Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MẬT NGỌT DÀNH CHO NGƯỜI XỨNG ĐÁNG

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

19

Ngày tháng trôi qua bình lặng. Tôi vẫn đi học, vẫn làm thêm như thường lệ, thỉnh thoảng cùng Giang Thần đi ăn.

Sau khi bị tôi từ chối vài lần, Giang Thần bắt đầu giở chiêu trò.

Khi tôi chuyển đến nhà mới, anh cũng chuyển đến ngay đối diện, lấy lý do là để bảo vệ sự an toàn của tôi. Thế nhưng mỗi ngày anh đều tìm cớ ở lỳ trong nhà tôi không chịu về.

“Này, mạng nhà tôi không tốt, qua nhà em xử lý công việc chút.”

“Quên mật khẩu cửa phòng rồi, đành ngủ nhờ trên sofa nhà em một đêm vậy.”

“Phòng tôi cúp điện, sinh hoạt bất tiện.”

“Dạo này hay có sấm, tôi sợ lắm, sợ từ nhỏ cơ.”

“…”

Ban đầu, anh còn cởi trần đi lại trong phòng. Sau đó, ngay cả quần dài cũng biến mất, chỉ mặc mỗi quần short nóng bỏng rồi tập thể dục ngay trong phòng khách nhà tôi.

Giang Thần biện bạch:

“Tôi thật sự xem đây là nhà của mình rồi, ở nhà tôi cũng thế này mà.”

Thật lòng mà nói, tôi thực sự phải kiềm chế để khỏi bật cười hay lộ ra cảm xúc không kiềm chế nào, tránh Giang Thần đắc ý.

 

Với chiều cao 1m88 và thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, bờ vai rộng, eo thon và vòng ba rắn rỏi, tôi nhiều lần phải lén lau nước mắt vì… không chống đỡ nổi sức hấp dẫn này.

Nhưng tôi cũng muốn trêu chọc anh một chút. Dù sao, càng dễ đạt được càng dễ bị xem thường mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định lấy gậy ông đập lưng ông.

Thế là tôi cũng ăn mặc mát mẻ tương tự, nhưng để anh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào. Nếu anh thắc mắc, tôi sẽ nói là “đang đến kỳ” hoặc do “rối loạn nội tiết vì bị làm phiền” rồi bảo:

“Anh chuyển về nhà ở chắc tôi sẽ khỏe lại thôi.”

Giang Thần trưng vẻ mặt thất vọng, nhíu mày rồi nghiến răng, lấy một tấm chăn phủ kín người tôi:

 

“Đến kỳ cơ thể dễ tổn thương, đừng để cảm lạnh.”

Kể từ khi anh dọn vào, ban ngày ồn ào náo nhiệt, đến nửa đêm lại có tiếng động lén lút trong nhà. Không cần mở mắt tôi cũng biết là anh đang bò từ sofa sang giường tôi.

Đến lần thứ mười tôi đá anh xuống giường, Giang Thần giận dỗi giật luôn hai chiếc gối rồi quay về chiếc sofa của anh.

Tôi vừa giận vừa buồn cười.

Hôm sau, khi tan học về, Giang Thần không chạy đến đón tôi như mọi khi, cũng không có vẻ mặt u buồn lảng vảng quanh tôi.

Đi vào phòng khách, tôi thấy anh cuộn mình trên sofa, xung quanh là vài chai rượu trống không.

Tôi khẽ gọi anh. Anh nhìn tôi với ánh mắt mơ màng, má ửng đỏ lạ lùng. Nằm đó không buồn ngồi dậy, anh chỉ giơ hai tay ra như muốn được ôm:

 

“Cuối cùng em cũng về.”

20

“Sao lại uống nhiều rượu thế này? Có ngồi dậy được không? Nằm ở đây không thoải mái, vào giường ngủ đi.”

Nhìn Giang Thần với dáng vẻ tội nghiệp kia, tôi bỗng cảm thấy hơi áy náy.

Anh lắc đầu, hơi nhổm dậy ôm chặt lấy tôi.

“Không, anh biết em không thích anh lên giường ngủ, anh nằm đây cũng ổn mà.”

Giang Thần lao vào người tôi, đầu anh vừa khéo vùi vào khoảng trống giữa hai bờ ngực tôi.

“Chu Ninh, em có phải là ghét anh không? Mỗi ngày đều đuổi anh đi, đến tư cách giúp em giải quyết nhu cầu anh cũng không có sao?”

 

Anh nói bằng giọng nghẹn ngào, tiếng nấc nhỏ đứt quãng.

