
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Bà ta gào khóc, chửi bới, van xin, nhưng bố tôi chỉ ngồi đó với vẻ mặt lạnh như tiền.
Kết quả cuối cùng, mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà Lâm gia với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi.
Tài sản duy nhất bà ta mang đi, chính là cái thai đang ngày một lớn trong bụng.
Nghe nói, bà ta đến tìm tên "tiểu thịt tươi" kia, nhưng cậu ta đã sớm cao chạy xa bay sau khi bị công ty quản lý hủy hợp đồng (một "món quà" nhỏ tôi gửi tặng).
Người ta thấy cậu ta ôm tiền và chiếc nhẫn sapphire xanh kia biến mất không dấu vết.
Mẹ tôi, từ một phu nhân giàu có, trong phút chốc mất tất cả.
Bà ta phát điên, tìm đến cổng Lâm gia làm loạn, rêu rao rằng bố tôi bội bạc, rằng tôi là đứa con bất hiếu.
Nhưng bố tôi đã sớm chuẩn bị.
Ông ta chỉ cho bảo vệ tung ra một bức ảnh siêu âm thai 5 tuần 3 ngày, kèm theo lịch trình công tác ở Anh của ông ta.
Không cần nói thêm lời nào, dư luận tự khắc hiểu rõ ai mới là người bội bạc.
Mẹ tôi trở thành trò cười cho cả thành phố.
Vài ngày sau, tại cuộc họp cổ đông thường niên của Lâm thị.
Bác cả và bác hai của tôi hí hửng ra mặt.
Họ nghe tin bố mẹ tôi ly hôn, và bố tôi vì cú sốc này mà "sức khỏe suy sụp", nên họ đến đây hòng chiếm quyền.
"Anh ba à," bác cả ho hắng, "Công ty không thể một ngày không có người lãnh đạo. Anh vừa trải qua biến cố gia đình, chi bằng tạm giao quyền điều hành lại cho hội đồng quản trị, để anh nghỉ ngơi..."
"Không cần làm phiền bác cả."
Tôi đẩy cửa phòng họp bước vào, theo sau là đội ngũ luật sư của mình.
Tôi đặt bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã có hiệu lực pháp lý lên bàn.
"Từ hôm nay, tôi, Lâm Hy Hy, sở hữu 60% cổ phần của tập đoàn Lâm thị, chính thức trở thành cổ đông lớn nhất. Vị trí chủ tịch này, e là chưa đến lượt các bác."
Sắc mặt của bác cả và bác hai từ đỏ chuyển sang trắng, rồi sang tím, vô cùng đặc sắc.
Họ lắp bắp không nói nên lời.
Bố tôi ngồi ở cuối bàn, vẻ mặt mệt mỏi nhưng cũng có một tia nhẹ nhõm.
Ông ta đã mất công ty, nhưng giữ được bí mật lớn nhất của mình. Ông ta vỗ tay:
"Chúc mừng chủ tịch mới của Lâm thị."
Tôi bước lên vị trí chủ tọa, mỉm cười nhìn xuống những gương mặt kinh ngạc và sợ hãi bên dưới.
Kiếp trước, tôi bị dồn đến đường cùng, nhảy lầu tự vẫn trong sự oan ức tột độ.
Kiếp này, tôi đứng trên đỉnh cao, nắm trong tay mọi thứ.
Tôi nghe nói, vài tháng sau, mẹ tôi sinh ra một đứa bé trai.
Nhưng vì lúc mang thai bà ta bị đả kích quá lớn, tinh thần hoảng loạn, đứa bé sinh ra không được khỏe mạnh cho lắm.
Nhưng đó không còn là chuyện tôi quan tâm nữa.
Bố tôi, sau khi mất đi quyền lực tuyệt đối tại Lâm thị, đã dọn ra khỏi căn biệt thự chính của gia đình.
Ông ta chuyển đến một căn penhouse cao cấp ở trung tâm thành phố—nơi ông ta dùng để "gặp gỡ đối tác" suốt bảy năm qua.
Ông ta nghĩ rằng, mất công ty nhưng giữ được đứa con trai và người tình bí mật, cũng coi như là một sự "an bài" chấp nhận được.
Hôm đó, tôi, với tư cách là Tân Chủ tịch, đã gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, bố ạ. Con nghe nói bố đã dọn nhà xong. Tối nay con qua thăm nhà mới của bố, tiện thể... giới thiệu với bố một vài đối tác quan trọng."
Giọng bố tôi ở đầu dây bên kia có chút ngập ngừng, nhưng không dám từ chối: "...Được, con đến đi."
Ông ta không biết rằng, "đối tác quan trọng" mà tôi nói, chính là đội ngũ luật sư chuyên về tranh chấp tài sản và quyền thừa kế của tôi.
