Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Phải Mối Quan Hệ Bao Nuôi

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

 

Hôm đó, buổi tiệc đầy tháng kết thúc, tôi đã nhiều năm không gặp lại mẹ của Trần Kính.

 

Khi vừa nhìn thấy tôi, dì Trần lập tức nhận ra:

 

“Tiết Yên Yên, phải không?”

 

“Dì ơi, là con đây! Lâu lắm không gặp, dì ngày càng đẹp và quý phái hơn ạ.”

 

Dì Trần mỉm cười, thật ra Trần Kính rất giống mẹ mình—một vẻ ngoài sạch sẽ, gọn gàng, và ánh mắt ẩn chứa chút kiêu ngạo.

 

Dì ấy hỏi tôi: “Khi nào rảnh thì qua nhà dì ăn cơm nhé.”

 

Tôi cười tươi rói: “Vâng ạ, dì ơi, ngày trước cảm ơn dì đã nấu cơm và làm trứng ốp la cho con.”

 

“Ồ! Cái trứng ốp la ấy, suýt nữa dì quên mất, là Trần Kính làm đó. Thằng bé hình như cảm thấy làm món ấy là mất mặt, còn dặn dì không được nói với ai.”

 

“…”

 

“Mẹ, hai người đang nói gì thế?”

 

Trần Kính bước lại gần, tay vòng qua vai tôi. Dì Trần nhìn anh, lại nhìn tôi, cuối cùng bật cười:

 

“Lúc nào rảnh thì dẫn cô bé về nhà ăn cơm nhé. Cô bé vẫn nhớ đến món trứng ốp la ngày trước đấy!”

 

“…”

 

Dì Trần rời đi. Trần Kính đứng ngây người, mất một lúc lâu mới quay sang, cọ nhẹ lên mái tóc tôi.

 

“Tiết Yên Yên.”

 

Tôi xoay lại, nhón chân lên, vòng tay qua cổ anh và hôn một cái.

 

Mặt anh lập tức đỏ bừng:

 

“Em làm gì vậy, đồ lưu manh!”

 

“Anh không thích à? Vậy lần sau em không hôn nữa.”

 

“Thích.”

 

Trần Kính kéo tôi vào một góc khuất, trong hơi thở dồn dập, anh ôm chặt lấy tôi.

 

“Tiết Yên Yên, sao anh không sớm nhận ra mình yêu em nhỉ?”

 

“Sớm cũng không được đâu, lúc đó không có tiền, đói meo, anh mà có cởi sạch đứng trước mặt em, em cũng chỉ nghĩ xem trưa nay ăn gì để no bụng thôi.”

 

Trần Kính khẽ bật cười, đặt cằm lên hõm cổ tôi, tay siết chặt lấy tay tôi, từng ngón đan vào nhau.

 

“Anh yêu em.”

 

Ngoại truyện 1 (Nhật ký của Trần Kính):

 

Trần Kính rất ít khi viết nhật ký, anh ấy không bao giờ hiểu được ý nghĩa của việc ghi chép này.

 

Mãi đến sau khi ra nước ngoài, tình cờ mở lại cuốn nhật ký của mình.

 

Ngày 1 tháng 9, trời nắng.

 

Hôm nay là ngày khai giảng lớp 10, đổi chỗ ngồi. Bạn cùng bàn của tôi gầy gò, nhỏ bé, mặc chiếc áo không vừa vặn.

 

Cô ấy nói tên cô ấy là Tiết Yên Yên.

 

Ngày 15 tháng 9, trời âm u.

 

Tiết Yên Yên trông như sắp chết đói, tôi chia phần cơm của mình cho cô ấy.

 

Mẹ bảo tôi phải học cách làm việc tốt, chắc đây tính là việc tốt nhỉ.

 

Ngày 18 tháng 9, trời mưa nhỏ.

 

Hôm nay trời bắt đầu mưa, Tiết Yên Yên đói đến mức phải ăn cả men tiêu hóa.

 

Tôi vốn lo cô ấy ăn nhiều quá nên đưa cho cô ấy, nhưng cuối cùng tôi mang hết đồ ăn trong nhà cho cô ấy mà vẫn không đủ.

 

Ngày 19 tháng 9

 

Mẹ tôi khen tôi dạo này biết làm việc nhà, nói rằng tôi dọn dẹp mọi thứ trong nhà một lượt, trông gọn gàng hơn nhiều.

 

Haha, thực ra tôi chỉ đem hết đồ ăn trong nhà cho Tiết Yên Yên.

 

Nhưng mẹ vui là được, tôi khá sợ mẹ giận.

 

Hồi cấp hai, tôi từng đánh nhau, hút thuốc, đi quán net! Suốt một thời gian dài, bố mẹ đều nghĩ tôi đã hư hỏng.

 

Vì thế, lên cấp ba họ nhét tôi vào một trường trọng điểm, mẹ tôi ở nhà mỗi ngày để kèm tôi học.

 

Họ cắt hết thẻ của tôi, không cho tôi một xu.

