Khi tình yêu đã sâu đậm
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Nói ra cũng lạ, gần đây người tôi thường gặp nhất lại là Lê Viễn.
Có lần, anh ấy dắt theo một con chó, tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi: “Đây là con chó đó à?”
Năm thứ hai đại học, tôi và Phó Trì nhặt được một con chó con bị bỏ rơi bên ngoài trường, đưa nó đi kiểm tra, nhưng vấn đề về chủ nhân của nó lại nảy sinh. Nhưng cả hai chúng tôi đều không phải là người kiên nhẫn, hơn nữa lúc đó tôi còn bận rộn vẽ tranh.
Khi đó, Lê Viễn chủ động nói có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề này, tôi nghĩ anh ấy sẽ đem con chó đi cho người khác, nhưng không ngờ anh lại nuôi nó lớn.
Lê Viễn mỉm cười, bên khóe môi hiện lên lúm đồng tiền: “Đúng vậy, nó bây giờ đã già rồi, cũng không thường xuyên ra ngoài dạo nữa.”
Tôi vui vẻ ngồi xuống, vuốt ve nó, phát hiện nó rất thân thiện, cảm thán: “Anh nuôi nó tốt quá.”
“Nó còn có con nữa…” Lê Viễn nói đến đây, dừng lại một chút, “Nếu em muốn xem, chắc nó sẽ rất vui.”
Tôi không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Có dịp em sẽ xem.”
Thật ra, tôi không thực sự có ý định đi xem những con chó đó, vì điều đó quá thân mật và không phù hợp.
Nhưng hôm sau, Lê Viễn đã dắt chó con đến, con chó vừa thấy tôi đã vẫy đuôi, rất thân thiện.
Không ai có thể cưỡng lại sự thân thiện của chó con, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ có thể trách Lê Viễn đã nuôi chúng quá quen người.
Nhưng sau đó, tôi mới biết, hóa ra những con chó mà Lê Viễn nuôi cũng lạnh lùng như chủ nhân của chúng, người bình thường thậm chí không thể chạm vào chúng.
Trong thế giới của người lớn, nhìn thấu cảm xúc rất dễ, đặc biệt là khi Lê Viễn không hề che giấu.
Sau đó, tôi chỉ có thể nói với anh ấy: “Lê Viễn, em chưa sẵn sàng bước vào một mối quan hệ mới, em muốn tận hưởng cuộc sống hiện tại. Hơn nữa, em có cảm giác sợ hãi về hôn nhân.”
Lê Viễn mím môi, cười nhẹ: “Mạn Mạn, em đừng sợ. Anh nói anh thích em không phải để em đáp lại anh, cũng không bắt em nhất định phải ở bên anh. Anh chỉ mong rằng sau này, bất kể lúc nào, dù em vui hay buồn, em cũng nhớ rằng, trên thế giới này có một người bị em thu hút, bị em chinh phục, đã từng và sẽ luôn như vậy.”
Đôi khi, tôi tự hỏi, làm sao Lê Viễn có thể kết hợp sự lạnh lùng và sự dịu dàng một cách hài hòa như vậy.
【Kết thúc】
Hai năm sau, studio của Lê Viễn, vốn im ắng bấy lâu, thông báo tin vui về đám cưới của anh, khiến mạng xã hội bùng nổ.
Cùng với sự ngạc nhiên và thảo luận, là việc tìm kiếm thông tin về vợ của Lê Viễn.
Dựa vào những manh mối, cư dân mạng nhận ra rằng người vợ sắp cưới của Lê Viễn là vợ cũ của chủ tịch tập đoàn Phó Thị.
Nhiều cư dân mạng không chấp nhận được, đã xông vào Weibo của Lê Viễn, mắng anh là kẻ hốt rác, lấy người phụ nữ đã ly hôn.
Thậm chí, có người còn tấn công tài khoản chính thức của tập đoàn Phó Thị, xúc phạm, khiến tập đoàn phải đóng cửa phần bình luận.
Những nhà báo tài chính nhanh nhạy đã tranh thủ phỏng vấn Phó Trì, hỏi anh có cảm nghĩ gì.
Phó Trì trước ống kính ngỡ ngàng một lúc lâu, mới nói được một câu chúc mừng.
