Không Phải Mối Quan Hệ Bao Nuôi
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Hôm đó, buổi tiệc đầy tháng kết thúc, tôi đã nhiều năm không gặp lại mẹ của Trần Kính.
Khi vừa nhìn thấy tôi, dì Trần lập tức nhận ra:
“Tiết Yên Yên, phải không?”
“Dì ơi, là con đây! Lâu lắm không gặp, dì ngày càng đẹp và quý phái hơn ạ.”
Dì Trần mỉm cười, thật ra Trần Kính rất giống mẹ mình—một vẻ ngoài sạch sẽ, gọn gàng, và ánh mắt ẩn chứa chút kiêu ngạo.
Dì ấy hỏi tôi: “Khi nào rảnh thì qua nhà dì ăn cơm nhé.”
Tôi cười tươi rói: “Vâng ạ, dì ơi, ngày trước cảm ơn dì đã nấu cơm và làm trứng ốp la cho con.”
“Ồ! Cái trứng ốp la ấy, suýt nữa dì quên mất, là Trần Kính làm đó. Thằng bé hình như cảm thấy làm món ấy là mất mặt, còn dặn dì không được nói với ai.”
“…”
“Mẹ, hai người đang nói gì thế?”
Trần Kính bước lại gần, tay vòng qua vai tôi. Dì Trần nhìn anh, lại nhìn tôi, cuối cùng bật cười:
“Lúc nào rảnh thì dẫn cô bé về nhà ăn cơm nhé. Cô bé vẫn nhớ đến món trứng ốp la ngày trước đấy!”
“…”
Dì Trần rời đi. Trần Kính đứng ngây người, mất một lúc lâu mới quay sang, cọ nhẹ lên mái tóc tôi.
“Tiết Yên Yên.”
Tôi xoay lại, nhón chân lên, vòng tay qua cổ anh và hôn một cái.
Mặt anh lập tức đỏ bừng:
“Em làm gì vậy, đồ lưu manh!”
“Anh không thích à? Vậy lần sau em không hôn nữa.”
“Thích.”
Trần Kính kéo tôi vào một góc khuất, trong hơi thở dồn dập, anh ôm chặt lấy tôi.
“Tiết Yên Yên, sao anh không sớm nhận ra mình yêu em nhỉ?”
“Sớm cũng không được đâu, lúc đó không có tiền, đói meo, anh mà có cởi sạch đứng trước mặt em, em cũng chỉ nghĩ xem trưa nay ăn gì để no bụng thôi.”
Trần Kính khẽ bật cười, đặt cằm lên hõm cổ tôi, tay siết chặt lấy tay tôi, từng ngón đan vào nhau.
“Anh yêu em.”
Ngoại truyện 1 (Nhật ký của Trần Kính):
Trần Kính rất ít khi viết nhật ký, anh ấy không bao giờ hiểu được ý nghĩa của việc ghi chép này.
Mãi đến sau khi ra nước ngoài, tình cờ mở lại cuốn nhật ký của mình.
Ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Hôm nay là ngày khai giảng lớp 10, đổi chỗ ngồi. Bạn cùng bàn của tôi gầy gò, nhỏ bé, mặc chiếc áo không vừa vặn.
Cô ấy nói tên cô ấy là Tiết Yên Yên.
Ngày 15 tháng 9, trời âm u.
Tiết Yên Yên trông như sắp chết đói, tôi chia phần cơm của mình cho cô ấy.
Mẹ bảo tôi phải học cách làm việc tốt, chắc đây tính là việc tốt nhỉ.
Ngày 18 tháng 9, trời mưa nhỏ.
Hôm nay trời bắt đầu mưa, Tiết Yên Yên đói đến mức phải ăn cả men tiêu hóa.
Tôi vốn lo cô ấy ăn nhiều quá nên đưa cho cô ấy, nhưng cuối cùng tôi mang hết đồ ăn trong nhà cho cô ấy mà vẫn không đủ.