Tám giờ tối, tôi nhấn chuông căn penhouse.
Cửa mở.
Người ra đón tôi không phải bố tôi, mà là một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, dung mạo thanh tú, ăn mặc sang trọng nhưng toát lên vẻ cam chịu.
Bên cạnh bà ta, là một cậu bé trai khoảng sáu, bảy tuổi, đang tò mò nhìn tôi.
Cậu bé đó... có vài nét rất giống bố tôi.
"Chào cô, cô là...?" Bà ta thăm dò.
"Tôi là Lâm Hy Hy," tôi mỉm cười, bước thẳng vào nhà.
Bố tôi vội vã đi từ phòng làm việc ra, mặt biến sắc: "Hy Hy, sao con... Sao con lại đến mà không báo trước là có..."
"Là có dì đây sao?" Tôi ngắt lời ông ta, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ kia. "Chào dì. Cháu nên gọi dì là gì nhỉ? Dì Hà?"
Người phụ nữ tên Hà đó sững sờ.
Bà ta nhìn bố tôi, rồi lại nhìn tôi, sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt.
Bố tôi lắp bắp: "Hy Hy, đây... đây là bạn của bố."
"Bạn?" Tôi bật cười. "Bạn bè gì mà lại có một đứa con trai sáu tuổi giống bố con như tạc vậy?"
"RẦM!"
Bà Hà làm rơi cả khay trà trên tay. Mọi thứ vỡ tan tành.
"Anh... anh nói là anh đã xử lý xong mọi chuyện!"
Bà ta quay sang gào lên với bố tôi. "Anh nói con gái anh không hề biết gì! Anh hứa sau khi ly hôn con mụ vợ già kia, anh sẽ cho em và con một danh phận! Sao bây giờ nó lại..."
"Câm miệng!" Bố tôi quát lên, nhưng rõ ràng là để che giấu sự sợ hãi.
"Ồ, vậy ra đây là lời hứa của bố." Tôi thong thả ngồi xuống sofa, vắt chéo chân. "Bố định để mẹ con con đấu đá lẫn nhau đến chết, rồi bố ung dung đưa 'hoàng tử bé' này về kế vị, đúng không?"
"Hy Hy, con nghe bố giải thích..."
"Không cần." Tôi giơ tay. "Con đến đây không phải để nghe giải thích. Con đến để thông báo."
Tôi nhìn thẳng vào bà Hà, người đang run rẩy vì tức giận và sợ hãi.
"Dì Hà, dì đã ở bên bố tôi 7 năm. Dì nhẫn nhịn, đóng vai người tình thấu hiểu, tất cả chỉ vì chờ ngày hôm nay, đúng chứ? Chờ mẹ tôi bị phế, và con trai dì đường hoàng bước vào Lâm gia."
Sự cay độc trong mắt bà ta không thể che giấu được nữa. Đúng vậy, bà ta đã chờ quá lâu rồi.
"Nhưng," tôi mỉm cười tàn nhẫn, "Dì tính sai một bước. Người nắm giữ Lâm thị bây giờ, là tôi."
Tôi gõ nhẹ vào điện thoại.
Màn hình sáng lên, hiển thị toàn bộ hồ sơ bệnh án, giấy khai sinh (ghi tên bố là "vô danh") và hình ảnh thân mật của bố tôi và hai mẹ con bà ta.
"Toàn bộ tài sản của bố tôi, bao gồm cả căn nhà này, đều đã được chuyển nhượng sang tên tôi."
"CÁI GÌ?" Cả bố tôi và bà Hà đồng thanh hét lên.
"Căn penhouse này, chiếc xe bố đang đi, và cả khoản chu cấp hàng tháng cho hai mẹ con dì," tôi nói chậm rãi,
"Từ giờ, đều do tôi chi trả. Nói cách khác, dì và 'em trai' này của tôi, đang sống bằng tiền của tôi."
Mặt bà Hà trắng bệch.
Bà ta đã nhẫn nhịn cả tuổi xuân, chấp nhận làm người tình trong bóng tối, sinh con cho ông ta, chỉ để chờ ngày làm bà chủ Lâm thị.
Bà ta đã tưởng tượng ra cảnh mình khinh bỉ nhìn mẹ tôi và tôi bị đuổi đi.
Nhưng giờ đây, người quyết định sự sống chết của bà ta, lại chính là đứa con gái mà bà ta chưa bao giờ coi ra gì.
"Mày... mày dám!" Bà ta nghiến răng.
"Tôi không chỉ dám, mà tôi còn đang làm." Tôi đứng dậy, đi về phía cậu bé. "Thằng bé vô tội. Vì vậy, tôi sẽ không để nó phải ra đường ở."