Còn Lê Viễn thì tổ chức một buổi họp báo, tại đó anh chân thành nói: “Nếu không phải vì cô ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không kết hôn, nên tôi mong các bạn hãy vui mừng cho tôi. Việc tôi có thể kết hôn trong đời này là sự ban phước của số phận.”
Sau buổi họp báo, cư dân mạng bỗng nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Trong suốt cuộc đời trước đây, bất kể người trong làng giải trí hay công chúng nói gì về Lê Viễn, anh đều không để tâm.
Hai lần duy nhất anh cao ngạo và gây sóng gió đều là vì Hứa Mạn.
Sau sự im lặng, người hâm mộ đã tìm ra tài khoản phụ của Lê Viễn và phát hiện ra bí mật anh giấu nhiều năm.
Tài khoản phụ của anh từng đăng một dòng trạng thái vào ngày Lê Viễn ra mắt: “Nếu đứng thật cao, liệu cô ấy có thể nhìn thấy mình không?”
Ngay lập tức, mạng xã hội lại bùng nổ cuộc thảo luận sôi nổi, thậm chí có không ít tác giả bắt đầu viết các câu chuyện hư cấu về mối tình tay ba giữa Lê Viễn, Hứa Mạn và Phó Trì.
Hứa Mạn cúi đầu, nhìn những cư dân mạng điều tra và phân tích cặn kẽ, rồi cô nhấp vào cái ID quen thuộc đó.
Sau đó, cô cầm điện thoại, chân trần chạy vào bếp.
Lê Viễn mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, đang cúi xuống cắt trái cây cho Hứa Mạn.
Hứa Mạn thử gọi: “Thời Nguyệt Giỏi Giang?”
“Ừ!” Lê Viễn cúi người, đắm mình vào đĩa trái cây, vô thức đáp lại.
Ngay sau đó, cơ thể anh cứng lại, quay đầu nhìn Hứa Mạn một cái.
Anh lại quay đầu, nhỏ giọng nói: “Không biết em đang nói gì, mau đi mang giày vào.”
Hứa Mạn nhìn vào điện thoại, cái ID có tên là “Thời Nguyệt Giỏi Giang,” rồi lại nhìn Lê Viễn, ôm đầu cười lớn.
Trong tiếng cười thoải mái và phóng khoáng sau lưng, Lê Viễn không tự chủ cũng bật cười theo.
Đám cưới của Lê Viễn và Hứa Mạn gây chấn động khắp thành phố.
Vào ngày họ kết hôn, Kỷ Đông Dương từ sân bay chạy tới hiện trường đám cưới, khi xuống xe, anh gặp một người quen cũ ở cửa.
Kỷ Đông Dương nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn kịp, nên anh bước tới, vỗ vai Phó Trì: “Không lên nhìn một chút sao?”
Phó Trì nhấc điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn tòa nhà tráng lệ, khách khứa vội vã, tiếng trống rộn ràng.
Anh lấy ra một cái hộp, đưa cho Kỷ Đông Dương: “Quà cưới, cậu giúp tôi đưa lên nhé.”
Kỷ Đông Dương nhận lấy hộp, nhướn mày: “Sao thế?”
Trong bữa tiệc đông đủ khách khứa, nhìn họ thề nguyện sống bên nhau trọn đời, nhìn họ yêu nhau sao?
Có lẽ anh cũng không thể chấp nhận được, người từng đặt trên đầu ngón tay, người anh từng trân trọng, dồn hết sức lực để ôm lấy, cuối cùng lại được người khác ôm vào lòng.
Kỷ Đông Dương vỗ vai anh: “Tôi lên uống ly rượu mừng đây.”
Có lẽ như anh chưa từng có được, nên không đến mức khó lòng buông bỏ, không đến mức mất mặt như vậy.
Kỷ Đông Dương nhìn Phó Trì chầm chậm bước vào dòng người, bóng lưng cô đơn buồn bã, anh mỉm cười, linh cảm mách bảo rằng, Phó Trì sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này, bây giờ chỉ mới là bắt đầu.
Phó Trì với chút sức lực còn lại, ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn đăm đăm tòa nhà.
Anh không thể nào nghĩ rằng, Lê Viễn đã giấu kín tâm tư bấy lâu. Khi biết được, anh hận không thể giết anh ta.