…
Ngày 19 tháng 9
Mẹ tôi khen tôi dạo này biết làm việc nhà, nói rằng tôi dọn dẹp mọi thứ trong nhà một lượt, trông gọn gàng hơn nhiều.
Haha, thực ra tôi chỉ đem hết đồ ăn trong nhà cho Tiết Yên Yên.
Nhưng mẹ vui là được, tôi khá sợ mẹ giận.
Hồi cấp hai, tôi từng đánh nhau, hút thuốc, đi quán net! Suốt một thời gian dài, bố mẹ đều nghĩ tôi đã hư hỏng.
Vì thế, lên cấp ba họ nhét tôi vào một trường trọng điểm, mẹ tôi ở nhà mỗi ngày để kèm tôi học.
Họ cắt hết thẻ của tôi, không cho tôi một xu.
Tôi đành mỗi ngày mang cơm đến trường, không có tiền mua đồ ăn vặt cho Tiết Yên Yên, chỉ có thể mang nhiều cơm hơn cho cô ấy.
Mẹ hỏi tôi tại sao lại mang hai phần cơm, tôi lí nhí giải thích:
“Con đói lắm, một phần cơm không đủ.”
Tôi không dám cãi nhau với mẹ, giờ mà cãi nhau, không chỉ tôi đói mà Tiết Yên Yên cũng phải đói.
Cô ấy vốn đã gầy, nếu đói thêm vài ngày chắc c.h.ế.t đói mất.
Vậy nên tôi không dám cãi mẹ, mà mẹ thì nghĩ tôi ngoan hơn nhiều.
Nhưng tôi chỉ muốn khóc, tại sao tôi còn nhỏ như vậy mà đã phải nuôi Tiết Yên Yên chứ!
Ngày 1 tháng 10, trời nắng.
Ở nhà ga nhặt được Tiết Yên Yên.
Có lẽ đây là số phận của tôi. Quốc khánh, bố mẹ đi chơi ở biển, tôi ở nhà nghe Tiết Yên Yên giảng bài cho mình.
Ngày 2 tháng 10, trời nắng.
Tiết Yên Yên tìm được một công việc bán thời gian, tôi sợ cô ấy đi lạc nên cũng tìm một việc làm thêm.
Đầu thu mà trời vẫn nóng, cô ấy dán quảng cáo nửa ngày đến mức mặt đỏ bừng, tôi kéo cô ấy về nghỉ ngơi một lúc.
Tối hôm đó, cô ấy cầm 80 tệ muốn mời tôi ăn cơm, chỉ nói một câu đã làm tôi sững người.
Cảm giác đó, giống như tôi nuôi một đứa trẻ chưa được bao lâu mà đã biết đền ơn rồi.
Ngày 8 tháng 11, trời nắng.
Chị họ tôi chuẩn bị kết hôn, đó là chị họ xinh đẹp nhất và cũng thương tôi nhất.
Hôm đó chị ấy nói, cô bé tôi dẫn đến trông rất đáng yêu, đi xuống cầu thang cô bé sợ chị ngã nên cứ nắm tay chị ấy.
Nghe xong tôi bật cười, cái người nhỏ nhắn như cây nấm ấy cũng có lúc lo lắng cho người khác.
Khi nghi thức tuyên thệ của lễ cưới kết thúc, tôi đi tìm Tiết Yên Yên.
Cô ấy cũng được trang điểm, tóc buộc hai búi nhỏ, mặc váy phồng, nhìn thoáng qua như Na Tra trong Đèn Hoa Sen.
Nhìn kỹ thì giống Tiểu Kiều trong Vương Giả Vinh Diệu, cô ấy vừa nhai sô-cô-la vừa vui vẻ nhét phần còn lại vào cặp sách.
(Đèn Hoa Sen, Vương Giả Vinh Diệu là tựa game)
Ngày 13 tháng 8.
Tôi sắp đi rồi, mẹ đưa tôi 500 tệ bảo tôi mời bạn bè ăn cơm chia tay.