Tôi đưa cho bố tôi một bản hợp đồng mới.
"Đây là hợp đồng chu cấp. Hàng tháng tôi sẽ cấp cho ba người một khoản đủ sống. Nhưng có điều kiện."
Ánh mắt tôi lạnh như băng.
"Thứ nhất, thằng bé này, vĩnh viễn không được mang họ Lâm. Thứ hai, hai mẹ con dì, không bao ..."
Bà ta tức đến phát điên, lao vào định cào cấu tôi: "Con khốn! Mày cướp hết của con tao! Tao giết mày!"
Bố tôi vội vàng ôm chầm lấy bà ta. "Em điên rồi! Em muốn cả ba chúng ta ra đường ăn xin à?"
Câu nói đó khiến bà Hà khựng lại.
Đúng vậy. Bà ta có thể điên, nhưng con trai bà ta thì sao?
Nếu không có tiền của tôi, họ sẽ không còn gì cả.
Sự tức giận biến thành uất hận tột độ.
Bà ta lảo đảo, quỳ sụp xuống sàn, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc đầy cay đắng, đầy cam phẫn, nhưng không thể làm gì được.
Bảy năm thanh xuân, một đứa con trai, cuối cùng đổi lại là sự bố thí của con gái kẻ thù.
"Dì Hà nên dạy dỗ 'em trai' cho tốt," tôi nói lời cuối cùng trước khi ra về. "Để nó biết, có những thứ không thuộc về mình, thì có dùng cả đời cũng không bao giờ cướp được."
Tôi rời khỏi căn penhouse, để lại sau lưng tiếng khóc lóc điên loạn của bà Hà và vẻ mặt xám xịt như tro tàn của bố tôi.
Mẹ tôi mất tất cả vì sự tham lam và ngu ngốc.
Bố tôi mất tất cả vì sự tính toán và bội bạc.
Người tình của ông ta, cay đắng tột cùng, nhưng vĩnh viễn phải sống dưới cái bóng của tôi.
Kiếp này, tất cả bọn họ, từng người một, đều đã phải trả giá.
Món nợ kiếp trước, tôi đã đòi lại cả gốc lẫn lãi.
[HOÀN]
(Đã hết truyện)
CHỒNG TÔI CÓ VỢ HAI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Để chúc mừng em trai tôi vừa lấy được bằng lái phi công, tôi dẫn nó đến tham quan chiếc Boeing 787 mà hãng hàng không của chồng tôi mới mua.
Khi nó đang hào hứng thao tác trong buồng lái mô phỏng, một nữ quản lý tiếp viên bất ngờ ấn nút dừng khẩn cấp.
Hệ thống mô phỏng trị giá ba mươi triệu lập tức tắt ngúm.
Cô ta nhìn chúng tôi đầy khinh miệt, giọng nói sắc lạnh: “Ở đâu ra mấy đứa nghèo hèn thế này? Cái này cũng là thứ các người có thể chạm vào sao?”
“Làm lỡ buổi huấn luyện của tổ bay, mấy người gánh nổi hậu quả không?”
“Người đàn ông của tôi là tổng giám đốc hãng hàng không này – Thẩm Trác Vũ!”
Tôi chết lặng.
Chồng tôi – Thẩm Trác Vũ – từ bao giờ đã đổi vợ?
Cô ta đắc ý rút điện thoại ra.
“Chờ đấy, tôi gọi anh ấy đến ngay, để cho mấy người vào danh sách đen hàng không!”
1
Người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt chúng tôi, giọng điệu hống hách: “Hai đứa nhà quê nghèo kiết xác, không nhìn lại thân phận mình, cũng dám đến đây quậy à?”
Tô Thần lập tức phản ứng, kéo tôi ra phía sau để che chắn.
Gương mặt trẻ trung của nó đầy phẫn nộ: “Cô lấy quyền gì mà dừng chương trình mô phỏng? Cô có biết ép dừng như vậy sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến thiết bị không?”
Dù sao nó cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện hàng không chính quy.
“Muốn khởi động lại phải có kỹ sư kiểm tra toàn diện, ít nhất mất hai mươi tư tiếng.”
Người phụ nữ bật cười khinh bỉ, như thể vừa nghe chuyện cười vớ vẩn nhất thế giới.
“Tổn hại? Người đàn ông của tôi là tổng giám đốc, cả công ty này là của ảnh, tôi muốn làm gì thì làm.”
Cô ta dùng ngón tay sơn móng đỏ chót chọc chọc vào ngực Tô Thần, ánh mắt tràn đầy coi thường: “Thằng ranh còn chưa mọc đủ lông này mà cũng đòi lên lớp tôi sao?”