“Anh thật sự rất thích em. Thật sự không thể cho anh một cơ hội sao? Em muốn gì anh cũng đồng ý.”

Anh ôm chặt đến mức tôi không thể thoát ra. Trong cơn bối rối, tôi bất ngờ dùng chân khẽ cọ lên chỗ đang nhô lên đó.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt còn ánh lên những giọt nước mắt lấp lánh.

Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng ngăn miệng anh bằng một nụ hôn:

“Đừng khóc nữa, em đồng ý với anh, được không?”

Dù sao thì mai anh tỉnh rượu, tôi chỉ cần nhất quyết không thừa nhận là được.

Giây tiếp theo, Giang Thần liền bế thốc tôi lên, đặt xuống giường. Những nụ hôn dày đặc rơi xuống cơ thể tôi.

 

Tôi bị anh làm cho kiệt sức, vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn vào vai anh đầy bất mãn.

“Anh không phải say rồi sao?”

Giang Thần thở hổn hển:

“Giờ tỉnh rồi.”

“Vậy khi nãy ở phòng khách…”

“Chỉ là hơi khó thở thôi.”

Trong ánh trăng, những dấu vết đỏ ửng hiện lên rõ rệt. Con thuyền lạc trong sương mù cuối cùng cũng tiến vào khe núi chật hẹp, khuấy động mặt hồ đã ngủ yên từ lâu.

 

Đêm nay, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.

HẾT

(Đã hết truyện)

Ngày ấy, hoa giấy vẫn nở (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngược,

1.

 

Mùa hè năm ấy, ánh nắng phủ vàng cả thành phố Vân Thành, rót mật lên những mái ngói cũ kỹ, hòa trong mùi gió nồm và hương hoa cỏ lẫn vào trong không khí. Lâm Tĩnh Dao – cô gái 15 tuổi với tâm hồn dịu dàng và đôi mắt ướt thơ – đang ôm một chồng sách Văn vừa mượn ở thư viện, loay hoay tìm đường đến một tiệm sách cũ mà người ta vẫn kháo nhau là “nơi thời gian lưu trú”.

Thế nhưng, khi vô tình rẽ nhầm vào một con hẻm nhỏ lặng lẽ rợp bóng cây, cô không tìm thấy hiệu sách nào – mà lại bắt gặp một cảnh tượng khiến tim cô bất giác đập lệch một nhịp.

Dưới tán hoa giấy bung nở, một chàng trai đang ngồi xổm, tay nhẹ nhàng đặt từng miếng cá lên chiếc khăn nhỏ trải trên nền xi măng. Vài con mèo hoang quanh quẩn bên cạnh anh, kêu khẽ như đã quen hơi người. Anh không nói, cũng chẳng làm gì khác, chỉ chuyên chú chăm sóc bọn mèo như một thói quen.

Cậu thiếu niên ấy mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn nhẹ đến khuỷu, để lộ cổ tay trắng trẻo và những đường gân nổi rõ. Mái tóc đen hơi rối, vài sợi rủ xuống trán, khiến gương mặt sắc sảo càng thêm khó gần. Hàng lông mi dài như cánh bướm chớp nhẹ trong nắng, ánh mắt sâu như hồ nước phủ đầy sương sớm – yên tĩnh, lạnh lẽo nhưng cũng đầy ma lực.

Tĩnh Dao đứng cách anh chỉ vài bước chân. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô thấy mình như bị ánh nhìn kia giữ lại.

Anh ngẩng lên – khẽ thôi – như cảm nhận được sự có mặt của cô. Đôi mắt ấy lướt qua cô, không mang theo thù địch, cũng không có ý cười, chỉ lặng lẽ quan sát. Một cái nghiêng đầu, một ánh nhìn, rồi lại cúi xuống vuốt ve chú mèo con. Nhẹ nhàng như thể cô chưa từng xuất hiện.

Tim cô khẽ run.

Tĩnh Dao không biết tên anh, cũng không đủ dũng cảm để hỏi . Cô chỉ thầm ước mình có thể viện một cái cớ nào đó để bắt chuyện với anh .Nhưng từ hôm đó, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt ấy, hàng mi ấy, cô đều cảm thấy trái tim mình lạc nhịp.