Phó Trì cúi đầu, đột nhiên cười phá lên, cười đến mức lồng ngực rung lên.
Anh sẽ không nói cho Hứa Mạn biết, món quà sinh nhật cô thích nhất, một hộp thẻ đầy tranh truyện, mà cô gọi là món quà tận tâm nhất, thực ra là quà của anh chuẩn bị cho cô năm đó nhưng không kịp gửi, và Lê Viễn đã chủ động đưa món quà đó thay cho anh.
Khi Hứa Mạn rời đi, món quà sinh nhật mà cô thích nhất đó, cô không mang theo, nó vẫn bị bỏ lại trong biệt thự.
Anh cũng sẽ không nói cho Hứa Mạn biết, năm đó khi cô bị người ta vu khống bôi nhọ trên Tieba, anh còn chưa kịp xử lý, Lê Viễn đã một mình giải quyết tất cả mọi chuyện.
Khi đó, Phó Trì vỗ vai anh, gọi anh là anh em tốt, Lê Viễn không nói gì.
Phó Trì luôn nghĩ rằng, vì anh mà Lê Viễn mới giúp đỡ.
Bây giờ nghĩ lại, từng lời từng chữ như một con dao, đâm thẳng vào ngực anh.
Cả đời này, anh sẽ không nói cho Hứa Mạn biết, những việc mà Lê Viễn đã làm.
Anh sẽ mang những bí mật này cùng chôn vùi, anh ích kỷ đến mức không muốn cho họ bất cứ cơ hội nào để yêu nhau sâu đậm hơn.
Chiếc xe từ từ lăn bánh vào màn đêm, Phó Trì và niềm vui náo nhiệt phía sau ngày càng xa dần.
(Đã hết truyện)
Người Vợ Không Danh Phận (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
1
Sau vụ cãi vã vì bản thỏa thuận kia, Tống Từ biến mất ba ngày không về nhà.
Tôi cũng không còn như trước, gọi điện đi tìm xem hắn đang ở đâu.
Đêm nay, hắn quay về lúc gần sáng.
Hôm nay tôi thấy mệt rã rời, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nên lúc hắn về, tôi vẫn còn thức.
Nghe thấy tiếng động sột soạt sau lưng, tôi chầm chậm nhắm mắt lại.
Rất nhanh, giường bên cạnh lún xuống, lồng ngực nóng ấm áp sát vào tôi.
Cả người tôi cứng đờ.
Vòng tay từng khiến tôi thấy ấm áp giờ đây chỉ khiến tôi thấy muốn tránh xa.
Tôi xoay người né tránh hắn.
Hắn bất ngờ lên tiếng:
“Sao người em lạnh thế này?”
Hôm nay tôi vừa phá thai, cơ thể vẫn chưa hồi phục, không lạnh mới lạ.
Tôi khẽ sờ lên mu bàn tay lạnh toát, bình thản đáp:
“Trong người không khỏe.”
Hắn khựng lại, định ôm tôi lần nữa.
Tôi gạt tay hắn ra, lật người bước xuống giường.
Tống Từ nhíu mày nhìn tôi:
“Em đi đâu đấy?”
“Phòng khách.”
Không rõ thái độ của tôi có khiến hắn phát cáu không, nhưng vẻ mặt hắn lập tức sa sầm.
“Bao giờ em mới trưởng thành được? Lúc nào cũng giở mấy trò con nít thế này à?”
Giọng điệu hắn đầy khó chịu, như thể từ đầu đến cuối mọi chuyện chỉ là do tôi cố tình gây chuyện.
Trái tim vốn dửng dưng của tôi khẽ rung lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng.
“Trong mắt anh, người gây sự luôn là em, đúng không?”
Đôi mắt đen láy của Tống Từ nhìn tôi không rời, môi hắn mím chặt, không nói gì.
Sự im lặng đó chẳng khác nào thừa nhận.
Nụ cười trên môi tôi lạnh hẳn đi, tôi quay lại nhìn hắn:
“Nếu đến mức này rồi, anh dành chút thời gian đi, chúng ta ra cục dân chính ly hôn đi.”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, mắt Tống Từ lập tức rực lên lửa giận.