 

Tôi đành mỗi ngày mang cơm đến trường, không có tiền mua đồ ăn vặt cho Tiết Yên Yên, chỉ có thể mang nhiều cơm hơn cho cô ấy.

 

Mẹ hỏi tôi tại sao lại mang hai phần cơm, tôi lí nhí giải thích:

 

“Con đói lắm, một phần cơm không đủ.”

 

Tôi không dám cãi nhau với mẹ, giờ mà cãi nhau, không chỉ tôi đói mà Tiết Yên Yên cũng phải đói.

 

Cô ấy vốn đã gầy, nếu đói thêm vài ngày chắc c.h.ế.t đói mất.

 

Vậy nên tôi không dám cãi mẹ, mà mẹ thì nghĩ tôi ngoan hơn nhiều.

 

Nhưng tôi chỉ muốn khóc, tại sao tôi còn nhỏ như vậy mà đã phải nuôi Tiết Yên Yên chứ!

 

Ngày 1 tháng 10, trời nắng.

 

Ở nhà ga nhặt được Tiết Yên Yên.

 

Có lẽ đây là số phận của tôi. Quốc khánh, bố mẹ đi chơi ở biển, tôi ở nhà nghe Tiết Yên Yên giảng bài cho mình.

 

Ngày 2 tháng 10, trời nắng.

 

Tiết Yên Yên tìm được một công việc bán thời gian, tôi sợ cô ấy đi lạc nên cũng tìm một việc làm thêm.

 

Đầu thu mà trời vẫn nóng, cô ấy dán quảng cáo nửa ngày đến mức mặt đỏ bừng, tôi kéo cô ấy về nghỉ ngơi một lúc.

 

Tối hôm đó, cô ấy cầm 80 tệ muốn mời tôi ăn cơm, chỉ nói một câu đã làm tôi sững người.

 

Cảm giác đó, giống như tôi nuôi một đứa trẻ chưa được bao lâu mà đã biết đền ơn rồi.

 

Ngày 8 tháng 11, trời nắng.

 

Chị họ tôi chuẩn bị kết hôn, đó là chị họ xinh đẹp nhất và cũng thương tôi nhất.

 

Hôm đó chị ấy nói, cô bé tôi dẫn đến trông rất đáng yêu, đi xuống cầu thang cô bé sợ chị ngã nên cứ nắm tay chị ấy.

 

Nghe xong tôi bật cười, cái người nhỏ nhắn như cây nấm ấy cũng có lúc lo lắng cho người khác.

 

Khi nghi thức tuyên thệ của lễ cưới kết thúc, tôi đi tìm Tiết Yên Yên. 

 

Cô ấy cũng được trang điểm, tóc buộc hai búi nhỏ, mặc váy phồng, nhìn thoáng qua như Na Tra trong Đèn Hoa Sen.

 

Nhìn kỹ thì giống Tiểu Kiều trong Vương Giả Vinh Diệu, cô ấy vừa nhai sô-cô-la vừa vui vẻ nhét phần còn lại vào cặp sách.

 

(Đèn Hoa Sen, Vương Giả Vinh Diệu là tựa game)

 

Ngày 13 tháng 8.

 

Tôi sắp đi rồi, mẹ đưa tôi 500 tệ bảo tôi mời bạn bè ăn cơm chia tay.

 

Tôi mời họ ăn xiên nướng, hết 175 tệ. Ăn xong tôi đi tìm Tiết Yên Yên.

 

Sau đó, tôi lấy ra 325 tệ còn lại mà cảm thấy hối hận, biết vậy đã không mời họ ăn. Tệ nhất sau này Tiết Yên Yên không có tiền ăn cơm thì sao.

 

Ngoại truyện 2 (Chuyện thường ngày):

 

Tôi không hiểu tại sao Trần Kính lại thích mua trang sức, sau đó anh ấy chọc vào trán tôi:

 

“Em ngốc quá à? Trang sức không phải tài sản chung của vợ chồng, những thứ đó mãi mãi là của em.”

 

“Nhưng nhiều quá rồi.”

 

“Nhiều gì mà nhiều, chị gái anh mỗi sợi dây chuyền cũng vài triệu tệ, em có bấy nhiêu mà kêu? Lại đây, để anh ôm bà xã của anh nào.”

 

Anh ấy ôm tôi gọn vào lòng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh:

 

“Em yêu, em vốn đã không có bố mẹ yêu thương, anh không thể để em chịu thiệt nữa. Cái gì ra cái đó, từ yêu đến cưới, bước nào cũng không được thiếu. Em không muốn đeo thì cứ để đó làm vật trang trí, nhưng anh không thể không mua.”

 

“Nghe sến thật đấy!”

 

“Em yêu ơi ~”

 

-Hết-

(Đã hết truyện)

Chiếc Gương Trói Buộc (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Gia Đình,

Mẹ tôi vốn là một nữ sinh đại học bị lừa bán.

Bà luôn nói, điều hối hận nhất trong đời chính là đã sinh ra tôi.