Tôi mời họ ăn xiên nướng, hết 175 tệ. Ăn xong tôi đi tìm Tiết Yên Yên.
Sau đó, tôi lấy ra 325 tệ còn lại mà cảm thấy hối hận, biết vậy đã không mời họ ăn. Tệ nhất sau này Tiết Yên Yên không có tiền ăn cơm thì sao.
Ngoại truyện 2 (Chuyện thường ngày):
Tôi không hiểu tại sao Trần Kính lại thích mua trang sức, sau đó anh ấy chọc vào trán tôi:
“Em ngốc quá à? Trang sức không phải tài sản chung của vợ chồng, những thứ đó mãi mãi là của em.”
“Nhưng nhiều quá rồi.”
“Nhiều gì mà nhiều, chị gái anh mỗi sợi dây chuyền cũng vài triệu tệ, em có bấy nhiêu mà kêu? Lại đây, để anh ôm bà xã của anh nào.”
Anh ấy ôm tôi gọn vào lòng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh:
“Em yêu, em vốn đã không có bố mẹ yêu thương, anh không thể để em chịu thiệt nữa. Cái gì ra cái đó, từ yêu đến cưới, bước nào cũng không được thiếu. Em không muốn đeo thì cứ để đó làm vật trang trí, nhưng anh không thể không mua.”
“Nghe sến thật đấy!”
“Em yêu ơi ~”
-Hết-
(Đã hết truyện)
TÌNH YÊU CỦA ÔN NIỆM (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngược,
Tôi cầm tờ phiếu khám thai, đứng dưới toà nhà tập đoàn Lệ thị đúng lúc mưa lớn vừa tạnh.
Vũng nước trên mặt đất phản chiếu lớp tường kính của toà nhà, trông như từng mảnh gương vỡ.
“Cô Ôn, Tổng giám đốc Lệ đang họp.”
Cô lễ tân trẻ tuổi lần thứ ba ngăn tôi lại, ánh mắt lảng tránh.
“Hay là… cô quay lại vào hôm khác nhé?”
Tôi nhìn chằm chằm vào con số nhấp nháy trên màn hình thang máy, đột nhiên bật cười.
“Cô nói với anh ta, tôi sẽ đợi đến năm giờ.”
Tôi lắc lắc túi hồ sơ trong tay.
“Quá giờ, khỏi chờ.”
Thực ra tôi biết rất rõ Lệ Cảnh Thâm đang ở tầng 36.
Thang máy riêng của anh ta vừa mới đi lên, định vị GPS trên xe cho thấy mười phút trước anh ta mới rời sân golf.
Ba năm kết hôn, có lẽ anh ta đã quên — chiếc Porsche anh tặng tôi, tài khoản chính vẫn là của anh.
Năm giờ ba phút, tôi xé nát tờ phiếu khám thai.
Lúc mảnh giấy bị ném vào thùng rác, thang máy riêng “đinh” một tiếng mở ra.
Giày da của Lệ Cảnh Thâm dẫm lên nền nước mưa, ống quần vest vương vết rượu vang đỏ đáng ngờ.
“Ôn Niệm,” anh ta nhíu mày nhìn tôi, “Lại làm loạn gì nữa đây?”
Phía sau anh ta là một cô gái mặc váy trắng, đang kiễng chân giúp anh chỉnh cà vạt.
Móng tay của cô ta gắn đá lấp lánh, nổi bật như sao trong ánh hoàng hôn.
Tôi chợt nhớ đến một bài đăng trên mạng xã hội sáng nay.
Tài khoản chính thức của tập đoàn Lệ đăng ảnh trong một buổi tiệc từ thiện, cô gái kia khoác tay anh ta, dòng mô tả ghi: “Tổng giám đốc Lệ và nữ nghệ sĩ piano cô Tô — vừa gặp đã như quen.”
Mà khi đó, tôi đang ói đến trời đất quay cuồng trong bệnh viện.
“Ly hôn đi.”
Tôi đập túi hồ sơ vào ngực anh ta.