 

Trái tim nhỏ bé là vậy, chỉ cần nhìn vài giây là đã mang về cả rổ tương tư rồi

Tối hôm đó , Tĩnh Dao mở cuốn nhật kí nhỏ màu nâu ra , cô ngập ngừng một lát rồi mới viết :

" Hôm nay gặp một người lạ . Gương mặt sắc sảo , ánh mắt sâu , mang đôi phần âm trầm . Không biết tên , không biết trường , nhưng .. mình thấy tim hơi rối "

Cô không hề hay biết , người con trai ấy - Ngụy Mặc - rồi sẽ bước vào cuộc đời cô , không phải bằng sự ấm áp , mà là bằng một khoảng lặng sâu không đáy . Chính những khoảng lặng đó lại khiến cô không thể rời mắt khỏi anh .

Cũng không ngờ, định mệnh lại còn viết tiếp chương tiếp theo ngay tại ngôi trường cấp ba danh tiếng – Vân Giang – nơi cô và anh sẽ cùng học dưới một mái trường.

2.

Khai giảng năm ấy, Tĩnh Dao bước vào lớp với tâm thế hoàn toàn bình thường, cho đến khi ánh mắt cô vô tình bắt gặp người ngồi gần cửa sổ cuối lớp – vẫn là mái tóc rối ấy, dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt hướng ra ngoài ô cửa nơi trời xanh và cây lá giao hòa.

Là anh.

Như là một điều hiển nhiên , anh là thủ khoa đầu vào của Vân Giang , cái tên Ngụy Mặc được in trên chiếc bảng to của trường với dòng chữ : Chào mừng thủ khoa Vân Giang . Khuôn mặt điển trai cùng với điểm của môn Lý - Hóa gần như tuyệt đối , anh trở thành chủ đề bàn tán của những nữ sinh mới lớn.

Đối với Lâm Tĩnh Dao , cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người con trai ấy, càng không ngờ anh lại học cùng lớp. Ngụy Mặc – tên anh là thế. Một cái tên lạnh lùng như chính con người anh.

Trong lớp, anh chẳng nói chuyện với ai nhiều. Một mình, yên tĩnh, điểm số luôn dẫn đầu khối Tự nhiên, đặc biệt giỏi Lý – Hóa – thứ logic mà cô vốn không ưa. Có lần giáo viên Văn yêu cầu kết hợp nhóm để làm bài luận so sánh thơ, Ngụy Mặc được ghép cùng cô. Cậu học trò học giỏi nhưng lại viết văn như làm toán, máy móc, thiếu cảm xúc , có lẽ người giỏi mấy thứ tính toán thường rất kém môn Văn . Nhìn đoạn mở bài ngắn ngủn của anh, cô khẽ cười rồi nhẹ nhàng đề nghị:

 

“Hay là… để tớ giúp cậu viết lại? Cậu sửa nội dung Lý – Hóa cho tớ nhé?”

Anh nhìn cô, chỉ gật đầu một cái. Không cười, không cảm ơn – nhưng từ đó, cô biết họ đã bắt đầu có một sợi dây liên kết mỏng manh.

Bài luận Văn sau đó được giáo viên chọn đọc trước lớp, khen ngợi vì cảm xúc và bố cục rõ ràng. Khi cô ngại ngùng định phủ nhận công lao, thì anh lên tiếng trước:

“Tôi không biết viết Văn, bài này là công sức của cậu.”

Lần đầu tiên, anh công khai nhìn cô trong lớp – khiến trái tim Tĩnh Dao như tan chảy vì hạnh phúc. Dù lời nói vẫn ngắn gọn, sắc lạnh, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt ấy.

Từ sau hôm đó, họ không hẳn thân thiết, nhưng cũng không còn là người xa lạ. Đôi khi, anh sẽ nghiêng người hỏi cô về cấu trúc một bài thơ, hay cô sẽ nhẹ nhàng đặt vào ngăn bàn anh một tờ công thức Hóa đã được vẽ màu chi tiết. Những lần tương tác lặng lẽ ấy, dù nhỏ bé, cũng đủ để thắp lên trong lòng cô một ngọn lửa ấm âm ỉ , một tia sáng cho trái tim nhỏ của cô

Thế nhưng, trong sâu thẳm, Tĩnh Dao vẫn luôn biết: thế giới của Ngụy Mặc quá tĩnh lặng, còn cô thì quá dịu dàng – như hai đường thẳng song song, chỉ có thể đi bên nhau trong một đoạn rất ngắn rồi lại xa dần…

Dù đã từng gặp nhau , nhưng anh cũng chưa từng hỏi cô

" Liệu chúng ta đã từng gặp chưa? "

Cô mong rằng có một ngày anh sẽ hỏi , chỉ để có thể gần anh thêm chút , như vậy cũng tính là có quen từ trước mà , đúng không ?



Bình luận

Loading...