Khi bị bà nội ép làm việc nặng mà chỉ được ăn một bát cháo loãng, bà chửi tôi là đồ sao chổi đòi mạng.

Khi bị ông nội sàm sỡ, bà chửi tôi là súc sinh nhà họ Lý.

Khi bị cha say rượu đánh đập đến khắp người bầm tím, bà hỏi tôi bao giờ tôi mới chịu chết.

“Năm đó, mẹ hoàn toàn có thể trốn đi, sao con lại chạy ra! Sao con lại gọi mẹ khiến mẹ mềm lòng?”

“Mẹ ước gì mình không có đứa con gái như con!”

Câu nói đó bà đã lặp lại cả nghìn lần, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi.

Cho đến ngày hôm ấy, trong tấm gương mà mẹ trân quý nhất, tôi nhìn thấy gương mặt khi còn trẻ của bà.

Dù phủ một lớp xám xịt, nhưng chưa hằn nếp nhăn hay vết thương.

Bà hỏi: “Em gái, em là ai? Có thể cứu chị không? Chị bị lừa đến đây!”

Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu chữ “xiềng xích” trong sách ngữ văn nghĩa là gì.

Tôi chính là xiềng xích của mẹ, xiềng xích trói bà trong khổ đau.

Giây sau, tôi nhìn mẹ lúc trẻ và nói: “Con sẽ cứu mẹ, lần này con nhất định cứu mẹ ra ngoài!”

……

Trời vừa sáng, bà nội xông vào chuồng bò túm lấy mẹ:

“Đồ hèn hạ ăn không ngồi rồi, tốn bao nhiêu tiền mua về mà chẳng sinh nổi một đứa con trai, làm việc thì vụng, thật xui xẻo!”

Lời than vãn ấy khiến mẹ khẽ run người.

Không phải bà sinh không được, mà là từ nay về sau bà không thể sinh nữa.

Tôi nghe nói, cha đã hành hạ mẹ tàn nhẫn đến mức phá hỏng chỗ sinh nở của bà.

Hôm đó mọi người đều tức giận, chỉ riêng mẹ cười rất vui.

Bà nói: “Cuối cùng cũng không phải vì lũ súc sinh này mà sinh ra lũ súc sinh nữa.”

Nhưng từ ngày đó, bà từ một món đồ chơi của cha biến thành con bò của bà nội.

Lúc này, cha — kẻ cả đêm không về — trở về nhà.

Hắn say khướt, tiến lại gần mẹ, bất ngờ tát bà một cái thật mạnh.

“Đồ đê tiện, tao mua gà về mà mày dám trợn mắt với tao à?”

“Đúng là thứ xui xẻo! Chắc tại mày mà tao thua bạc ê chề, tao sẽ đánh chết mày!”

Bàn tay và bàn chân của ông ta như mưa trút xuống người mẹ.

Tiếng kêu thảm thiết của mẹ khàn đặc, giống hệt tiếng ông nội kéo cưa, cứa từng nhát vào tim tôi.

Tôi không nhịn được nữa, lao tới, vừa khóc vừa gào: “Bố, con xin bố, đừng đánh mẹ nữa!”

Lời vừa dứt, tôi đã bị cha lạnh lùng đá văng ra.

“Hừ, hai con đòi nợ này, có ngày tao đánh chết cả lũ!”

Hắn nhổ một bãi nước bọt, ợ hơi rượu, loạng choạng bỏ đi.

Bà nội cũng lật mắt bỏ đi: “Thật hết nói, đánh như thế hôm nay lại chẳng có ai làm việc.”

Tôi cắn răng chịu cơn đau quặn ở bụng, bò đến bên mẹ.

Bà nhắm mắt, lại một lần nữa bị cha đánh đến ngất lịm.

Tôi buồn đến nghẹn, mà cũng bất lực.

Tôi không lấy được thuốc.

Họ không bao giờ bôi thuốc cho mẹ, trừ khi bà sắp chết.

Đang không biết làm gì, một tia sáng phản chiếu chói mắt tôi.

Tôi nhìn kỹ, trên đất có một chiếc gương nhỏ.

Điều kỳ lạ là trong gương không phản chiếu tôi, mà là một cô chị gái.

Mà cô ấy, lại giống mẹ như đúc.

“Em bé! Em nghe được không! Chị bị lừa bán rồi, xin em báo cảnh sát giúp chị được không?”

“Chị tên An Gia Ninh, nhà ở…”

Tôi sững lại, nhặt gương lên, do dự hỏi: “Chị, bên chị bây giờ là năm bao nhiêu?”

“Năm 2005 mà.”

Tôi tròn mắt: “Còn bên em là năm 2020.”

Bên kia cũng lặng người.

Sự nghi ngờ trong lòng tôi đã được chứng thực — tôi đang nói chuyện với mẹ trong quá khứ.

Mẹ hồi trẻ thật xinh đẹp, gương mặt chưa có nếp nhăn, chưa vương vết thương, là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy.

Không lạ gì mẹ luôn muốn trốn đi.



Bình luận

Loading...