Hắn bật dậy khỏi giường, từng bước ép sát lại gần tôi.
“Trình Nhiễm! Anh nói rất rõ rồi, cô ta chỉ mang lại cảm giác mới mẻ mà em không có. Đợi qua giai đoạn này, anh sẽ đá cô ta ngay. Với anh, em mới là quan trọng nhất.”
Nghe mấy lời vô liêm sỉ ấy, tôi trợn mắt kinh ngạc.
Cũng cùng lúc đó, tôi bật cười vì quá giận.
Trong mắt hắn, phụ nữ rẻ mạt đến vậy sao?
Muốn thì vẫy tay gọi đến, chán rồi thì như rác, tùy tiện vứt bỏ?
Tôi run rẩy hỏi:
“Tống Từ, anh còn biết thế nào là lương tâm không?”
Dường như hắn không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng khó chịu:
“Em còn dám hỏi anh câu đó? Kết hôn bốn năm, anh đã bạc đãi em lúc nào? Tại sao em không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua? Tại sao người khác chấp nhận được mà em thì không?”
Tôi bật cười lạnh, hỏi ngược lại:
“Theo anh nói, vậy tôi cũng có thể ra ngoài tìm cảm giác mới mẻ giống anh, mỗi người tự tìm niềm vui riêng?”
Câu nói này như đâm thẳng vào hắn.
Tống Từ lập tức siết chặt cổ tay tôi, nghiến răng:
“Em dám à?!”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của hắn, khẽ nhếch môi:
“Thấy chưa, đến anh còn không chấp nhận được, sao lại bắt tôi phải chịu đựng?”
“Ly hôn đi, Tống Từ. Tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Hắn vẫn không chịu đồng ý, chỉ nhìn tôi thật sâu, rồi đập cửa bỏ đi.
Tôi ngồi phịch xuống giường, nhìn căn phòng quen thuộc, lòng lạnh ngắt.
Đầu năm nay, ba tôi – người từng được coi là hình mẫu người chồng lý tưởng – lại đi ngoại tình.
Người phụ nữ bên ngoài bụng bầu vượt mặt, ngang nhiên đến tận nhà đòi danh phận, bắt ba mẹ tôi ly hôn.
Chuyện làm ầm ĩ tới mức cả xóm đều biết.
Mẹ tôi sống với ông gần cả đời, sao có thể không nhận ra?
Nhưng bà chọn cách nhẫn nhịn.
Tôi từng thấy họ tay trong tay tình cảm, cũng từng thấy ba tôi ra tay đánh mẹ để bảo vệ nhân tình.
Lúc đó, tôi gần như sụp đổ, là Tống Từ đã đứng ra giải quyết tất cả.
Hắn ôm chặt tôi, giọng run rẩy dỗ dành:
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Từ lúc đó, hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi.
Đi đâu cũng báo tôi một tiếng.
Thậm chí chỉ là đi ăn với bạn, hắn cũng sẽ gọi video để tôi yên tâm.
Thế mà chính hắn – người từng cho tôi cảm giác an toàn nhất – lại sau lưng bao nuôi một cô gái nhỏ hơn tôi ba tuổi.
Nếu hôm đó tôi không bất chợt dọn dẹp phòng sách, có khi hắn định giấu tôi cả đời.
Mắt tôi mờ đi vì cay, bụng dưới bắt đầu co thắt dữ dội.
Tôi ôm lấy bụng, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Liếc thấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tôi theo phản xạ gọi cho Tống Từ.
Chuông chỉ reo hai lần rồi tắt, chuyển thành tiếng máy bận lạnh lẽo.
Tôi nghiến răng, gọi thẳng 120.
Cơn đau quá dữ dội khiến tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi nghiêng đầu, thấy Tống Từ đang đứng đó, mặt đen như mực, toàn thân phủ đầy giận dữ, như thể chỉ chờ lao tới bóp cổ tôi.
Thấy tôi mở mắt, ánh mắt hắn khựng lại một chút, nhưng lửa giận vẫn không tắt:
“Em bỏ con của chúng ta rồi?”
Trước cơn thịnh nộ của hắn, tôi lại bình thản đến lạ.
Tôi cử động cổ họng khô khốc, khẽ ừ một tiếng.