Anh ta dùng một tay đón lấy, yết hầu khẽ động: “Lý do?”
“Thai sáu tuần.”
Tôi chỉ vào thùng rác, bật cười thành tiếng.
“Nhưng giờ thì không còn nữa.”
Biểu cảm của Lệ Cảnh Thâm cuối cùng cũng rạn nứt.
Khi anh ta xé mở túi hồ sơ, khuyên tai ngọc trai của cô Tô vướng vào cúc tay áo anh ta.
Tôi quay người bước vào màn mưa, nghe thấy tiếng anh ta gọi tên tôi từ phía sau.
Thật kỳ lạ, ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta đuổi theo tôi.
Lúc taxi băng qua cầu vượt sông, điện thoại tôi rung lên liên tục.
Cuộc gọi nhỡ của Lệ Cảnh Thâm chất đống trong mục thông báo, cái cuối cùng là tin nhắn thoại.
Tôi bật loa ngoài, tiếng thở gấp của anh ta xen lẫn tiếng còi xe vang vọng:
“Ôn Niệm! Đứa bé… có phải là——”
Tôi hạ cửa kính xe, ném điện thoại xuống sông.
Tôi nằm lỳ ba ngày trong căn hộ của bạn thân Lâm Tiểu Mãn.
Tủ lạnh trống rỗng, hộp đồ ăn ngoài chất thành đống, nước mắt cũng đã cạn khô.
“Lệ Cảnh Thâm lật tung cả thành phố để tìm cậu.”
Lâm Tiểu Mãn ngồi xếp bằng trên thảm, vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.
“Trợ lý anh ta vừa gọi cho tớ, nói nếu không tìm được cậu thì sẽ báo cảnh sát.”
Tôi nhìn chằm chằm vào vết nứt trên trần nhà:
“Bảo anh ta báo đi.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
Cô ấy nhào tới chọc trán tôi.
“Hồi trước là ai nói không gả cho ai ngoài anh ta? Giờ đến cả đứa bé cũng không cần nữa?”
Tôi lật người, trùm chăn kín đầu.
Chiếc chăn này là do Lệ Cảnh Thâm mua.
Mùa đông năm ngoái tôi bị sốt, anh ấy bay xuyên đêm từ châu Âu về, ôm tôi vào lòng quấn bằng chiếc chăn cashmere này.
Khi đó, tim anh đập rất nhanh, nhanh đến mức tôi tưởng rằng — anh thật sự yêu tôi.
Điện thoại bỗng rung lên.
Số lạ, nhưng bốn số cuối là 8888.
Tôi tắt máy.
Đối phương lại gọi tới.
Đến lần thứ ba, Lâm Tiểu Mãn giật lấy điện thoại và bắt máy:
“A lô?… Đúng, cô ấy đang ở chỗ tôi… Cái gì? Bây giờ á?!”
Sắc mặt cô ấy thay đổi, kéo mạnh rèm cửa sổ ra.
Dưới lầu có một chiếc Maybach màu đen đang đậu, Lệ Cảnh Thâm đứng dựa vào xe hút thuốc, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi.
Ba năm rồi, tư thế hút thuốc của anh ta vẫn không đổi — kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, mỗi lần rít một hơi là nhíu mày.
“Anh ta nói cho cậu nửa tiếng.” Lâm Tiểu Mãn đưa điện thoại lại cho tôi. “Không thì sẽ lên đây.”
Tôi lao vào phòng tắm rửa mặt.
Người trong gương mắt đỏ hoe, xương quai xanh gầy đến mức như có thể nuôi cá.
Thì ra con người thật sự có thể gầy đi năm ký trong ba ngày.
Khi chuông cửa vang lên, tôi đang tô son.
Lâm Tiểu Mãn ra mở cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Cảnh Thâm dẫm lên sàn gỗ.
“Ôn Niệm.” Anh ta đứng trước cửa phòng tắm, giọng khàn đến không nhận ra.
Tôi quay lại nhìn anh ta.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