Tôi giữ lấy cánh tay em trai đang run lên vì tức giận, mắt chăm chăm nhìn vào điện thoại của cô ta.
Cô ta đã bấm gọi.
Trên màn hình hiện số điện thoại đang đổ chuông.
Đuôi số là “8888”.
Đó là số riêng của Thẩm Trác Vũ, chưa từng công khai.
Ngoài tôi ra, chỉ có ba mẹ anh ấy biết.
Giờ thì, lại có thêm một người – cô ta.
Cơ thể tôi bắt đầu lạnh toát.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Cô ta lập tức đổi giọng ngọt lịm đến chán ngấy:
“Trác Vũ~ anh đến đây một chút đi, có người gây chuyện trong buồng mô phỏng 787 nè~”
“Hai đứa nhà nghèo làm hỏng mô phỏng, còn dám cãi lại em nữa.”
“Ừm, đúng rồi, em đợi anh nhé ~”
Cô ta cúp máy, ánh mắt nhìn chúng tôi tràn đầy vẻ kẻ thắng trận thương hại kẻ bại.
“Nghe thấy chưa? Anh ấy sắp đến rồi đấy.”
“Đến lúc đó, tôi không chỉ đuổi hai người ra khỏi đây, mà còn bắt bồi thường ba mươi triệu vì làm hỏng thiết bị.”
Ba mươi triệu.
Cô ta thậm chí còn không biết, hệ thống mô phỏng này là tài sản trước hôn nhân của tôi.
Là quà tôi tặng Thẩm Trác Vũ, mừng anh ta lên chức tổng giám đốc.
Tô Thần tức đến run cả người.
“Cô thật sự không thể nói lý lẽ sao!”
Còn tôi thì lại vô cùng bình tĩnh.
Không gì đau bằng trái tim đã chết.
Tôi nhìn cô ta, chậm rãi hỏi từng chữ: “Cô tên gì?”
Người phụ nữ như thể vừa nghe câu hỏi nực cười nhất, bật cười khanh khách: “Sao? Muốn điều tra tôi à? Nói cho cô biết cũng chẳng sao.”
“Tôi tên là Lâm Mạn. Mạn trong dây leo.”
2. Lâm Mạn.
Tôi chợt nhớ lại những đêm gần đây Thẩm Trác Vũ thường xuyên không về nhà.
Nhớ đến mùi nước hoa không thuộc về tôi trên áo vest của anh ta.
Nhớ đến những đoạn tin nhắn bị xóa vội trong điện thoại.
Thì ra, tất cả không phải là ảo giác của tôi.
Lâm Mạn thấy tôi im lặng, tưởng rằng tôi đã hoàn toàn cúi đầu nhận thua.
Cô ta bước tới gần hơn, ánh mắt càng thêm trâng tráo, đánh giá tôi từ đầu đến chân.
“Nhìn cô ăn mặc thế này, cũng chẳng giống người mua nổi đồ hiệu.”
Cô ta chỉ vào chiếc sơ mi trắng đơn giản tôi đang mặc, giọng nói đầy mỉa mai.
“Nơi này không phải chỗ của cô, mau dắt em trai cô cút đi cho khuất mắt.”
Nói rồi, cô ta giơ tay định đẩy tôi đi.
“Đừng động vào chị tôi!”
Tô Thần lập tức chắn trước mặt tôi, gạt phăng tay cô ta ra.
Lâm Mạn bị đẩy lùi một bước, suýt ngã, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng vì thế mà trở nên méo mó.
“Mày dám đụng vào tao?”
Cô ta hét lên the thé, giọng chói tai.
“Đúng là trời sắp sập rồi!”
Cô ta vung tay lên, định tát vào mặt Tô Thần.
Đồng tử tôi co lại.
Gần như phản xạ theo bản năng, tôi bước lên, túm lấy cổ tay cô ta.
Rồi dốc toàn bộ sức lực, phản tay, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang vọng trong khoang mô phỏng rộng lớn, nghe đặc biệt chói tai.
Lâm Mạn ôm mặt, sững sờ nhìn tôi, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Trên má trắng mịn của cô ta, năm dấu tay đỏ ửng hiện lên rõ ràng.
Tô Thần cũng đứng hình.
Từ nhỏ đến lớn, em ấy chưa từng thấy tôi ra tay đánh ai.
Tôi lắc nhẹ bàn tay đang tê rần, lạnh lùng nhìn Lâm Mạn:
“Cái tát này là để dạy cô học cách tôn trọng người khác.”
Đôi mắt Lâm Mạn lập tức đỏ hoe, cô ta nhào về phía tôi như phát điên.
“Mày dám đánh tao? Con khốn này!”
“Hôm nay tao mà không xé cái miệng mày ra thì tao không phải Lâm Mạn!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