“Dựa vào cái gì mà em tự ý bỏ nó? Đó cũng là con anh!”
Lần đầu tiên, hắn nổi đóa vì chuyện con cái.
Suốt bốn năm kết hôn, hắn chưa từng hỏi tôi về chuyện có con, thậm chí mỗi lần bố mẹ hắn giục tôi sinh, hắn luôn đỡ lời trước:
“Bọn con còn trẻ, chưa vội.”
Tôi vẫn luôn tưởng hắn không thích trẻ con.
“Trả lời đi! Trình Nhiễm!”
Nghe tiếng hắn gào giận, tôi chẳng buồn phản kháng, chỉ nhạt giọng nói:
“Vì tôi thấy mẹ anh nói đúng. Gen xấu là di truyền. Tôi không muốn con tôi giống bố nó.”
Nghe vậy, cả người Tống Từ khựng lại, sắc mặt trở nên méo mó.
Hắn tức điên, đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.
Chiếc ghế không chịu nổi lực, đổ rầm xuống đất, vang lên tiếng động lớn.
Tôi giật bắn, tim đập dồn dập, môi khô mím chặt lại.
Tống Từ bật cười trong cơn giận, liên tục nói:
“Trình Nhiễm, cô giỏi lắm.”
Tôi giỏi hay không không biết, chỉ biết mình đã quá mệt rồi.
Tôi không còn chút sức nào để cãi nhau với hắn nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
Không rõ bao lâu sau, phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim.
Lúc tôi mở mắt lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Mẹ tôi nhờ sự giúp đỡ của Tống Từ mà khi ly hôn đã giành được không ít tài sản.
Giờ bà đang cầm khoản tiền đó đi du lịch khắp nơi để khuây khỏa.
Ở cái thành phố này, người tôi có thể tin tưởng chỉ còn cô bạn thân Lâm Vãn.
Nghỉ ngơi một lát, tôi liền gọi cho cô ấy.
Đã quyết định ly hôn, thì phải dứt khoát.
Lâm Vãn vội vã chạy đến, còn chưa kịp ngồi xuống, tôi đã nói thẳng:
“Vãn Vãn, cậu giúp mình một chuyện được không?”
“Giúp gì cơ? Mà sao cậu lại nằm viện vậy?”
Tôi không giấu gì, kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây cho cô ấy nghe.
Lâm Vãn nghe xong thì im lặng hồi lâu.
Trước kia lúc ba tôi ngoại tình, cô ấy từng khuyên tôi đừng kể với Tống Từ.
Cô sợ những vết thương đó sớm muộn sẽ biến thành lưỡi dao đâm ngược lại tôi.
Nhưng tôi quá ngốc, không nghe lời, cứ nhất mực xem hắn là chỗ dựa duy nhất.
Thế nên, thanh kiếm do chính tay tôi trao ra, cuối cùng lại quay ngược lại đâm trúng tôi.
“Giờ nói gì cũng muộn rồi, nhưng mình ủng hộ quyết định của cậu. Đàn ông thay lòng giống như cải thối, đáng bị xé nát rồi vứt đi.”
Tôi cười nhạt:
“Thời gian tới chắc phải làm phiền cậu rồi.”
“Phiền gì mà phiền, hồi mua nhà mình đã để sẵn một phòng cho cậu, lúc nào cũng có thể dọn tới.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy yên tâm hẳn.
Sau hai ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, tôi trở về nhà.
Chưa kịp ngồi nghỉ, tôi bắt đầu lục tung mọi thứ Tống Từ từng tặng.
Như lời hắn nói, hắn chưa từng bạc đãi tôi.
Trang sức, quần áo đều là loại tốt nhất.
Mỗi lần đi công tác cũng không quên chuẩn bị quà tặng cho tôi.
Giờ lật lại đống đồ đó, tôi mới phát hiện có bộ đồ còn chưa gỡ cả tem mác.
Tôi máy móc xếp lại từng món.
Nhưng khi lôi ra một xấp phong bì dày cộp, tôi bỗng khựng lại.
Những phong bì màu hồng, bên trong là từng dòng chữ đầy yêu thương mà Tống Từ từng viết cho tôi.
Không thể phủ nhận, từng có thời gian hắn thật lòng yêu tôi.
Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, hắn đã cẩn thận ghi lại mọi điều liên quan đến tôi và hắn.
Xấp thư dày ấy, chính là bằng chứng.
Tôi cố nén lại đám ký ức đang cuộn trào, cầm theo xấp phong bì xuống lầu.
“Bác Trương, cho cháu mượn bật lửa được không?”
Bác Trương đang dọn dẹp, tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa cho tôi.
Tôi cầm phong thư và bật lửa, đi thẳng ra khóm hoa trong sân.
Ở đó trồng đầy hoa hồng đỏ, từng gốc một đều do chính tay tôi vun trồng.
Dưới ánh nắng, chúng rực rỡ và lộng lẫy.
Tôi lấy lại bình tĩnh, châm lửa đốt thư.
Sau đó, không chút do dự, ném hết vào giữa khóm hoa.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội như cơn giận không cách nào kiềm chế, ánh lửa đỏ rực lan tỏa khắp nơi.
Bác Trương nhìn thấy thì tái mặt, hoảng hốt chạy ra, vừa đập tay vào đùi vừa hô lên:
“Phu nhân, cô làm gì vậy?”
“Những thứ không cần giữ lại, giữ lại cũng chỉ chướng mắt thôi.”
Dù là hồi ức hay là con người, đều như nhau cả.
Tôi đứng nhìn ngọn lửa rực cháy, trơ mắt nhìn cả khóm hoa xinh đẹp bị thiêu rụi.
Nhưng tôi không hề hối hận.
Tống Từ chỉ biết mẹ tôi đã chịu đựng suốt bao năm trong cuộc hôn nhân đau khổ, mãi không dứt khoát ly hôn.
Nhưng hắn không biết, tôi và mẹ vốn không giống nhau.
Tôi không chịu được một hạt cát lọt vào mắt mình.
Làm xong tất cả, tôi gọi dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp đến, bảo người quét sạch từng ngóc ngách trong căn biệt thự.
Tôi không để lại chút dấu vết nào từng sống ở nơi này.
Bác Trương khuyên tôi mãi không được, cuối cùng quay sang gọi cho Tống Từ.
Chỉ nghe hắn lạnh giọng đáp:
“Muốn làm gì thì kệ cô ta. Từ nay về sau, mọi chuyện liên quan đến cô ta đừng báo với tôi nữa.”
Lúc bác gọi, tôi đứng ngay bên cạnh.
Từng chữ hắn nói, tôi nghe rõ mồn một.
May là tôi đã quyết tâm ly hôn, sẽ không còn để bản thân bị tổn thương vì hắn nữa.
Sau đó, tôi xách hành lý dọn đến nhà Lâm Vãn.
Tống Từ cũng bắt đầu không còn kiêng dè, công khai dẫn cô chim hoàng yến kia tham dự đủ loại tiệc tùng.
Mà trước đây, người đứng cạnh hắn tại những buổi tiệc đó, luôn là tôi.
Vì chuyện này, rất nhiều người bắt đầu đoán rằng hôn nhân của chúng tôi đã có vấn đề.
Lúc Lâm Vãn kể lại, tôi còn đang thương lượng giá cả với người mua mấy chiếc túi hàng hiệu.
Nghe cô nói, tôi cũng chẳng có phản ứng gì.
Cô ấy sốt ruột:
“Cậu thực sự muốn bán hết túi xách với trang sức mà Tống Từ từng tặng sao?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cưới một trận mà trắng tay?”
Giờ hắn không chịu ly hôn.
Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ kiện ra toà để buộc ly hôn.
Mà đến lúc đó, quan hệ rạn nứt, chưa biết chừng ngoài tờ giấy ly hôn, tôi sẽ chẳng lấy được gì.
Tôi đã bỏ việc bốn năm, giờ không có tiền thì lấy gì mà sống giữa xã hội này?
“Cậu tỉnh táo thật đấy.” – Lâm Vãn tặc lưỡi khen – “Nhưng tớ vẫn không ngờ Tống Từ lại ngoại tình, rõ ràng trước kia yêu cậu đến thế mà.”
“Tình yêu thì sao? Đời dài như vậy, ai dám chắc sẽ yêu một người mãi mãi?”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